Chương 610: Gieo gió gặt bão
Trí Bạch
02/01/2019
Phương Giải nhìn Lý Viễn Sơn, nhìn rất chăm chú.
Tên của người này đã lẩn quẩn trong đầu hắn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tướng mạo của y. Nếu nhìn từ tướng mạo, Lý Viễn Sơn không có chỗ nào xuất chúng. Nếu không phải biết rằng y chính là Lý Viễn Sơn, thì cho dù hai người mặt đối mặt khi đi trên đường, Phương Giải cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Phương Giải gặp qua rất nhiều người chỉ cần liếc mắt cái có thể khiến người ta ghi nhớ, chẳng hạn như Ngô Nhất Đạo, chẳng hạn như La Diệu, chẳng hạn như Hoàng Đế, nhưng Lý Viễn Sơn khẳng định không thuộc trong đó.
Trên người Lý Viễn Sơn có khí thế của kẻ bề trên. Nhưng có lẽ vì y đã cực kỳ tuyệt vọng rồi, cho nên Phương Giải cảm giác khí thế đó đã rất nhạt trên người y. Thoạt nhìn y chỉ còn là một nam nhân bình thường.
Lúc này Phương Giải chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng và kinh ngạc trong mắt của Lý Viễn Sơn.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ, nếu như Ngô Nhất Đạo lâm vào cái cảnh chắc chắn phải chết như thế này, y sẽ thế nào?
Không hề nghi ngờ rằng, cho dù Ngô Nhất Đạo lâm vào tuyệt cảnh thì vẫn duy trì được khí thế nho nhã. Nếu đổi thành La Diệu, thì tính cách mặc kệ ngươi là ai cũng sẽ không thay đổi được. Còn nếu như là Hoàng Đế?
Phương Giải lắc đầu , có chút thất vọng.
Hắn thất vọng bởi vì Lý Viễn Sơn gặp phải tuyệt cảnh, liền mất đi phong thái của một kiêu hùng.
Lý Viễn Sơn thấy được sự thất vọng trong mắt của Phương Giải, cho nên y có chút tức giận.
- Không thể tưởng được, lúc trước ta để xổng một tiểu nhân vật, nhưng tới hôm nay lại trở thành kẻ thù cuối cùng của ta. Thế sự vô thường, lúc đầu ở Phan Cố ngươi chỉ là một tên tiểu tốt, có lẽ chưa từng nghĩ rằng có một ngày ngươi sẽ dùng thái độ của người thắng đứng ở trước mặt ta. Lúc đó ngươi chỉ như một con ếch ngồi dưới đáy giếng, mà ta là sự tồn tại cao vời vợi. Ta nghĩ hiện tại ngươi nhất đỉnh rất đắc ý, rất kiêu ngạo, bởi vì ta và ngươi vẫn chênh lệch quá lớn như lúc trước. Có phải cảm giác thành tựu này khiến ngươi rất thỏa mãn?
Y nhìn vào mắt Phương Giải nói chuyện, muốn nhìn thấy sự biến hóa về cảm xúc trên mặt của đối phương. Nhưng y đã thất bại, nam tử trẻ tuổi này không ngờ lại bình tĩnh như một tảng đá. Vốn tưởng rằng nói vậy sẽ chọc giận Phương Giải, nhưng y chỉ thấy được sự khinh miệt ngày càng nhiều trong mắt của Phương Giải.
- Ngươi thực buồn cười.
Phương Giải khẽ thở dài một tiếng, càng thêm thất vọng.
- Ngươi có tư cách gì nói ra lời này? Là vì ngươi đứng ở trên cương vị người thắng?
Có lẽ vì kích động, nên thanh âm của Lý Viễn Sơn có chút run rẩy:
- Tới hiện tại ngươi vẫn chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Mặc dù ta thất bại nhưng ta vẫn đứng ở nơi cao nhất. Ngươi đang khinh thường ta? Ngươi có tư cách gì khinh thường ta? Trước hôm nay, người như ngươi, ta chỉ cần phất tay một cái là có thể giết được một trăm, một nghìn, một vạn người!
Phương Giải nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười.
Cười rất vui sướng.
Hắn nhún vai, ra hiệu cho Lý Viễn Sơn có thể nói tiếp.
Lý Viễn Sơn giận tím mặt, vươn tay tháo xuống trường sóc treo trên chiến mã. Keng một tiếng một mũi tên chuẩn xác bắn vào chuôi trường sóc, tóe ra tia lửa. Lý Viễn Sơn vô thức ngẩng đầu, thấy xa xa có một người Bắc Liêu để bộ râu quai nón cầm cung nhìn về phía mình.
- Ngươi có thể nói tiếp.
Phương Giải khẽ cười:
- Trước khi gặp ngươi, ta đã tưởng tượng ra rất nhiều tràng cảnh lần đầu gặp mặt sẽ như thế nào. Nhưng thực sự gặp được ngươi, ta mới phát hiện, hóa ra đối thủ của mình lại là một kẻ mục nát như vậy. Ngươi khiến ta thất vọng rồi, nhưng ta vẫn rất nhân từ cho ngươi thời gian để nói. Ta đếm tới ba mươi, có đủ không?
- Tên tiểu nhân ti tiện này!
Lý Viễn Sơn chửi ầm lên.
Câu mắng chửi vừa dứt, Phương Giải đứng cách y chừng hai thước đột nhiên biến mất. Đang lúc y hoảng hốt thì phát hiện Phương Giải đã ở gần chiến mã. Sau đó y nhìn thấy Phương Giải cầm dây cương kéo xuống. Con ngựa hí lên mấy tiếng, rồi ngã xuống mặt đất, bốn chân đứt gãy. Chiến mã đập xuống đất, kích khởi bụi bặm.
- Ngươi có thể nói chuyện, nhưng không được chửi mắng.
Phương Giải vẫn ôn hòa như cũ:
- Ta cho ngươi thời gian để nói là vì ta còn chưa nghĩ ra nên giết ngươi như thế nào. Nếu ta giao ngươi còn sống cho Hoàng Đế, thì Hoàng Đế nhất định sẽ rất cao hứng. Một khi Hoàng Đế cao hứng thì ta sẽ nhận được rất nhiều ban thưởng. Chẳng hạn như quan cao hiển hách, chẳng hạn như vàng bạc châu báu. Ngẫm lại mà sướng, ngươi đúng là một bảo tàng lớn.
Phương Giải nhìn Lý Viễn Sơn đứng dậy, mỉm cười lắc đầu:
- Tuy nhiên, ta không có hứng thú làm vậy.
Lý Viễn Sơn chỉnh lại nón trụ, ánh mắt âm hàn:
- Vừa nhìn thấy ngươi, ta biết ngay ngươi là một tiểu nhân đắc chí.
- Đánh một trận đi.
Phương Giải bỗng nhiên nói:
- Ta biết vừa rồi ngươi cố ý yếu thế. Lúc ngươi ngã từ lưng ngựa xuống, kỳ thực không đến mức chật vật như vậy. Mục đích mà ngươi cố ý, cũng rất đơn giản, chính là khiến ta tưởng rằng võ nghệ của ngươi chỉ bình thường, sau đó nói không chừng ngươi lợi dụng cơ hội để bắt ta, sau đó áp chế thuộc hạ của ta để thả ngươi rời đi…Ta cho ngươi cơ hội đó.
Ánh mắt của Lý Viễn Sơn hơi thay đổi, lùi về phía sau mấy bước.
Y cởi nón trụ đặt sang một bên.
- Ngươi xem.
Phương Giải cười nói:
- Nơi này nhiều ánh mắt như vậy, nếu ta trực tiếp giết ngươi, nói không chừng sẽ có người nói ta có cơ hội bắt sống ngươi nhưng lại muốn giết chết ngươi. Nếu Hoàng Đế hỏi thì ta cũng thật khó giải thích. Cho nên ngàn vạn lần ngươi đừng quỳ xuống cầu xin tha thứ, bởi vì làm vậy thì ta làm sao xuống tay được?
Những lời này, còn khó chịu hơn là đâm vào lòng Lý Viễn Sơn!
…
…
Phương Giải nói rất nhỏ, binh lính phía xa không nghe thấy hắn nói gì. Không ai ngờ rằng, những lời bình thản của hắn lại dồn Lý Viễn Sơn vào giới hạn của tôn nghiêm. Lý Viễn Sơn là một kẻ kiêu ngạo, một tiểu nhân vật trong mắt y lại dùng giọng điệu này nói chuyện với y, là điều y không thể chịu đựng được.
Bên ngoài chính là đại quân triều đình đang chắc thắng, Hoàng Đế chỉ cách có hơn mười dặm bên ngoài.
Phương Giải không thể không cẩn thận một chút, bởi vì hắn hiểu rất rõ những người bên cạnh Hoàng Đế. Những ở ngoài cửa thành kia vất vả chiến đấu, nhưng Lý Viễn Sơn lại do hắn bắt. Mình dành lấy công lao lớn này trong tay người khác, nếu như hắn lại tùy tiện giết chết Lý Viễn Sơn, thì những người ngoài thành kia sẽ lập tức tìm cơ hội công kích hắn. Bọn họ không cho phép một tiểu nhân vật đoạt hết công lao. Cái chết của Lý Viễn Sơn sẽ trở thành lý do để bọn họ công kích Phương Giải.
Cho nên, Phương Giải đang dùng phương thức của mình bức bách Lý Viễn Sơn động thủ trước.
Phương Giải sẽ không giết những phản quân đó, mà lưu bọn chúng lại làm nhân chứng.
Mà lúc này đây, trong lòng Lý Viễn Sơn đã rối loạn. Với trí tuệ của y, nhìn phá tâm tư của Phương Giải là điều không khó. Nhưng hôm nay, Lý Viễn Sơn đã mất đi hết thảy, giấc mộng đã tan nát, trong lòng đâu còn có thể bình tĩnh không gợn sóng được?
Lúc Phương Giải nhìn thấy ngón tay của Lý Viễn Sơn tạo thành thủ ấn, hắn cười rất vui vẻ.
Hắn nhìn Lý Viễn Sơn tạo thủ ấn, nhưng vẫn xoay người lớn tiếng phân phó với thủ hạ:
- Trói tất cả bọn chúng lại, đợi đại quân triều đình tới thì mang bọn chúng hiến cho bệ hạ.
Những phản quân cũng nghe được lời này của hắn.
Sau đó, bọn họ phát ra tiếng hét kinh hãi.
Dưới chân Phương Giải bỗng có một cây gai đất đột nhiên xuất hiện. Cây gai đất này rất nhọn, nếu như bị đâm trúng thì sẽ chọc thủng người.
Lúc cây gai đất kia vừa xuất hiện, Phương Giải lập tức di chuyển, chân dẫm mạnh vào mặt đất cứng rắn tạo ra một cái hố, một giây sau đã xuất hiện ở trước mặt Lý Viễn Sơn.
Lý Viễn Sơn không dự liệu được tốc độ của Phương Giải lại nhanh như vậy, vô thức giơ hai tay ngăn cản cú đấm của Phương Giải.
Ầm một tiếng.
Bọc giáp ở hai tay Lý Viễn Sơn bị phá nát, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Nếu không phải tu vị của y khá cao, thì hai cánh tay này đã bị một quyền đập nát rồi. Nương theo lực phản chấn, Lý Viễn Sơn bay về phía sau. Ở giữa không trung, y dùng hai tay tạo thành kế ấn. Bên người Phương Giải lập tức có hơn mười cây gai nhọn, dẻo dai mà cứng rắn.
Phương Giải di chuyển không ngừng giữa những cây gai, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
Đối với việc Lý Viễn Sơn là một Phù Sư, Phương Giải đã chuẩn bị từ sớm. Nếu Lý gia đã có một Lý Hiếu Tông, thì rất có khả năng Lý Viễn Sơn cũng là Phù Sư. Tuy khả năng này không lớn, nhưng Phương Giải vẫn chuẩn bị đầy đủ. Hiện tại xem ra, phù đạo của Lý Viễn Sơn còn tinh thuần hơn Lý Hiếu Tông một ít.
Phương Giải không biết rằng, lúc đầu Lý Hiếu Tông từng được Lý Viễn Sơn chỉ điểm về phù thuật.
Phương Giải di chuyển rất nhanh xen kẽ các bụi gai đất, tốc độ lùi đằng sau của Lý Viễn Sơn còn không bằng hắn. Mắt thấy quyền thứ hai sắp tới, Lý Viễn Sơn lập tức ngồi xuống đặt hai tay xuống đất. Ầm một tiếng, một bức tường đất đột ngột xuất hiện ngăn cản giữa y và Phương Giải. Sau khi tường đất xuất hiện, Lý Viễn Sơn lập tức lui về đằng sau. Nhưng chân vừa mới chuyển, thì một nắm đấm xuyên qua bức tường. Lý Viễn Sơn hoảng sợ, thì phát hiện nắm đấm kia cách mình nửa thước thì dừng lại.
Nhưng trong nháy mắt y buông lỏng, thân thể của y bỗng nhiên bay ra đằng sau như là đạn pháo. Ngực y như bị một cái búa tạ vô hình đập vào. Lý Viễn Sơn không kịp điều chỉnh thân hình liền đập vào tường thành, đụng nát mấy miếng gạch, tạo ra vô số khe nứt.
Lý Viễn Sơn cảm thấy trước ngực đau đớn, khí huyết khó vận hành.
Y giãy dụa đứng lên, muốn đi lên tường thành, vừa đi vừa quay đầu nhìn xem Phương Giải có đuổi theo hay không. Y hiểu rất rõ tu vị của mình, tuy cách Cửu Phẩm còn một khoảng cách, nhưng trong vòng Bát Phẩm không tìm thấy đối thủ. Y chưa từng gặp qua một người trẻ tuổi lại có tu vị vượt Bát Phẩm như vậy. Cho nên ngay từ đầu y không cho rằng mình sẽ thất bại.
Nhưng hiện tại, y chỉ muốn chạy thoát khỏi Phương Giải.
Y được đề bạt làm Đại tướng quân không phải vì có võ nghệ siêu quần cùng tu vị cực cao. Về phương diện này, y tự biết rằng mình không sánh bằng La Diệu. Nhưng điều này không có nghĩa rằng y rất yếu. Tu vị trên Bát Phẩm không phải ở đâu cũng thấy.
Y quay đầu lại nhìn, phát hiện Phương Giải vừa mới xuyên qua tường đất xông tới.
Y lập tức tăng tốc, bò lên tường thành giống như con thằn lằn. Nhưng mới leo được 3, 4 mét, thì bỗng nhiên bụng tê rần, mất đi khí lực rồi rơi từ trên không trung xuống. Lúc rơi xuống, y nhìn thấy trên tường thành đột nhiên nhô lên một cái gì đó nhọn hoắt. Chính là cái này đâm vào bụng y, phía trên còn dính vết máu.
Đang lúc y hoảng hốt, cái thứ nhọn nhọn kia phát ra tiếng rắc rồi vỡ nát.
Y cố gắng xoay người khi rơi xuống đất. Vết thương ở bụng đã chảy máu, chảy từ áo giáp vàng không ngừng chảy xuống.
Y cởi áo giáp ra, xé một miếng vải che miệng vết thương lại.
- Ngươi…làm sao ngươi cũng biết…
Y hoảng sợ nhìn Phương Giải.
- Rất kinh ngạc phải không?
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Còn rất nhiều điều khiến ngươi phải kinh ngạc, ta khuyên ngươi hiện tại nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì kế tiếp là một chuyện rất máu tanh, không nên xem. Kỳ thực bản thân ta cũng kinh ngạc, biến ngươi thành một bia ngắm để ta kiểm tra thực lực bản thân là một việc rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ.
Lúc nói những lời này, Phương Giải vươn tay về hướng Lý Viễn Sơn, sau đó nắm chặt tay lại.
Rắc một tiếng, không khí dường như biến thành vô số sợi dây vô hình trói chặt Lý Viễn Sơn lại, giống như là có một con mãng xà cuốn chặt lấy Lý Viễn Sơn, khiến xương cốt của y vang lên tiếng ken két.
- Đây là lần đầu tiên ta dùng chiêu này, chưa có người nào từng hưởng qua.
Phương Giải vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm lạnh lẽo:
- Có câu tục ngữ mà nói rất nhiều rồi không biết ngươi từng nghe qua chưa…Gieo gió gặt bão.
Tên của người này đã lẩn quẩn trong đầu hắn nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tướng mạo của y. Nếu nhìn từ tướng mạo, Lý Viễn Sơn không có chỗ nào xuất chúng. Nếu không phải biết rằng y chính là Lý Viễn Sơn, thì cho dù hai người mặt đối mặt khi đi trên đường, Phương Giải cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Phương Giải gặp qua rất nhiều người chỉ cần liếc mắt cái có thể khiến người ta ghi nhớ, chẳng hạn như Ngô Nhất Đạo, chẳng hạn như La Diệu, chẳng hạn như Hoàng Đế, nhưng Lý Viễn Sơn khẳng định không thuộc trong đó.
Trên người Lý Viễn Sơn có khí thế của kẻ bề trên. Nhưng có lẽ vì y đã cực kỳ tuyệt vọng rồi, cho nên Phương Giải cảm giác khí thế đó đã rất nhạt trên người y. Thoạt nhìn y chỉ còn là một nam nhân bình thường.
Lúc này Phương Giải chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng và kinh ngạc trong mắt của Lý Viễn Sơn.
Phương Giải bỗng nhiên nghĩ, nếu như Ngô Nhất Đạo lâm vào cái cảnh chắc chắn phải chết như thế này, y sẽ thế nào?
Không hề nghi ngờ rằng, cho dù Ngô Nhất Đạo lâm vào tuyệt cảnh thì vẫn duy trì được khí thế nho nhã. Nếu đổi thành La Diệu, thì tính cách mặc kệ ngươi là ai cũng sẽ không thay đổi được. Còn nếu như là Hoàng Đế?
Phương Giải lắc đầu , có chút thất vọng.
Hắn thất vọng bởi vì Lý Viễn Sơn gặp phải tuyệt cảnh, liền mất đi phong thái của một kiêu hùng.
Lý Viễn Sơn thấy được sự thất vọng trong mắt của Phương Giải, cho nên y có chút tức giận.
- Không thể tưởng được, lúc trước ta để xổng một tiểu nhân vật, nhưng tới hôm nay lại trở thành kẻ thù cuối cùng của ta. Thế sự vô thường, lúc đầu ở Phan Cố ngươi chỉ là một tên tiểu tốt, có lẽ chưa từng nghĩ rằng có một ngày ngươi sẽ dùng thái độ của người thắng đứng ở trước mặt ta. Lúc đó ngươi chỉ như một con ếch ngồi dưới đáy giếng, mà ta là sự tồn tại cao vời vợi. Ta nghĩ hiện tại ngươi nhất đỉnh rất đắc ý, rất kiêu ngạo, bởi vì ta và ngươi vẫn chênh lệch quá lớn như lúc trước. Có phải cảm giác thành tựu này khiến ngươi rất thỏa mãn?
Y nhìn vào mắt Phương Giải nói chuyện, muốn nhìn thấy sự biến hóa về cảm xúc trên mặt của đối phương. Nhưng y đã thất bại, nam tử trẻ tuổi này không ngờ lại bình tĩnh như một tảng đá. Vốn tưởng rằng nói vậy sẽ chọc giận Phương Giải, nhưng y chỉ thấy được sự khinh miệt ngày càng nhiều trong mắt của Phương Giải.
- Ngươi thực buồn cười.
Phương Giải khẽ thở dài một tiếng, càng thêm thất vọng.
- Ngươi có tư cách gì nói ra lời này? Là vì ngươi đứng ở trên cương vị người thắng?
Có lẽ vì kích động, nên thanh âm của Lý Viễn Sơn có chút run rẩy:
- Tới hiện tại ngươi vẫn chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Mặc dù ta thất bại nhưng ta vẫn đứng ở nơi cao nhất. Ngươi đang khinh thường ta? Ngươi có tư cách gì khinh thường ta? Trước hôm nay, người như ngươi, ta chỉ cần phất tay một cái là có thể giết được một trăm, một nghìn, một vạn người!
Phương Giải nhìn y, bỗng nhiên mỉm cười.
Cười rất vui sướng.
Hắn nhún vai, ra hiệu cho Lý Viễn Sơn có thể nói tiếp.
Lý Viễn Sơn giận tím mặt, vươn tay tháo xuống trường sóc treo trên chiến mã. Keng một tiếng một mũi tên chuẩn xác bắn vào chuôi trường sóc, tóe ra tia lửa. Lý Viễn Sơn vô thức ngẩng đầu, thấy xa xa có một người Bắc Liêu để bộ râu quai nón cầm cung nhìn về phía mình.
- Ngươi có thể nói tiếp.
Phương Giải khẽ cười:
- Trước khi gặp ngươi, ta đã tưởng tượng ra rất nhiều tràng cảnh lần đầu gặp mặt sẽ như thế nào. Nhưng thực sự gặp được ngươi, ta mới phát hiện, hóa ra đối thủ của mình lại là một kẻ mục nát như vậy. Ngươi khiến ta thất vọng rồi, nhưng ta vẫn rất nhân từ cho ngươi thời gian để nói. Ta đếm tới ba mươi, có đủ không?
- Tên tiểu nhân ti tiện này!
Lý Viễn Sơn chửi ầm lên.
Câu mắng chửi vừa dứt, Phương Giải đứng cách y chừng hai thước đột nhiên biến mất. Đang lúc y hoảng hốt thì phát hiện Phương Giải đã ở gần chiến mã. Sau đó y nhìn thấy Phương Giải cầm dây cương kéo xuống. Con ngựa hí lên mấy tiếng, rồi ngã xuống mặt đất, bốn chân đứt gãy. Chiến mã đập xuống đất, kích khởi bụi bặm.
- Ngươi có thể nói chuyện, nhưng không được chửi mắng.
Phương Giải vẫn ôn hòa như cũ:
- Ta cho ngươi thời gian để nói là vì ta còn chưa nghĩ ra nên giết ngươi như thế nào. Nếu ta giao ngươi còn sống cho Hoàng Đế, thì Hoàng Đế nhất định sẽ rất cao hứng. Một khi Hoàng Đế cao hứng thì ta sẽ nhận được rất nhiều ban thưởng. Chẳng hạn như quan cao hiển hách, chẳng hạn như vàng bạc châu báu. Ngẫm lại mà sướng, ngươi đúng là một bảo tàng lớn.
Phương Giải nhìn Lý Viễn Sơn đứng dậy, mỉm cười lắc đầu:
- Tuy nhiên, ta không có hứng thú làm vậy.
Lý Viễn Sơn chỉnh lại nón trụ, ánh mắt âm hàn:
- Vừa nhìn thấy ngươi, ta biết ngay ngươi là một tiểu nhân đắc chí.
- Đánh một trận đi.
Phương Giải bỗng nhiên nói:
- Ta biết vừa rồi ngươi cố ý yếu thế. Lúc ngươi ngã từ lưng ngựa xuống, kỳ thực không đến mức chật vật như vậy. Mục đích mà ngươi cố ý, cũng rất đơn giản, chính là khiến ta tưởng rằng võ nghệ của ngươi chỉ bình thường, sau đó nói không chừng ngươi lợi dụng cơ hội để bắt ta, sau đó áp chế thuộc hạ của ta để thả ngươi rời đi…Ta cho ngươi cơ hội đó.
Ánh mắt của Lý Viễn Sơn hơi thay đổi, lùi về phía sau mấy bước.
Y cởi nón trụ đặt sang một bên.
- Ngươi xem.
Phương Giải cười nói:
- Nơi này nhiều ánh mắt như vậy, nếu ta trực tiếp giết ngươi, nói không chừng sẽ có người nói ta có cơ hội bắt sống ngươi nhưng lại muốn giết chết ngươi. Nếu Hoàng Đế hỏi thì ta cũng thật khó giải thích. Cho nên ngàn vạn lần ngươi đừng quỳ xuống cầu xin tha thứ, bởi vì làm vậy thì ta làm sao xuống tay được?
Những lời này, còn khó chịu hơn là đâm vào lòng Lý Viễn Sơn!
…
…
Phương Giải nói rất nhỏ, binh lính phía xa không nghe thấy hắn nói gì. Không ai ngờ rằng, những lời bình thản của hắn lại dồn Lý Viễn Sơn vào giới hạn của tôn nghiêm. Lý Viễn Sơn là một kẻ kiêu ngạo, một tiểu nhân vật trong mắt y lại dùng giọng điệu này nói chuyện với y, là điều y không thể chịu đựng được.
Bên ngoài chính là đại quân triều đình đang chắc thắng, Hoàng Đế chỉ cách có hơn mười dặm bên ngoài.
Phương Giải không thể không cẩn thận một chút, bởi vì hắn hiểu rất rõ những người bên cạnh Hoàng Đế. Những ở ngoài cửa thành kia vất vả chiến đấu, nhưng Lý Viễn Sơn lại do hắn bắt. Mình dành lấy công lao lớn này trong tay người khác, nếu như hắn lại tùy tiện giết chết Lý Viễn Sơn, thì những người ngoài thành kia sẽ lập tức tìm cơ hội công kích hắn. Bọn họ không cho phép một tiểu nhân vật đoạt hết công lao. Cái chết của Lý Viễn Sơn sẽ trở thành lý do để bọn họ công kích Phương Giải.
Cho nên, Phương Giải đang dùng phương thức của mình bức bách Lý Viễn Sơn động thủ trước.
Phương Giải sẽ không giết những phản quân đó, mà lưu bọn chúng lại làm nhân chứng.
Mà lúc này đây, trong lòng Lý Viễn Sơn đã rối loạn. Với trí tuệ của y, nhìn phá tâm tư của Phương Giải là điều không khó. Nhưng hôm nay, Lý Viễn Sơn đã mất đi hết thảy, giấc mộng đã tan nát, trong lòng đâu còn có thể bình tĩnh không gợn sóng được?
Lúc Phương Giải nhìn thấy ngón tay của Lý Viễn Sơn tạo thành thủ ấn, hắn cười rất vui vẻ.
Hắn nhìn Lý Viễn Sơn tạo thủ ấn, nhưng vẫn xoay người lớn tiếng phân phó với thủ hạ:
- Trói tất cả bọn chúng lại, đợi đại quân triều đình tới thì mang bọn chúng hiến cho bệ hạ.
Những phản quân cũng nghe được lời này của hắn.
Sau đó, bọn họ phát ra tiếng hét kinh hãi.
Dưới chân Phương Giải bỗng có một cây gai đất đột nhiên xuất hiện. Cây gai đất này rất nhọn, nếu như bị đâm trúng thì sẽ chọc thủng người.
Lúc cây gai đất kia vừa xuất hiện, Phương Giải lập tức di chuyển, chân dẫm mạnh vào mặt đất cứng rắn tạo ra một cái hố, một giây sau đã xuất hiện ở trước mặt Lý Viễn Sơn.
Lý Viễn Sơn không dự liệu được tốc độ của Phương Giải lại nhanh như vậy, vô thức giơ hai tay ngăn cản cú đấm của Phương Giải.
Ầm một tiếng.
Bọc giáp ở hai tay Lý Viễn Sơn bị phá nát, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Nếu không phải tu vị của y khá cao, thì hai cánh tay này đã bị một quyền đập nát rồi. Nương theo lực phản chấn, Lý Viễn Sơn bay về phía sau. Ở giữa không trung, y dùng hai tay tạo thành kế ấn. Bên người Phương Giải lập tức có hơn mười cây gai nhọn, dẻo dai mà cứng rắn.
Phương Giải di chuyển không ngừng giữa những cây gai, tốc độ nhanh tới mức chỉ còn thấy tàn ảnh.
Đối với việc Lý Viễn Sơn là một Phù Sư, Phương Giải đã chuẩn bị từ sớm. Nếu Lý gia đã có một Lý Hiếu Tông, thì rất có khả năng Lý Viễn Sơn cũng là Phù Sư. Tuy khả năng này không lớn, nhưng Phương Giải vẫn chuẩn bị đầy đủ. Hiện tại xem ra, phù đạo của Lý Viễn Sơn còn tinh thuần hơn Lý Hiếu Tông một ít.
Phương Giải không biết rằng, lúc đầu Lý Hiếu Tông từng được Lý Viễn Sơn chỉ điểm về phù thuật.
Phương Giải di chuyển rất nhanh xen kẽ các bụi gai đất, tốc độ lùi đằng sau của Lý Viễn Sơn còn không bằng hắn. Mắt thấy quyền thứ hai sắp tới, Lý Viễn Sơn lập tức ngồi xuống đặt hai tay xuống đất. Ầm một tiếng, một bức tường đất đột ngột xuất hiện ngăn cản giữa y và Phương Giải. Sau khi tường đất xuất hiện, Lý Viễn Sơn lập tức lui về đằng sau. Nhưng chân vừa mới chuyển, thì một nắm đấm xuyên qua bức tường. Lý Viễn Sơn hoảng sợ, thì phát hiện nắm đấm kia cách mình nửa thước thì dừng lại.
Nhưng trong nháy mắt y buông lỏng, thân thể của y bỗng nhiên bay ra đằng sau như là đạn pháo. Ngực y như bị một cái búa tạ vô hình đập vào. Lý Viễn Sơn không kịp điều chỉnh thân hình liền đập vào tường thành, đụng nát mấy miếng gạch, tạo ra vô số khe nứt.
Lý Viễn Sơn cảm thấy trước ngực đau đớn, khí huyết khó vận hành.
Y giãy dụa đứng lên, muốn đi lên tường thành, vừa đi vừa quay đầu nhìn xem Phương Giải có đuổi theo hay không. Y hiểu rất rõ tu vị của mình, tuy cách Cửu Phẩm còn một khoảng cách, nhưng trong vòng Bát Phẩm không tìm thấy đối thủ. Y chưa từng gặp qua một người trẻ tuổi lại có tu vị vượt Bát Phẩm như vậy. Cho nên ngay từ đầu y không cho rằng mình sẽ thất bại.
Nhưng hiện tại, y chỉ muốn chạy thoát khỏi Phương Giải.
Y được đề bạt làm Đại tướng quân không phải vì có võ nghệ siêu quần cùng tu vị cực cao. Về phương diện này, y tự biết rằng mình không sánh bằng La Diệu. Nhưng điều này không có nghĩa rằng y rất yếu. Tu vị trên Bát Phẩm không phải ở đâu cũng thấy.
Y quay đầu lại nhìn, phát hiện Phương Giải vừa mới xuyên qua tường đất xông tới.
Y lập tức tăng tốc, bò lên tường thành giống như con thằn lằn. Nhưng mới leo được 3, 4 mét, thì bỗng nhiên bụng tê rần, mất đi khí lực rồi rơi từ trên không trung xuống. Lúc rơi xuống, y nhìn thấy trên tường thành đột nhiên nhô lên một cái gì đó nhọn hoắt. Chính là cái này đâm vào bụng y, phía trên còn dính vết máu.
Đang lúc y hoảng hốt, cái thứ nhọn nhọn kia phát ra tiếng rắc rồi vỡ nát.
Y cố gắng xoay người khi rơi xuống đất. Vết thương ở bụng đã chảy máu, chảy từ áo giáp vàng không ngừng chảy xuống.
Y cởi áo giáp ra, xé một miếng vải che miệng vết thương lại.
- Ngươi…làm sao ngươi cũng biết…
Y hoảng sợ nhìn Phương Giải.
- Rất kinh ngạc phải không?
Phương Giải vừa đi vừa nói:
- Còn rất nhiều điều khiến ngươi phải kinh ngạc, ta khuyên ngươi hiện tại nên chuẩn bị sẵn tâm lý, bởi vì kế tiếp là một chuyện rất máu tanh, không nên xem. Kỳ thực bản thân ta cũng kinh ngạc, biến ngươi thành một bia ngắm để ta kiểm tra thực lực bản thân là một việc rất vui vẻ, đặc biệt vui vẻ.
Lúc nói những lời này, Phương Giải vươn tay về hướng Lý Viễn Sơn, sau đó nắm chặt tay lại.
Rắc một tiếng, không khí dường như biến thành vô số sợi dây vô hình trói chặt Lý Viễn Sơn lại, giống như là có một con mãng xà cuốn chặt lấy Lý Viễn Sơn, khiến xương cốt của y vang lên tiếng ken két.
- Đây là lần đầu tiên ta dùng chiêu này, chưa có người nào từng hưởng qua.
Phương Giải vừa đi vừa nói chuyện, thanh âm lạnh lẽo:
- Có câu tục ngữ mà nói rất nhiều rồi không biết ngươi từng nghe qua chưa…Gieo gió gặt bão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.