Chương 1272: Điểm mấu chốt
Trí Bạch
11/10/2019
Đội thuyền sau khi rời khỏi sông Lạc Thủy thì đi về hướng đông, từ ngược dòng chuyển thành xuôi dòng nên tốc độ tăng lên đáng kể. Tới Trường Giang thủy lộ trở nên sôi động hơn, bắt gặp không ít thương thuyền, mà những thương thuyền này, sáy bảy phần là thuyền của Hàng Thông Thiên Hạ.
Chỗ nước cạn là thuyền đánh cá nhỏ. Những ngư dân sinh sống ở hai bờ sông Trường Giang vẫn luôn sinh hoạt như vậy, cho dù có chiến tranh hay không. Bởi vì ngoài đánh cá ra, bọn họ không biết phải làm gì khác.
Lúc thuyền lớn tới Trường Giang, Phương Giải nhận được thư cấp báo từ Kinh Kỳ Đạo gửi tới, là Ngô Nhất Đạo tự tay viết. Trong thư nói rằng đại doanh đã trải qua một lần ám sát, tướng quân Lý Thái gặp chuyện bỏ mình. Tuy nhiên cũng may có Đạo tôn và y lưu lại, cho nên thích khách không dám tiếp tục giết người.
Còn thu được một thứ đặc biệt trên người thích khách, có thể khiến người ta biến mất lập tức.
Phương Giải liền nghĩ tới chuyện lão già mặc nho sam màu xanh biến mất trong nháy mắt ở Ngưu Gia đồn. Không hề nghi ngờ rằng, Nguyệt Ảnh Đường không chỉ có một vật như vậy. Đối với thời đại này mà nói, thứ Nguyệt Ảnh Đường đang giữ tạo cho người ta cảm giác bất an.
Cùng ngày, Phương Giải còn nhận được một quân tình khác.
Là Trần Định Nam phái Kiêu Kỵ Giáo dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới. Vốn định đưa tới Kinh Kỳ Đạo bên kia, kết quả người đưa tin đi nửa đường thì biết Phương Giải đã trở lại Tây Nam, cho nên đi vòng về phía nam. Hành trình chậm hơn dự tính mười này, nên lúc Phương Giải nhận được bức thư này, tâm tình rất trầm trọng.
-Xảy ra việc gì vậy?
Ngô Ẩn Ngọc thấy vẻ mặt khác thường của hắn liền không nhịn được hỏi.
-Mông Nguyên tiến quân tới Tây Bắc rồi.
Phương Giải hít sâu một hơi, nhưng trong lòng vẫn bàng hoàng. Không phải là hắn không dự liệu Mông Nguyên sẽ mang quân tới, nhưng hắn không ngờ rằng là đích thân Khoát Khắc Đài Mông Ca dẫn binh. Đại Hãn Mông Nguyên ngự giá thân chinh, xem ra lần này y không chỉ đơn giản là muốn Đại Tùy loạn càng thêm loạn.
-Lúc Trần Định Nam nhận được tin này thì việc người Mông Nguyên nhập quan đã qua gần một tháng. Từ khi Kim Thế Hùng rời khỏi Sơn Đông Đạo tiến quân về phía Kinh Kỳ Đạo, Tây Bắc gần như hư không. Có một số thế lực nhỏ tuy có tư binh trong tay, nhưng ở trước mặt lang kỵ Mông Nguyên, số tư binh đó đều vô dụng.
Trong mắt Phương Giải đầy vẻ lo lắng:
-Hiện tại Tây Bắc là một nơi không có phòng ngự. Lúc trước sở dĩ Hoàng Đế Đại Tùy kiên trì duy trì lấy Tây Bắc, chính là lo lắng có một ngày Mông Nguyên xâm lấn. Tây Bắc chính là một chiến trường tốt nhất, bởi vì nơi đó khá cằn cỗi. Còn Trung Nguyên thì không được, Trung Nguyên không chịu nổi bị phá hư như vậy.
Tang Táp Táp nói:
-Nhưng hiện tại Trung Nguyên thừa nhận chiến loạn cũng không ít.
Phương Giải lắc đầu:
-Cái này không giống nhau. Tuy hiện tại Trung Nguyên loạn nhưng còn trong vòng khống chế, bởi vì đánh nhau đều là người Hán, đều biết rằng một khi hủy hoại quá nghiêm trọng, tương lại dù mình là người thắng cũng khó mà thu thập được. Cho nên dù loạn, nhưng chưa tới mức tàn sát thiêu hủy. Còn một khi người Mông Nguyên tiến vào thì lại không giống. Lần này Mông Ca tự mình dẫn theo gần trăm vạn đại quân tới đây. Một đội quân khổng lồ như vậy, vật tư tiếp tế càng khổng lồ! Dù sao bọn chúng chỉ mang theo ít lương thực, dựa vào vẫn là cướp đoạt. Tây Bắc cằn cỗi, bọn chúng không cướp đoạt được gì ở đó, cho nên phải nhanh chóng tiến quân về hướng đông. Nhưng giờ Tây Bắc không có ai có thể ngăn cản được bọn chúng.
-Trần Định Nam muốn đánh?
Tang Táp Táp bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
-Ừ!
Phương Giải nói:
-Trong tay Trần Định Nam có mười lăm vạn binh mã, giờ đang ở Hà Tây Đạo, còn chưa vượt qua Nghi Thủy. Dựa theo hành trình thì bọn họ nên tiến vào Hà Đông Đạo rồi ngăn cản đường lui của Cao Khai Thái rồi. Nhưng chính vì người Mông Nguyên tới, Trần Định Nam quyết định tạm dừng ở Hà Tây Đạo.
-Trăm vạn lang kỵ…
Tang Táp Táp nhíu mày:
-Khoát Khắc Đài Mông Ca lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy?
Phương Giải nói:
-Không chỉ là lang kỵ. Mông Nguyên nội loạn, gia tộc Khoát Khắc Đài Mông tuy chiến thắng Phật tông, nhưng lang kỵ tổn thất nghiêm trọng. Lần này Mông Ca chỉ dẫn theo hai mươi vạn lạng kỵ, cũng là lang kỵ Vương Đình tinh nhuệ nhất của y. Ngoài ra còn có một đội kỵ binh gọi là Hắc Sơn Quân mà ta không hiểu rõ cho lắm. Còn lại, đều là mục dân cưỡng ép trưng thu ở các bộ tộc. Nhưng những mục dân này đều rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lên ngựa liền thành binh lính.
-Hắc Sơn Quân…
Tang Táp Táp biến sắc:
-Đó mới là đội quân đáng sợ nhất của Mông Nguyên. Ngay cả gia tộc Hoàng Kim cũng kiêng kỵ, phải đặt bọn họ ở nơi tận cùng phương bắc không điều động tới. Nếu không phải Mông Nguyên nội loạn, binh lực của Mông Ca đã như trứng chọi đá, vậy thì bọn họ cũng sẽ không sử dụng tới Hắc Sơn Quân.
Nàng giải thích qua sự tồn tại của Hắc Sơn Quân với Phương Giải. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Phương Giải càng thêm ngưng trọng.
-Không thể đánh ở Hà Tây Đạo.
Trầm ngâm một lúc, Phương Giải đưa ra quyết định:
-Trong đội ngũ của Trần Định Nam, có hơn nửa là tân binh chưa trải qua chiến trận, một nửa khác dù là lão binh nhưng đều từ Vân Nam Đạo xa xôi kia tới, sớm đã mệt mỏi. Hơn nữa dựa vào sông mà chiến, đối mặt với đại quân cho chính Mông Ca chỉ huy cơ hồ không có phần thắng, bởi vì Mông Ca tất nhiên muốn đánh thắng trận chiến đầu tiên này.
-Người đâu.
Phương Giải quay đầu phân phó:
-Truyền tin khẩn cấp, lệnh cho Trần Định Nam lập tức vượt qua sông Nghi Thủy, tới Hà Đông Đạo bố trí phòng ngự. Người Mông Nguyên không có thuyền, nên không dễ vượt qua Nghi Thủy. Đồng thời thiêu hủy toàn bộ thuyền có thể tìm thấy ở Hà Tây Đạo, không lưu lại cho người Mông Nguyên một con thuyền nào.
-Lệnh cho thủy sư Đoạn Tranh lập tức lên phía bắc tiếp ứng cho đội của Trần Định Nam. Đợi Trần Định Nam vượt qua sông, thủy sư liền bố trí phòng ngự ở đường sông, giúp đỡ Trần Định Nam ngăn cản người Mông Nguyên tiến về phía đông.
-Lệnh cho các đại doanh ở Kinh Kỳ Đạo chia ra mười vạn, để Thôi Trung Chấn làm chủ tướng, nhanh chóng tới Hà Đông Đạo tiếp viện. Đại doanh Kinh Kỳ Đạo tạm thời không cần xuất kích, đình chỉ giao chiến với Cao Khai Thái.
Phương Giải liên tục hạ ba quân lệnh, Kiêu Kỵ Giáo ghi lại rồi đưa cho Phương Giải, Phương Giải gỡ lệnh bài ở thắt lưng xuống rồi đưa cho y.
-Nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất truyền quân lệnh, chớ để xảy ra sai sót.
…
…
Cách phía nam Trường An năm mươi dặm.
Xoảng một tiếng, một chiếc cốc vỡ nát dưới đất, mảnh vỡ bắn tung téo. Cao Khai Thái nổi giận, mặt mày xanh mét nhìn người mặc nho sam màu xanh ngồi trên ghé, gầm lên nói:
-Việc này không giống với việc các ngươi từng nói với ta lúc trước. Lúc ấy ngươi chỉ nói là tìm tới sự giúp đỡ của Phật tông, không hề đề cập tới chuyện Mông Ca thân chinh. Hiện tại lang kỵ nhập quan, ta phải làm sao bây giờ.
-Ngươi?
Nam tử mặc nho sam màu xanh cười nói:
-Nên làm gì thì cứ làm, chẳng lẽ lần trước Lão Tứ tới không nói rõ cho ngươi biết sao? Muốn Nguyệt Ảnh Đường của ta hỗ trợ, tất nhiên phải trả giá một ít. Huống chi hiện tại còn chưa tới lân ngươi trả giá, ngược lại còn tìm cho ngươi một trợ giúp thật lớn.
Chỗ nước cạn là thuyền đánh cá nhỏ. Những ngư dân sinh sống ở hai bờ sông Trường Giang vẫn luôn sinh hoạt như vậy, cho dù có chiến tranh hay không. Bởi vì ngoài đánh cá ra, bọn họ không biết phải làm gì khác.
Lúc thuyền lớn tới Trường Giang, Phương Giải nhận được thư cấp báo từ Kinh Kỳ Đạo gửi tới, là Ngô Nhất Đạo tự tay viết. Trong thư nói rằng đại doanh đã trải qua một lần ám sát, tướng quân Lý Thái gặp chuyện bỏ mình. Tuy nhiên cũng may có Đạo tôn và y lưu lại, cho nên thích khách không dám tiếp tục giết người.
Còn thu được một thứ đặc biệt trên người thích khách, có thể khiến người ta biến mất lập tức.
Phương Giải liền nghĩ tới chuyện lão già mặc nho sam màu xanh biến mất trong nháy mắt ở Ngưu Gia đồn. Không hề nghi ngờ rằng, Nguyệt Ảnh Đường không chỉ có một vật như vậy. Đối với thời đại này mà nói, thứ Nguyệt Ảnh Đường đang giữ tạo cho người ta cảm giác bất an.
Cùng ngày, Phương Giải còn nhận được một quân tình khác.
Là Trần Định Nam phái Kiêu Kỵ Giáo dùng tốc độ nhanh nhất đưa tới. Vốn định đưa tới Kinh Kỳ Đạo bên kia, kết quả người đưa tin đi nửa đường thì biết Phương Giải đã trở lại Tây Nam, cho nên đi vòng về phía nam. Hành trình chậm hơn dự tính mười này, nên lúc Phương Giải nhận được bức thư này, tâm tình rất trầm trọng.
-Xảy ra việc gì vậy?
Ngô Ẩn Ngọc thấy vẻ mặt khác thường của hắn liền không nhịn được hỏi.
-Mông Nguyên tiến quân tới Tây Bắc rồi.
Phương Giải hít sâu một hơi, nhưng trong lòng vẫn bàng hoàng. Không phải là hắn không dự liệu Mông Nguyên sẽ mang quân tới, nhưng hắn không ngờ rằng là đích thân Khoát Khắc Đài Mông Ca dẫn binh. Đại Hãn Mông Nguyên ngự giá thân chinh, xem ra lần này y không chỉ đơn giản là muốn Đại Tùy loạn càng thêm loạn.
-Lúc Trần Định Nam nhận được tin này thì việc người Mông Nguyên nhập quan đã qua gần một tháng. Từ khi Kim Thế Hùng rời khỏi Sơn Đông Đạo tiến quân về phía Kinh Kỳ Đạo, Tây Bắc gần như hư không. Có một số thế lực nhỏ tuy có tư binh trong tay, nhưng ở trước mặt lang kỵ Mông Nguyên, số tư binh đó đều vô dụng.
Trong mắt Phương Giải đầy vẻ lo lắng:
-Hiện tại Tây Bắc là một nơi không có phòng ngự. Lúc trước sở dĩ Hoàng Đế Đại Tùy kiên trì duy trì lấy Tây Bắc, chính là lo lắng có một ngày Mông Nguyên xâm lấn. Tây Bắc chính là một chiến trường tốt nhất, bởi vì nơi đó khá cằn cỗi. Còn Trung Nguyên thì không được, Trung Nguyên không chịu nổi bị phá hư như vậy.
Tang Táp Táp nói:
-Nhưng hiện tại Trung Nguyên thừa nhận chiến loạn cũng không ít.
Phương Giải lắc đầu:
-Cái này không giống nhau. Tuy hiện tại Trung Nguyên loạn nhưng còn trong vòng khống chế, bởi vì đánh nhau đều là người Hán, đều biết rằng một khi hủy hoại quá nghiêm trọng, tương lại dù mình là người thắng cũng khó mà thu thập được. Cho nên dù loạn, nhưng chưa tới mức tàn sát thiêu hủy. Còn một khi người Mông Nguyên tiến vào thì lại không giống. Lần này Mông Ca tự mình dẫn theo gần trăm vạn đại quân tới đây. Một đội quân khổng lồ như vậy, vật tư tiếp tế càng khổng lồ! Dù sao bọn chúng chỉ mang theo ít lương thực, dựa vào vẫn là cướp đoạt. Tây Bắc cằn cỗi, bọn chúng không cướp đoạt được gì ở đó, cho nên phải nhanh chóng tiến quân về hướng đông. Nhưng giờ Tây Bắc không có ai có thể ngăn cản được bọn chúng.
-Trần Định Nam muốn đánh?
Tang Táp Táp bỗng nhiên nghĩ tới điểm này.
-Ừ!
Phương Giải nói:
-Trong tay Trần Định Nam có mười lăm vạn binh mã, giờ đang ở Hà Tây Đạo, còn chưa vượt qua Nghi Thủy. Dựa theo hành trình thì bọn họ nên tiến vào Hà Đông Đạo rồi ngăn cản đường lui của Cao Khai Thái rồi. Nhưng chính vì người Mông Nguyên tới, Trần Định Nam quyết định tạm dừng ở Hà Tây Đạo.
-Trăm vạn lang kỵ…
Tang Táp Táp nhíu mày:
-Khoát Khắc Đài Mông Ca lấy đâu ra nhiều binh mã như vậy?
Phương Giải nói:
-Không chỉ là lang kỵ. Mông Nguyên nội loạn, gia tộc Khoát Khắc Đài Mông tuy chiến thắng Phật tông, nhưng lang kỵ tổn thất nghiêm trọng. Lần này Mông Ca chỉ dẫn theo hai mươi vạn lạng kỵ, cũng là lang kỵ Vương Đình tinh nhuệ nhất của y. Ngoài ra còn có một đội kỵ binh gọi là Hắc Sơn Quân mà ta không hiểu rõ cho lắm. Còn lại, đều là mục dân cưỡng ép trưng thu ở các bộ tộc. Nhưng những mục dân này đều rất giỏi cưỡi ngựa bắn cung, lên ngựa liền thành binh lính.
-Hắc Sơn Quân…
Tang Táp Táp biến sắc:
-Đó mới là đội quân đáng sợ nhất của Mông Nguyên. Ngay cả gia tộc Hoàng Kim cũng kiêng kỵ, phải đặt bọn họ ở nơi tận cùng phương bắc không điều động tới. Nếu không phải Mông Nguyên nội loạn, binh lực của Mông Ca đã như trứng chọi đá, vậy thì bọn họ cũng sẽ không sử dụng tới Hắc Sơn Quân.
Nàng giải thích qua sự tồn tại của Hắc Sơn Quân với Phương Giải. Sau khi nghe xong, sắc mặt của Phương Giải càng thêm ngưng trọng.
-Không thể đánh ở Hà Tây Đạo.
Trầm ngâm một lúc, Phương Giải đưa ra quyết định:
-Trong đội ngũ của Trần Định Nam, có hơn nửa là tân binh chưa trải qua chiến trận, một nửa khác dù là lão binh nhưng đều từ Vân Nam Đạo xa xôi kia tới, sớm đã mệt mỏi. Hơn nữa dựa vào sông mà chiến, đối mặt với đại quân cho chính Mông Ca chỉ huy cơ hồ không có phần thắng, bởi vì Mông Ca tất nhiên muốn đánh thắng trận chiến đầu tiên này.
-Người đâu.
Phương Giải quay đầu phân phó:
-Truyền tin khẩn cấp, lệnh cho Trần Định Nam lập tức vượt qua sông Nghi Thủy, tới Hà Đông Đạo bố trí phòng ngự. Người Mông Nguyên không có thuyền, nên không dễ vượt qua Nghi Thủy. Đồng thời thiêu hủy toàn bộ thuyền có thể tìm thấy ở Hà Tây Đạo, không lưu lại cho người Mông Nguyên một con thuyền nào.
-Lệnh cho thủy sư Đoạn Tranh lập tức lên phía bắc tiếp ứng cho đội của Trần Định Nam. Đợi Trần Định Nam vượt qua sông, thủy sư liền bố trí phòng ngự ở đường sông, giúp đỡ Trần Định Nam ngăn cản người Mông Nguyên tiến về phía đông.
-Lệnh cho các đại doanh ở Kinh Kỳ Đạo chia ra mười vạn, để Thôi Trung Chấn làm chủ tướng, nhanh chóng tới Hà Đông Đạo tiếp viện. Đại doanh Kinh Kỳ Đạo tạm thời không cần xuất kích, đình chỉ giao chiến với Cao Khai Thái.
Phương Giải liên tục hạ ba quân lệnh, Kiêu Kỵ Giáo ghi lại rồi đưa cho Phương Giải, Phương Giải gỡ lệnh bài ở thắt lưng xuống rồi đưa cho y.
-Nhớ kỹ, dùng tốc độ nhanh nhất truyền quân lệnh, chớ để xảy ra sai sót.
…
…
Cách phía nam Trường An năm mươi dặm.
Xoảng một tiếng, một chiếc cốc vỡ nát dưới đất, mảnh vỡ bắn tung téo. Cao Khai Thái nổi giận, mặt mày xanh mét nhìn người mặc nho sam màu xanh ngồi trên ghé, gầm lên nói:
-Việc này không giống với việc các ngươi từng nói với ta lúc trước. Lúc ấy ngươi chỉ nói là tìm tới sự giúp đỡ của Phật tông, không hề đề cập tới chuyện Mông Ca thân chinh. Hiện tại lang kỵ nhập quan, ta phải làm sao bây giờ.
-Ngươi?
Nam tử mặc nho sam màu xanh cười nói:
-Nên làm gì thì cứ làm, chẳng lẽ lần trước Lão Tứ tới không nói rõ cho ngươi biết sao? Muốn Nguyệt Ảnh Đường của ta hỗ trợ, tất nhiên phải trả giá một ít. Huống chi hiện tại còn chưa tới lân ngươi trả giá, ngược lại còn tìm cho ngươi một trợ giúp thật lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.