Chương 1483: Chờ đợi thời khắc đến
Trí Bạch
11/10/2019
Theo tiếng nổ kịch liệt ở cửa thành Phượng Hoàng Đài, trận chiến công thành tuyên cáo chấm dứt. Binh lính Agoda mang theo một tầng bụi bặm dính trên áo tiến vào thành, không ai hoan hô, không ai cao hứng, bọn họ tiến từng bước để thăm dò, e sợ có mũi tên từ nơi nào đó bắn lén.
Binh lính phòng thủ tòa thành này đã tạo ám ảnh tâm lý cho bọn họ. Có lẽ dù những binh lính Agoda còn sống này trở về quốc gia, thì trận chiến này cũng khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ. Giẫm lên gạch vụn, bọn họ bước thấp bước cao tiến vào thành. Kỳ thực Phượng Hoàng Đài không lớn, nó chứa nhiều nhất chỉ hơn vạn người, quy mô bằng với Phan Cố ở Tây Bắc.
Trong thành đổ nát thê lương, có thể thấy hỏa pháo của người Agoda mãnh liệt cỡ nào. Chỉ vài viên đạn pháo bắn vào thành, cũng đủ cho phòng ốc bị hủy hoại.
Người Agoda tiến vào một cách từ từ, thậm chí không người nào phát ra tiếng động.
Giống như tòa thành này cất giấu một con mãnh thú khiến bọn họ sợ hãi.
Lôi Linh Đốn, tướng quân Agoda chỉ huy lần tấn công này dẫn theo hơn trăm hộ vệ tinh nhuệ đi vào cửa thành, phát hiện trong thành có rất nhiều nấm mồ. Y ngơ ngác một lúc rồi giật mình hiểu ra, trước khi bỏ chạy, binh lính Hắc Kỳ Quân đã dựng mồ cho các đồng đội đã hy sinh.
Lai Mạn chỉ cho bọn họ một canh giờ, nhưng bọn họ không lập tức rời đi.
Lôi Linh Đốn sửng sốt hồi lâu, sau đó đứng trang nghiêm, chào những nấm mồ kia theo nghi thức quân đội.
-Trận chiến này sẽ được ghi vào sử sách, không thể làm thấp đi kẻ địch của mình.
Lôi Linh Đốn cảm khái một câu, sau đó thở phào.
Dù sao cuối cùng cũng chiếm được Phượng Hoàng Đài, một nơi có vị trí quan trọng. Cho dù Hoàng Đế bệ hạ sắp trở về nước, các hạm đội ở Đông Cương cũng đã rời bến, nhưng Lôi Linh Đốn biết, đế quốc sẽ còn quay lại đây.
Lúc đại quân Agoda trở lại, thì tiếng kén vang lên trên Phượng Hoàng Đài sẽ là kèn tấn công.
-Tìm xem còn người nào không.
Y khoát tay ra lệnh.
Một tiểu đội chừng 50 người bắt đầu tìm tòi trong thành, nhưng không phát hiện ra gì. Sau đó bọn họ tìm được kho lúa của Hắc Kỳ Quân ở một nơi hẻo lánh. Lương thực còn thừa lại rất ít, chỉ đủ cho một nghìn binh lính ăn chưa tới ba ngày.
Hiển nhiên đám thủ quân Hắc Kỳ Quân đã chuẩn bị tử chiến tới cùng.
Lôi Linh Đốn đi dạo xung quanh thành, phát hiện một dãy nhà có chút đặc biệt. Nơi này hẳn là nơi chứa vũ khí của Hắc Kỳ Quân. Bên trong còn một ít mũi tên.
-Đạn tận lương tuyệt.
Lôi Linh Đốn thở dài, trong lòng tự nhủ, nếu không phải Lai Mạn bệ hạ hạ lệnh cho phép những binh lính kiêu ngạo kia rời đi, thì thời khắc cuối cùng những binh lính Hắc Kỳ Quân như hổ điên kia sẽ kéo theo bao nhiêu binh lính Agoda? Có lẽ chém giết vẫn tiếp tục diễn ra ở từng ngõ hẻm.
Y từng nhìn thấy binh lính Hắc Kỳ Quân chiến đấu như thế nào. Lần trước Biệt Khắc Đa mang quân tấn công, bị những binh lính Hắc Kỳ Quân cầm vũ khí lạc hậu giết thành mảnh vụn. Tuy quân đội của Biệt Khắc Đa không tinh nhuệ bằng quân đội trực hệ của Lai Mạn, nhưng cảnh tượng vẫn rất khó quên.
-Báo cáo cho bệ hạ, trong thành không còn ai.
Lôi Linh Đốn phân phó xong, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Trước đó y đã phái thám báo điều tra các hướng khác, xem chừng không gặp được đại quân của Hắc Kỳ Quân. Bọn họ đã rời đi được sáu ngày, dựa theo tốc độ hành quân thì cũng đã đị được 2, 300 dặm.
Lúc y ngồi xuống, phát hiện rất nhiều binh lính đang vây quanh một thứ thật lớn gì đó. Đó là một thứ kỳ lạ, không có hình thù gì, nhìn từ xa như một quả cầu, nhưng quả cầu này lồi lõm, giống như có thứ gì đó ở bên trong không ngừng đập phá để thoát ra ngoài.
Ấn tượng đầu tiên của Lôi Linh Đốn, vật này hẳn là một bia kỷ niệm.
Người Agoda có thói quen dựng bia kỷ niệm, cho nên y mới nghĩ vậy. Y biết lịch sử của Phượng Hoàng Đài, biết chỗ này từng là lãnh thổ của nước Sở rồi bị Đại Tùy chiếm đóng, sau đó xây dựng biên thành. Dựng một bia kỷ niệm ở một tòa biên thành quan trọng như vậy, cũng không phải là việc kỳ lạ gì.
Nhưng Lôi Linh Đốn thực không hiểu hình thù của cái đó tượng trưng cho cái gì.
Phải biết rằng, người của thời đại này còn chưa biết trái đất có hình cầu.
Cho nên Lôi Linh Đốn chắc chắn không liên tưởng tới khái niệm:”Toàn cầu thống nhất”
Y đứng dậy, bước nhanh tới.
Quả cầu này để ở một chỗ đất trống rộng nhất trong Phượng Hoàng Đài, bốn phía không có gì cả. Nhìn mặt ngoài không biết vật liệu của nó. Không phải đá, cũng không phải sắt thép. Y thử gõ, thanh âm trầm đục.
Bên trong hình như có ánh sáng.
Lôi Linh Đốn đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ là một cái lọ?
Y đi vòng quanh quả cầu, sau đó bỗng nhiên biến sắc.
Y thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu vết.
-Vật này là mới chuyển tới gần đây.
Trong đầu Lôi Linh Đốn xuất hiện linh cảm gì đó, nhưng khá mơ hồ. Tuy nhiên trong lòng y có chút bất an, cái thứ không biết lai lịch này khiến y bất an.
-Nhanh đi bẩm báo cho bệ hạ, bảo bệ hạ chớ vào thành!
Lôi Linh Đốn lập tức ra lệnh, y cho rằng cần phải điều tra thứ này. Trước đó bệ hạ không nên vào thành thì tốt hơn.
Lúc y mới truyền xong mệnh lệnh, thì đội xạ thủ mặc áo giáp đã tràn vào cửa thành. Đây là thân vệ của Lai Mạn, là đội quân tinh nhuệ nhất của Agoda. Đám binh lính này ai ai cũng cường tráng, mà vũ khí trong tay bọn họ cũng khác với các binh lính khác.
Sau khi tiến vào, những binh lính này bố trí phòng ngự, sau đó Lai Mạn khoanh tay chậm rãi đi vào.
…
…
-Đây là cái gì?
Lai Mạn nhìn quả cầu thật lớn trước mặt, kích cỡ bằng hai căn phòng.
-Thần không biết…theo dấu vết dưới đất, thì vật này hẳn là mới chuyển tới đây không lâu, hơn nữa rất nặng.
Lôi Linh Đốn chỉ gạch vụn phía dưới:
-Dùng cây lăn chuyển vào, không ít viên gạch bị vỡ.
-Phái người điều tra.
Lai Mạn cũng không biết đây là thứ gì, nhưng y cảm thấy nó nhất định không tầm thường.
-Vật này nặng như vậy, nếu muốn chuyển tới không phải là điều dễ dàng, cho nên điều tra dấu vết mà nó lưu lại trên đường đi.
Lôi Linh Đốn phân phó, lập tức có người đi làm.
-Nếu…nếu vật này có ý nghĩa hoặc là cách sử dụng đặc biệt gì đó, liệu có liên quan gì tới việc Phương Giải đột nhiên rút quân không?
Lôi Linh Đốn phỏng đoán:
-Lần này lui binh, tuy Phương Giải không bối rối, nhưng quả thực khó giải thích. Thần thực sự không nghĩ ra là chuyện gì mà có thể khiến cho Phương Giải mang theo toàn bộ quân đội rời đi. Giờ ở Đông Cương, có thể uy hiếp được hắn chỉ có chúng ta. Mộc phủ không đủ để Phương Giải coi trọng như vậy. Theo như lời đồn, sau trận chiến ở Mã Lan Sơn, Phương Giải đã tới gặp Mộc Quảng Lăng. Nói cách khác hai người đã đạt thành hiệp nghị gì đó, cho nên có thể phỏng đoán rằng không phải do Mộc phủ.
Sắc mặt của Lai Mạn khá tối tăm, do dự một lát liền xoay người đi ra ngoài thành.
Vừa đi vừa phân phó:
-Kéo mấy ổ pháo vào đây, phá vật này cho ta.
Tới cửa thành thì y lại dừng bước, sau đó theo bậc thang đi lên tường thành. Y hạ lệnh cho mười mấy thân vệ mặc áo giáp đứng trước người mình, sau đó theo khe hở nhìn xuống dưới. Y vốn định rời đi, nhưng vì tò mò nên lại không nỡ rời đi.
Trong tiềm thức của y, vật này có khả năng rất nguy hiểm.
Nhưng y cho rằng nguy hiểm của nó cũng chỉ giống như thuốc nổ.
Cự ly này, đa đủ an toàn rồi.
Binh lính kéo mấy ổ pháo tiến vào, Lôi Linh Đốn tự mình ra lệnh. Vài phút sau, pháo phun ra một chùm lửa, một viên đạn pháo bắn chuẩn xác vào quả cầu kia. Tiếng nổ truyền tới xen lẫn khói.
Khói thuốc súng tán đi.
Mọi người lập tức sợ ngây người.
Thứ hình cầu kia, không ngờ không bị sứt mẻ gì.
Lôi Linh Đốn trợn trừng mắt, thật không biết đó là thứ gì mà cứng rắn như vậy. Cho dù là tường thành Phượng Hoàng Đài, ở cự ly này mà bắn pháo, ít nhất cũng nổ ra cái hố. Nhưng pháo chỉ lưu lại một vết đen trên thứ kia.
Lôi Linh Đốn bước nhanh tới nhìn, phát hiện ngay cả vết rạn cũng không có.
Y quay đầu nhìn lên thành, không biết phải làm gì tiếp theo. Đánh trận đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lôi Linh Đốn thấy được thứ kỳ quái và chuyện kỳ quái như vậy. Hắc Kỳ Quân bỏ chạy một cách khó hiểu, một quả cầu dùng pháo bắn cũng không vỡ.
-Bệ hạ nói tiếp tục bắn, mấy ổ pháo cùng lúc bắn.
Một binh lính đi xuống truyền lệnh.
Lôi Linh Đốn có cảm giác, có lẽ vật này không nguy hiểm gì cho lắm, mà là Hắc Kỳ Quân phát hiện cũng không hiểu thứ này, lúc rút lui vì thứ này quá nặng khó có thể mang đi, cho nên mới bỏ lại.
Y chạy trở về, ra lệnh cho pháo binh tiếp tục nổ pháo.
Ba bốn ổ pháo đồng thời bắn, đạn pháo nổ tung trên quả cầu. Tiếng nổ quanh quẩn ở tai thật lâu không tan. Đã bắn liên tục ít nhất hai mươi phát, nếu là tường thành thì cũng đã bị bong một tầng rồi.
Đợi cho khói tan đi, Lôi Linh Đốn lại chạy tới.
Phát hiện phía ngoài rốt cuộc có một khe nứt, rồi một thứ mùi kỳ quái từ trong khe bay ra ngoài. Mùi khá gay, khiến y khó mở được mắt. Y vô thức lùi một bước rồi hắt xì hơi. Mùi này chưa từng ngửi thấy bao giờ, nhưng có khả năng kích thích não bộ.
Y lắc đầu, quay về ra lệnh cho pháo tiếp tục bắn.
Xa xa.
Trong một căn phòng mà binh lính Agoda lục soát rồi không phát hiện ra gì, có vài người đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
-Thật là hăng hái.
Hạng Thanh Ngưu hạ giọng nói:
-Thấy người nước ngoài cố chấp với thứ đồ chơi kia như vậy, vì sao ta lại thấy vui vẻ?
Sắc mặt của Diệp Trúc Hàn có chút khó coi:
-Ta đang nghĩ, nếu phần xác bên ngoài bị vỡ, thứ lực lượng kia tràn ra ngoài, liệu chúng ta có bảo vệ được bản thân không?
Không ai nắm chắc.
Bọn họ chỉ là phỏng đoán, chứ chưa từng diễn luyện qua. Dù sao một khi đã phong kín thiên thạch, thì không thể tùy tiện mở ra. Hơn nữa muốn mở cũng không phải là chuyện dễ dàng.
-Ta đã thử rồi.
Cái Xá nhún vai nói:
-Muốn chém nứt cái xác cũng phải chém một lúc…Lúc trước làm sao hai người các ngươi nghĩ ra được dùng kết giới để phong kín nó lại?
-Khi nào thì ra tay? Hình như đã nứt rồi.
Thạch Loan nói.
-Chờ một lát.
Phương Giải vận công chuẩn bị:
-Xem chừng rất nhanh nữa sẽ được chứng kiến uy lực của nó.
Binh lính phòng thủ tòa thành này đã tạo ám ảnh tâm lý cho bọn họ. Có lẽ dù những binh lính Agoda còn sống này trở về quốc gia, thì trận chiến này cũng khắc sâu vào trí nhớ của bọn họ. Giẫm lên gạch vụn, bọn họ bước thấp bước cao tiến vào thành. Kỳ thực Phượng Hoàng Đài không lớn, nó chứa nhiều nhất chỉ hơn vạn người, quy mô bằng với Phan Cố ở Tây Bắc.
Trong thành đổ nát thê lương, có thể thấy hỏa pháo của người Agoda mãnh liệt cỡ nào. Chỉ vài viên đạn pháo bắn vào thành, cũng đủ cho phòng ốc bị hủy hoại.
Người Agoda tiến vào một cách từ từ, thậm chí không người nào phát ra tiếng động.
Giống như tòa thành này cất giấu một con mãnh thú khiến bọn họ sợ hãi.
Lôi Linh Đốn, tướng quân Agoda chỉ huy lần tấn công này dẫn theo hơn trăm hộ vệ tinh nhuệ đi vào cửa thành, phát hiện trong thành có rất nhiều nấm mồ. Y ngơ ngác một lúc rồi giật mình hiểu ra, trước khi bỏ chạy, binh lính Hắc Kỳ Quân đã dựng mồ cho các đồng đội đã hy sinh.
Lai Mạn chỉ cho bọn họ một canh giờ, nhưng bọn họ không lập tức rời đi.
Lôi Linh Đốn sửng sốt hồi lâu, sau đó đứng trang nghiêm, chào những nấm mồ kia theo nghi thức quân đội.
-Trận chiến này sẽ được ghi vào sử sách, không thể làm thấp đi kẻ địch của mình.
Lôi Linh Đốn cảm khái một câu, sau đó thở phào.
Dù sao cuối cùng cũng chiếm được Phượng Hoàng Đài, một nơi có vị trí quan trọng. Cho dù Hoàng Đế bệ hạ sắp trở về nước, các hạm đội ở Đông Cương cũng đã rời bến, nhưng Lôi Linh Đốn biết, đế quốc sẽ còn quay lại đây.
Lúc đại quân Agoda trở lại, thì tiếng kén vang lên trên Phượng Hoàng Đài sẽ là kèn tấn công.
-Tìm xem còn người nào không.
Y khoát tay ra lệnh.
Một tiểu đội chừng 50 người bắt đầu tìm tòi trong thành, nhưng không phát hiện ra gì. Sau đó bọn họ tìm được kho lúa của Hắc Kỳ Quân ở một nơi hẻo lánh. Lương thực còn thừa lại rất ít, chỉ đủ cho một nghìn binh lính ăn chưa tới ba ngày.
Hiển nhiên đám thủ quân Hắc Kỳ Quân đã chuẩn bị tử chiến tới cùng.
Lôi Linh Đốn đi dạo xung quanh thành, phát hiện một dãy nhà có chút đặc biệt. Nơi này hẳn là nơi chứa vũ khí của Hắc Kỳ Quân. Bên trong còn một ít mũi tên.
-Đạn tận lương tuyệt.
Lôi Linh Đốn thở dài, trong lòng tự nhủ, nếu không phải Lai Mạn bệ hạ hạ lệnh cho phép những binh lính kiêu ngạo kia rời đi, thì thời khắc cuối cùng những binh lính Hắc Kỳ Quân như hổ điên kia sẽ kéo theo bao nhiêu binh lính Agoda? Có lẽ chém giết vẫn tiếp tục diễn ra ở từng ngõ hẻm.
Y từng nhìn thấy binh lính Hắc Kỳ Quân chiến đấu như thế nào. Lần trước Biệt Khắc Đa mang quân tấn công, bị những binh lính Hắc Kỳ Quân cầm vũ khí lạc hậu giết thành mảnh vụn. Tuy quân đội của Biệt Khắc Đa không tinh nhuệ bằng quân đội trực hệ của Lai Mạn, nhưng cảnh tượng vẫn rất khó quên.
-Báo cáo cho bệ hạ, trong thành không còn ai.
Lôi Linh Đốn phân phó xong, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Trước đó y đã phái thám báo điều tra các hướng khác, xem chừng không gặp được đại quân của Hắc Kỳ Quân. Bọn họ đã rời đi được sáu ngày, dựa theo tốc độ hành quân thì cũng đã đị được 2, 300 dặm.
Lúc y ngồi xuống, phát hiện rất nhiều binh lính đang vây quanh một thứ thật lớn gì đó. Đó là một thứ kỳ lạ, không có hình thù gì, nhìn từ xa như một quả cầu, nhưng quả cầu này lồi lõm, giống như có thứ gì đó ở bên trong không ngừng đập phá để thoát ra ngoài.
Ấn tượng đầu tiên của Lôi Linh Đốn, vật này hẳn là một bia kỷ niệm.
Người Agoda có thói quen dựng bia kỷ niệm, cho nên y mới nghĩ vậy. Y biết lịch sử của Phượng Hoàng Đài, biết chỗ này từng là lãnh thổ của nước Sở rồi bị Đại Tùy chiếm đóng, sau đó xây dựng biên thành. Dựng một bia kỷ niệm ở một tòa biên thành quan trọng như vậy, cũng không phải là việc kỳ lạ gì.
Nhưng Lôi Linh Đốn thực không hiểu hình thù của cái đó tượng trưng cho cái gì.
Phải biết rằng, người của thời đại này còn chưa biết trái đất có hình cầu.
Cho nên Lôi Linh Đốn chắc chắn không liên tưởng tới khái niệm:”Toàn cầu thống nhất”
Y đứng dậy, bước nhanh tới.
Quả cầu này để ở một chỗ đất trống rộng nhất trong Phượng Hoàng Đài, bốn phía không có gì cả. Nhìn mặt ngoài không biết vật liệu của nó. Không phải đá, cũng không phải sắt thép. Y thử gõ, thanh âm trầm đục.
Bên trong hình như có ánh sáng.
Lôi Linh Đốn đột nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ là một cái lọ?
Y đi vòng quanh quả cầu, sau đó bỗng nhiên biến sắc.
Y thấy trên mặt đất có rất nhiều dấu vết.
-Vật này là mới chuyển tới gần đây.
Trong đầu Lôi Linh Đốn xuất hiện linh cảm gì đó, nhưng khá mơ hồ. Tuy nhiên trong lòng y có chút bất an, cái thứ không biết lai lịch này khiến y bất an.
-Nhanh đi bẩm báo cho bệ hạ, bảo bệ hạ chớ vào thành!
Lôi Linh Đốn lập tức ra lệnh, y cho rằng cần phải điều tra thứ này. Trước đó bệ hạ không nên vào thành thì tốt hơn.
Lúc y mới truyền xong mệnh lệnh, thì đội xạ thủ mặc áo giáp đã tràn vào cửa thành. Đây là thân vệ của Lai Mạn, là đội quân tinh nhuệ nhất của Agoda. Đám binh lính này ai ai cũng cường tráng, mà vũ khí trong tay bọn họ cũng khác với các binh lính khác.
Sau khi tiến vào, những binh lính này bố trí phòng ngự, sau đó Lai Mạn khoanh tay chậm rãi đi vào.
…
…
-Đây là cái gì?
Lai Mạn nhìn quả cầu thật lớn trước mặt, kích cỡ bằng hai căn phòng.
-Thần không biết…theo dấu vết dưới đất, thì vật này hẳn là mới chuyển tới đây không lâu, hơn nữa rất nặng.
Lôi Linh Đốn chỉ gạch vụn phía dưới:
-Dùng cây lăn chuyển vào, không ít viên gạch bị vỡ.
-Phái người điều tra.
Lai Mạn cũng không biết đây là thứ gì, nhưng y cảm thấy nó nhất định không tầm thường.
-Vật này nặng như vậy, nếu muốn chuyển tới không phải là điều dễ dàng, cho nên điều tra dấu vết mà nó lưu lại trên đường đi.
Lôi Linh Đốn phân phó, lập tức có người đi làm.
-Nếu…nếu vật này có ý nghĩa hoặc là cách sử dụng đặc biệt gì đó, liệu có liên quan gì tới việc Phương Giải đột nhiên rút quân không?
Lôi Linh Đốn phỏng đoán:
-Lần này lui binh, tuy Phương Giải không bối rối, nhưng quả thực khó giải thích. Thần thực sự không nghĩ ra là chuyện gì mà có thể khiến cho Phương Giải mang theo toàn bộ quân đội rời đi. Giờ ở Đông Cương, có thể uy hiếp được hắn chỉ có chúng ta. Mộc phủ không đủ để Phương Giải coi trọng như vậy. Theo như lời đồn, sau trận chiến ở Mã Lan Sơn, Phương Giải đã tới gặp Mộc Quảng Lăng. Nói cách khác hai người đã đạt thành hiệp nghị gì đó, cho nên có thể phỏng đoán rằng không phải do Mộc phủ.
Sắc mặt của Lai Mạn khá tối tăm, do dự một lát liền xoay người đi ra ngoài thành.
Vừa đi vừa phân phó:
-Kéo mấy ổ pháo vào đây, phá vật này cho ta.
Tới cửa thành thì y lại dừng bước, sau đó theo bậc thang đi lên tường thành. Y hạ lệnh cho mười mấy thân vệ mặc áo giáp đứng trước người mình, sau đó theo khe hở nhìn xuống dưới. Y vốn định rời đi, nhưng vì tò mò nên lại không nỡ rời đi.
Trong tiềm thức của y, vật này có khả năng rất nguy hiểm.
Nhưng y cho rằng nguy hiểm của nó cũng chỉ giống như thuốc nổ.
Cự ly này, đa đủ an toàn rồi.
Binh lính kéo mấy ổ pháo tiến vào, Lôi Linh Đốn tự mình ra lệnh. Vài phút sau, pháo phun ra một chùm lửa, một viên đạn pháo bắn chuẩn xác vào quả cầu kia. Tiếng nổ truyền tới xen lẫn khói.
Khói thuốc súng tán đi.
Mọi người lập tức sợ ngây người.
Thứ hình cầu kia, không ngờ không bị sứt mẻ gì.
Lôi Linh Đốn trợn trừng mắt, thật không biết đó là thứ gì mà cứng rắn như vậy. Cho dù là tường thành Phượng Hoàng Đài, ở cự ly này mà bắn pháo, ít nhất cũng nổ ra cái hố. Nhưng pháo chỉ lưu lại một vết đen trên thứ kia.
Lôi Linh Đốn bước nhanh tới nhìn, phát hiện ngay cả vết rạn cũng không có.
Y quay đầu nhìn lên thành, không biết phải làm gì tiếp theo. Đánh trận đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lôi Linh Đốn thấy được thứ kỳ quái và chuyện kỳ quái như vậy. Hắc Kỳ Quân bỏ chạy một cách khó hiểu, một quả cầu dùng pháo bắn cũng không vỡ.
-Bệ hạ nói tiếp tục bắn, mấy ổ pháo cùng lúc bắn.
Một binh lính đi xuống truyền lệnh.
Lôi Linh Đốn có cảm giác, có lẽ vật này không nguy hiểm gì cho lắm, mà là Hắc Kỳ Quân phát hiện cũng không hiểu thứ này, lúc rút lui vì thứ này quá nặng khó có thể mang đi, cho nên mới bỏ lại.
Y chạy trở về, ra lệnh cho pháo binh tiếp tục nổ pháo.
Ba bốn ổ pháo đồng thời bắn, đạn pháo nổ tung trên quả cầu. Tiếng nổ quanh quẩn ở tai thật lâu không tan. Đã bắn liên tục ít nhất hai mươi phát, nếu là tường thành thì cũng đã bị bong một tầng rồi.
Đợi cho khói tan đi, Lôi Linh Đốn lại chạy tới.
Phát hiện phía ngoài rốt cuộc có một khe nứt, rồi một thứ mùi kỳ quái từ trong khe bay ra ngoài. Mùi khá gay, khiến y khó mở được mắt. Y vô thức lùi một bước rồi hắt xì hơi. Mùi này chưa từng ngửi thấy bao giờ, nhưng có khả năng kích thích não bộ.
Y lắc đầu, quay về ra lệnh cho pháo tiếp tục bắn.
Xa xa.
Trong một căn phòng mà binh lính Agoda lục soát rồi không phát hiện ra gì, có vài người đứng ở trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
-Thật là hăng hái.
Hạng Thanh Ngưu hạ giọng nói:
-Thấy người nước ngoài cố chấp với thứ đồ chơi kia như vậy, vì sao ta lại thấy vui vẻ?
Sắc mặt của Diệp Trúc Hàn có chút khó coi:
-Ta đang nghĩ, nếu phần xác bên ngoài bị vỡ, thứ lực lượng kia tràn ra ngoài, liệu chúng ta có bảo vệ được bản thân không?
Không ai nắm chắc.
Bọn họ chỉ là phỏng đoán, chứ chưa từng diễn luyện qua. Dù sao một khi đã phong kín thiên thạch, thì không thể tùy tiện mở ra. Hơn nữa muốn mở cũng không phải là chuyện dễ dàng.
-Ta đã thử rồi.
Cái Xá nhún vai nói:
-Muốn chém nứt cái xác cũng phải chém một lúc…Lúc trước làm sao hai người các ngươi nghĩ ra được dùng kết giới để phong kín nó lại?
-Khi nào thì ra tay? Hình như đã nứt rồi.
Thạch Loan nói.
-Chờ một lát.
Phương Giải vận công chuẩn bị:
-Xem chừng rất nhanh nữa sẽ được chứng kiến uy lực của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.