Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1214: Địa ngục kia (2)

Trí Bạch

11/10/2019

-Người ngu như ngươi, sao có thể lên làm Hoàng Đế nhỉ?

Đây là lần thứ hai lão tăng nói ra lời này, thật giống như người già đang chỉ điểm đứa bé con.

-Nếu thế giới này không có người tu hành, vậy thì tất nhiên có vật khác phát triển. Người tu hành cường đại tới mức có thể khống chế thế giới, nhưng nếu không có người tu hành, thì chẳng lẽ không có vật khác khống chế thế giới sao?

Lão tăng nhìn Mông Ca:

-Đương nhiên, ngươi không tưởng tượng nổi cũng là điều bình thường, bởi vì ngươi đã quen với sự tồn tại của thế giới này. Ta cũng lười giải thích với ngươi. Ta nghe nói ở Trung Nguyên có một người trẻ tuổi rất có ý tứ đã khám phá ra những cái này, cho nên đi theo một con đường khác biệt. Nếu có cơ hội gặp hắn, ngươi có thể hiểu được ý của ta.

-Ai?

Mông Ca hỏi.

-Người mà ngươi sắp đối mặt.





Lão tăng uống một ngụm trà, kêu lên một tiếng thoải mái. Dường như ông ta rất hưởng thụ từng giây từng phút. Chỉ có người đã nhiều tuổi như ông ta mới có cảm thán như vậy.

-Nói lạc đề rồi, hiện tại để ta giải thích cho ngươi cái gì là Phật tông. Đây mới là nhiệm vụ mà hắn giao cho ta. Hắn muốn thông qua lời của ta để nói cho ngươi biết, vì sao Phật tông xuất hiện, vì sao Đại Luân Minh Vương xuất hiện, vì sao Tang Loạn xuất hiện. Lúc ngươi biết tất cả điều này, ngươi mới hiểu rằng hắn là kẻ thống trị thế giới này. Hắn chính là muốn ngươi hiểu được hắn là kẻ thống trị, kẻ thống trị mà không thể làm trái nghịch.

Mông Ca im lặng lắng nghe, không hỏi gì nữa.

Vừa rồi thanh âm kia lại xuất hiện, nhắc nhở lão tăng chớ lãng phí thời gian.

-Thế giới phát triển, luôn luôn có quy luật.

Lão tăng hắng giọng nói:

-Người đầu tiên xuất hiện trên thế giới này, còn chưa khai trí, sống như dã thú, ăn thịt sống, uống máu tươi, dùng lá cây che người. Thời kỳ đó, là thời kỳ con người bắt đầu học tập. Lúc đó con người không ngừng học hỏi, học đủ thứ để sinh tồn. Con người từ dã thú biến thành người, bắt đầu biết mặc quần áo, biết nấu đồ ăn chín, biết…sử dụng công cụ.

Nói tới đây, lão tăng ngừng một lát, dường như có điều gì muốn nói nhưng lại không thể nói. Bộ dạng này giống như hóc xương cá.

Lão tăng muốn nói không dám nói, vẻ mặt của ông ta thoạt nhìn khá khó chịu.



-Thôi, nói chính sự đi…

Lão tăng thở dài:

-Trước đây, hắn đã tồn tại. Có thể nói, hắn nhìn con người xuất hiện, nhìn con người phát triển, một mực quan sát, chưa từng nhúng tay vào. Lúc đó hắn thực sự là thần linh. Ít nhất làm được như thần, thờ ơ quan sát thế giới này. Nhưng hơn một nghìn năm trước…hắn bỗng nhiên không còn thờ ơ nữa, mà trực tiếp nhúng tay vào quỹ tích phát triển của thế giới này.

-Hắn nói cho ta biết, hắn đã trải qua địa ngục chân chính. Hắn không thể để cho địa ngục lại giáng xuống thế gian này. Hắn muốn loài người đi theo một hướng khác. Đường cũ là địa ngục, hắn muốn loài người đi trên con đường mới. Tới hiện tại ta vẫn tin tưởng lời này của hắn, bởi vì ta cũng là người tu hành. Chỉ cần là người tu hành, nghe qua những lời này liền tin tưởng hắn đúng. Hơn nữa, hắn còn cho ta nhìn thấy…địa ngục kia.

Lão tăng thu hồi nụ cười khinh thường, hơi ngẩng đầu nhìn lên trên.

-Cho nên, tuy ta luôn bất kính với hắn, nhưng hắn thực sự là thần. Bất kể như thế nào, có thể thay đổi tiến trình của thế giới, chẳng phải là thần sao? Vì muốn loại người không còn nếm trải địa ngục kia, hắn có thể là thần, cũng có thể là ma. Nếu ngươi thực sự muốn biết địa ngục kia là cái gì, ta có thể dẫn ngươi đi xem. Lúc ngươi nhìn thấy, ngươi sẽ không nhịn được nghĩ…Hắn đúng.

Lão tăng nhìn Mông Ca, nói:

-Bất kể là Phật tông hay là các tông môn khác, chỉ cần có người tin tưởng, chứng tỏ nó có lý do tồn tại. Bất kể là lừa người hay là thực sự, có người tin là có lý do tồn tại. Hắn bảo ngươi tới, là muốn cho ngươi nghe đạo lý của hắn. Trước khi chưa nghe, có lẽ ngươi cho rằng đây là một lời nói dối. Nhưng sau khi nghe rồi, ngươi sẽ phát hiện đó không phải là lời nói dối, mà quả thực có đạo lý.

Lời của ông ta không có logic gì cả, nhưng Mông Ca nghe vẫn rất chăm chú.

-Sau khi nghe xong, ngươi phát hiện mình tin. Tới lúc đó ngươi không cần phải hoài nghi điều mình tin là chân tướng hay là lừa gạt nữa.

Lão tăng đứng dậy, chậm rãi đi vào bên trong Đại Luân Tự.

-Ngươi có thể sẽ không hiểu được những điều hắn làm, bởi vì suy nghĩ của ngươi không đặt cùng vị trí với hắn. Ngươi cảm thấy hắn là tà ác, chính hắn lại cảm thấy mình là đại thiện.

-Không hiểu.

Mông Ca lắc đầu.

-Không sao, hiện tại ngươi không hiểu, cách cái đã hiểu không còn xa nữa rồi. Đi theo ta, sau đó ngươi sẽ thấy một cảnh tượng mà tới chết ngươi cũng sẽ không quên. Lúc ngươi tuổi già, có lẽ sẽ hối hận vì nhìn thấy cảnh này. Nhưng có mấy người có thể nhìn thấy kết cục? Ngươi rất may mắn.

Mông Ca đi theo sau lão tăng, bỗng nhiên nghĩ tới một việc:

-Vừa rồi ngươi nói, hiện tại hắn không thể thiếu ngươi, cho nên sẽ không giết ngươi?

-Hắn làm gì có người nào không thể thiếu. Ngay cả người như Đại Luân Minh Vương và Tang Loạn hắn cũng có thể buông tha, huống chi là một lão già sắp gần đất xa trời như ta. Ta nói hắn không giết ta, là vì ta còn dùng được, chứ không phải là không thể thiếu ta. Đó là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.



-Có thể nói ra không?

Mông Ca nói.

Y chợt phát hiện, Phật tông mà mình biết, không ngờ lại xa lạ như vậy.

Y từng cho rằng mình đã rất hiểu Phật tông. Chính vì y quyết chí phải diệt trừ được Phật tông, khiến sự thống trị của gia tộc Hoàng Kim lên tới đỉnh cao, cho nên y mới mất công sức đi tìm hiểu. Lúc kẻ địch mà ngươi nhìn chằm chằm vào lại là kẻ địch ngươi không hiểu, thì ngay từ lúc đầu ngươi đã thất bại rồi.

Trong ấn tượng của Mông Ca, những kẻ của Phật tông đều là sâu mọt. Những người này được mặc quần áo tốt nhất, ở chỗ tốt nhất, ăn đồ ăn tốt nhất, đất đai sở hữu cũng không phải nộp thuế. Bọn họ hưởng thụ sự quỳ bái của mục dân, thu hiếu kính của mục dân. Địa vị của tăng nhân còn hơn cả triều đình Mông Nguyên. Những người này có đặc quyền không gì sánh kịp. Nếu tăng nhân giết người, không cần đền mạng, thậm chí có thời điểm cũng không cần bồi thường.

Vương công đại thần có thể kết giao một vị cao tăng liền cảm thấy vẻ vang, thậm chí không tiếc dâng lên thê nữ.

Tông môn như vậy, chính là sâu mọt.

Đối với sự phát triển Mông Nguyên mà nói, Phật tông không hề có tác dụng gì.

Nhưng hôm nay, Mông Ca chợt phát hiện Phật tông trong nhận thức của mình là một Phật tông giả dối, hoặc là nói là mặt ngoài của Phật tông. Hiện tại y đang dần tiếp cận với Phật tông chân chính, tiếp cận với chân tướng mà không mấy người trên thế giới này biết được.

-Có thể, vì sao không thể nói?

Lão tăng cười cười:

-Ta cũng không muốn mang mấy bí mật kia xuống mồ.

-Ngươi từng gặp qua bao nhiêu Đại Tự Tại?

Lão tăng hỏi.

Mông Ca nghĩ một lúc, sau đó không xác định đáp:

-Năm thì phải. Trước kia gặp một người, gần đây gặp bốn người.

-Sáu rồi.

Lão tăng quay đầu nhìn y:

-Ta cũng là Đại Tự Tại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook