Chương 527: Hóa thân thành sao băng
Trí Bạch
07/08/2018
Phương Giải vỗ trán nói:
- Được rồi, được rồi, ngươi thắng.
Hạng Thanh Ngưu cười đắc ý, gỡ cái nơ màu đỏ và cái túi màu hồng nhạt xuống:
- Có thể khiến ngươi ghê tởm, không uổng phí ta dùng nhiều tiền để may bộ trang phục này.
- Đừng làm mấy trò vô nghĩa nữa, ngươi gỡ hai thứ đó xuống cũng không che giấu được khí chất lẳng lơ của ngươi.
Phương Giải chỉ vào cái quần cộc hoa hòe hoa sói dưới bộ đạo bào:
- Cái quần đó thật con mẹ nó xinh đẹp, đây mới là chiêu khiến ta ghê tởm tới chết phải không?
Hạng Thanh Ngưu cúi đầu nhìn, vội vàng che lại, cười ngượng ngùng:
- Trời nóng…
- Đã đầu mùa đông rồi còn kêu nóng, đều do cái cơ thể đẫy đà của ngươi mà thôi.
Phương Giải lườm y một cái, nói.
Hạng Thanh Ngưu trợn mắt nhìn Phương Giải:
- Đừng lái sang chuyện khác nữa, lần này ta tới tìm ngươi là có chính sự để thương lượng. Là chính sự rất lớn, lớn tới mức có thể khiến người nhảy dựng lên.
- Nói nghe một chút.
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái, nghiêm trang nói:
- Đầu tiên, ngươi cũng biết rằng ta là một người chí công vô tư, lòng mang thiên hạ, coi tiền bạc như cặn bã…
Phương Giải:
- Lăn!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Được rồi, bỏ qua mở bài, nói thẳng vào thân bài…Ta tính toán đi về phía tây tìm kiếm Nhị sư huynh, hay chính là vị sư phụ tiện nghi kia của ngươi. Huynh ấy đã đi về phía tây hai năm rồi mà không có tin tức gì. Tuy ta là người lạc quan, nhưng không thể không lo lắng, liệu huynh ấy có bị giết chết rồi chưa…Ta từng tin tưởng chắc chắn rằng trên thế gian này không ai có thể giết chết được huynh ấy. Chỉ có huynh ấy giết chết người khác mà thôi. Nhưng lần này huynh ấy phải đối mặt không phải là một người, mà là một đám biến thái…
Phương Giải khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
- Cho nên ta nhất định phải đi xem. Nếu huynh ấy không chết, ta sẽ tìm tới huynh ấy rồi cùng huynh ấy làm ra những chuyện ngưu bức khiến quỷ thần đều phải khiếp sợ. Để trăm năm sau mọi người nhắc tới họ Hạng, sẽ không chỉ có một Hạng Thanh Tranh, còn có một Hạng Thanh Ngưu ngọc thụ lâm phong. Nếu huynh ấy chết…thì ta tìm một nơi chôn huynh ấy, sau đó tìm kẻ đã giết huynh ấy trả thù. Có thể trả thù được thì trả thù, không trả thù được thì cũng phải khiến kẻ đó phải đau đầu.
Phương Giải hỏi:
- Ngươi có nắm chắc không?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Đời này ta toàn làm những chuyện chưa từng nắm chắc, huống chi là tới địa bàn của đám lừa ngốc để đập phá? Nhưng những việc như vậy…ta không tới, thì ai tới?
Trong lòng Phương Giải liền căng thẳng, nhìn nhìn Hạng Thanh Ngưu lại không biết nên nói gì.
…
…
- Đợi ta vài năm được không?
Phương Giải đưa túi rượu cho Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, lấy một viên kẹo trong cái túi, bỏ vào miệng nhấm nháp:
- Ta hiểu ý của ngươi, cũng hiểu tính tình của ngươi. Bên cạnh ngươi có không ít nữ nhân hiểu ngươi, nhưng nam nhân hiểu ngươi chỉ có mình ta.
Đây là lời nói đùa nhưng lộ ra một cỗ bi thương. Phương Giải không cười, vì thấy nó không buồn cười.
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Ngươi là người sẽ làm những việc gì mà không nắm chắc, nhưng điều đó không có nghĩa rằng ngươi không có lương tâm. Tuy ngươi và vị sư phụ tiện nghi kia chỉ gặp nhau có một lần, nhưng trong lòng ngươi khẳng định coi huynh ấy là ân nhân, đúng không? Nhưng ngươi biết hiện tại dù ngươi đi về phía tây cũng không làm được gì, văn không thể khiến đám lừa ngốc kia hộc máu chết, vũ không hể giơ tay tiêu diệt Đại Luân Minh Vương. Văn không được, vũ cũng không xong, ngươi chính là một phế vật…Nhưng ngươi là một người bình tĩnh, mà ta thì không phải…
Y nuốt viên kẹo đường xuống, sau đó cười thỏa mãn.
Phương Giải trầm mặc, rồi lắc đầu:
- Ở Trường An ta gặp được một vị Thiên Tôn, ở Ung Châu cũng gặp được một vị. Cho nên ta có thể đoán được Đại Tuyết Sơn hung hiểm như thế nào. Năm đó Trung Thân Vương dẫn theo mấy trăm hảo hán giang hồ cũng không thể gọt sạch ngọn núi kia. Lần này chỉ dẫn theo một Tô Đồ Cẩu, có năng lực đi bao xa? Lòng ta có một chí hướng chưa từng nói với ai, bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho ta biết, chỉ có kẻ vô chí mới phải lập chí, nói mà không làm được thì cũng vô dụng.
- Nhưng hôm nay ta lại muốn nói với ngươi.
Phương Giải hít sâu vào một hơi, sau đó từng chữ từng câu, nói:
- Tuy Trung Thân Vương đi về hướng tây tới tận bây giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, nhưng bảy tám phần là gặp nguy hiểm rồi. Nhân lực dù sao cũng có hạn, ngài ấy phải đối mặt với một tông môn đã có lịch sử hàng nghìn năm. Ta biết Trung Thân Vương không những là một người dũng cảm, còn là một trí giả. Hơn hai năm trước ngài ấy lựa chọn đi về phía tây tất nhiên là có lý do của ngài ấy. Còn ta và ngươi tuy cố ý trốn tránh nhưng chung quy vẫn phải đối mặt…có khả năng ngài ấy đã chết.
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng, không ngờ vẻ mặt không có sự thương cảm gì:
- Ngươi nói không sai.
Phương Giải nói:
- Trước khi tới Trường An, ta đã tự nói với bản thân rằng, nếu một ngày kia có thể báo đáp Trung Thân Vương, cho dù phải mất một mảng giang sơn, ta cũng không chối từ. Về sau ta càng ngày càng hiểu rõ về bản thân hơn. Ta biết rằng dù đưa một mảng giang sơn cho ngài ấy, ngài ấy cũng không nhận được. Cho nên, ta chỉ có thể đưa cho ngài ấy một sự an ủi…Đợi ta giẫm chân lên vùng đất phía tây, ta sẽ lột bỏ từng tầng từng từng tầng của ngọn núi đó.
Phương Giải chưa từng nói với ai những lời như vậy.
Hắn cũng chưa từng tuyên dương chí hướng đó ra ngoài. Hắn chỉ lặng lẽ gieo trồng hạt giống đó xuống, sau đó đợi tới mùa xuân ấm áp, thì hạt giống nảy mầm.
- Ta tin ngươi.
Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống bãi cỏ, nhìn thoáng qua bầu trời phương tây:
- Nhưng ta thực không đợi được tới ngày đó rồi. Trong sinh mạng của ta không chỉ có một Hạng Thanh Tranh, nhưng trong sinh mạng của ta lại chỉ có một Nhị sư huynh. Ta là đứa không cha, không mẹ, lẻ loi hiu quạnh một mình. Nếu không có huynh ấy, thì ta đã đói rách đầu đường, nhặt được gì ăn cái nấy rồi. Những năm ở phía sau núi, là huynh ấy nuôi ta béo như vậy…Nhị sư huynh không chỉ là Nhị sư huynh, có đôi khi ta coi huynh ấy như người cha.
Phương Giải im lặng, trong lòng có chút đau đớn.
- Cây cỏ sống qua mùa thu là cả đời, ông cụ sống hơn một trăm năm là cả đời, Hạng Thanh Tranh sống vài chục năm cũng là cả đời. Không thể vì huynh ấy sống ít hơn ông cụ, mà nói cả đời huynh ấy chẳng có gì. Đồng dạng, cũng không thể vì ta trẻ hơn huynh ấy, mà nói đời này của ta chẳng có gì.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, ra hiệu cho Phương Giải không cần khuyên nữa:
- Lúc rời khỏi thành Trường An, ông cụ lừa ngươi, mà ta thì lừa vợ của ngươi.
Thấy Phương Giải khó hiểu, Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Chính là Mạt Ngưng Chi, đừng tưởng rằng Đạo gia ta không nhìn ra được. Tuy hai người các ngươi không đi đúng đường, nhưng lại có duyên vợ chồng.
Phương Giải vuốt cái mũi đã cay cay, mắng một câu “Lăn”
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Lập tức lăn đây, nhưng còn phải nghỉ thêm một lúc lấy sức…Ông cụ lừa ngươi, không phải vì muốn vậy. Ông ấy từng nói với ngươi rằng, bảo người có thời gian thì đi xa một chuyến với ông ấy, đúng không?
- Đúng.
- Nhưng về sau ông cụ lại phát hiện ra rằng, mình không thể đi xa được nữa. Vì thế trước khi rời khỏi thành Trường An, ông ấy có truyền cho ta một vật.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm mặt nói:
- Đạo tâm.
- Đạo tâm là cái gì?
- Đạo tâm, chính là cảm ngộ hơn một trăm năm qua của ông cụ. Ông ấy truyền cho ta, nhưng đáng tiếc tư chất của ta thấp, cảm ngộ không được hết. Tuy nhiên ngươi nên biết rằng, năm đó sở dĩ Phật tông không dám đặt chân lên trung nguyên, không chỉ vì Đại Tùy mạnh mẽ, mà còn vì có một ông cụ một kiếm phá vạn pháp trấn thủ. Hiện tại ông cụ không đi được đường nữa, mà ta kế thừa đạo tâm của ông ấy, cho nên ta nhất định phải đi chuyến này.
- Đạo tâm khiến tu vị của ngươi tăng lên à?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười cười nói:
- Không hẳn là vậy. Với cảm ngộ bây giờ của ta, chỉ có thể miễn cưỡng không chết nếu đối đấu với một Thiên Tôn. Không phải khoác lác, ta còn cách điểm đó không còn xa nữa. Ta đã thấy tên quái vật ở trong thành Ung Châu kia, nhưng ta tạm thời không đánh lại y, nhưng một năm sau y khẳng định không đánh lại ta. Để tới được Đại Tuyết Sơn ta cần một năm. Lúc đó ta đã có đủ tư cách để đi theo bên cạnh Nhị sư huynh rồi. Nhưng trong một năm này ta không thể chết được, mà ta lại không tìm được người giúp đỡ thích hợp. Cho nên ta tính toán mượn hai tên dở hơi họ Trần kia của ngươi làm hộ vệ. Ngươi yên tâm, chờ tới khi tới Tây Vực, ta liền bảo bọn họ quay về.
- Hai người bọn họ…không đáng tin.
- Ta có đạo tâm.
Hạng Thanh Ngưu nhếch cằm lên nói:
- Tao có thể khai ngộ, cũng có thể khiến hai người bọn họ khai ngộ.
- Về phần lừa vợ của ngươi…ta nói với nàng ấy rằng chờ ta trở về ta sẽ để cho nàng ta làm chưởng giáo. Mà ai biết ta có thể trở về hay không? Nếu ta không trở về, tất nhiên là ngươi sẽ thay ta trở về. Dù sao ngươi cũng tính là sư điệt của ta còn gì. La lão tam không trở về được, chỉ còn có mỗi mình ngươi. Ta thay ngươi nuôi một người vợ chờ ngươi trở về thu thập, đã tính là hết lòng quan tâm rồi đấy.
Hạng Thanh Ngưu chỉ về hướng tây:
- Lúc ngươi thấy được một sao băng thật lớn rơi xuống, đó là do thân thể của ta biến thành để đập nát tòa miếu trên ngọn núi kia.
- Được rồi, được rồi, ngươi thắng.
Hạng Thanh Ngưu cười đắc ý, gỡ cái nơ màu đỏ và cái túi màu hồng nhạt xuống:
- Có thể khiến ngươi ghê tởm, không uổng phí ta dùng nhiều tiền để may bộ trang phục này.
- Đừng làm mấy trò vô nghĩa nữa, ngươi gỡ hai thứ đó xuống cũng không che giấu được khí chất lẳng lơ của ngươi.
Phương Giải chỉ vào cái quần cộc hoa hòe hoa sói dưới bộ đạo bào:
- Cái quần đó thật con mẹ nó xinh đẹp, đây mới là chiêu khiến ta ghê tởm tới chết phải không?
Hạng Thanh Ngưu cúi đầu nhìn, vội vàng che lại, cười ngượng ngùng:
- Trời nóng…
- Đã đầu mùa đông rồi còn kêu nóng, đều do cái cơ thể đẫy đà của ngươi mà thôi.
Phương Giải lườm y một cái, nói.
Hạng Thanh Ngưu trợn mắt nhìn Phương Giải:
- Đừng lái sang chuyện khác nữa, lần này ta tới tìm ngươi là có chính sự để thương lượng. Là chính sự rất lớn, lớn tới mức có thể khiến người nhảy dựng lên.
- Nói nghe một chút.
Hạng Thanh Ngưu hắng giọng một cái, nghiêm trang nói:
- Đầu tiên, ngươi cũng biết rằng ta là một người chí công vô tư, lòng mang thiên hạ, coi tiền bạc như cặn bã…
Phương Giải:
- Lăn!
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Được rồi, bỏ qua mở bài, nói thẳng vào thân bài…Ta tính toán đi về phía tây tìm kiếm Nhị sư huynh, hay chính là vị sư phụ tiện nghi kia của ngươi. Huynh ấy đã đi về phía tây hai năm rồi mà không có tin tức gì. Tuy ta là người lạc quan, nhưng không thể không lo lắng, liệu huynh ấy có bị giết chết rồi chưa…Ta từng tin tưởng chắc chắn rằng trên thế gian này không ai có thể giết chết được huynh ấy. Chỉ có huynh ấy giết chết người khác mà thôi. Nhưng lần này huynh ấy phải đối mặt không phải là một người, mà là một đám biến thái…
Phương Giải khẽ nhíu mày, sắc mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
- Cho nên ta nhất định phải đi xem. Nếu huynh ấy không chết, ta sẽ tìm tới huynh ấy rồi cùng huynh ấy làm ra những chuyện ngưu bức khiến quỷ thần đều phải khiếp sợ. Để trăm năm sau mọi người nhắc tới họ Hạng, sẽ không chỉ có một Hạng Thanh Tranh, còn có một Hạng Thanh Ngưu ngọc thụ lâm phong. Nếu huynh ấy chết…thì ta tìm một nơi chôn huynh ấy, sau đó tìm kẻ đã giết huynh ấy trả thù. Có thể trả thù được thì trả thù, không trả thù được thì cũng phải khiến kẻ đó phải đau đầu.
Phương Giải hỏi:
- Ngươi có nắm chắc không?
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Đời này ta toàn làm những chuyện chưa từng nắm chắc, huống chi là tới địa bàn của đám lừa ngốc để đập phá? Nhưng những việc như vậy…ta không tới, thì ai tới?
Trong lòng Phương Giải liền căng thẳng, nhìn nhìn Hạng Thanh Ngưu lại không biết nên nói gì.
…
…
- Đợi ta vài năm được không?
Phương Giải đưa túi rượu cho Hạng Thanh Ngưu, Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, lấy một viên kẹo trong cái túi, bỏ vào miệng nhấm nháp:
- Ta hiểu ý của ngươi, cũng hiểu tính tình của ngươi. Bên cạnh ngươi có không ít nữ nhân hiểu ngươi, nhưng nam nhân hiểu ngươi chỉ có mình ta.
Đây là lời nói đùa nhưng lộ ra một cỗ bi thương. Phương Giải không cười, vì thấy nó không buồn cười.
Hạng Thanh Ngưu cười nói:
- Ngươi là người sẽ làm những việc gì mà không nắm chắc, nhưng điều đó không có nghĩa rằng ngươi không có lương tâm. Tuy ngươi và vị sư phụ tiện nghi kia chỉ gặp nhau có một lần, nhưng trong lòng ngươi khẳng định coi huynh ấy là ân nhân, đúng không? Nhưng ngươi biết hiện tại dù ngươi đi về phía tây cũng không làm được gì, văn không thể khiến đám lừa ngốc kia hộc máu chết, vũ không hể giơ tay tiêu diệt Đại Luân Minh Vương. Văn không được, vũ cũng không xong, ngươi chính là một phế vật…Nhưng ngươi là một người bình tĩnh, mà ta thì không phải…
Y nuốt viên kẹo đường xuống, sau đó cười thỏa mãn.
Phương Giải trầm mặc, rồi lắc đầu:
- Ở Trường An ta gặp được một vị Thiên Tôn, ở Ung Châu cũng gặp được một vị. Cho nên ta có thể đoán được Đại Tuyết Sơn hung hiểm như thế nào. Năm đó Trung Thân Vương dẫn theo mấy trăm hảo hán giang hồ cũng không thể gọt sạch ngọn núi kia. Lần này chỉ dẫn theo một Tô Đồ Cẩu, có năng lực đi bao xa? Lòng ta có một chí hướng chưa từng nói với ai, bởi vì từ nhỏ đã có người nói cho ta biết, chỉ có kẻ vô chí mới phải lập chí, nói mà không làm được thì cũng vô dụng.
- Nhưng hôm nay ta lại muốn nói với ngươi.
Phương Giải hít sâu vào một hơi, sau đó từng chữ từng câu, nói:
- Tuy Trung Thân Vương đi về hướng tây tới tận bây giờ vẫn chưa có tin tức truyền về, nhưng bảy tám phần là gặp nguy hiểm rồi. Nhân lực dù sao cũng có hạn, ngài ấy phải đối mặt với một tông môn đã có lịch sử hàng nghìn năm. Ta biết Trung Thân Vương không những là một người dũng cảm, còn là một trí giả. Hơn hai năm trước ngài ấy lựa chọn đi về phía tây tất nhiên là có lý do của ngài ấy. Còn ta và ngươi tuy cố ý trốn tránh nhưng chung quy vẫn phải đối mặt…có khả năng ngài ấy đã chết.
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng, không ngờ vẻ mặt không có sự thương cảm gì:
- Ngươi nói không sai.
Phương Giải nói:
- Trước khi tới Trường An, ta đã tự nói với bản thân rằng, nếu một ngày kia có thể báo đáp Trung Thân Vương, cho dù phải mất một mảng giang sơn, ta cũng không chối từ. Về sau ta càng ngày càng hiểu rõ về bản thân hơn. Ta biết rằng dù đưa một mảng giang sơn cho ngài ấy, ngài ấy cũng không nhận được. Cho nên, ta chỉ có thể đưa cho ngài ấy một sự an ủi…Đợi ta giẫm chân lên vùng đất phía tây, ta sẽ lột bỏ từng tầng từng từng tầng của ngọn núi đó.
Phương Giải chưa từng nói với ai những lời như vậy.
Hắn cũng chưa từng tuyên dương chí hướng đó ra ngoài. Hắn chỉ lặng lẽ gieo trồng hạt giống đó xuống, sau đó đợi tới mùa xuân ấm áp, thì hạt giống nảy mầm.
- Ta tin ngươi.
Hạng Thanh Ngưu ngồi xuống bãi cỏ, nhìn thoáng qua bầu trời phương tây:
- Nhưng ta thực không đợi được tới ngày đó rồi. Trong sinh mạng của ta không chỉ có một Hạng Thanh Tranh, nhưng trong sinh mạng của ta lại chỉ có một Nhị sư huynh. Ta là đứa không cha, không mẹ, lẻ loi hiu quạnh một mình. Nếu không có huynh ấy, thì ta đã đói rách đầu đường, nhặt được gì ăn cái nấy rồi. Những năm ở phía sau núi, là huynh ấy nuôi ta béo như vậy…Nhị sư huynh không chỉ là Nhị sư huynh, có đôi khi ta coi huynh ấy như người cha.
Phương Giải im lặng, trong lòng có chút đau đớn.
- Cây cỏ sống qua mùa thu là cả đời, ông cụ sống hơn một trăm năm là cả đời, Hạng Thanh Tranh sống vài chục năm cũng là cả đời. Không thể vì huynh ấy sống ít hơn ông cụ, mà nói cả đời huynh ấy chẳng có gì. Đồng dạng, cũng không thể vì ta trẻ hơn huynh ấy, mà nói đời này của ta chẳng có gì.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu, ra hiệu cho Phương Giải không cần khuyên nữa:
- Lúc rời khỏi thành Trường An, ông cụ lừa ngươi, mà ta thì lừa vợ của ngươi.
Thấy Phương Giải khó hiểu, Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Chính là Mạt Ngưng Chi, đừng tưởng rằng Đạo gia ta không nhìn ra được. Tuy hai người các ngươi không đi đúng đường, nhưng lại có duyên vợ chồng.
Phương Giải vuốt cái mũi đã cay cay, mắng một câu “Lăn”
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Lập tức lăn đây, nhưng còn phải nghỉ thêm một lúc lấy sức…Ông cụ lừa ngươi, không phải vì muốn vậy. Ông ấy từng nói với ngươi rằng, bảo người có thời gian thì đi xa một chuyến với ông ấy, đúng không?
- Đúng.
- Nhưng về sau ông cụ lại phát hiện ra rằng, mình không thể đi xa được nữa. Vì thế trước khi rời khỏi thành Trường An, ông ấy có truyền cho ta một vật.
Hạng Thanh Ngưu nghiêm mặt nói:
- Đạo tâm.
- Đạo tâm là cái gì?
- Đạo tâm, chính là cảm ngộ hơn một trăm năm qua của ông cụ. Ông ấy truyền cho ta, nhưng đáng tiếc tư chất của ta thấp, cảm ngộ không được hết. Tuy nhiên ngươi nên biết rằng, năm đó sở dĩ Phật tông không dám đặt chân lên trung nguyên, không chỉ vì Đại Tùy mạnh mẽ, mà còn vì có một ông cụ một kiếm phá vạn pháp trấn thủ. Hiện tại ông cụ không đi được đường nữa, mà ta kế thừa đạo tâm của ông ấy, cho nên ta nhất định phải đi chuyến này.
- Đạo tâm khiến tu vị của ngươi tăng lên à?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười cười nói:
- Không hẳn là vậy. Với cảm ngộ bây giờ của ta, chỉ có thể miễn cưỡng không chết nếu đối đấu với một Thiên Tôn. Không phải khoác lác, ta còn cách điểm đó không còn xa nữa. Ta đã thấy tên quái vật ở trong thành Ung Châu kia, nhưng ta tạm thời không đánh lại y, nhưng một năm sau y khẳng định không đánh lại ta. Để tới được Đại Tuyết Sơn ta cần một năm. Lúc đó ta đã có đủ tư cách để đi theo bên cạnh Nhị sư huynh rồi. Nhưng trong một năm này ta không thể chết được, mà ta lại không tìm được người giúp đỡ thích hợp. Cho nên ta tính toán mượn hai tên dở hơi họ Trần kia của ngươi làm hộ vệ. Ngươi yên tâm, chờ tới khi tới Tây Vực, ta liền bảo bọn họ quay về.
- Hai người bọn họ…không đáng tin.
- Ta có đạo tâm.
Hạng Thanh Ngưu nhếch cằm lên nói:
- Tao có thể khai ngộ, cũng có thể khiến hai người bọn họ khai ngộ.
- Về phần lừa vợ của ngươi…ta nói với nàng ấy rằng chờ ta trở về ta sẽ để cho nàng ta làm chưởng giáo. Mà ai biết ta có thể trở về hay không? Nếu ta không trở về, tất nhiên là ngươi sẽ thay ta trở về. Dù sao ngươi cũng tính là sư điệt của ta còn gì. La lão tam không trở về được, chỉ còn có mỗi mình ngươi. Ta thay ngươi nuôi một người vợ chờ ngươi trở về thu thập, đã tính là hết lòng quan tâm rồi đấy.
Hạng Thanh Ngưu chỉ về hướng tây:
- Lúc ngươi thấy được một sao băng thật lớn rơi xuống, đó là do thân thể của ta biến thành để đập nát tòa miếu trên ngọn núi kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.