Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1197: Có thể thay đổi chỉ là mình

Trí Bạch

11/10/2019

-Bất kể như thế nào, ta cũng không thể chấp nhận ngươi vừa nói rằng Đại Tùy đã không còn.

Nét mặt bây giờ của Dương Thấm Nhan có chút kỳ quái. Nàng vừa thử làm giống như Phương Giải, vừa ăn vừa nói chuyện. Lúc này vì tâm tình kích động mà sữa đậu nành vừa uống xuống như kẹt ở cổ. Một cô gái xinh đẹp như vậy, cho dù là vẻ mặt như thế cũng có chỗ động lòng.

Phương Giải lấy một cái khăn tay từ trong ngực đưa cho nàng:

-Kỳ thực cô đã nhận ra từ lâu, chỉ có điều khó mà thừa nhận thôi.

Dương Thấm Nhan nao nao, vô thức nhận lấy khăn tay của Phương Giải rồi lau khóe miệng. Đây là chuyện chắc chắn sẽ không xảy ra nếu là trước kia, bởi vì nàng không thích dùng đồ của người khác.

-Lúc Đại Tùy vẫn còn cường thịnh, ta tin tưởng chắc chắn rằng Đại Tùy có thể kéo dài ít nhất được một vạn năm. Ta cũng tin tưởng chắc chắn rằng dân chúng Đại Tùy là dân chúng hạnh phúc nhất thế gian, không có ức hiếp, không có bất công. Tới hiện tại ta vẫn tin tưởng chắc chắn rằng, nếu không phải do Lý Viễn Sơn gây loạn ở Tây Bắc, thì dân chúng Đại Tùy vẫn được bao bọc trong cuộc sống thoải mái.

Nàng nói.

-Mâu thuẫn vốn không xuất phát từ Lý Viễn Sơn.

Phương Giải bảo lão bản gói lại chỗ bánh thừa:

-Sau khi Đại Tùy lập quốc, các đời Hoàng Đế, bao gồm phụ thân cô một mực chơi một trò chơi nguy hiểm. Trò chơi này tên là một tay nâng cân…các đời Hoàng Đế Đại Tùy không ngừng chi phối khiến cho các triều thần mất lòng tin vào nhau. Hoàng Đế thì trầm mê trong trò chơi này không thể thoát ra được. Bởi vì điều này mang tới sự khoái cảm khi vận dụng tới quyền lực và trí tuệ, có thể khiến cho người ta phát nghiện.

-Bắt đầu từ Dương Kiên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy vẫn luôn duy trì một chuẩn tắc, đó là không thể ức vũ dương văn. Đây tất nhiên là bài học học được từ Trịnh Quốc, nhưng làm việc gì cũng phải có mức độ. Nếu vượt qua mức độ thì sẽ xuất hiện khiếm khuyết. Trịnh Quốc trọng văn khinh võ, quyền thế của quan văn lớn tới mức khiến người ta líu lưỡi, mà địa vị của võ tướng cũng thấp tới khiến người ta líu lưỡi. Thế nên tới lúc Dương Kiên khởi binh, người chỉ huy quân đội Trịnh Quốc tác chiến không phải là võ tướng có bản lĩnh mà là quan văn vô dụng.

-Từ hậu cần tiếp tế tới chỉ huy tiền tuyến, tất cả đều giao cho quan văn chỉ huy. Tình cảnh như vậy, Trịnh Quốc đánh thắng mới là lạ. Chính vì thế, từ khi Dương Kiên thành lập Đại Tùy, vẫn luôn đề cao tầm quan trọng của võ tướng. Khiến cho về sau Tổng Đốc một đạo thoạt nhìn như có quyền lực rất lớn, nhưng luận về địa vị vẫn kém hơn Đại tướng quân các vệ chiến binh. Cục diện rút dây động rừng như vậy, là do chính người Dương gia các cô tạo nên.

-Không thể không nói, các đời Hoàng Đế Dương gia không có một vị nào là vô dụng. Mỗi người đều là một vị Hoàng Đế tài trí khiến người ta kính sợ. Nhưng chính vì thế, các đời Hoàng Đế đều say mê ở thuật quyền mưu. Thoạt nhìn hòa bình, nhưng tất cả đều do một tay Hoàng Đế gây dựng nên. Vì vậy dù không có Lý Viễn Sơn tạo phản ở Tây Bắc, thì lúc phụ thân của cô bệnh nặng qua đời, tiểu Hoàng Đế đăng cơ, mâu thuẫn vẫn sẽ bạo phát. Bởi vì tiểu Hoàng Đế không có năng lực duy trì cân bằng kia.

Dương Thấm Nhan lẳng lặng nghe Phương Giải phân tích, trầm tư một lúc rồi nói:



-Những cái đó chỉ là phỏng đoán của ngươi. Nếu như không có Lý Viễn Sơn tạo phản, thì phụ hoàng vẫn sẽ chuẩn bị mọi thứ đầy đủ cho Thừa Càn.

-Đúng vậy!

Phương Giải gật đầu:

-Y có năng lực an bài tất cả, nhưng không thể thay đổi được tính cách của Dương Thừa Càn. Các đời Hoàng Đế  Đại Tùy đều lựa chọn Hoàng tử ưu tú nhất làm người kế thừa. Mà phụ thân cô chỉ có duy nhất một đứa con trai. Huống chi…cô làm sao biết, loạn cục này không phải là do một tay phụ thân cô tạo nên?

-Vì sao?

Dương Thấm Nhan lập tức kích động.

-Ta cũng chỉ là suy nghĩ trong lúc rảnh rỗi…

Phương Giải liếc nhìn Dương Thấm Nhan:

-Lúc phụ thân cô mới đăng cơ liền biết Dương Kiên còn sống, phải cần dòng máu tinh khiết từ các hậu nhân Dương gia mới duy trì được. Mà phụ thân cô bị bệnh nặng, định trước y sẽ sống không lâu. Dương Kiên đã không còn là tổ tiên mà Dương gia các cô kính sợ nữa rồi, mà là một mầm tại họa khiến các đời Hoàng Đế Đại Tùy sợ như sợ hổ. Phụ thân cô liền đưa ra lựa chọn. Y chỉ sinh một đứa con trai là Dương Thừa Càn, sau đó cố ý tạo ra loạn cục cho Đại Tùy, bức bách Dương Kiên sống lại…

-Phụ hoàng sẽ không bao giờ làm chuyện thiếu lý trí như vậy!

Dương Thấm Nhan phản bác:

-Ông ấy là người có trí tuệ nhất mà ta từng thấy, không ai hơn được ông ấy.

Phương Giải cười nhẹ nhàng:

-Chính vì y thông minh, cho nên y mới cảm thấy bản thân có thể thay đổi Đại Tùy, thay đổi Dương gia. Chỉ có điều, y không ngờ rằng Dương Kiên lại là một người lãnh khốc vô tình như vậy. Vừa rồi ta đã nói, sau khi phụ thân cô biết Dương Kiên còn sống, nhất là khi biết được ông nội của cô đã vi phạm vào tổ huấn của Dương Kiên lưu lại, trong lòng y nhất định có sự thay đổi. Y không muốn để cho người của Dương gia, nhất là con của y tiếp tục nhận vận mệnh như vậy, cho nên y nghĩ ra một phương pháp xử lý không thể tưởng tượng nổi.

-Có lẽ, ngay từ lúc đầu y đã biết Lý Viễn Sơn âm thầm chuẩn bị tạo phản, thậm chí chắc y đã biết Lý Viễn Sơn sẽ cấu kết với người Mông Nguyên nhập quan. Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta. Y vốn định khiến cho Tây Bắc Đại Tùy loạn lạc, mà y bệnh nặng, Dương Thừa Càn còn nhỏ, đây là cơ hội thích hợp nhất để thả Dương Kiên ra. Y muốn dùng loạn Tây Bắc để trừ tận gốc tầm ảnh hưởng của Dương Kiên với Dương gia.



Phương Giải chậm rãi nói:

-Y nghĩ, y có năng lực khống chế chiến loạn Tây Bắc. Tây Bắc vốn là một nơi cằn cỗi, cho dù là rối loạn cũng không tạo ảnh hưởng quá lớn với Đại Tùy. Đợi cho Dương Kiên đi ra thì y đã chết, mà Dương Thừa Càn là con trai duy nhất của y, cũng là hậu nhân duy nhất thuộc dòng chính của Dương Kiên. Phụ thân cô tin tưởng rằng, cho dù Dương Kiên có vô tình hơn nữa, cũng không có khả năng chặt đứt huyết mạch cuối cùng…Y cho rằng Dương Kiên sẽ không giết Dương Thừa Càn, đây cũng là lý do vì sao y chỉ sinh một đứa con trai.

-Phụ thân cô sai ở chỗ, là quá hy vọng vào Dương Kiên.

Dương Thấm Nhan nghe mà sững sờ. Rõ ràng cảm thấy lời của Phương Giải là không thể tưởng tượng nổi, nhưng càng suy nghĩ cẩn thận, càng cảm thấy lời của Phương Giải có lý.

Nếu Dương Kiên không quá máu lạnh, chẳng phải mọi chuyện sẽ diễn ra theo hướng mà Phương Giải nói sao?

Dương Kiên sẽ không giết Dương Thừa Càn, sau đó Dương Kiên sẽ bình định phản loạn Tây Bắc vì Đại Tùy. Sau đó phụ thân có an bài gì khác, có lẽ là diệt trừ Dương Kiên, hoặc là bức ông ta rời đi…đây mới là suy nghĩ của phụ thân? Vậy thì người diệt trừ Dương Kiên là ai? Chẳng lẽ là Vạn Tinh Thần?

Nếu như là Vạn Tinh Thần…

Dương Thấm Nhan không nhìn được rùng mình…Loạn cục của Đại Tùy, chẳng lẽ đúng là do một tay phụ thân tạo nên?

-Nếu đúng như suy đoán của ta, thì có thể nói rõ được hai chuyện.

Phương Giải nói:

-Thứ nhất, phụ thân cô không biết nhiều về Dương Kiên, cũng không có hoài nghi gì. Nếu y đoán được tâm tình của một vị Hoàng Đế khai quốc khi sống lại, thì y đã không làm vậy. Một người từng làm Hoàng Đế, sao có thể không động tâm với ngôi vị Hoàng Đế được? Thứ hai, phụ thân cô không để ý tới điều kiện đầu tiên để củng cố Đại Tùy, chính là cần một vị Hoàng Đế để cân bằng. Y đã chết, biến cố lớn nhất chính là sự mất lòng tin giữa các triều thần.

-Nói một cách đơn giản…phụ thân cô không nhìn thấu lòng người.

Phương Giải tóm lại một câu.

Dương Thấm Nhan im lặng không nói, cũng không biết phải nói gì. Nếu phỏng đoán của Phương Giải đều là thật, vậy thì kết quả hôm nay chẳng phải là do Dương gia gieo gió gặt bão sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook