Chương 881: Có chuyện không tốt lắm (2)
Trí Bạch
11/10/2019
Tiểu đương gia tính ra đã không còn nhỏ rồi. Tuổi của nàng xấp xỉ với Phương Giải. Dựa theo đạo lý cũng nên xuất giá rồi. Nhưng nàng khác với các cô nương khác, nàng có tình cảm rất sâu với Hồng Tụ Chiêu. Bảo nàng rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, rời khỏi Tức Họa Mi và Tức Chúc Tâm, nàng thật không muốn. Cũng không có một nam nhân nào có thể khiến nàng dứt bỏ những cái đó đi được.
- Tiểu tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải tự đi mua nhà?
Nha hoàn Tiểu Bích thấp giọng nói:
- Chẳng phải sáng sớm hôm nay có một vị quan của Hắc Kỳ Quân tới tặng khế đất đó sao?
- Đó là một tòa biệt thự rất lớn.
Tiểu đương gia vừa đi vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh:
- Phương Giải để một tòa nhà lớn cho chúng ta ở Ung Châu. Đại nương đã nhận khế đất, cùng với một vạn lượng bạc mà Phương Giải đưa tới. Không phải là ngân phiếu, mà là bạc trắng.
- Ây da, Phương tướng quân thật là hào sảng.
- Phì!
Tiểu đương gia xì một tiếng khinh miệt:
- Tưởng ta không biết tâm tư của hắn chắc?
- Tâm tư gì?
- Tuy hắn chưa nói, nhưng ý tứ đã lộ ra ngoài. Đại khái là, về sau tới Ung Châu, hắn sẽ phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của Hồng Tụ Chiêu, cho các muội sống một cuộc sống thoải mái. Nhưng đừng mở Hồng Tụ Chiêu nữa, không cần vì kiếm sống mà lấy lòng khách nhân.
Tiểu đương gia tức giận nói:
- Hồng Tụ Chiêu không phải là tài sản riêng của hắn, dựa vào cái gì phải do hắn định đoạt? Hắn càng không muốn Hồng Tụ Chiêu mở, ta càng phải khuyên bảo đại nương mở Hồng Tụ Chiêu.
Tiểu Bích nhút nhát nói:
- Nhưng muội lại cảm thấy…Phương tướng quân rất có khí khái của nam tử.
- Ái ôi!
Tiểu đương gia chống nạnh nhìn Tiểu Bích:
- Vậy muội gả cho hắn nhé?
- Vậy thì tốt…
Tiểu Bích nhảy lên vui sướng, khiến tiểu đương gia không biết phải nói gì.
- Chúng ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Hồng Tụ Chiêu dựa vào khả năng ca múa để kiếm tiền, quang minh chính đại. Hắn làm như vậy, chẳng lẽ là coi thường chúng ta?
Tiểu đương gia có chút tức giận nói.
- Có lẽ…tỷ tỷ hiểu lầm ý của Phương tướng quân rồi.
- Hiểu lầm? Từ lúc tới Ung Châu hắn có tới thăm chúng ta một lần nào không? Nếu còn quan tâm tới Hồng Tụ Chiêu, tại sao một thời gian rồi không lộ cái mặt ra? Ta thấy hắn giờ thành quan lớn, thân phận cao, bắt đầu ghét bỏ Hồng Tụ Chiêu rồi!
- Muội đã hiểu!
Tiểu Bích gật đầu lia lịa.
Tiểu đương gia nói:
- Muội hiểu là tốt rồi. Phương Giải không phải là người tốt!
- Không phải.
Tiểu Bích rất nghiêm túc nói:
- Muội nói là muội hiểu được vì sao tỷ tỷ lại tức giận như vậy rồi. Hóa ra là vì Phương tướng quân không tới thăm tỷ tỷ phải không?
Tiểu đương gia trợn mắt há mồm, không biết cãi lại kiểu gì.
…
…
Con đường phồn hoa nhất Ung Châu tên là đường Xuân Nhàn. Thành Ung Châu không xây dựng chỉnh tề như thành Trường An. Tuy bố cục của nó cũng là hình vuông, nhưng bên trong xây dựng không có quy luật gì cả. Thành Trường An được xây giống như miếng đậu hũ, dùng từng đao cắt vuông vức, mỗi một miếng đều ngay ngắn chỉnh tề, rất có quy củ. Mà bên trong thành Ung Châu thì xây dựng theo địa hình, thoạt nhìn có chút tán loạn, nhưng khắp nơi đều là phong cảnh.
Tên phố cũng khác với Trường An. Do thành Trường An có quá nhiều đường phố, cho nên đặt tên không văn vẻ cho lắm. Tên phố đặt theo số và phương hướng, nghe mất đi ý vị. Mà thành Ung Châu, mỗi một con đường đều có cái tên rất hay. Cho dù chỉ là con đường nhỏ, thì cũng được đặt tên rõ ràng.
Các con phố lớn nhất Ung Châu, theo thứ tự là Xuân Nhàn, Hạ Tức, Thu Phóng, Đông Dương. Cho dù bốn mùa Ung Châu không rõ ràng cho lắm, nhưng đường cái lại đặt theo tên bốn mùa.
Cũng thể hiện sự đặc sắc của vùng Tây Nam.
Tòa lâu mà tiểu đương gia nhìn trúng nằm trên đường Xuân Nhàn, cách nha môn Tổng Đốc không xa, đi khoảng mười phút là tới. Tuy Ung Châu mới khôi phục lại bình tĩnh, nhưng các cửa hàng trên đường phố Xuân Nhàn lại không bình tĩnh chút nào, buôn bán rất tấp nập. Nàng nhìn trúng là một tòa lâu bán trà, quy mô rất lớn. Nghe nói lão bản nơi này có mối quan hệ với Tổng Đốc Lạc Thu. Nhưng hiện tại ai hỏi y, y cũng một mực phủ nhận.
Sau khi Lạc Thu bị giết, hễ là ai có chút quan hệ với ông ta đều lắc đầu phủ nhận.
Cái đó gọi là lòng người dễ thay đổi.
Tiểu đương gia không quanh co lòng vòng, trực tiếp tới gặp lão bản của quán trà này. Quán trà này kinh doanh hiển nhiên không được tốt lắm, cả quán cao ba tầng mà không có không tới mười vị khách. Nếu không phải đây là nhà của lão bản, thì tiền bán hàng không đủ trả tiền thuê.
- Thuê?
Lão bản quán trà là một người trẻ tuổi. Phụ thân bởi vì nhát gan đã chạy khỏi thành để tránh họa. Mà y thì không muốn rời đi, hơn nữa y tin tưởng rằng cho dù bất kể là ai chiếm cứ Ung Châu thì cũng sẽ không lạm sát người vô tội. Hơn nữa y không còn chịu sự quản lý của cha mẹ nữa, có thể thích làm gì thì làm.
Lão bản do dự một lát rồi nói:
- Không phải là không được. Nhưng lầu một lưu lại cho ta, ta còn phải tiếp tục buôn bán. Ta có thể dọn lầu hai lầu ba cho các cô thuê. Như vậy đi, ta tính tiền thuê không nhiều, cô cũng biết rồi đấy, tiệm của ta tốt xấu cũng được trăm năm rồi, mang cho người khác thuê trong lòng liền không được thoải mái.
- Trăm năm?
Tiểu đương gia nhìn nhìn, thấy tòa lâu này còn rất mới.
- Ừ, cỡ đấy.
Lão bản trẻ tuổi hắng giọng nói.
- Cỡ đấy?
Tiểu đương gia cười cười, lão bản trẻ tuổi lập tức đỏ mặt:
- Chỉ còn hơn 90 năm là trở thành lão điếm trăm năm rồi…
- Ta không thuê.
Tiểu đương gia lắc đầu.
- À?
Lão bản trẻ tuổi vội vàng nói:
- Tiền thuê có thể thương lượng thêm.
- Không!
Tiểu đương gia khoát tay, mang theo khí thế chỉ điểm giang sơn:
- Ta muốn mua tòa lâu này. Nói đi, bao nhiêu tiền thì ngươi đồng ý bán?
Lão bản do dự một lát, cuối cùng lắc đầu:
- Không thể bán, bán đi rồi ta biết ở đâu?
…
…
Phương Giải nhìn người trẻ tuổi khúm núm trước mặt này, không nhịn được lắc đầu mỉm cười:
- Ngươi không cần câu nệ như vậy. Ta tới là nhờ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý bán thì bán, không muốn bán thì ta cũng không ép buộc. Ý của ta là, nếu ngươi đồng ý bán, ta sẽ cho ngươi một chỗ ở chân núi phía tây thành, nơi đó có phong cảnh khá tốt, hơn nữa ta còn phái người tới chỗ đó giúp ngươi xây nhà. Tiền công do ta bỏ ra, tiền mua tòa lâu của ngươi cũng không thiếu một đồng. Nếu ngươi muốn nhà ở sẵn, thì có không ít phủ đệ của quan viên bị tịch thu, tùy ngươi chọn lựa.
Lão bản quán trà sửng sốt, y chưa từng thấy một nhân vật lớn lại nói chuyện khách khí như vậy. Lúc Phương Giải đại khai sát giới trong thành Ung Châu, các dân chúng đều cho rằng hắn là một kẻ giết người không chớp mắt. Nhưng ai mà ngờ, vì muốn mua nhà cho Hồng Tụ Chiêu, mà vị đại nhân vật này lại khách khí thương lượng với y.
- Như vậy thì nhiều quá…khu đất ở đằng đó đã có giá trị bằng tòa lâu này của tiểu nhân rồi.
Ai cũng biết, khu đất ở chân núi chỉ có người giàu mới ở được.
- Như vậy đi, cho ngươi thời gian suy nghĩ, rồi trả lời ta.
Phương Giải cười cười, đứng lên muốn tiễn khách, thì bỗng nhiên thấy Trần Hiếu Nho chạy vào, sắc mặt khác thường.
- Đại tướng quân, có chuyện không được tốt lắm!
- Tiểu tỷ tỷ, vì sao chúng ta phải tự đi mua nhà?
Nha hoàn Tiểu Bích thấp giọng nói:
- Chẳng phải sáng sớm hôm nay có một vị quan của Hắc Kỳ Quân tới tặng khế đất đó sao?
- Đó là một tòa biệt thự rất lớn.
Tiểu đương gia vừa đi vừa tò mò nhìn cảnh vật xung quanh:
- Phương Giải để một tòa nhà lớn cho chúng ta ở Ung Châu. Đại nương đã nhận khế đất, cùng với một vạn lượng bạc mà Phương Giải đưa tới. Không phải là ngân phiếu, mà là bạc trắng.
- Ây da, Phương tướng quân thật là hào sảng.
- Phì!
Tiểu đương gia xì một tiếng khinh miệt:
- Tưởng ta không biết tâm tư của hắn chắc?
- Tâm tư gì?
- Tuy hắn chưa nói, nhưng ý tứ đã lộ ra ngoài. Đại khái là, về sau tới Ung Châu, hắn sẽ phụ trách việc ăn uống ngủ nghỉ của Hồng Tụ Chiêu, cho các muội sống một cuộc sống thoải mái. Nhưng đừng mở Hồng Tụ Chiêu nữa, không cần vì kiếm sống mà lấy lòng khách nhân.
Tiểu đương gia tức giận nói:
- Hồng Tụ Chiêu không phải là tài sản riêng của hắn, dựa vào cái gì phải do hắn định đoạt? Hắn càng không muốn Hồng Tụ Chiêu mở, ta càng phải khuyên bảo đại nương mở Hồng Tụ Chiêu.
Tiểu Bích nhút nhát nói:
- Nhưng muội lại cảm thấy…Phương tướng quân rất có khí khái của nam tử.
- Ái ôi!
Tiểu đương gia chống nạnh nhìn Tiểu Bích:
- Vậy muội gả cho hắn nhé?
- Vậy thì tốt…
Tiểu Bích nhảy lên vui sướng, khiến tiểu đương gia không biết phải nói gì.
- Chúng ta chỉ bán nghệ chứ không bán thân. Hồng Tụ Chiêu dựa vào khả năng ca múa để kiếm tiền, quang minh chính đại. Hắn làm như vậy, chẳng lẽ là coi thường chúng ta?
Tiểu đương gia có chút tức giận nói.
- Có lẽ…tỷ tỷ hiểu lầm ý của Phương tướng quân rồi.
- Hiểu lầm? Từ lúc tới Ung Châu hắn có tới thăm chúng ta một lần nào không? Nếu còn quan tâm tới Hồng Tụ Chiêu, tại sao một thời gian rồi không lộ cái mặt ra? Ta thấy hắn giờ thành quan lớn, thân phận cao, bắt đầu ghét bỏ Hồng Tụ Chiêu rồi!
- Muội đã hiểu!
Tiểu Bích gật đầu lia lịa.
Tiểu đương gia nói:
- Muội hiểu là tốt rồi. Phương Giải không phải là người tốt!
- Không phải.
Tiểu Bích rất nghiêm túc nói:
- Muội nói là muội hiểu được vì sao tỷ tỷ lại tức giận như vậy rồi. Hóa ra là vì Phương tướng quân không tới thăm tỷ tỷ phải không?
Tiểu đương gia trợn mắt há mồm, không biết cãi lại kiểu gì.
…
…
Con đường phồn hoa nhất Ung Châu tên là đường Xuân Nhàn. Thành Ung Châu không xây dựng chỉnh tề như thành Trường An. Tuy bố cục của nó cũng là hình vuông, nhưng bên trong xây dựng không có quy luật gì cả. Thành Trường An được xây giống như miếng đậu hũ, dùng từng đao cắt vuông vức, mỗi một miếng đều ngay ngắn chỉnh tề, rất có quy củ. Mà bên trong thành Ung Châu thì xây dựng theo địa hình, thoạt nhìn có chút tán loạn, nhưng khắp nơi đều là phong cảnh.
Tên phố cũng khác với Trường An. Do thành Trường An có quá nhiều đường phố, cho nên đặt tên không văn vẻ cho lắm. Tên phố đặt theo số và phương hướng, nghe mất đi ý vị. Mà thành Ung Châu, mỗi một con đường đều có cái tên rất hay. Cho dù chỉ là con đường nhỏ, thì cũng được đặt tên rõ ràng.
Các con phố lớn nhất Ung Châu, theo thứ tự là Xuân Nhàn, Hạ Tức, Thu Phóng, Đông Dương. Cho dù bốn mùa Ung Châu không rõ ràng cho lắm, nhưng đường cái lại đặt theo tên bốn mùa.
Cũng thể hiện sự đặc sắc của vùng Tây Nam.
Tòa lâu mà tiểu đương gia nhìn trúng nằm trên đường Xuân Nhàn, cách nha môn Tổng Đốc không xa, đi khoảng mười phút là tới. Tuy Ung Châu mới khôi phục lại bình tĩnh, nhưng các cửa hàng trên đường phố Xuân Nhàn lại không bình tĩnh chút nào, buôn bán rất tấp nập. Nàng nhìn trúng là một tòa lâu bán trà, quy mô rất lớn. Nghe nói lão bản nơi này có mối quan hệ với Tổng Đốc Lạc Thu. Nhưng hiện tại ai hỏi y, y cũng một mực phủ nhận.
Sau khi Lạc Thu bị giết, hễ là ai có chút quan hệ với ông ta đều lắc đầu phủ nhận.
Cái đó gọi là lòng người dễ thay đổi.
Tiểu đương gia không quanh co lòng vòng, trực tiếp tới gặp lão bản của quán trà này. Quán trà này kinh doanh hiển nhiên không được tốt lắm, cả quán cao ba tầng mà không có không tới mười vị khách. Nếu không phải đây là nhà của lão bản, thì tiền bán hàng không đủ trả tiền thuê.
- Thuê?
Lão bản quán trà là một người trẻ tuổi. Phụ thân bởi vì nhát gan đã chạy khỏi thành để tránh họa. Mà y thì không muốn rời đi, hơn nữa y tin tưởng rằng cho dù bất kể là ai chiếm cứ Ung Châu thì cũng sẽ không lạm sát người vô tội. Hơn nữa y không còn chịu sự quản lý của cha mẹ nữa, có thể thích làm gì thì làm.
Lão bản do dự một lát rồi nói:
- Không phải là không được. Nhưng lầu một lưu lại cho ta, ta còn phải tiếp tục buôn bán. Ta có thể dọn lầu hai lầu ba cho các cô thuê. Như vậy đi, ta tính tiền thuê không nhiều, cô cũng biết rồi đấy, tiệm của ta tốt xấu cũng được trăm năm rồi, mang cho người khác thuê trong lòng liền không được thoải mái.
- Trăm năm?
Tiểu đương gia nhìn nhìn, thấy tòa lâu này còn rất mới.
- Ừ, cỡ đấy.
Lão bản trẻ tuổi hắng giọng nói.
- Cỡ đấy?
Tiểu đương gia cười cười, lão bản trẻ tuổi lập tức đỏ mặt:
- Chỉ còn hơn 90 năm là trở thành lão điếm trăm năm rồi…
- Ta không thuê.
Tiểu đương gia lắc đầu.
- À?
Lão bản trẻ tuổi vội vàng nói:
- Tiền thuê có thể thương lượng thêm.
- Không!
Tiểu đương gia khoát tay, mang theo khí thế chỉ điểm giang sơn:
- Ta muốn mua tòa lâu này. Nói đi, bao nhiêu tiền thì ngươi đồng ý bán?
Lão bản do dự một lát, cuối cùng lắc đầu:
- Không thể bán, bán đi rồi ta biết ở đâu?
…
…
Phương Giải nhìn người trẻ tuổi khúm núm trước mặt này, không nhịn được lắc đầu mỉm cười:
- Ngươi không cần câu nệ như vậy. Ta tới là nhờ ngươi. Nếu ngươi nguyện ý bán thì bán, không muốn bán thì ta cũng không ép buộc. Ý của ta là, nếu ngươi đồng ý bán, ta sẽ cho ngươi một chỗ ở chân núi phía tây thành, nơi đó có phong cảnh khá tốt, hơn nữa ta còn phái người tới chỗ đó giúp ngươi xây nhà. Tiền công do ta bỏ ra, tiền mua tòa lâu của ngươi cũng không thiếu một đồng. Nếu ngươi muốn nhà ở sẵn, thì có không ít phủ đệ của quan viên bị tịch thu, tùy ngươi chọn lựa.
Lão bản quán trà sửng sốt, y chưa từng thấy một nhân vật lớn lại nói chuyện khách khí như vậy. Lúc Phương Giải đại khai sát giới trong thành Ung Châu, các dân chúng đều cho rằng hắn là một kẻ giết người không chớp mắt. Nhưng ai mà ngờ, vì muốn mua nhà cho Hồng Tụ Chiêu, mà vị đại nhân vật này lại khách khí thương lượng với y.
- Như vậy thì nhiều quá…khu đất ở đằng đó đã có giá trị bằng tòa lâu này của tiểu nhân rồi.
Ai cũng biết, khu đất ở chân núi chỉ có người giàu mới ở được.
- Như vậy đi, cho ngươi thời gian suy nghĩ, rồi trả lời ta.
Phương Giải cười cười, đứng lên muốn tiễn khách, thì bỗng nhiên thấy Trần Hiếu Nho chạy vào, sắc mặt khác thường.
- Đại tướng quân, có chuyện không được tốt lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.