Chương 870: Chuyển lời hộ ta
Trí Bạch
11/10/2019
Hạng Thanh Ngưu kéo tay Tiêu Nhất Cửu hỏi đủ
chuyện, Phương Giải nhìn Phác Hổ và Đàm Thanh Ca, suy nghĩ một lát,
quyết định không tới đó. Lúc trước Đàm Thanh Ca đâm một kiếm vào Phác
Hổ, sau đó lại thay y ra một kiếm. Rốt cuộc là Đàm Thanh Ca muốn giết
Phác Hổ hay là muốn cứu Phác Hổ, Phương Giải không biết, nhưng hắn càng
thêm hiếu kỳ với Phác Hổ.
Hắn ngồi một bên nghỉ ngơi, lúc trước phải tiêu hao khá nhiều nội kình khiến hắn rất mệt mỏi.
- Sợ rồi à?
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn hắn, lấy một bình ngọc từ ống tay áo đưa tới:
- Đan dược của Nhất Khí Quan, bồi khí hồi nguyên, tuy kém xa Tiểu Kim Đan, nhưng mùi vị không tồi, giống mùi lạc. Có lần ta muốn uống rượu nhưng không tìm thấy đồ ăn để nhắm, ta liền ăn một nửa…
Phương Giải giơ tay nhận lấy:
- Lạc rang hay lạc sống?
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi, không để ý tới hắn.
Phương Giải giơ tay nhận lấy bình ngọc rồi ném cho Mộc Tiểu Yêu:
- Giữ lại!
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, mặc kệ hắn.
- Vì sao không ăn một viên?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Thứ như đan dược, nếu không phải bất đắc dĩ thì hạn chế uống. Tự mình khôi phục tuy chậm, nhưng chắc chắn hơn.
Hạng Thanh Ngưu đang nói chuyện vơi Tiêu Nhất Cửu quay đầu lại hỏi:
- Vậy ngươi vẫn còn lấy thuốc của ta làm gì?
Phương Giải rất đương nhiên nói:
- Ngươi cho ta, tội gì ta không lấy?
Hạng Thanh Ngưu bị nghẹn, không biết nói gì. Tiêu Nhất Cửu gõ vào đầu y một cái:
- Có phải đệ đã phân chia hết những bảo bối mà ta thật vất vả tích lũy được trong Nhất Khí Quan rồi phải không? Ta cực khổ tích lũy, vậy mà đệ lại mang đi cho người khác!
Ông ta quay đầu nhìn Phương Giải, nói:
- Nếu còn nhớ ân tình của ta thì đừng tơ tưởng tới đồ vật của đệ ấy, bởi vì nó đều là của ta!
Phương Giải cười ha hả, vừa cười, bụng liền đau.
- Phương tướng quân, mời ngươi tới đây một chút.
Chính vào lúc này, Phác Hổ gọi Phương Giải. Trầm Khuynh Phiến đỡ Phương Giải đứng dậy, Phương Giải lắc đầu ra hiệu cho mình tự đi được. Hắn chậm rãi đi tới chỗ hai người kia rồi ngồi tựa vào tường, không quan tâm tới mặt đất bẩn thỉu, thậm chí không có chút cảnh giác nào với Phác Hổ và Đàm Thanh Ca.
- Ta muốn thỉnh giáo một việc.
Phác Hổ bình tĩnh nói.
…
…
- Là ta an bài.
Sau khi ngồi xuống, Phương Giải vẫy tay bảo thân vệ của mình lấy rượu tới. Không đợi Phác Hổ hỏi, hắn tiếp tục nói:
- Ngươi muốn biết cái người chém ngươi một đao ở sông Lạc Thủy kia là ai phải không? Là nàng….
Phương Giải chỉ Mạt Ngưng Chi đứng ở xa xa.
- Vài ngày trước ta đã nhờ nàng ấy tới đó, tìm cơ hội ra tay với ngươi.
Ánh mắt của Phác Hổ trở nên nghiêm nghị:
- Hóa ra ngươi cũng muốn giết ta?
Phương Giải cười cười:
- Nhìn ngươi đâu có đần như vậy.
Phác Hổ sững sờ, lập tức hiểu ra ý của Phương Giải:
- Đám thích khách dưới đáy nước kia, không phải là ngươi phái đi?
Phương Giải gật đầu:
- Chém ngươi một đao chính là cô nàng tên Mạt Ngưng Chi kia. Là ta nhờ nàng ấy, còn những người khác thì ta không liên quan. Chẳng qua là nàng ấy lựa chọn thời cơ vừa đúng, cho nên nhìn mới thật như vậy. Nàng ấy là đệ tử quan môn của Tiêu chân nhân, là thiên tài khai mở cả một trăm hai mươi tám khí huyệt, ở Nhất Khí Quan, không ai lĩnh ngộ đao ý bằng nàng ấy. Nàng ấy đã luyện được dùng ánh mắt hóa đao ý, giết người vô hình. Cũng không biết vì sao nàng ấy bỗng nhiên dùng tới đao, như thế là tiến bộ hay là lùi bước, ta không hiểu cho lắm.
Phác Hổ gật đầu, cũng rất nghiêm túc nói:
- Ta cũng không hiểu.
Phương Giải cười nói:
- Ta bảo nàng ấy tìm cơ hội chém ngươi một đao, chính vì dẫn dụ người muốn giết ngươi giết ngươi. Lúc đó ta không đoán được Trương chân nhân sẽ đích thân động thủ. Nếu ông ta không đến, ta sẽ không ngờ tới ông ta. Nhưng ta hoài nghi hắn…
Phương Giải chỉ chỉ Đàm Thanh Ca, Đàm Thanh Ca chỉ biết cười khổ.
- Ta không biết là ai muốn giết ngươi, cũng không biết định lúc nào giết ngươi. Vì không biết, nên chỉ có thể dẫn dụ người đó tới. Ý của ta vốn là, nếu thích khách lựa chọn một thời cơ tốt nhất để ra tay, thì chính là khi Mạt Ngưng Chi chém ra một đao kia, chính là thời cơ tốt nhất. Nhưng ta không ngờ hắn lại nhịn được.
Phương Giải nhìn về phía Đàm Thanh Ca.
Đàm Thanh Ca cười tự giễu:
- Bởi vì ta không biết dùng kiếm, lúc ấy ta quả thực muốn ra tay, nhưng bởi vì sợ, chân như nhũn ra, không dám rút kiếm.
- Ngươi không biết dùng kiếm?
Phương Giải kinh ngạc hỏi.
Đàm Thanh Ca gật đầu:
- Nếu ta nói, vừa rồi trong thư phòng là lần đầu tiên ta sử dụng kiếm tấn công người khác, ngươi có tin hay không?
Phương Giải trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Tin.
- Cảm ơn.
Đàm Thanh Ca khẽ thở dài:
- Ta từng tưởng tượng vô số lần, lần đầu tiên mình động thủ với người khác sẽ là cảnh tượng gì. Nhưng ta thật không ngờ rằng, mục tiêu của ta lại là bạn của ta. Nhưng ta không thể không ra tay, bởi vì có người muốn ta làm như vậy. Mà lời của hắn, ta không thể không nghe.
Phác Hổ đoán được là ai, nhưng không vạch trần.
Đàm Thanh Ca hỏi Phác Hổ:
- Ngươi đoán được ta sẽ ra tay với ngươi từ lúc nào?
Phác Hổ trả lời:
- Ngay từ lúc đầu.
Y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Vừa mới bắt đầu, tiểu Hoàng Đế để ngươi đồng hành với ta, ta liền biết hắn không yên lòng. Lúc rời khỏi thành Trường An, ta hỏi ngươi, vì sao người tiếp đón bọn ta là ngươi, ngươi nói không biết. Chính vì người tiếp đón bọn ta là ngươi, cho nên tiểu Hoàng Đế mới tìm tới ngươi. Bởi vì hắn cảm thấy, ta sẽ bớt cảnh giác ngươi.
- Về sau, ta hỏi ngươi lúc thích khách xuất hiện, vì sao ngươi không rút kiếm, ngươi nói đây chẳng qua là đồ trang sức. Ngươi tự biết những lời này có chút ra vẻ, cho nên lập tức chuyển đề tài, nói tới kiếm này là lão viện trưởng tặng cho ngươi, cho nên ngươi mới mang theo. Sau đó ngươi cố ý cho ta nhìn thấy viên ngọc màu đỏ treo trên chuôi kiếm, để dời đề tài tới Nguyệt Ảnh Đường.
- Ngươi cố ý để cho ta nghĩ rằng, trong Diễn Vũ Viện có người có lai lịch lớn. Lúc nói chuyện ngươi không ngừng đề cập tới đầu bếp kia, là muốn lôi kéo lực chú ý của ta tới người đó. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, kỳ thực tay đầu bếp trong Diễn Vũ Viện kia chỉ là một người bình thường.
Đàm Thanh Ca gật đầu.
Phác Hổ tiếp tục nói:
- Sau khi ta cố ý nói mấy lời, ngươi nghe hiểu, cho nên trong lòng ngươi hốt hoảng, lập tức chuyển đề tài tới tiểu đương gia. Dùng sự ái mộ với một nữ tử, là để che dấu sự bối rối trong lòng ngươi. Kỳ thực đây mới là chỗ sai lầm, biểu hiện của ngươi hơi quá…cho dù ngươi vừa gặp tiểu đương gia đã yêu, nhưng sao ngươi có thể tin tưởng rồi nói với ta chuyện này? Mặc dù ta chưa từng thích qua một người nào, nhưng ta xác định, nếu ta âm thầm thích một người con gái, ta sẽ không dễ dàng nói ra.
Đàm Thanh Ca thở dài:
- Có lẽ đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Diễn Vũ Viện, cho nên nghĩ hơi nhiều. Luôn lo lắng mình không che dấu được, cuối cùng vẫn lòi đuôi ra.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Nhưng ta nhìn ra được, ngươi không muốn giết ta. Cho nên ta mới cho ngươi cơ hội, nói với ngươi những lời kia. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã cảnh cáo ngươi chớ có tâm tư gì, bằng không sẽ giết ngươi.
- Cảm ơn!
Đàm Thanh Ca áy náy nói một tiếng cảm ơn.
Phác Hổ lắc đầu:
- Ta nói rồi, ta không có người bạn nào cả.
…
…
Phác Hổ nói:
- Ta cảm thấy ngươi là một người có thể làm bạn bè, bởi vì cho dù ngươi tính kế ta, nhưng phần chất phát kia, chứng tỏ rằng tâm tư của ngươi rất đơn thuần. Cho nên ta thực sự không muốn nhìn thấy ngươi xuất kiếm với ta. Ở trong thư phòng của Phương tướng quân, ta cố ý đưa lưng quay về phía ngươi, sau đó đặt cây quạt mà Đại tướng quân tặng ở cửa.
Đàm Thanh Ca im lặng, không biết nên nói cái gì. Có lẽ vì kích động, cho nên y ho ra vài bụm máu. Phương Giải có chút đau lòng lấy đan dược mà Hạng Thanh Ngưu cho, đưa choy một viên. Đàm Thanh Ca lắc đầu, không nhận.
- Đau một chút cũng tốt, đau càng dữ dội, nhớ càng sâu.
Đàm Thanh Ca chậm rãi nói.
- Tùy ngươi.
Phương Giải không khuyên.
Phác Hổ nhìn về phía Phương Giải:
- Vừa rồi ngươi bảo cô nàng đứng ở cửa kia chém ra một đao, cũng vì dẫn dụ thích khách đi ra?
Phương Giải nói:
- Mời được nàng ta khá là tốn kém, ta đã nợ nàng ta không ít thứ…Nếu ở sông Lạc Thủy, một đao kia không hấp dẫn được thích khách chân chính, vậy thì chỗ thích hợp nhất chỉ còn phủ tướng quân của ta. Ngươi chết trong phủ tướng quân, chính là gắp lửa bỏ tay người rõ ràng nhất.
- Ta cảm giác được.
Phác Hổ nói:
- Một đao kia chém vào ngươi và ta, cho dù ngươi không đỡ thì cũng không đả thương được ta. Nhưng người có thể chém ra một đao như vậy, làm sao thể hiện được sự oai hùng của đao khí? Vì che dấu điểm này, cho nên nàng chém đứt đôi cả một căn phòng.
- Sau đó ta chỉ lo đề phòng phía sau, muốn biêt xem Đàm Thanh Ca có mượn cơ hội này để ra tay hay không. Ở trên sông Lạc Thủy y lãng phí mất một cơ hội. Lúc này đây, chắc không lãng phí nữa.
Phác Hổ thở dài:
- Chỉ là ta không ngờ tới, sát chiêu chân chính căn bản không phải là y. Cũng không ngờ rằng, y sẽ tung một kiếm giúp đỡ ta.
Đàm Thanh Ca cười khổ:
- Ta vi phạm lương tâm của mình đâm một kiếm vào ngươi, dù sao cũng phải thuận theo bản tâm thay ngươi tung một kiếm.
Phác Hổ không nói gì.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, giơ tay nắm lấy tay của Đàm Thanh Ca, sau đó sắc mặt chợt thay đổi. Hắn đổ một viên thuốc từ bình ngọc, nhét vào miệng Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca lại mỉm cười lắc đầu:
- Chậm rồi…cho dù là đan dược của thần tiên, chỉ sợ cũng không cứu được ta.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, buồn bã nói:
- Có lẽ đó chính là thực lực của Thiên Chi Thượng…một kiếm kia của ta, dẫn tới lực cắn trả quá lớn, chỉ kình từ kiếm ý đánh vào cơ thể của ta, ta không có năng lực phản kháng nào. Thực con mẹ nó uất ức a…từ lúc xuất đạo tới lúc chết, vậy mà ta chỉ mới tung ra được có hai kiếm…Kiếm thứ nhất đâm bạn của ta, kiếm thứ hai chặn một chiêu của người đại tu hành. Kiếm trước đáng xấu hổ, kiếm sau có đáng để kiêu ngạo một chút không?
Y vừa nói chuyện, máu vừa tràn ra khỏi miệng.
Đôi mắt của Phác Hổ đỏ rực, giơ tay lên nhưng lại không biết phải làm gì.
- Trong Diễn Vũ Viện thực sự có một đầu bếp, ta thực sự do ông ấy nuôi nấng….Ta ghét đám học sinh ngông nghênh trong đó, cho nên ta toàn tới sau núi ngồi ngẩn ngơ. Đầu bếp là người tốt, lão viện trưởng cũng là người tốt…hai người tốt, lại dạy ra một tên bại hoại động thủ với bạn của mình. Ta thực có lỗi với bọn họ…
- Bằng hữu, phải không?
Y nhìn Phác Hổ, hỏi.
Phác Hổ gật đầu:
- Đúng vậy!
Đàm Thanh Ca nôn một bụm máu lớn, cúi đầu nhìn quần áo của mình bị bẩn, trong mắt có sự đau lòng:
- Bộ quần áo này, thực ra là đầu bếp nhặt cho ta. Ông ấy nghiện rượu, tiền kiếm được mỗi tháng đều mua rượu để uống, bao gồm cả tiền của ta. Ông ấy đáp ứng mua cho ta một bộ quần áo mới, nhưng thẳng tới khi ta rời khỏi Trường An cũng không làm được. Mẹ nó….ta là khâm sai rồi, mà ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có, các ngươi nói có uất ức không?
Lúc nói ra những lời này, trong mắt y không có oán hận, chỉ có ấm áp:
- Buổi tối trước khi rời khỏi Trường An, đầu bếp giặt sạch quần áo cho ta, hơ trên đống lửa. Ông ấy nói…quần áo mới không mặc thoải mái bằng quần áo cũ. Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, vậy thì tối nay ta liền làm cho ngươi một bộ được không?
- Con mẹ nó…
Đàm Thanh Ca mắng một câu, sau đó cố gắng giơ tay chỉ đũng quần của mình:
- Lão già này, mất cả đêm may cái quần lót lừa gạt ta…mẹ nó chứ…còn may rõ chật…thật không thoải mái gì.
Y cười mắng, đồng tử dần mất đi sức sống.
Phác Hổ nắm lấy vạt áo của Đàm Thanh Ca:
- Con mẹ ngươi không được chết.
- Ngu ngốc…
Đàm Thanh Ca cười suy yếu:
- Ngươi tưởng rằng ta muốn chết sao? Nhưng không sống được…gân mạch đứt đoạn, Khí Hải vỡ nát…ngươi có thể giúp ta một việc hay không? Trở về Trường An thay ta gửi lời cho đầu bếp, nói với ông ấy rằng, ta đánh thua một người đại tu hành Thiên Chi Thượng…đánh thua…
- Còn có…ta rất nhớ ông ấy…từ lúc rời khỏi Trường An…đã bắt đầu nhớ rồi.
Hắn ngồi một bên nghỉ ngơi, lúc trước phải tiêu hao khá nhiều nội kình khiến hắn rất mệt mỏi.
- Sợ rồi à?
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn hắn, lấy một bình ngọc từ ống tay áo đưa tới:
- Đan dược của Nhất Khí Quan, bồi khí hồi nguyên, tuy kém xa Tiểu Kim Đan, nhưng mùi vị không tồi, giống mùi lạc. Có lần ta muốn uống rượu nhưng không tìm thấy đồ ăn để nhắm, ta liền ăn một nửa…
Phương Giải giơ tay nhận lấy:
- Lạc rang hay lạc sống?
Hạng Thanh Ngưu bĩu môi, không để ý tới hắn.
Phương Giải giơ tay nhận lấy bình ngọc rồi ném cho Mộc Tiểu Yêu:
- Giữ lại!
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái, mặc kệ hắn.
- Vì sao không ăn một viên?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
Phương Giải lắc đầu:
- Thứ như đan dược, nếu không phải bất đắc dĩ thì hạn chế uống. Tự mình khôi phục tuy chậm, nhưng chắc chắn hơn.
Hạng Thanh Ngưu đang nói chuyện vơi Tiêu Nhất Cửu quay đầu lại hỏi:
- Vậy ngươi vẫn còn lấy thuốc của ta làm gì?
Phương Giải rất đương nhiên nói:
- Ngươi cho ta, tội gì ta không lấy?
Hạng Thanh Ngưu bị nghẹn, không biết nói gì. Tiêu Nhất Cửu gõ vào đầu y một cái:
- Có phải đệ đã phân chia hết những bảo bối mà ta thật vất vả tích lũy được trong Nhất Khí Quan rồi phải không? Ta cực khổ tích lũy, vậy mà đệ lại mang đi cho người khác!
Ông ta quay đầu nhìn Phương Giải, nói:
- Nếu còn nhớ ân tình của ta thì đừng tơ tưởng tới đồ vật của đệ ấy, bởi vì nó đều là của ta!
Phương Giải cười ha hả, vừa cười, bụng liền đau.
- Phương tướng quân, mời ngươi tới đây một chút.
Chính vào lúc này, Phác Hổ gọi Phương Giải. Trầm Khuynh Phiến đỡ Phương Giải đứng dậy, Phương Giải lắc đầu ra hiệu cho mình tự đi được. Hắn chậm rãi đi tới chỗ hai người kia rồi ngồi tựa vào tường, không quan tâm tới mặt đất bẩn thỉu, thậm chí không có chút cảnh giác nào với Phác Hổ và Đàm Thanh Ca.
- Ta muốn thỉnh giáo một việc.
Phác Hổ bình tĩnh nói.
…
…
- Là ta an bài.
Sau khi ngồi xuống, Phương Giải vẫy tay bảo thân vệ của mình lấy rượu tới. Không đợi Phác Hổ hỏi, hắn tiếp tục nói:
- Ngươi muốn biết cái người chém ngươi một đao ở sông Lạc Thủy kia là ai phải không? Là nàng….
Phương Giải chỉ Mạt Ngưng Chi đứng ở xa xa.
- Vài ngày trước ta đã nhờ nàng ấy tới đó, tìm cơ hội ra tay với ngươi.
Ánh mắt của Phác Hổ trở nên nghiêm nghị:
- Hóa ra ngươi cũng muốn giết ta?
Phương Giải cười cười:
- Nhìn ngươi đâu có đần như vậy.
Phác Hổ sững sờ, lập tức hiểu ra ý của Phương Giải:
- Đám thích khách dưới đáy nước kia, không phải là ngươi phái đi?
Phương Giải gật đầu:
- Chém ngươi một đao chính là cô nàng tên Mạt Ngưng Chi kia. Là ta nhờ nàng ấy, còn những người khác thì ta không liên quan. Chẳng qua là nàng ấy lựa chọn thời cơ vừa đúng, cho nên nhìn mới thật như vậy. Nàng ấy là đệ tử quan môn của Tiêu chân nhân, là thiên tài khai mở cả một trăm hai mươi tám khí huyệt, ở Nhất Khí Quan, không ai lĩnh ngộ đao ý bằng nàng ấy. Nàng ấy đã luyện được dùng ánh mắt hóa đao ý, giết người vô hình. Cũng không biết vì sao nàng ấy bỗng nhiên dùng tới đao, như thế là tiến bộ hay là lùi bước, ta không hiểu cho lắm.
Phác Hổ gật đầu, cũng rất nghiêm túc nói:
- Ta cũng không hiểu.
Phương Giải cười nói:
- Ta bảo nàng ấy tìm cơ hội chém ngươi một đao, chính vì dẫn dụ người muốn giết ngươi giết ngươi. Lúc đó ta không đoán được Trương chân nhân sẽ đích thân động thủ. Nếu ông ta không đến, ta sẽ không ngờ tới ông ta. Nhưng ta hoài nghi hắn…
Phương Giải chỉ chỉ Đàm Thanh Ca, Đàm Thanh Ca chỉ biết cười khổ.
- Ta không biết là ai muốn giết ngươi, cũng không biết định lúc nào giết ngươi. Vì không biết, nên chỉ có thể dẫn dụ người đó tới. Ý của ta vốn là, nếu thích khách lựa chọn một thời cơ tốt nhất để ra tay, thì chính là khi Mạt Ngưng Chi chém ra một đao kia, chính là thời cơ tốt nhất. Nhưng ta không ngờ hắn lại nhịn được.
Phương Giải nhìn về phía Đàm Thanh Ca.
Đàm Thanh Ca cười tự giễu:
- Bởi vì ta không biết dùng kiếm, lúc ấy ta quả thực muốn ra tay, nhưng bởi vì sợ, chân như nhũn ra, không dám rút kiếm.
- Ngươi không biết dùng kiếm?
Phương Giải kinh ngạc hỏi.
Đàm Thanh Ca gật đầu:
- Nếu ta nói, vừa rồi trong thư phòng là lần đầu tiên ta sử dụng kiếm tấn công người khác, ngươi có tin hay không?
Phương Giải trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:
- Tin.
- Cảm ơn.
Đàm Thanh Ca khẽ thở dài:
- Ta từng tưởng tượng vô số lần, lần đầu tiên mình động thủ với người khác sẽ là cảnh tượng gì. Nhưng ta thật không ngờ rằng, mục tiêu của ta lại là bạn của ta. Nhưng ta không thể không ra tay, bởi vì có người muốn ta làm như vậy. Mà lời của hắn, ta không thể không nghe.
Phác Hổ đoán được là ai, nhưng không vạch trần.
Đàm Thanh Ca hỏi Phác Hổ:
- Ngươi đoán được ta sẽ ra tay với ngươi từ lúc nào?
Phác Hổ trả lời:
- Ngay từ lúc đầu.
Y trầm mặc một lúc rồi nói:
- Vừa mới bắt đầu, tiểu Hoàng Đế để ngươi đồng hành với ta, ta liền biết hắn không yên lòng. Lúc rời khỏi thành Trường An, ta hỏi ngươi, vì sao người tiếp đón bọn ta là ngươi, ngươi nói không biết. Chính vì người tiếp đón bọn ta là ngươi, cho nên tiểu Hoàng Đế mới tìm tới ngươi. Bởi vì hắn cảm thấy, ta sẽ bớt cảnh giác ngươi.
- Về sau, ta hỏi ngươi lúc thích khách xuất hiện, vì sao ngươi không rút kiếm, ngươi nói đây chẳng qua là đồ trang sức. Ngươi tự biết những lời này có chút ra vẻ, cho nên lập tức chuyển đề tài, nói tới kiếm này là lão viện trưởng tặng cho ngươi, cho nên ngươi mới mang theo. Sau đó ngươi cố ý cho ta nhìn thấy viên ngọc màu đỏ treo trên chuôi kiếm, để dời đề tài tới Nguyệt Ảnh Đường.
- Ngươi cố ý để cho ta nghĩ rằng, trong Diễn Vũ Viện có người có lai lịch lớn. Lúc nói chuyện ngươi không ngừng đề cập tới đầu bếp kia, là muốn lôi kéo lực chú ý của ta tới người đó. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, kỳ thực tay đầu bếp trong Diễn Vũ Viện kia chỉ là một người bình thường.
Đàm Thanh Ca gật đầu.
Phác Hổ tiếp tục nói:
- Sau khi ta cố ý nói mấy lời, ngươi nghe hiểu, cho nên trong lòng ngươi hốt hoảng, lập tức chuyển đề tài tới tiểu đương gia. Dùng sự ái mộ với một nữ tử, là để che dấu sự bối rối trong lòng ngươi. Kỳ thực đây mới là chỗ sai lầm, biểu hiện của ngươi hơi quá…cho dù ngươi vừa gặp tiểu đương gia đã yêu, nhưng sao ngươi có thể tin tưởng rồi nói với ta chuyện này? Mặc dù ta chưa từng thích qua một người nào, nhưng ta xác định, nếu ta âm thầm thích một người con gái, ta sẽ không dễ dàng nói ra.
Đàm Thanh Ca thở dài:
- Có lẽ đây là lần đầu tiên ta rời khỏi Diễn Vũ Viện, cho nên nghĩ hơi nhiều. Luôn lo lắng mình không che dấu được, cuối cùng vẫn lòi đuôi ra.
Phác Hổ ừ một tiếng:
- Nhưng ta nhìn ra được, ngươi không muốn giết ta. Cho nên ta mới cho ngươi cơ hội, nói với ngươi những lời kia. Lần đầu tiên ta gặp ngươi, ta đã cảnh cáo ngươi chớ có tâm tư gì, bằng không sẽ giết ngươi.
- Cảm ơn!
Đàm Thanh Ca áy náy nói một tiếng cảm ơn.
Phác Hổ lắc đầu:
- Ta nói rồi, ta không có người bạn nào cả.
…
…
Phác Hổ nói:
- Ta cảm thấy ngươi là một người có thể làm bạn bè, bởi vì cho dù ngươi tính kế ta, nhưng phần chất phát kia, chứng tỏ rằng tâm tư của ngươi rất đơn thuần. Cho nên ta thực sự không muốn nhìn thấy ngươi xuất kiếm với ta. Ở trong thư phòng của Phương tướng quân, ta cố ý đưa lưng quay về phía ngươi, sau đó đặt cây quạt mà Đại tướng quân tặng ở cửa.
Đàm Thanh Ca im lặng, không biết nên nói cái gì. Có lẽ vì kích động, cho nên y ho ra vài bụm máu. Phương Giải có chút đau lòng lấy đan dược mà Hạng Thanh Ngưu cho, đưa choy một viên. Đàm Thanh Ca lắc đầu, không nhận.
- Đau một chút cũng tốt, đau càng dữ dội, nhớ càng sâu.
Đàm Thanh Ca chậm rãi nói.
- Tùy ngươi.
Phương Giải không khuyên.
Phác Hổ nhìn về phía Phương Giải:
- Vừa rồi ngươi bảo cô nàng đứng ở cửa kia chém ra một đao, cũng vì dẫn dụ thích khách đi ra?
Phương Giải nói:
- Mời được nàng ta khá là tốn kém, ta đã nợ nàng ta không ít thứ…Nếu ở sông Lạc Thủy, một đao kia không hấp dẫn được thích khách chân chính, vậy thì chỗ thích hợp nhất chỉ còn phủ tướng quân của ta. Ngươi chết trong phủ tướng quân, chính là gắp lửa bỏ tay người rõ ràng nhất.
- Ta cảm giác được.
Phác Hổ nói:
- Một đao kia chém vào ngươi và ta, cho dù ngươi không đỡ thì cũng không đả thương được ta. Nhưng người có thể chém ra một đao như vậy, làm sao thể hiện được sự oai hùng của đao khí? Vì che dấu điểm này, cho nên nàng chém đứt đôi cả một căn phòng.
- Sau đó ta chỉ lo đề phòng phía sau, muốn biêt xem Đàm Thanh Ca có mượn cơ hội này để ra tay hay không. Ở trên sông Lạc Thủy y lãng phí mất một cơ hội. Lúc này đây, chắc không lãng phí nữa.
Phác Hổ thở dài:
- Chỉ là ta không ngờ tới, sát chiêu chân chính căn bản không phải là y. Cũng không ngờ rằng, y sẽ tung một kiếm giúp đỡ ta.
Đàm Thanh Ca cười khổ:
- Ta vi phạm lương tâm của mình đâm một kiếm vào ngươi, dù sao cũng phải thuận theo bản tâm thay ngươi tung một kiếm.
Phác Hổ không nói gì.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, giơ tay nắm lấy tay của Đàm Thanh Ca, sau đó sắc mặt chợt thay đổi. Hắn đổ một viên thuốc từ bình ngọc, nhét vào miệng Đàm Thanh Ca. Đàm Thanh Ca lại mỉm cười lắc đầu:
- Chậm rồi…cho dù là đan dược của thần tiên, chỉ sợ cũng không cứu được ta.
Y ngẩng đầu nhìn bầu trời, buồn bã nói:
- Có lẽ đó chính là thực lực của Thiên Chi Thượng…một kiếm kia của ta, dẫn tới lực cắn trả quá lớn, chỉ kình từ kiếm ý đánh vào cơ thể của ta, ta không có năng lực phản kháng nào. Thực con mẹ nó uất ức a…từ lúc xuất đạo tới lúc chết, vậy mà ta chỉ mới tung ra được có hai kiếm…Kiếm thứ nhất đâm bạn của ta, kiếm thứ hai chặn một chiêu của người đại tu hành. Kiếm trước đáng xấu hổ, kiếm sau có đáng để kiêu ngạo một chút không?
Y vừa nói chuyện, máu vừa tràn ra khỏi miệng.
Đôi mắt của Phác Hổ đỏ rực, giơ tay lên nhưng lại không biết phải làm gì.
- Trong Diễn Vũ Viện thực sự có một đầu bếp, ta thực sự do ông ấy nuôi nấng….Ta ghét đám học sinh ngông nghênh trong đó, cho nên ta toàn tới sau núi ngồi ngẩn ngơ. Đầu bếp là người tốt, lão viện trưởng cũng là người tốt…hai người tốt, lại dạy ra một tên bại hoại động thủ với bạn của mình. Ta thực có lỗi với bọn họ…
- Bằng hữu, phải không?
Y nhìn Phác Hổ, hỏi.
Phác Hổ gật đầu:
- Đúng vậy!
Đàm Thanh Ca nôn một bụm máu lớn, cúi đầu nhìn quần áo của mình bị bẩn, trong mắt có sự đau lòng:
- Bộ quần áo này, thực ra là đầu bếp nhặt cho ta. Ông ấy nghiện rượu, tiền kiếm được mỗi tháng đều mua rượu để uống, bao gồm cả tiền của ta. Ông ấy đáp ứng mua cho ta một bộ quần áo mới, nhưng thẳng tới khi ta rời khỏi Trường An cũng không làm được. Mẹ nó….ta là khâm sai rồi, mà ngay cả một bộ quần áo mới cũng không có, các ngươi nói có uất ức không?
Lúc nói ra những lời này, trong mắt y không có oán hận, chỉ có ấm áp:
- Buổi tối trước khi rời khỏi Trường An, đầu bếp giặt sạch quần áo cho ta, hơ trên đống lửa. Ông ấy nói…quần áo mới không mặc thoải mái bằng quần áo cũ. Nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, vậy thì tối nay ta liền làm cho ngươi một bộ được không?
- Con mẹ nó…
Đàm Thanh Ca mắng một câu, sau đó cố gắng giơ tay chỉ đũng quần của mình:
- Lão già này, mất cả đêm may cái quần lót lừa gạt ta…mẹ nó chứ…còn may rõ chật…thật không thoải mái gì.
Y cười mắng, đồng tử dần mất đi sức sống.
Phác Hổ nắm lấy vạt áo của Đàm Thanh Ca:
- Con mẹ ngươi không được chết.
- Ngu ngốc…
Đàm Thanh Ca cười suy yếu:
- Ngươi tưởng rằng ta muốn chết sao? Nhưng không sống được…gân mạch đứt đoạn, Khí Hải vỡ nát…ngươi có thể giúp ta một việc hay không? Trở về Trường An thay ta gửi lời cho đầu bếp, nói với ông ấy rằng, ta đánh thua một người đại tu hành Thiên Chi Thượng…đánh thua…
- Còn có…ta rất nhớ ông ấy…từ lúc rời khỏi Trường An…đã bắt đầu nhớ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.