Chương 1460: Các ngươi là một đám sói
Trí Bạch
11/10/2019
Thời tiết khá là tốt.
Hình như hôm nay tâm tình của ông trời không tệ, thời tiết khiến cho người ta không đành lòng nhắm mắt. Nếu có người lựa chọn đi ngủ vào thời tiết này, thì thật là lãng phí.
Ngụy An dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tình báo ở tiền tuyến không ngừng gửi tới, từ lúc mặt trời mọc ở phía đông tới lúc lặn ở phía tây, tin tức cuối cùng gửi tới.
Hắc Kỳ Quân đại thắng.
Ngụy An thở ra một hơi, uống cạn chén rượu trong tay.
Y có chút kích động, thậm chí có chút cao hứng.
Thậm chí y muốn đứng dậy, hướng chiến trường rống một tiếng:”Làm tốt lắm”
Mặc kệ y tính toán cho bản thân như thế nào, mặc kệ y không có gì nổi bật ở chiến dịch này, nhưng thủy chung y vẫn là người Hán. Lúc nghe thấy Hắc Kỳ Quân đại thắng, trong lòng y quả thực cao hứng.
Y sai người bê cái bàn ra ngoài vườn, sau đó lệnh cho thân binh mang mấy đồ ăn nóng tới.
Y đã uống rượu từ trưa tới hiện tại, nhưng lúc trước y uống rượu mà cứ như uống nước. Người của Mộc phủ cơ hồ đều biết Ngụy aN thích rượu như mạng sống. Hơn nữa y có thể ngàn chén không say, mặc kệ rượu cao cỡ nào, ở trước mặt y đều không có uy lực. Y quen với việc uống rượu trên chiến trường, thậm chí trước kia lúc còn là tướng lĩnh cấp thấp, lúc xung phong, y còn một tay cầm đao một tay cầm rượu.
Nếu không vì sở thích này thì y đã leo tới vị trí như bây giờ sớm hơn năm năm.
Uống rượu cả buổi chiều đều không có cảm giác uống rượu như bây giờ.
Y bảo vài phụ tá ngồi xuống uống rượu cùng mình. Đương nhiên tửu lượng của mấy người này cộng lại nhân hai cũng không phải là đối thủ của y.
-Có vẻ như Đại tướng quân rất vui?
Phụ tá tên là Ân Ngao cười hỏi.
-Chẳng lẽ ngươi không vậy sao?
Ngụy An hỏi lại.
Ân Ngao cười rộ lên:
-Thuộc hạ cũng cao cao hứng. Dù sao đây là một trận đại thắng, dù sao trận đại thắng này có ý nghĩa quá quan trọng với Đông Cương.
-Tiếc nuối là…
Ngụy An thở dài:
-Trận đại thắng này lại chẳng có liên quan gì tới ta.
-Sao lại không có?
Ân Ngao nói:
-Nếu không phải Đại tướng quân hạ lệnh lui lại mười dặm, thì Hắc Kỳ Quân đâu có thể buông chân buông tay chiến đấu với người nước ngoài? Mặc dù Đại tướng quân không trực tiếp tham chiến, nhưng chỉ điểm này thôi cũng đã góp công vào chiến dịch. Phải biết rằng Đại tướng quân làm vậy là khá mạo hiểm.
Ngụy An cười khổ.
Đúng thế.
Hiện tại y còn chưa nghĩ ra phải ăn nói với Mộc Quảng Lăng như thế nào. Trận đại thắng này quả thực khiến người ta cao hứng, nhưng tất nhiên sẽ khiến Mộc Quảng Lăng nổi giận. Có lẽ không bao lâu nữa, Mộc Quảng Lăng sẽ đích thân tới hỏi tội. Tới lúc đó Ngụy An không biết phải đối mặt như thế nào. Bởi vì y thủy chung không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng.
Dù sao y là được Mộc Quảng Lăng đề bạt lên.
-Không chỉ như vậy.
Thanh âm từ xa xa truyền tới, không phải từ những người ngồi trong sân.
Ngụy An cả kinh, đứng bật dậy.
Người nói chuyện đứng ở trên tường.
Mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú.
Không chỉ một mình hắn, trên tường viện bỗng nhiên xuất hiện không ít người. Những người này hiển nhiên có tu vị không thấp, bằng không đã không tránh được toàn bộ các hộ vệ. Đi lại tự do trong 15 vạn quân, tới chỗ tường viện của Ngụy An, không hề nghi ngờ rằng, nếu những người này tới giết Ngụy An, thì y đã chết.
-Ngươi là ai?
Ngụy An hỏi một câu, nhưng rất nhanh hiểu ra:
-Vũ Vương?
Rượu và đồ ăn lại được bưng lên.
Phương Giải ngồi đối diện Ngụy An, tự tay rót rượu. Hộ vệ của Phương Giải đứng trên tường viện không hề động đậy, tuy rằng bên ngoài đã tụ tập ít nhất hai nghìn binh mã, vây kín tòa nhà này. Cung tiễn thủ nhắm vào bọn họ, chỉ chờ ra lệnh.
Nhưng không ai dám hạ lệnh.
Bởi vì Ngụy An ở trong sân, ai cũng biết nếu như bắt tên, thì người chết đầu tiên chính là Đại tướng quân của bọn họ.
-Vương gia đã tới đây, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Ngụy An nhìn lướt qua những người đứng trên tường. Tuy tu vị của y không tồi, nhưng y nhìn ra được tùy tiện một hộ vệ mà Phương Giải mang tới cũng có thể giết mình. Giới tu hành của Đông Cương vốn điêu linh, hơn hai trăm năm trước người tu hành Trung Nguyên tiến vào Đông Cương giết chóc, kết quả là hai trăm năm sau giới tu hành của Đông Cương vẫn không thể khôi phục lại nguyên khí.
Hiện tại xem ra, người tu hành của Trung Nguyên đáng sợ hơn xa người tu hành Đông Cương.
-Rượu của ta uống ngon hơn của ngươi.
Phương Giải cười cười, thưởng thức một ngụm rượu:
-Những năm qua bôn ba khắp nơi, được uống rất nhiều loại rượu. Ngon nhất không rượu nào vượt qua được rượu Lê Hoa của thành Phan Cố. Rượu như vậy mới là rượu. Nhưng rượu hôm nay mà ta uống có vai trò quan trọng hơn bất kỳ thứ rượu nào mà ta từng uống.
Ngụy An biến sắc, trong lúc mơ hồ đoán được ý đồ của Phương Giải.
Phương Giải đặt chén rượu xuống, nhìn xung quanh.
-Ta nghe nói Ngụy tướng quân và các tướng lĩnh Mộc phủ khác không hòa hợp cho lắm. Ngươi được làm Đại tướng quân không phải nhờ vào lực lượng của gia tộc, mà là dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Ngụy An không biết Phương Giải muốn nói cái gì, chỉ gật gật đầu.
-Quốc công gia nâng đỡ, mới có địa vị như ngày hôm nay của Ngụy mỗ.
Lời này giống như ngăn chặn mọi đường đi. Nhưng kỳ thực nó rất có thâm ý.
-Thứ nhất, ta tới là gửi lời cảm ơn.
Phương Giải chậm rãi nói:
-Đương nhiên, nếu chỉ là tới để cảm ơn, thì không cần ta đích thân tới. Ngươi án binh bất động, việc làm này rất quan trọng với trận đại chiến ngày hôm nay. Ta có thể đoán được Mộc Quảng Lăng chỉ thị cho ngươi cái gì, nhưng ngươi vẫn làm trái ý của y, thật là không dễ dàng.
-Ta đích thân tới, là vì điểm thứ hai.
Phương Giải nói:
-Ta tới không phải là khuyên ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, chớ có sai lầm.
Ngụy An hơi biến sắc. Y biết rằng lời của Phương Giải không chỉ là uy hiếp. Giống như người đưng ở địa vị khác nhau, lời nói liền có trọng lượng khác nhau.
Hiển nhiên, Phương Giải tới là muốn để cho y đầu hàng.
-Vương gia, nếu ta muốn, lúc chiến loạn mới xảy ra, ta đã dẫn binh tự lập rồi. Sở dĩ ta không làm vậy, là vì ta biết cái gì là ơn nghĩa. Lúc trước Quốc công gia đối xử với ta rất tốt, hiện tại nếu ta làm ra mấy chuyện có lỗi với hắn, thì ta khó mà vác được tiếng xấu trên người.
-Dù ngươi làm thế nào thì cũng đã bị mắng rồi.
Phương Giải cười nói:
-Nếu như ngươi tiếp tục đi theo Mộc Quảng Lăng đối đầu với Hắc Kỳ Quân, dân chúng sẽ chửi ngươi. Nếu ngươi rời khỏi Mộc Quảng Lăng, Mộc phủ sẽ chửi ngươi. Khác nhau ở chỗ, người mắng ngươi ít hay là nhiều.
Ngụy An trầm mặc không nói.
Phương Giải nói:
-Ta sẽ không mất công khuyên bảo ngươi cái gì, bởi vì ta không cần làm vậy. Kỳ thực ngươi rất rõ ràng, thiên hạ này sớm muộn gì cũng phải thống nhất. Nhưng Mộc Quảng Lăng hiển nhiên đã mất đi cơ hội. Ta biết ngươi là người có lương tri, tuy mấy năm qua ngươi chưa từng đánh một trận chiến lớn nào với người nước ngoài, nhưng ngươi không giống như Dương Thuận Hội. Tương lai ta cần một người thay ta trông coi Đông Cương.
Nói xong câu đó, Phương Giải liền đứng dậy rồi nhảy lên tường viện.
Lúc Ngụy An quay đầu lại nhìn, thì chỉ còn trông thấy bóng dáng.
Ân Ngao nhìn thoáng qua Ngụy An, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:
-Đại tướng quân, tuy thái độ của Phương Giải không quá thân mật, nhưng thuộc hạ lại cảm thấy hắn đáng tin. Thứ cho thuộc hạ nói mấy lời vô lễ…Đại tướng quân trọng ân trọng nghĩa, đây cũng là nguyên nhân mà thuộc hạ đi theo ngài. Nhưng Đại tướng quân có nghĩ tới hay không, nếu dựa vào ơn nghĩa này, sẽ còn bao nhiêu người lưu lại bên cạnh Đại tướng quân?
Ân Ngao nói:
-Lời này hơi có tính con buôn, nhưng phần lớn mọi người đi theo Đại tướng quân là muốn có tiền đồ tốt. Nếu tất cả mọi người nhìn ra được Mộc phủ không thể thống trị Đông Cương được nữa, thì đi theo Mộc phủ chỉ là một con đường chết. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều người lựa chọn rời đi.
-Hiện tại Đại tướng quân có gia quyến, đã không còn một thân một mình như trước. Lúc trước Đại tướng quân có thể qua lại tự do, thậm chí có thể chết vì Mộc phủ, lưu lại trung nghĩa muôn đời. Nhưng hiện tại, vợ con của Đại tướng quân sẽ ra sao?
Lời này giống như một cú đấm đấm vào lòng Ngụy An.
Đúng vậy, người nhà của hắn sẽ ra sao?
Mấy năm trước lúc y chưa có vợ con, y sẽ không có băn khoăn như bây giờ. Kỳ thực ở sâu trong lòng y đâu phải là chưa từng do dự? Không cần Ân Ngao nói cái gì, y cũng từng nghĩ tới rời khỏi Mộc phủ. Địa vị của Mộc phủ ở Đông Cương đã không còn thâm căn cố đế nữa rồi. hiện tại xem ra, có hy vọng thống nhất thiên hạ nhất chính là Hắc Kỳ Quân.
-Chớ nói nữa.
Ngụy An khoát tay:
-Để ta yên lặng suy nghĩ.
Ân Ngao há miệng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Y đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
-Chờ một lát.
Ngụy An bỗng nhiên gọi y lại, nhìn vào mắt y, hỏi:
-Có phải ngươi nhận được chỗ tốt của Hắc Kỳ Quân không?
Ân Ngao trầm mặc một lát, gật đầu nói:
-Mấy ngày trước quả thực thuộc hạ có tiếp xúc qua với người của Hắc Kỳ Quân, nhưng thuộc hạ không nhận gì của bọn họ. Thuộc hạ làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho Đại tướng quân. Đại tướng quân là vì ơn nghĩa với Mộc Quảng Lăng, mà ngài lại là ân nhân cứu mạng của thuộc hạ.
-Ta giết ngươi!
Ngụy An đứng dậy nắm lấy áo của Ân Ngao:
-Đồ tiểu nhân này!
Ân Ngao sắc mặt bình tĩnh, thậm chí không chút sợ hãi nào:
-Thuộc hạ đã sớm biết, làm như vậy sẽ có khả năng bị Đại tướng quân giết chết, nhưng thuộc hạ không do dự. Đại tướng quân, nếu thuộc hạ đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân, thì sẽ được gì? Cùng lắm chỉ là một ít vàng bạc mà thôi. Nhưng với thuộc hạ, vàng bạc có ý nghĩa gì?
Ngụy An ngẩn ra, lập tức vô lực buông tay xuống.
-Nếu thuộc hạ muốn vàng bạc, thì năm đó đã không đi theo Đại tướng quân. Nếu thuộc hạ muốn danh lợi, thì năm đó cũng đã không đi theo Đại tướng quân. Tuy thuộc hạ vô năng, nhưng kiếm chút công danh vẫn không khó.
Ân Ngao chỉnh lại quần áo:
-Vừa rồi có câu chưa được nói rõ ràng. Không phải là Hắc Kỳ Quân chủ động tới tìm thuộc hạ, mà là thuộc hạ chủ động liên hệ với bọn họ.
Y nhìn Ngụy An, nói:
-Mong Đại tướng quân suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.
…
…
-Ta biết mình chắc chắn phải chết.
Plens nhìn Phương Giải, chân thành nói:
-Nhưng ta có thể có một thỉnh cầu được hay không? Ta muốn một cái chết sảng khoái chút.
-Không thể.
Phương Giải từ chối dứt khoát.
Hắn khoát tay phân phó:
-Mang hai người này tới thôn trấn gần đây, nói với dân chúng rằng đây chính là kẻ dẫn theo mấy chục vạn quân đội gây họa cho Đông Cương. Nói với dân chúng rằng y tên là Plens, là tướng lĩnh cao nhất của người nước ngoài. Chí ít có trên trăm vạn mạng sống ghi nợ trên đầu y.
-Tuân lệnh!
Vài Kiêu Kỵ Giáo đi tới áp giải Plens và Kha Khắc Bác ra ngoài.
-Ngươi thật ác độc!
Plens hô lên.
-Ngươi thật khờ.
Vừa lúc đó Hạng Thanh Ngưu đi tới mắng một câu:
-Ngươi làm thương tổn ta, sau đó lại muốn lấy ơn báo oán? Ngươi giết dân chúng của bọn ta, cướp đi lương thực và đất đai của bọn ta, sau khi chiến bại lại nói người khác ác độc?
Hạng Thanh Ngưu nói:
-Nếu để ta xử lý các ngươi, thì ta đã ném các ngươi vào bầy sói rồi.
Kha Khắc Bác cười ha hả:
-Các ngươi chính là một bầy sói.
Hình như hôm nay tâm tình của ông trời không tệ, thời tiết khiến cho người ta không đành lòng nhắm mắt. Nếu có người lựa chọn đi ngủ vào thời tiết này, thì thật là lãng phí.
Ngụy An dù muốn ngủ cũng không ngủ được.
Tình báo ở tiền tuyến không ngừng gửi tới, từ lúc mặt trời mọc ở phía đông tới lúc lặn ở phía tây, tin tức cuối cùng gửi tới.
Hắc Kỳ Quân đại thắng.
Ngụy An thở ra một hơi, uống cạn chén rượu trong tay.
Y có chút kích động, thậm chí có chút cao hứng.
Thậm chí y muốn đứng dậy, hướng chiến trường rống một tiếng:”Làm tốt lắm”
Mặc kệ y tính toán cho bản thân như thế nào, mặc kệ y không có gì nổi bật ở chiến dịch này, nhưng thủy chung y vẫn là người Hán. Lúc nghe thấy Hắc Kỳ Quân đại thắng, trong lòng y quả thực cao hứng.
Y sai người bê cái bàn ra ngoài vườn, sau đó lệnh cho thân binh mang mấy đồ ăn nóng tới.
Y đã uống rượu từ trưa tới hiện tại, nhưng lúc trước y uống rượu mà cứ như uống nước. Người của Mộc phủ cơ hồ đều biết Ngụy aN thích rượu như mạng sống. Hơn nữa y có thể ngàn chén không say, mặc kệ rượu cao cỡ nào, ở trước mặt y đều không có uy lực. Y quen với việc uống rượu trên chiến trường, thậm chí trước kia lúc còn là tướng lĩnh cấp thấp, lúc xung phong, y còn một tay cầm đao một tay cầm rượu.
Nếu không vì sở thích này thì y đã leo tới vị trí như bây giờ sớm hơn năm năm.
Uống rượu cả buổi chiều đều không có cảm giác uống rượu như bây giờ.
Y bảo vài phụ tá ngồi xuống uống rượu cùng mình. Đương nhiên tửu lượng của mấy người này cộng lại nhân hai cũng không phải là đối thủ của y.
-Có vẻ như Đại tướng quân rất vui?
Phụ tá tên là Ân Ngao cười hỏi.
-Chẳng lẽ ngươi không vậy sao?
Ngụy An hỏi lại.
Ân Ngao cười rộ lên:
-Thuộc hạ cũng cao cao hứng. Dù sao đây là một trận đại thắng, dù sao trận đại thắng này có ý nghĩa quá quan trọng với Đông Cương.
-Tiếc nuối là…
Ngụy An thở dài:
-Trận đại thắng này lại chẳng có liên quan gì tới ta.
-Sao lại không có?
Ân Ngao nói:
-Nếu không phải Đại tướng quân hạ lệnh lui lại mười dặm, thì Hắc Kỳ Quân đâu có thể buông chân buông tay chiến đấu với người nước ngoài? Mặc dù Đại tướng quân không trực tiếp tham chiến, nhưng chỉ điểm này thôi cũng đã góp công vào chiến dịch. Phải biết rằng Đại tướng quân làm vậy là khá mạo hiểm.
Ngụy An cười khổ.
Đúng thế.
Hiện tại y còn chưa nghĩ ra phải ăn nói với Mộc Quảng Lăng như thế nào. Trận đại thắng này quả thực khiến người ta cao hứng, nhưng tất nhiên sẽ khiến Mộc Quảng Lăng nổi giận. Có lẽ không bao lâu nữa, Mộc Quảng Lăng sẽ đích thân tới hỏi tội. Tới lúc đó Ngụy An không biết phải đối mặt như thế nào. Bởi vì y thủy chung không vượt qua được điểm mấu chốt trong lòng.
Dù sao y là được Mộc Quảng Lăng đề bạt lên.
-Không chỉ như vậy.
Thanh âm từ xa xa truyền tới, không phải từ những người ngồi trong sân.
Ngụy An cả kinh, đứng bật dậy.
Người nói chuyện đứng ở trên tường.
Mặc một bộ quần áo màu đen, dáng người cao ngất, khuôn mặt tuấn tú.
Không chỉ một mình hắn, trên tường viện bỗng nhiên xuất hiện không ít người. Những người này hiển nhiên có tu vị không thấp, bằng không đã không tránh được toàn bộ các hộ vệ. Đi lại tự do trong 15 vạn quân, tới chỗ tường viện của Ngụy An, không hề nghi ngờ rằng, nếu những người này tới giết Ngụy An, thì y đã chết.
-Ngươi là ai?
Ngụy An hỏi một câu, nhưng rất nhanh hiểu ra:
-Vũ Vương?
Rượu và đồ ăn lại được bưng lên.
Phương Giải ngồi đối diện Ngụy An, tự tay rót rượu. Hộ vệ của Phương Giải đứng trên tường viện không hề động đậy, tuy rằng bên ngoài đã tụ tập ít nhất hai nghìn binh mã, vây kín tòa nhà này. Cung tiễn thủ nhắm vào bọn họ, chỉ chờ ra lệnh.
Nhưng không ai dám hạ lệnh.
Bởi vì Ngụy An ở trong sân, ai cũng biết nếu như bắt tên, thì người chết đầu tiên chính là Đại tướng quân của bọn họ.
-Vương gia đã tới đây, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.
Ngụy An nhìn lướt qua những người đứng trên tường. Tuy tu vị của y không tồi, nhưng y nhìn ra được tùy tiện một hộ vệ mà Phương Giải mang tới cũng có thể giết mình. Giới tu hành của Đông Cương vốn điêu linh, hơn hai trăm năm trước người tu hành Trung Nguyên tiến vào Đông Cương giết chóc, kết quả là hai trăm năm sau giới tu hành của Đông Cương vẫn không thể khôi phục lại nguyên khí.
Hiện tại xem ra, người tu hành của Trung Nguyên đáng sợ hơn xa người tu hành Đông Cương.
-Rượu của ta uống ngon hơn của ngươi.
Phương Giải cười cười, thưởng thức một ngụm rượu:
-Những năm qua bôn ba khắp nơi, được uống rất nhiều loại rượu. Ngon nhất không rượu nào vượt qua được rượu Lê Hoa của thành Phan Cố. Rượu như vậy mới là rượu. Nhưng rượu hôm nay mà ta uống có vai trò quan trọng hơn bất kỳ thứ rượu nào mà ta từng uống.
Ngụy An biến sắc, trong lúc mơ hồ đoán được ý đồ của Phương Giải.
Phương Giải đặt chén rượu xuống, nhìn xung quanh.
-Ta nghe nói Ngụy tướng quân và các tướng lĩnh Mộc phủ khác không hòa hợp cho lắm. Ngươi được làm Đại tướng quân không phải nhờ vào lực lượng của gia tộc, mà là dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Ngụy An không biết Phương Giải muốn nói cái gì, chỉ gật gật đầu.
-Quốc công gia nâng đỡ, mới có địa vị như ngày hôm nay của Ngụy mỗ.
Lời này giống như ngăn chặn mọi đường đi. Nhưng kỳ thực nó rất có thâm ý.
-Thứ nhất, ta tới là gửi lời cảm ơn.
Phương Giải chậm rãi nói:
-Đương nhiên, nếu chỉ là tới để cảm ơn, thì không cần ta đích thân tới. Ngươi án binh bất động, việc làm này rất quan trọng với trận đại chiến ngày hôm nay. Ta có thể đoán được Mộc Quảng Lăng chỉ thị cho ngươi cái gì, nhưng ngươi vẫn làm trái ý của y, thật là không dễ dàng.
-Ta đích thân tới, là vì điểm thứ hai.
Phương Giải nói:
-Ta tới không phải là khuyên ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, chớ có sai lầm.
Ngụy An hơi biến sắc. Y biết rằng lời của Phương Giải không chỉ là uy hiếp. Giống như người đưng ở địa vị khác nhau, lời nói liền có trọng lượng khác nhau.
Hiển nhiên, Phương Giải tới là muốn để cho y đầu hàng.
-Vương gia, nếu ta muốn, lúc chiến loạn mới xảy ra, ta đã dẫn binh tự lập rồi. Sở dĩ ta không làm vậy, là vì ta biết cái gì là ơn nghĩa. Lúc trước Quốc công gia đối xử với ta rất tốt, hiện tại nếu ta làm ra mấy chuyện có lỗi với hắn, thì ta khó mà vác được tiếng xấu trên người.
-Dù ngươi làm thế nào thì cũng đã bị mắng rồi.
Phương Giải cười nói:
-Nếu như ngươi tiếp tục đi theo Mộc Quảng Lăng đối đầu với Hắc Kỳ Quân, dân chúng sẽ chửi ngươi. Nếu ngươi rời khỏi Mộc Quảng Lăng, Mộc phủ sẽ chửi ngươi. Khác nhau ở chỗ, người mắng ngươi ít hay là nhiều.
Ngụy An trầm mặc không nói.
Phương Giải nói:
-Ta sẽ không mất công khuyên bảo ngươi cái gì, bởi vì ta không cần làm vậy. Kỳ thực ngươi rất rõ ràng, thiên hạ này sớm muộn gì cũng phải thống nhất. Nhưng Mộc Quảng Lăng hiển nhiên đã mất đi cơ hội. Ta biết ngươi là người có lương tri, tuy mấy năm qua ngươi chưa từng đánh một trận chiến lớn nào với người nước ngoài, nhưng ngươi không giống như Dương Thuận Hội. Tương lai ta cần một người thay ta trông coi Đông Cương.
Nói xong câu đó, Phương Giải liền đứng dậy rồi nhảy lên tường viện.
Lúc Ngụy An quay đầu lại nhìn, thì chỉ còn trông thấy bóng dáng.
Ân Ngao nhìn thoáng qua Ngụy An, trầm ngâm một lúc rồi mở miệng nói:
-Đại tướng quân, tuy thái độ của Phương Giải không quá thân mật, nhưng thuộc hạ lại cảm thấy hắn đáng tin. Thứ cho thuộc hạ nói mấy lời vô lễ…Đại tướng quân trọng ân trọng nghĩa, đây cũng là nguyên nhân mà thuộc hạ đi theo ngài. Nhưng Đại tướng quân có nghĩ tới hay không, nếu dựa vào ơn nghĩa này, sẽ còn bao nhiêu người lưu lại bên cạnh Đại tướng quân?
Ân Ngao nói:
-Lời này hơi có tính con buôn, nhưng phần lớn mọi người đi theo Đại tướng quân là muốn có tiền đồ tốt. Nếu tất cả mọi người nhìn ra được Mộc phủ không thể thống trị Đông Cương được nữa, thì đi theo Mộc phủ chỉ là một con đường chết. Có lẽ không bao lâu nữa, sẽ có rất nhiều người lựa chọn rời đi.
-Hiện tại Đại tướng quân có gia quyến, đã không còn một thân một mình như trước. Lúc trước Đại tướng quân có thể qua lại tự do, thậm chí có thể chết vì Mộc phủ, lưu lại trung nghĩa muôn đời. Nhưng hiện tại, vợ con của Đại tướng quân sẽ ra sao?
Lời này giống như một cú đấm đấm vào lòng Ngụy An.
Đúng vậy, người nhà của hắn sẽ ra sao?
Mấy năm trước lúc y chưa có vợ con, y sẽ không có băn khoăn như bây giờ. Kỳ thực ở sâu trong lòng y đâu phải là chưa từng do dự? Không cần Ân Ngao nói cái gì, y cũng từng nghĩ tới rời khỏi Mộc phủ. Địa vị của Mộc phủ ở Đông Cương đã không còn thâm căn cố đế nữa rồi. hiện tại xem ra, có hy vọng thống nhất thiên hạ nhất chính là Hắc Kỳ Quân.
-Chớ nói nữa.
Ngụy An khoát tay:
-Để ta yên lặng suy nghĩ.
Ân Ngao há miệng, nhưng không nói thêm gì nữa.
Y đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
-Chờ một lát.
Ngụy An bỗng nhiên gọi y lại, nhìn vào mắt y, hỏi:
-Có phải ngươi nhận được chỗ tốt của Hắc Kỳ Quân không?
Ân Ngao trầm mặc một lát, gật đầu nói:
-Mấy ngày trước quả thực thuộc hạ có tiếp xúc qua với người của Hắc Kỳ Quân, nhưng thuộc hạ không nhận gì của bọn họ. Thuộc hạ làm vậy cũng là vì suy nghĩ cho Đại tướng quân. Đại tướng quân là vì ơn nghĩa với Mộc Quảng Lăng, mà ngài lại là ân nhân cứu mạng của thuộc hạ.
-Ta giết ngươi!
Ngụy An đứng dậy nắm lấy áo của Ân Ngao:
-Đồ tiểu nhân này!
Ân Ngao sắc mặt bình tĩnh, thậm chí không chút sợ hãi nào:
-Thuộc hạ đã sớm biết, làm như vậy sẽ có khả năng bị Đại tướng quân giết chết, nhưng thuộc hạ không do dự. Đại tướng quân, nếu thuộc hạ đầu nhập vào Hắc Kỳ Quân, thì sẽ được gì? Cùng lắm chỉ là một ít vàng bạc mà thôi. Nhưng với thuộc hạ, vàng bạc có ý nghĩa gì?
Ngụy An ngẩn ra, lập tức vô lực buông tay xuống.
-Nếu thuộc hạ muốn vàng bạc, thì năm đó đã không đi theo Đại tướng quân. Nếu thuộc hạ muốn danh lợi, thì năm đó cũng đã không đi theo Đại tướng quân. Tuy thuộc hạ vô năng, nhưng kiếm chút công danh vẫn không khó.
Ân Ngao chỉnh lại quần áo:
-Vừa rồi có câu chưa được nói rõ ràng. Không phải là Hắc Kỳ Quân chủ động tới tìm thuộc hạ, mà là thuộc hạ chủ động liên hệ với bọn họ.
Y nhìn Ngụy An, nói:
-Mong Đại tướng quân suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn.
…
…
-Ta biết mình chắc chắn phải chết.
Plens nhìn Phương Giải, chân thành nói:
-Nhưng ta có thể có một thỉnh cầu được hay không? Ta muốn một cái chết sảng khoái chút.
-Không thể.
Phương Giải từ chối dứt khoát.
Hắn khoát tay phân phó:
-Mang hai người này tới thôn trấn gần đây, nói với dân chúng rằng đây chính là kẻ dẫn theo mấy chục vạn quân đội gây họa cho Đông Cương. Nói với dân chúng rằng y tên là Plens, là tướng lĩnh cao nhất của người nước ngoài. Chí ít có trên trăm vạn mạng sống ghi nợ trên đầu y.
-Tuân lệnh!
Vài Kiêu Kỵ Giáo đi tới áp giải Plens và Kha Khắc Bác ra ngoài.
-Ngươi thật ác độc!
Plens hô lên.
-Ngươi thật khờ.
Vừa lúc đó Hạng Thanh Ngưu đi tới mắng một câu:
-Ngươi làm thương tổn ta, sau đó lại muốn lấy ơn báo oán? Ngươi giết dân chúng của bọn ta, cướp đi lương thực và đất đai của bọn ta, sau khi chiến bại lại nói người khác ác độc?
Hạng Thanh Ngưu nói:
-Nếu để ta xử lý các ngươi, thì ta đã ném các ngươi vào bầy sói rồi.
Kha Khắc Bác cười ha hả:
-Các ngươi chính là một bầy sói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.