Chương 667: Bí mật phía sau triều đại đổi thay ((1))
Trí Bạch
11/10/2019
Không ai biết kết cục của trận chiến trên Đại Luân Tự ngày đó ra sao. Phương Giải nghe xong Hạng Thanh Ngưu kể lại, tâm tình lại bình tĩnh hơn. Hắn bỗng nhiên có một cảm giác kỳ quái, cảm giác này khiến cho hắn không thoải mái nhưng lại cảm thấy nếu như vậy sẽ rất tốt. Hắn không thể nói ra suy nghĩ này, bởi vì sẽ không ai hiểu. Nếu như người đại tu hành nghịch thiên như Minh Vương đều chết hết, vậy chẳng phải thiên hạ sẽ tốt hơn sao?
Hắn đứng dậy, kéo chăn đắp cho Hạng Thanh Ngưu:
- Ngày mai là 30 Tết, chờ sang năm sau ta phái người đưa ngươi trở về núi Thanh Nhạc. Núi Thanh Nhạc ở ven biển Giang Nam, còn chưa bị họa chiến tranh lan tới. Ngươi ở đó tĩnh dưỡng một thời gian, cũng đừng xuống núi nữa. Thiên hạ loạn lạc, không phải là điều khách giang hồ có thể can thiệp vào. Hùng binh các nơi hội tụ, đao quang kiếm ảnh, người đại tu hành có thể ảnh hưởng tới một trận chiến, nhưng không thể ảnh hưởng được tới đại thế thiên hạ.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu nói:
- Thiên hạ vừa loạn, người trong giang hồ làm sao có thể tránh được? Không biết có bao nhiêu tông môn nhìn thấy tình thế rối loạn này, sẽ cảm thấy cơ hội tới. Tuy Đạo tông không cường thịnh như Phật tông, nhưng vẫn là lãnh tụ giang hồ của Trung Nguyên. Loạn thế đã tới, Đại sư huynh không biết còn đang ở Thấm Lâm Quách Lặc hay là đi đâu. Đại sư huynh không xuất hiện ở trận chiến Đại Luân Tự chắc là đã đi làm chuyện lớn khác. Bằng không huynh ấy nhất định đi lên Đại Tuyết Sơn.
- Đại sư huynh chẳng biết đi đâu, Nhị sư huynh cũng chẳng biết đi đâu, ở núi Thanh Nhạc thực lực của Mạt Ngưng Chi vẫn còn kém, địa vị của Nhất Khí Quan trên giang hồ rơi xuống ngàn trượng. Tam Thanh Quan núi Võ Đang hiển nhiên là đứng bên cạnh Hoàng Đế. Trương Dịch Dương luôn ở bên cạnh Hoàng Đế chứng tỏ điều này. Hiện tại các tông môn khác trên giang hồ cũng tự đi tìm chỗ dựa vững chắc. Nhìn triều đại thay đổi trước kia, thì có bao giờ tách khỏi khách giang hồ chưa?
Phương Giải khẽ nhíu mày:
- Ngươi không nên tham dự vào đó!
Hạng Thanh Ngưu trầm tư một lát rồi hỏi:
- Ngươi có tính toán gì không?
Phương Giải lắc đầu:
- Mặc kệ ta có tính toán gì không, thì Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc cũng đừng tham dự vào. Ngươi cứ làm Đạo Tôn của ngươi đi, núi Thanh Nhạc chỉ có mấy trăm người, thả vào cái hồ chiến tranh này cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì đâu.
- Không, ngươi sai rồi!
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, chân thành nói:
- Trải qua chuyện này, ta bỗng nhiên ngộ ra một đạo lý…Vì sao Phật tông có thể độc bá ở phương tây? Là vì lúc trước Minh Vương dốc sức tương trợ, mới có vương triều Mông Nguyên mấy trăm năm. Mà nhờ vương triều Mông Nguyên thúc đẩy, mà Phật tông mới nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại thảo nguyên. Phương Giải, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ qua giành lấy chính quyền? Nếu ngươi có quyết định đó, để ta giúp ngươi.
Sắc mặt của y đỏ lên vì hưng phấn:
- Thực lực của núi Thanh Nhạc không đơn giản như bề ngoài mà ngươi nhìn thấy. Tuy Nhất Khí Quan có lịch sự kém xa Đại Luân Tự, nhưng nếu không có một số người đại tu hành chân chính thì làm sao trở thành lãnh tụ giang hồ được? Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta! Lúc Nhị sư huynh tiễn ta xuống núi, đã nói rằng Trung Nguyên không thể thiếu Đạo Tôn. Ta hiểu ý của huynh ấy. Còn người, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Ý của Trung Thân Vương chưa chắc là vậy. Hiện tại ta không có thực lực để làm mấy chuyện không an phận.
- Sao lại gọi là không an phận?
Hạng Thanh Ngưu kích động nói:
- Hiện tại trong tay ngươi có quân có tướng, không thiếu lương thảo, sĩ khí cũng cao. Hơn nữa Trung Nguyên nhìn như loạn, có nhiều thế lực tranh đua nhau, nhưng những người thực sự có thể ảnh hưởng tới vận mệnh Trung Nguyên còn chưa ra tay. Mặc kệ La Diệu có thân phận gì, có người ở Trung Nguyên không hy vọng y là người ngồi trên ghế rồng Chí Tôn kia. Bằng không vì sao Cao Khai Thái lại đột nhiên làm phản? Bằng không sáu vệ Giang Nam vì sao bỗng nhiên rút lui?
Lời này khiến Phương Giải giật mình.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Có một số việc, ngươi nhìn vẫn quá nông cạn. Lúc trước Dương gia khởi binh, Đại Trịnh vẫn còn binh hùng tướng mạnh. Cho dù Hoàng Đế hoa mắt ù tai, nhưng trong triều đình vẫn không thiếu danh tướng. Vậy vì sao Dương gia quân lại thắng như chẻ tre, đánh bại quân đội Đại Trịnh, thuận lợi dành được Trung Nguyên?
- Bởi vì bên trong Trung Nguyên có một cỗ lực lượng khổng lồ lựa chọn Dương gia!
Thanh âm của Hạng Thanh Ngưu có chút dồn dập, sắc mặt càng thêm đỏ:
- Ngươi mới tới Trung Nguyên không lâu, căn bản không biết lực lượng mạnh nhất Trung Nguyên là gì. Không phải là một tông môn, không phải là một thế gia, cũng không phải là cái được gọi là Hoàng tộc! Mà là một tập đoàn lợi ích. Những người này đã nắm thiên hạ Trung Nguyên không chỉ là mười năm, trăm năm, thậm chí còn trước cả Đại Trịnh.
- Ngươi rốt cuộc có ý gì?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Cái nhìn của ngươi về phân tranh vẫn còn quá đơn giản.
Y cố gắng ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Ngươi suy nghĩ xem, lúc trước Đại Trịnh lập quốc, vương triều Đại Hán đã tồn tại ba trăm năm, binh mã hai trăm vạn, tứ phương thần phục. Hoàng Đế khai quốc của Đại Trịnh bất quá chỉ là một một trong tám Trụ Quốc tướng quân của Đại Hán mà thôi, thực lực cũng không tính là lớn. Vì sao cuối cùng ông ta vẫn có thể đại phá tứ phương, cuối cùng xưng đế, hóa gia thành quốc?
- Bởi vì sau lưng ông ta có người ủng hộ, có một thế lực cường đại ủng hộ. Sau khi Trịnh Quốc được lập, thế lực này dễ dàng không chế triều quyền, thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng phải nghe theo. Thực lực này, không phải là một nhà hay hai nhà, mà là một tập đoàn khổng lồ. Lúc trước Hán Quốc rất hùng mạnh, quyền lực dần tập trung hết trong tay Hoàng Đế. Tập đoàn này phát hiện muốn khống chế triều đình càng ngày càng khó, bởi vì Hoàng thất của Hán Quốc đã lớn mạnh rồi, ý đồ lấy hết quyền lực. Vì vậy mà những người đó đã phát động chiến tranh, xô đổ Hán Quốc…
- Mấy trăm năm sau, Hoàng Tộc Đại Trịnh lại tái diện chuyện mà Hoàng Tộc Hán Quốc từng làm. Lúc trước Hoàng Tộc Trịnh Quốc dựa vào tập đoàn kia ủng hộ, mới lật đổ được Hán Quốc. Nhưng người của Hoàng thất Trịnh Quốc cũng biết, sớm muộn gì Hoàng Đế nên nắm toàn bộ quyền lực trong tay. Trải qua mấy trăm năm lắng đọng, Hoàng tộc tưởng rằng có thể khiêu chiến được tập đoàn kia. Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của tập đoàn đó, cuối cùng thì quốc gia bị phá hủy.
- Về sau, tập đoàn này liền lựa chọn Dương gia.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi có biết vì sao bọn họ lựa chọn Dương gia không?
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Hắn đứng dậy, kéo chăn đắp cho Hạng Thanh Ngưu:
- Ngày mai là 30 Tết, chờ sang năm sau ta phái người đưa ngươi trở về núi Thanh Nhạc. Núi Thanh Nhạc ở ven biển Giang Nam, còn chưa bị họa chiến tranh lan tới. Ngươi ở đó tĩnh dưỡng một thời gian, cũng đừng xuống núi nữa. Thiên hạ loạn lạc, không phải là điều khách giang hồ có thể can thiệp vào. Hùng binh các nơi hội tụ, đao quang kiếm ảnh, người đại tu hành có thể ảnh hưởng tới một trận chiến, nhưng không thể ảnh hưởng được tới đại thế thiên hạ.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu nói:
- Thiên hạ vừa loạn, người trong giang hồ làm sao có thể tránh được? Không biết có bao nhiêu tông môn nhìn thấy tình thế rối loạn này, sẽ cảm thấy cơ hội tới. Tuy Đạo tông không cường thịnh như Phật tông, nhưng vẫn là lãnh tụ giang hồ của Trung Nguyên. Loạn thế đã tới, Đại sư huynh không biết còn đang ở Thấm Lâm Quách Lặc hay là đi đâu. Đại sư huynh không xuất hiện ở trận chiến Đại Luân Tự chắc là đã đi làm chuyện lớn khác. Bằng không huynh ấy nhất định đi lên Đại Tuyết Sơn.
- Đại sư huynh chẳng biết đi đâu, Nhị sư huynh cũng chẳng biết đi đâu, ở núi Thanh Nhạc thực lực của Mạt Ngưng Chi vẫn còn kém, địa vị của Nhất Khí Quan trên giang hồ rơi xuống ngàn trượng. Tam Thanh Quan núi Võ Đang hiển nhiên là đứng bên cạnh Hoàng Đế. Trương Dịch Dương luôn ở bên cạnh Hoàng Đế chứng tỏ điều này. Hiện tại các tông môn khác trên giang hồ cũng tự đi tìm chỗ dựa vững chắc. Nhìn triều đại thay đổi trước kia, thì có bao giờ tách khỏi khách giang hồ chưa?
Phương Giải khẽ nhíu mày:
- Ngươi không nên tham dự vào đó!
Hạng Thanh Ngưu trầm tư một lát rồi hỏi:
- Ngươi có tính toán gì không?
Phương Giải lắc đầu:
- Mặc kệ ta có tính toán gì không, thì Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc cũng đừng tham dự vào. Ngươi cứ làm Đạo Tôn của ngươi đi, núi Thanh Nhạc chỉ có mấy trăm người, thả vào cái hồ chiến tranh này cũng chẳng tạo nên gợn sóng gì đâu.
- Không, ngươi sai rồi!
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải, chân thành nói:
- Trải qua chuyện này, ta bỗng nhiên ngộ ra một đạo lý…Vì sao Phật tông có thể độc bá ở phương tây? Là vì lúc trước Minh Vương dốc sức tương trợ, mới có vương triều Mông Nguyên mấy trăm năm. Mà nhờ vương triều Mông Nguyên thúc đẩy, mà Phật tông mới nhanh chóng bao trùm toàn bộ đại thảo nguyên. Phương Giải, chẳng lẽ ngươi chưa bao giờ nghĩ qua giành lấy chính quyền? Nếu ngươi có quyết định đó, để ta giúp ngươi.
Sắc mặt của y đỏ lên vì hưng phấn:
- Thực lực của núi Thanh Nhạc không đơn giản như bề ngoài mà ngươi nhìn thấy. Tuy Nhất Khí Quan có lịch sự kém xa Đại Luân Tự, nhưng nếu không có một số người đại tu hành chân chính thì làm sao trở thành lãnh tụ giang hồ được? Ta giúp ngươi, ngươi giúp ta! Lúc Nhị sư huynh tiễn ta xuống núi, đã nói rằng Trung Nguyên không thể thiếu Đạo Tôn. Ta hiểu ý của huynh ấy. Còn người, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Ý của Trung Thân Vương chưa chắc là vậy. Hiện tại ta không có thực lực để làm mấy chuyện không an phận.
- Sao lại gọi là không an phận?
Hạng Thanh Ngưu kích động nói:
- Hiện tại trong tay ngươi có quân có tướng, không thiếu lương thảo, sĩ khí cũng cao. Hơn nữa Trung Nguyên nhìn như loạn, có nhiều thế lực tranh đua nhau, nhưng những người thực sự có thể ảnh hưởng tới vận mệnh Trung Nguyên còn chưa ra tay. Mặc kệ La Diệu có thân phận gì, có người ở Trung Nguyên không hy vọng y là người ngồi trên ghế rồng Chí Tôn kia. Bằng không vì sao Cao Khai Thái lại đột nhiên làm phản? Bằng không sáu vệ Giang Nam vì sao bỗng nhiên rút lui?
Lời này khiến Phương Giải giật mình.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Có một số việc, ngươi nhìn vẫn quá nông cạn. Lúc trước Dương gia khởi binh, Đại Trịnh vẫn còn binh hùng tướng mạnh. Cho dù Hoàng Đế hoa mắt ù tai, nhưng trong triều đình vẫn không thiếu danh tướng. Vậy vì sao Dương gia quân lại thắng như chẻ tre, đánh bại quân đội Đại Trịnh, thuận lợi dành được Trung Nguyên?
- Bởi vì bên trong Trung Nguyên có một cỗ lực lượng khổng lồ lựa chọn Dương gia!
Thanh âm của Hạng Thanh Ngưu có chút dồn dập, sắc mặt càng thêm đỏ:
- Ngươi mới tới Trung Nguyên không lâu, căn bản không biết lực lượng mạnh nhất Trung Nguyên là gì. Không phải là một tông môn, không phải là một thế gia, cũng không phải là cái được gọi là Hoàng tộc! Mà là một tập đoàn lợi ích. Những người này đã nắm thiên hạ Trung Nguyên không chỉ là mười năm, trăm năm, thậm chí còn trước cả Đại Trịnh.
- Ngươi rốt cuộc có ý gì?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở dài:
- Cái nhìn của ngươi về phân tranh vẫn còn quá đơn giản.
Y cố gắng ngồi thẳng người dậy, nhìn vào mắt Phương Giải, nghiêm túc nói:
- Ngươi suy nghĩ xem, lúc trước Đại Trịnh lập quốc, vương triều Đại Hán đã tồn tại ba trăm năm, binh mã hai trăm vạn, tứ phương thần phục. Hoàng Đế khai quốc của Đại Trịnh bất quá chỉ là một một trong tám Trụ Quốc tướng quân của Đại Hán mà thôi, thực lực cũng không tính là lớn. Vì sao cuối cùng ông ta vẫn có thể đại phá tứ phương, cuối cùng xưng đế, hóa gia thành quốc?
- Bởi vì sau lưng ông ta có người ủng hộ, có một thế lực cường đại ủng hộ. Sau khi Trịnh Quốc được lập, thế lực này dễ dàng không chế triều quyền, thậm chí ngay cả Hoàng Đế cũng phải nghe theo. Thực lực này, không phải là một nhà hay hai nhà, mà là một tập đoàn khổng lồ. Lúc trước Hán Quốc rất hùng mạnh, quyền lực dần tập trung hết trong tay Hoàng Đế. Tập đoàn này phát hiện muốn khống chế triều đình càng ngày càng khó, bởi vì Hoàng thất của Hán Quốc đã lớn mạnh rồi, ý đồ lấy hết quyền lực. Vì vậy mà những người đó đã phát động chiến tranh, xô đổ Hán Quốc…
- Mấy trăm năm sau, Hoàng Tộc Đại Trịnh lại tái diện chuyện mà Hoàng Tộc Hán Quốc từng làm. Lúc trước Hoàng Tộc Trịnh Quốc dựa vào tập đoàn kia ủng hộ, mới lật đổ được Hán Quốc. Nhưng người của Hoàng thất Trịnh Quốc cũng biết, sớm muộn gì Hoàng Đế nên nắm toàn bộ quyền lực trong tay. Trải qua mấy trăm năm lắng đọng, Hoàng tộc tưởng rằng có thể khiêu chiến được tập đoàn kia. Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp thực lực của tập đoàn đó, cuối cùng thì quốc gia bị phá hủy.
- Về sau, tập đoàn này liền lựa chọn Dương gia.
Hạng Thanh Ngưu thở dài một tiếng, nói:
- Ngươi có biết vì sao bọn họ lựa chọn Dương gia không?
- Vì sao?
Phương Giải hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.