Chương 319: Đã đi đâu
Trí Bạch
06/04/2018
Mạc Tẩy Đao thật không ngờ một thương nhân lại có tu vị cao như vậy!
Ở Xà Vệ y biết không ít bí mật, Di Thân Vương cũng từng điều tra qua Ngô Nhất Đạo. Nhưng chưa từng có thông tin nào nói rằng Ngô Nhất Đạo là một người tu hành! Nhìn y khống chế mũi tên ngăn địch, đủ biết tu vị của y không tầm thường! Hai mươi mấy mũi tên lao nhanh như chớp. Mà Mạc Tẩy Đao đang ở không trung, căn bản muốn tránh cũng không tránh được.
May mà trong tay y có đao.
Chỉ cần còn đao trong tay, Mạc Tẩy Đao sẽ không dễ dàng chịu thua.
Một vòng đao khí xuất hiện trước người y. Đao khí tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thật giống như đao trong tay y không phải là Hoàn Thủ Đao, mà là một mặt trời rực rỡ. Ánh sáng trước người y càng ngày càng sáng. Ngay cả thân ảnh của y cũng trở nên mơ hồ. Hai mươi mấy mũi tên kia chạm vào tia sáng, giống như là hạt mưa rơi vào lò rèn vậy, biến mất không thấy đâu.
Nhưng đây không phải là bốc hơi, mà là đao khí sắc bén đã cắt nát mũi tên.
Ngô Nhất Đạo khoanh chân ngồi ở trong xe ngựa khẽ nhíu mày, dường như không ngờ sẽ gặp phải cao thủ như vậy. Không có nhiều người tu hành có thể biến nội kình thành đao khí sắc bén. Dù sao phần lớn người tu hành dùng chưởng phong hùng hồn hoặc là quyền cước để chiến đấu. Có thể chuyển hóa thành kình khí sắc bén như vậy, cần một thiên phú cực tốt, chứ không chỉ là cố gắng tu luyện.
Mạc Tẩy Đao từ từ hạ xuống đất, cách Ngô Nhất Đạo chừng năm mét. Đao khí sáng chói như mặt trời kia vẫn còn xoay quanh người y. Giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể thoát khỏi tay bay về phía Ngô Nhất Đạo.
- Không ngờ thủ phủ Đại Tùy lại là một người tu hành. Khiến cho người ta phải giật mình.
Mạc Tẩy Đao không nhịn được hít một hơi, ánh sáng trước người dần thu lại:
- Nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết.
Nói xong câu đó, ánh sáng trước người y bỗng nhiên nổ tung. Thật giống như ánh mắt trời xé rách đám mây vậy. Một tia sáng chói mắt bắn ra ngoài. Mà hiện tại Mạc Tẩy Đao giống như một vị thần tướng cầm tuyệt thế thần binh trong tay, uy phong lẫm lẫm.
Đó là do đao khí lao nhanh tới, cực kỳ sắc bén.
Chỉ trong chớp mắt, ngàn vạn đao khí đã tới trước người Ngô Nhất Đạo.
Xe ngựa vỡ vụn, vụn gỗ bay tán loạn.
Mắt thấy đao khí sắp chạm vào người Ngô Nhất Đạo, nhưng y vẫn bình tĩnh, lần thứ hai nhấc ngón tay lên. Sau đó đao khí giống như chạm vào một ngọn núi lớn. Mặc cho đao khí có sắc bén hơn nữa, cũng không thể lay động được tòa núi lớn.
Ngọn núi vô hình này rất kiên cố, ngăn cản trước người Ngô Nhất Đạo. Ngàn vạn sợi đao khí liên miên bất tận chém tới, nhưng phá không được ngọn núi vô hình này. Không khí trước người Ngô Nhất Đạo bắt đầu vặn vẹo. Đao khí liên tục tới quá nhanh khiến cho nhiệt độ nơi này dần tăng cao. Loáng thoáng nghe thấy nổ lốp bốp.
Mạc Tẩy Đao biến sắc, sau đó cánh tay phải giơ cao lên.
Trong khoảnh khắc này, mặt trời ở trong tay y cực kỳ chói mắt.
Đao khí giống như ánh mắt trời vô cùng vô tận, không ngừng lao tới, muốn chém vỡ ngọn núi vô hình cản trước người Ngô Nhất Đạo. Nếu cứ tiếp tục như vậy một thời gian, có lẽ ngọn núi kiên cố kia sẽ bị vỡ nứt. Nhưng Ngô Nhất Đạo ngồi trên xe ngựa dường như không lo lắng chút nào cả. Vẻ mặt cũng không có gì biến hóa. Không ai có thể cảm nhận được đao khí sắc bén chạm vào bức tường khí dày một mét sau đó bị đánh tan hơn Ngô Nhất Đạo.
Y vẫn không rời xe ngựa, cho dù là nghênh địch cũng chỉ giơ ngón tay lên hai lần.
Thoạt nhìn, có vẻ như y đang muốn kéo dài thời gian.
Cho nên Mạc Tẩy Đao sử dụng toàn lực để tấn công. Vừa giơ cánh tay phải vừa tiến về phía trước. Việc đi lại là một việc rất đơn giản, cho dù đứa trẻ một tuổi cũng có thể tập tễnh bước đi. Chỉ cần người không bị bệnh tất gì cũng sẽ bước đi được. Nhưng hiện tại, dường như Mạc Tẩy Đao không biết đi. Trước mặt y như có một bức tường vô hình. Lại giống như có rất nhiều người đằng sau kéo đang kéo áo y. Mỗi bước tiến về phía trước đều cực kỳ khó khăn.
Nhưng dù vậy, y vẫn cắn răng đi về phía trước.
Cách Ngô Nhất Đạo càng gần, ánh sáng trong tay y dường như càng chói mắt. Khoảng cách giữa hai người rút xuống từ năm mét xuống còn bốn mét. Mặc dù chỉ là một mét ngắn ngủi, nhưng đao khí tấn công Ngô Nhất Đạo đã dày đặc hơn rất nhiều lần. Hơn nữa cường độ đao khí cũng lớn hơn.
Không khí trước người Ngô Nhất Đạo vặn vẹo càng thêm rõ ràng, giống như chỉ một giây sau sẽ nổ tung.
Mạc Tẩy Đao chỉ đi được một mét, mà đã ướt đẫm mồ hôi. Y định tới gần hơn nữa, để cho đao khí thêm phần linh hoạt sắc bén. Nhưng hai chân của y như đeo hàng vạn tấn đá, nhấc chân lên cũng khó. Thân thể của y bắt đầu nghiêng về phía trước, ánh sáng ở cánh tay phải cũng giơ lên phía trước. Cả người y nghiêng một góc lớn, vậy mà vẫn chưa ngã xuống.
Điều quỷ dị, chính là thân thể y vẫn duy trì ở tư thế đó mà không động đậy. Dường như bị đông cứng vậy. Mà ánh sáng trong tay Mạc Tẩy Đao càng ngày càng nhạt. Giống như phủ lên một tầng sương mù.
Mồ hôi xuất hiện trên trán Mạc Tẩy Đao, nhưng không rơi xuống! Đây là một việc hoàn toàn trái với lẽ thường, mồ hôi sao có thể dừng lại được?
Vài giây sau, ánh sáng ở cánh tay phải của Mạc Tẩy Đao hoàn toàn biến mất.
Không còn ánh sáng gì nữa, chỉ còn lại tay phải cầm Hoàn Thủ Đao.
Mạc Tẩy Đao không ngừng run rẩy, dường như đang dùng hết sức để giãy dụa. Nhưng y không thể di chuyển được nữa. Không thể tiến cũng không thể lùi.
- Ngươi…ngươi không phải…ngươi không phải là Ngô Nhất Đạo!
Y dùng hết sức nói ra lời này, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Đây không phải là lần đầu tiên y có cảm giác này. Lần trước y cũng không có một tia phản kháng. Ở trước mặt người này, y còn không bằng một đứa trẻ con mới học đi. Y đã mất đi tự do, giống như rơi vào lao tù.
“Ngô Nhất Đạo” ngồi trên xe ngựa cười cười, bình thản nói:
- Giờ mới biết à, ngu thật.
…
…
Bên ngoài đông thành.
Cách cửa Xuân Hòa chừng mười lăm dặm.
Mấy chục nam tử lao lên trước đuổi theo cỗ xe ngựa. Mà cỗ xe ngựa này dường như cũng không vội vã trốn tránh. Nên rất nhanh bị nhóm sát thủ giả trang là tiêu sư đuổi theo. Những người này đều thuộc Xà Vệ của Di Thân Vương. Xuất thân là ác đồ giang hồ hoặc là bị đuổi khỏi quân ngũ.
Mấy chục người này nhanh chóng vây quanh xe ngựa lại. Bọn họ không vội vàng ra tay, mà đang đợi lệnh.
Ở phía sau bọn họ, Trương Cuồng và Phương Hận Thủy đã đi tới.
Đám người Xà Vệ tự động tránh đường cho Trương Cuồng. Trương Cuồng đi vào đám người. Sắc mặt của y hơi khó coi, ngực phập phồng, chứng tỏ tâm tình không bình tĩnh. Y không thể xác định người trong xe ngựa là ai. Rốt cuộc là Phương Giải hay là Ngô Nhất Đạo. Nếu như là Ngô Nhất Đạo, y sẽ không chút do dự hạ lệnh cho Xà Vệ xông tới giết. Mà nếu như là Phương Giải, y không biết mình có vượt qua được cửa ải trong lòng không.
Phương Hận Thủy đi theo sau, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng trong mắt y đầy hưng phấn, hưng phấn của kẻ bệnh.
- Sao, vẫn chưa quyết định được à?
Phương Hận Thủy mỉm cười hỏi Trương Cuồng.
- Câm miệng!
Trương Cuồng quay đầu nhìn y một cái, lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi là khách quý của Vương gia, hôm nay cũng không tới phiên ngươi ra lệnh. Ta là đội phó của Xà Vệ, động thủ hay không là do ta quyết định. Nếu ngươi còn nhiều lời, ta sẽ hạ lệnh giết ngươi!
- Thật là lợi hại!
Phương Hận Thủy nhún vai, không nói thêm gì nữa. Nhưng vẻ mặt y rõ ràng là không thèm để ý, ánh mắt cũng đầy trêu tức.
Trương Cuồng hít sâu một hơi, đi tới hai bước, ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi người trong xe, có phải là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo?
Không có tiếng trả lời. Phu xe cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không có động tác gì cả.
Trương Cuồng đợi trong chốc lát, lại hỏi:
- Nếu như là Tán Kim Hầu thì mời xuống xe. Nếu như là người khác cũng mời xuống xe gặp mặt. Bọn ta chỉ cần một mình Tán Kim Hầu mà thôi, người khác vô can.
Vẫn không có tiếng trả lời.
- Là…Phương Giải sao?
Trương Cuồng trầm mặc một lúc, lại hỏi.
- Nếu Phương Giải nghe thấy lời này của ngươi, nhất định sẽ tức giận tới hộc máu. Có lẽ hắn không ngờ rằng, có một ngày bạn thân của mình lại trở thành kẻ thù.
Rốt cuộc có tiếng người trả lời từ trong xe. Thanh âm xa lạ, Trương Cuồng không nghe ra là ai.
Đang lúc y kinh ngạc, xe ngựa bỗng vỡ tan tành. Toàn bộ thùng xe bị người từ bên trong phá vỡ. Người của Xà Vệ sợ tới mức lùi về phía sau một bước, ngưng thần phòng bị. Khi bọn họ nhìn thấy rõ người trong xe ngựa, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trong xe ngựa, không phải Ngô Nhất Đạo.
Cũng không phải Phương Giải.
Mà là hai nam tử cường tráng, cao to như cái cột điện, cao khoảng hai mét trở lên. Lưng hùm eo vượn, đều dũng mãnh khôi ngô giống nhau. Hai người xuất hiện giống như hai ngọn tháp từ trên trời rơi xuống vậy. Hai người này, một người vươn tay trái, một người vươn tay phải. Trên bàn tay của hai người, có một tiểu tử đen gầy đứng đó.
Hai nam tử cao lớn này, một người là Kỳ Lân, một người là Nhiếp Tiểu Cúc.
Mà bọn họ nâng trong tay, chính là Hắc tiểu tử Yến Cuồng. Còn một người bay lên như diều hâu khi thùng xe bị vỡ tan tành, chính là thư sinh Trần Hiếu Nho.
Đây là một tổ hợp khiến cho người ta cực kỳ rung động. Hai nam tử cường tráng nâng một tiểu tử đen xì. Mà người phu xe kia có thể trôi nổi giữa không trung một lúc mới rơi xuống.
Có hai người cao lớn như vậy ở trong xe ngựa, khó trách Mạc Tẩy Đao vừa liếc cái có thể nhận ra cỗ xe này nặng hơn những cỗ xe khác.
- Ha ha.
Phương Hận Thủy đứng đằng sau Trương Cuồng, không nhịn được bật cười:
- Hóa ra ta đánh giá cao ngươi rồi. Ta tưởng đi theo ngươi là tìm được chính chủ. Không phải Phương Giải thì cũng chính là Ngô Nhất Đạo. Không ngờ lại bắt được mấy tên tùy tùng vớ vẩn….Ài, cái chức đội phó Xà Vệ này của ngươi, thật khiến cho người không phục.
Sắc mặt của Trương Cuồng rất khó nhìn. Y biết Kỳ Lân, cũng biết người vừa lên tiếng là Kỳ Lân. Lời này khiến trong lòng y tê rần. Sau đó xuất hiện một cỗ hận ý. Không có Ngô Nhất Đạo, không có Phương Giải, y rất thất vọng. Ở thời khắc này y mới tỉnh ngộ, từ đầu mình đã sớm chuẩn bị xong trở thành kẻ thù với huynh đệ bằng hữu.
Vì thế y lạnh lùng phân phó một câu:
- Giết hết đi!
Mấy chục Xà Vệ lên tiếng, vung đao xông tới. Trương Cuồng không động thủ. Tuy hai nam tử to lớn kia rất có lực uy hiếp, nhưng y không cho rằng bốn người này có thể đỡ được mấy chục Xà Vệ được huấn luyện bài bản. Tuy tu vị của bọn họ không được cao lắm, nhưng một khi phối hợp sẽ cực kỳ ăn ý.
Đám người Xà Vệ này đều là người tu hành. Kém nhất cũng phải Tam Phẩm. Với thân thủ như vậy, cộng thêm trận hình quân đội của Đại Tùy. Trương Cuồng tin tưởng bảy tám Xà Vệ có thể giết chết một cường giả Thất Phẩm. Mà bảy tám Xà Vệ đó, nói không chừng còn vài người sống.
Nhưng rất nhanh, y phát hiện, mình đoán sai rồi.
Bốn người kia, đâu có thể coi là người.
Tuy hắc tiểu tử có vóc người nhỏ gầy, nhưng từng quyền mạnh như núi.
Chỉ một mình y đã khiến cho trận hình của Xà Vệ phải lộn xộn.
Hai nam tử cường tráng kia càng khiến cho người ta kinh ngạc. Một người dùng côn, không nói làm gì, nhưng người kia lại dùng kim thêu để làm vũ khí! Mà người đánh xe kia, không thèm để ý tới vòng vây. Y chỉ ngồi trên mui xe nhìn phía dưới, mắt híp lại, dường như không có ý ra tay.
Trương Cuồng không nhịn được nhìn về phía Phương Hận Thủy. Chỉ thấy kẻ có âm khí nặng nề kia xoay người rời đi.
- Không có Phương Giải, không có Ngô Nhất Đạo…Tuy rằng vẫn có chút hứng thú giết người, nhưng ta quyết định đuổi theo đường khác. Những người này chưa đủ để ta phải lưu lại.
Nghe thấy câu này, Trương Cuồng bỗng tỉnh ngộ. Mười cỗ xe ngựa lao ra ngoài có lẽ đều là ngụy trang.
Như vậy, Phương Giải và Ngô Nhất Đạo đã đi đâu?
Ở Xà Vệ y biết không ít bí mật, Di Thân Vương cũng từng điều tra qua Ngô Nhất Đạo. Nhưng chưa từng có thông tin nào nói rằng Ngô Nhất Đạo là một người tu hành! Nhìn y khống chế mũi tên ngăn địch, đủ biết tu vị của y không tầm thường! Hai mươi mấy mũi tên lao nhanh như chớp. Mà Mạc Tẩy Đao đang ở không trung, căn bản muốn tránh cũng không tránh được.
May mà trong tay y có đao.
Chỉ cần còn đao trong tay, Mạc Tẩy Đao sẽ không dễ dàng chịu thua.
Một vòng đao khí xuất hiện trước người y. Đao khí tỏa ra ánh sáng chói mắt. Thật giống như đao trong tay y không phải là Hoàn Thủ Đao, mà là một mặt trời rực rỡ. Ánh sáng trước người y càng ngày càng sáng. Ngay cả thân ảnh của y cũng trở nên mơ hồ. Hai mươi mấy mũi tên kia chạm vào tia sáng, giống như là hạt mưa rơi vào lò rèn vậy, biến mất không thấy đâu.
Nhưng đây không phải là bốc hơi, mà là đao khí sắc bén đã cắt nát mũi tên.
Ngô Nhất Đạo khoanh chân ngồi ở trong xe ngựa khẽ nhíu mày, dường như không ngờ sẽ gặp phải cao thủ như vậy. Không có nhiều người tu hành có thể biến nội kình thành đao khí sắc bén. Dù sao phần lớn người tu hành dùng chưởng phong hùng hồn hoặc là quyền cước để chiến đấu. Có thể chuyển hóa thành kình khí sắc bén như vậy, cần một thiên phú cực tốt, chứ không chỉ là cố gắng tu luyện.
Mạc Tẩy Đao từ từ hạ xuống đất, cách Ngô Nhất Đạo chừng năm mét. Đao khí sáng chói như mặt trời kia vẫn còn xoay quanh người y. Giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể thoát khỏi tay bay về phía Ngô Nhất Đạo.
- Không ngờ thủ phủ Đại Tùy lại là một người tu hành. Khiến cho người ta phải giật mình.
Mạc Tẩy Đao không nhịn được hít một hơi, ánh sáng trước người dần thu lại:
- Nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải chết.
Nói xong câu đó, ánh sáng trước người y bỗng nhiên nổ tung. Thật giống như ánh mắt trời xé rách đám mây vậy. Một tia sáng chói mắt bắn ra ngoài. Mà hiện tại Mạc Tẩy Đao giống như một vị thần tướng cầm tuyệt thế thần binh trong tay, uy phong lẫm lẫm.
Đó là do đao khí lao nhanh tới, cực kỳ sắc bén.
Chỉ trong chớp mắt, ngàn vạn đao khí đã tới trước người Ngô Nhất Đạo.
Xe ngựa vỡ vụn, vụn gỗ bay tán loạn.
Mắt thấy đao khí sắp chạm vào người Ngô Nhất Đạo, nhưng y vẫn bình tĩnh, lần thứ hai nhấc ngón tay lên. Sau đó đao khí giống như chạm vào một ngọn núi lớn. Mặc cho đao khí có sắc bén hơn nữa, cũng không thể lay động được tòa núi lớn.
Ngọn núi vô hình này rất kiên cố, ngăn cản trước người Ngô Nhất Đạo. Ngàn vạn sợi đao khí liên miên bất tận chém tới, nhưng phá không được ngọn núi vô hình này. Không khí trước người Ngô Nhất Đạo bắt đầu vặn vẹo. Đao khí liên tục tới quá nhanh khiến cho nhiệt độ nơi này dần tăng cao. Loáng thoáng nghe thấy nổ lốp bốp.
Mạc Tẩy Đao biến sắc, sau đó cánh tay phải giơ cao lên.
Trong khoảnh khắc này, mặt trời ở trong tay y cực kỳ chói mắt.
Đao khí giống như ánh mắt trời vô cùng vô tận, không ngừng lao tới, muốn chém vỡ ngọn núi vô hình cản trước người Ngô Nhất Đạo. Nếu cứ tiếp tục như vậy một thời gian, có lẽ ngọn núi kiên cố kia sẽ bị vỡ nứt. Nhưng Ngô Nhất Đạo ngồi trên xe ngựa dường như không lo lắng chút nào cả. Vẻ mặt cũng không có gì biến hóa. Không ai có thể cảm nhận được đao khí sắc bén chạm vào bức tường khí dày một mét sau đó bị đánh tan hơn Ngô Nhất Đạo.
Y vẫn không rời xe ngựa, cho dù là nghênh địch cũng chỉ giơ ngón tay lên hai lần.
Thoạt nhìn, có vẻ như y đang muốn kéo dài thời gian.
Cho nên Mạc Tẩy Đao sử dụng toàn lực để tấn công. Vừa giơ cánh tay phải vừa tiến về phía trước. Việc đi lại là một việc rất đơn giản, cho dù đứa trẻ một tuổi cũng có thể tập tễnh bước đi. Chỉ cần người không bị bệnh tất gì cũng sẽ bước đi được. Nhưng hiện tại, dường như Mạc Tẩy Đao không biết đi. Trước mặt y như có một bức tường vô hình. Lại giống như có rất nhiều người đằng sau kéo đang kéo áo y. Mỗi bước tiến về phía trước đều cực kỳ khó khăn.
Nhưng dù vậy, y vẫn cắn răng đi về phía trước.
Cách Ngô Nhất Đạo càng gần, ánh sáng trong tay y dường như càng chói mắt. Khoảng cách giữa hai người rút xuống từ năm mét xuống còn bốn mét. Mặc dù chỉ là một mét ngắn ngủi, nhưng đao khí tấn công Ngô Nhất Đạo đã dày đặc hơn rất nhiều lần. Hơn nữa cường độ đao khí cũng lớn hơn.
Không khí trước người Ngô Nhất Đạo vặn vẹo càng thêm rõ ràng, giống như chỉ một giây sau sẽ nổ tung.
Mạc Tẩy Đao chỉ đi được một mét, mà đã ướt đẫm mồ hôi. Y định tới gần hơn nữa, để cho đao khí thêm phần linh hoạt sắc bén. Nhưng hai chân của y như đeo hàng vạn tấn đá, nhấc chân lên cũng khó. Thân thể của y bắt đầu nghiêng về phía trước, ánh sáng ở cánh tay phải cũng giơ lên phía trước. Cả người y nghiêng một góc lớn, vậy mà vẫn chưa ngã xuống.
Điều quỷ dị, chính là thân thể y vẫn duy trì ở tư thế đó mà không động đậy. Dường như bị đông cứng vậy. Mà ánh sáng trong tay Mạc Tẩy Đao càng ngày càng nhạt. Giống như phủ lên một tầng sương mù.
Mồ hôi xuất hiện trên trán Mạc Tẩy Đao, nhưng không rơi xuống! Đây là một việc hoàn toàn trái với lẽ thường, mồ hôi sao có thể dừng lại được?
Vài giây sau, ánh sáng ở cánh tay phải của Mạc Tẩy Đao hoàn toàn biến mất.
Không còn ánh sáng gì nữa, chỉ còn lại tay phải cầm Hoàn Thủ Đao.
Mạc Tẩy Đao không ngừng run rẩy, dường như đang dùng hết sức để giãy dụa. Nhưng y không thể di chuyển được nữa. Không thể tiến cũng không thể lùi.
- Ngươi…ngươi không phải…ngươi không phải là Ngô Nhất Đạo!
Y dùng hết sức nói ra lời này, ánh mắt đầy tuyệt vọng. Đây không phải là lần đầu tiên y có cảm giác này. Lần trước y cũng không có một tia phản kháng. Ở trước mặt người này, y còn không bằng một đứa trẻ con mới học đi. Y đã mất đi tự do, giống như rơi vào lao tù.
“Ngô Nhất Đạo” ngồi trên xe ngựa cười cười, bình thản nói:
- Giờ mới biết à, ngu thật.
…
…
Bên ngoài đông thành.
Cách cửa Xuân Hòa chừng mười lăm dặm.
Mấy chục nam tử lao lên trước đuổi theo cỗ xe ngựa. Mà cỗ xe ngựa này dường như cũng không vội vã trốn tránh. Nên rất nhanh bị nhóm sát thủ giả trang là tiêu sư đuổi theo. Những người này đều thuộc Xà Vệ của Di Thân Vương. Xuất thân là ác đồ giang hồ hoặc là bị đuổi khỏi quân ngũ.
Mấy chục người này nhanh chóng vây quanh xe ngựa lại. Bọn họ không vội vàng ra tay, mà đang đợi lệnh.
Ở phía sau bọn họ, Trương Cuồng và Phương Hận Thủy đã đi tới.
Đám người Xà Vệ tự động tránh đường cho Trương Cuồng. Trương Cuồng đi vào đám người. Sắc mặt của y hơi khó coi, ngực phập phồng, chứng tỏ tâm tình không bình tĩnh. Y không thể xác định người trong xe ngựa là ai. Rốt cuộc là Phương Giải hay là Ngô Nhất Đạo. Nếu như là Ngô Nhất Đạo, y sẽ không chút do dự hạ lệnh cho Xà Vệ xông tới giết. Mà nếu như là Phương Giải, y không biết mình có vượt qua được cửa ải trong lòng không.
Phương Hận Thủy đi theo sau, vẻ mặt tươi cười.
Nhưng trong mắt y đầy hưng phấn, hưng phấn của kẻ bệnh.
- Sao, vẫn chưa quyết định được à?
Phương Hận Thủy mỉm cười hỏi Trương Cuồng.
- Câm miệng!
Trương Cuồng quay đầu nhìn y một cái, lạnh lùng nói:
- Cho dù ngươi là khách quý của Vương gia, hôm nay cũng không tới phiên ngươi ra lệnh. Ta là đội phó của Xà Vệ, động thủ hay không là do ta quyết định. Nếu ngươi còn nhiều lời, ta sẽ hạ lệnh giết ngươi!
- Thật là lợi hại!
Phương Hận Thủy nhún vai, không nói thêm gì nữa. Nhưng vẻ mặt y rõ ràng là không thèm để ý, ánh mắt cũng đầy trêu tức.
Trương Cuồng hít sâu một hơi, đi tới hai bước, ôm quyền hỏi:
- Xin hỏi người trong xe, có phải là Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo?
Không có tiếng trả lời. Phu xe cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, không có động tác gì cả.
Trương Cuồng đợi trong chốc lát, lại hỏi:
- Nếu như là Tán Kim Hầu thì mời xuống xe. Nếu như là người khác cũng mời xuống xe gặp mặt. Bọn ta chỉ cần một mình Tán Kim Hầu mà thôi, người khác vô can.
Vẫn không có tiếng trả lời.
- Là…Phương Giải sao?
Trương Cuồng trầm mặc một lúc, lại hỏi.
- Nếu Phương Giải nghe thấy lời này của ngươi, nhất định sẽ tức giận tới hộc máu. Có lẽ hắn không ngờ rằng, có một ngày bạn thân của mình lại trở thành kẻ thù.
Rốt cuộc có tiếng người trả lời từ trong xe. Thanh âm xa lạ, Trương Cuồng không nghe ra là ai.
Đang lúc y kinh ngạc, xe ngựa bỗng vỡ tan tành. Toàn bộ thùng xe bị người từ bên trong phá vỡ. Người của Xà Vệ sợ tới mức lùi về phía sau một bước, ngưng thần phòng bị. Khi bọn họ nhìn thấy rõ người trong xe ngựa, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Trong xe ngựa, không phải Ngô Nhất Đạo.
Cũng không phải Phương Giải.
Mà là hai nam tử cường tráng, cao to như cái cột điện, cao khoảng hai mét trở lên. Lưng hùm eo vượn, đều dũng mãnh khôi ngô giống nhau. Hai người xuất hiện giống như hai ngọn tháp từ trên trời rơi xuống vậy. Hai người này, một người vươn tay trái, một người vươn tay phải. Trên bàn tay của hai người, có một tiểu tử đen gầy đứng đó.
Hai nam tử cao lớn này, một người là Kỳ Lân, một người là Nhiếp Tiểu Cúc.
Mà bọn họ nâng trong tay, chính là Hắc tiểu tử Yến Cuồng. Còn một người bay lên như diều hâu khi thùng xe bị vỡ tan tành, chính là thư sinh Trần Hiếu Nho.
Đây là một tổ hợp khiến cho người ta cực kỳ rung động. Hai nam tử cường tráng nâng một tiểu tử đen xì. Mà người phu xe kia có thể trôi nổi giữa không trung một lúc mới rơi xuống.
Có hai người cao lớn như vậy ở trong xe ngựa, khó trách Mạc Tẩy Đao vừa liếc cái có thể nhận ra cỗ xe này nặng hơn những cỗ xe khác.
- Ha ha.
Phương Hận Thủy đứng đằng sau Trương Cuồng, không nhịn được bật cười:
- Hóa ra ta đánh giá cao ngươi rồi. Ta tưởng đi theo ngươi là tìm được chính chủ. Không phải Phương Giải thì cũng chính là Ngô Nhất Đạo. Không ngờ lại bắt được mấy tên tùy tùng vớ vẩn….Ài, cái chức đội phó Xà Vệ này của ngươi, thật khiến cho người không phục.
Sắc mặt của Trương Cuồng rất khó nhìn. Y biết Kỳ Lân, cũng biết người vừa lên tiếng là Kỳ Lân. Lời này khiến trong lòng y tê rần. Sau đó xuất hiện một cỗ hận ý. Không có Ngô Nhất Đạo, không có Phương Giải, y rất thất vọng. Ở thời khắc này y mới tỉnh ngộ, từ đầu mình đã sớm chuẩn bị xong trở thành kẻ thù với huynh đệ bằng hữu.
Vì thế y lạnh lùng phân phó một câu:
- Giết hết đi!
Mấy chục Xà Vệ lên tiếng, vung đao xông tới. Trương Cuồng không động thủ. Tuy hai nam tử to lớn kia rất có lực uy hiếp, nhưng y không cho rằng bốn người này có thể đỡ được mấy chục Xà Vệ được huấn luyện bài bản. Tuy tu vị của bọn họ không được cao lắm, nhưng một khi phối hợp sẽ cực kỳ ăn ý.
Đám người Xà Vệ này đều là người tu hành. Kém nhất cũng phải Tam Phẩm. Với thân thủ như vậy, cộng thêm trận hình quân đội của Đại Tùy. Trương Cuồng tin tưởng bảy tám Xà Vệ có thể giết chết một cường giả Thất Phẩm. Mà bảy tám Xà Vệ đó, nói không chừng còn vài người sống.
Nhưng rất nhanh, y phát hiện, mình đoán sai rồi.
Bốn người kia, đâu có thể coi là người.
Tuy hắc tiểu tử có vóc người nhỏ gầy, nhưng từng quyền mạnh như núi.
Chỉ một mình y đã khiến cho trận hình của Xà Vệ phải lộn xộn.
Hai nam tử cường tráng kia càng khiến cho người ta kinh ngạc. Một người dùng côn, không nói làm gì, nhưng người kia lại dùng kim thêu để làm vũ khí! Mà người đánh xe kia, không thèm để ý tới vòng vây. Y chỉ ngồi trên mui xe nhìn phía dưới, mắt híp lại, dường như không có ý ra tay.
Trương Cuồng không nhịn được nhìn về phía Phương Hận Thủy. Chỉ thấy kẻ có âm khí nặng nề kia xoay người rời đi.
- Không có Phương Giải, không có Ngô Nhất Đạo…Tuy rằng vẫn có chút hứng thú giết người, nhưng ta quyết định đuổi theo đường khác. Những người này chưa đủ để ta phải lưu lại.
Nghe thấy câu này, Trương Cuồng bỗng tỉnh ngộ. Mười cỗ xe ngựa lao ra ngoài có lẽ đều là ngụy trang.
Như vậy, Phương Giải và Ngô Nhất Đạo đã đi đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.