Chương 1293: Chỉ có Kiêu Kỵ Giáo
Trí Bạch
11/10/2019
Mộc Tam cười tủm tỉm không ngừng, đứng cũng cười, đi cũng cười. Thỉnh thoảng y lại chỉnh lại bộ quần áo mới của mình rồi cười toe toét. Đây là bộ võ quan Tứ Phẩm, mỗi đường vân thêu trên đó đều được Mộc Tam chải vuốt tỉ mỉ. Sau khi mặc bộ áo này vào, Mộc Tam thật không muốn cởi ra.
Chỉ sợ từ xưa tơi nay, chưa từng có một thái giám nào được mặc võ quan Tứ Phẩm. Huống chi y chỉ là một thái giám có võ nghệ bình thường.
Dựa theo quân chế bây giờ của Hắc Kỳ Quân, Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo chính là võ quan Ngũ Phẩm. Nhưng tiền lương nhiều hơn các tướng lĩnh khác trong quân. Dịch Xung đổi thành trang phục Thiên hộ Ngũ Phẩm cũng cười tủm tỉm, cho nên lúc hai người đi ra đều có chút buồn cười.
Lúc Dịch Xung còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử thì là Bách hộ. Tuy nhiên y là ám thị vệ, không thuộc về biên chế của Đại Nội Thị Vệ Xử. Địa vị của ám thị vệ khá là xấu hổ, tuy cũng được phát phi ngư bào, nhưng có khả năng cả đời cũng không có cơ hội được mặc.
Một khi chấp hành nhiệm vụ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu bại lộ ra ngoài, bọn họ sẽ chết, mà Đại Nội Thị Vệ Xử cũng sẽ không thừa nhận bọn họ là người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
Chức quan Bách hộ này của y, kém xa chức Bách hộ bình thường.
Hiện tại, y là một Thiên hộ xứng đáng.
Chức quan của Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo không tính là cao, nhưng quyền hạn rất lớn. Phải biết rằng quyền hạn mà Phương Giải giao cho Kiêu Kỵ Giáo, không chỉ là trợ giúp quân đội tác chiến, còn muốn điều tra tội phạm, còn có quyền lợi điều tra quan viên. Luận về chức quyền mà nói, còn lớn hơn cả Đại Nội Thị Vệ Xử. Dù sao người của Đại Nội Thị Vệ Xử không được nhúng tay vào quân đội. Năm đó La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực vì chuyện này mà tính toán không ít, cuối cùng không thành công.
Phương Giải nhìn hai người, cũng bị lây nhiễm buồn cười.
-Hai người quen thuộc với Trường An nhất, cho nên còn phải làm phiền hai người rồi.
Phương Giải quay đầu nói với Trần Hiếu Nho:
-Các huynh đệ đi theo Dịch Xung đều nhập vào danh sách, an bài theo chức vụ. Mặt khác, những năm qua ở thành Trường An bọn họ không được lĩnh tiền, bọn họ đều có gia đình phải nuôi sống, cho nên thật khó khăn cho bọn họ. Dựa theo tiền lương thiếu nợ mấy năm qua, phát cho bọn họ gấp ba lần.
-Tuân lệnh.
Trần Hiếu Nho gật đầu lên tiếng.
-Ngoài thuộc hạ cũ của Dịch Xung ra, nếu không đủ người thỉ bổ sung vào. Về sau Kiêu Kỵ Giáo có 13 Thiên Hộ rồi. Tả Minh Thiền đang ở Đông Cương chưa về. Y Thiên Trạch đi theo Nạp Lan Định Đông. Tôn Trác Phương đang ở Vân Nam Đạo, Chu Tiểu Nhị ở Giang Nam, Lý Bạch Nhất ở đại doanh núi Chu Tước. Hai huynh đệ Nhâm Hành, Nhâm Đạo, một người trong quân Trần Định Nam, một người trong quân Thôi Trung Chấn, bảy người này tạm thời chưa về được.
Phương Giải nói:
-Đợi vào thành Trường An, các Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo phân công lại chức trách. Thành Trường An rộng trăm dặm, việc mà Kiêu Kỵ Giáo cần làm rất nhiều. Trần Hiếu Nho, tí nữa ngươi triệu tập bọn họ lại mà bàn bạc.
Phương Giải chỉ người đứng bên trái:
-Y tên là Hắc Trạch.
Hắc Trạch lập tức chắp tay với Dịch Xung, Dịch Xung vội vàng đáp lễ.
-Còn có Liêu Sinh, ngươi đã gặp qua.
Phương Giải nói:
-Kiêu Kỵ Giáo trừ ngươi ra có 12 Thiên Hộ, đều có nhiệm vụ của mình. Trừ ngươi và Hắc Trạch ra, các Thiên Hộ khác đều đang ở trong quân. Tí nữa Trần Hiếu Nho sẽ giới thiệu mọi người cho ngươi. Ngươi mới tới, không biết tầm quan trọng của Kiêu Kỵ Giáo, cũng không biết lý do thành lập của Kiêu Kỵ Giáo. Những sẽ có người nói cho ngươi biết điều này, với lại ngươi phải ghi nhớ vào trong lòng.
-Tuân lệnh!
Dịch Xung đứng thẳng người đáp.
Đang nói chuyện, có người bên ngoài cầu tiến vào. Phương Giải cho phép, đó là vài Thiên Hộ khác. Người đi đầu khiến Dịch Xung trợn trừng mắt. Y biết người này, nhưng chính vì biết, cho nên y mới không ngờ lại gặp ở đây, hơn nữa đã là Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo rồi.
Đi đầu tiến vào, chính là Mã Lệ Liên.
Nàng mặc trang phục của Kiêu Kỵ Giáo, áo choàng đỏ chót, tư thế hiên ngang.
Thân là ám thị vệ, Dịch Xung tất nhiên biết một số thiên tài của Diễn Võ Viện. Phụ thân của Mã Lệ Liên là tướng thủ thành Trường An, khá có tiếng tăm trong quân đội, đã chết trận trong phản loạn của Di Thân Vương. Về sau nàng đi theo Hoàng Đế Dương Dịch tới Tây Bắc, lại về sau trở lại Trường An, được Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân thu làm nghĩa nữ. Mà người an bài Ngưu Tuệ Luân và Mã Lệ Liên rời khỏi thành chính là y, cho nên y mới kinh ngạc.
Y không biết là, sau khi Mã Lệ Liên tới đại doanh núi Chu Tước liền gia nhập vào Kiêu Kỵ Giáo, nhờ tích lũy công lao mà được thăng làm Thiên hộ, chứ không được chiếu cố đặc biệt gì. Đây là một nữ nhân rất manh mẽ, ở Tây Bắc manh binh thà chết không lui có thể nhìn ra tính cách của nàng.
Đi theo sau Mã Lệ Liên là hai người. Một người tuổi chừng năm mươi, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Có thể nhìn ra được người này đã trải qua rất nhiều điều. Ông ta có hai cái tên, đại biểu cho hai thân phận. Một là Bạch Hi, thân phận là Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo. Một tên khác là Bạch Điểu đạo trưởng. Bởi vì ông ta đã từng là một đạo sĩ của Nhất Khí Quan, đi theo Hạng Thanh Ngưu tới quân doanh của Phương Giải, cảm thấy mình ưa thích cuộc sống trong quân đội hơn, cho nên cầu Hạng Thanh Ngưu, cởi đạo bào, đổi thành quân trang.
Người cuối cùng là một nam tử trẻ tuổi ưa nhìn. Dịch Xung cẩn thận quan sát, phát hiện mình không nhìn ra được tuổi của người này. Ngươi có thể nói y hai mươi tuổi, cũng có thể nói y bốn mươi tuổi. Đây là một chuyện khá mâu thuẫn, nhưng khuôn mặt của y lại tự nhiên mà vậy. Bất kể ngươi nói y 20 tuổi hay 40 tuổi, thì đều không có ai phản bác.
Y có một ngoại hiệu là Thiên Thủ Ma, vốn tên là Lam Thiên Thủ.
Kỳ thực tất cả mọi người đều gọi y là Thiên Diện Thiên Thủ Ma.
…
…
Trần Hiếu Nho vừa đi vừa giải thích với Dịch Xung:
-Kiêu Kỵ Giáo của chúng ta là một nơi rất đặc biệt. Ta và ngươi đều xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, cho nên ngươi biết, vì sao Đại Nội Thị Vệ Xử thành lập? Là vì Hoàng Đế Đại Tùy cần. Người của Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàng Đế, bất kỳ nha môn nào cũng không can thiệp vào được. Về điểm này, Kiêu Kỵ Giáo không khác Đại Nội Thị Vệ Xử. Kiêu Kỵ Giáo thành lập vì Chủ Công, Chủ Công bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm cái đó.
-Chủ Công ra lệnh, chúng ta nhất định phải làm. Chủ Công không ra lệnh, nhưng nếu chúng ta thấy đó là chuyện phải làm, thì chúng ta phải làm. Người Kiêu Kỵ Giáo làm bất kỳ điều gì, đều có một điều kiện đầu tiên…là vì Chủ Công. Khác với Đại Nội Thị Vệ Xử, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ, là giúp đỡ quân đội.
-Thuộc hạ đã hiểu.
Dịch Xung gật đầu.
Trần Hiếu Nho cười nói:
-Lúc trước cùng ta rời khỏi Đại Nội Thị Vệ Xử đi theo Chủ Công chỉ có ba người. Hiện tại ta quản lý Kiêu Kỵ Giáo, một người khác tên là Nhiếp Tiểu Cúc quản lý bộ binh. Một người tên là Yến Cuồng thì làm việc trong quân.
-Còn có một việc ngươi phải nhớ kỹ.
Trần Hiếu Nho chỉ vào mình:
-Ta là Đô Thống của Kiêu Kỵ Giáo, nhưng có hai người có thể cắt chức của ta bất kỳ lúc nào. Chủ Công thì không phải nói rồi…một người khác là nữ nhân rất giỏi, nếu nàng trở về Kiêu Kỵ Giáo…thì ta lập tức phải nhường vị trí. Nhớ kỹ, nàng ấy tên là Mộc Tiểu Yêu, cũng là chủ mẫu của chúng ta.
Trong lòng Dịch Xung nhớ kỹ cái tên này.
-Đô Thống, nghe nói trong Kiêu Kỵ Giáo có rất nhiều người tài ba dị sĩ, cũng không hẳn đều là người tu hành.
-Đúng vậy.
Trần Hiếu Nho nhìn Hắc Trạch cách đó xa xa:
-Y có bản lĩnh gì, ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần y muốn, giết ngươi không phải việc khó. Ở cùng một căn phòng, cho dù y nói với ngươi rằng y muốn giết ngươi, ngươi vẫn không trốn thoát được. Tu vị của y không tính là cao, nhưng ai mà xem thường y thì chính là ngu ngốc.
-Còn người kia, tên là Bạch Điểu
Trần Hiếu Nho nhìn về phía Thiên hộ Bạch Điểu xuất thân từ Nhất Khí Quan:
-Ở Nhất Khí Quan, tu vị của ông ta không xếp vào hai mươi người đứng đầu, nhưng ở Nhất Khí Quan, dù có người hận ông ta cũng không làm gì được ông ta. Về sau làm việc bên cạnh Chủ Công ngươi sẽ thấy, ông ta là người duy nhất trong 13 Thiên Hộ một mực ở bên cạnh Chủ Công. Về phần năng lực của ông ta, ta vẫn không thể nói cho ngươi biết.
-Thiên Diện Thiên Thủ Ma
Trần Hiếu Nho nói:
-Bản lĩnh của y thì ta có thể nói cho ngươi biết, bởi vì y dựa vào là tu vị, chứ không phải thiên phú. Cái tên Lam Thiên Thủ chắc ngươi chưa nghe nói qua, nhưng nói tới Thiên Diện Thiên Thủ Ma mà ngươi cũng chưa từng nghe nói qua thì ta tính toán cho ngươi quét dọn chuồng ngựa.
-Nghe qua.
Dịch Xung gật đầu:
-Trên giang hồ có một truyền thuyết, Thiên Diện Thiên Thủ Ma đứng trước mặt ngươi, tát ngươi một cái, ngươi đuổi theo, vòng qua một ngõ nhỏ y đi qua người ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không nhận ra. Y dịch dung vừa nhanh lại vừa thần kỳ, cho nên được mọi người gọi là Thiên Diện. Về phần Thiên Thủ, nghe nói khả năng ám khí của y giống như có một nghìn cánh tay.
-Ngươi có biết lai lịch của y không?
Trần Hiếu Nho hỏi.
-Không biết.
Dịch Xung lắc đầu.
-Trước khi ngươi tới, trong số các Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo chỉ có hai người của Trường An. Một là Mã Lệ Liên, ngươi biết nàng ấy. Người kia chính là Lam Thiên Thủ….y xuất thân từ Diễn Võ Viện, là đệ tử mà giáo thụ Ngôn Khanh coi trọng nhất. Những bạn học của Chủ Công ở Diễn Võ Viện, giờ có hai người đi theo Chủ Công làm việc. Một là Tạ Phù Diêu, đã trở thành giáo thụ Diễn Võ Viện, nghe nói được chân truyền của Trương chân nhân núi Võ Đang. Người kia chính là…học sinh không được nhớ nhất ở Diễn Võ Viện, bởi vì mỗi ngày y đều dùng khuôn mặt khác nhau để xuất hiện.
Dịch Xung ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình lại là người bình thường nhất trong số các Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo.
-Kiêu Kỵ Giáo là một chỗ thần kỳ.
Trần Hiếu Nho hít vào một hơi, trong mắt đầy tự hào:
-Lúc ta còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử, từng rất kiêu ngạo, bởi vì ở thành Trường An mặc phi ngư bào vào, quả thực có tư cách kiêu ngạo. Nhưng đó là hồ giả hổ uy…một kiểu quyền thế dị dạng. Nhưng Kiêu Kỵ Giáo thì không phải. Tương lai Kiêu Kỵ Giáo nhất định lưu danh sử sách, có lẽ còn nổi tiếng hơn Đại Nội Thị Vệ Xử nhiều. Hơn nữa thanh danh cũng sẽ tốt hơn nhiều.
-Vợ của ngươi cũng là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, tiến vào làm Bách hộ đi.
Trần Hiếu Nho nói.
Dịch Xung trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Thôi, để nàng sống yên ổn ở nhà chờ nam nhân của mình trở về, như vậy mới tốt.
Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt, gật đầu nói:
-Đúng vậy, như vậy tốt hơn.
…
…
Phủ nha thành Trường An
Liêu Sinh nhìn đám đông ở sân, những người này đều là bộ khoái, nha dịch của phủ Trường An, còn có người của Hình Bộ, Đại Lý Tự. Nha môn của bọn họ khác nhau, nhưng chức trách giống nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều không yên, bởi vì bọn họ không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Vị Thiên hộ đại nhân mặc áo gấm kia, thoạt nhìn không phải hạng lương thiện.
-Các ngươi không biết cái gì là Kiêu Kỵ Giáo.
Liêu Sinh hắng giọng một cái rồi nói:
-Trước khi tới đây, Quốc công gia có dặn ta rằng, tiến vào Trường An Kiêu Kỵ Giáo phải làm gì. Kiêu Kỵ Giáo nhất định phải làm được một chuyện, là không việc gì không biết. Các ngươi hiểu ý nghĩa của mấy chữ này không? Nếu biết thì có thể trở về, nói cho thuộc hạ bắt đầu từ ngày mai rải tin tức ra ngoài. Ngày kia là Quốc công gia vào thành rồi, nếu để cho ta nhìn thấy có người nào không hiểu quy củ, thì ta sẽ xuống tay với các ngươi trước. Quốc công gia không để ý tới người này thay người khác, ta cũng không để ý giết người quá nhiều, cho nên…các ngươi phải nhớ kỹ. Đại Lý Tự cũng tốt, Hình Bộ cũng tốt, phủ Trường An cũng tốt, trong thành có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, không quan tâm các ngươi biết kiểu gì, nhưng nếu các ngươi biết mà Kiêu Kỵ Giáo của ta không biết…thì các ngươi tự nghĩ tới hậu quả.
-Thật bá đạo!
Một Đề Hình của Hình Bộ đứng ra nói:
-Cho dù lúc Đại Nội Thị Vệ Xử còn tồn tại cũng khong bá đạo như vậy. Nha môn đều có nhiệm vụ của mình, chẳng lẽ về sau trong thành chỉ có Kiêu Kỵ Giáo của các ngươi là làm việc?
-Sai rồi!
Liêu Sinh cười lạnh, lắc đầu nói:
-Tương lai các nha môn sẽ có việc của mình, nhưng không phải hiện tại. Hiện tại các ngươi chỉ cần nhớ cần nhớ kỹ…quyền lực mà Quốc công gia ban cho Kiêu Kỵ Giáo bọn ta, lớn tới mức các ngươi không tưởng tượng nổi. Lặp lại lần nữa, các ngươi chớ chơi đùa thủ đoạn, bắt đầu từ ngày mai trong thành Trường An mà ta nhìn thấy có lưu manh vô lại nào, ta thấy một giết một. Ai bị đau, thì cũng phải nhị cho ta. Trước khi Quốc công gia vào thành, các ngươi đều phải nghe lệnh một nha môn, nha môn này tên là Kiêu Kỵ Giáo.
Chỉ sợ từ xưa tơi nay, chưa từng có một thái giám nào được mặc võ quan Tứ Phẩm. Huống chi y chỉ là một thái giám có võ nghệ bình thường.
Dựa theo quân chế bây giờ của Hắc Kỳ Quân, Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo chính là võ quan Ngũ Phẩm. Nhưng tiền lương nhiều hơn các tướng lĩnh khác trong quân. Dịch Xung đổi thành trang phục Thiên hộ Ngũ Phẩm cũng cười tủm tỉm, cho nên lúc hai người đi ra đều có chút buồn cười.
Lúc Dịch Xung còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử thì là Bách hộ. Tuy nhiên y là ám thị vệ, không thuộc về biên chế của Đại Nội Thị Vệ Xử. Địa vị của ám thị vệ khá là xấu hổ, tuy cũng được phát phi ngư bào, nhưng có khả năng cả đời cũng không có cơ hội được mặc.
Một khi chấp hành nhiệm vụ không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nếu bại lộ ra ngoài, bọn họ sẽ chết, mà Đại Nội Thị Vệ Xử cũng sẽ không thừa nhận bọn họ là người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
Chức quan Bách hộ này của y, kém xa chức Bách hộ bình thường.
Hiện tại, y là một Thiên hộ xứng đáng.
Chức quan của Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo không tính là cao, nhưng quyền hạn rất lớn. Phải biết rằng quyền hạn mà Phương Giải giao cho Kiêu Kỵ Giáo, không chỉ là trợ giúp quân đội tác chiến, còn muốn điều tra tội phạm, còn có quyền lợi điều tra quan viên. Luận về chức quyền mà nói, còn lớn hơn cả Đại Nội Thị Vệ Xử. Dù sao người của Đại Nội Thị Vệ Xử không được nhúng tay vào quân đội. Năm đó La Úy Nhiên và Hầu Văn Cực vì chuyện này mà tính toán không ít, cuối cùng không thành công.
Phương Giải nhìn hai người, cũng bị lây nhiễm buồn cười.
-Hai người quen thuộc với Trường An nhất, cho nên còn phải làm phiền hai người rồi.
Phương Giải quay đầu nói với Trần Hiếu Nho:
-Các huynh đệ đi theo Dịch Xung đều nhập vào danh sách, an bài theo chức vụ. Mặt khác, những năm qua ở thành Trường An bọn họ không được lĩnh tiền, bọn họ đều có gia đình phải nuôi sống, cho nên thật khó khăn cho bọn họ. Dựa theo tiền lương thiếu nợ mấy năm qua, phát cho bọn họ gấp ba lần.
-Tuân lệnh.
Trần Hiếu Nho gật đầu lên tiếng.
-Ngoài thuộc hạ cũ của Dịch Xung ra, nếu không đủ người thỉ bổ sung vào. Về sau Kiêu Kỵ Giáo có 13 Thiên Hộ rồi. Tả Minh Thiền đang ở Đông Cương chưa về. Y Thiên Trạch đi theo Nạp Lan Định Đông. Tôn Trác Phương đang ở Vân Nam Đạo, Chu Tiểu Nhị ở Giang Nam, Lý Bạch Nhất ở đại doanh núi Chu Tước. Hai huynh đệ Nhâm Hành, Nhâm Đạo, một người trong quân Trần Định Nam, một người trong quân Thôi Trung Chấn, bảy người này tạm thời chưa về được.
Phương Giải nói:
-Đợi vào thành Trường An, các Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo phân công lại chức trách. Thành Trường An rộng trăm dặm, việc mà Kiêu Kỵ Giáo cần làm rất nhiều. Trần Hiếu Nho, tí nữa ngươi triệu tập bọn họ lại mà bàn bạc.
Phương Giải chỉ người đứng bên trái:
-Y tên là Hắc Trạch.
Hắc Trạch lập tức chắp tay với Dịch Xung, Dịch Xung vội vàng đáp lễ.
-Còn có Liêu Sinh, ngươi đã gặp qua.
Phương Giải nói:
-Kiêu Kỵ Giáo trừ ngươi ra có 12 Thiên Hộ, đều có nhiệm vụ của mình. Trừ ngươi và Hắc Trạch ra, các Thiên Hộ khác đều đang ở trong quân. Tí nữa Trần Hiếu Nho sẽ giới thiệu mọi người cho ngươi. Ngươi mới tới, không biết tầm quan trọng của Kiêu Kỵ Giáo, cũng không biết lý do thành lập của Kiêu Kỵ Giáo. Những sẽ có người nói cho ngươi biết điều này, với lại ngươi phải ghi nhớ vào trong lòng.
-Tuân lệnh!
Dịch Xung đứng thẳng người đáp.
Đang nói chuyện, có người bên ngoài cầu tiến vào. Phương Giải cho phép, đó là vài Thiên Hộ khác. Người đi đầu khiến Dịch Xung trợn trừng mắt. Y biết người này, nhưng chính vì biết, cho nên y mới không ngờ lại gặp ở đây, hơn nữa đã là Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo rồi.
Đi đầu tiến vào, chính là Mã Lệ Liên.
Nàng mặc trang phục của Kiêu Kỵ Giáo, áo choàng đỏ chót, tư thế hiên ngang.
Thân là ám thị vệ, Dịch Xung tất nhiên biết một số thiên tài của Diễn Võ Viện. Phụ thân của Mã Lệ Liên là tướng thủ thành Trường An, khá có tiếng tăm trong quân đội, đã chết trận trong phản loạn của Di Thân Vương. Về sau nàng đi theo Hoàng Đế Dương Dịch tới Tây Bắc, lại về sau trở lại Trường An, được Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân thu làm nghĩa nữ. Mà người an bài Ngưu Tuệ Luân và Mã Lệ Liên rời khỏi thành chính là y, cho nên y mới kinh ngạc.
Y không biết là, sau khi Mã Lệ Liên tới đại doanh núi Chu Tước liền gia nhập vào Kiêu Kỵ Giáo, nhờ tích lũy công lao mà được thăng làm Thiên hộ, chứ không được chiếu cố đặc biệt gì. Đây là một nữ nhân rất manh mẽ, ở Tây Bắc manh binh thà chết không lui có thể nhìn ra tính cách của nàng.
Đi theo sau Mã Lệ Liên là hai người. Một người tuổi chừng năm mươi, nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt. Có thể nhìn ra được người này đã trải qua rất nhiều điều. Ông ta có hai cái tên, đại biểu cho hai thân phận. Một là Bạch Hi, thân phận là Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo. Một tên khác là Bạch Điểu đạo trưởng. Bởi vì ông ta đã từng là một đạo sĩ của Nhất Khí Quan, đi theo Hạng Thanh Ngưu tới quân doanh của Phương Giải, cảm thấy mình ưa thích cuộc sống trong quân đội hơn, cho nên cầu Hạng Thanh Ngưu, cởi đạo bào, đổi thành quân trang.
Người cuối cùng là một nam tử trẻ tuổi ưa nhìn. Dịch Xung cẩn thận quan sát, phát hiện mình không nhìn ra được tuổi của người này. Ngươi có thể nói y hai mươi tuổi, cũng có thể nói y bốn mươi tuổi. Đây là một chuyện khá mâu thuẫn, nhưng khuôn mặt của y lại tự nhiên mà vậy. Bất kể ngươi nói y 20 tuổi hay 40 tuổi, thì đều không có ai phản bác.
Y có một ngoại hiệu là Thiên Thủ Ma, vốn tên là Lam Thiên Thủ.
Kỳ thực tất cả mọi người đều gọi y là Thiên Diện Thiên Thủ Ma.
…
…
Trần Hiếu Nho vừa đi vừa giải thích với Dịch Xung:
-Kiêu Kỵ Giáo của chúng ta là một nơi rất đặc biệt. Ta và ngươi đều xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, cho nên ngươi biết, vì sao Đại Nội Thị Vệ Xử thành lập? Là vì Hoàng Đế Đại Tùy cần. Người của Đại Nội Thị Vệ Xử chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàng Đế, bất kỳ nha môn nào cũng không can thiệp vào được. Về điểm này, Kiêu Kỵ Giáo không khác Đại Nội Thị Vệ Xử. Kiêu Kỵ Giáo thành lập vì Chủ Công, Chủ Công bảo chúng ta làm gì, chúng ta liền làm cái đó.
-Chủ Công ra lệnh, chúng ta nhất định phải làm. Chủ Công không ra lệnh, nhưng nếu chúng ta thấy đó là chuyện phải làm, thì chúng ta phải làm. Người Kiêu Kỵ Giáo làm bất kỳ điều gì, đều có một điều kiện đầu tiên…là vì Chủ Công. Khác với Đại Nội Thị Vệ Xử, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta bây giờ, là giúp đỡ quân đội.
-Thuộc hạ đã hiểu.
Dịch Xung gật đầu.
Trần Hiếu Nho cười nói:
-Lúc trước cùng ta rời khỏi Đại Nội Thị Vệ Xử đi theo Chủ Công chỉ có ba người. Hiện tại ta quản lý Kiêu Kỵ Giáo, một người khác tên là Nhiếp Tiểu Cúc quản lý bộ binh. Một người tên là Yến Cuồng thì làm việc trong quân.
-Còn có một việc ngươi phải nhớ kỹ.
Trần Hiếu Nho chỉ vào mình:
-Ta là Đô Thống của Kiêu Kỵ Giáo, nhưng có hai người có thể cắt chức của ta bất kỳ lúc nào. Chủ Công thì không phải nói rồi…một người khác là nữ nhân rất giỏi, nếu nàng trở về Kiêu Kỵ Giáo…thì ta lập tức phải nhường vị trí. Nhớ kỹ, nàng ấy tên là Mộc Tiểu Yêu, cũng là chủ mẫu của chúng ta.
Trong lòng Dịch Xung nhớ kỹ cái tên này.
-Đô Thống, nghe nói trong Kiêu Kỵ Giáo có rất nhiều người tài ba dị sĩ, cũng không hẳn đều là người tu hành.
-Đúng vậy.
Trần Hiếu Nho nhìn Hắc Trạch cách đó xa xa:
-Y có bản lĩnh gì, ta không thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chỉ cần y muốn, giết ngươi không phải việc khó. Ở cùng một căn phòng, cho dù y nói với ngươi rằng y muốn giết ngươi, ngươi vẫn không trốn thoát được. Tu vị của y không tính là cao, nhưng ai mà xem thường y thì chính là ngu ngốc.
-Còn người kia, tên là Bạch Điểu
Trần Hiếu Nho nhìn về phía Thiên hộ Bạch Điểu xuất thân từ Nhất Khí Quan:
-Ở Nhất Khí Quan, tu vị của ông ta không xếp vào hai mươi người đứng đầu, nhưng ở Nhất Khí Quan, dù có người hận ông ta cũng không làm gì được ông ta. Về sau làm việc bên cạnh Chủ Công ngươi sẽ thấy, ông ta là người duy nhất trong 13 Thiên Hộ một mực ở bên cạnh Chủ Công. Về phần năng lực của ông ta, ta vẫn không thể nói cho ngươi biết.
-Thiên Diện Thiên Thủ Ma
Trần Hiếu Nho nói:
-Bản lĩnh của y thì ta có thể nói cho ngươi biết, bởi vì y dựa vào là tu vị, chứ không phải thiên phú. Cái tên Lam Thiên Thủ chắc ngươi chưa nghe nói qua, nhưng nói tới Thiên Diện Thiên Thủ Ma mà ngươi cũng chưa từng nghe nói qua thì ta tính toán cho ngươi quét dọn chuồng ngựa.
-Nghe qua.
Dịch Xung gật đầu:
-Trên giang hồ có một truyền thuyết, Thiên Diện Thiên Thủ Ma đứng trước mặt ngươi, tát ngươi một cái, ngươi đuổi theo, vòng qua một ngõ nhỏ y đi qua người ngươi, ngươi chắc chắn sẽ không nhận ra. Y dịch dung vừa nhanh lại vừa thần kỳ, cho nên được mọi người gọi là Thiên Diện. Về phần Thiên Thủ, nghe nói khả năng ám khí của y giống như có một nghìn cánh tay.
-Ngươi có biết lai lịch của y không?
Trần Hiếu Nho hỏi.
-Không biết.
Dịch Xung lắc đầu.
-Trước khi ngươi tới, trong số các Thiên Hộ Kiêu Kỵ Giáo chỉ có hai người của Trường An. Một là Mã Lệ Liên, ngươi biết nàng ấy. Người kia chính là Lam Thiên Thủ….y xuất thân từ Diễn Võ Viện, là đệ tử mà giáo thụ Ngôn Khanh coi trọng nhất. Những bạn học của Chủ Công ở Diễn Võ Viện, giờ có hai người đi theo Chủ Công làm việc. Một là Tạ Phù Diêu, đã trở thành giáo thụ Diễn Võ Viện, nghe nói được chân truyền của Trương chân nhân núi Võ Đang. Người kia chính là…học sinh không được nhớ nhất ở Diễn Võ Viện, bởi vì mỗi ngày y đều dùng khuôn mặt khác nhau để xuất hiện.
Dịch Xung ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mình lại là người bình thường nhất trong số các Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo.
-Kiêu Kỵ Giáo là một chỗ thần kỳ.
Trần Hiếu Nho hít vào một hơi, trong mắt đầy tự hào:
-Lúc ta còn ở Đại Nội Thị Vệ Xử, từng rất kiêu ngạo, bởi vì ở thành Trường An mặc phi ngư bào vào, quả thực có tư cách kiêu ngạo. Nhưng đó là hồ giả hổ uy…một kiểu quyền thế dị dạng. Nhưng Kiêu Kỵ Giáo thì không phải. Tương lai Kiêu Kỵ Giáo nhất định lưu danh sử sách, có lẽ còn nổi tiếng hơn Đại Nội Thị Vệ Xử nhiều. Hơn nữa thanh danh cũng sẽ tốt hơn nhiều.
-Vợ của ngươi cũng là người của Đại Nội Thị Vệ Xử, tiến vào làm Bách hộ đi.
Trần Hiếu Nho nói.
Dịch Xung trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:
-Thôi, để nàng sống yên ổn ở nhà chờ nam nhân của mình trở về, như vậy mới tốt.
Trần Hiếu Nho hơi sửng sốt, gật đầu nói:
-Đúng vậy, như vậy tốt hơn.
…
…
Phủ nha thành Trường An
Liêu Sinh nhìn đám đông ở sân, những người này đều là bộ khoái, nha dịch của phủ Trường An, còn có người của Hình Bộ, Đại Lý Tự. Nha môn của bọn họ khác nhau, nhưng chức trách giống nhau. Vẻ mặt của mỗi người đều không yên, bởi vì bọn họ không biết mình sẽ gặp phải chuyện gì.
Vị Thiên hộ đại nhân mặc áo gấm kia, thoạt nhìn không phải hạng lương thiện.
-Các ngươi không biết cái gì là Kiêu Kỵ Giáo.
Liêu Sinh hắng giọng một cái rồi nói:
-Trước khi tới đây, Quốc công gia có dặn ta rằng, tiến vào Trường An Kiêu Kỵ Giáo phải làm gì. Kiêu Kỵ Giáo nhất định phải làm được một chuyện, là không việc gì không biết. Các ngươi hiểu ý nghĩa của mấy chữ này không? Nếu biết thì có thể trở về, nói cho thuộc hạ bắt đầu từ ngày mai rải tin tức ra ngoài. Ngày kia là Quốc công gia vào thành rồi, nếu để cho ta nhìn thấy có người nào không hiểu quy củ, thì ta sẽ xuống tay với các ngươi trước. Quốc công gia không để ý tới người này thay người khác, ta cũng không để ý giết người quá nhiều, cho nên…các ngươi phải nhớ kỹ. Đại Lý Tự cũng tốt, Hình Bộ cũng tốt, phủ Trường An cũng tốt, trong thành có bất kỳ gió thổi cỏ lay nào, không quan tâm các ngươi biết kiểu gì, nhưng nếu các ngươi biết mà Kiêu Kỵ Giáo của ta không biết…thì các ngươi tự nghĩ tới hậu quả.
-Thật bá đạo!
Một Đề Hình của Hình Bộ đứng ra nói:
-Cho dù lúc Đại Nội Thị Vệ Xử còn tồn tại cũng khong bá đạo như vậy. Nha môn đều có nhiệm vụ của mình, chẳng lẽ về sau trong thành chỉ có Kiêu Kỵ Giáo của các ngươi là làm việc?
-Sai rồi!
Liêu Sinh cười lạnh, lắc đầu nói:
-Tương lai các nha môn sẽ có việc của mình, nhưng không phải hiện tại. Hiện tại các ngươi chỉ cần nhớ cần nhớ kỹ…quyền lực mà Quốc công gia ban cho Kiêu Kỵ Giáo bọn ta, lớn tới mức các ngươi không tưởng tượng nổi. Lặp lại lần nữa, các ngươi chớ chơi đùa thủ đoạn, bắt đầu từ ngày mai trong thành Trường An mà ta nhìn thấy có lưu manh vô lại nào, ta thấy một giết một. Ai bị đau, thì cũng phải nhị cho ta. Trước khi Quốc công gia vào thành, các ngươi đều phải nghe lệnh một nha môn, nha môn này tên là Kiêu Kỵ Giáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.