Chương 491: Cái hộp nặng như núi ((1))
Trí Bạch
07/08/2018
Trác Bố Y thấy sắc mặt của Phương Giải có chút
trắng bệch, không nhịn được hỏi chuyện gì xảy ra. Phương Giải trầm mặc
một lúc, đưa bức thư trong tay cho Trác Bố Y. Trác Bố Y vội vàng nhận
lấy mở ra nhìn, trong nháy mắt, sắc mặt của y cũng trắng bệch.
- Tin tức này…có đáng tin không?
Y ngẩng đầu nhìn Phương Giải, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
- Đây là tin từ Mộc Tam gửi tới, hẳn là đáng tin.
Phương Giải thở dài, ngồi xuống bờ sông:
- Trước khi rời khỏi Trường An, đám người La Úy Nhiên có nói cho ta biết, Hoàng Đế có ý định cho ta tới Đông cung làm Thị Độc cho Thái tử. Hoàng Đế nói như vậy ngay trước mặt các vị trọng thần, tám chín phần là không giả…cho nên chắc là khi biết được tin tức này, Mộc Tam đã liên hệ với La Úy Nhiên. Mà La Úy Nhiên biết rằng hiện tại Đại Nội Thị Vệ Xử đã nằm trong tay của Tô Bất Úy, không phái được người nào truyền tin, cho nên mới mang tới cho Tán Kim Hầu…
- Nếu tin này là thật, thì ngươi phải mau chóng quay về thôi.
Trác Bố Y nói:
- Trong bức thư có nói mỗi ngày Hoàng Đế hộc máu nhiều lần, sức khỏe càng ngày càng yếu…Xem ra lời đồn mà ta vốn không để ý lắm lúc trước có lẽ là thật.
- Lời đồn gì?
Phương Giải hỏi.
Trác Bố Y nói:
- Nghe nói trước khi bệ hạ đăng cơ đã bị bệnh khó chữa. Lúc trước từng đồn đại rằng, Hoàng Đế nói với Trung Thân Vương rằng nếu ngài ấy không kiên trì được vài năm, thì sẽ truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Trung Thân Vương. Nhưng Trung Thân Vương cự tuyệt, lấy ra mấy viên Tiểu Kim Đan để kéo dài tính mạng cho Hoàng Đế. Nhưng bởi vì dược lực của Tiểu Kim Đan quá mạnh, bệnh thể của Hoàng Đế khó có thể chịu được…Năm đó Trung Thân Vương đi về phía tây, kỳ thực còn có một mục đích khác. Theo truyền thuyết thì Phật tông có đan dược chí bảo có thể kéo dài tính mạng và tuổi thọ. Cho nên Trung Thân Vương mới có ý định rời khỏi thành Trường An.
- Về sau bởi vì Hoàng Đế vẫn khỏe mạnh không có bệnh tật gì, thì lời đồn đãi này mới biến mất. Có lẽ Hoàng Đế đã dùng biện pháp gì đó áp chế bệnh tình. Có người từng phỏng đoán, là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo từng tự mình tới hải ngoại xa xôi, mời lang trung nước ngoài khám bệnh cho Hoàng Đế…Hiện tại xem ra, cho dù là lang trung nước ngoài cũng không thể chữa khỏi cho Hoàng Đế.
- Khó trách…
Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:
- Mấy năm nay Hoàng Đế đưa ra quyết sách lúc thì cơ trí, lúc thì hồ đồ…Hoàng Đế sốt ruột muốn động binh với Mông Nguyên, chính là vì muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi bệnh của mình trở nên nặng hơn. Tuy…thân thể của ngài ấy có tật, nhưng dã tâm lại lớn hơn các vị Hoàng Đế khác. Ngài ấy lập chí là một vị quân chủ thánh minh, vì Đại Tùy mở rộng lãnh thổ quốc gia tới tận bên kia dãy núi Lang Nhũ. Hiện tại ta cũng đã biết vì sao Hoàng Đế phải diệt cả Khâu gia rồi…
- Lúc ấy có rất nhiều thế gia ủng hộ các Hoàng tử khác kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, đâu chỉ là một mình Khâu gia? Hơn nữa dù Khâu gia có gia thế hiển hách, nhưng còn chưa có năng lực ảnh hưởng tới triều cục. Năm đó Hoàng Đế từng một mình triệu kiến gia chủ của Khâu gia. Mà vị lão gia chủ này nổi tiếng nhất không phải là quan thanh, mà là y thuật. Khâu gia là y đạo thế gia nổi tiếng Giang Nam. Qua nhiều thế hệ đều có người làm ngự y trong hoàng cung…Nghĩ lại, thì ra là lão gia chủ Khâu gia phát hiện ra bệnh khó trị của Hoàng Đế, mới dẫn tới họa diệt môn.
Nói tới đây, Trác Bố Y có chút thổn thức.
- Nếu Hoàng Đế bệnh nặng là sự thật, vậy thì có thể giải thích vì sao hai năm qua ngài ấy đưa ra nhiều quyết định hồ đồ.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Lúc Tây Bắc binh bại, Hoàng Đế nên tính toán từ từ tiêu diệt, bổ sung binh lính trước, làm đầy quốc khố, sau đó mới điều động binh mã ở các nơi. Nhưng chuyện này còn chưa làm xong, Hoàng Đế liền phát hiện thân thể của mình đã sắp không chống đỡ được rồi. Cho nên mới nghĩ tới chuyện chiêu mộ dân dũng…Thái tử còn nhỏ, Hoàng Đế không muốn trước khi chết đi lưu lại cho Thái tử một cục diện rối rắm.
- Ngay từ đầu, Hoàng Đế chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, chính là làm một chuyện mà các đời Hoàng Đế Đại Tùy trước không dám thử qua…chính là động binh với Mông Nguyên. Ngài ấy giống như một đứa trẻ con nghịch ngợm, vì tránh đi sự ngăn cản của triều thần, ngài ấy lựa chọn Hàng Thông Thiên Hạ để vận binh, vận lương. Lúc đó có lẽ Hoàng Đế đã dự cảm được thời gian của mình không còn nhiều…Chỉ có điều Hoàng Đế thật không ngờ rằng, trận chến tranh mà mình tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm như vậy, lại thất bại trong tay của Lý Viễn Sơn.
- Cục diện ở Tây Bắc trở nên rối rắm, Hoàng Đế nhất định phải thu thập xong nó trước khi cơ thể mình suy bại. Thái tử mới chưa tới mười tuổi. Vả lại một khi tân hoàng đăng cơ, triều đình sẽ rối loạn.
Nói tới đây, Phương Giải chợt nghĩ tới một điều:
- Giờ ta cũng hiểu ra được…vì sao Hoàng Đế chỉ có mỗi Thái tử là con nối dõi.
- Vì sao?
Trác Bố Y hỏi.
Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, nhằm áp chế tâm tình không bình tĩnh của mình:
- Vì Đại Tùy, Hoàng Đế đã nghĩ tới mọi thứ mà mình có thể nghĩ tới. Chính vì Hoàng Đế biết sức khỏe của mình không chống đỡ được lâu nữa, cho nên mới chỉ cần một Hoàng tử. Nếu Hoàng Đế có mấy người con, lại còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ bị đám triều thần có lòng dạ khó lường thao túng. Một khi Hoàng Đế băng hà, lưu lại vài Hoàng tử nhỏ tuổi, cục diện này mới là loạn không thể thu thập được!
- Vì củng cố giang sơn Đại Tùy, củng cố triều đình, Hoàng Đế chỉ có một đứa con trai này…Hoàng Đế không muốn con của mình tàn sát lẫn nhau vì tranh đoạt ngôi báu. Quan trọng nhất, Hoàng Đế không muốn giang sơn Đại Tùy bị đám thế gia xâu xé! Từ lúc mới bắt đầu đăng cơ, Hoàng Đế đã bắt đầu tính toán tới chuyện sau khi ngài ấy chết…
Nghe Phương Giải nói xong, sắc mặt của Trác Bố Y cũng trở nên khó nhìn:
- Ta hiểu rồi…nếu Hoàng Đế chết sớm, không chỉ là triều cục sẽ loạn, mà hậu cung cũng sẽ loạn. Nếu có vài vị Hoàng tử, chỉ sợ những đám Tần phi nương nương kia, ai cũng muốn con của mình kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Mà các Tần phi đều xuất thân từ thế gia, phía sau đều có các thế lực không nhỏ ủng hộ…Nếu chẳng may hậu cung cấu kết với thế gia, thì cuộc chiến đoạt ngôi báu này mới thực sự là máu chảy thành sông. Hơn nữa tám chín phần…Giang sơn Dương gia sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt. Cho dù người ngồi trên ghế rồng vẫn là người của Dương gia, nhưng quyền to lại nắm trong tay người khác!
Trác Bố Y nói:
- Hiện tại xem ra,, lúc trước Hoàng Đế lập Hậu cũng tốn không ít tâm tư. Tuy Hoàng hậu cũng xuất thân từ thế gia, nhưng gia tộc của Hoàng hậu đã sớm xuống dốc…
Phương Giải thở dài:
- Một người nam nhân, suy tính tới tận đây, một vị Hoàng Đế, suy tính tới tận sau này…Những việc mà ngài ấy có thể nghĩ tới đều đã làm, chỉ có điều ngài ấy không được may mắn cho lắm…Nếu không phải do ngài ấy muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, muốn động binh với Mông Nguyên, thì giang sơn Đại Tùy cũng sẽ không bấp bênh như bây giờ. Tuy Thái tử tuổi còn nhỏ, nhưng có Hoàng hậu dạy bảo, lại tuyển thêm vào trọng thần phụ chính, Đại Tùy sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Tin tức này…có đáng tin không?
Y ngẩng đầu nhìn Phương Giải, ánh mắt đầy vẻ khó tin.
- Đây là tin từ Mộc Tam gửi tới, hẳn là đáng tin.
Phương Giải thở dài, ngồi xuống bờ sông:
- Trước khi rời khỏi Trường An, đám người La Úy Nhiên có nói cho ta biết, Hoàng Đế có ý định cho ta tới Đông cung làm Thị Độc cho Thái tử. Hoàng Đế nói như vậy ngay trước mặt các vị trọng thần, tám chín phần là không giả…cho nên chắc là khi biết được tin tức này, Mộc Tam đã liên hệ với La Úy Nhiên. Mà La Úy Nhiên biết rằng hiện tại Đại Nội Thị Vệ Xử đã nằm trong tay của Tô Bất Úy, không phái được người nào truyền tin, cho nên mới mang tới cho Tán Kim Hầu…
- Nếu tin này là thật, thì ngươi phải mau chóng quay về thôi.
Trác Bố Y nói:
- Trong bức thư có nói mỗi ngày Hoàng Đế hộc máu nhiều lần, sức khỏe càng ngày càng yếu…Xem ra lời đồn mà ta vốn không để ý lắm lúc trước có lẽ là thật.
- Lời đồn gì?
Phương Giải hỏi.
Trác Bố Y nói:
- Nghe nói trước khi bệ hạ đăng cơ đã bị bệnh khó chữa. Lúc trước từng đồn đại rằng, Hoàng Đế nói với Trung Thân Vương rằng nếu ngài ấy không kiên trì được vài năm, thì sẽ truyền ngôi vị Hoàng Đế cho Trung Thân Vương. Nhưng Trung Thân Vương cự tuyệt, lấy ra mấy viên Tiểu Kim Đan để kéo dài tính mạng cho Hoàng Đế. Nhưng bởi vì dược lực của Tiểu Kim Đan quá mạnh, bệnh thể của Hoàng Đế khó có thể chịu được…Năm đó Trung Thân Vương đi về phía tây, kỳ thực còn có một mục đích khác. Theo truyền thuyết thì Phật tông có đan dược chí bảo có thể kéo dài tính mạng và tuổi thọ. Cho nên Trung Thân Vương mới có ý định rời khỏi thành Trường An.
- Về sau bởi vì Hoàng Đế vẫn khỏe mạnh không có bệnh tật gì, thì lời đồn đãi này mới biến mất. Có lẽ Hoàng Đế đã dùng biện pháp gì đó áp chế bệnh tình. Có người từng phỏng đoán, là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo từng tự mình tới hải ngoại xa xôi, mời lang trung nước ngoài khám bệnh cho Hoàng Đế…Hiện tại xem ra, cho dù là lang trung nước ngoài cũng không thể chữa khỏi cho Hoàng Đế.
- Khó trách…
Trác Bố Y trầm mặc một lúc rồi nói tiếp:
- Mấy năm nay Hoàng Đế đưa ra quyết sách lúc thì cơ trí, lúc thì hồ đồ…Hoàng Đế sốt ruột muốn động binh với Mông Nguyên, chính là vì muốn hoàn thành tâm nguyện trước khi bệnh của mình trở nên nặng hơn. Tuy…thân thể của ngài ấy có tật, nhưng dã tâm lại lớn hơn các vị Hoàng Đế khác. Ngài ấy lập chí là một vị quân chủ thánh minh, vì Đại Tùy mở rộng lãnh thổ quốc gia tới tận bên kia dãy núi Lang Nhũ. Hiện tại ta cũng đã biết vì sao Hoàng Đế phải diệt cả Khâu gia rồi…
- Lúc ấy có rất nhiều thế gia ủng hộ các Hoàng tử khác kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, đâu chỉ là một mình Khâu gia? Hơn nữa dù Khâu gia có gia thế hiển hách, nhưng còn chưa có năng lực ảnh hưởng tới triều cục. Năm đó Hoàng Đế từng một mình triệu kiến gia chủ của Khâu gia. Mà vị lão gia chủ này nổi tiếng nhất không phải là quan thanh, mà là y thuật. Khâu gia là y đạo thế gia nổi tiếng Giang Nam. Qua nhiều thế hệ đều có người làm ngự y trong hoàng cung…Nghĩ lại, thì ra là lão gia chủ Khâu gia phát hiện ra bệnh khó trị của Hoàng Đế, mới dẫn tới họa diệt môn.
Nói tới đây, Trác Bố Y có chút thổn thức.
- Nếu Hoàng Đế bệnh nặng là sự thật, vậy thì có thể giải thích vì sao hai năm qua ngài ấy đưa ra nhiều quyết định hồ đồ.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Lúc Tây Bắc binh bại, Hoàng Đế nên tính toán từ từ tiêu diệt, bổ sung binh lính trước, làm đầy quốc khố, sau đó mới điều động binh mã ở các nơi. Nhưng chuyện này còn chưa làm xong, Hoàng Đế liền phát hiện thân thể của mình đã sắp không chống đỡ được rồi. Cho nên mới nghĩ tới chuyện chiêu mộ dân dũng…Thái tử còn nhỏ, Hoàng Đế không muốn trước khi chết đi lưu lại cho Thái tử một cục diện rối rắm.
- Ngay từ đầu, Hoàng Đế chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, chính là làm một chuyện mà các đời Hoàng Đế Đại Tùy trước không dám thử qua…chính là động binh với Mông Nguyên. Ngài ấy giống như một đứa trẻ con nghịch ngợm, vì tránh đi sự ngăn cản của triều thần, ngài ấy lựa chọn Hàng Thông Thiên Hạ để vận binh, vận lương. Lúc đó có lẽ Hoàng Đế đã dự cảm được thời gian của mình không còn nhiều…Chỉ có điều Hoàng Đế thật không ngờ rằng, trận chến tranh mà mình tỉ mỉ chuẩn bị nhiều năm như vậy, lại thất bại trong tay của Lý Viễn Sơn.
- Cục diện ở Tây Bắc trở nên rối rắm, Hoàng Đế nhất định phải thu thập xong nó trước khi cơ thể mình suy bại. Thái tử mới chưa tới mười tuổi. Vả lại một khi tân hoàng đăng cơ, triều đình sẽ rối loạn.
Nói tới đây, Phương Giải chợt nghĩ tới một điều:
- Giờ ta cũng hiểu ra được…vì sao Hoàng Đế chỉ có mỗi Thái tử là con nối dõi.
- Vì sao?
Trác Bố Y hỏi.
Phương Giải hít sâu một hơi, sau đó từ từ thở ra, nhằm áp chế tâm tình không bình tĩnh của mình:
- Vì Đại Tùy, Hoàng Đế đã nghĩ tới mọi thứ mà mình có thể nghĩ tới. Chính vì Hoàng Đế biết sức khỏe của mình không chống đỡ được lâu nữa, cho nên mới chỉ cần một Hoàng tử. Nếu Hoàng Đế có mấy người con, lại còn nhỏ, khó tránh khỏi sẽ bị đám triều thần có lòng dạ khó lường thao túng. Một khi Hoàng Đế băng hà, lưu lại vài Hoàng tử nhỏ tuổi, cục diện này mới là loạn không thể thu thập được!
- Vì củng cố giang sơn Đại Tùy, củng cố triều đình, Hoàng Đế chỉ có một đứa con trai này…Hoàng Đế không muốn con của mình tàn sát lẫn nhau vì tranh đoạt ngôi báu. Quan trọng nhất, Hoàng Đế không muốn giang sơn Đại Tùy bị đám thế gia xâu xé! Từ lúc mới bắt đầu đăng cơ, Hoàng Đế đã bắt đầu tính toán tới chuyện sau khi ngài ấy chết…
Nghe Phương Giải nói xong, sắc mặt của Trác Bố Y cũng trở nên khó nhìn:
- Ta hiểu rồi…nếu Hoàng Đế chết sớm, không chỉ là triều cục sẽ loạn, mà hậu cung cũng sẽ loạn. Nếu có vài vị Hoàng tử, chỉ sợ những đám Tần phi nương nương kia, ai cũng muốn con của mình kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Mà các Tần phi đều xuất thân từ thế gia, phía sau đều có các thế lực không nhỏ ủng hộ…Nếu chẳng may hậu cung cấu kết với thế gia, thì cuộc chiến đoạt ngôi báu này mới thực sự là máu chảy thành sông. Hơn nữa tám chín phần…Giang sơn Dương gia sẽ bị kẻ khác chiếm đoạt. Cho dù người ngồi trên ghế rồng vẫn là người của Dương gia, nhưng quyền to lại nắm trong tay người khác!
Trác Bố Y nói:
- Hiện tại xem ra,, lúc trước Hoàng Đế lập Hậu cũng tốn không ít tâm tư. Tuy Hoàng hậu cũng xuất thân từ thế gia, nhưng gia tộc của Hoàng hậu đã sớm xuống dốc…
Phương Giải thở dài:
- Một người nam nhân, suy tính tới tận đây, một vị Hoàng Đế, suy tính tới tận sau này…Những việc mà ngài ấy có thể nghĩ tới đều đã làm, chỉ có điều ngài ấy không được may mắn cho lắm…Nếu không phải do ngài ấy muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, muốn động binh với Mông Nguyên, thì giang sơn Đại Tùy cũng sẽ không bấp bênh như bây giờ. Tuy Thái tử tuổi còn nhỏ, nhưng có Hoàng hậu dạy bảo, lại tuyển thêm vào trọng thần phụ chính, Đại Tùy sẽ không xảy ra chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.