Chương 760: Hổ cũng nghĩ như vậy
Trí Bạch
11/10/2019
Trì Hạo Niên chỉ vào mấy vị trí trên bản đồ, nói:
- Mấy huyện này đã bị quân đội Nam Yến công phá, người Yến cướp đi lương thực và dân chúng của chúng ta. Mà người tộc Hột có thù oán sâu nhất với người Hán chúng ta, gặp người liền giết. Tiếp tục như vậy, Bình Thương Đạo khó mà giữ được, theo sau đó chính là Ung Bắc Đạo của ta. Cho dù trong tay ta có mấy vạn quận binh, nhưng làm sao bảo vệ nhiều nơi được? Tuy Nam Yến Mộ Dung Vĩnh chỉ mang theo mấy vạn binh mã nhập quan, nhưng người tộc Hột có tận mấy chục vạn!
Chung Tân cười lạnh nói:
- Cái gọi là môi hở răng lạnh, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi. Bình Thương Đạo không ngăn được người man, cho nên Lễ Hiền huynh bắt đầu đứng ngồi không yên. Ung Bắc Đạo của huynh là láng giềng với Bình Thương Đạo, nhưng lại tới nơi này thương nghị với ta nhường đường cho Hắc Kỳ Quân của Phương Giải xuôi nam chống lại đám người man. Cho dù ta đáp ứng, huynh dựa vào cái gì cho rằng Phương Giải sẽ đáp ứng?
- Chắc chắn hắn sẽ đồng ý!
Trì Hạo Niên dùng thanh âm cực thấp, nói:
- Có chuyện ngươi không biết, nếu không phải lúc trước Lạc Thu bị ép buộc tới nôn nóng thì đã không nói ra…chính là vì biết bí mật này, nên ta mới xác định Phương Giải nhất định sẽ xuôi nam bảo vệ Ung Châu.
- Bí mật gì?
Chung Tân lập tức hỏi.
Trì Hạo Niên đi tới gần nói nhỏ vào tai Chung Tân:
- Phương Giải…là con của La Diệu!
- A!
Chung Tân biến sắc:
- Lễ Hiền huynh, dù huynh muốn ta đáp ứng, cũng không cần bịa chuyện như vậy chứ!
- Ta bịa chuyện làm gì!
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi suy nghĩ mà xem, lúc Phương Giải mới tới Ung Châu, nghe nói xông thẳng vào thư phòng của La Diệu, một đao làm thịt sứ giả của Lý Viễn Sơn phái tới. Nếu đổi thành người khác, La Diệu có tha thứ không? Cho dù Phương Giải là khâm sai, nhưng La Diệu đã có phản tâm, thân phân khâm sai đó chẳng có ý nghĩa gì với y cả. Không những vậy, La Diệu còn chia cho Phương Giải một đội binh mã, còn cho rất nhiều chiến mã. Điều này không khác thường sao?
- Còn một việc ta muốn nói cho ngươi biết…lúc Phương Giải ở Ung Châu, thường xuyên ra vào La phủ, gặp không phải là La Diệu, mà là vợ của La Diệu, Sở thị…Qua nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vợ của La Diệu gặp khách lạ nào. Hơn nữa Sở thị thấy Phương Giải đã lâu không tới chơi, còn phái người đi mời. Chẳng lẽ trong chuyện này không có ẩn tình khác?
Nghe Trì Hạo Niên nói như vậy, trong lòng Chung Tân bắt đầu hoài nghi.
- Còn có…
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi suy nghĩ mà xem, Phương Giải mang theo một đội binh mã rời đi, vì sao La Diệu không phái binh đuổi giết hắn? Phương Giải chiêu mộ khuếch trương ở Tây Bắc, trong tay có quân đội lập tức quay trở về Hoàng Dương Đạo, vì sao La Diệu không phái binh ngăn cản? Điền Tín co rút phòng thủ trong thành Tín Dương, không có ý giao chiến với Phương Giải chút nào, điều này chẳng lẽ hợp lý?
- Theo ta thấy…
Trì Hạo Niên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đây chẳng qua là âm mưu của La Diệu mà thôi. Phương Giải mang binh rời khỏi Tả Tiền Vệ, có lẽ chính là mưu kế của La Diệu. La Diệu mang binh rời khỏi Tây Nam không để lại chút binh lực nào, lúc này Phương Giải liền mang theo Hắc Kỳ Quân trở lại, chỉ là trùng hợp thôi sao?
- Ý của huynh là…
Chung Tân chần chờ một lúc rồi nói:
- Ý của huynh là, đây căn bản là kế hoạch của La Diệu và Phương Giải. La Diệu mang binh tới Giang Nam, mà Phương Giải mang binh trở về bảo vệ bốn đạo Tây Nam, kỳ thực hắn vẫn là quân của La Diệu? Nhưng vì sao La Diệu lại làm vậy?
- Nếu ta đoán không làm, La Diệu muốn thử thái độ của chúng ta sau khi y rời đi.
Lời kia vừa thốt ra, Chung Tân lập tức thấy lạnh cả người:
- Thử chúng ta?
Trì Hạo Niên gật đầu:
- Bảy tám phần là như vậy. Thế nên ta và mấy người kia đã thảo luận suốt đêm, ta lập tức chạy tới nơi này gặp ngươi. Ngươi suy nghĩ mà xem, chúng ta thả Hắc Kỳ Quân xuôi nam đi Ung Châu, Phương Giải là con của La Diệu, mẹ hắn Sở thị đang ở Ung Châu, hắn sẽ yên lòng sao? Hiện tại liên quân người man chỉ còn cách Ung Châu hai, ba trăm dặm, mà binh lực trong thành Ung Châu không đủ, nhất định hắn đang nóng lòng như lửa đốt…Ngươi không nghĩ tới một điều rằng, phía nam vừa xảy ra chuyện, Phương Giải liền tạo áp lực lên Bắc Huy Đạo của ngươi đó sao?
Chung Tân hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ rung động:
- Ta vẫn chưa thể tin những chuyện này là thật.
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi nên nghĩ, nếu Phương Giải thực sự trung thành với triều đình như những lời hắn nói, thì vì sao hắn không mang binh rời khỏi Hoàng Dương Đạo, vì sao phải tiến binh về hướng nam, mà không phải là Kinh Kỳ Đạo? Phải biết rằng trong tay hắn có mười vạn binh mã, một nửa là kỵ binh tinh nhuệ! Nếu triều đình có được đội quân như vậy trợ giúp, Kinh Kỳ Đạo sẽ bớt lo hơn nhiều.
Đúng lúc này, có người từ bên ngoài vội vã tiến vào, vừa thấy có khách lạ, lập tức im miệng. Chung Tân nói một tiếng xin lỗi với Trì Hạo Niên, đi tới hỏi thân tín kia có chuyện gì mà vội vã như vậy. Thân tín này ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu, khuôn mặt vốn trắng bệch của Chung Tân càng thêm trắng.
- Tin tức từ khi nào?
Ông ta có chút căm tức hỏi.
Thân tín này nói:
- Vừa mới nhận được. Hắc Kỳ Quân ở phía đông Hoàng Dương Đạo giả vờ đánh nhà kho Hân Khẩu, binh lính ở nhà kho Hân Khẩu không dám đi ra ngoài nghênh chiến. Nhưng ai mà ngờ tới Hắc Kỳ Quân căn bản không muốn đánh vào nhà kho Hân Khẩu, kỵ binh chỉ đi lướt qua lập tức tiến vào Bắc Huy Đạo của chúng ta. Hiện giờ đã có vài trang viên lớn bị công phá…Mục đích của đám kỵ binh kia chính là bắt người. Nhưng do tốc độ quá nhanh, binh lực của chúng ta vừa mới tụ lại bọn họ đã chạy đi rồi. Bọn họ đi một vòng mười mấy huyện ở phía đông, đã bắt đi vài vị lão thái gia…
Chung Tân cảm thấy tim như ngừng đập, lại nghĩ tới lời Trì Hạo Niên vừa nói, càng thêm tin tưởng vài phần.
Nếu Phương Giải thực sự muốn đánh hạ Bắc Huy Đạo, sao có thể làm ra chuyện đắc tội với mấy gia tộc lớn của Bắc Huy Đạo được? Hắn bắt những người đó, chính là tăng thêm lợi thế khi đàm phán…Phương Giải đòi lương thực và tiền bạc, chẳng phải vì muốn lương thảo vật tư để xuôi nam đó sao?
…
…
Đại doanh núi Chu Tước, trong đại sảnh nghị sự.
Ngô Nhất Đạo nghe Phương Giải phân tích xong, cau mày nói:
- Việc này quá lớn, không thể tùy tiện được. Đại doanh núi Chu Tước của chúng ta mới chỉ có chút căn cơ, nếu lúc này ngươi mang binh rời đi, ta sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vài xưởng mới bắt đầu xây dựng, việc giao dịch quặng sắt và da động vật cũng đã đàm phán xong, lúc này rời đi, chẳng phải cơ nghiệp sẽ rơi vào trong tay người khác sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Không phải là bước đi bỏ lại tất cả.
Hắn nhìn Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên, nói:
- Lưu lại một bộ phận bộ binh và kỵ binh, mặt khác ta đã triệu hồi binh mã của Thôi Trung Chấn trở về rồi. Ta chỉ mang theo ba vạn kỵ binh xuôi nam, việc trong đại doanh giao cho Hầu gia và sư thúc làm chủ là được. Hiện tại Hắc Kỳ Quân chúng ta thiếu là cái gì?
Phương Giải dừng một lát rồi nói:
- Không phải là lương thực vật tư, cũng không phải là nguồn mộ lính, mà là thanh danh!
- Nếu ta mang binh xuôi nam đánh mấy trận xinh đẹp, trấn phục Nam Yến và tộc Hột, thanh danh của Hắc Kỳ Quân sẽ vang vọng Tây Nam, thậm chí toàn bộ Trung Nguyên. Điều này chỉ có lợi mà không có hại với Hắc Kỳ Quân chúng ta…Hơn nữa ta tự có chừng mực, nếu chiến cuộc gian nan thì sẽ bứt ra. Có chiến thuyền tiếp ứng, cùng lắm là đi đường sông trở về là được. Thế gia hào môn các nơi đang có tính toán của riêng mình, Đại tướng quân các vệ đang tranh đoạt địa bàn với nhau, chỉ có Hắc Kỳ Quân của chúng ta tới biên quan chống kẻ địch…danh tiếng này một khi truyền ra ngoài, rất có lợi cho việc khởi binh sau này.
- Nói thì nói như vậy.
La Úy Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nhưng Lạc Thu dám để cho ngươi tiến binh vào Bình Thương Đạo sao?
- Ta theo đường thủy tới thẳng Ung Châu, y làm sao ngăn cản được ta?
Phương Giải cười cười:
- Hành động này có chút mạo hiểm, nhưng người xưa hay nói, phú quý hiểm trung cầu, hơn nữa đám người man kia không có thủy quân cũng không kỵ binh, làm sao ngăn được ta? Nếu ta muốn trở về, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát rồi nói:
- Nếu ngươi đã quyết định, ta không ngăn cản, nhưng có một điều ngươi phải ghi nhớ. Hiện tại căn cơ chưa ổn định, chuyện phía nam nếu không thành thì lập tức trở về núi Chu Tước, để tránh đêm dài lắm mộng.
- Ta biết.
Phương Giải cười cười, vừa muốn nói tiếp thì Trần Hiếu Nho bước nhanh vào nói:
- Đại tướng quân, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân và Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên cùng nhau tới bên ngoài đại doanh, yêu cầu gặp Đại tướng quân!
Phương Giải nao nao, lập tức cười nói:
- Xem ra có người cũng nghĩ như ta…
- Đuổi hổ nuốt sói?
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Hổ cũng chính đang nghĩ như vậy…
- Mấy huyện này đã bị quân đội Nam Yến công phá, người Yến cướp đi lương thực và dân chúng của chúng ta. Mà người tộc Hột có thù oán sâu nhất với người Hán chúng ta, gặp người liền giết. Tiếp tục như vậy, Bình Thương Đạo khó mà giữ được, theo sau đó chính là Ung Bắc Đạo của ta. Cho dù trong tay ta có mấy vạn quận binh, nhưng làm sao bảo vệ nhiều nơi được? Tuy Nam Yến Mộ Dung Vĩnh chỉ mang theo mấy vạn binh mã nhập quan, nhưng người tộc Hột có tận mấy chục vạn!
Chung Tân cười lạnh nói:
- Cái gọi là môi hở răng lạnh, cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi. Bình Thương Đạo không ngăn được người man, cho nên Lễ Hiền huynh bắt đầu đứng ngồi không yên. Ung Bắc Đạo của huynh là láng giềng với Bình Thương Đạo, nhưng lại tới nơi này thương nghị với ta nhường đường cho Hắc Kỳ Quân của Phương Giải xuôi nam chống lại đám người man. Cho dù ta đáp ứng, huynh dựa vào cái gì cho rằng Phương Giải sẽ đáp ứng?
- Chắc chắn hắn sẽ đồng ý!
Trì Hạo Niên dùng thanh âm cực thấp, nói:
- Có chuyện ngươi không biết, nếu không phải lúc trước Lạc Thu bị ép buộc tới nôn nóng thì đã không nói ra…chính là vì biết bí mật này, nên ta mới xác định Phương Giải nhất định sẽ xuôi nam bảo vệ Ung Châu.
- Bí mật gì?
Chung Tân lập tức hỏi.
Trì Hạo Niên đi tới gần nói nhỏ vào tai Chung Tân:
- Phương Giải…là con của La Diệu!
- A!
Chung Tân biến sắc:
- Lễ Hiền huynh, dù huynh muốn ta đáp ứng, cũng không cần bịa chuyện như vậy chứ!
- Ta bịa chuyện làm gì!
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi suy nghĩ mà xem, lúc Phương Giải mới tới Ung Châu, nghe nói xông thẳng vào thư phòng của La Diệu, một đao làm thịt sứ giả của Lý Viễn Sơn phái tới. Nếu đổi thành người khác, La Diệu có tha thứ không? Cho dù Phương Giải là khâm sai, nhưng La Diệu đã có phản tâm, thân phân khâm sai đó chẳng có ý nghĩa gì với y cả. Không những vậy, La Diệu còn chia cho Phương Giải một đội binh mã, còn cho rất nhiều chiến mã. Điều này không khác thường sao?
- Còn một việc ta muốn nói cho ngươi biết…lúc Phương Giải ở Ung Châu, thường xuyên ra vào La phủ, gặp không phải là La Diệu, mà là vợ của La Diệu, Sở thị…Qua nhiều năm như vậy, chưa từng thấy vợ của La Diệu gặp khách lạ nào. Hơn nữa Sở thị thấy Phương Giải đã lâu không tới chơi, còn phái người đi mời. Chẳng lẽ trong chuyện này không có ẩn tình khác?
Nghe Trì Hạo Niên nói như vậy, trong lòng Chung Tân bắt đầu hoài nghi.
- Còn có…
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi suy nghĩ mà xem, Phương Giải mang theo một đội binh mã rời đi, vì sao La Diệu không phái binh đuổi giết hắn? Phương Giải chiêu mộ khuếch trương ở Tây Bắc, trong tay có quân đội lập tức quay trở về Hoàng Dương Đạo, vì sao La Diệu không phái binh ngăn cản? Điền Tín co rút phòng thủ trong thành Tín Dương, không có ý giao chiến với Phương Giải chút nào, điều này chẳng lẽ hợp lý?
- Theo ta thấy…
Trì Hạo Niên cười lạnh một tiếng, nói:
- Đây chẳng qua là âm mưu của La Diệu mà thôi. Phương Giải mang binh rời khỏi Tả Tiền Vệ, có lẽ chính là mưu kế của La Diệu. La Diệu mang binh rời khỏi Tây Nam không để lại chút binh lực nào, lúc này Phương Giải liền mang theo Hắc Kỳ Quân trở lại, chỉ là trùng hợp thôi sao?
- Ý của huynh là…
Chung Tân chần chờ một lúc rồi nói:
- Ý của huynh là, đây căn bản là kế hoạch của La Diệu và Phương Giải. La Diệu mang binh tới Giang Nam, mà Phương Giải mang binh trở về bảo vệ bốn đạo Tây Nam, kỳ thực hắn vẫn là quân của La Diệu? Nhưng vì sao La Diệu lại làm vậy?
- Nếu ta đoán không làm, La Diệu muốn thử thái độ của chúng ta sau khi y rời đi.
Lời kia vừa thốt ra, Chung Tân lập tức thấy lạnh cả người:
- Thử chúng ta?
Trì Hạo Niên gật đầu:
- Bảy tám phần là như vậy. Thế nên ta và mấy người kia đã thảo luận suốt đêm, ta lập tức chạy tới nơi này gặp ngươi. Ngươi suy nghĩ mà xem, chúng ta thả Hắc Kỳ Quân xuôi nam đi Ung Châu, Phương Giải là con của La Diệu, mẹ hắn Sở thị đang ở Ung Châu, hắn sẽ yên lòng sao? Hiện tại liên quân người man chỉ còn cách Ung Châu hai, ba trăm dặm, mà binh lực trong thành Ung Châu không đủ, nhất định hắn đang nóng lòng như lửa đốt…Ngươi không nghĩ tới một điều rằng, phía nam vừa xảy ra chuyện, Phương Giải liền tạo áp lực lên Bắc Huy Đạo của ngươi đó sao?
Chung Tân hít sâu một hơi, trong lòng cực kỳ rung động:
- Ta vẫn chưa thể tin những chuyện này là thật.
Trì Hạo Niên nói:
- Ngươi nên nghĩ, nếu Phương Giải thực sự trung thành với triều đình như những lời hắn nói, thì vì sao hắn không mang binh rời khỏi Hoàng Dương Đạo, vì sao phải tiến binh về hướng nam, mà không phải là Kinh Kỳ Đạo? Phải biết rằng trong tay hắn có mười vạn binh mã, một nửa là kỵ binh tinh nhuệ! Nếu triều đình có được đội quân như vậy trợ giúp, Kinh Kỳ Đạo sẽ bớt lo hơn nhiều.
Đúng lúc này, có người từ bên ngoài vội vã tiến vào, vừa thấy có khách lạ, lập tức im miệng. Chung Tân nói một tiếng xin lỗi với Trì Hạo Niên, đi tới hỏi thân tín kia có chuyện gì mà vội vã như vậy. Thân tín này ghé vào tai ông ta nói nhỏ vài câu, khuôn mặt vốn trắng bệch của Chung Tân càng thêm trắng.
- Tin tức từ khi nào?
Ông ta có chút căm tức hỏi.
Thân tín này nói:
- Vừa mới nhận được. Hắc Kỳ Quân ở phía đông Hoàng Dương Đạo giả vờ đánh nhà kho Hân Khẩu, binh lính ở nhà kho Hân Khẩu không dám đi ra ngoài nghênh chiến. Nhưng ai mà ngờ tới Hắc Kỳ Quân căn bản không muốn đánh vào nhà kho Hân Khẩu, kỵ binh chỉ đi lướt qua lập tức tiến vào Bắc Huy Đạo của chúng ta. Hiện giờ đã có vài trang viên lớn bị công phá…Mục đích của đám kỵ binh kia chính là bắt người. Nhưng do tốc độ quá nhanh, binh lực của chúng ta vừa mới tụ lại bọn họ đã chạy đi rồi. Bọn họ đi một vòng mười mấy huyện ở phía đông, đã bắt đi vài vị lão thái gia…
Chung Tân cảm thấy tim như ngừng đập, lại nghĩ tới lời Trì Hạo Niên vừa nói, càng thêm tin tưởng vài phần.
Nếu Phương Giải thực sự muốn đánh hạ Bắc Huy Đạo, sao có thể làm ra chuyện đắc tội với mấy gia tộc lớn của Bắc Huy Đạo được? Hắn bắt những người đó, chính là tăng thêm lợi thế khi đàm phán…Phương Giải đòi lương thực và tiền bạc, chẳng phải vì muốn lương thảo vật tư để xuôi nam đó sao?
…
…
Đại doanh núi Chu Tước, trong đại sảnh nghị sự.
Ngô Nhất Đạo nghe Phương Giải phân tích xong, cau mày nói:
- Việc này quá lớn, không thể tùy tiện được. Đại doanh núi Chu Tước của chúng ta mới chỉ có chút căn cơ, nếu lúc này ngươi mang binh rời đi, ta sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Vài xưởng mới bắt đầu xây dựng, việc giao dịch quặng sắt và da động vật cũng đã đàm phán xong, lúc này rời đi, chẳng phải cơ nghiệp sẽ rơi vào trong tay người khác sao?
Phương Giải lắc đầu:
- Không phải là bước đi bỏ lại tất cả.
Hắn nhìn Ngô Nhất Đạo và La Úy Nhiên, nói:
- Lưu lại một bộ phận bộ binh và kỵ binh, mặt khác ta đã triệu hồi binh mã của Thôi Trung Chấn trở về rồi. Ta chỉ mang theo ba vạn kỵ binh xuôi nam, việc trong đại doanh giao cho Hầu gia và sư thúc làm chủ là được. Hiện tại Hắc Kỳ Quân chúng ta thiếu là cái gì?
Phương Giải dừng một lát rồi nói:
- Không phải là lương thực vật tư, cũng không phải là nguồn mộ lính, mà là thanh danh!
- Nếu ta mang binh xuôi nam đánh mấy trận xinh đẹp, trấn phục Nam Yến và tộc Hột, thanh danh của Hắc Kỳ Quân sẽ vang vọng Tây Nam, thậm chí toàn bộ Trung Nguyên. Điều này chỉ có lợi mà không có hại với Hắc Kỳ Quân chúng ta…Hơn nữa ta tự có chừng mực, nếu chiến cuộc gian nan thì sẽ bứt ra. Có chiến thuyền tiếp ứng, cùng lắm là đi đường sông trở về là được. Thế gia hào môn các nơi đang có tính toán của riêng mình, Đại tướng quân các vệ đang tranh đoạt địa bàn với nhau, chỉ có Hắc Kỳ Quân của chúng ta tới biên quan chống kẻ địch…danh tiếng này một khi truyền ra ngoài, rất có lợi cho việc khởi binh sau này.
- Nói thì nói như vậy.
La Úy Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nhưng Lạc Thu dám để cho ngươi tiến binh vào Bình Thương Đạo sao?
- Ta theo đường thủy tới thẳng Ung Châu, y làm sao ngăn cản được ta?
Phương Giải cười cười:
- Hành động này có chút mạo hiểm, nhưng người xưa hay nói, phú quý hiểm trung cầu, hơn nữa đám người man kia không có thủy quân cũng không kỵ binh, làm sao ngăn được ta? Nếu ta muốn trở về, bọn chúng chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Ngô Nhất Đạo trầm tư một lát rồi nói:
- Nếu ngươi đã quyết định, ta không ngăn cản, nhưng có một điều ngươi phải ghi nhớ. Hiện tại căn cơ chưa ổn định, chuyện phía nam nếu không thành thì lập tức trở về núi Chu Tước, để tránh đêm dài lắm mộng.
- Ta biết.
Phương Giải cười cười, vừa muốn nói tiếp thì Trần Hiếu Nho bước nhanh vào nói:
- Đại tướng quân, Tổng Đốc Bắc Huy Đạo Chung Tân và Tổng Đốc Ung Bắc Đạo Trì Hạo Niên cùng nhau tới bên ngoài đại doanh, yêu cầu gặp Đại tướng quân!
Phương Giải nao nao, lập tức cười nói:
- Xem ra có người cũng nghĩ như ta…
- Đuổi hổ nuốt sói?
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Hổ cũng chính đang nghĩ như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.