Chương 388: Ám thị vệ
Trí Bạch
06/04/2018
Phương Giải nhìn ngôi mộ mới đắp trước mặt, không kìm được thở dài một tiếng:
- Nếu ngươi hi vọng có kiếp sau có thể tìm ta báo thù, ta hi vọng ước nguyện của ngươi có thể thực hiện…Nói ra nhưng lời này trước mặt người ta tự tay giết chết, ta quả nhiên càng lúc càng làm kiêu.
Phương Giải xoay người, điểm nhẹ gót chân rời khỏi khu rừng.
Hắn vừa rời đi không lâu, Trác Bố Y liền xuất hiện trước ngôi môi mới đắp. Hắn nhìn theo bóng lưng Phương Giải, chân mày hơi nhíu, Phương Giải không hiểu tu hành, thiên địa nguyên khí có thể cảm nhận cũng có hạn. Mặc dù thời gian này dưới sự chỉ điểm của Khâu Dư, đối với vận dụng thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể đã có tiến triển, nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận được cao thủ như Trác Bố Y.
Sở dĩ Trác Bố Y nhíu mày, là vì hắn phát hiện phong cách hành sự của Phương Giải càng lúc càng khiến người ta rùng mình. Hắn đi theo Phương Giải đến đây, tận mắt nhìn thấy Phương Giải dùng tài bắn tên tuyệt diệu bắn chết năm lão binh tùy tùng của Lục Âu, sau đó dùng một loại thủ pháp rất âm tàn ép Lục Âu tiết lộ không ít chuyện liên quan đến La Diệu.
Những chuyện này, Trác Bố Y cũng đều nghe được.
Hắn vốn là tu hành giả kiểu cảm nhận cực kì hiếm gặp, hơn nữa tu vi còn trên Mộc Tiểu Yêu.
Sau khi Phương Giải biến mất trong tầm mắt của hắn, Trác Bố Y đem ánh mắt chuyển sang ngôi mộ trước mặt. Trầm mặc một lúc lâu hắn đột nhiên thở dài một tiếng, sau đó phất phất tay.
Một cỗ kình lực đi qua, ngôi mộ kia hoàn toàn biến mất.
Nơi đó trở nên rất bằng phẳng, mặc dù đất mới trông rất bắt mắt. Nhưng với thời tiết hiện tại, không lâu nữa nơi này sẽ mọc lên một tầng cỏ non xanh mướt. Hai tháng sau, chỉ sợ sẽ không thể nhìn ra có gì khác biệt, cũng không còn ai biết, nơi này chôn một vị biên quân tướng quân ngũ phẩm.
Trác Bố Y vẫy vẫy tay, từ trong bóng tối xẹt qua mấy phi ngư bào cúi đầu đứng bên cạnh hắn.
- Dọn dẹp một chút nơi này, xóa bỏ vết máu.
Mấy phi ngư bào lập tức đáp một tiếng, xoay người đi xử lý dấu vết.
Trác Bố Y chậm rãi đi qua một bên ngồi xuống, chân mày vẫn nhíu rất sâu. Biểu hiện trước đó của Phương Giải quả thực đã đủ lạnh lùng ác độc, nhưng hành động đắp mộ cho Lục Âu lại khiến Trác Bố Y rất bất mãn. Vốn có thể kín đáo làm một chuyện, tại sao cứ phải lưu lại dấu vết. Hắn biết đây là thứ bên trong tính cách Phương Giải đang tác quái, đó là một loại thiện ý đôi khi muốn có cũng không được, mặc dù chỉ có thể coi như giả vờ lương thiện.
Hắn cảm động với những biến hóa của Phương Giải trong mấy ngày gần đây, và cũng thất vọng với những khiếm khuyết.
Trác Bố Y ngồi trên tảng đá lúc nãy Phương Giải đã ngồi, đợi thủ hạ dọn dẹp dấu vết hiện trượng. Không lâu sau, phương xa lại có mấy phi ngư bào lướt đến, người dẫn đầu ôm quyền nói với Trác Bố Y:
- Thi thể và hài cốt xe ngựa trên quan đạo đều đã xử lý xong, có lẽ sẽ không có người phát hiện.
Trác Bố Y gật gật đầu, trầm mặc một lúc nói:
- Phân công mấy người, đến bờ sông mướn thuyền trước, nếu không có gì bất ngờ, sáng sớm ngày mai Phương Giải bọn họ sẽ khởi hành. Sau khi mướn thuyền chia thành hai đội, một đội tiếp tục theo đội ngũ khâm sai, đội còn lại đến khúc giao giữa Lạc Thủy Trường Giang đợi trước, để xem có người của tả tiền vệ ở đó hay không.
- Dạ!
Người kia đáp một tiếng, xoay người dẫn người rời đi.
- Phương Giải…
Trác Bố Y trong lòng thầm nghĩ:
- Ta mặc dù không biết tại sao ngươi lại để ý La Diệu như vậy, nhưng có thể khẳng định ngươi làm việc không hoàn toàn vì hoàng đế. Nếu ngươi đã không định làm một người tốt lương thiện, thì phải hiểu nếu không từ bỏ một tia giả nhân giả nghĩa đó thì sẽ không thành chuyện.
…
…
Sau khi trở lại La Thành, Phương Giải dạo một vòng bên ngoài đại viện nơi đội ngũ khâm sai sống. Sau đó chọn một nơi bí ẩn nhảy vào. Trong viện, hắc tiểu tử đợi đã có chút sốt ruột.
- Diệp Cận Nam đứng ngoài cửa gọi ngươi hai lần, Nhiếp Tiểu Cúc ngăn không cho hắn vào. Nếu trở về muộn chút nữa, khó đảm bảo sẽ không khiến hắn sinh nghi.
Phương Giải gật gật đầu, nhận y phục hắc tiểu tử đưa cho, vừa thay vừa cười nói:
- Trở lại muộn là vì thu hoạch rất lớn, từ miệng Lục Âu hỏi được rất nhiều chuyện liên quan đến tả tiền vệ. Những chuyện này, nếu chúng ta điều tra ở Ung Châu, một tháng cũng không tra được.
- Sao ngươi không để chúng ta đi theo, một mình đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Hắc tiểu tử ồm ồm nói.
Phương Giải nói:
- Những người vắng mặt trong viện tử đều bị hoài nghi, càng ít người ra ngoài làm việc càng tốt. Diệp Cận Nam không phải kẻ ngốc, nếu hắn thực sự đẩy cửa xông vào bố trí của chúng ta coi như lộ tẩy. Nhưng chỉ cần các ngươi đều có mặt, hoài nghi của Diệp Cận Nam sẽ giảm đi không ít.
Sau khi thay đổi y phục, Phương Giải chạy đến phía sau phòng mình nhẹ nhàng gõ cửa sổ. Trần Hiếu Nho mặc y phục của Phương Giải nhanh chóng từ trên giường bò dậy, chạy đến mở cửa sổ. Phương Giải nhảy vào thấp giọng hỏi:
- Không sao chứ?
Trần Hiếu Nho cởi bỏ y phục của Phương Giải, sau đó ngó ra ngoài cửa sổ:
- Ngoại trừ Diệp Cận Nam đến, không có bất cứ ai đến làm phiền. Ngươi ở trên tiệc rượu uống say được quận thủ và quận thừa hai vị đại nhân đích thân đưa về, Diệp Cận Nam cũng nhìn thấy ngươi say bất tỉnh nhân sự, hẳn là không phát hiện được gì.
Phương Giải ừ một tiếng, cầm túi rượu trên bàn dốc vài ngụm lớn, sau đó lại tưới một ít nước rượu lên trên người mình.
Cũng không cởi giầy, trực tiếp nằm lên giường kéo chăn trùm kín, giả bộ ngáy o..o…
Trước đó hắn ở tửu lầu làm bộ uống say như chết, được quận thủ Ngụy Quận đích thân đưa về. Sau khi được khiêng vào trong phòng, Phương Giải để Trần Hiếu Nho dáng người hao hao mình thay y phục nằm ngủ trên giường, còn hắn thì nhảy qua cửa sổ, trèo tường đi đuổi Lục Âu. Bắt đầu từ lúc rời khỏi Trường An, hắn vẫn luôn đợi thời điểm Lục Âu rời khỏi đại đội nhân mã, đợi từng ấy ngày, cuối cùng cũng đợi được trước khi đến Trường Giang.
Nếu để Lục Âu đến được bờ Trường Giang rồi tách đi, Phương Giải cũng không có biện pháp.
Nằm trên giường, Phương Giải đem tin tức lấy được từ chỗ Lục Âu, chi tiết hồi tưởng lại một lượt. Kì thực hắn căn bản không biết La Diệu có qua lại với người của Phật Tông hay không, nhưng biết trong phủ La Diệu có nuôi không ít vu sư. Kiểu bức cung dành cho Lục Âu, cũng không tính là thủ pháp tinh diệu.
La Diệu có liên quan đến Phật Tông, còn nuôi nhiều vu sư như vậy.
La Diệu rất nhiều năm trước đã bắt đầu tiếp xúc với những vu sư này, tính cách của hắn thay đổi là từ sau khi La Vũ bị hắn tự tay giết chết.
Thê tử của La Diệu có lẽ biết rất nhiều bí mật.
Số lượng binh sĩ La Diệu nắm giữ đã vượt quá bốn mươi vạn.
Con trai La Diệu La Văn dường như có chỗ bất mãn với phụ thân của hắn.
Chỉnh lý xong những tin tức này, trong đầu Phương Giải dần xuất hiện một hình dáng.Sau khi La Diệu tự tay giết chết con trai lớn của hắn là La Vũ, tính tình của hắn La Diệu phát sinh một số biến hóa. Sau đó hắn bắt đầu có hứng thú với vu sư, bắt đầu qua lại với người của Phật Tông. Những chuyện này liên quan gì đến nhau?
La Văn tại sao lại bất mãn với La Diệu?
Một đại tướng quân sở hữu bốn mươi vạn quân có liên hệ với Phật Tông, chẳng lẽ thực sự trung thành tận tụy với hoàng đế? Còn nữa quan hệ giữa Nam Yến hoàng đế Mộ Dung Sỉ và La Diệu, rốt cuộc là như thế nào?
Phương Giải phát hiện những việc này dường như đều có liên quan đến mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại phát hiện không tìm được điểm liên hệ. Nếu năm đó thực sự là do La Diệu sắp xếp, vậy mình và La Diệu rốt cuộc là quan hệ gì? Lục Âu nói mười mấy năm trước trong lúc tức giận, La Diệu đã giết không ít vu sư nuôi trong phủ. Liệu có phải vì những vu sư đó không làm theo phân phó của La Diệu, cho nên La Diệu mới tức giận giết chết họ?
Mười mấy năm trước, thời gian đó mình vừa bắt đầu chạy trốn.
Vu sư bị giết chết, lại có liên hệ gì với mình?
Manh mối chỉnh lý qua vẫn còn rất lộn xộn, Phương Giải nằm trên giường không kìm được thở dài một tiếng. Xem ra muốn tra rõ thân thế của mình, vẫn cần phải đến Ung Châu mới có thêm nhiều manh mối. Xét từ thái độ của Diệp Cận Nam đối với mình, La Diệu khẳng định là đã nói gì với hắn.
Mình và La Văn từng có quan hệ, La Diệu có lẽ cũng biết. Dưới tình huống như vậy, tại sao La Diệu vẫn để Diệp Cận Nam thể hiện thiện ý đối với mình? Ngay cả việc mình đánh Lục Âu tàn phế, Diệp Cận Nam cũng nhẫn nhịn được. Nếu nói trong này không có vấn đề, Phương Giải tuyệt đối không tin.
Xem ra lời giải, chỉ có đến Ung Châu mới có mở ra.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ những việc này, bên ngoài đột nhiên có người nói chuyện, Phương Giải có thể nghe ra, là Diệp Cận Nam lại đến. Hắn chuẩn bị một chút, sau đó tận lực dùng giọng nói khàn khan nói với bên ngoài:
- Tiểu Cúc, đừng cản Diệp tướng quân, mời hắn vào.
…
…
Diệp Cận Nam vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, sắc mặt hắn không kìm được khẽ biến.
Phương Giải ngồi trên giường, day day huyệt thái dương áy náy cười nói:
- Để Diệp tướng quân chê cười rồi, tửu lượng vốn không tốt, lại không dám chối từ hảo ý của các vị đại nhân, không nhớ đã uống bao nhiêu sao có thể say thành bộ dạng này. Cũng không biết quận thủ quận thừa mấy vị đại nhân có chê cười ta hay không?
- Tiểu Phương đại nhân…
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc nói:
- Tiếp tục thế này không được hay cho lắm… Cho dù ngươi thích phong cảnh ven đường, không thể ngồi thuyền, nhưng vẫn nên ít tiếp xúc với các quan viên địa phương. Ngươi là lần đầu tiên xuất kinh làm việc, nếu bị nhóm ngự sự đại phu triều đình biết, khó tránh sẽ bị dâng tấu lên bên hạ. Tiểu Phương đại nhân tiền đồ vô lượng, hà tất để người ta có cơ hội nói ra nói vào?
Phương Giải lắc đầu nói:
- Ban đầu chỉ là không muốn người ta cảm thấy ta làm bộ thanh cao cách người ngàn dặm, ai biết càng ngày càng khó chối từ. Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng nếu cứ một mực đùn đẩy, chẳng phải đắc tội rất nhiều người?
- Nhưng…
Phương Giải đổi giọng nói:
- Tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, ngươi nói không sai, cứ tiếp tục đi kiểu này, chỉ sợ đến Ung Châu đã là mùa hè. Qua Mang Đãng Sơn chính là Trường Giang phải không, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ từ biệt quận thủ đại nhân, sau đó đi đường thủy… Say sóng mặc dù khó chịu, nhưng cảm giác say rượu mỗi ngày còn khó chịu hơn.
- Thật chứ?
Diệp Cận Nam có chút bất ngờ.
- Nếu Tiểu Phương đại nhân thực sự muốn đi đường thủy, ta lập tức phái người đi an bài… Còn một chuyện nữa ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết… Lục Âu bởi vì nhớ nhà cộng thêm vết thương nghiêm trọng khó có thể chịu đựng xe ngựa mệt nhọc, cho nên hôm nay đã rời đi trước, dự định đi đường thủy đến Ung Châu.
- Ồ?
Phương Giải làm bộ kinh ngạc, sau đó gật gật đầu nói:
- Hắn đi trước một bước cũng tốt, ta đỡ cảm thấy khó xử.
Diệp Cận Nam lại cùng Phương Giải tùy ý hàn huyên thêm vài câu nữa rồi mới rời đi, có thể nhìn ra hắn đã thoải mái không ít.
Sắc trời dần dần thẫm xuống, cách đại viện của Phương Giải chưa đến hai trăm bước chân, bên trái đường có một khách sạn. Buổi trưa có một đoàn bảy tám người đến, nghe khẩu âm đều là người phương Bắc, người đế đô nói chuyện giọng điệu riêng đó đặc biệt rõ ràng.
Những người này vào khách sạn chưa được bao lâu liền có hai người rời đi, mãi đến khi trời tối mới trở lại. Sau khi hai người họ trở lại, lại đổi hai người khác rời khỏi khách sạn.
- Công công đã dặn, việc đầu tiên phải làm trên đường chính là loại trừ Trần Hanh và Trần Cáp. Hai người này mặc dù tâm trí chưa mở, nhưng tu vi cực mạnh. Chúng ta nếu cứ đánh bừa chưa chắc sẽ thắng… Đợi đội ngũ khâm sai rời khỏi thành La Khai nếu chuyển sang đường thủy, chúng ta coi như không còn cơ hội.
- Tính sao bây giờ?
Một người khác hỏi.
- Nếu hai người đó có tâm trí như một đứa trẻ, đánh nhau không phải đối thủ, chỉ có thể dùng trí.
Dẫn đầu là một nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt có vài phần giống ám hộ vệ Ly Nan bên cạnh hoàng đế. Trong bọc hành lý của hắn có một thanh trường kiếm, trên vỏ kiếm cũng khắc một chữ Ly.
- Nghe nói hai kẻ ngốc đó thích đồ ăn ngon, đây chính là cơ hội để chúng ta hạ thủ. Nếu Yến Cuồng Trần Hiếu Nho ba người bọn họ không thể động thủ, chúng ta buộc phải nghĩ cách dụ hai kẻ ngốc đó ra, sau đó diệt trừ. Kẻ thù có sở thích mạnh đến đâu cũng không đáng sợ, huống hồ còn là hai kẻ ngốc.
- Chỉ cần Phương Giải không ở bên cạnh, muốn gạt hai đứa trẻ không khó.
Hắn cười cười, trầm mặc một hồi nói:
- Ngày ám hộ vệ chúng ta nổi danh đã đến rồi! Bệ hạ càng ngày càng không tín nhiệm Nội thị vệ xử, còn Tô công công bây giờ đã là nhân vật quan trọng nhất trước mặt bệ hạ. Chúng ta nếu làm không tốt, Tô công công cũng bị trách phạt theo. Nếu muốn đè bẹp đám người Đại nội thị vệ xử, chúng ta phải làm gọn gàng chuyện này.
- Ngô Vị Lưu… sáng sớm ngày mai ngươi nghĩ cách liên lạc với bọn Yến Cuồng, bảo hắn nghĩ cách lừa Trần Hách và Trần Cáp ra ngoài đại viện. Bảo họ làm việc cẩn thận một chút, đừng để Phương Giải phát hiện!
- Rõ!
Mấy tên thủ hạ của hắn đáp một tiếng, sau đó chia nhau đi làm việc.
Người đứng đầu đem trường kiếm trong bọc lấy ra, nhìn chữ Ly khắc trên vỏ kiếm lẩm bẩm nói:
- Thời khắc huy hoàng của ám thị vệ chúng ta đã tới, chỉ tiếc gia huynh chưa kịp nhìn thấy ngày này đã qua đời.
Hắn tên là Ly Hỏa, em trai Ly Nan.
- Nếu ngươi hi vọng có kiếp sau có thể tìm ta báo thù, ta hi vọng ước nguyện của ngươi có thể thực hiện…Nói ra nhưng lời này trước mặt người ta tự tay giết chết, ta quả nhiên càng lúc càng làm kiêu.
Phương Giải xoay người, điểm nhẹ gót chân rời khỏi khu rừng.
Hắn vừa rời đi không lâu, Trác Bố Y liền xuất hiện trước ngôi môi mới đắp. Hắn nhìn theo bóng lưng Phương Giải, chân mày hơi nhíu, Phương Giải không hiểu tu hành, thiên địa nguyên khí có thể cảm nhận cũng có hạn. Mặc dù thời gian này dưới sự chỉ điểm của Khâu Dư, đối với vận dụng thiên địa nguyên khí bên ngoài cơ thể đã có tiến triển, nhưng hắn vẫn không thể cảm nhận được cao thủ như Trác Bố Y.
Sở dĩ Trác Bố Y nhíu mày, là vì hắn phát hiện phong cách hành sự của Phương Giải càng lúc càng khiến người ta rùng mình. Hắn đi theo Phương Giải đến đây, tận mắt nhìn thấy Phương Giải dùng tài bắn tên tuyệt diệu bắn chết năm lão binh tùy tùng của Lục Âu, sau đó dùng một loại thủ pháp rất âm tàn ép Lục Âu tiết lộ không ít chuyện liên quan đến La Diệu.
Những chuyện này, Trác Bố Y cũng đều nghe được.
Hắn vốn là tu hành giả kiểu cảm nhận cực kì hiếm gặp, hơn nữa tu vi còn trên Mộc Tiểu Yêu.
Sau khi Phương Giải biến mất trong tầm mắt của hắn, Trác Bố Y đem ánh mắt chuyển sang ngôi mộ trước mặt. Trầm mặc một lúc lâu hắn đột nhiên thở dài một tiếng, sau đó phất phất tay.
Một cỗ kình lực đi qua, ngôi mộ kia hoàn toàn biến mất.
Nơi đó trở nên rất bằng phẳng, mặc dù đất mới trông rất bắt mắt. Nhưng với thời tiết hiện tại, không lâu nữa nơi này sẽ mọc lên một tầng cỏ non xanh mướt. Hai tháng sau, chỉ sợ sẽ không thể nhìn ra có gì khác biệt, cũng không còn ai biết, nơi này chôn một vị biên quân tướng quân ngũ phẩm.
Trác Bố Y vẫy vẫy tay, từ trong bóng tối xẹt qua mấy phi ngư bào cúi đầu đứng bên cạnh hắn.
- Dọn dẹp một chút nơi này, xóa bỏ vết máu.
Mấy phi ngư bào lập tức đáp một tiếng, xoay người đi xử lý dấu vết.
Trác Bố Y chậm rãi đi qua một bên ngồi xuống, chân mày vẫn nhíu rất sâu. Biểu hiện trước đó của Phương Giải quả thực đã đủ lạnh lùng ác độc, nhưng hành động đắp mộ cho Lục Âu lại khiến Trác Bố Y rất bất mãn. Vốn có thể kín đáo làm một chuyện, tại sao cứ phải lưu lại dấu vết. Hắn biết đây là thứ bên trong tính cách Phương Giải đang tác quái, đó là một loại thiện ý đôi khi muốn có cũng không được, mặc dù chỉ có thể coi như giả vờ lương thiện.
Hắn cảm động với những biến hóa của Phương Giải trong mấy ngày gần đây, và cũng thất vọng với những khiếm khuyết.
Trác Bố Y ngồi trên tảng đá lúc nãy Phương Giải đã ngồi, đợi thủ hạ dọn dẹp dấu vết hiện trượng. Không lâu sau, phương xa lại có mấy phi ngư bào lướt đến, người dẫn đầu ôm quyền nói với Trác Bố Y:
- Thi thể và hài cốt xe ngựa trên quan đạo đều đã xử lý xong, có lẽ sẽ không có người phát hiện.
Trác Bố Y gật gật đầu, trầm mặc một lúc nói:
- Phân công mấy người, đến bờ sông mướn thuyền trước, nếu không có gì bất ngờ, sáng sớm ngày mai Phương Giải bọn họ sẽ khởi hành. Sau khi mướn thuyền chia thành hai đội, một đội tiếp tục theo đội ngũ khâm sai, đội còn lại đến khúc giao giữa Lạc Thủy Trường Giang đợi trước, để xem có người của tả tiền vệ ở đó hay không.
- Dạ!
Người kia đáp một tiếng, xoay người dẫn người rời đi.
- Phương Giải…
Trác Bố Y trong lòng thầm nghĩ:
- Ta mặc dù không biết tại sao ngươi lại để ý La Diệu như vậy, nhưng có thể khẳng định ngươi làm việc không hoàn toàn vì hoàng đế. Nếu ngươi đã không định làm một người tốt lương thiện, thì phải hiểu nếu không từ bỏ một tia giả nhân giả nghĩa đó thì sẽ không thành chuyện.
…
…
Sau khi trở lại La Thành, Phương Giải dạo một vòng bên ngoài đại viện nơi đội ngũ khâm sai sống. Sau đó chọn một nơi bí ẩn nhảy vào. Trong viện, hắc tiểu tử đợi đã có chút sốt ruột.
- Diệp Cận Nam đứng ngoài cửa gọi ngươi hai lần, Nhiếp Tiểu Cúc ngăn không cho hắn vào. Nếu trở về muộn chút nữa, khó đảm bảo sẽ không khiến hắn sinh nghi.
Phương Giải gật gật đầu, nhận y phục hắc tiểu tử đưa cho, vừa thay vừa cười nói:
- Trở lại muộn là vì thu hoạch rất lớn, từ miệng Lục Âu hỏi được rất nhiều chuyện liên quan đến tả tiền vệ. Những chuyện này, nếu chúng ta điều tra ở Ung Châu, một tháng cũng không tra được.
- Sao ngươi không để chúng ta đi theo, một mình đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
Hắc tiểu tử ồm ồm nói.
Phương Giải nói:
- Những người vắng mặt trong viện tử đều bị hoài nghi, càng ít người ra ngoài làm việc càng tốt. Diệp Cận Nam không phải kẻ ngốc, nếu hắn thực sự đẩy cửa xông vào bố trí của chúng ta coi như lộ tẩy. Nhưng chỉ cần các ngươi đều có mặt, hoài nghi của Diệp Cận Nam sẽ giảm đi không ít.
Sau khi thay đổi y phục, Phương Giải chạy đến phía sau phòng mình nhẹ nhàng gõ cửa sổ. Trần Hiếu Nho mặc y phục của Phương Giải nhanh chóng từ trên giường bò dậy, chạy đến mở cửa sổ. Phương Giải nhảy vào thấp giọng hỏi:
- Không sao chứ?
Trần Hiếu Nho cởi bỏ y phục của Phương Giải, sau đó ngó ra ngoài cửa sổ:
- Ngoại trừ Diệp Cận Nam đến, không có bất cứ ai đến làm phiền. Ngươi ở trên tiệc rượu uống say được quận thủ và quận thừa hai vị đại nhân đích thân đưa về, Diệp Cận Nam cũng nhìn thấy ngươi say bất tỉnh nhân sự, hẳn là không phát hiện được gì.
Phương Giải ừ một tiếng, cầm túi rượu trên bàn dốc vài ngụm lớn, sau đó lại tưới một ít nước rượu lên trên người mình.
Cũng không cởi giầy, trực tiếp nằm lên giường kéo chăn trùm kín, giả bộ ngáy o..o…
Trước đó hắn ở tửu lầu làm bộ uống say như chết, được quận thủ Ngụy Quận đích thân đưa về. Sau khi được khiêng vào trong phòng, Phương Giải để Trần Hiếu Nho dáng người hao hao mình thay y phục nằm ngủ trên giường, còn hắn thì nhảy qua cửa sổ, trèo tường đi đuổi Lục Âu. Bắt đầu từ lúc rời khỏi Trường An, hắn vẫn luôn đợi thời điểm Lục Âu rời khỏi đại đội nhân mã, đợi từng ấy ngày, cuối cùng cũng đợi được trước khi đến Trường Giang.
Nếu để Lục Âu đến được bờ Trường Giang rồi tách đi, Phương Giải cũng không có biện pháp.
Nằm trên giường, Phương Giải đem tin tức lấy được từ chỗ Lục Âu, chi tiết hồi tưởng lại một lượt. Kì thực hắn căn bản không biết La Diệu có qua lại với người của Phật Tông hay không, nhưng biết trong phủ La Diệu có nuôi không ít vu sư. Kiểu bức cung dành cho Lục Âu, cũng không tính là thủ pháp tinh diệu.
La Diệu có liên quan đến Phật Tông, còn nuôi nhiều vu sư như vậy.
La Diệu rất nhiều năm trước đã bắt đầu tiếp xúc với những vu sư này, tính cách của hắn thay đổi là từ sau khi La Vũ bị hắn tự tay giết chết.
Thê tử của La Diệu có lẽ biết rất nhiều bí mật.
Số lượng binh sĩ La Diệu nắm giữ đã vượt quá bốn mươi vạn.
Con trai La Diệu La Văn dường như có chỗ bất mãn với phụ thân của hắn.
Chỉnh lý xong những tin tức này, trong đầu Phương Giải dần xuất hiện một hình dáng.Sau khi La Diệu tự tay giết chết con trai lớn của hắn là La Vũ, tính tình của hắn La Diệu phát sinh một số biến hóa. Sau đó hắn bắt đầu có hứng thú với vu sư, bắt đầu qua lại với người của Phật Tông. Những chuyện này liên quan gì đến nhau?
La Văn tại sao lại bất mãn với La Diệu?
Một đại tướng quân sở hữu bốn mươi vạn quân có liên hệ với Phật Tông, chẳng lẽ thực sự trung thành tận tụy với hoàng đế? Còn nữa quan hệ giữa Nam Yến hoàng đế Mộ Dung Sỉ và La Diệu, rốt cuộc là như thế nào?
Phương Giải phát hiện những việc này dường như đều có liên quan đến mình, nhưng cẩn thận nghĩ lại lại phát hiện không tìm được điểm liên hệ. Nếu năm đó thực sự là do La Diệu sắp xếp, vậy mình và La Diệu rốt cuộc là quan hệ gì? Lục Âu nói mười mấy năm trước trong lúc tức giận, La Diệu đã giết không ít vu sư nuôi trong phủ. Liệu có phải vì những vu sư đó không làm theo phân phó của La Diệu, cho nên La Diệu mới tức giận giết chết họ?
Mười mấy năm trước, thời gian đó mình vừa bắt đầu chạy trốn.
Vu sư bị giết chết, lại có liên hệ gì với mình?
Manh mối chỉnh lý qua vẫn còn rất lộn xộn, Phương Giải nằm trên giường không kìm được thở dài một tiếng. Xem ra muốn tra rõ thân thế của mình, vẫn cần phải đến Ung Châu mới có thêm nhiều manh mối. Xét từ thái độ của Diệp Cận Nam đối với mình, La Diệu khẳng định là đã nói gì với hắn.
Mình và La Văn từng có quan hệ, La Diệu có lẽ cũng biết. Dưới tình huống như vậy, tại sao La Diệu vẫn để Diệp Cận Nam thể hiện thiện ý đối với mình? Ngay cả việc mình đánh Lục Âu tàn phế, Diệp Cận Nam cũng nhẫn nhịn được. Nếu nói trong này không có vấn đề, Phương Giải tuyệt đối không tin.
Xem ra lời giải, chỉ có đến Ung Châu mới có mở ra.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ những việc này, bên ngoài đột nhiên có người nói chuyện, Phương Giải có thể nghe ra, là Diệp Cận Nam lại đến. Hắn chuẩn bị một chút, sau đó tận lực dùng giọng nói khàn khan nói với bên ngoài:
- Tiểu Cúc, đừng cản Diệp tướng quân, mời hắn vào.
…
…
Diệp Cận Nam vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, sắc mặt hắn không kìm được khẽ biến.
Phương Giải ngồi trên giường, day day huyệt thái dương áy náy cười nói:
- Để Diệp tướng quân chê cười rồi, tửu lượng vốn không tốt, lại không dám chối từ hảo ý của các vị đại nhân, không nhớ đã uống bao nhiêu sao có thể say thành bộ dạng này. Cũng không biết quận thủ quận thừa mấy vị đại nhân có chê cười ta hay không?
- Tiểu Phương đại nhân…
Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc nói:
- Tiếp tục thế này không được hay cho lắm… Cho dù ngươi thích phong cảnh ven đường, không thể ngồi thuyền, nhưng vẫn nên ít tiếp xúc với các quan viên địa phương. Ngươi là lần đầu tiên xuất kinh làm việc, nếu bị nhóm ngự sự đại phu triều đình biết, khó tránh sẽ bị dâng tấu lên bên hạ. Tiểu Phương đại nhân tiền đồ vô lượng, hà tất để người ta có cơ hội nói ra nói vào?
Phương Giải lắc đầu nói:
- Ban đầu chỉ là không muốn người ta cảm thấy ta làm bộ thanh cao cách người ngàn dặm, ai biết càng ngày càng khó chối từ. Ta cũng biết như vậy không tốt, nhưng nếu cứ một mực đùn đẩy, chẳng phải đắc tội rất nhiều người?
- Nhưng…
Phương Giải đổi giọng nói:
- Tiếp tục thế này cũng không phải biện pháp, ngươi nói không sai, cứ tiếp tục đi kiểu này, chỉ sợ đến Ung Châu đã là mùa hè. Qua Mang Đãng Sơn chính là Trường Giang phải không, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ từ biệt quận thủ đại nhân, sau đó đi đường thủy… Say sóng mặc dù khó chịu, nhưng cảm giác say rượu mỗi ngày còn khó chịu hơn.
- Thật chứ?
Diệp Cận Nam có chút bất ngờ.
- Nếu Tiểu Phương đại nhân thực sự muốn đi đường thủy, ta lập tức phái người đi an bài… Còn một chuyện nữa ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết… Lục Âu bởi vì nhớ nhà cộng thêm vết thương nghiêm trọng khó có thể chịu đựng xe ngựa mệt nhọc, cho nên hôm nay đã rời đi trước, dự định đi đường thủy đến Ung Châu.
- Ồ?
Phương Giải làm bộ kinh ngạc, sau đó gật gật đầu nói:
- Hắn đi trước một bước cũng tốt, ta đỡ cảm thấy khó xử.
Diệp Cận Nam lại cùng Phương Giải tùy ý hàn huyên thêm vài câu nữa rồi mới rời đi, có thể nhìn ra hắn đã thoải mái không ít.
Sắc trời dần dần thẫm xuống, cách đại viện của Phương Giải chưa đến hai trăm bước chân, bên trái đường có một khách sạn. Buổi trưa có một đoàn bảy tám người đến, nghe khẩu âm đều là người phương Bắc, người đế đô nói chuyện giọng điệu riêng đó đặc biệt rõ ràng.
Những người này vào khách sạn chưa được bao lâu liền có hai người rời đi, mãi đến khi trời tối mới trở lại. Sau khi hai người họ trở lại, lại đổi hai người khác rời khỏi khách sạn.
- Công công đã dặn, việc đầu tiên phải làm trên đường chính là loại trừ Trần Hanh và Trần Cáp. Hai người này mặc dù tâm trí chưa mở, nhưng tu vi cực mạnh. Chúng ta nếu cứ đánh bừa chưa chắc sẽ thắng… Đợi đội ngũ khâm sai rời khỏi thành La Khai nếu chuyển sang đường thủy, chúng ta coi như không còn cơ hội.
- Tính sao bây giờ?
Một người khác hỏi.
- Nếu hai người đó có tâm trí như một đứa trẻ, đánh nhau không phải đối thủ, chỉ có thể dùng trí.
Dẫn đầu là một nam tử khoảng chừng năm mươi tuổi, khuôn mặt có vài phần giống ám hộ vệ Ly Nan bên cạnh hoàng đế. Trong bọc hành lý của hắn có một thanh trường kiếm, trên vỏ kiếm cũng khắc một chữ Ly.
- Nghe nói hai kẻ ngốc đó thích đồ ăn ngon, đây chính là cơ hội để chúng ta hạ thủ. Nếu Yến Cuồng Trần Hiếu Nho ba người bọn họ không thể động thủ, chúng ta buộc phải nghĩ cách dụ hai kẻ ngốc đó ra, sau đó diệt trừ. Kẻ thù có sở thích mạnh đến đâu cũng không đáng sợ, huống hồ còn là hai kẻ ngốc.
- Chỉ cần Phương Giải không ở bên cạnh, muốn gạt hai đứa trẻ không khó.
Hắn cười cười, trầm mặc một hồi nói:
- Ngày ám hộ vệ chúng ta nổi danh đã đến rồi! Bệ hạ càng ngày càng không tín nhiệm Nội thị vệ xử, còn Tô công công bây giờ đã là nhân vật quan trọng nhất trước mặt bệ hạ. Chúng ta nếu làm không tốt, Tô công công cũng bị trách phạt theo. Nếu muốn đè bẹp đám người Đại nội thị vệ xử, chúng ta phải làm gọn gàng chuyện này.
- Ngô Vị Lưu… sáng sớm ngày mai ngươi nghĩ cách liên lạc với bọn Yến Cuồng, bảo hắn nghĩ cách lừa Trần Hách và Trần Cáp ra ngoài đại viện. Bảo họ làm việc cẩn thận một chút, đừng để Phương Giải phát hiện!
- Rõ!
Mấy tên thủ hạ của hắn đáp một tiếng, sau đó chia nhau đi làm việc.
Người đứng đầu đem trường kiếm trong bọc lấy ra, nhìn chữ Ly khắc trên vỏ kiếm lẩm bẩm nói:
- Thời khắc huy hoàng của ám thị vệ chúng ta đã tới, chỉ tiếc gia huynh chưa kịp nhìn thấy ngày này đã qua đời.
Hắn tên là Ly Hỏa, em trai Ly Nan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.