Chương 811: Bốn kiếm và chín cái rương ((2))
Trí Bạch
11/10/2019
Tiêu Nhất Cửu liên tiếp nói ba câu, trên mặt đất chỉ còn lại ba cỗ thi thể cháy xém. Ba lão tăng có tu vị đủ để kiêu ngạo ở trong Đại Luân Tự, trong nháy mắt đã bị kiếm ý đánh cho chết cháy. Nhất là tăng nhân áo bào đỏ vừa nãy khinh thường Tiêu Nhất Cửu, bị một kiếm chém thành vô số mảnh, rơi rụng đầy đất, chỉ có mỗi cái đầu là lành lặn. Có lẽ do kiếm ý tới quá nhanh, nên lúc cái đầu rơi xuống vẫn còn chút ý thức.
Ông ta chỉ nhìn được một hình ảnh cuối cùng, đó là bốn tia chớp xoay quanh Tiêu Nhất Cửu, thanh âm giống như rồng ngâm
- Ài…
Kiếm ý tán đi.
Tiêu Nhất Cửu thở dài một tiếng:
- Sư đệ có thể dẫn 12 kiếm, mà ta chỉ dẫn được 4 kiếm.
Xa xa, Man Vương thấy một màn như vậy liền run rẩy quỳ xuống cúng bái. Phía sau bà ta, có vô số người Man cũng quỳ xuống.
Tiêu Nhất Cửu quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt có ý cười:
- Sư đệ, lúc trước ngươi bảo ta ở lại chỗ đám người Man này, ta có thể đoán được ý đồ của ngươi. Có người Man ở đây, người Mông Nguyên muốn tiến vào Trung Nguyên phải vượt qua một bức tường. Ta sẽ khiến cho bức tường này kiên cố hơn một chút, không phụ sự tin tưởng của ngươi.
…
…
Sau khi đi ra từ căn phòng, Mạt Ngưng Chi thấp giọng nói với Phương Giải vài câu. Mà ở trong phòng, A Mạc Tát giống như mất hết sự sống, ngồi tê liệt trên ghế. Cũng không biết bà ta vừa phải trải qua sự đau khổ gì. Đường đường một Đại Vu Sư, ngay cả La Diệu đều có chút tôn sùng, nhưng giờ lại như mất đi ba hồn bảy vía.
Lúc Phương Giải và Mạt Ngưng Chi nói chuyện với nhau, cố ý kéo cự ly với mọi người. Cho nên không ai biết Mạt Ngưng Chi đã nói gì với hắn. Giống như không lâu trước Tang Táp Táp kéo hắn sang một bên thấp giọng nói rất nhiều điều, những điều chỉ có hai người biết.
- Cám ơn.
Phương Giải chắp tay nói với Mạt Ngưng Chi:
- Bất kể như thế nào, cô đã giúp ta một việc lớn.
Hàng mi cong xinh đẹp của Mạt Ngưng Chi khẽ nhíu. Phương Giải có thể coi như trải qua khá nhiều kinh nghiệm không tầm thường, nhưng nếu bàn về tướng mạo, trong số các nữ tử mà hắn từng thấy, chỉ có Tang Táp Táp là có thể ngang sức ngang tài với Mạt Ngưng Chi. Vẻ đẹp của Trầm Khuynh Phiến ở sự bình tĩnh, vẻ đẹp của Mộc Tiểu Yêu ở sự dịu dàng, vẻ đẹp của Hoàn Nhan Vân Thù ở sự đơn thuần, mà vẻ đẹp của Mạt Ngưng Chi, thì nói không rõ ràng được, mà nói cũng không hết.
- Cũng không phải là lần đầu tiên ta giúp ngươi.
Mạt Ngưng Chi cười thản nhiên, nụ cười khiến cho người ta phải run rẩy. Nếu nam nhân bình thường có tâm chí không kiên định, thì chỉ sợ đã quỳ xuống trước người nàng, nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của nàng.
- Lần trước là lúc nào?
Phương Giải lấy lại tinh thần, hỏi.
- Ba năm trước, lần trước có tính là giúp đỡ không?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Tính.
Phương Giải gật đầu.
- Vậy thì để ta nói thêm một tiếng cảm ơn.
Hắn nói.
- Không cần…sở dĩ ta giúp ngươi, là vì giúp ngươi một lần, ta có thể giết ngươi một cách tàn khốc hơn. Cho nên ta không ngại giúp ngươi vài lần, để ngươi chết được thoả mãn.
Mạt Ngưng Chi vẫn cười như cũ, thanh âm dịu dàng nói lời độc ác, nhưng không có sự lạnh lẽo.
Phương Giải nhún vai:
- Rất nhiều người muốn giết ta, cô phải xếp hàng đợi thôi.
- Phải xếp hàng bao lâu?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
Phương Giải vừa định trả lời, Mạt Ngưng Chi lại mỉm cười lắc đầu:
- Xếp bao lâu đều không quan trọng, bởi vì ta sẽ sống lâu hơn ngươi. Mà ngươi trải qua càng nhiều uy hiếp, thì càng không dễ giết. Một khi ngươi không dễ giết, ta giết ngươi mới thú vị. Cho nên…ngàn vạn lần đứng chết trong tay người khác.
Nói xong câu đó, nàng xoay người đi về hướng xa xa.
Từ khi La Diệu mang binh rời khỏi Ung Châu, tòa thành này tựa hồ như cố ý làm nhạt đi những dấu vết mà La Diệu từng để lại. Thậm chí mọi người ăn mừng khi La Diệu rời đi. Nhưng lúc người Hột xâm lấn, bọn họ lại mong mỏi La Diệu trở về. Lòng người luôn mâu thuẫn như vậy, bọn họ vừa chờ đợi vừa hận thù, nghĩ rằng, nếu không phải những năm qua La Diệu giết quá nhiều người Hột, thì người Hột cũng đã không trả thù mãnh liệt như vậy.
Trong La phủ cũng giống như vậy.
Sau khi La Diệu rời đi, Sở thị liền cho rất nhiều tôi tới nghỉ việc, phát cho bọn họ một số bạc lớn, không hề keo kiệt. Mấy hạ nhân lưu lại thì nàng nghiêm cấm không cho phép tới tòa lầu gỗ ba tầng của La Diệu.
Phương Giải bảo tất cả mọi người trở về đại doanh trước, phân phó Trần Hiếu Nho dẫn người chở mấy thứ từ núi Chu Tước tới đây, sau đó một thân một mình tới tòa lầu gỗ ba tầng. Nhìn tòa lầu đã vài năm không ai chăm sóc giờ trở nên hoang tàn này, Phương Giải chợt nhớ tới lúc mình mới tiến vào, đã dùng một đao chém chết sứ giả của Lý Viễn Sơn. Lúc đó hắn cho rằng mình ra tay đủ nhanh, nhưng giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy mình ngây thơ buồn cười. Nếu La Diệu muốn, lúc đó y chỉ cần tùy tiện giơ tay là có thể ngăn cản được hắn.
Thậm chí giết hắn.
- Dương Kỳ chết rồi, Đại Luân Minh Vương chết rồi, Vạn lão gia tử chết rồi, Tứ Đại Thiên Tôn của Phật tông chết rồi, những kỳ nhân của giang hồ Trung Nguyên cũng đều đã chết hết…Những người này, trước khi ta tới, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, dường như không có mối liên hệ với nhau. Nhưng từ khi ta tới, người đại tu hành tuyệt đỉnh đã chết bảy tám phần.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn trời:
- Tuy rằng những người này không chết trong tay ta, nhưng ta không thoát được quan hệ. Ông đưa ta tới nơi này, chính là để nhìn bọn họ chết sao? Như vậy có thể lý giải rằng, ta không thể chết được, người chết sẽ là La Diệu? Bởi vì ta không phải là người đại tu hành bá đạo a…
Phương Giải cười tự giễu, nhìn lên trời, hỏi:
- Ông đưa ta tới đây, sẽ không phải là để ta xem người đại tu hành của thế giới này chết hết đấy chứ?
Nói xong câu này, Phương Giải hơi sửng sốt.
Chỉ có điều hắn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Trần Hiếu Nho đã mang theo một đội Kiêu Kỵ Giáo mang mấy thứ mà hắn mang từ núi Chu Tước tới. Chín cái rương lớn, mỗi rương đều rất nặng. Mỗi rương do bốn Kiêu Kỵ Giáo nâng, nhưng có vẻ vẫn rất khó khăn.
- Trở về đi
Phương Giải khoát tay:
- Từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được vào tòa nhà này.
Phương Giải nhìn chín cái rương lớn, nói:
- Phái người nói với Trần Định Nam, Hạ Hầu Bách Xuyên và Lưu Húc Nhật, lập tức mang binh phong tỏa toàn bộ nhà của quan viên trong thành, không cho phép kẻ nào ra vào. Chọn lựa tinh nhuệ trong Kiêu Kỵ Giáo để bố trí, nhà nào có người xông vào liền giết. Điều một vạn tinh kỵ bao quanh cái phủ này, cách chừng ba trăm bước, phải cam đoan ngay cả một con chim cũng không qua được. Nếu bị vướng tòa nhà nào thì phá hủy nhà đó đi, miễn sao không ai được phép tiến vào trong vòng ba trăm bước này.
- Ta đã thông báo cho cao thủ Đạo tông núi Thanh Nhạc tới giúp đỡ, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi. Nếu hai ngày sau ta không đi ra từ phủ này, lập tức giết tất cả thế gia trong thành Ung Châu, không lưu một người nào.
Phương Giải biết, cho dù hai ngày sau mình có thể đi ra cái phủ này, cũng không biết bị thương thành dạng gì. Lúc đó, những người muốn giết mình có thể nhảy ra ngoài. Hắn sao có thể cho những người đó có cơ hội?
Ông ta chỉ nhìn được một hình ảnh cuối cùng, đó là bốn tia chớp xoay quanh Tiêu Nhất Cửu, thanh âm giống như rồng ngâm
- Ài…
Kiếm ý tán đi.
Tiêu Nhất Cửu thở dài một tiếng:
- Sư đệ có thể dẫn 12 kiếm, mà ta chỉ dẫn được 4 kiếm.
Xa xa, Man Vương thấy một màn như vậy liền run rẩy quỳ xuống cúng bái. Phía sau bà ta, có vô số người Man cũng quỳ xuống.
Tiêu Nhất Cửu quay đầu nhìn bọn họ, trong mắt có ý cười:
- Sư đệ, lúc trước ngươi bảo ta ở lại chỗ đám người Man này, ta có thể đoán được ý đồ của ngươi. Có người Man ở đây, người Mông Nguyên muốn tiến vào Trung Nguyên phải vượt qua một bức tường. Ta sẽ khiến cho bức tường này kiên cố hơn một chút, không phụ sự tin tưởng của ngươi.
…
…
Sau khi đi ra từ căn phòng, Mạt Ngưng Chi thấp giọng nói với Phương Giải vài câu. Mà ở trong phòng, A Mạc Tát giống như mất hết sự sống, ngồi tê liệt trên ghế. Cũng không biết bà ta vừa phải trải qua sự đau khổ gì. Đường đường một Đại Vu Sư, ngay cả La Diệu đều có chút tôn sùng, nhưng giờ lại như mất đi ba hồn bảy vía.
Lúc Phương Giải và Mạt Ngưng Chi nói chuyện với nhau, cố ý kéo cự ly với mọi người. Cho nên không ai biết Mạt Ngưng Chi đã nói gì với hắn. Giống như không lâu trước Tang Táp Táp kéo hắn sang một bên thấp giọng nói rất nhiều điều, những điều chỉ có hai người biết.
- Cám ơn.
Phương Giải chắp tay nói với Mạt Ngưng Chi:
- Bất kể như thế nào, cô đã giúp ta một việc lớn.
Hàng mi cong xinh đẹp của Mạt Ngưng Chi khẽ nhíu. Phương Giải có thể coi như trải qua khá nhiều kinh nghiệm không tầm thường, nhưng nếu bàn về tướng mạo, trong số các nữ tử mà hắn từng thấy, chỉ có Tang Táp Táp là có thể ngang sức ngang tài với Mạt Ngưng Chi. Vẻ đẹp của Trầm Khuynh Phiến ở sự bình tĩnh, vẻ đẹp của Mộc Tiểu Yêu ở sự dịu dàng, vẻ đẹp của Hoàn Nhan Vân Thù ở sự đơn thuần, mà vẻ đẹp của Mạt Ngưng Chi, thì nói không rõ ràng được, mà nói cũng không hết.
- Cũng không phải là lần đầu tiên ta giúp ngươi.
Mạt Ngưng Chi cười thản nhiên, nụ cười khiến cho người ta phải run rẩy. Nếu nam nhân bình thường có tâm chí không kiên định, thì chỉ sợ đã quỳ xuống trước người nàng, nghe theo bất kỳ mệnh lệnh nào của nàng.
- Lần trước là lúc nào?
Phương Giải lấy lại tinh thần, hỏi.
- Ba năm trước, lần trước có tính là giúp đỡ không?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Tính.
Phương Giải gật đầu.
- Vậy thì để ta nói thêm một tiếng cảm ơn.
Hắn nói.
- Không cần…sở dĩ ta giúp ngươi, là vì giúp ngươi một lần, ta có thể giết ngươi một cách tàn khốc hơn. Cho nên ta không ngại giúp ngươi vài lần, để ngươi chết được thoả mãn.
Mạt Ngưng Chi vẫn cười như cũ, thanh âm dịu dàng nói lời độc ác, nhưng không có sự lạnh lẽo.
Phương Giải nhún vai:
- Rất nhiều người muốn giết ta, cô phải xếp hàng đợi thôi.
- Phải xếp hàng bao lâu?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
Phương Giải vừa định trả lời, Mạt Ngưng Chi lại mỉm cười lắc đầu:
- Xếp bao lâu đều không quan trọng, bởi vì ta sẽ sống lâu hơn ngươi. Mà ngươi trải qua càng nhiều uy hiếp, thì càng không dễ giết. Một khi ngươi không dễ giết, ta giết ngươi mới thú vị. Cho nên…ngàn vạn lần đứng chết trong tay người khác.
Nói xong câu đó, nàng xoay người đi về hướng xa xa.
Từ khi La Diệu mang binh rời khỏi Ung Châu, tòa thành này tựa hồ như cố ý làm nhạt đi những dấu vết mà La Diệu từng để lại. Thậm chí mọi người ăn mừng khi La Diệu rời đi. Nhưng lúc người Hột xâm lấn, bọn họ lại mong mỏi La Diệu trở về. Lòng người luôn mâu thuẫn như vậy, bọn họ vừa chờ đợi vừa hận thù, nghĩ rằng, nếu không phải những năm qua La Diệu giết quá nhiều người Hột, thì người Hột cũng đã không trả thù mãnh liệt như vậy.
Trong La phủ cũng giống như vậy.
Sau khi La Diệu rời đi, Sở thị liền cho rất nhiều tôi tới nghỉ việc, phát cho bọn họ một số bạc lớn, không hề keo kiệt. Mấy hạ nhân lưu lại thì nàng nghiêm cấm không cho phép tới tòa lầu gỗ ba tầng của La Diệu.
Phương Giải bảo tất cả mọi người trở về đại doanh trước, phân phó Trần Hiếu Nho dẫn người chở mấy thứ từ núi Chu Tước tới đây, sau đó một thân một mình tới tòa lầu gỗ ba tầng. Nhìn tòa lầu đã vài năm không ai chăm sóc giờ trở nên hoang tàn này, Phương Giải chợt nhớ tới lúc mình mới tiến vào, đã dùng một đao chém chết sứ giả của Lý Viễn Sơn. Lúc đó hắn cho rằng mình ra tay đủ nhanh, nhưng giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy mình ngây thơ buồn cười. Nếu La Diệu muốn, lúc đó y chỉ cần tùy tiện giơ tay là có thể ngăn cản được hắn.
Thậm chí giết hắn.
- Dương Kỳ chết rồi, Đại Luân Minh Vương chết rồi, Vạn lão gia tử chết rồi, Tứ Đại Thiên Tôn của Phật tông chết rồi, những kỳ nhân của giang hồ Trung Nguyên cũng đều đã chết hết…Những người này, trước khi ta tới, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình, dường như không có mối liên hệ với nhau. Nhưng từ khi ta tới, người đại tu hành tuyệt đỉnh đã chết bảy tám phần.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn trời:
- Tuy rằng những người này không chết trong tay ta, nhưng ta không thoát được quan hệ. Ông đưa ta tới nơi này, chính là để nhìn bọn họ chết sao? Như vậy có thể lý giải rằng, ta không thể chết được, người chết sẽ là La Diệu? Bởi vì ta không phải là người đại tu hành bá đạo a…
Phương Giải cười tự giễu, nhìn lên trời, hỏi:
- Ông đưa ta tới đây, sẽ không phải là để ta xem người đại tu hành của thế giới này chết hết đấy chứ?
Nói xong câu này, Phương Giải hơi sửng sốt.
Chỉ có điều hắn chưa kịp nghĩ sâu hơn, Trần Hiếu Nho đã mang theo một đội Kiêu Kỵ Giáo mang mấy thứ mà hắn mang từ núi Chu Tước tới. Chín cái rương lớn, mỗi rương đều rất nặng. Mỗi rương do bốn Kiêu Kỵ Giáo nâng, nhưng có vẻ vẫn rất khó khăn.
- Trở về đi
Phương Giải khoát tay:
- Từ giờ trở đi, không có lệnh của ta, bất kỳ ai cũng không được vào tòa nhà này.
Phương Giải nhìn chín cái rương lớn, nói:
- Phái người nói với Trần Định Nam, Hạ Hầu Bách Xuyên và Lưu Húc Nhật, lập tức mang binh phong tỏa toàn bộ nhà của quan viên trong thành, không cho phép kẻ nào ra vào. Chọn lựa tinh nhuệ trong Kiêu Kỵ Giáo để bố trí, nhà nào có người xông vào liền giết. Điều một vạn tinh kỵ bao quanh cái phủ này, cách chừng ba trăm bước, phải cam đoan ngay cả một con chim cũng không qua được. Nếu bị vướng tòa nhà nào thì phá hủy nhà đó đi, miễn sao không ai được phép tiến vào trong vòng ba trăm bước này.
- Ta đã thông báo cho cao thủ Đạo tông núi Thanh Nhạc tới giúp đỡ, bọn họ sẽ trợ giúp ngươi. Nếu hai ngày sau ta không đi ra từ phủ này, lập tức giết tất cả thế gia trong thành Ung Châu, không lưu một người nào.
Phương Giải biết, cho dù hai ngày sau mình có thể đi ra cái phủ này, cũng không biết bị thương thành dạng gì. Lúc đó, những người muốn giết mình có thể nhảy ra ngoài. Hắn sao có thể cho những người đó có cơ hội?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.