Chương 590: Dọa cho bọn chúng chết đứng ((1))
Trí Bạch
01/01/2019
Sau một hồi yên tĩnh, Hạo Nhiên điện lập tức như nổ nồi. Đám triều thần điên cuồng gào thét, có người muốn lao ra ngoài
nhưng bị mấy Cẩm Y Giáo đánh ngã xuống đất. Hoàng Đế híp mắt nhìn cảnh
tượng trước mặt, khuôn mặt đỏ lên vì hưng phấn.
Cẩm Y Giáo như lang như hổ chẳng quan tâm những đại nhân vật này có bối cảnh hiển hách như thế nào, quyền cước đấm đá, không đầy một lát, tiếng kêu gào tức giận đã biến thành tiếng kêu thê lương, càng về sau ngay cả khí lực kêu lên cũng mất. Hơn một trăm triều thần bị Cẩm Y Giáo đánh đập quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển như bầy chó dưới ánh mặt trời chói chang.
Tô Bất Úy liếc nhìn Hoàng Đế một cái, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Kim Thế Hùng cũng mang theo vẻ giật mình nhìn cảnh tượng này, trong lòng rối bời. Y cẩn thận lùi về phía sau một bước, dường như không muốn tiếp xúc gần với sát khí của vị Hoàng Đế cao cao tại thượng nhưng có vẻ như sắp gần đất xa trời này rồi. Vị chí tôn gầy gò, vẫn còn sự ngạo nghễ lúc trước.
Lúc này y mới chính thức hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘Chí tôn’.
Mà sau khi Hạo Nhiên điện trở nên yên tĩnh, Hoàng Đế giơ tay ra hiệu cho Tô Bất Úy đỡ mình dậy. Tô Bất Úy vội vàng đi tới, giúp Hoàng Đế đi từ từ xuống bậc thang. Hoàng Đế mỉm cười nhìn đám triều thần nằm lăn ra đất, sự đắc ý trong mắt giống như là một đứa trẻ con vừa lừa được một viên kẹo.
- Từ lúc trẫm mới đăng cơ, đã biết khối u lớn nhất của Đại Tùy là gì.
Y vừa đi vừa nói:
- Nhưng trẫm biết, tuy các ngươi là khối u, nhưng cũng là trụ cột của đế quốc. Trẫm từng nghĩ dựa vào năng lực của mình để xóa đi tâm tư của các ngươi, khiến các ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho Đại Tùy. Lúc đầu, thậm chí trẫm tưởng rằng mình đã làm được điều đó. Trẫm thừa nhận, trẫm không ngờ rằng mới có trăm năm, mà thói xấu của Đại Tùy lại trở nên trầm trọng như vậy.
- Trẫm luôn nghĩ, Đại Tùy không tách ra khỏi các ngươi, cho nên chỉ cần không chạm tới gốc rễ của quốc gia, thì trẫm cũng lười so đo với các ngươi. Nếu Đại Tùy là một tòa đại điện, thì dân chúng chính là những viên gạch cứng rắn, mà các ngươi là những cây cột nhà. Các ngươi cảm thấy nếu đại điện này không có các ngươi thì sẽ sụp xuống. Nhưng chẳng lẽ các ngươi đã quên không có gạch thì mấy cây cột nhà có tác dụng gì? Ngay cả dựng lên cũng không dựng được. Đừng nghĩ mình quá quan trọng, nhất là khi trẫm không sống được lâu.
Hoàng Đế đứng trước một thần tử cả người là máu, chỉ chỉ vào y, nói:
- Lúc trước tổ tiên của ngươi đi theo Thái Tổ Hoàng Đế lập quốc cũng đổ không ít máu, nhưng không phải là thứ máu nhơ nhuốc này. Tổ tiên của ngươi xuất từ hàn môn, bởi vì có công lao, nên được Dương gia ban thưởng xứng đáng. Nhưng mới chỉ trăm năm trôi qua, gia tộc các ngươi liền có kiểu thái độ như mấy danh môn có lịch sử hàng nghìn năm kia. Gia tộc các ngươi không có ai thực sự trung thành với đế quốc, với Dương gia của trẫm. Các ngươi chỉ trung thành với gia tộc của mình mà thôi.
- Nếu không phải thời gian của trẫm không còn nhiều, thì trẫm còn có thể chịu đựng.
Hoàng Đế tiếp tục đi về phía trước, nhìn từng thần tử bị đánh ngã:
- Lúc ở Trường An trẫm đã bắt đầu suy nghĩ chuyện này, nhưng vẫn chưa thể hạ quyết tâm. Trẫm không luyến tiếc các ngươi, mà là luyến tiếc miếng thịt phải khoét đi từ Đại Tùy. Về sau tây chinh, thấy các ngươi càng thêm nịnh nọt, trong lòng trẫm càng lạnh lẽo. Dương gia không làm gì có lỗi với các ngươi, mà các ngươi lại chuẩn bị đầu nhập vào chủ tử mới. Hôm nay các ngươi là thần tử của trẫm, ngày mai liền theo đuôi kẻ khác quỳ lạy nịnh hót…
- Trẫm vốn định không cho các ngươi cơ hội. Không phải vạn bất đắc dĩ thì trẫm không cần đi tới một bước này. Dù sao đây là một chuyện dao động tới căn cơ quốc gia, nếu không cẩn thận thì cả giang sơn Đại Tùy có thể bị sụp đổ. Nhưng hiện tại trẫm hiểu ra, khoét đi chỗ ung nhọt này, thì Đại Tùy mới khỏi bệnh được. Thái tử còn nhỏ, Hoàng hậu bất lực, giữ các ngươi lại, Thái tử và Hoàng hậu sẽ biến thành con rối mặc cho các ngươi bài bố mà thôi. Kỳ thực trận chiến này dù thế nào, thì các ngươi vẫn là những kẻ thu lợi lớn nhất. Phản tặc thắng, các ngươi quay đầu đón chào. Đại Tùy thắng, các ngươi có thể thao túng triều cương…Tính kế hay lắm, kín mít không một kẽ hở.
- Nhưng đã đến lúc này rồi, trẫm còn sợ gì? Dù kín mít không một kẻ hở, thì trẫm liền dùng dao cắt nó ra.
Một triều thần tóc đã hoa râm nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu, bị Cẩm Y Giáo ở đằng sau dùng chân đè xuống. Y khó khăn ngẩng đầu, dùng hết khí lực gào lên:
- Dương Dịch, ngươi nên biết ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi lầm…Lúc trước Thái tổ Hoàng Đế khai quốc, ở trận chiến núi Gia Dự, Thái Tổ chỉ có bốn vạn binh lính, mà tiền triều Trịnh Quốc đã tụ tập sáu mươi vạn đại quân. Lúc ấy có không ít tướng lĩnh phụ tá dưới trướng của Thái Tổ âm thầm liên lạc với Trịnh Quốc. Về sau Thái Tổ đại phá quân địch, dùng bốn vạn tinh nhuệ quét ngang sáu mươi vạn người…Trong soái trướng của Trịnh quân, Thái Tổ Hoàng Đế lấy ra một sọt đầy thư từ, rồi bảo thủ hạ đốt hết số thư từ này ở trước mặt mọi người. Sự quyết đoán của Thái Tổ nhận được sự quên mình phục vụ của các hạ thần, được vạn dân quy thuận!Nghe thấy câu này, Hoàng Đế không nhịn được cười lạnh:
- Chính vì thế, mà các ngươi càng ngày càng càn rỡ! Nếu lúc ấy là trẫm, trẫm cũng làm như vậy. Nhưng nếu đổi Thái Tổ ở tình cảnh hiện tại của trẫm, Thái Tổ cũng sẽ giết các ngươi. Đám ngươi các ngươi, mới hơn một trăm năm đã quên một điều rằng, dao găm vĩnh viễn nằm trong tay của Hoàng tộc.
Thần tử kia cầu khẩn nói:
- Bệ hạ…bệ hạ nhân từ, thần biết sai rồi, thần thề, thần không dám có dị tâm nữa, cầu bệ hạ khai ân!
Hoàng Đế chậm rãi ngồi xuống trước mặt y, lấy khăn tay lau vết máu ở miệng của thần tử này:
- Trẫm là Hoàng Đế, các ngươi là thần tử, theo lý thuyết…thì làm cha, sao có thể không tha thứ sai lầm của đứa con?
Nghe thấy câu này, triều thần cầu xin tha thứ lập tức cảm thấy có một tia hy vọng.
- Nhưng đứa con bất hiếu, giữ lại làm gì? Ô nha phản bộ, cao dương quỵ nhũ, mà các ngươi thì thời khắc muốn đào cơ nghiệp của trẫm.
(Ô nha phản bộ, cao dương quỵ nhũ: Con dê vì biết ơn của mẹ nên quỳ xuống mà bú. Con quạ có cái nghĩa là khi mẹ già thì nó đi kiếm mồi mớm ngược lại cho mẹ ăn)
Hoàng Đế đặt khăn tay ở một bên, khoát tay nói với Tô Bất Úy:
- Tử hình tại chỗ. Trẫm chém hơn ba vạn đầu người ở trong thành Trường An, nhưng chưa từng tới pháp trường. Hôm nay trẫm sẽ biến nơi này thành pháp trường, nhìn tận mắt cảnh giết người.
Tô Bất Úy đỡ Hoàng Đế quay lại chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, Hoàng Đế nhìn thoáng qua Kim Thế Hùng:
- Ngươi là Đại tướng quân của triều đình, trải qua nhiều trận chiến, dẫm lên núi xương, vượt qua hồ máu, sao giờ này lại phát run?
Kim Thế Hùng quỳ xuống nói:
- Thần…sự thiên uy của bệ hạ.
Hoàng Đế trầm mặc, bàn tay chậm rãi hạ xuống:
- Khó được, còn có người biết thiên uy đáng sợ.
Lúc tay y hạ hẳn xuống, đám Cẩm Y Giáo lập tức vung hoành đao lên, tiếng kêu rên và tiếng chạm vào xương cốt đan vào một chỗ, biến Hạo Nhiên điện thành Diêm La điện.
Cẩm Y Giáo như lang như hổ chẳng quan tâm những đại nhân vật này có bối cảnh hiển hách như thế nào, quyền cước đấm đá, không đầy một lát, tiếng kêu gào tức giận đã biến thành tiếng kêu thê lương, càng về sau ngay cả khí lực kêu lên cũng mất. Hơn một trăm triều thần bị Cẩm Y Giáo đánh đập quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển như bầy chó dưới ánh mặt trời chói chang.
Tô Bất Úy liếc nhìn Hoàng Đế một cái, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Kim Thế Hùng cũng mang theo vẻ giật mình nhìn cảnh tượng này, trong lòng rối bời. Y cẩn thận lùi về phía sau một bước, dường như không muốn tiếp xúc gần với sát khí của vị Hoàng Đế cao cao tại thượng nhưng có vẻ như sắp gần đất xa trời này rồi. Vị chí tôn gầy gò, vẫn còn sự ngạo nghễ lúc trước.
Lúc này y mới chính thức hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘Chí tôn’.
Mà sau khi Hạo Nhiên điện trở nên yên tĩnh, Hoàng Đế giơ tay ra hiệu cho Tô Bất Úy đỡ mình dậy. Tô Bất Úy vội vàng đi tới, giúp Hoàng Đế đi từ từ xuống bậc thang. Hoàng Đế mỉm cười nhìn đám triều thần nằm lăn ra đất, sự đắc ý trong mắt giống như là một đứa trẻ con vừa lừa được một viên kẹo.
- Từ lúc trẫm mới đăng cơ, đã biết khối u lớn nhất của Đại Tùy là gì.
Y vừa đi vừa nói:
- Nhưng trẫm biết, tuy các ngươi là khối u, nhưng cũng là trụ cột của đế quốc. Trẫm từng nghĩ dựa vào năng lực của mình để xóa đi tâm tư của các ngươi, khiến các ngươi toàn tâm toàn ý làm việc cho Đại Tùy. Lúc đầu, thậm chí trẫm tưởng rằng mình đã làm được điều đó. Trẫm thừa nhận, trẫm không ngờ rằng mới có trăm năm, mà thói xấu của Đại Tùy lại trở nên trầm trọng như vậy.
- Trẫm luôn nghĩ, Đại Tùy không tách ra khỏi các ngươi, cho nên chỉ cần không chạm tới gốc rễ của quốc gia, thì trẫm cũng lười so đo với các ngươi. Nếu Đại Tùy là một tòa đại điện, thì dân chúng chính là những viên gạch cứng rắn, mà các ngươi là những cây cột nhà. Các ngươi cảm thấy nếu đại điện này không có các ngươi thì sẽ sụp xuống. Nhưng chẳng lẽ các ngươi đã quên không có gạch thì mấy cây cột nhà có tác dụng gì? Ngay cả dựng lên cũng không dựng được. Đừng nghĩ mình quá quan trọng, nhất là khi trẫm không sống được lâu.
Hoàng Đế đứng trước một thần tử cả người là máu, chỉ chỉ vào y, nói:
- Lúc trước tổ tiên của ngươi đi theo Thái Tổ Hoàng Đế lập quốc cũng đổ không ít máu, nhưng không phải là thứ máu nhơ nhuốc này. Tổ tiên của ngươi xuất từ hàn môn, bởi vì có công lao, nên được Dương gia ban thưởng xứng đáng. Nhưng mới chỉ trăm năm trôi qua, gia tộc các ngươi liền có kiểu thái độ như mấy danh môn có lịch sử hàng nghìn năm kia. Gia tộc các ngươi không có ai thực sự trung thành với đế quốc, với Dương gia của trẫm. Các ngươi chỉ trung thành với gia tộc của mình mà thôi.
- Nếu không phải thời gian của trẫm không còn nhiều, thì trẫm còn có thể chịu đựng.
Hoàng Đế tiếp tục đi về phía trước, nhìn từng thần tử bị đánh ngã:
- Lúc ở Trường An trẫm đã bắt đầu suy nghĩ chuyện này, nhưng vẫn chưa thể hạ quyết tâm. Trẫm không luyến tiếc các ngươi, mà là luyến tiếc miếng thịt phải khoét đi từ Đại Tùy. Về sau tây chinh, thấy các ngươi càng thêm nịnh nọt, trong lòng trẫm càng lạnh lẽo. Dương gia không làm gì có lỗi với các ngươi, mà các ngươi lại chuẩn bị đầu nhập vào chủ tử mới. Hôm nay các ngươi là thần tử của trẫm, ngày mai liền theo đuôi kẻ khác quỳ lạy nịnh hót…
- Trẫm vốn định không cho các ngươi cơ hội. Không phải vạn bất đắc dĩ thì trẫm không cần đi tới một bước này. Dù sao đây là một chuyện dao động tới căn cơ quốc gia, nếu không cẩn thận thì cả giang sơn Đại Tùy có thể bị sụp đổ. Nhưng hiện tại trẫm hiểu ra, khoét đi chỗ ung nhọt này, thì Đại Tùy mới khỏi bệnh được. Thái tử còn nhỏ, Hoàng hậu bất lực, giữ các ngươi lại, Thái tử và Hoàng hậu sẽ biến thành con rối mặc cho các ngươi bài bố mà thôi. Kỳ thực trận chiến này dù thế nào, thì các ngươi vẫn là những kẻ thu lợi lớn nhất. Phản tặc thắng, các ngươi quay đầu đón chào. Đại Tùy thắng, các ngươi có thể thao túng triều cương…Tính kế hay lắm, kín mít không một kẽ hở.
- Nhưng đã đến lúc này rồi, trẫm còn sợ gì? Dù kín mít không một kẻ hở, thì trẫm liền dùng dao cắt nó ra.
Một triều thần tóc đã hoa râm nhổ một bãi nước bọt có lẫn máu, bị Cẩm Y Giáo ở đằng sau dùng chân đè xuống. Y khó khăn ngẩng đầu, dùng hết khí lực gào lên:
- Dương Dịch, ngươi nên biết ngươi phạm vào bao nhiêu lỗi lầm…Lúc trước Thái tổ Hoàng Đế khai quốc, ở trận chiến núi Gia Dự, Thái Tổ chỉ có bốn vạn binh lính, mà tiền triều Trịnh Quốc đã tụ tập sáu mươi vạn đại quân. Lúc ấy có không ít tướng lĩnh phụ tá dưới trướng của Thái Tổ âm thầm liên lạc với Trịnh Quốc. Về sau Thái Tổ đại phá quân địch, dùng bốn vạn tinh nhuệ quét ngang sáu mươi vạn người…Trong soái trướng của Trịnh quân, Thái Tổ Hoàng Đế lấy ra một sọt đầy thư từ, rồi bảo thủ hạ đốt hết số thư từ này ở trước mặt mọi người. Sự quyết đoán của Thái Tổ nhận được sự quên mình phục vụ của các hạ thần, được vạn dân quy thuận!Nghe thấy câu này, Hoàng Đế không nhịn được cười lạnh:
- Chính vì thế, mà các ngươi càng ngày càng càn rỡ! Nếu lúc ấy là trẫm, trẫm cũng làm như vậy. Nhưng nếu đổi Thái Tổ ở tình cảnh hiện tại của trẫm, Thái Tổ cũng sẽ giết các ngươi. Đám ngươi các ngươi, mới hơn một trăm năm đã quên một điều rằng, dao găm vĩnh viễn nằm trong tay của Hoàng tộc.
Thần tử kia cầu khẩn nói:
- Bệ hạ…bệ hạ nhân từ, thần biết sai rồi, thần thề, thần không dám có dị tâm nữa, cầu bệ hạ khai ân!
Hoàng Đế chậm rãi ngồi xuống trước mặt y, lấy khăn tay lau vết máu ở miệng của thần tử này:
- Trẫm là Hoàng Đế, các ngươi là thần tử, theo lý thuyết…thì làm cha, sao có thể không tha thứ sai lầm của đứa con?
Nghe thấy câu này, triều thần cầu xin tha thứ lập tức cảm thấy có một tia hy vọng.
- Nhưng đứa con bất hiếu, giữ lại làm gì? Ô nha phản bộ, cao dương quỵ nhũ, mà các ngươi thì thời khắc muốn đào cơ nghiệp của trẫm.
(Ô nha phản bộ, cao dương quỵ nhũ: Con dê vì biết ơn của mẹ nên quỳ xuống mà bú. Con quạ có cái nghĩa là khi mẹ già thì nó đi kiếm mồi mớm ngược lại cho mẹ ăn)
Hoàng Đế đặt khăn tay ở một bên, khoát tay nói với Tô Bất Úy:
- Tử hình tại chỗ. Trẫm chém hơn ba vạn đầu người ở trong thành Trường An, nhưng chưa từng tới pháp trường. Hôm nay trẫm sẽ biến nơi này thành pháp trường, nhìn tận mắt cảnh giết người.
Tô Bất Úy đỡ Hoàng Đế quay lại chỗ ngồi. Sau khi ngồi xuống, Hoàng Đế nhìn thoáng qua Kim Thế Hùng:
- Ngươi là Đại tướng quân của triều đình, trải qua nhiều trận chiến, dẫm lên núi xương, vượt qua hồ máu, sao giờ này lại phát run?
Kim Thế Hùng quỳ xuống nói:
- Thần…sự thiên uy của bệ hạ.
Hoàng Đế trầm mặc, bàn tay chậm rãi hạ xuống:
- Khó được, còn có người biết thiên uy đáng sợ.
Lúc tay y hạ hẳn xuống, đám Cẩm Y Giáo lập tức vung hoành đao lên, tiếng kêu rên và tiếng chạm vào xương cốt đan vào một chỗ, biến Hạo Nhiên điện thành Diêm La điện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.