Chương 903: Khó ngủ
Trí Bạch
11/10/2019
Nhìn tòa thành được gia cố thêm, chứng tỏ tướng phòng giữ Phó Chính Nam đã dự liệu được uy lực của xe ném đá. Đầu tường dùng bùn và rơm bao một tầng, tuy chưa tới mức ngăn cản được hết sự hủy hoại của xe ném đá, nhưng nó có thể giảm thiệt hại xuống mức thấp nhất. Hơn nữa làm vậy có thể thu được rất nhiều mũi tên bắn lên tường thành, còn có thể khiến thang đặt lên trở nên khó khăn.
Lầu quan sát được cải tạo vô cùng chắc chắn, trên nóc thành cũng trát một tầng bùn dầy. Cho dù dùng hỏa tiễn bắn lên, cũng khó mà thiêu cháy được.
Phương Giải vừa quan sát vừa suy nghĩ cách phá thành. Đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, đây là một trận chiến có ý nghĩa quan trọng.
Về mặt chiến tích, lúc ở bình nguyên, Hắc Kỳ Quân chưa bao giờ gặp đối thủ. Uy lực của khinh kỵ binh là không thể nghi ngờ. Lúc xuôi nam đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng nếu nói về năng lực công thành, thì còn rất yếu, khó mà phát triển địa bàn ở Trung Nguyên. Trung Nguyên khác với thảo nguyên. Ở thảo nguyên, một kỵ binh hùng mạnh có thể hoành hành vô kị. Ở Trung Nguyên, nếu không có bộ binh hùng mạnh, thì rất khó có thể kéo dài.
- Phía dưới là người nào?
Chính đang suy nghĩ, thì trên tường thành có người hô lớn một câu:
- Nếu không rời đi, đừng trên mũi tên vô tình!
Phương Giải nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, thấy đó là một tướng quân áo giáp đang nhìn xuống. Từ bộ áo giáp mà người này mặc, có thể thấy y có thân phận không thấp.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Phương Giải nhìn người kia, hỏi.
- Nếu không rời đi, ta liền hạ lệnh bắn tên!
Phương Giải ồ một tiếng, gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Vậy thì bắn đi, chẳng lẽ ngươi đang thương lượng với ta? Nếu là như vậy, ngươi có phải là một tên ngu ngốc không? Kẻ thù đứng ở ngoài thành, vậy mà ngươi còn khuyên bảo rời đi…Cho dù là một con heo mặc giáp trụ, cũng biết bảo vệ chuồng heo của mình, chứ không phải đứng ra ngoài nói với sói rằng, ngươi nhanh đi đi, bằng không ta sẽ đè chết ngươi.
Sắc mặt của tướng phòng giữ trên thành trắng bệnh, miệng há hốc, nhưng không biết phải nói gì.
- Ta là Phương Giải.
Phương Giải ngẩng đầu hô:
- Đại tướng quân Phương Giải của Hắc Kỳ Quân, mấy ngày nữa ta sẽ tấn công ngươi. Hiện tại ta đang quan sát bố trí phòng ngự của tòa thành này, đang nghĩ biện pháp làm sao phá được nó. Ta đã xem khá lâu, chẳng lẽ ngươi tính toán đợi ta đi rồi mới bắn vài mũi tên xuống, sau đó đi xuống thành nói với dân chúng rằng ngươi mới đẩy lui một lần tấn công mạnh mẽ của Hắc Kỳ Quân? Trong đó đẩy lui được cả Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân. Nói như vậy chắc sẽ đề cao sĩ khí chứ?
Tướng quân Nam Yến này tức giận tới mặt mũi trắng bệch, chỉ xuống phía dưới, gào lên:
- Bắn chết hắn! Bắn chết hắn cho ta!
Mấy trăm cung tiễn thủ lập tức thả dây cung, tên rơi xuống như mưa. Phương Giải thỉnh thoảng di chuyển thân hình để tránh né mũi tên, thoạt nhìn giống như hắn lững thững đi trong cơn mưa vậy. Mưa tên dù dày đặc, nhưng không có cái nào bắn trúng người hắn. Kỳ thực hắn căn bản không cần phải né tránh. Với tu vị hiện giờ của hắn, dùng nội kình bao bọc bên ngoài, mũi tên khó mà xuyên qua được.
Cứ như vậy tùy ý để cho cung tiễn thủ của đối phương bắn hơn mười phút, tới khi cánh tay của cung tiễn thủ nhức mỏi, Phương Giải mới lắc đầu, dường như mất hứng thú:
- Yếu xìu như con gái vậy, chẳng lẽ trong thành không có lương thực?
- Nói bậy!
Tướng quân Nam Yến giận dữ hét:
- Lương thực trữ trong thành của ta, đủ để ăn mấy năm!
- Vậy thì quá tốt!
Phương Giải cười nói:
- Giúp ta trông coi chúng cho tốt, mấy ngày nữa ta tới lấy.
Nói xong câu đó, hắn tùy ý nhặt mấy mũi tên rơi trên đất, quay đầu nhìn lên thành, hô:
- Ta mang vài chiến lợi phẩm trở về, rồi nói với thuộc hạ rằng mấy ngày nữa lúc công thành, chỉ cần xông về phía trước là được. Tiễn pháp của quân coi giữ Nam Yến thất đúng là yếu xìu như bún.
Khuôn mặt của tướng quân Nam Yến lúc trắng lúc xanh, nhưng lại không làm gì được.
Y rất muốn mở cửa thành mang theo kỵ binh giết ra ngoài. Nhưng bởi vì do dự đối phương liệu có âm mưu gì đó không, cho nên không dám coi thường. Y thực sự không hiểu, Đại tướng quân của đối phương một thân một mình tới ngoài thành khiêu khích là để làm gì? Thể hiển dũng khí của hắn sao? Hay là có một đội quân đang nấp ở đâu đó, chỉ cần thành vừa mở sẽ lao tới? Mãi tới khi bóng lưng của Phương Giải biến mất, y vẫn không hiểu mục đích của Phương Giải.
Nếu chỉ là tới để khiêu khích, vậy thì thân làm Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân, làm như vậy quá ngây thơ ấu trĩ rồi. Cùng lắm chỉ chọc giân được y, cũng chả có tác dụng gì. Nếu như là lừa mở cửa thành, nhưng nhìn xung quanh, ngoại trừ Phương Giải ra, không có một bóng người nào khác.
Y không dám mở cửa thành cũng vì nghe nói Phương Giải là một người đại tu hành có tu vị kinh người. Một khi mở cửa thành, hắn giết vào mới là điều đáng sợ nhất. Tuy hắn chỉ có một mình, nhưng hắn có thể giết vài tướng lĩnh rồi bỏ chạy. Đây cũng là lý do phù hợp nhất mà tướng quân Nam Yến có thể nghĩ ra. Đương nhiên, y vẫn nghĩ sai rồi.
Phương Giải nhặt mấy mũi tên bắn xuống rồi thản nhiên rời đi.
Lưu lại cho quân coi giữ Nam Yến một bóng lưng kiêu ngạo.
Trên tường thành, một tiểu binh Nam Yến nào đó cười cười nhìn bóng lưng kia, rồi nhanh chóng giấu đi nụ cười.
…
…
Phương Giải trở lại bờ sông Kim Thủy, từ cây cầu hỏng nhảy trở về bờ sông bên kia, cưỡi lên bạch sư trở lại thành Định Viễn. Sau khi trở lại, Phương Giải đặt mấy mũi tên lên bàn. Lúc này thân binh của hắn mới nhìn rõ, mấy mũi tên này có chút đặc biệt, chúng đều cột theo mảnh vải.
Phương Giải kéo từng mảnh vải xuống, trải xuống cái bàn.
- Dù Kiêu Kỵ Giáo không ra được khỏi thành Định Viễn, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn không gián đoạn việc tìm hiểu tin tức. Bọn họ đã ở trong thành Định Viễn mấy tháng rồi, binh lực, bố trí, lương thảo, quân giới, phản ứng của dân chúng, chắc chắn bọn họ đều đã điều tra rõ ràng. Thiếu duy nhất chính là cách để mang tin tức ra ngoài.
Phương Giải cười cười, nhìn mảnh vải đầu tiên.
Mảnh vải này vẽ một tấm bản đồ, tuy khá thô sơ, nhưng bố trí trong thành được vẽ rõ ràng. Bản đồ này chắc đã được người của Kiêu Kỵ Giáo vẽ từ lâu, chỉ có điều không có cơ hội mang ra. Phương Giải cố ý đi theo kỵ binh tuần tra của Nam Yến tới dưới thành, cố ý khiêu khích ở dưới thành, là vì muốn cho người của Kiêu Kỵ Giáo một cơ hội, rồi xem bọn họ có biết tận dụng không. Chỉ cần người của Kiêu Kỵ Giáo lẫn vào trong quân đội Nam Yến rồi phòng ngự trên tường thành, Phương Giải cho rằng bọn họ nhất định hiểu ý đồ của hắn.
Nếu như người của Kiêu Kỵ Giáo không lẫn vào được trong quân đội Nam Yến, hoặc là bọn họ không ở trên tường thành, thì việc làm của Phương Giải hôm nay chính là một tín hiệu, nói cho bọn họ rằng, chuẩn bị bất kỳ lúc nào để mang tin tức ra ngoài.
- Số lượng quân coi giữ trong thành vẫn vậy, không hơn hai vại người.
Phương Giải nhìn bản đồ và chữ viết thật nhỏ trên đó:
- Quốc lực của Nam Yến vốn không hùng mạnh. Quân đội trong tay Mộ Dung Sỉ cũng có hạn. Nói quân đội trong tay các thành lớn là của hắn, còn không bằng nói là của các thành chủ. Người trên tường thành lúc nãy không phải là Phó Chính Nam. Nhìn cách bố trí phòng ngự một cách tỉ mỉ liền biết đó là một người trầm ổn. Nếu không trầm ổn, thì sẽ không nghĩ ra được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Phương Giải vừa xem bản đồ vừa nói:
- Hạ lệnh, bảo đại quân tăng tốc độ, trong vòng bảy ngày phải tới thành Định Viễn.
- Đại tướng quân…
Kỳ Lân khó hiểu hỏi:
- Binh mã của chúng ta nhanh nhất cũng phải mất bảy, tám ngày mới tới thành Định Viễn, nhưng vì sao ngài lại giao kỳ hạn cho đám người Nam Yến kia là năm ngày?
Phương Giải nhìn Ngụy Tây Đình, nói:
- Ngươi giải thích cho hắn đi.
Ngụy Tây Đình giải thích:
- Mục đích của Đại tướng quân là khiến cho người Nam Yến đứng ngồi không yên. Đại tướng quân nói năm ngày sau sẽ công thành. Trong vòng năm ngày này, chỉ sợ bất kỳ ai trong quân đội Nam Yến đừng mong ngủ ngon. Năm ngày sau, Đại tướng quân không tấn công, người Nam Yến sẽ nghi ngờ lo sợ, bọn họ một mực lo lắng đề phòng khi nào Đại tướng quân sẽ động binh. Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ chín, mấy ngày liền không thấy Đại tướng quân tấn công, tinh thần của người Nam Yến đều luôn rơi vào tình trạng căng thẳng.
- Đại tướng quân còn chưa động, bọn họ liền căng thẳng…
Ngụy Tây Đình cười nói:
- Càng không tấn công, áp lực lên bọn họ càng lớn. Kéo dài thêm mấy ngày, tinh thần của bọn họ sẽ bị tiêu hao đi một phần. Hơn nữa, cho dù quân coi giữ trong thành Khánh Nguyên không tin năm ngày sau Đại tướng quân sẽ công thành…nhưng bọn họ dám buông lỏng sao? Trong thời gian mười ngày tới, quân đội Nam Yến sẽ tăng cường canh gác và tuần tra, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào. Cứ thế bảy tám ngày, thể lực của bọn họ sẽ tiêu hao không ít.
- Ra vậy!
Kỳ Lân gật đầu:
- Trên chiến trường, cho dù khiến đối thủ mệt mỏi một chút thôi, thì cũng rất có tác dụng rồi!
Phương Giải đưa bản đồ cho Trần Hiếu Nho:
- Dựa vào nó tạo ra một bản đồ lớn hơn.
- Tuân lệnh!
- Truyền lệnh cho binh lính, tối nay không cần cởi giáp!
Hắn nhìn Kỳ Lân:
- Bảo thân binh chuẩn bị một chút, đến đêm theo ta ra khỏi thành.
- À?
Kỳ Lân hỏi:
- Sao lại phải ra ngoài?
Phương Giải bật cười nói:
- Không chừng Phó Chính Nam đang không ngừng suy nghĩ mục đích của ta. Y không biết gì về ta, cho nên y khó mà ngủ được…
Lầu quan sát được cải tạo vô cùng chắc chắn, trên nóc thành cũng trát một tầng bùn dầy. Cho dù dùng hỏa tiễn bắn lên, cũng khó mà thiêu cháy được.
Phương Giải vừa quan sát vừa suy nghĩ cách phá thành. Đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, đây là một trận chiến có ý nghĩa quan trọng.
Về mặt chiến tích, lúc ở bình nguyên, Hắc Kỳ Quân chưa bao giờ gặp đối thủ. Uy lực của khinh kỵ binh là không thể nghi ngờ. Lúc xuôi nam đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Nhưng nếu nói về năng lực công thành, thì còn rất yếu, khó mà phát triển địa bàn ở Trung Nguyên. Trung Nguyên khác với thảo nguyên. Ở thảo nguyên, một kỵ binh hùng mạnh có thể hoành hành vô kị. Ở Trung Nguyên, nếu không có bộ binh hùng mạnh, thì rất khó có thể kéo dài.
- Phía dưới là người nào?
Chính đang suy nghĩ, thì trên tường thành có người hô lớn một câu:
- Nếu không rời đi, đừng trên mũi tên vô tình!
Phương Giải nhìn sang chỗ phát ra âm thanh, thấy đó là một tướng quân áo giáp đang nhìn xuống. Từ bộ áo giáp mà người này mặc, có thể thấy y có thân phận không thấp.
- Ngươi vừa nói cái gì?
Phương Giải nhìn người kia, hỏi.
- Nếu không rời đi, ta liền hạ lệnh bắn tên!
Phương Giải ồ một tiếng, gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Vậy thì bắn đi, chẳng lẽ ngươi đang thương lượng với ta? Nếu là như vậy, ngươi có phải là một tên ngu ngốc không? Kẻ thù đứng ở ngoài thành, vậy mà ngươi còn khuyên bảo rời đi…Cho dù là một con heo mặc giáp trụ, cũng biết bảo vệ chuồng heo của mình, chứ không phải đứng ra ngoài nói với sói rằng, ngươi nhanh đi đi, bằng không ta sẽ đè chết ngươi.
Sắc mặt của tướng phòng giữ trên thành trắng bệnh, miệng há hốc, nhưng không biết phải nói gì.
- Ta là Phương Giải.
Phương Giải ngẩng đầu hô:
- Đại tướng quân Phương Giải của Hắc Kỳ Quân, mấy ngày nữa ta sẽ tấn công ngươi. Hiện tại ta đang quan sát bố trí phòng ngự của tòa thành này, đang nghĩ biện pháp làm sao phá được nó. Ta đã xem khá lâu, chẳng lẽ ngươi tính toán đợi ta đi rồi mới bắn vài mũi tên xuống, sau đó đi xuống thành nói với dân chúng rằng ngươi mới đẩy lui một lần tấn công mạnh mẽ của Hắc Kỳ Quân? Trong đó đẩy lui được cả Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân. Nói như vậy chắc sẽ đề cao sĩ khí chứ?
Tướng quân Nam Yến này tức giận tới mặt mũi trắng bệch, chỉ xuống phía dưới, gào lên:
- Bắn chết hắn! Bắn chết hắn cho ta!
Mấy trăm cung tiễn thủ lập tức thả dây cung, tên rơi xuống như mưa. Phương Giải thỉnh thoảng di chuyển thân hình để tránh né mũi tên, thoạt nhìn giống như hắn lững thững đi trong cơn mưa vậy. Mưa tên dù dày đặc, nhưng không có cái nào bắn trúng người hắn. Kỳ thực hắn căn bản không cần phải né tránh. Với tu vị hiện giờ của hắn, dùng nội kình bao bọc bên ngoài, mũi tên khó mà xuyên qua được.
Cứ như vậy tùy ý để cho cung tiễn thủ của đối phương bắn hơn mười phút, tới khi cánh tay của cung tiễn thủ nhức mỏi, Phương Giải mới lắc đầu, dường như mất hứng thú:
- Yếu xìu như con gái vậy, chẳng lẽ trong thành không có lương thực?
- Nói bậy!
Tướng quân Nam Yến giận dữ hét:
- Lương thực trữ trong thành của ta, đủ để ăn mấy năm!
- Vậy thì quá tốt!
Phương Giải cười nói:
- Giúp ta trông coi chúng cho tốt, mấy ngày nữa ta tới lấy.
Nói xong câu đó, hắn tùy ý nhặt mấy mũi tên rơi trên đất, quay đầu nhìn lên thành, hô:
- Ta mang vài chiến lợi phẩm trở về, rồi nói với thuộc hạ rằng mấy ngày nữa lúc công thành, chỉ cần xông về phía trước là được. Tiễn pháp của quân coi giữ Nam Yến thất đúng là yếu xìu như bún.
Khuôn mặt của tướng quân Nam Yến lúc trắng lúc xanh, nhưng lại không làm gì được.
Y rất muốn mở cửa thành mang theo kỵ binh giết ra ngoài. Nhưng bởi vì do dự đối phương liệu có âm mưu gì đó không, cho nên không dám coi thường. Y thực sự không hiểu, Đại tướng quân của đối phương một thân một mình tới ngoài thành khiêu khích là để làm gì? Thể hiển dũng khí của hắn sao? Hay là có một đội quân đang nấp ở đâu đó, chỉ cần thành vừa mở sẽ lao tới? Mãi tới khi bóng lưng của Phương Giải biến mất, y vẫn không hiểu mục đích của Phương Giải.
Nếu chỉ là tới để khiêu khích, vậy thì thân làm Đại tướng quân của Hắc Kỳ Quân, làm như vậy quá ngây thơ ấu trĩ rồi. Cùng lắm chỉ chọc giân được y, cũng chả có tác dụng gì. Nếu như là lừa mở cửa thành, nhưng nhìn xung quanh, ngoại trừ Phương Giải ra, không có một bóng người nào khác.
Y không dám mở cửa thành cũng vì nghe nói Phương Giải là một người đại tu hành có tu vị kinh người. Một khi mở cửa thành, hắn giết vào mới là điều đáng sợ nhất. Tuy hắn chỉ có một mình, nhưng hắn có thể giết vài tướng lĩnh rồi bỏ chạy. Đây cũng là lý do phù hợp nhất mà tướng quân Nam Yến có thể nghĩ ra. Đương nhiên, y vẫn nghĩ sai rồi.
Phương Giải nhặt mấy mũi tên bắn xuống rồi thản nhiên rời đi.
Lưu lại cho quân coi giữ Nam Yến một bóng lưng kiêu ngạo.
Trên tường thành, một tiểu binh Nam Yến nào đó cười cười nhìn bóng lưng kia, rồi nhanh chóng giấu đi nụ cười.
…
…
Phương Giải trở lại bờ sông Kim Thủy, từ cây cầu hỏng nhảy trở về bờ sông bên kia, cưỡi lên bạch sư trở lại thành Định Viễn. Sau khi trở lại, Phương Giải đặt mấy mũi tên lên bàn. Lúc này thân binh của hắn mới nhìn rõ, mấy mũi tên này có chút đặc biệt, chúng đều cột theo mảnh vải.
Phương Giải kéo từng mảnh vải xuống, trải xuống cái bàn.
- Dù Kiêu Kỵ Giáo không ra được khỏi thành Định Viễn, nhưng chắc chắn bọn họ vẫn không gián đoạn việc tìm hiểu tin tức. Bọn họ đã ở trong thành Định Viễn mấy tháng rồi, binh lực, bố trí, lương thảo, quân giới, phản ứng của dân chúng, chắc chắn bọn họ đều đã điều tra rõ ràng. Thiếu duy nhất chính là cách để mang tin tức ra ngoài.
Phương Giải cười cười, nhìn mảnh vải đầu tiên.
Mảnh vải này vẽ một tấm bản đồ, tuy khá thô sơ, nhưng bố trí trong thành được vẽ rõ ràng. Bản đồ này chắc đã được người của Kiêu Kỵ Giáo vẽ từ lâu, chỉ có điều không có cơ hội mang ra. Phương Giải cố ý đi theo kỵ binh tuần tra của Nam Yến tới dưới thành, cố ý khiêu khích ở dưới thành, là vì muốn cho người của Kiêu Kỵ Giáo một cơ hội, rồi xem bọn họ có biết tận dụng không. Chỉ cần người của Kiêu Kỵ Giáo lẫn vào trong quân đội Nam Yến rồi phòng ngự trên tường thành, Phương Giải cho rằng bọn họ nhất định hiểu ý đồ của hắn.
Nếu như người của Kiêu Kỵ Giáo không lẫn vào được trong quân đội Nam Yến, hoặc là bọn họ không ở trên tường thành, thì việc làm của Phương Giải hôm nay chính là một tín hiệu, nói cho bọn họ rằng, chuẩn bị bất kỳ lúc nào để mang tin tức ra ngoài.
- Số lượng quân coi giữ trong thành vẫn vậy, không hơn hai vại người.
Phương Giải nhìn bản đồ và chữ viết thật nhỏ trên đó:
- Quốc lực của Nam Yến vốn không hùng mạnh. Quân đội trong tay Mộ Dung Sỉ cũng có hạn. Nói quân đội trong tay các thành lớn là của hắn, còn không bằng nói là của các thành chủ. Người trên tường thành lúc nãy không phải là Phó Chính Nam. Nhìn cách bố trí phòng ngự một cách tỉ mỉ liền biết đó là một người trầm ổn. Nếu không trầm ổn, thì sẽ không nghĩ ra được những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.
Phương Giải vừa xem bản đồ vừa nói:
- Hạ lệnh, bảo đại quân tăng tốc độ, trong vòng bảy ngày phải tới thành Định Viễn.
- Đại tướng quân…
Kỳ Lân khó hiểu hỏi:
- Binh mã của chúng ta nhanh nhất cũng phải mất bảy, tám ngày mới tới thành Định Viễn, nhưng vì sao ngài lại giao kỳ hạn cho đám người Nam Yến kia là năm ngày?
Phương Giải nhìn Ngụy Tây Đình, nói:
- Ngươi giải thích cho hắn đi.
Ngụy Tây Đình giải thích:
- Mục đích của Đại tướng quân là khiến cho người Nam Yến đứng ngồi không yên. Đại tướng quân nói năm ngày sau sẽ công thành. Trong vòng năm ngày này, chỉ sợ bất kỳ ai trong quân đội Nam Yến đừng mong ngủ ngon. Năm ngày sau, Đại tướng quân không tấn công, người Nam Yến sẽ nghi ngờ lo sợ, bọn họ một mực lo lắng đề phòng khi nào Đại tướng quân sẽ động binh. Ngày thứ sáu, ngày thứ bảy, ngày thứ chín, mấy ngày liền không thấy Đại tướng quân tấn công, tinh thần của người Nam Yến đều luôn rơi vào tình trạng căng thẳng.
- Đại tướng quân còn chưa động, bọn họ liền căng thẳng…
Ngụy Tây Đình cười nói:
- Càng không tấn công, áp lực lên bọn họ càng lớn. Kéo dài thêm mấy ngày, tinh thần của bọn họ sẽ bị tiêu hao đi một phần. Hơn nữa, cho dù quân coi giữ trong thành Khánh Nguyên không tin năm ngày sau Đại tướng quân sẽ công thành…nhưng bọn họ dám buông lỏng sao? Trong thời gian mười ngày tới, quân đội Nam Yến sẽ tăng cường canh gác và tuần tra, chuẩn bị ứng chiến bất kỳ lúc nào. Cứ thế bảy tám ngày, thể lực của bọn họ sẽ tiêu hao không ít.
- Ra vậy!
Kỳ Lân gật đầu:
- Trên chiến trường, cho dù khiến đối thủ mệt mỏi một chút thôi, thì cũng rất có tác dụng rồi!
Phương Giải đưa bản đồ cho Trần Hiếu Nho:
- Dựa vào nó tạo ra một bản đồ lớn hơn.
- Tuân lệnh!
- Truyền lệnh cho binh lính, tối nay không cần cởi giáp!
Hắn nhìn Kỳ Lân:
- Bảo thân binh chuẩn bị một chút, đến đêm theo ta ra khỏi thành.
- À?
Kỳ Lân hỏi:
- Sao lại phải ra ngoài?
Phương Giải bật cười nói:
- Không chừng Phó Chính Nam đang không ngừng suy nghĩ mục đích của ta. Y không biết gì về ta, cho nên y khó mà ngủ được…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.