Chương 1274: Chuyện cũ
Trí Bạch
11/10/2019
Bởi vì hắn hiểu tính tình của Trần Định Nam. Trần Định Nam là một người thẳng tính, ghét kẻ ác như thù, cho nên khả năng y chủ động ngăn cản đại quân Mông Nguyên tiến về phía trước là rất cao. Hiện tại điều Phương Giải lo lắng nhất không phải là khả năng chỉ huy của Trần Định Nam, mà là đội của Trần Định Nam có hơn nửa mới từ Vân Nam Đạo xa xôi kia tới. Đi quãng đường xa như vậy, từ Tây Nam tới Tây Bắc, tinh thần và thể lực của binh lính đều tiêu hao, sĩ khí mệt mỏi. Dưới tình huống như vậy nếu tùy tiện khai chiến với Mông Nguyên thì không phải chuyện tốt gì.
-Viện binh từ đại doanh Kinh Kỳ Đạo dù lập tức xuất phát tới Tây Bắc, nhưng Thôi Trung Chấn cần triệp tập lương thảo vật tư, cộng thêm bộ binh chiếm đa số, phải mất ít nhất nửa tháng mới tới được Hà Đông Đạo.
Phương Giải lắc đầu:
-Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt…
Hắc Trạch an ủi:
-Chủ Công không cần quá lo lắng. Một nơi có địa hình và chính trị phức tạp như Vân Nam Đạo mà Trần tướng quân vẫn có thể một mình khống chế. Với lại cục diện bây giờ ở Tây Bắc còn đơn giản hơn cục diện ở Vân Nam Đạo. Trần tướng quân đối mặt chỉ là chiến hoặc là bất chiến. Một người lãnh binh lâu năm như hắn, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Phương Giải ừ một tiếng, quay dầu nhìn về phía Tạ Phù Diêu:
-Ta muốn nhờ ngươi và Ngôn Khanh tiên sinh tới Tây Bắc.
Tạ Phù Diêu gật đầu:
-Không thành vấn đề.
Hắn nhìn về phía Ngôn Khanh:
-Tiên sinh mới đường xa trở về, lại nhờ tiên sinh đi một chuyến xa, đường xá lâu dài mệt nhọc, vất vả cho tiên sinh rồi.
Ngôn Khanh cười nói:
-Chớ cho rằng ta lớn tuổi liền không bằng được Tạ Phù Diêu. Nếu đấu cước trình, y chưa chắc thắng được ta. Đại Hãn Mông Nguyên ngự giá thân chính, bên người tất nhiên không thiếu cao thủ, cho nên lập tức khởi hành vẫn tốt hơn. Nếu chẳng may hai quân giao chiến, Mông Ca phái cao thủ tới ám sát Trần Định Nam thì không tốt.
-Tạ ơn tiên sinh.
Phương Giải chắp tay cảm ơn.
Mặc kệ hiện tại hắn có địa vị như thế nào, thì xuất thân là đệ tử của Diễn Võ Viện vẫn không thay đổi. Hơn nữa lúc ở Diễn Võ Viện, Ngôn Khanh khá chiếu cố hắn. Sự kính trọng của hắn với ông ta không phải là giả vờ. Lúc đầu ở Diễn Võ Viện, nếu không có Ngôn Khanh và Khâu Dư, chỉ sợ Phương Giải sẽ trải qua cuộc sống vất vả.
-Sau khi tiên sinh tới Tây Bắc, nói với Trần Định Nam rằng chớ vội vàng xuất kích. Tốt nhất là ngăn cản Mông Nguyên ở Sơn Đông Đạo. Nơi đó có địa hình hiểm yếu, chỉ cần một Phan Cố là có thể ngăn cản được lang kỵ một thời gian. Quận Thuật Dương bên đó có nhiều núi non hiểm trở, dễ thủ khó công. Nhưng giờ chỉ sợ lang kỵ dã đi qua Sơn Đông Đạo rồi. Sơn Nam Đạo có hình tam giác, kẹp ở giữa Sơn Đông Đạo và Hà Tây Đạo, với lại diện tích không lớn, cho dù lang kỵ tiến quân tốc độ chậm, thì chỉ cần hơn 20 ngày là vượt qua.
-Hà Tây Đạo có địa thế bằng phẳng, có lợi cho kỵ binh của kẻ địch…
Phương Giải nói:
-Đó là nơi không thích hợp nhất để giao chiến với lang kỵ. Nếu binh lực nhiều hơn hoặc tương đương với kẻ địch, cho dù sĩ khí không quá tốt, thì có thể kết trận ngăn cản. Nhưng số lượng lang kỵ gấp bảy tám lần quân đội của Trần Định Nam, cho dù kết trận cũng vô dụng. Mông Ca hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế số lượng để tạo thành vòng vây. Một khi bị lang kỵ bao vây, thì bộ binh liền rơi vào tình trạng khó khăn.
-Cho nên, không bằng buông tha Tây Bắc, tập trung binh lực bố trí ở phía đông Nghi Thủy. Lang kỵ không có thuyền, muốn qua sông chỉ có thể dựng cầu nổi. Giờ thủy sư của Đoạn Tranh đang ở kênh Vĩnh Yên, chỉ mất khoảng 25 ngày là hội quân với Trần Định Nam. Tới lúc đó bố trí phòng ngự ở bờ đông Nghi Thủy, cộng thêm thủy sư giúp đỡ, người Mông Nguyên liền không dễ gì qua sông.
Ngôn Khanh gật đầu:
-Ta nhớ rồi. Ngươi yên tâm, hai bọn ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Tây Bắc.
Hai người không mang theo hành lý nặng nề, tốc độ khẳng định nhanh hơn đại quân.
Phương Giải chắp tay thi lễ:
-Làm phiền tiên sinh.
…
…
Tây Bắc
Phan Cố
Đây là một nơi rộng rãi, không ít nến được đốt để xua đi bóng tối. Nhưng vì bóng tối quá rộng, nên nơi này vẫn có chút âm trầm khủng bố. Tùy ý có thể nhìn thấy cột nhà sụp xuống lộ ra sắt bên trong. Tro bụi dầy đặc, nếu dẫm chân lên có cảm giác như giẫm lên đống tuyết.
Thiếu niên có khuôn mặt xấu xí tóc khô vàng ngồi xổm xuống đất, nhìn cỗ thi thể chỉ còn lại dấu vết. Xương cốt cũng biến thành bụi đất, chỉ mơ hồ nhìn thấy tư thế của người này trước khi chết.
-Sư tôn, những người này đã chết bao lâu rồi?
-Không biết.
Cửu tiên sinh lắc đầu:
-Có lẽ mấy nghìn năm, có lẽ mấy vạn năm.
-Mấy vạn năm?
Thiếu niên hoảng sợ, quay đầu nhìn địa phương khác:
-Hầm ngầm sâu như vậy, là cái gì giết chết bọn họ? Đói khát, hay là có người tìm tới nơi này giết bọn họ?
-Không biết.
Cửu tiên sinh lắc đầu.
Cho dù y đã sống khá lâu nhưng vẫn không thể lý giải được. Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện ra nơi này, thì không biết nơi này còn muốn phủ đầy bụi bao lâu. Lúc y tới Phan Cố, nam tử thật thà chất phát tên là Tô Đồ Cẩu và cô vợ kiều mỵ tên là Đỗ Hồng Tuyến kia còn chưa tới. Lúc đó y mới chỉ là một đứa trẻ rất nhỏ.
Y mơ hồ nhớ tới là cha mẹ của y đưa y tới, còn cụ thể từ chỗ nào đưa tới thì không thể tìm ra. Thậm chí y còn không nhớ, vì sao cha mẹ lại đưa mình tới một nơi lạnh khủng khiếp như vậy. Chính y từng phỏng đoán vô số lần, điều giải thích hợp lý nhất, có lẽ là y có thân nhân nào đó làm quan ở Phan Cố, cho nên cha mẹ mới mang tới đây nhờ vả.
Sau đó cha mẹ y chết vì tật bệnh đáng sợ. Y còn nhớ lúc đầu cha mẹ nóng lên, sau đó toàn thân thối rữa. Y bị cha mẹ đuổi đi, bởi vì bọn họ sợ hãi con của mình lây bệnh. Cha mẹ chết ở chỗ nào, y không biết.
Bởi vì cha mẹ y, căn bản chưa tới được Phan Cố.
Y một thân một mình tiếp tục hành trình, tránh né nhiều mãnh thú. Phải biết rằng sói Tây Bắc một khi đói, có thể tiến vào thôn để kiếm ăn. Y cảm thấy đáng mừng, là không biết vì sao lúc còn nhỏ đó mà mình còn sống. Về sau, lúc y đang ăn sống một con chuột trong rừng, thì được một người tu hành đi ngang qua nhìn thấy.
Sau đó y bị mang đi, tiến vào thành Phan Cố.
Vào cái ngày bọn họ tiến vào thành Phan Cố, y cảm thấy bản thân giống như một con dã thú còn nhỏ bị đưa tới đám đông. Trong lòng y đầy sợ hãi, cả người co quắp lại.
Lúc ấy tòa thành này còn vắng vẻ, không ai ngăn cản. Nam tử kia mang y vào thành, dạy y tu luyện, nói với y rằng tông môn của bọn họ tên là Nguyệt Ảnh Đường, từng là tông môn mạnh nhất Trung Nguyên, thống trị toàn bộ giang hồ. Về sau Nguyệt Ảnh Đường bị một người tên là Vạn Tinh Thần đánh bại, khiến Nguyệt Ảnh Đường không thể không lựa chọn rời đi, rời khỏi Trung Nguyên phồn hoa nhất, sống cuộc sống tha hương, lựa chọn nơi hẻo lánh để ẩn cư.
Nhưng cứ cách vài năm, bọn họ đều phải từ các nơi tụ tập về thành Trường An, để tế điên tổ tiên đã chết, cũng vì trù tính đông sơn tái khởi. Nghe nói Nguyệt Ảnh Đường đã trải qua rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn không thể lấy lại huy hoàng lúc trước.
Lúc đó Cửu tiên sinh rất nhỏ. Những lúc y không tu hành, y bắt đầu làm quen với thế giới này. Y thích ngồi ở đầu phố, nhìn người tới người đi. Nhưng vì y thực sự bình thường, cho nên không ai chú ý tới y. Mãi tới khi y mười mấy tuổi, tu vị đã vượt qua người dạy dỗ y.
Năm ấy, sư phụ của y tính toán dẫn y tới Trường An tham gia tụ hội quan trọng của Nguyệt Ảnh Đường, bởi vì tu vị của y đã rất mạnh, cho nên sư phụ y chuẩn bị cho y khiêu chiến Đại Thiên Quân. Nhưng y cảm thấy bản thân còn chưa đủ mạnh, hơn nữa cảm thấy khiêu chiến với Đại Thiên Quân chẳng có ý nghĩa gì. Theo y, đã làm phải làm tới Cửu Thiên Quân.
Y và sư phụ y thường xuyên cãi vã vì chuyện này, vì thế thường xuyên tránh mặt nhau mấy ngày.
Lại về sau, có một ngày y ngồi ở đầu phố nhìn người đi qua đi lại, thấy được ba người kỳ quái tiến vào Phan Cố. Một nam tử gầy gò mặc bộ áo da bẩn thỉu, vẻ mặt đáng khinh. Một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài màu đỏ. Hai người như vậy đi cùng với nhau vốn là một chuyện kỳ quái, nhưng kỳ quái nhất chính là…nữ nhân kia còn dắt theo một thiếu niên, một thiếu niên rất dễ nhìn.
Thiếu niên này chỉ nhỏ hơn y vài tuổi. Nhưng do hắn có khuôn mặt quá đẹp, người đi đường đều không nhịn được liếc mắt nhìn sang. Đương nhiên, cũng là vì hai người đồng hành với thiếu niên khá thu hút sự chú ý.
Cửu tiên sinh nhìn chăm chú vào thiếu niên đó, cảm thấy mình kém hắn quá xa. Cho dù mình không xấu, nhưng thiếu niên kia hiển nhiên được mọi người yêu thích hơn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của y, thiếu niên xinh đẹp kia cũng nhìn về phía y, sau đó giơ ngón tay giữa. Tới hiện tại Cửu tiên sinh vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì.
-Lúc ấy nên hỏi hắn một chút, điều đó có nghĩa là gì…
Cửu tiên sinh vùi lấp trong trí nhớ thì thào nói một câu, thiếu niên xấu xí quay đầu hỏi:
-Sư phụ đang nói gì vậy?
Cửu tiên sinh nao nao, sau đó cười tự giễu:
-Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị cố nhân trong tòa thành này, một đoạn chuyện cũ.
-Sư phụ, làm sao người phát hiện ra được nơi này?
Thiếu niên hỏi.
Cửu tiên sinh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn quanh. Nơi này rất lớn, y đã ở nơi này nhiều năm, cho nên biết nơi này chỉ sợ còn lớn hơn Phan Cố ở phía trên. Nơi này rất giống như một tòa địa cung khổng lồ, không biết xây dựng từ thời nào.
-Ngày đó…thiếu chút nữa thì ta chết…
Y nói.
Ánh mắt mơ hồ.
-Viện binh từ đại doanh Kinh Kỳ Đạo dù lập tức xuất phát tới Tây Bắc, nhưng Thôi Trung Chấn cần triệp tập lương thảo vật tư, cộng thêm bộ binh chiếm đa số, phải mất ít nhất nửa tháng mới tới được Hà Đông Đạo.
Phương Giải lắc đầu:
-Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt…
Hắc Trạch an ủi:
-Chủ Công không cần quá lo lắng. Một nơi có địa hình và chính trị phức tạp như Vân Nam Đạo mà Trần tướng quân vẫn có thể một mình khống chế. Với lại cục diện bây giờ ở Tây Bắc còn đơn giản hơn cục diện ở Vân Nam Đạo. Trần tướng quân đối mặt chỉ là chiến hoặc là bất chiến. Một người lãnh binh lâu năm như hắn, chắc chắn sẽ suy nghĩ kỹ càng.
Phương Giải ừ một tiếng, quay dầu nhìn về phía Tạ Phù Diêu:
-Ta muốn nhờ ngươi và Ngôn Khanh tiên sinh tới Tây Bắc.
Tạ Phù Diêu gật đầu:
-Không thành vấn đề.
Hắn nhìn về phía Ngôn Khanh:
-Tiên sinh mới đường xa trở về, lại nhờ tiên sinh đi một chuyến xa, đường xá lâu dài mệt nhọc, vất vả cho tiên sinh rồi.
Ngôn Khanh cười nói:
-Chớ cho rằng ta lớn tuổi liền không bằng được Tạ Phù Diêu. Nếu đấu cước trình, y chưa chắc thắng được ta. Đại Hãn Mông Nguyên ngự giá thân chính, bên người tất nhiên không thiếu cao thủ, cho nên lập tức khởi hành vẫn tốt hơn. Nếu chẳng may hai quân giao chiến, Mông Ca phái cao thủ tới ám sát Trần Định Nam thì không tốt.
-Tạ ơn tiên sinh.
Phương Giải chắp tay cảm ơn.
Mặc kệ hiện tại hắn có địa vị như thế nào, thì xuất thân là đệ tử của Diễn Võ Viện vẫn không thay đổi. Hơn nữa lúc ở Diễn Võ Viện, Ngôn Khanh khá chiếu cố hắn. Sự kính trọng của hắn với ông ta không phải là giả vờ. Lúc đầu ở Diễn Võ Viện, nếu không có Ngôn Khanh và Khâu Dư, chỉ sợ Phương Giải sẽ trải qua cuộc sống vất vả.
-Sau khi tiên sinh tới Tây Bắc, nói với Trần Định Nam rằng chớ vội vàng xuất kích. Tốt nhất là ngăn cản Mông Nguyên ở Sơn Đông Đạo. Nơi đó có địa hình hiểm yếu, chỉ cần một Phan Cố là có thể ngăn cản được lang kỵ một thời gian. Quận Thuật Dương bên đó có nhiều núi non hiểm trở, dễ thủ khó công. Nhưng giờ chỉ sợ lang kỵ dã đi qua Sơn Đông Đạo rồi. Sơn Nam Đạo có hình tam giác, kẹp ở giữa Sơn Đông Đạo và Hà Tây Đạo, với lại diện tích không lớn, cho dù lang kỵ tiến quân tốc độ chậm, thì chỉ cần hơn 20 ngày là vượt qua.
-Hà Tây Đạo có địa thế bằng phẳng, có lợi cho kỵ binh của kẻ địch…
Phương Giải nói:
-Đó là nơi không thích hợp nhất để giao chiến với lang kỵ. Nếu binh lực nhiều hơn hoặc tương đương với kẻ địch, cho dù sĩ khí không quá tốt, thì có thể kết trận ngăn cản. Nhưng số lượng lang kỵ gấp bảy tám lần quân đội của Trần Định Nam, cho dù kết trận cũng vô dụng. Mông Ca hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế số lượng để tạo thành vòng vây. Một khi bị lang kỵ bao vây, thì bộ binh liền rơi vào tình trạng khó khăn.
-Cho nên, không bằng buông tha Tây Bắc, tập trung binh lực bố trí ở phía đông Nghi Thủy. Lang kỵ không có thuyền, muốn qua sông chỉ có thể dựng cầu nổi. Giờ thủy sư của Đoạn Tranh đang ở kênh Vĩnh Yên, chỉ mất khoảng 25 ngày là hội quân với Trần Định Nam. Tới lúc đó bố trí phòng ngự ở bờ đông Nghi Thủy, cộng thêm thủy sư giúp đỡ, người Mông Nguyên liền không dễ gì qua sông.
Ngôn Khanh gật đầu:
-Ta nhớ rồi. Ngươi yên tâm, hai bọn ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới Tây Bắc.
Hai người không mang theo hành lý nặng nề, tốc độ khẳng định nhanh hơn đại quân.
Phương Giải chắp tay thi lễ:
-Làm phiền tiên sinh.
…
…
Tây Bắc
Phan Cố
Đây là một nơi rộng rãi, không ít nến được đốt để xua đi bóng tối. Nhưng vì bóng tối quá rộng, nên nơi này vẫn có chút âm trầm khủng bố. Tùy ý có thể nhìn thấy cột nhà sụp xuống lộ ra sắt bên trong. Tro bụi dầy đặc, nếu dẫm chân lên có cảm giác như giẫm lên đống tuyết.
Thiếu niên có khuôn mặt xấu xí tóc khô vàng ngồi xổm xuống đất, nhìn cỗ thi thể chỉ còn lại dấu vết. Xương cốt cũng biến thành bụi đất, chỉ mơ hồ nhìn thấy tư thế của người này trước khi chết.
-Sư tôn, những người này đã chết bao lâu rồi?
-Không biết.
Cửu tiên sinh lắc đầu:
-Có lẽ mấy nghìn năm, có lẽ mấy vạn năm.
-Mấy vạn năm?
Thiếu niên hoảng sợ, quay đầu nhìn địa phương khác:
-Hầm ngầm sâu như vậy, là cái gì giết chết bọn họ? Đói khát, hay là có người tìm tới nơi này giết bọn họ?
-Không biết.
Cửu tiên sinh lắc đầu.
Cho dù y đã sống khá lâu nhưng vẫn không thể lý giải được. Nếu không phải dưới cơ duyên xảo hợp phát hiện ra nơi này, thì không biết nơi này còn muốn phủ đầy bụi bao lâu. Lúc y tới Phan Cố, nam tử thật thà chất phát tên là Tô Đồ Cẩu và cô vợ kiều mỵ tên là Đỗ Hồng Tuyến kia còn chưa tới. Lúc đó y mới chỉ là một đứa trẻ rất nhỏ.
Y mơ hồ nhớ tới là cha mẹ của y đưa y tới, còn cụ thể từ chỗ nào đưa tới thì không thể tìm ra. Thậm chí y còn không nhớ, vì sao cha mẹ lại đưa mình tới một nơi lạnh khủng khiếp như vậy. Chính y từng phỏng đoán vô số lần, điều giải thích hợp lý nhất, có lẽ là y có thân nhân nào đó làm quan ở Phan Cố, cho nên cha mẹ mới mang tới đây nhờ vả.
Sau đó cha mẹ y chết vì tật bệnh đáng sợ. Y còn nhớ lúc đầu cha mẹ nóng lên, sau đó toàn thân thối rữa. Y bị cha mẹ đuổi đi, bởi vì bọn họ sợ hãi con của mình lây bệnh. Cha mẹ chết ở chỗ nào, y không biết.
Bởi vì cha mẹ y, căn bản chưa tới được Phan Cố.
Y một thân một mình tiếp tục hành trình, tránh né nhiều mãnh thú. Phải biết rằng sói Tây Bắc một khi đói, có thể tiến vào thôn để kiếm ăn. Y cảm thấy đáng mừng, là không biết vì sao lúc còn nhỏ đó mà mình còn sống. Về sau, lúc y đang ăn sống một con chuột trong rừng, thì được một người tu hành đi ngang qua nhìn thấy.
Sau đó y bị mang đi, tiến vào thành Phan Cố.
Vào cái ngày bọn họ tiến vào thành Phan Cố, y cảm thấy bản thân giống như một con dã thú còn nhỏ bị đưa tới đám đông. Trong lòng y đầy sợ hãi, cả người co quắp lại.
Lúc ấy tòa thành này còn vắng vẻ, không ai ngăn cản. Nam tử kia mang y vào thành, dạy y tu luyện, nói với y rằng tông môn của bọn họ tên là Nguyệt Ảnh Đường, từng là tông môn mạnh nhất Trung Nguyên, thống trị toàn bộ giang hồ. Về sau Nguyệt Ảnh Đường bị một người tên là Vạn Tinh Thần đánh bại, khiến Nguyệt Ảnh Đường không thể không lựa chọn rời đi, rời khỏi Trung Nguyên phồn hoa nhất, sống cuộc sống tha hương, lựa chọn nơi hẻo lánh để ẩn cư.
Nhưng cứ cách vài năm, bọn họ đều phải từ các nơi tụ tập về thành Trường An, để tế điên tổ tiên đã chết, cũng vì trù tính đông sơn tái khởi. Nghe nói Nguyệt Ảnh Đường đã trải qua rất nhiều năm rồi, nhưng vẫn không thể lấy lại huy hoàng lúc trước.
Lúc đó Cửu tiên sinh rất nhỏ. Những lúc y không tu hành, y bắt đầu làm quen với thế giới này. Y thích ngồi ở đầu phố, nhìn người tới người đi. Nhưng vì y thực sự bình thường, cho nên không ai chú ý tới y. Mãi tới khi y mười mấy tuổi, tu vị đã vượt qua người dạy dỗ y.
Năm ấy, sư phụ của y tính toán dẫn y tới Trường An tham gia tụ hội quan trọng của Nguyệt Ảnh Đường, bởi vì tu vị của y đã rất mạnh, cho nên sư phụ y chuẩn bị cho y khiêu chiến Đại Thiên Quân. Nhưng y cảm thấy bản thân còn chưa đủ mạnh, hơn nữa cảm thấy khiêu chiến với Đại Thiên Quân chẳng có ý nghĩa gì. Theo y, đã làm phải làm tới Cửu Thiên Quân.
Y và sư phụ y thường xuyên cãi vã vì chuyện này, vì thế thường xuyên tránh mặt nhau mấy ngày.
Lại về sau, có một ngày y ngồi ở đầu phố nhìn người đi qua đi lại, thấy được ba người kỳ quái tiến vào Phan Cố. Một nam tử gầy gò mặc bộ áo da bẩn thỉu, vẻ mặt đáng khinh. Một nữ tử tuyệt mỹ mặc váy dài màu đỏ. Hai người như vậy đi cùng với nhau vốn là một chuyện kỳ quái, nhưng kỳ quái nhất chính là…nữ nhân kia còn dắt theo một thiếu niên, một thiếu niên rất dễ nhìn.
Thiếu niên này chỉ nhỏ hơn y vài tuổi. Nhưng do hắn có khuôn mặt quá đẹp, người đi đường đều không nhịn được liếc mắt nhìn sang. Đương nhiên, cũng là vì hai người đồng hành với thiếu niên khá thu hút sự chú ý.
Cửu tiên sinh nhìn chăm chú vào thiếu niên đó, cảm thấy mình kém hắn quá xa. Cho dù mình không xấu, nhưng thiếu niên kia hiển nhiên được mọi người yêu thích hơn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của y, thiếu niên xinh đẹp kia cũng nhìn về phía y, sau đó giơ ngón tay giữa. Tới hiện tại Cửu tiên sinh vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì.
-Lúc ấy nên hỏi hắn một chút, điều đó có nghĩa là gì…
Cửu tiên sinh vùi lấp trong trí nhớ thì thào nói một câu, thiếu niên xấu xí quay đầu hỏi:
-Sư phụ đang nói gì vậy?
Cửu tiên sinh nao nao, sau đó cười tự giễu:
-Không có gì, chỉ là nhớ tới một vị cố nhân trong tòa thành này, một đoạn chuyện cũ.
-Sư phụ, làm sao người phát hiện ra được nơi này?
Thiếu niên hỏi.
Cửu tiên sinh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, liếc mắt nhìn quanh. Nơi này rất lớn, y đã ở nơi này nhiều năm, cho nên biết nơi này chỉ sợ còn lớn hơn Phan Cố ở phía trên. Nơi này rất giống như một tòa địa cung khổng lồ, không biết xây dựng từ thời nào.
-Ngày đó…thiếu chút nữa thì ta chết…
Y nói.
Ánh mắt mơ hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.