Chương 272: Bàn về Cửu Phẩm
Trí Bạch
03/03/2018
Lúc rời đi Phương Giải chỉ cười cười với Mã Lệ
Liên, điều này khiến nàng có chút khổ sở. Nhìn đôi nam nữ xứng đôi vừa
lứa rời đi, ánh mắt của Mã Lệ Liên đầy sự thương cảm và tự ti. Không thể nghi ngờ rằng Phương Giải chính là nam tử trẻ tuổi ưu tú nhất mà nàng
từng gặp. Đây cũng là lần thứ hai hắn cứu nàng. Nhưng chính vì hắn ưu
tú, nên bên cạnh hắn mới có một nữ tử khiến người ta hâm mộ như Trầm
Khuynh Phiến.
Nữ tử kia khiến Mã Lệ Liên ngay cả sự ghen tỵ cũng không sinh ra được. Chênh lệch giữa hai người giống như mặt trăng và đom đóm. Chính vì cảm thấy như vậy, nên nàng càng bi thương.
Đúng vậy…
Nàng lắc đầu cười khổ một tiếng, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi Phương Giải.
Nghe được tin tức, Quy Đức tướng quân cưỡi ngựa chạy như điên về nhà. Lúc tới sân thấy con gái vẫn ngẩn người, lập tức lay vai con gái, hỏi.
- Con gái, con không sao chứ?
Mã Lệ Liên ngẩn ra, lập tức lắc đầu:
- A gia, con không sao.
Nghe thấy câu này Mã Bưu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cái hố sâu ở sân kia, không nhịn được há mồm kinh ngạc nói:
- Ông trời ơi, con gái, rốt cuộc con đắc tội với kẻ nào vậy? Ta mới rời đi một ngày, sao lại xảy ra chuyện động trời như vậy? Mẹ nó chứ, bổng lộc của lão tử còn chưa đủ để xây lại cái sân này.
Nghe cha nói như vậy, Mã Lệ Liên không nhịn được bật cười. Phiền muộn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
- A gia không đau lòng con gái, mà lại đau lòng tiền cơ đấy.
Nàng nói đùa một câu, nhưng Mã Bưu vội vàng giải thích:
- Không đúng, không đúng…Không có gì bằng được con gái của ta. Lúc ta đang trực, nghe vị phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử nói rằng trong nhà ta xảy ra chuyện, khiến tim ta như muốn rụng rời. Lão tử chém giết trên chiến trường chưa từng sợ qua ai, nhưng vừa nghe thấy con xảy ra chuyện, ta suýt nữa thì tè ra quần.
- A gia nói chuyện đứng đắn một chút.
- Ta nói vậy có gì mà không đứng đắn. Đau lòng con gái của mình thì có làm sao.
- Con không sao đâu, a gia quay lại trực tiếp đi.
- Không cần, tướng quân đã cho phép ta trở về xử lý xong chuyện nhà mới trở lại doanh. Xem ra, phải nghỉ mười ngày, nửa tháng rồi.
- Ồ, vậy khác nào nghỉ lễ đâu?
- Nghỉ lễ? Con gái à, sao ta cảm thấy con không được vui vậy?
- Không có gì…con chỉ hơi kinh hãi thôi.
- Ngày mai ta sẽ tìm tiên sinh giải xui cho con. Đừng sợ, cha đã quay về rồi, không ai dám làm gì con được nữa đâu. Nhớ năm đó lão tử cầm trảm mã đao trong tay, không có người nào ngăn cản được. Đi tới đi lui trong thiên quân vạn mã, như chốn không người…
- A gia có mệt không, hay là hai cha con ta uống rượu đi.
Mã Bưu còn chưa nói hết, Mã Lệ Liên đã ngắt lời. Đây là lần đầu tiên Mã Lệ Liên muốn nói uống rượu.
- Tốt, lúc trước con chưa từng muốn uống rượu với ta. Từ khi vào Diễn Vũ Viện cứ như thay đổi thành người khác vậy. Thậm chí ngay nữ công mà con ghét nhất đều bắt đầu học. Khi mẹ con còn sống, lo lắng nhất là con biến thành một đứa có tính tình như con trai. Hiện tại mẹ con có thể yên tâm được rồi. Hôm đó ta thấy con đang thêu uyên ương phải không? Rất đẹp…
- A gia xem trộm đồ đạc của con à!
- Không không…là do vô ý nhìn thấy. Con gái à, nói cho a gia biết, có phải con có người trong lòng rồi không?
- Không…có lẽ, người ta căn bản không để ý tới con. Bên cạnh hắn có nữ tử ưu tú, xinh đẹp, mãnh mẽ như vậy. Tu vị cao hơn, thoạt nhìn còn dịu dàng hơn con. A gia…trong lòng con rất khó chịu.
- Ai dám coi thường con gái của ta? Lão tử sẽ đi lột sạch quần áo của y rồi treo lên đánh một trận.
Mã Lệ Liên nhíu mày:
- A gia…
Mã Bưu vội vàng sửa lời:
- Không đi, không đi. Ta chỉ muốn cho con hả giận thôi mà….con gái à, nếu con cảm thấy không xứng với người ta, vậy thì buồn bã hối tiếc có ích lợi gì? Nếu muốn so sánh với người khác, thì biện pháp đơn giản nhất chính là mạnh hơn người đó. Chờ tới khi con trở nên cực kỳ lợi hại, kẻ xem thường con sẽ phải nịnh bợ con mà thôi.
- Con không cần hắn nịnh bợ con.
Mã Lệ Liên uống một hớp rượu lớn, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm nói:
- Con cũng không muốn trở thành một người cần người khác phải cứu. A gia nói không sai, muốn cho người khác để mắt tới mình, thì mình phải mạnh mẽ hơn. Con sẽ ở Diễn Vũ Viện học tập thật tốt, rồi nhập ngũ! Con muốn làm vị nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tùy. Không…con muốn trở thành vị nữ nguyên soái đầu tiên của Đại Tùy.
- À?
Mã Bưu hơi sửng sốt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Con có thể thay đổi lại chí hướng không?
- Không thể!
Mã Lệ Liên nắm chặt tay, nói như chém đinh chặt sắt:
- Nam nhân dựa vào cái gì nghĩ rằng nữ nhân không bằng bọn họ? Dựa vào cái gì cảm thấy nữ nhân không thể lên chiến trường? Con không tin nữ nhân trời sinh ra đã không bằng nam nhân. Con muốn tất cả mọi người thấy, nữ nhân cũng có thể cầm chiến kỳ đỏ rực của Đại Tùy rong ruổi chiến trường!
Mã Bưu đặt mông ngồi xuống, bưng chén rượu, lẩm bẩm nói:
- Mẹ của nó à…ta thật có lỗi với nàng…con gái của chúng ta đúng là bị ma nhập rồi.
…
....
Trận chiến đấu trước, Đại Khuyển và Kỳ Lân không nhúng tay vào. Thứ nhất, là vì tu vị của bọn họ hơi kém. Thứ hai, hai người bọn họ phải bảo vệ bên ngoài, đề phòng thích khách còn có đồng đảng trà trộn vào. Lúc trở về, ánh mắt của hai người nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến đã có sự thay đổi. Hiện tại nữ tử này đã mạnh tới mức khiến hai người phải kính trọng và ngưỡng mộ.
Kỳ Lân đánh xe, Đại Khuyển ngồi một bên gặm cái chân gà đã nguội lạnh. Đây là đồ ăn mà Phương Giải lén lấy về từ yến tiệc. Việc làm này khá hèn mọn. Nhưng Phương Giải giải thích là trộm nhà người tiết kiệm nhà mình. Dù sao đều cho Đại Khuyển ăn…
Trong xe ngựa, Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải cau mày, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
- Ta đang suy nghĩ, bạch liên của Phật tông rốt cuộc là công pháp như thế nào. Nếu tu vị đạt tới một trình độ nhất định, bạch liên có thể được coi là phòng ngự tuyệt đối. Cho dù bạch liên bị nứt vỡ, nhưng người thi triển có thể chạy trốn trong nháy mắt. Ta nghĩ mãi không rõ đạo lý trong đó. Đây là điều hoàn toàn trái với lẽ thường.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu nói:
- Loại thuật pháp này khiến cho người ta thật khó hiểu. Trơ mắt nhìn y chạy thoát, thật là buồn bực…Tuy nhiên lúc muội ở tông môn, sư phụ từng nói với muội rằng, thế gian này không có gì là tuyệt đối. Đóa bạch liên có uy lực như vậy, chứng tỏ người thi triển phải mất một cái giá lớn gì đó. Nếu người nào của Phật tông cũng sử đụng được, như vậy chẳng phải vô địch thiên hạ?
- Có lẽ vậy.
Phương Giải lắc đầu.
- Muội biết huynh đang suy nghĩ điều gì.
Trầm Khuynh Phiến cười nói.
Phương Giải nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Vậy nàng nói xem ta đang nghĩ gì?
- Huynh đang nghĩ, chiêu thức ngưu bức như vậy, nếu mà học được thì thật là tuyệt. Như vậy về sau lúc đánh nhau, nếu đánh không lại có thể dễ dàng bỏ chạy. Cho dù đánh với cường giả Cửu Phẩm, cũng không cần lo lắng mình bị đối thủ đánh cho tan xương nát thịt, phải không?
Phương Giải liếc nàng một cái:
- Ta mà không chí khí như vậy à?
Trầm Khuynh Phiến hé môi cười:
- Đây chẳng phải là chí khí lớn nhất của huynh sao?
Phương Giải cười hì hì:
- Đúng là…đánh được thì đánh một trận, đánh không được thì bỏ chạy là nguyên tắc trước giờ của ta. Cái đó công nhận là dùng tốt. Nếu ta đoán không sai, ở thời khắc cuối cùng nàng đã bước chân vào cảnh giới Cửu Phẩm. Ngay cả một kích của cường giả Cửu Phẩm cũng không đánh bại kẻ kia. Bởi vậy có thể thấy được chiêu thức đó dùng để chạy trốn thì quá tuyệt vời.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu:
- Còn chưa tính là bước vào Cửu Phẩm, chỉ có một chân bước qua cánh cửa thôi. Hơn nữa, cho dù muội tiến vào Cửu Phẩm cũng không có gì to tát. Giữa các cao thủ Cửu Phẩm cũng có sự chênh lệch cực lớn, khiến người ta bất đắc dĩ. Trác tiên sinh và Hạc Lệ đạo nhân đều là cường giả Cửu Phẩm, hơn nữa là cường giả trong cường giả. Nhưng hai người bọn họ kết hợp với nhau cũng chưa chắc đánh thắng được Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu.
- Vì sao trên Cửu Phẩm không còn phân chia đẳng cấp nữa?
Phương Giải tò mò hỏi.
- Rất nhiều năm trước, có một tông môn mạnh nhất võ lâm trung nguyên tên là Vạn Kiếm Đường. Lúc đó Đại Tùy còn chưa lập quốc, địa vị lãnh tụ giang hồ của Vạn Kiếm Đường không có người nào có thể lay động. Bởi vì Vạn Kiếm Đường có một cao thủ tuyệt đỉnh, chính là Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường, Vạn Tinh Thần. Sau khi Vạn Kiếm Đường nhất thống giang hồ, Vạn Tinh Thần trở thành minh chủ võ lâm. Trên quảng trường của Vạn Kiếm Đường, ông ta được các môn phái võ lâm tới chúc mừng
- Vào ngày đó, rất nhiều vãn bối hy vọng được Vạn Tinh Thần chỉ điểm. Vạn Tinh Thần trở thành minh chủ võ lâm, khẳng định rất cao hứng, nên đáp ứng với lời thỉnh cầu của những vãn bối nhân tài đó. Ngay trên quảng trường, ông ta nhìn bọn họ thể hiện tu vị của mình. Mỗi một người, ông ta lại đưa ra lời bình luận. Người thì Tam Phẩm, người thì Ngũ Phẩm, người thì Bát Phẩm…Chính những lời đánh giá đó của ông ta, mà việc phân chia cấp độ dần dần xuất hiện. Về sau, có một số lãnh tụ tông môn có thân phận cao cũng động tâm tư. Mời Vạn Tinh Thần bình luận tu vị của bọn họ.
- Huynh nên biết, cho dù Vạn Tinh Thần là minh chủ võ lâm, là đệ nhất thiên hạ, cũng không dám đắc tội toàn bộ lãnh tụ tông môn. Nếu ông ta nói một người trong đó là Bát Phẩm, người còn lại là Cửu Phẩm, thì người được nhận xét là Bát Phẩm tất nhiên sẽ không phục. Khó tránh khỏi tìm người so đấu. Cho nên lúc ấy Vạn Tinh Thần làm ra một chuyện rất vô sỉ, cũng rất thông minh. Ông ta nhìn qua tu vị của những lãnh tụ tông môn kia, đứng dậy cười to, khen rằng, tất cả chư vị môn chủ, đều là Cửu Phẩm chí cường!
- Dù đám môn chủ này biết ông ta nói qua loa cho xong chuyện, nhưng không ai lại tự tát vào mặt mình, cho nên mọi nhà đều vui.
- Từ đó về sau, bốn chữ Cửu Phẩm chí cường được coi là cảnh giới cao nhất của võ học. Đã nhiều năm như vậy vẫn tiếp tục sử dụng. Là vì không còn người nào có tu vị với lại danh vọng cao như Vạn Tinh Thần để mà bình luận. Nếu có một người như Vạn Tinh Thần hiệu lệnh võ lâm, định lại cảnh giới từ Cửu Phẩm trở lên, chỉ sợ rất nhiều lão biến thái trong chốn giang hồ cũng tham gia náo nhiệt. Người luyện võ…ai chả muốn cái danh thiên hạ vô địch?
Nghe Trầm Khuynh Phiến nói xong, Phương Giải thở dài:
- Tất cả đều vì bốn chữ Cửu Phẩm chí cường. Ông cụ Vạn Tinh Thần này cũng thật là kẻ dối trá. Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy việc này cũng không khó khăn cho lắm. Nếu triều đình đồng ý ra mặt tổ chức đại hội võ lâm gì đó, mời các lãnh tụ tông môn tham gia so đấu bình luận, chắc sẽ không thiếu những vị đại tu hành tới để chiếm ngôi đầu Cửu Phẩm. Tu vị tới một trình độ biến thái nào đó, không còn nhiều chuyện khiến bọn họ hứng thú nữa. Nhưng danh hiệu này…bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ.
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Huynh nói nghe sao mà đơn giản. Từ trước tới nay triều đình và võ lâm đều ở trong tình trạng đối lập. Nghe lời thì được làm quan, không nghe lời thì tàn sát. Cho dù người tu hành mạnh mẽ tới đâu, cũng làm sao chống được đại quân của triều đình? Bảo triều đình mở một đại hội như vậy…muội cảm thấy tám chín phần triều đình sẽ mượn cơ hội đó làm thịt những người võ lâm không nghe lời. Vạn tên cùng bắn, quan tâm gì y Bát Phẩm hay Cửu Phẩm?
Không thể không nói, suy nghĩ của Trầm Khuynh Phiến có chút âm u, nhưng qủa thật có đạo lý. Từ trước tới nay triều đình đều rất kiêng kỵ khách giang hồ. May mà người trong giang hồ thì khó có thể đoàn kết được. Bằng không chỉ sợ triều đình đã đại khai sát giới rồi.
- Kỳ thật..
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Từ lâu trên giang hồ đã có cách xưng hô khác, chỉ có điều không ai thừa nhận mà thôi. Có người nói trên Cửu Phẩm là Tông Sư. Trên Tông Sư là Đại Tông Sư. Trên Đại Tông Sư…thì chính là Thần Tiên.
Phương Giải gật đầu, trong lòng tự nhủ, về sau nếu có cơ hội, nhất định phải tổ chức một đại hội võ lâm vui đùa chút. Nhưng hắn lập tức nghĩ, nếu đứng trên lập trường của Hoàng Đế, có lẽ tổ chức một đại hội võ lâm như vậy chưa hẳn là chuyện xấu. Để triều đình ban phát mấy danh hiệu như Tông Sư, Đại Tông Sư gì đó. Vì cái danh này, người trong giang hồ tất nhiên sẽ tranh giành tới thiên hôn địa ám. Khách giang hồ không đoàn kết, là một chuyện tốt với triều đình.
Nghĩ tới đây, hắn lại lắc đầu. Bởi vì người nào đứng ra tổ chức đại hội võ lâm này, sẽ trở thành kẻ địch chung của võ lâm.
Nữ tử kia khiến Mã Lệ Liên ngay cả sự ghen tỵ cũng không sinh ra được. Chênh lệch giữa hai người giống như mặt trăng và đom đóm. Chính vì cảm thấy như vậy, nên nàng càng bi thương.
Đúng vậy…
Nàng lắc đầu cười khổ một tiếng, chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi Phương Giải.
Nghe được tin tức, Quy Đức tướng quân cưỡi ngựa chạy như điên về nhà. Lúc tới sân thấy con gái vẫn ngẩn người, lập tức lay vai con gái, hỏi.
- Con gái, con không sao chứ?
Mã Lệ Liên ngẩn ra, lập tức lắc đầu:
- A gia, con không sao.
Nghe thấy câu này Mã Bưu mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cái hố sâu ở sân kia, không nhịn được há mồm kinh ngạc nói:
- Ông trời ơi, con gái, rốt cuộc con đắc tội với kẻ nào vậy? Ta mới rời đi một ngày, sao lại xảy ra chuyện động trời như vậy? Mẹ nó chứ, bổng lộc của lão tử còn chưa đủ để xây lại cái sân này.
Nghe cha nói như vậy, Mã Lệ Liên không nhịn được bật cười. Phiền muộn trong lòng cũng vơi đi ít nhiều.
- A gia không đau lòng con gái, mà lại đau lòng tiền cơ đấy.
Nàng nói đùa một câu, nhưng Mã Bưu vội vàng giải thích:
- Không đúng, không đúng…Không có gì bằng được con gái của ta. Lúc ta đang trực, nghe vị phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử nói rằng trong nhà ta xảy ra chuyện, khiến tim ta như muốn rụng rời. Lão tử chém giết trên chiến trường chưa từng sợ qua ai, nhưng vừa nghe thấy con xảy ra chuyện, ta suýt nữa thì tè ra quần.
- A gia nói chuyện đứng đắn một chút.
- Ta nói vậy có gì mà không đứng đắn. Đau lòng con gái của mình thì có làm sao.
- Con không sao đâu, a gia quay lại trực tiếp đi.
- Không cần, tướng quân đã cho phép ta trở về xử lý xong chuyện nhà mới trở lại doanh. Xem ra, phải nghỉ mười ngày, nửa tháng rồi.
- Ồ, vậy khác nào nghỉ lễ đâu?
- Nghỉ lễ? Con gái à, sao ta cảm thấy con không được vui vậy?
- Không có gì…con chỉ hơi kinh hãi thôi.
- Ngày mai ta sẽ tìm tiên sinh giải xui cho con. Đừng sợ, cha đã quay về rồi, không ai dám làm gì con được nữa đâu. Nhớ năm đó lão tử cầm trảm mã đao trong tay, không có người nào ngăn cản được. Đi tới đi lui trong thiên quân vạn mã, như chốn không người…
- A gia có mệt không, hay là hai cha con ta uống rượu đi.
Mã Bưu còn chưa nói hết, Mã Lệ Liên đã ngắt lời. Đây là lần đầu tiên Mã Lệ Liên muốn nói uống rượu.
- Tốt, lúc trước con chưa từng muốn uống rượu với ta. Từ khi vào Diễn Vũ Viện cứ như thay đổi thành người khác vậy. Thậm chí ngay nữ công mà con ghét nhất đều bắt đầu học. Khi mẹ con còn sống, lo lắng nhất là con biến thành một đứa có tính tình như con trai. Hiện tại mẹ con có thể yên tâm được rồi. Hôm đó ta thấy con đang thêu uyên ương phải không? Rất đẹp…
- A gia xem trộm đồ đạc của con à!
- Không không…là do vô ý nhìn thấy. Con gái à, nói cho a gia biết, có phải con có người trong lòng rồi không?
- Không…có lẽ, người ta căn bản không để ý tới con. Bên cạnh hắn có nữ tử ưu tú, xinh đẹp, mãnh mẽ như vậy. Tu vị cao hơn, thoạt nhìn còn dịu dàng hơn con. A gia…trong lòng con rất khó chịu.
- Ai dám coi thường con gái của ta? Lão tử sẽ đi lột sạch quần áo của y rồi treo lên đánh một trận.
Mã Lệ Liên nhíu mày:
- A gia…
Mã Bưu vội vàng sửa lời:
- Không đi, không đi. Ta chỉ muốn cho con hả giận thôi mà….con gái à, nếu con cảm thấy không xứng với người ta, vậy thì buồn bã hối tiếc có ích lợi gì? Nếu muốn so sánh với người khác, thì biện pháp đơn giản nhất chính là mạnh hơn người đó. Chờ tới khi con trở nên cực kỳ lợi hại, kẻ xem thường con sẽ phải nịnh bợ con mà thôi.
- Con không cần hắn nịnh bợ con.
Mã Lệ Liên uống một hớp rượu lớn, nhìn bầu trời đêm sâu thẳm nói:
- Con cũng không muốn trở thành một người cần người khác phải cứu. A gia nói không sai, muốn cho người khác để mắt tới mình, thì mình phải mạnh mẽ hơn. Con sẽ ở Diễn Vũ Viện học tập thật tốt, rồi nhập ngũ! Con muốn làm vị nữ tướng quân đầu tiên của Đại Tùy. Không…con muốn trở thành vị nữ nguyên soái đầu tiên của Đại Tùy.
- À?
Mã Bưu hơi sửng sốt, vẻ mặt đau khổ nói:
- Con có thể thay đổi lại chí hướng không?
- Không thể!
Mã Lệ Liên nắm chặt tay, nói như chém đinh chặt sắt:
- Nam nhân dựa vào cái gì nghĩ rằng nữ nhân không bằng bọn họ? Dựa vào cái gì cảm thấy nữ nhân không thể lên chiến trường? Con không tin nữ nhân trời sinh ra đã không bằng nam nhân. Con muốn tất cả mọi người thấy, nữ nhân cũng có thể cầm chiến kỳ đỏ rực của Đại Tùy rong ruổi chiến trường!
Mã Bưu đặt mông ngồi xuống, bưng chén rượu, lẩm bẩm nói:
- Mẹ của nó à…ta thật có lỗi với nàng…con gái của chúng ta đúng là bị ma nhập rồi.
…
....
Trận chiến đấu trước, Đại Khuyển và Kỳ Lân không nhúng tay vào. Thứ nhất, là vì tu vị của bọn họ hơi kém. Thứ hai, hai người bọn họ phải bảo vệ bên ngoài, đề phòng thích khách còn có đồng đảng trà trộn vào. Lúc trở về, ánh mắt của hai người nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến đã có sự thay đổi. Hiện tại nữ tử này đã mạnh tới mức khiến hai người phải kính trọng và ngưỡng mộ.
Kỳ Lân đánh xe, Đại Khuyển ngồi một bên gặm cái chân gà đã nguội lạnh. Đây là đồ ăn mà Phương Giải lén lấy về từ yến tiệc. Việc làm này khá hèn mọn. Nhưng Phương Giải giải thích là trộm nhà người tiết kiệm nhà mình. Dù sao đều cho Đại Khuyển ăn…
Trong xe ngựa, Trầm Khuynh Phiến thấy Phương Giải cau mày, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy?
- Ta đang suy nghĩ, bạch liên của Phật tông rốt cuộc là công pháp như thế nào. Nếu tu vị đạt tới một trình độ nhất định, bạch liên có thể được coi là phòng ngự tuyệt đối. Cho dù bạch liên bị nứt vỡ, nhưng người thi triển có thể chạy trốn trong nháy mắt. Ta nghĩ mãi không rõ đạo lý trong đó. Đây là điều hoàn toàn trái với lẽ thường.
Trầm Khuynh Phiến gật đầu nói:
- Loại thuật pháp này khiến cho người ta thật khó hiểu. Trơ mắt nhìn y chạy thoát, thật là buồn bực…Tuy nhiên lúc muội ở tông môn, sư phụ từng nói với muội rằng, thế gian này không có gì là tuyệt đối. Đóa bạch liên có uy lực như vậy, chứng tỏ người thi triển phải mất một cái giá lớn gì đó. Nếu người nào của Phật tông cũng sử đụng được, như vậy chẳng phải vô địch thiên hạ?
- Có lẽ vậy.
Phương Giải lắc đầu.
- Muội biết huynh đang suy nghĩ điều gì.
Trầm Khuynh Phiến cười nói.
Phương Giải nghiêng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Vậy nàng nói xem ta đang nghĩ gì?
- Huynh đang nghĩ, chiêu thức ngưu bức như vậy, nếu mà học được thì thật là tuyệt. Như vậy về sau lúc đánh nhau, nếu đánh không lại có thể dễ dàng bỏ chạy. Cho dù đánh với cường giả Cửu Phẩm, cũng không cần lo lắng mình bị đối thủ đánh cho tan xương nát thịt, phải không?
Phương Giải liếc nàng một cái:
- Ta mà không chí khí như vậy à?
Trầm Khuynh Phiến hé môi cười:
- Đây chẳng phải là chí khí lớn nhất của huynh sao?
Phương Giải cười hì hì:
- Đúng là…đánh được thì đánh một trận, đánh không được thì bỏ chạy là nguyên tắc trước giờ của ta. Cái đó công nhận là dùng tốt. Nếu ta đoán không sai, ở thời khắc cuối cùng nàng đã bước chân vào cảnh giới Cửu Phẩm. Ngay cả một kích của cường giả Cửu Phẩm cũng không đánh bại kẻ kia. Bởi vậy có thể thấy được chiêu thức đó dùng để chạy trốn thì quá tuyệt vời.
Trầm Khuynh Phiến lắc đầu:
- Còn chưa tính là bước vào Cửu Phẩm, chỉ có một chân bước qua cánh cửa thôi. Hơn nữa, cho dù muội tiến vào Cửu Phẩm cũng không có gì to tát. Giữa các cao thủ Cửu Phẩm cũng có sự chênh lệch cực lớn, khiến người ta bất đắc dĩ. Trác tiên sinh và Hạc Lệ đạo nhân đều là cường giả Cửu Phẩm, hơn nữa là cường giả trong cường giả. Nhưng hai người bọn họ kết hợp với nhau cũng chưa chắc đánh thắng được Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu.
- Vì sao trên Cửu Phẩm không còn phân chia đẳng cấp nữa?
Phương Giải tò mò hỏi.
- Rất nhiều năm trước, có một tông môn mạnh nhất võ lâm trung nguyên tên là Vạn Kiếm Đường. Lúc đó Đại Tùy còn chưa lập quốc, địa vị lãnh tụ giang hồ của Vạn Kiếm Đường không có người nào có thể lay động. Bởi vì Vạn Kiếm Đường có một cao thủ tuyệt đỉnh, chính là Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường, Vạn Tinh Thần. Sau khi Vạn Kiếm Đường nhất thống giang hồ, Vạn Tinh Thần trở thành minh chủ võ lâm. Trên quảng trường của Vạn Kiếm Đường, ông ta được các môn phái võ lâm tới chúc mừng
- Vào ngày đó, rất nhiều vãn bối hy vọng được Vạn Tinh Thần chỉ điểm. Vạn Tinh Thần trở thành minh chủ võ lâm, khẳng định rất cao hứng, nên đáp ứng với lời thỉnh cầu của những vãn bối nhân tài đó. Ngay trên quảng trường, ông ta nhìn bọn họ thể hiện tu vị của mình. Mỗi một người, ông ta lại đưa ra lời bình luận. Người thì Tam Phẩm, người thì Ngũ Phẩm, người thì Bát Phẩm…Chính những lời đánh giá đó của ông ta, mà việc phân chia cấp độ dần dần xuất hiện. Về sau, có một số lãnh tụ tông môn có thân phận cao cũng động tâm tư. Mời Vạn Tinh Thần bình luận tu vị của bọn họ.
- Huynh nên biết, cho dù Vạn Tinh Thần là minh chủ võ lâm, là đệ nhất thiên hạ, cũng không dám đắc tội toàn bộ lãnh tụ tông môn. Nếu ông ta nói một người trong đó là Bát Phẩm, người còn lại là Cửu Phẩm, thì người được nhận xét là Bát Phẩm tất nhiên sẽ không phục. Khó tránh khỏi tìm người so đấu. Cho nên lúc ấy Vạn Tinh Thần làm ra một chuyện rất vô sỉ, cũng rất thông minh. Ông ta nhìn qua tu vị của những lãnh tụ tông môn kia, đứng dậy cười to, khen rằng, tất cả chư vị môn chủ, đều là Cửu Phẩm chí cường!
- Dù đám môn chủ này biết ông ta nói qua loa cho xong chuyện, nhưng không ai lại tự tát vào mặt mình, cho nên mọi nhà đều vui.
- Từ đó về sau, bốn chữ Cửu Phẩm chí cường được coi là cảnh giới cao nhất của võ học. Đã nhiều năm như vậy vẫn tiếp tục sử dụng. Là vì không còn người nào có tu vị với lại danh vọng cao như Vạn Tinh Thần để mà bình luận. Nếu có một người như Vạn Tinh Thần hiệu lệnh võ lâm, định lại cảnh giới từ Cửu Phẩm trở lên, chỉ sợ rất nhiều lão biến thái trong chốn giang hồ cũng tham gia náo nhiệt. Người luyện võ…ai chả muốn cái danh thiên hạ vô địch?
Nghe Trầm Khuynh Phiến nói xong, Phương Giải thở dài:
- Tất cả đều vì bốn chữ Cửu Phẩm chí cường. Ông cụ Vạn Tinh Thần này cũng thật là kẻ dối trá. Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy việc này cũng không khó khăn cho lắm. Nếu triều đình đồng ý ra mặt tổ chức đại hội võ lâm gì đó, mời các lãnh tụ tông môn tham gia so đấu bình luận, chắc sẽ không thiếu những vị đại tu hành tới để chiếm ngôi đầu Cửu Phẩm. Tu vị tới một trình độ biến thái nào đó, không còn nhiều chuyện khiến bọn họ hứng thú nữa. Nhưng danh hiệu này…bọn họ nhất định sẽ không từ bỏ.
Trầm Khuynh Phiến cười nói:
- Huynh nói nghe sao mà đơn giản. Từ trước tới nay triều đình và võ lâm đều ở trong tình trạng đối lập. Nghe lời thì được làm quan, không nghe lời thì tàn sát. Cho dù người tu hành mạnh mẽ tới đâu, cũng làm sao chống được đại quân của triều đình? Bảo triều đình mở một đại hội như vậy…muội cảm thấy tám chín phần triều đình sẽ mượn cơ hội đó làm thịt những người võ lâm không nghe lời. Vạn tên cùng bắn, quan tâm gì y Bát Phẩm hay Cửu Phẩm?
Không thể không nói, suy nghĩ của Trầm Khuynh Phiến có chút âm u, nhưng qủa thật có đạo lý. Từ trước tới nay triều đình đều rất kiêng kỵ khách giang hồ. May mà người trong giang hồ thì khó có thể đoàn kết được. Bằng không chỉ sợ triều đình đã đại khai sát giới rồi.
- Kỳ thật..
Trầm Khuynh Phiến nói:
- Từ lâu trên giang hồ đã có cách xưng hô khác, chỉ có điều không ai thừa nhận mà thôi. Có người nói trên Cửu Phẩm là Tông Sư. Trên Tông Sư là Đại Tông Sư. Trên Đại Tông Sư…thì chính là Thần Tiên.
Phương Giải gật đầu, trong lòng tự nhủ, về sau nếu có cơ hội, nhất định phải tổ chức một đại hội võ lâm vui đùa chút. Nhưng hắn lập tức nghĩ, nếu đứng trên lập trường của Hoàng Đế, có lẽ tổ chức một đại hội võ lâm như vậy chưa hẳn là chuyện xấu. Để triều đình ban phát mấy danh hiệu như Tông Sư, Đại Tông Sư gì đó. Vì cái danh này, người trong giang hồ tất nhiên sẽ tranh giành tới thiên hôn địa ám. Khách giang hồ không đoàn kết, là một chuyện tốt với triều đình.
Nghĩ tới đây, hắn lại lắc đầu. Bởi vì người nào đứng ra tổ chức đại hội võ lâm này, sẽ trở thành kẻ địch chung của võ lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.