Chương 847: Áng mây chân trời ((2))
Trí Bạch
11/10/2019
- Huynh cảm thấy đệ làm như vậy là quá đáng?
Mộ Dung Liên hỏi Đại Khuyển.
Đại Khuyển không thể trả lời. Nếu Mộ Dung Liên không phải là em ruột của y, thì có lẽ y đã tung một cái bạt tai rồi. Nhưng y nghĩ lại, Mộ Dung Liên lựa chọn như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu em trai mình không làm như vậy, La Diệu có thể giết em trai mình bất kỳ lúc nào. Đứng trước sự lựa chọn người khác chết mình sống, mình chết người khác sống, phần lớn mọi người sẽ chọn đáp án thứ nhất.
- La Diệu từng tàn sát dân chúng của cả một huyện…
Đại Khuyển lẩm bẩm nói.
- Ừ.
Mộ Dung Liên thở dài:
- Ngay cả đệ cũng không ngờ tới, mình có thể lôi kéo được nhiều tín đồ trong một thời gian ngắn như vậy. Tư tưởng của con người thật là kỳ quái, tông môn mà đệ sáng lập…không…chính xác hơn là tôn giáo…tôn giáo mà đệ sáng lập. Rõ ràng không có sức hấp dẫn gì, nhưng lại có rất nhiều dân chúng thờ phụng đệ, kính trọng và ngưỡng mộ đệ. Lúc đệ mới truyền giáo, trong lòng đệ còn thấp thỏm không yên, sợ mình sẽ thất bại. Nhưng rất nhanh, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đệ đã có hơn vạn tín đồ. Điều này khiến đệ cực kỳ hưng phấn.
- Đệ phát triển tôn giáo của mình, còn La Diệu thì phụ trách giết người.
Đại Khuyển tổng kết một câu, trong giọng nói có một sự bi phẫn thê lương.
- Đệ đệ, đệ làm sai rồi.
Y nói.
Mộ Dung Liên lắc đầu:
- Đại ca, sao huynh vẫn chưa rõ vậy? Vì sống sót, chết những người không liên quan tới mình thì không phải là sai. Ngoại trừ ước mơ ra, không có gì quan trọng hơn sinh mạng. Đệ muốn sống, cho nên định trước có người phải chết. Đó là chuyện đương nhiên, căn bản không cần suy nghĩ nhiều để rồi mâu thuẫn.
Y cởi túi rượu từ hông đưa cho Đại Khuyển:
- Tuy nhiên…đại ca cũng biết rằng đệ không phải là kẻ tàn ác như La Diệu, cho nên đôi khi đệ cũng tự trách bản thân. Bởi vì đệ biết, tín độ càng nhiều, La Diệu càng giết chóc dã man. Nhưng những chuyện như vậy, sao có thể phân chia thiện ác một cách đơn giản?
- Ta vốn nên chửi, thậm chí đánh đệ.
Đại Khuyển thở dài:
- Nhưng ta không làm được. Đệ nói không sai, chính vì ta rời đi, đệ muốn sống sót nên mới nghĩ ra biện pháp này.
- Đại ca, lòng dạ của huynh quá đàn bà rồi.
Mộ Dung Liên có chút buồn bã nói:
- Nói thật, nếu không phải lòng đệ vẫn còn giấc mộng phục quốc, vậy thì đệ rất khó làm ra chuyện tàn ác như vậy. Lúc những dân chúng kia chết, lòng đệ cũng rất đau, nhưng đau quá nhiều liền mất đi cảm giác. Vì giấc mộng phục quốc này, đệ có thể hy sinh hết thảy! Cho dù là mạng của đệ, đệ cũng không tiếc, huống chi là người khác?
Đại Khuyển nhận lấy túi rượu, mở ra định uống một ngụm.
Ngay trong nháy mắt này, Mộ Dung Liên bỗng nhiên rút một thanh dao găm từ ống tay áo, đâm mạnh vào ngực Đại Khuyển! Khoảng cách quá gần, cho nên đao thế rất mạnh. Mà Đại Khuyển vẫn đang ngửa cổ uống rượu, không hề có chút đề phòng Mộ Dung Liên.
Ngay không lâu trước, Đại Khuyển còn đang nói, không còn nhiều người có thể giao sau lưng mình cho người đó nữa rồi. Ý trong lời đó có thể giải thích rằng…đệ đệ à, cái người mà ta có thể không hề lo lắng giao sau lưng của mình, chính là đệ.
Nhưng lại chính người này, đột ngột rút dao đâm vào ngực đại ca mình! Dao găm đâm vào ngực, khiến người ta đau đớn hơn nhiều đâm sau lưng.
Thế tới quá nhanh.
Tới quá ác.
…
…
Mỗi một lần đạp chân xuống đất, bạch sư có thể tiến về phía trước mấy trượng. Từ xa xa nhìn, nó giống như một con thuyền lướt nhanh trên mặt đất, Tốc độ này không thể dùng lời nói để hình dung. Ở trong mắt người khác, nhìn không ra đó là một con sư tử màu trắng đang chở người, mà chỉ thấy ánh sáng màu trắng lóe qua.
- Đừng xảy ra chuyện gì!
- Đừng xảy ra chuyện gì!
Phương Giải liên tục lặp lại mấy chữ này, lông mày nhíu rất chặt.
Dường như nhận thấy tâm ý của chủ nhân, bạch sư phát ra một tiếng gào chấn thiên, sau đó tăng tốc độ lên cực hạn!
Nhanh, nhanh tới mức không thể hình dung.
Phí trước, xuất hiện một mảng đen.
Đó là một thôn xóm đã bị người Hột đốt sạch. Từ xa nhìn chỉ thấy một mảng xám đen, giống như vẩy mực lên tờ giấy trắng. Rõ ràng mực rất đậm, nhưng nhìn vào lại có cảm giác nhạt nhẽo, hư vô.
Lúc nhìn thấy thôn xóm bị hủy hoại kia, bạch sư gầm lên một tiếng.
Phương Giải biết rằng
Tới rồi!
Áng mây chân trời, không biết vì sao, biến thành màu đỏ.
Đại Khuyển nâng túi rượu lên uống, một hơi uống hết.
Y rất ít uống rượu, y thích ăn thịt.
Y tùy tiện vứt túi rượu xuống đất, sau đó chậm rãi lấy một bao giấy trong ngực rồi mở ra. Bên trong là một miếng thịt thơm ngào ngạt. Rõ ràng thịt đã chín, nhưng phía trên lại có vết máu tươi. Có lẽ chính vì là máu tươi, nên phía trên miếng thịt vốn đã nguội lạnh bốc lên nhiệt khí.
Y cầm miếng thịt lên, rất trang trọng cắn một miếng lớn, trang trọng giống như quỳ bái. Khóe miệng của y có một giọt máu…máu của chính mình.
- Đáng tiếc…
Y nhíu mày, cúi đầu nhìn vết thương ở ngực.
- Thực con mẹ nó đau…Tiếc cho miếng thịt ngon này. Đây là thịt bò Tống Ký nổi danh trong thành Ung Châu, tuy không bằng Vân Ký trong thành Trường An, nhưng thực sự không tệ…Đau đớn, nên ăn thịt cũng không thoải mái. Miếng thịt bò này ta phải chọn lựa khá lâu, không có chút gân nào, cũng không có chút mỡ nào…
Bịch một tiếng, miếng thịt rơi xuống đất.
Sau đó là thân thể y.
Đại Khuyển ngồi vật xuống, dùng tay đè chặt miệng vết thương:
- Ta phải chặn một lát, bởi vì ta còn chưa nói hết…Ta nhớ lúc trước ta từng dạy đệ, nếu chẳng may bị thương, chặn lại miệng vết thương, có thể sống lâu hơn một lát…Sống lâu một lát, liền có thêm hy vọng…
Sắc mặt của Mộ Dung Liên trắng bệch như tờ giây, đôi tay cầm dao run rẩy kịch liệt. Y liên tục lui về phía sau, không dám nhìn vào mắt Đại Khuyển.
- Đệ đệ…ta biết đệ muốn giết ta…ta sao có thể không biết được chứ? Từ lâu dục vọng trong lòng đệ đã che mắt của đệ, khiến đệ quên hết mọi thứ. Đệ đã quên….ta có thể ngửi được sát khí. Ngay từ lúc gặp đệ, ta đã biết đệ muốn giết ta.
Lạch cạch, lần này tới lượt Mộ Dung Liên rơi con dao xuống đất.
- Vậy sao huynh không né tránh?
Mộ Dung Liên gào rú, hai mắt đỏ lên.
- Bởi vì…ta thực sự rất muốn biết, đệ có đâm một dao kia xuống không…đệ đệ, lúc trước ta nói rất nhiều với đệ, kỳ thực là muốn nói cho đệ biết rằng, có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả việc phục quốc. Ít nhất trong lòng ta, đệ còn quan trọng hơn việc phục quốc, còn quan trọng hơn cả bản thân ta. Ta một mực chờ đợi, chờ đợi đệ sẽ lựa chọn cái gì. Lòng ta rất khẩn trương, nên phải dùng nụ cười để che giấu…hóa ra…đệ vẫn đâm một dao kia.
Bùm một tiếng, Mộ Dung Liên quỳ xuống.
- Đại ca…
Y ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ:
- Đều tại huynh! Đều tại huynh! Là huynh đã nói cho với đệ rằng, huynh đã buông tha cho việc phục quôc, huynh không muốn làm Hoàng Đế nữa! Vì vậy mà đệ mới liều mạng tranh đấu, bởi vì huynh không muốn gánh vác thù hận của Mộ Dung gia nữa rồi, như vậy chỉ còn một mình đệ! Từ rất lâu trước, đệ vẫn cho rằng huynh sẽ giúp đệ chấn hưng Đại Thương! Nhưng hiện tại huynh lại nói với đệ rằng…huynh muốn làm Hoàng Đế…
- Đều tại huynh!
Y gào lên.
[/CHARGE]
Mộ Dung Liên hỏi Đại Khuyển.
Đại Khuyển không thể trả lời. Nếu Mộ Dung Liên không phải là em ruột của y, thì có lẽ y đã tung một cái bạt tai rồi. Nhưng y nghĩ lại, Mộ Dung Liên lựa chọn như vậy cũng là bất đắc dĩ. Nếu em trai mình không làm như vậy, La Diệu có thể giết em trai mình bất kỳ lúc nào. Đứng trước sự lựa chọn người khác chết mình sống, mình chết người khác sống, phần lớn mọi người sẽ chọn đáp án thứ nhất.
- La Diệu từng tàn sát dân chúng của cả một huyện…
Đại Khuyển lẩm bẩm nói.
- Ừ.
Mộ Dung Liên thở dài:
- Ngay cả đệ cũng không ngờ tới, mình có thể lôi kéo được nhiều tín đồ trong một thời gian ngắn như vậy. Tư tưởng của con người thật là kỳ quái, tông môn mà đệ sáng lập…không…chính xác hơn là tôn giáo…tôn giáo mà đệ sáng lập. Rõ ràng không có sức hấp dẫn gì, nhưng lại có rất nhiều dân chúng thờ phụng đệ, kính trọng và ngưỡng mộ đệ. Lúc đệ mới truyền giáo, trong lòng đệ còn thấp thỏm không yên, sợ mình sẽ thất bại. Nhưng rất nhanh, chỉ trong nửa năm ngắn ngủi đệ đã có hơn vạn tín đồ. Điều này khiến đệ cực kỳ hưng phấn.
- Đệ phát triển tôn giáo của mình, còn La Diệu thì phụ trách giết người.
Đại Khuyển tổng kết một câu, trong giọng nói có một sự bi phẫn thê lương.
- Đệ đệ, đệ làm sai rồi.
Y nói.
Mộ Dung Liên lắc đầu:
- Đại ca, sao huynh vẫn chưa rõ vậy? Vì sống sót, chết những người không liên quan tới mình thì không phải là sai. Ngoại trừ ước mơ ra, không có gì quan trọng hơn sinh mạng. Đệ muốn sống, cho nên định trước có người phải chết. Đó là chuyện đương nhiên, căn bản không cần suy nghĩ nhiều để rồi mâu thuẫn.
Y cởi túi rượu từ hông đưa cho Đại Khuyển:
- Tuy nhiên…đại ca cũng biết rằng đệ không phải là kẻ tàn ác như La Diệu, cho nên đôi khi đệ cũng tự trách bản thân. Bởi vì đệ biết, tín độ càng nhiều, La Diệu càng giết chóc dã man. Nhưng những chuyện như vậy, sao có thể phân chia thiện ác một cách đơn giản?
- Ta vốn nên chửi, thậm chí đánh đệ.
Đại Khuyển thở dài:
- Nhưng ta không làm được. Đệ nói không sai, chính vì ta rời đi, đệ muốn sống sót nên mới nghĩ ra biện pháp này.
- Đại ca, lòng dạ của huynh quá đàn bà rồi.
Mộ Dung Liên có chút buồn bã nói:
- Nói thật, nếu không phải lòng đệ vẫn còn giấc mộng phục quốc, vậy thì đệ rất khó làm ra chuyện tàn ác như vậy. Lúc những dân chúng kia chết, lòng đệ cũng rất đau, nhưng đau quá nhiều liền mất đi cảm giác. Vì giấc mộng phục quốc này, đệ có thể hy sinh hết thảy! Cho dù là mạng của đệ, đệ cũng không tiếc, huống chi là người khác?
Đại Khuyển nhận lấy túi rượu, mở ra định uống một ngụm.
Ngay trong nháy mắt này, Mộ Dung Liên bỗng nhiên rút một thanh dao găm từ ống tay áo, đâm mạnh vào ngực Đại Khuyển! Khoảng cách quá gần, cho nên đao thế rất mạnh. Mà Đại Khuyển vẫn đang ngửa cổ uống rượu, không hề có chút đề phòng Mộ Dung Liên.
Ngay không lâu trước, Đại Khuyển còn đang nói, không còn nhiều người có thể giao sau lưng mình cho người đó nữa rồi. Ý trong lời đó có thể giải thích rằng…đệ đệ à, cái người mà ta có thể không hề lo lắng giao sau lưng của mình, chính là đệ.
Nhưng lại chính người này, đột ngột rút dao đâm vào ngực đại ca mình! Dao găm đâm vào ngực, khiến người ta đau đớn hơn nhiều đâm sau lưng.
Thế tới quá nhanh.
Tới quá ác.
…
…
Mỗi một lần đạp chân xuống đất, bạch sư có thể tiến về phía trước mấy trượng. Từ xa xa nhìn, nó giống như một con thuyền lướt nhanh trên mặt đất, Tốc độ này không thể dùng lời nói để hình dung. Ở trong mắt người khác, nhìn không ra đó là một con sư tử màu trắng đang chở người, mà chỉ thấy ánh sáng màu trắng lóe qua.
- Đừng xảy ra chuyện gì!
- Đừng xảy ra chuyện gì!
Phương Giải liên tục lặp lại mấy chữ này, lông mày nhíu rất chặt.
Dường như nhận thấy tâm ý của chủ nhân, bạch sư phát ra một tiếng gào chấn thiên, sau đó tăng tốc độ lên cực hạn!
Nhanh, nhanh tới mức không thể hình dung.
Phí trước, xuất hiện một mảng đen.
Đó là một thôn xóm đã bị người Hột đốt sạch. Từ xa nhìn chỉ thấy một mảng xám đen, giống như vẩy mực lên tờ giấy trắng. Rõ ràng mực rất đậm, nhưng nhìn vào lại có cảm giác nhạt nhẽo, hư vô.
Lúc nhìn thấy thôn xóm bị hủy hoại kia, bạch sư gầm lên một tiếng.
Phương Giải biết rằng
Tới rồi!
Áng mây chân trời, không biết vì sao, biến thành màu đỏ.
Đại Khuyển nâng túi rượu lên uống, một hơi uống hết.
Y rất ít uống rượu, y thích ăn thịt.
Y tùy tiện vứt túi rượu xuống đất, sau đó chậm rãi lấy một bao giấy trong ngực rồi mở ra. Bên trong là một miếng thịt thơm ngào ngạt. Rõ ràng thịt đã chín, nhưng phía trên lại có vết máu tươi. Có lẽ chính vì là máu tươi, nên phía trên miếng thịt vốn đã nguội lạnh bốc lên nhiệt khí.
Y cầm miếng thịt lên, rất trang trọng cắn một miếng lớn, trang trọng giống như quỳ bái. Khóe miệng của y có một giọt máu…máu của chính mình.
- Đáng tiếc…
Y nhíu mày, cúi đầu nhìn vết thương ở ngực.
- Thực con mẹ nó đau…Tiếc cho miếng thịt ngon này. Đây là thịt bò Tống Ký nổi danh trong thành Ung Châu, tuy không bằng Vân Ký trong thành Trường An, nhưng thực sự không tệ…Đau đớn, nên ăn thịt cũng không thoải mái. Miếng thịt bò này ta phải chọn lựa khá lâu, không có chút gân nào, cũng không có chút mỡ nào…
Bịch một tiếng, miếng thịt rơi xuống đất.
Sau đó là thân thể y.
Đại Khuyển ngồi vật xuống, dùng tay đè chặt miệng vết thương:
- Ta phải chặn một lát, bởi vì ta còn chưa nói hết…Ta nhớ lúc trước ta từng dạy đệ, nếu chẳng may bị thương, chặn lại miệng vết thương, có thể sống lâu hơn một lát…Sống lâu một lát, liền có thêm hy vọng…
Sắc mặt của Mộ Dung Liên trắng bệch như tờ giây, đôi tay cầm dao run rẩy kịch liệt. Y liên tục lui về phía sau, không dám nhìn vào mắt Đại Khuyển.
- Đệ đệ…ta biết đệ muốn giết ta…ta sao có thể không biết được chứ? Từ lâu dục vọng trong lòng đệ đã che mắt của đệ, khiến đệ quên hết mọi thứ. Đệ đã quên….ta có thể ngửi được sát khí. Ngay từ lúc gặp đệ, ta đã biết đệ muốn giết ta.
Lạch cạch, lần này tới lượt Mộ Dung Liên rơi con dao xuống đất.
- Vậy sao huynh không né tránh?
Mộ Dung Liên gào rú, hai mắt đỏ lên.
- Bởi vì…ta thực sự rất muốn biết, đệ có đâm một dao kia xuống không…đệ đệ, lúc trước ta nói rất nhiều với đệ, kỳ thực là muốn nói cho đệ biết rằng, có nhiều thứ còn quan trọng hơn cả việc phục quốc. Ít nhất trong lòng ta, đệ còn quan trọng hơn việc phục quốc, còn quan trọng hơn cả bản thân ta. Ta một mực chờ đợi, chờ đợi đệ sẽ lựa chọn cái gì. Lòng ta rất khẩn trương, nên phải dùng nụ cười để che giấu…hóa ra…đệ vẫn đâm một dao kia.
Bùm một tiếng, Mộ Dung Liên quỳ xuống.
- Đại ca…
Y ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ:
- Đều tại huynh! Đều tại huynh! Là huynh đã nói cho với đệ rằng, huynh đã buông tha cho việc phục quôc, huynh không muốn làm Hoàng Đế nữa! Vì vậy mà đệ mới liều mạng tranh đấu, bởi vì huynh không muốn gánh vác thù hận của Mộ Dung gia nữa rồi, như vậy chỉ còn một mình đệ! Từ rất lâu trước, đệ vẫn cho rằng huynh sẽ giúp đệ chấn hưng Đại Thương! Nhưng hiện tại huynh lại nói với đệ rằng…huynh muốn làm Hoàng Đế…
- Đều tại huynh!
Y gào lên.
[/CHARGE]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.