Chương 1327: Độc ác chính ở lòng người
Trí Bạch
11/10/2019
Đại thủ lĩnh!Một tướng lĩnh của Xích Mi quân chậm rãi dựa vào vách đá ngồi xuống. Lúc ngồi xuống vẫn mân mê đến vết thương, đau đến mức khiến y nhếch miệng lên vài cái. Trên đùi y trúng một mũi tên, mũi tên đó vẫn chưa được nhổ ra. Trên đầu mũi tên lông vũ này có xước mang rô, nếu như cố nhổ ra ngoài thì sẽ xé rách máu thịt bên trong ra, muốn cầm máu cũng không được. Kiểu vết thương tứ lăng hình này vốn khó xử lý hơn vết thương của đao kiếm nhiều.Miếng vải băng bó vết thương kia sớm đã bị máu ngấm qua, sắc mặt tái nhợt của y khiến người khác sợ hãi. Cũng không biết là vì mất máu quá nhiều hay là bởi vì không nhìn thấy hy vọng đâu cả.- Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kẻ thù sắp tấn công rồi!Y tên gọi là Cừu Thất, từng là đạo tặc độc hành. Danh tiếng của y trong sáu bảy quận phía nam của Đông Cương đúng là vang dội vô cùng. Quan phủ của vùng, ban đầu còn ra giá một nghìn lượng vàng để mua đầu của y nhưng không ai bắt được. Người này chuyên trộm đồ vâth quý giá của nhà người khác, ỷ vào thân thủ khinh công đi lại như bay mà gây vô số án.Sau khi Cừu Thất ngồi xuống, nhìn thoáng qua miệng vết thương của mình, lắc đầu, nói:-Người mà chúng ta phá vòng vây để đi cầu cứu đã đi ra ngoài đó rồi, bất luận người vây chúng ta là thuộc hạ của ai thì đừng có đợi nữa. Viện binh cách chúng ta gần nhất là binh Mộc phủ của thành Xương Bình nhưng có lẽ sớm đã đến rồi. Hiện giờ, có thể trông cậy vào chỉ có Hắc Kỳ quân thôi, còn Nạp Lan Định Đông có thể đến hay không thì vẫn chưa chắc. Cứ coi như hắn dẫn binh đến, cứ coi như Hắc Kỳ quân có kỵ binh thì đoạn đường ba trăm dặm cũng mất ít nhất hai ngày hai đêm.Y nhìn thoáng qua đại thủ lĩnh trẻ tuổi này, nói:- Chúng ta kiên trì được hai ngày hai đêm không ạ?Sắc mặt của đại thủ lĩnh trẻ tuổi còn trắng bệch hơn Cừu Thất, mặc dù hắn không bị thương.Hắn là người có tu vi cao nhất trong Xích Mi quân, hắn là người hiểu về lãnh binh đánh trận nhất trong Xích Mi quân, hắn cũng là người có kinh nghiệm trong cuộc giao chiến giữ Xích Mi quân và người nước ngoài nhất. Vì vậy hắn hoàn toàn xứng đáng là đại thủ lĩnh, thuộc hạ của hắn cũng tin phục hắn, kính yêu hắn, nguyện hy sinh vì hắn, nguyện cùng hắn đồng cam cộng khổ.Nhưng hắn giờ đây lại sớm mất đi ý chí và dũng khí chiến đấu hơn bất cứ ai. Hắn giống như một túi hơi bị xịt hơi trên bầu trời, cứ uể oải như thế. Ý chí chiến đấu và chí khí từng hội tụ trong cơ thể hắn, nhưng cũng cũng không biết vì sao lại biến mất trong lúc này.Cừu Thất dường như hiểu được điều gì nên không nói gì tiếp.Y cúi đầu nắm chặt mũi tên muốn nhổ nó ra nhưng đau đớn khiến y mấy lần đều không thành công.Đại thủ lĩnh xoay người, từ bên hông rút đao ngắn ra cắt ống quần của Cừu Thất, sau đó đao ngắn tiến vào trong thịt cắt ra đường dài, sau đó dùng đao khoét đầu mũi tên đó. Máu cứ ào ào chảy ra giống như lấy tảng đá chặn ở dòng suối vậy.Đại thủ lĩnh tiện tay vứt mũi tên sang một bên, sau đó khép phần thịt bị mở ra trên đùi Cừu Thất, trên tay có ánh sáng nhàn nhạt, đó chính là lực tu vi của y trong mạch máu bị mở ra trên vết thương của Cừu Thất. Sắc mặt Cừu Thất biến sắc, một tay nắm chặt tay của đại thủ lĩnh, nói:-Hãy giữ lại chút nội công! Đại thủ lĩnh có thể giết ra ngoài được!-Có thể sống thêm được người nào thì hay người đó!Cổ họng đại thủ lĩnh khàn khàn giống như thanh đới đã bị xé rách vậy.Qua một hồi lâu hắn mới thu tay lại, sau đó băng bó vết thương cho Cừu Thất:-Lát nữa kẻ thù bắt đầu tiến công, ngươi sẽ phá vòng vây phía ngoài, ngươi sẽ trèo lên đỉnh núi. Với tu vi của ngươi thì dựa vào hai tay là được rồi, tìm một nơi bí mật mà trốn. Ta đã quan sát qua, trên đỉnh đầu có một động trống tầm ba trượng, có thể cho một người nấp vào đó. Ngươi nấp vào đó thì kẻ địch sẽ không phát hiện ra được.- Đại thủ lĩnh, còn Ngài thì sao?Cừu Thất hỏi.-Ta?Đại thủ lĩnh lắc đầu cười khổ một tiếng, nói:-Ta phải nghĩ cách dẫn được nhiều người đi ra, sau đó ta muốn đi hỏi tại sao?-Hỏi ai ạ?Cừu Thất hỏi.Đại thủ lĩnh nhìn y một cái nhưng không trả lời.Gió núi từ khe sâu thổi qua, thổi đến ống tay áo trống rỗng của y.- Ta là bất đắc dĩ mới phái người đến cầu viện Hắc Kỳ quân. Ta và người của Hắc Kỳ quân từng có quan hệ, lát nữa ta dẫn theo các huynh đệ phá vòng vây phía Phượng Hoàng đài, có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Sau khi ngươi nấp được thì tiếp nhận đội quân bên Phượng Hoàng đài, ta không muốn đem không công đội quân cho Hắc Kỳ quân.Hắn đứng lên, dáng người cao lớn vô cùng.-Kẻ địch rất đông, đại thủ lĩnh sao phá vòng vây được? Chi bằng cố thủ! Kẻ địch muốn giết hết chúng ta thì nhất định phải tấn công vào trong, khe sâu nhỏ hẹp, chúng ta bị hạn chế về địa hình nên chịu thiệt nặng nhưng một khi kẻ địch tấn công thì địa hình khe sâu kia cũng là bó ép với chúng. Chúng ta cố thủ đợi viện binh mới là cách tốt nhất.- Ta có cách hay hơn.Đại thủ lĩnh cúi đầu nhìn Cừu Thất, nói:-Hãy nhớ! Một lát nữa sau khi ta xông ra ngoài, ngươi hãy tìm một nơi để ẩn nấp. Nếu như phía trước kẻ địch chặn không thả ra thì ngươi tiếp tục nấp, ta sẽ bảo Sở Nguyên dẫn theo các huynh đệ phá vây. Ngươi sống sót, còn có thể thu nạp được các hảo hán trên giang hồ, tiếp tục chiến đấu với người nước ngoài. Xích Mi quân không thể không còn ai sống sót được, nếu như phía trước bị chặn mà lại mở ra thì ngươi cũng phải đợi đến khi an toàn mới được đi.Hắn từ bên hông tháo lệnh bài xuống ném đến bên cạnh Cừu Thất, nói:-Đây là binh phù của Xích Mi quân, về sau thuộc về ngươi rồi. Sở Nguyên hữu dũng vô mưu, hiện giờ y không nhìn ra kẻ bao vây chúng ta là ai nên y không phải là người thích hợp có thể chỉ huy Xích Mi quân.Nói xong câu đó, hắn xoay người đi về phía trước.- Đại thủ lĩnh!Cừu Thất ở phía sau hô:-Ngài còn quay về nữa không?Đại thủ lĩnh bước chân dừng lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Cừu Thất, nói:-Nếu như có thể thì ta nhất định sẽ quay về.Lúc Mộc Tự Hoan nhìn thấy người trẻ tuổi trước mặt thì sợ đến mức vội vàng lui về sau hai bước. Hắn ta không thể ngờ rằng có thể gặp người này ở đây. Mọi người đều tưởng rằng người trẻ tuổi ở trước mặt đã chết rất lâu rồi, chết vẻ vang ở một cô đảo ở trên đại dương.Nhưng, hắn vẫn còn sống.-Tiểu công gia!Khóe miệng Mộc Tự Hoa co giật vài cái, sau khi tỉnh táo lại vội vàng bước lại, nói:-Tiểu công gia! Sao Người lại đến đây? Người không biết là Công gia tìm Người khổ sở đến thế nào không? Đến giờ Công gia vẫn không ngừng đi tìm tung tích của Người, phái rất nhiều cao thủ đến đảo Bồng Lai để kiếm tìm nhưng đều không có tin tức của Người. Đại thủ lĩnh của Xích Mi quân không ngờ lại là Tiểu công gia của Mộc phủ- Mộc Nhàn Quân!-Sao ta lại ở đây?Ánh mắt Mộc Nhàn Quân lạnh lùng, nói:-Ta càng muốn biết, tại sao ngươi lại ở đây? Là chủ ý của ngươi hay là quân lệnh của phụ thân ta? Bất luận là ai thì tại sao phải làm như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.