Chương 459: Hạng Thanh Ngưu rời núi
Trí Bạch
07/08/2018
Núi Thanh Nhạc
Nhất Khí Quan
Mạt Ngưng Chi nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu đầu đã đầy mồ hôi, lại nhìn chồng sách đặt trên bàn. Nhìn thoáng qua chừng mấy trăm cuốn. Những cuốn sách này là Hạng Thanh Ngưu mất ba ngày chọn ra, đều từ thư phòng của chưởng giáo mang tới cho Mạt Ngưng Chi.
Mập mạp này bây giờ có vẻ gầy đi một ít, khuôn mặt nhìn cũng tuấn tú hơn không ít.
- Đây là cái gì?
Mạt Ngưng Chi không nhịn được hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói:
- Đây là võ học điển tịch mà Tiêu chân nhân sưu tầm được trong nhiều năm qua. Trong đó có rất nhiều bí tịch không truyền ra ngoài của các môn phái. Ta tham bạc, y tham võ học, mấy năm nay không ngừng sưu tập những cuốn võ học này. Ta cảm thấy chắc cô có hứng thú với những thứ như vậy, nhất là hai cuốn đặt riêng ra kia. Đó là tâm đắc mà mấy năm qua Tiêu Nhất Cửu tổng kết được, rất có ích với cô.
- Ngươi muốn làm gì?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Dù sao cũng phải khiến thực lực của cô mau chóng đề cao, cao tới mức có thể trấn trụ được núi Thanh Nhạc. Ta không yêu cầu xa vời cô có thể được như Tiêu Nhất Cửu, trấn trụ nửa giang sơn Đại Tùy, nhưng làm cho tấm biển Nhất Khí Quan không đổ xuống. Tấm bảng đó là do Tiêu Nhất Cửu treo lên, y dùng thời gian mười mấy năm khiến cái tên của nó trở nên vang dội. Không thể không nói cái lão mũi trâu đó có chút bản lãnh. Luận về điểm này ta không bằng y.
- Ngươi cũng là đạo sĩ
- Phương Giải nói qua ta không phải là đạo sĩ điển hình.
- Nói rõ ý của ngươi.
Mạt Ngưng Chi khẽ cau mày.
- Cô có biết những năm ta rời Trường An đã làm gì không?
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống ghế, rót một chén trà lạnh uống cạn rồi nói tiếp:
- Ta bận kiếm tiền. Tiêu chân nhân nói nếu không có đủ vạn lượng bạc thì khó có thể đi khắp thiên hạ, ăn uống vệ sinh đi ngủ đều cần tiền. Ta đã ở một đạo quan rách nát phía Tây Bắc rất nhiều năm cũng không kiếm đủ một vạn lượng bạc. Lúc đó ta mới phát hiện ra rằng hóa ra kiếm tiền cũng không dễ hơn tu hành là mấy.
- Tuy nhiên hiện tại thì tốt rồi.
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào mũi mình, cười nói:
- Giờ ta là ai? Quan chủ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc a, trên danh nghĩa còn là chưởng giáo của Đạo tông Đại Tùy. Trước khi tìm kiếm những cuốn sách này ta có kiểm tra qua nội kho của núi Thanh Nhạc, làm ta sợ muốn chết, không ngờ giàu tới chảy mỡ! Con bà nó chứ, nếu lúc trước lão tử biết Tiêu Nhất Cửu có nhiều tiền như vậy đã lấy đi một ít của y rồi. Tội gì phải ở trong cái đạo quan rách nát phía Tây Bắc kia giả vờ làm ác nhân ức hiếp một đám thiếu gia, người già.
- Hiện tại có tiền, nên ta phải đi.
Y nói.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Chắc là Mông Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cúi đầu nhìn bụng của mình, phát hiện gầy đi không ít. Vì thế y có chút ai oán. Theo y thấy, gầy đi là một chuyện rất bi thương.
- Sở dĩ ta gom góp tiền, chính là vì muốn tìm kiếm Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh của ta. Nghe nói huynh ấy đã tới đại thảo nguyên quậy phá Phật tông. Tính toán thời gian thì cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng không có chút tin tức nào truyền về, đây không phả là dấu hiệu tốt. Thằng nhãi Phương Giải kia nói dối ta là Nhị sư huynh đi rồi sẽ về. Mẹ nó chứ, hai năm là đủ đi đi về về rồi. Cho nên ta không nhẫn nhịn được nữa. Trước kia thành Trường An xảy ra nhiều chuyện quấn thân, hiện tại rốt cuộc yên tĩnh. Ta tính toán mang theo hai tiểu đạo đồng, gánh đồ đi tới Tây Bắc xa xôi. Núi này về sau liền giao cho cô.
- Tại sao là ta?
Mạt Ngưng Chi nhíu mày hỏi.
- Hỏi thừa!
Hạng Thanh Ngưu liếc nàng một cái:
- Nếu có người thích hợp hơn cô thì ta tìm cô làm gì? Năm đó sư phụ nói qua nữ nhân có thể xinh đẹp, đáng yêu, nhưng không thể quá thông minh. Nữ nhân mà vừa xinh đẹp vừa thông minh thì chính là rắn rết, ăn thịt người không nhả xương…chẳng hạn như cô vậy. Cũng vì một câu đó của lão bất tử kia, bao nhiêu năm nay ta không dám nhìn thẳng vào nữ nhân…ách…lạc đề rồi, nói tiếp chính sự…
Y chuyển đề tài, bởi vì lúc nói tới hai chữ ‘rắn rết’, Mạt Ngưng Chi lạnh lùng nhìn y một cái.
- Tiêu Nhất Cửu là sư huynh của ta. Ta còn có một vị sư phụ, nhưng không thể nói với bất kỳ ai, kể cả là cô. Nhưng lão bất tử đó hiển nhiên không có hứng thú tới núi Thanh Nhạc chơi trò tập làm người lớn. Nếu ông ấy có hứng thú chơi thì nhiều năm trước đã chơi rồi. Sản nghiệp lớn như vậy nói không cần liền không cần, cứ thế rũ tay áo mà đi. Tam sư huynh là La Úy Nhiên, cô cũng đã biết. Huynh ấy nghiện làm quan rồi. Trong mắt huynh ấy, bộ quan phục đó còn đẹp hơn đạo bào.
- Trừ sư huynh đệ bọn ta ra, người có tư cách tiếp nhận Nhất Khí Quan nhất tự nhiên là đệ tử đời thứ hai. Nhị sư huynh nhàn vân dã hạc, mẹ nó suốt ngày đi đông rồi lại đi tây. Có một đồ đệ tên là Phương Giải, cũng là một kẻ ngu xuẩn hám làm quan hơn là làm đạo sĩ. Ta nghĩ mãi không rõ làm quan có gì tốt, làm đạo sĩ có phải tự tại hơn không…xấu hổ, xấu hổ, lại lạc đề.
- Tiêu Nhất Cửu có bốn đồ đệ, tu vị không tồi. Dựa theo đạo lý nên là Phượng Minh kế thức chức vị quan chủ. Đáng tiếc y đi theo Tiêu Nhất Cửu phạm sai lầm đã bị giết chết. Bốn đồ đệ thì chết cả bốn, một cọng lông cũng không để lại. Về phần đệ tử đời thứ ba….nhìn bọn chúng, ta đã tức giận rồi, chẳng đứa nào lọt vào mắt cả. Cho nên…nếu ta rời đi, không phải cô khiêng núi Thanh Nhạc trên vai thì là ai?
- Chuyện Tiêu Nhất Cửu tạo phản trong vòng vài năm chắc sẽ không truyền ra ngoài. Nhưng không có nhà vệ sinh nữ nào là không thông gió…Cô đừng trừng ta, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Cho nên thời gian của cô cũng không nhiều năm. Trong vòng ba năm nếu cô có thể khiêng được núi Thanh Nhạc, vậy thì bộ đạo bào màu đỏ mà cô đang mặc sẽ thay bằng đạo bào màu đen.
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, nhìn y, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi không thấy ngươi là một kẻ thiếu trách nhiệm à?
- Ai nha, phì phì…Sao lão tử phải có trách nhiệm với núi Thanh Nhạc? Nghề này không hợp với ta. Bảo ta làm chưởng giáo, cô có tin là chưa tới một năm ta liền bán Nhất Khí Quan này đi không?
- Làm sao người biết ta sẽ làm theo như lời ngươi nói?
- Bởi vì cô…
Hạng Thanh Ngưu lui về phía sau vài bước, rất cẩn thận nói:
- Bởi vì cô và cái tên tiểu tử Phương Giải khốn kiếp kia là người một đường….các ngươi đều thích đứng trên đầu người khác. Chỉ bất quá chí hướng của hắn là ở triều đình, còn cô thì ở giang hồ. Cho nên…cô sẽ đáp ứng ta.
- Ngươi không sợ ta phá hoại Nhất Khí Quan à?
- Tùy tiện tùy tiện.
Hạng Thanh Ngưu di chuyển về hướng cửa phòng:
- Chỉ cần không hủy ở trong tay ta, ta sẽ không phải băn khoăn…Ta đi đây, về sau đạo quan này đều do cô quản lý. Nếu coi trọng tiểu đạo sĩ nào thì tùy tiện xuống tay, không cần nể mặt ta. Cho dù cô biến Nhất Khí Quan này thành hậu cung của cô, ta cũng…ai nha!
Hạng Thanh Ngưu từ mặt đất đứng lên, trừng mắt nhìn Mạt Ngưng Chi một cái:
- Tốt xấu gì cô cũng phải lưu cho ta chút mặt mũi…cái đai lưng này của ta rất quý đấy…ta đi đây, tạm biệt, hẹn gặp lại!
Y chắp tay, xách theo quần đi ra ngoài cửa.
- Tiểu Tuấn Tiểu Mỹ, cấm các ngươi ăn vụng đồ của ta. Dm…nhìn nữa ta tát cho vỡ mồm. Trong hai người các ngươi ai ăn vụng nhiều hơn? Mẹ nó chứ, vừa nhìn là biết Tiểu Mỹ ngươi rồi.
Y chỉ vào hai tiểu đạo đồng, mắng:
- Hai tên ăn mày, lên đường! Tiểu Tuấn gánh đồ, Tiểu Mỹ khiêng giúp Tiểu Tuấn…chúng ta đi thôi…
Mạt Ngưng Chi nhìn bóng dáng lắc lư của mập mạp, trong mắt đầy mê man.
Cái tên mập mạp Thanh Ngưu này rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả?
Ngày này, Hạng Thanh Ngưu, vị chưởng giáo Đạo tông, quan chủ Nhất Khí Quan mới nhậm chức dẫn theo hai tiểu đạo đồng, một người tên là Tiểu Mỹ, một người tên là Tiểu Tuấn, gánh theo vàng bạc châu báu rời khỏi núi Thanh Nhạc. Tiểu Tuấn nói muốn mua một con lừa, Tiểu Mỹ nói không bằng mua một cỗ xe lừa, mập mạp tát vào đầu hai tên này một cái, nói rằng, nếu không ta đổi hai ngươi lấy hai tiểu mỹ nhân? Vừa có thể làm lừa cưỡi vừa có thể làm người cưỡi!
Tiểu Mỹ hỏi:
- Chưởng giáo, giờ chúng ta đi đâu, mục tiêu là ở dâu?
Y nghĩ một lát rồi đáp:
- Đi tìm sư thúc tổ của các ngươi trước đã, nói với y rằng ta đang nuôi vợ của hắn ở núi Thanh Nhạc…Nếu ngày nào đó vợ của hắn chơi hỏng Nhất Khí Quan rồi, thì hắn thay lão tử bắt về! Tấm biển kia vốn để hắn khiêng là thích hợp nhất, đáng tiếc trong mắt hắn Nhất Khí Quan quá nhỏ, thậm chí toàn bộ giang hồ cũng không lọt vào mắt hắn.
- Sư thúc tổ của đệ tử là ai?
- Là sư điệt của ta!
Y lắc cái mông to mộng đi xuống núi. Lần này hai cái chân đó mới chính thức bước vào giang hồ.
Nhất Khí Quan
Mạt Ngưng Chi nhìn thoáng qua Hạng Thanh Ngưu đầu đã đầy mồ hôi, lại nhìn chồng sách đặt trên bàn. Nhìn thoáng qua chừng mấy trăm cuốn. Những cuốn sách này là Hạng Thanh Ngưu mất ba ngày chọn ra, đều từ thư phòng của chưởng giáo mang tới cho Mạt Ngưng Chi.
Mập mạp này bây giờ có vẻ gầy đi một ít, khuôn mặt nhìn cũng tuấn tú hơn không ít.
- Đây là cái gì?
Mạt Ngưng Chi không nhịn được hỏi.
Hạng Thanh Ngưu thở hổn hển, lau mồ hôi trên trán, cười hì hì nói:
- Đây là võ học điển tịch mà Tiêu chân nhân sưu tầm được trong nhiều năm qua. Trong đó có rất nhiều bí tịch không truyền ra ngoài của các môn phái. Ta tham bạc, y tham võ học, mấy năm nay không ngừng sưu tập những cuốn võ học này. Ta cảm thấy chắc cô có hứng thú với những thứ như vậy, nhất là hai cuốn đặt riêng ra kia. Đó là tâm đắc mà mấy năm qua Tiêu Nhất Cửu tổng kết được, rất có ích với cô.
- Ngươi muốn làm gì?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Dù sao cũng phải khiến thực lực của cô mau chóng đề cao, cao tới mức có thể trấn trụ được núi Thanh Nhạc. Ta không yêu cầu xa vời cô có thể được như Tiêu Nhất Cửu, trấn trụ nửa giang sơn Đại Tùy, nhưng làm cho tấm biển Nhất Khí Quan không đổ xuống. Tấm bảng đó là do Tiêu Nhất Cửu treo lên, y dùng thời gian mười mấy năm khiến cái tên của nó trở nên vang dội. Không thể không nói cái lão mũi trâu đó có chút bản lãnh. Luận về điểm này ta không bằng y.
- Ngươi cũng là đạo sĩ
- Phương Giải nói qua ta không phải là đạo sĩ điển hình.
- Nói rõ ý của ngươi.
Mạt Ngưng Chi khẽ cau mày.
- Cô có biết những năm ta rời Trường An đã làm gì không?
Hạng Thanh Ngưu đặt mông ngồi xuống ghế, rót một chén trà lạnh uống cạn rồi nói tiếp:
- Ta bận kiếm tiền. Tiêu chân nhân nói nếu không có đủ vạn lượng bạc thì khó có thể đi khắp thiên hạ, ăn uống vệ sinh đi ngủ đều cần tiền. Ta đã ở một đạo quan rách nát phía Tây Bắc rất nhiều năm cũng không kiếm đủ một vạn lượng bạc. Lúc đó ta mới phát hiện ra rằng hóa ra kiếm tiền cũng không dễ hơn tu hành là mấy.
- Tuy nhiên hiện tại thì tốt rồi.
Hạng Thanh Ngưu chỉ vào mũi mình, cười nói:
- Giờ ta là ai? Quan chủ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc a, trên danh nghĩa còn là chưởng giáo của Đạo tông Đại Tùy. Trước khi tìm kiếm những cuốn sách này ta có kiểm tra qua nội kho của núi Thanh Nhạc, làm ta sợ muốn chết, không ngờ giàu tới chảy mỡ! Con bà nó chứ, nếu lúc trước lão tử biết Tiêu Nhất Cửu có nhiều tiền như vậy đã lấy đi một ít của y rồi. Tội gì phải ở trong cái đạo quan rách nát phía Tây Bắc kia giả vờ làm ác nhân ức hiếp một đám thiếu gia, người già.
- Hiện tại có tiền, nên ta phải đi.
Y nói.
- Ngươi muốn đi đâu?
Mạt Ngưng Chi hỏi.
- Chắc là Mông Nguyên.
Hạng Thanh Ngưu cúi đầu nhìn bụng của mình, phát hiện gầy đi không ít. Vì thế y có chút ai oán. Theo y thấy, gầy đi là một chuyện rất bi thương.
- Sở dĩ ta gom góp tiền, chính là vì muốn tìm kiếm Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh của ta. Nghe nói huynh ấy đã tới đại thảo nguyên quậy phá Phật tông. Tính toán thời gian thì cũng đã hơn hai năm rồi, nhưng không có chút tin tức nào truyền về, đây không phả là dấu hiệu tốt. Thằng nhãi Phương Giải kia nói dối ta là Nhị sư huynh đi rồi sẽ về. Mẹ nó chứ, hai năm là đủ đi đi về về rồi. Cho nên ta không nhẫn nhịn được nữa. Trước kia thành Trường An xảy ra nhiều chuyện quấn thân, hiện tại rốt cuộc yên tĩnh. Ta tính toán mang theo hai tiểu đạo đồng, gánh đồ đi tới Tây Bắc xa xôi. Núi này về sau liền giao cho cô.
- Tại sao là ta?
Mạt Ngưng Chi nhíu mày hỏi.
- Hỏi thừa!
Hạng Thanh Ngưu liếc nàng một cái:
- Nếu có người thích hợp hơn cô thì ta tìm cô làm gì? Năm đó sư phụ nói qua nữ nhân có thể xinh đẹp, đáng yêu, nhưng không thể quá thông minh. Nữ nhân mà vừa xinh đẹp vừa thông minh thì chính là rắn rết, ăn thịt người không nhả xương…chẳng hạn như cô vậy. Cũng vì một câu đó của lão bất tử kia, bao nhiêu năm nay ta không dám nhìn thẳng vào nữ nhân…ách…lạc đề rồi, nói tiếp chính sự…
Y chuyển đề tài, bởi vì lúc nói tới hai chữ ‘rắn rết’, Mạt Ngưng Chi lạnh lùng nhìn y một cái.
- Tiêu Nhất Cửu là sư huynh của ta. Ta còn có một vị sư phụ, nhưng không thể nói với bất kỳ ai, kể cả là cô. Nhưng lão bất tử đó hiển nhiên không có hứng thú tới núi Thanh Nhạc chơi trò tập làm người lớn. Nếu ông ấy có hứng thú chơi thì nhiều năm trước đã chơi rồi. Sản nghiệp lớn như vậy nói không cần liền không cần, cứ thế rũ tay áo mà đi. Tam sư huynh là La Úy Nhiên, cô cũng đã biết. Huynh ấy nghiện làm quan rồi. Trong mắt huynh ấy, bộ quan phục đó còn đẹp hơn đạo bào.
- Trừ sư huynh đệ bọn ta ra, người có tư cách tiếp nhận Nhất Khí Quan nhất tự nhiên là đệ tử đời thứ hai. Nhị sư huynh nhàn vân dã hạc, mẹ nó suốt ngày đi đông rồi lại đi tây. Có một đồ đệ tên là Phương Giải, cũng là một kẻ ngu xuẩn hám làm quan hơn là làm đạo sĩ. Ta nghĩ mãi không rõ làm quan có gì tốt, làm đạo sĩ có phải tự tại hơn không…xấu hổ, xấu hổ, lại lạc đề.
- Tiêu Nhất Cửu có bốn đồ đệ, tu vị không tồi. Dựa theo đạo lý nên là Phượng Minh kế thức chức vị quan chủ. Đáng tiếc y đi theo Tiêu Nhất Cửu phạm sai lầm đã bị giết chết. Bốn đồ đệ thì chết cả bốn, một cọng lông cũng không để lại. Về phần đệ tử đời thứ ba….nhìn bọn chúng, ta đã tức giận rồi, chẳng đứa nào lọt vào mắt cả. Cho nên…nếu ta rời đi, không phải cô khiêng núi Thanh Nhạc trên vai thì là ai?
- Chuyện Tiêu Nhất Cửu tạo phản trong vòng vài năm chắc sẽ không truyền ra ngoài. Nhưng không có nhà vệ sinh nữ nào là không thông gió…Cô đừng trừng ta, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Cho nên thời gian của cô cũng không nhiều năm. Trong vòng ba năm nếu cô có thể khiêng được núi Thanh Nhạc, vậy thì bộ đạo bào màu đỏ mà cô đang mặc sẽ thay bằng đạo bào màu đen.
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, nhìn y, rất nghiêm túc nói:
- Ngươi không thấy ngươi là một kẻ thiếu trách nhiệm à?
- Ai nha, phì phì…Sao lão tử phải có trách nhiệm với núi Thanh Nhạc? Nghề này không hợp với ta. Bảo ta làm chưởng giáo, cô có tin là chưa tới một năm ta liền bán Nhất Khí Quan này đi không?
- Làm sao người biết ta sẽ làm theo như lời ngươi nói?
- Bởi vì cô…
Hạng Thanh Ngưu lui về phía sau vài bước, rất cẩn thận nói:
- Bởi vì cô và cái tên tiểu tử Phương Giải khốn kiếp kia là người một đường….các ngươi đều thích đứng trên đầu người khác. Chỉ bất quá chí hướng của hắn là ở triều đình, còn cô thì ở giang hồ. Cho nên…cô sẽ đáp ứng ta.
- Ngươi không sợ ta phá hoại Nhất Khí Quan à?
- Tùy tiện tùy tiện.
Hạng Thanh Ngưu di chuyển về hướng cửa phòng:
- Chỉ cần không hủy ở trong tay ta, ta sẽ không phải băn khoăn…Ta đi đây, về sau đạo quan này đều do cô quản lý. Nếu coi trọng tiểu đạo sĩ nào thì tùy tiện xuống tay, không cần nể mặt ta. Cho dù cô biến Nhất Khí Quan này thành hậu cung của cô, ta cũng…ai nha!
Hạng Thanh Ngưu từ mặt đất đứng lên, trừng mắt nhìn Mạt Ngưng Chi một cái:
- Tốt xấu gì cô cũng phải lưu cho ta chút mặt mũi…cái đai lưng này của ta rất quý đấy…ta đi đây, tạm biệt, hẹn gặp lại!
Y chắp tay, xách theo quần đi ra ngoài cửa.
- Tiểu Tuấn Tiểu Mỹ, cấm các ngươi ăn vụng đồ của ta. Dm…nhìn nữa ta tát cho vỡ mồm. Trong hai người các ngươi ai ăn vụng nhiều hơn? Mẹ nó chứ, vừa nhìn là biết Tiểu Mỹ ngươi rồi.
Y chỉ vào hai tiểu đạo đồng, mắng:
- Hai tên ăn mày, lên đường! Tiểu Tuấn gánh đồ, Tiểu Mỹ khiêng giúp Tiểu Tuấn…chúng ta đi thôi…
Mạt Ngưng Chi nhìn bóng dáng lắc lư của mập mạp, trong mắt đầy mê man.
Cái tên mập mạp Thanh Ngưu này rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả?
Ngày này, Hạng Thanh Ngưu, vị chưởng giáo Đạo tông, quan chủ Nhất Khí Quan mới nhậm chức dẫn theo hai tiểu đạo đồng, một người tên là Tiểu Mỹ, một người tên là Tiểu Tuấn, gánh theo vàng bạc châu báu rời khỏi núi Thanh Nhạc. Tiểu Tuấn nói muốn mua một con lừa, Tiểu Mỹ nói không bằng mua một cỗ xe lừa, mập mạp tát vào đầu hai tên này một cái, nói rằng, nếu không ta đổi hai ngươi lấy hai tiểu mỹ nhân? Vừa có thể làm lừa cưỡi vừa có thể làm người cưỡi!
Tiểu Mỹ hỏi:
- Chưởng giáo, giờ chúng ta đi đâu, mục tiêu là ở dâu?
Y nghĩ một lát rồi đáp:
- Đi tìm sư thúc tổ của các ngươi trước đã, nói với y rằng ta đang nuôi vợ của hắn ở núi Thanh Nhạc…Nếu ngày nào đó vợ của hắn chơi hỏng Nhất Khí Quan rồi, thì hắn thay lão tử bắt về! Tấm biển kia vốn để hắn khiêng là thích hợp nhất, đáng tiếc trong mắt hắn Nhất Khí Quan quá nhỏ, thậm chí toàn bộ giang hồ cũng không lọt vào mắt hắn.
- Sư thúc tổ của đệ tử là ai?
- Là sư điệt của ta!
Y lắc cái mông to mộng đi xuống núi. Lần này hai cái chân đó mới chính thức bước vào giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.