Chương 42: Ba người hành, năm người cũng hành
Trí Bạch
21/09/2016
Xe ngựa tiến tới, chuông đồng kêu leng keng.
Nhìn chuông đồng treo trên thùng xe kia, Hạng Thanh Ngưu rất muốn khóc rống một trận. Hiện tại hắn càng thêm xác định người thiếu niên áo đen kia không phải là hạng người tốt lành gì. Cho dù không phải là ác ma từ Tu La Đạo hạ xuống nhân gian, thì cũng là một tên bại hoại tội ác tày trời. Sau khi biết được mình là người của Mộ Sơn Quan, phía sau Mộ Sơn Quan còn tích xúc mấy nghìn lượng bạc, người kia vô luận như thế nào cũng không tin trên người mình không có một xu. Cưỡng chế lục soát trên người. Mà trên người hắn chỉ có duy nhất một cái chuông đồng. Ngay cả thứ không đáng giá đó cũng bị đoạt mất.
Hắn vốn tưởng rằng gặp được xe ngựa là vận may của mình. Hiện tại mới biết chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
- Thứ đó là thứ kiếm cơm của ta.
Hắn ủy khuất nhìn Phương Giải, cố gắng lấy lại chuông đồng treo trên thùng xe kia.
- Còn không bằng nói là thứ để ngươi lừa tiền.
Phương Giải lườm hắn một cái: - Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng thứ đó làm gì sao? Tới những nơi thâm sơn cùng cốc hoặc là làng quê vắng vẻ, ngươi một tay cầm cờ vải, một tay lắc lư cái chuông đồng. Còn muốn hô một câu, biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sau, đúng không?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta chưa từng nói biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sauBình thường ta đều hô, biết một nghìn năm trước, biết một nghìn năm sau.
- Bội phục!
Phương Giải ôm quyền: - Cái chuông kia coi như trả tiền thịt vừa nãy. Treo trên đó kêu leng keng giải buồn. Đúng rồingươi nói ngươi cũng tới đế đô, ngươi tới đó làm gì?
- Ta muốn tới Diễn Vũ Viện.
- A, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện?
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, nhìn Phương Giải, hỏi:
- Ý của ngươi là, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện? Bằng không sao lại dùng tới chữ cũng.
- Không phải ta!
Phương Giải lắc đầu: - Tuy nhiên ta có một người bạn ở ngoài Tương thành chờ ta, rồi kết bạn đi đế đô. Hắn là thí sinh tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Thậm chí còn xuất thân từ thế gia đại hộ. Là thế gia có nghĩa là có tiền. Có tiền có nghĩa là trên đường không phải lo việc ăn uống.
- Vậy thì tốt quá!
Trong nháy mắt, Hạng Thanh Ngưu đã quên mất lo lắng và sợ hãi, lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phương Giải: - Ngươi có biết ta tới đế đô làm gì không? Ta tin rằng ngươi không đoán được.
Phương Giải nhìn hắn, cười ha hả nói: - Ngươi muốn bịa cái gì mà chả được. Ngươi chả nói ta vốn là người chết đó sao? Ta là ác ma từ Tu La Đạo tới đó sao? Nếu ngươi khẳng định như vậy, thì ngươi không nên bịa đặt trước mặt tangươi có tin ta hiển lộ ra chân thân, một ngụm nuốt chửng ngươi không?
- Thực rata cũng không biết lục đạo có thực sự tồn tại hay không.
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng ngùng, đáp.
Phương Giải giận dữ nói:
- Vậy sao vừa nãy ngươi phải sợ hãi như vậy?
Hạng Thanh Ngưu nói: - Đây là Đạo Tổ ghi lại. Với tu vị cao vời vợi, với trí tuệ sâu như biển của Đạo Tổ, chắc hẳn ngài ấy sẽ không nói hươu nói vượn. Mà Đạo Tổ nói có, chắc chắn có đạo lý của ngài ấy.
Phương Giải hừ một tiếng: - Đạo Tổ, Phật Tổ chẳng qua chỉ là thần côn mà thôi.rốt cuộc ngươi tới đế đô làm cái gì?
- Ta là giám khảo!
Hạng Thanh Ngưu ưỡn ngực nói:
- Ta làm giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm này!
- Ai nha.
Bịch.
Hạng Thanh Ngưu bị Phương Giải đá vào mông, kêu to một tiếng liền rớt xuống xe ngựa. Mặt tiếp xúc với mặt đất, rất không có phong phạm của cao thủ . Thân thể to mọng cuốn lên khói bụi trên quan đạo. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, nếu như có thể quay chậm, sẽ nhìn thấy mỡ trên người hắn rung rung tạo ra cảnh đẹp.
Đạo sĩ béo có thân phận gần với Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc này không nhịn được mắng một tiếng. Sau đó đứng dậy lắc lắc cái mông đuổi theo. Trông hắn rất béo, nhưng tốc độ chạy thật không chậm. Không bao lâu đã đuổi kịp xe ngựa, leo lên từ sau thùng xe.
Hắn vốn định vào trong xe, nhưng bỗng nhớ tới trong xe còn có một nữ tử xinh đẹp như yêu tinh, hơn nữa còn là một yêu tinh có đôi chân trắng như tuyệt, cái eo nhỏ xíu xíu. Nghĩ tới đây, hắn rùng mình một cái, lại nhảy xuống chạy tới trước thùng xe, vểnh lên cái mông ngồi chen chúc bên cạnh Phương Giải.
Hắn vừa lên xe, con ngựa kéo xe lập tức hí lên một tiếng đau đớn.
- Nếu ngươi biết ngươi vừa đạp vào mông ai, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Phương Giải hừ lạnh một tiếng nói: - Da mặt của ngươi thật dày, đánh xuống rồi còn trèo lên.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, chăm chú nói: - Nếu người khác biết ta là giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay, ngươi có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu người sốt ruột dùng đại kiệu đón ta không? Ngươi có thể tưởng tượng sẽ có vô số tiền tài châu báu chồng chất trước mặt, tới xe ngựa này cũng không kéo nổi không? Ngươi có thể tưởng tượng ngay cả quan to Tứ Phẩm trong kinh thành nhìn thấy ta cũng phải cung kính đón chào không? Ta ngồi xe của ngươi đã là vẻ vang cho ngươi rồiAi nha! Ngươi lại đạp ta!
Bịch!
Phương Giải nhìn thân thể to mọng kia lần thứ hai rơi xuống đất, nhịn không được khinh bỉ nói: - Dù lão tử cũng lừa gạt người, nhưng lão tử không dám chém gió như ngươi. Nếu ngươi là giám khảo của Diễn Vũ Viện, thì lão tử chính là viện trưởng Chu Bán Xuyên của Diễn Vũ Viện!
Anh chàng béo lại rất gian nan leo lên xe ngựa lần nữa, phủi phủi bụi đất trên người, không nhịn được cầu khẩn: - Ta chỉ muốn đi nhờ xe, sao ngươi không có chút hiếu khách nào vậy?
- Ngươi không chém gió, thì ai đánh ngươi làm gì?
- Àisao ngươi lại không tin ta?
Hạng Thanh Ngưu chống cằm, giống như nhớ tới cái gì đó, biểu lộ có chút đau khổ: - Lúc trước ở Giang Hoài Đạo, ta nói rằng mình là Đạo Tổ chuyển thể, không có ai hoài nghi. Chém gió như vậy mà cũng có thể lừa gạt không biết bao nhiêu người. Hôm nay nói thật, lại bị người đánhCon mẹ nó, đây là thế đạo gì vậy?
Tống Khách đình, cách phía đông Tương thành mười lăm dặm.
Phương Giải nhìn nam tử trung niên mặc cẩm y, sắc mặt âm trầm, bắt tay đằng sau ở trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm. Trên người nam tử trung niên kia lộ ra một khí thế đặc thù của người ở địa vị cao. Dù tướng mạo không quá uy nghiêm, nhưng lại mang theo một cảm giác áp bách.
Người nam nhân này không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng đảo qua, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Khuôn mặt vuông vắn, bộ râu được tỉa tót chỉnh tề, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi. Ngoại trừ phần bụng hơi phệ ra, đến tuổi này vẫn giữ được dáng người đó thật không dễ dàng. Dù hắn không có chức quan thực quyền, nhưng lại có một tước vị Huyện Hầu.
Người như vậy, đối với dân chúng mà nói, mãi mãi là cao cao tại thượng.
Cho nên, lúc Phương Giải nhìn thấy sự khinh miệt nhàn nhạt trong ánh mắt người nam tử kia, hắn không có chút phản cảm nào. Bởi vì Phương Giải từng nói qua, mắt chó thường nhìn người thấp. Nhưng trên mặt hắn luôn bảo trì sự tôn kính chân thành, chắp tay hành đại lễ của vãn bối.
- Bái kiến tiền bối.
- Tiền bối?
Nam tử trung niên nao nao, lập tức lắc đầu nói: - Ngươi là bằng hữu của Thôi Lược Thương, hơn nữa đêm qua ngươi giúp nó một việc không nhỏ. Có thể coi như là ân nhân của Thôi gia ta. Nếu ngươi không chê, gọi ta là bá phụ.
Không đợi Phương Giải khách khí, nam tử trung niên kia tiếp tục nói: - Việc đêm qua Lược Thương đã kể tỉ mỉ với ta. Việc này dù các ngươi làm qua loa, nhưng dù sao cũng là bất đắc dĩ. Ở Tương thành, dù Thôi gia ta không tính là danh môn vọng tộc. Nhưng không phải ai cũng khi dễ được.
- Lược Thương muốn tới Diễn Vũ Viện tham gia cuộc thi, việc này không thể trì hoãn. Thân phận hiện giờ của ngươi là người bạn cũ, thậm chí là bạn tri kỉ của Lược Thương. Đi cùng nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Ta cũng bớt đi vài phần lo lắng.
Hắn khoát tay, lập tức có mấy tôi tớ dẫn theo vài con ngựa cao to đi tới.
Nam tử trung niên nhìn cỗ xe ngựa cũ nát, khẽ nhíu mày: - Nếu tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, cưỡi ngựa vẫn tốt hơn. Bằng không lúc tới đế đô, sẽ khiến người ta cảm thấy các ngươi lười nhác, chỉ biết hưởng thụ, điều này không tốt. Ta tặng các ngươi mấy con ngựa này. Ta lại bố trí thêm mấy hạ nhân có thân thủ không tầm thường bảo vệ các ngươi đi đường. Chi phí ăn uống đều sẽ có người bố trí.
Hắn quay đầu lại nhìn Thôi Lược Thương: - Từ nhỏ con đã nhu nhược, ta vốn không kỳ vọng quá nhiều vào con. Ta định đợi khi con trở nên trầm ổn, thì giao điền sản thổ địa của gia tộc cho con quản lý. Nhưng cô cô của con mất rất nhiều khí lực mới lấy được một danh ngạch Diễn Vũ Viện cho con. Con cũng không thể phụ lòng của cô cô con. Lần này tới đế đôlàm hết sức mình, đừng khiến cô cô con thất vọng.
Thôi Lược Thương vội vàng cúi đầu nói: - Hài nhi biết.
Gia chủ Thôi gia Thôi Hữu hừ lạnh một tiếng nói: - Cô cô con nay đã là Quý Phi, người của Lý gia và Lưu gia cũng biết việc này, cho nên mới không quấy rối con. Tiểu tử bại hoại của Lý gia và Lưu gia kia chỉ sợ chưa biết. Bằng không sao sinh ra ý niệm ác độc ngu ngốc như vậy? Con không cần phải lo lắng tới việc ở Tương thành. Ta thật muốn xem ai làm gì được Thôi gia chúng ta!
- Khiến phụ thân vất vả, hài nh bất hiếu.
Thôi Lược Thương cúi đầu nói.
- Đi thôi, không cần phải mè nheo như đàn bà. Diễn Vũ Viện cần là những đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, không phải hạng người nhăn nhăn nhó nhó.
Nói xong, Thôi Hữu quay đầu rời đi. Đi được ba bốn bước, bỗng nhiên lại xoay lại, hỏi Phương Giải: - Thiếu niên, cậu tên là gì?
- Phương Giải, chữ Giác Hiểu.
Thôi Hữu gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Giải bình thản nhưng ngữ khí chăm chú nói: - Thôi gia ta sẽ nhớ kỹ tên cậu.
Nói xong câu đó, hắn liền bước đi. Hạng Thanh Ngưu lại không vui, nhảy tới ngăn cản đường đi của Thôi Hữu, chỉ vào cái mũi của mình nói: - Ngươi hỏi tên của tiểu tử kia, sao không hỏi ta?
Thôi Hữu hơi bất mãn, nhưng không biểu hiện ra ngoài: - Xin hỏi pháp danh của vị đạo trưởng này?
- Không có pháp danh, nhưng không saoTa nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng hoảng sợ đấy. Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Vậy hãy nghe cho kỹ đâyta là giám khảo chiêu sinh của Diễn Vũ Viện năm nay. Bệ hạ đặc biệt phái khâm sai mời ta tới đế đô.
Nghe hắn nói vậy, lông mày Thôi Hữu khẽ nhíu, khóe miệng rung rung. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngoắc tay gọi một hạ nhân cầm bạc tới. sau đó nhặt lấy một khối nhỏ nhất đặt vào tay Hạng Thanh Ngưu: - Đạo trưởng cầm lấy nửa đường mua trà uống. Khuyển tử thi Diễn Vũ Viện, xin nhờ đạo trưởng. Cáo từ
Hạng Thanh Ngưu nhìn bạc trong tay, nhịn không được muốn phát tác.
Phương Giải vội vàng chạy tới bịt miệng hắn, rồi kéo hắn lên xe ngựa.
- Vị Thôi công tử này, ngươi biết ta tới đế đô làm gì không?
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên xe ngựa, nhìn Thôi Lược Thương cưỡi ngựa đi một bên nói: - Nếu ngươi biết thân phận của ta, ta cam đoan ngươi sẽ sợ tới mức té xuống ngựa.
Thôi Lược Thương nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu, lại nhìn Phương Giải hưng phấn cưỡi trên ngựa. Mặc dù Phương Giải làm thám báo của Phan Cố, nhưng trong thành Phan Cố chỉ có bốn, năm con chiến mã. Ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ ra, ai cũng không được động vào. Hắn luôn yêu mến cảm giác phóng ngựa mà đi. Giờ đây có thể có một con ngựa thuộc về mình, thực sự là cao hứng.
- Ngươi mang theo bạc không?
Phương Giải hỏi Thôi Lược Thương.
Thôi Lược Thương gật đầu: - Gia phụ biết ta có thói quen tiêu tiền như nước, cho nên đã chuẩn bị không ít bạc. Tuy nhiên, tiền tài đều do mấy tùy tùng cầm. Trên người ta không có nhiều lắm.
Phương Giải nói: - Đưa một lượng bạc cho vị đạo trưởng này, hắn sẽ bao ngươi thi đỗ Diễn Vũ Viện.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải, lại nhìn Thôi Lược Thương, khách khí nói: - Bạc thì không cần. Diễn Vũ Viện năm nay đã mời ta làm giám khảo, thì ta tự nhiên sẽ tuân theo pháp luật và kỷ luật của triều đình, quả quyết không thu hối lộ. Tuy nhiên, nhìn tướng mạo của ngươi không tầm thường, cốt cách thanh kỳ, tương lai nhất định thành châu báu. Thế này vậy, về sau mỗi ngày ngươi bao ta rượu thịt, ta liền tặng không cho ngươi một quẻ, thấy thế nào?
- Được.
Thôi Lược Thương gật đầu, trong lòng tự nhủ, dù sao mình cũng phải ăn cơm. Đồng hành coi như có duyên, giao hảo thêm một người bạn cũng tốt.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu thỏa mãn, dựa vào thùng xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Giải nhìn Đại Khuyển, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nhìn Thôi Lược Thương, còn một đôi đùi trắng của Mộc Tiểu Yêu ở trong xe, đội ngũ càng ngày càng đông, lần tới đế đô này cũng không còn cô đơn nữa. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được sinh ra cảm khái, giãn giãn gân cốt, cao giọng nói: - Cổ nhân nóiBa người hànhNăm người cũng hành
Thôi Lược Thương kinh ngạc nói: - Không phải ba người hành, tất có thầy của ta sao?
Phương Giải nói: - Ba người hành tất có thầy của ta, năm người hành tất có kẻ ngu ngốc.
Nhìn chuông đồng treo trên thùng xe kia, Hạng Thanh Ngưu rất muốn khóc rống một trận. Hiện tại hắn càng thêm xác định người thiếu niên áo đen kia không phải là hạng người tốt lành gì. Cho dù không phải là ác ma từ Tu La Đạo hạ xuống nhân gian, thì cũng là một tên bại hoại tội ác tày trời. Sau khi biết được mình là người của Mộ Sơn Quan, phía sau Mộ Sơn Quan còn tích xúc mấy nghìn lượng bạc, người kia vô luận như thế nào cũng không tin trên người mình không có một xu. Cưỡng chế lục soát trên người. Mà trên người hắn chỉ có duy nhất một cái chuông đồng. Ngay cả thứ không đáng giá đó cũng bị đoạt mất.
Hắn vốn tưởng rằng gặp được xe ngựa là vận may của mình. Hiện tại mới biết chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng.
- Thứ đó là thứ kiếm cơm của ta.
Hắn ủy khuất nhìn Phương Giải, cố gắng lấy lại chuông đồng treo trên thùng xe kia.
- Còn không bằng nói là thứ để ngươi lừa tiền.
Phương Giải lườm hắn một cái: - Ngươi tưởng ta không biết ngươi dùng thứ đó làm gì sao? Tới những nơi thâm sơn cùng cốc hoặc là làng quê vắng vẻ, ngươi một tay cầm cờ vải, một tay lắc lư cái chuông đồng. Còn muốn hô một câu, biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sau, đúng không?
Hạng Thanh Ngưu nghiêm trang nói:
- Ta chưa từng nói biết năm trăm năm trước, biết năm trăm năm sauBình thường ta đều hô, biết một nghìn năm trước, biết một nghìn năm sau.
- Bội phục!
Phương Giải ôm quyền: - Cái chuông kia coi như trả tiền thịt vừa nãy. Treo trên đó kêu leng keng giải buồn. Đúng rồingươi nói ngươi cũng tới đế đô, ngươi tới đó làm gì?
- Ta muốn tới Diễn Vũ Viện.
- A, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện?
Hạng Thanh Ngưu khẽ giật mình, nhìn Phương Giải, hỏi:
- Ý của ngươi là, ngươi cũng tới Diễn Vũ Viện? Bằng không sao lại dùng tới chữ cũng.
- Không phải ta!
Phương Giải lắc đầu: - Tuy nhiên ta có một người bạn ở ngoài Tương thành chờ ta, rồi kết bạn đi đế đô. Hắn là thí sinh tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay. Thậm chí còn xuất thân từ thế gia đại hộ. Là thế gia có nghĩa là có tiền. Có tiền có nghĩa là trên đường không phải lo việc ăn uống.
- Vậy thì tốt quá!
Trong nháy mắt, Hạng Thanh Ngưu đã quên mất lo lắng và sợ hãi, lập tức mở to mắt nhìn chằm chằm vào Phương Giải: - Ngươi có biết ta tới đế đô làm gì không? Ta tin rằng ngươi không đoán được.
Phương Giải nhìn hắn, cười ha hả nói: - Ngươi muốn bịa cái gì mà chả được. Ngươi chả nói ta vốn là người chết đó sao? Ta là ác ma từ Tu La Đạo tới đó sao? Nếu ngươi khẳng định như vậy, thì ngươi không nên bịa đặt trước mặt tangươi có tin ta hiển lộ ra chân thân, một ngụm nuốt chửng ngươi không?
- Thực rata cũng không biết lục đạo có thực sự tồn tại hay không.
Hạng Thanh Ngưu cười ngượng ngùng, đáp.
Phương Giải giận dữ nói:
- Vậy sao vừa nãy ngươi phải sợ hãi như vậy?
Hạng Thanh Ngưu nói: - Đây là Đạo Tổ ghi lại. Với tu vị cao vời vợi, với trí tuệ sâu như biển của Đạo Tổ, chắc hẳn ngài ấy sẽ không nói hươu nói vượn. Mà Đạo Tổ nói có, chắc chắn có đạo lý của ngài ấy.
Phương Giải hừ một tiếng: - Đạo Tổ, Phật Tổ chẳng qua chỉ là thần côn mà thôi.rốt cuộc ngươi tới đế đô làm cái gì?
- Ta là giám khảo!
Hạng Thanh Ngưu ưỡn ngực nói:
- Ta làm giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm này!
- Ai nha.
Bịch.
Hạng Thanh Ngưu bị Phương Giải đá vào mông, kêu to một tiếng liền rớt xuống xe ngựa. Mặt tiếp xúc với mặt đất, rất không có phong phạm của cao thủ . Thân thể to mọng cuốn lên khói bụi trên quan đạo. Trong khoảnh khắc rơi xuống đất, nếu như có thể quay chậm, sẽ nhìn thấy mỡ trên người hắn rung rung tạo ra cảnh đẹp.
Đạo sĩ béo có thân phận gần với Tiêu chân nhân của núi Thanh Nhạc này không nhịn được mắng một tiếng. Sau đó đứng dậy lắc lắc cái mông đuổi theo. Trông hắn rất béo, nhưng tốc độ chạy thật không chậm. Không bao lâu đã đuổi kịp xe ngựa, leo lên từ sau thùng xe.
Hắn vốn định vào trong xe, nhưng bỗng nhớ tới trong xe còn có một nữ tử xinh đẹp như yêu tinh, hơn nữa còn là một yêu tinh có đôi chân trắng như tuyệt, cái eo nhỏ xíu xíu. Nghĩ tới đây, hắn rùng mình một cái, lại nhảy xuống chạy tới trước thùng xe, vểnh lên cái mông ngồi chen chúc bên cạnh Phương Giải.
Hắn vừa lên xe, con ngựa kéo xe lập tức hí lên một tiếng đau đớn.
- Nếu ngươi biết ngươi vừa đạp vào mông ai, ngươi nhất định sẽ hối hận.
Phương Giải hừ lạnh một tiếng nói: - Da mặt của ngươi thật dày, đánh xuống rồi còn trèo lên.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, chăm chú nói: - Nếu người khác biết ta là giám khảo của cuộc thi Diễn Vũ Viện năm nay, ngươi có thể tưởng tượng sẽ có bao nhiêu người sốt ruột dùng đại kiệu đón ta không? Ngươi có thể tưởng tượng sẽ có vô số tiền tài châu báu chồng chất trước mặt, tới xe ngựa này cũng không kéo nổi không? Ngươi có thể tưởng tượng ngay cả quan to Tứ Phẩm trong kinh thành nhìn thấy ta cũng phải cung kính đón chào không? Ta ngồi xe của ngươi đã là vẻ vang cho ngươi rồiAi nha! Ngươi lại đạp ta!
Bịch!
Phương Giải nhìn thân thể to mọng kia lần thứ hai rơi xuống đất, nhịn không được khinh bỉ nói: - Dù lão tử cũng lừa gạt người, nhưng lão tử không dám chém gió như ngươi. Nếu ngươi là giám khảo của Diễn Vũ Viện, thì lão tử chính là viện trưởng Chu Bán Xuyên của Diễn Vũ Viện!
Anh chàng béo lại rất gian nan leo lên xe ngựa lần nữa, phủi phủi bụi đất trên người, không nhịn được cầu khẩn: - Ta chỉ muốn đi nhờ xe, sao ngươi không có chút hiếu khách nào vậy?
- Ngươi không chém gió, thì ai đánh ngươi làm gì?
- Àisao ngươi lại không tin ta?
Hạng Thanh Ngưu chống cằm, giống như nhớ tới cái gì đó, biểu lộ có chút đau khổ: - Lúc trước ở Giang Hoài Đạo, ta nói rằng mình là Đạo Tổ chuyển thể, không có ai hoài nghi. Chém gió như vậy mà cũng có thể lừa gạt không biết bao nhiêu người. Hôm nay nói thật, lại bị người đánhCon mẹ nó, đây là thế đạo gì vậy?
Tống Khách đình, cách phía đông Tương thành mười lăm dặm.
Phương Giải nhìn nam tử trung niên mặc cẩm y, sắc mặt âm trầm, bắt tay đằng sau ở trước mặt, trong lòng có chút thấp thỏm. Trên người nam tử trung niên kia lộ ra một khí thế đặc thù của người ở địa vị cao. Dù tướng mạo không quá uy nghiêm, nhưng lại mang theo một cảm giác áp bách.
Người nam nhân này không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh lùng đảo qua, khiến cho người ta cảm thấy không thoải mái.
Khuôn mặt vuông vắn, bộ râu được tỉa tót chỉnh tề, thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi. Ngoại trừ phần bụng hơi phệ ra, đến tuổi này vẫn giữ được dáng người đó thật không dễ dàng. Dù hắn không có chức quan thực quyền, nhưng lại có một tước vị Huyện Hầu.
Người như vậy, đối với dân chúng mà nói, mãi mãi là cao cao tại thượng.
Cho nên, lúc Phương Giải nhìn thấy sự khinh miệt nhàn nhạt trong ánh mắt người nam tử kia, hắn không có chút phản cảm nào. Bởi vì Phương Giải từng nói qua, mắt chó thường nhìn người thấp. Nhưng trên mặt hắn luôn bảo trì sự tôn kính chân thành, chắp tay hành đại lễ của vãn bối.
- Bái kiến tiền bối.
- Tiền bối?
Nam tử trung niên nao nao, lập tức lắc đầu nói: - Ngươi là bằng hữu của Thôi Lược Thương, hơn nữa đêm qua ngươi giúp nó một việc không nhỏ. Có thể coi như là ân nhân của Thôi gia ta. Nếu ngươi không chê, gọi ta là bá phụ.
Không đợi Phương Giải khách khí, nam tử trung niên kia tiếp tục nói: - Việc đêm qua Lược Thương đã kể tỉ mỉ với ta. Việc này dù các ngươi làm qua loa, nhưng dù sao cũng là bất đắc dĩ. Ở Tương thành, dù Thôi gia ta không tính là danh môn vọng tộc. Nhưng không phải ai cũng khi dễ được.
- Lược Thương muốn tới Diễn Vũ Viện tham gia cuộc thi, việc này không thể trì hoãn. Thân phận hiện giờ của ngươi là người bạn cũ, thậm chí là bạn tri kỉ của Lược Thương. Đi cùng nhau cũng có thể chiếu cố lẫn nhau. Ta cũng bớt đi vài phần lo lắng.
Hắn khoát tay, lập tức có mấy tôi tớ dẫn theo vài con ngựa cao to đi tới.
Nam tử trung niên nhìn cỗ xe ngựa cũ nát, khẽ nhíu mày: - Nếu tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, cưỡi ngựa vẫn tốt hơn. Bằng không lúc tới đế đô, sẽ khiến người ta cảm thấy các ngươi lười nhác, chỉ biết hưởng thụ, điều này không tốt. Ta tặng các ngươi mấy con ngựa này. Ta lại bố trí thêm mấy hạ nhân có thân thủ không tầm thường bảo vệ các ngươi đi đường. Chi phí ăn uống đều sẽ có người bố trí.
Hắn quay đầu lại nhìn Thôi Lược Thương: - Từ nhỏ con đã nhu nhược, ta vốn không kỳ vọng quá nhiều vào con. Ta định đợi khi con trở nên trầm ổn, thì giao điền sản thổ địa của gia tộc cho con quản lý. Nhưng cô cô của con mất rất nhiều khí lực mới lấy được một danh ngạch Diễn Vũ Viện cho con. Con cũng không thể phụ lòng của cô cô con. Lần này tới đế đôlàm hết sức mình, đừng khiến cô cô con thất vọng.
Thôi Lược Thương vội vàng cúi đầu nói: - Hài nhi biết.
Gia chủ Thôi gia Thôi Hữu hừ lạnh một tiếng nói: - Cô cô con nay đã là Quý Phi, người của Lý gia và Lưu gia cũng biết việc này, cho nên mới không quấy rối con. Tiểu tử bại hoại của Lý gia và Lưu gia kia chỉ sợ chưa biết. Bằng không sao sinh ra ý niệm ác độc ngu ngốc như vậy? Con không cần phải lo lắng tới việc ở Tương thành. Ta thật muốn xem ai làm gì được Thôi gia chúng ta!
- Khiến phụ thân vất vả, hài nh bất hiếu.
Thôi Lược Thương cúi đầu nói.
- Đi thôi, không cần phải mè nheo như đàn bà. Diễn Vũ Viện cần là những đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, không phải hạng người nhăn nhăn nhó nhó.
Nói xong, Thôi Hữu quay đầu rời đi. Đi được ba bốn bước, bỗng nhiên lại xoay lại, hỏi Phương Giải: - Thiếu niên, cậu tên là gì?
- Phương Giải, chữ Giác Hiểu.
Thôi Hữu gật đầu, ánh mắt nhìn Phương Giải bình thản nhưng ngữ khí chăm chú nói: - Thôi gia ta sẽ nhớ kỹ tên cậu.
Nói xong câu đó, hắn liền bước đi. Hạng Thanh Ngưu lại không vui, nhảy tới ngăn cản đường đi của Thôi Hữu, chỉ vào cái mũi của mình nói: - Ngươi hỏi tên của tiểu tử kia, sao không hỏi ta?
Thôi Hữu hơi bất mãn, nhưng không biểu hiện ra ngoài: - Xin hỏi pháp danh của vị đạo trưởng này?
- Không có pháp danh, nhưng không saoTa nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đừng hoảng sợ đấy. Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Vậy hãy nghe cho kỹ đâyta là giám khảo chiêu sinh của Diễn Vũ Viện năm nay. Bệ hạ đặc biệt phái khâm sai mời ta tới đế đô.
Nghe hắn nói vậy, lông mày Thôi Hữu khẽ nhíu, khóe miệng rung rung. Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngoắc tay gọi một hạ nhân cầm bạc tới. sau đó nhặt lấy một khối nhỏ nhất đặt vào tay Hạng Thanh Ngưu: - Đạo trưởng cầm lấy nửa đường mua trà uống. Khuyển tử thi Diễn Vũ Viện, xin nhờ đạo trưởng. Cáo từ
Hạng Thanh Ngưu nhìn bạc trong tay, nhịn không được muốn phát tác.
Phương Giải vội vàng chạy tới bịt miệng hắn, rồi kéo hắn lên xe ngựa.
- Vị Thôi công tử này, ngươi biết ta tới đế đô làm gì không?
Hạng Thanh Ngưu ngồi trên xe ngựa, nhìn Thôi Lược Thương cưỡi ngựa đi một bên nói: - Nếu ngươi biết thân phận của ta, ta cam đoan ngươi sẽ sợ tới mức té xuống ngựa.
Thôi Lược Thương nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu, lại nhìn Phương Giải hưng phấn cưỡi trên ngựa. Mặc dù Phương Giải làm thám báo của Phan Cố, nhưng trong thành Phan Cố chỉ có bốn, năm con chiến mã. Ngoại trừ chấp hành nhiệm vụ ra, ai cũng không được động vào. Hắn luôn yêu mến cảm giác phóng ngựa mà đi. Giờ đây có thể có một con ngựa thuộc về mình, thực sự là cao hứng.
- Ngươi mang theo bạc không?
Phương Giải hỏi Thôi Lược Thương.
Thôi Lược Thương gật đầu: - Gia phụ biết ta có thói quen tiêu tiền như nước, cho nên đã chuẩn bị không ít bạc. Tuy nhiên, tiền tài đều do mấy tùy tùng cầm. Trên người ta không có nhiều lắm.
Phương Giải nói: - Đưa một lượng bạc cho vị đạo trưởng này, hắn sẽ bao ngươi thi đỗ Diễn Vũ Viện.
Hạng Thanh Ngưu trừng mắt nhìn Phương Giải, lại nhìn Thôi Lược Thương, khách khí nói: - Bạc thì không cần. Diễn Vũ Viện năm nay đã mời ta làm giám khảo, thì ta tự nhiên sẽ tuân theo pháp luật và kỷ luật của triều đình, quả quyết không thu hối lộ. Tuy nhiên, nhìn tướng mạo của ngươi không tầm thường, cốt cách thanh kỳ, tương lai nhất định thành châu báu. Thế này vậy, về sau mỗi ngày ngươi bao ta rượu thịt, ta liền tặng không cho ngươi một quẻ, thấy thế nào?
- Được.
Thôi Lược Thương gật đầu, trong lòng tự nhủ, dù sao mình cũng phải ăn cơm. Đồng hành coi như có duyên, giao hảo thêm một người bạn cũng tốt.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu thỏa mãn, dựa vào thùng xe, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Phương Giải nhìn Đại Khuyển, nhìn Hạng Thanh Ngưu, nhìn Thôi Lược Thương, còn một đôi đùi trắng của Mộc Tiểu Yêu ở trong xe, đội ngũ càng ngày càng đông, lần tới đế đô này cũng không còn cô đơn nữa. Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được sinh ra cảm khái, giãn giãn gân cốt, cao giọng nói: - Cổ nhân nóiBa người hànhNăm người cũng hành
Thôi Lược Thương kinh ngạc nói: - Không phải ba người hành, tất có thầy của ta sao?
Phương Giải nói: - Ba người hành tất có thầy của ta, năm người hành tất có kẻ ngu ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.