Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 217: Ký ức mười lăm năm trước

Trí Bạch

01/03/2017

Tay trái của Phương Giải đâm vào bụng Trần Nhai, sau đó bóp nát đan điền của y. Sự đau đớn kịch liệt và sợ hãi khiến cho tên tăng nhân ngạo mạn trong nháy mắt mất đi khí lực. Tay y nắm tay phải của Phương Giải, dần dần buông lỏng. Y quỳ rạp xuống đất, ánh mắt đầy cầu xin.

Phương Giải ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc, nhìn cánh tay phải bị xoắn thành bánh quẩy, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.

Trần Nhai gục xuống đất, Phương Giải lập tức rút tay trái từ trong cơ thể y ra. Máu dính khắp cả cánh tay, mang theo mùi tanh hôi.

Đau đớn khiến trán Phương Giải đổ mồ hôi, rồi rơi xuống khuôn mặt.

Hắn ngồi dưới đất, giống như một quả bóng bị xì hơi.

Mã Lệ Liên và vài học sinh Diễn Vũ Viện ngây ngốc trong chốc lát, sau đó nàng là người phản ứng đầu tiên, một bên hô Phương Giải, một bên xông lên. Bởi vì quá vội vã, mà bị ngã hai lần. Lúc nàng chạy tới bên cạnh Phương Giải, cuối cùng giáo thụ Mặc Vạn Vật đã đuổi tới.

Y bị thương.

Thương rất nặng.

Bả vai cơ hồ muốn sụp xuống, cánh tay lắc lư giống như là muốn đứt rời. Sắc mặt của y trắng như một tờ giấy, còn khó coi hơn cả Phương Giải. Hướng y chạy là hướng lão tăng mang theo Phương Hận Thủy rời đi. Hiển nhiên không phải là y mới chạy tới nơi này. Mà là tới trước để chặn lão tăng, cuối cùng là bị thương.

Lúc y từ trên cây đại thụ nhảy xuống, hơi chút lảo đảo, nhưng vẫn không thể chịu đựng được mà ngã xuống đất. Lúc y ngã xuống, Phương Giải thấy sự áy náy trong mắt y. Ở khoảnh khắc đó, Phương Giải thậm chí cảm thấy mình không nên trách y. Nhưng rất nhanh, Phương Giải đã vứt suy nghĩ đó sang một bên. Hai học sinh lao tới đỡ lấy Mặc Vạn Vật. Nhìn vị tiên sinh chỉ còn nửa cái mạng này, bọn họ không biết làm sao.

- Ngươi thế nào rồi?

Mã Lệ Liên chạy tới bên người Phương Giải, đỡ hắn ngồi dậy. Phương Giải thở hổn hển, đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn gần như không thể mở miệng nói chuyện. Hắn chỉ tàn đao rơi cách đó không xa, ngón tay run rẩy. Mã Lệ Liên vươn tay lấy tàn đao cho hắn, lúc đưa cho Phương Giải, hắn lại chậm rãi lắc đầu.

- Cô tên là gì?

Phương Giải nuốt nước miệng mới cái, hỏi.

- Mã Lệ Liên…

Giờ khắc này Mã Lệ Liên có chút thương cảm, bởi vì Phương Giải căn bản không nhớ tên nàng.

- Cái tên thật khó nghe.

Nàng thầm giận cái gã này vẫn còn có thể cười cười, miệng tràn ra máu. Mã Lệ Liên hoảng hốt, bản năng lấy tay lau sạch máu ở miệng Phương Giải. Nhưng máu bắt đầu phun ra không dừng lại. Phương Giải vừa há miệng máu liền chảy ra ngoài.

- Mẹ nó…vẫn còn chậm một chút.

Phương Giải mắng một câu, cúi đầu nhìn lồng ngực. Trên ngực có một cái lỗ, đối diện với vị trí của trái tim. Lúc hắn tới gần Trần Nhai, cố ý để cho Trần Nhai bắt được tay phải, chỉ kình của Niêm Hoa Chỉ vẫn bắn trúng lồng ngực của hắn. Giờ khắc này, Phương Giải không ngờ mình rất bình tĩnh. Hắn vốn cho rằng mình rất sợ chết. Nhưng lúc cái chết tới gần, hắn lại không sợ hãi chút nào.

Hóa ra chết qua một lần, lần thứ hai sẽ rất bình tĩnh. Mẹ nó chứ, mình cứ tưởng sẽ phải sợ.

Mã Lệ Liên luống cuống tay chân muốn ngăn cản máu chảy từ miệng vết thương, nhưng càng cản càng be bét.

Tay trái dính đầy máu của Phương Giải cầm lấy tay của Mã Lệ Liên, hơi thở yếu ớt hỏi:

- Cô từng giết người bao giờ chưa?

Mã Lệ Liên hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu. Một bên lắc đầu, một bên nước mắt chảy ròng ròng, dường như còn chảy mãnh liệt hơn cả máu của Phương Giải.

- Vậy thì thử xem, giết y.

Phương Giải nhìn cơ thể còn đang co giật của Trần Nhai.

- Y…đã chết.

Mã Lệ Liên run rẩy nói với Phương Giải.



- Không…hoặc là cắt đứt cổ họng của y…hoặc là đâm thủng tim y…bằng không, ta lo lắng.

Mã Lệ Liên cứng người, bàn tay cầm tàn đao không ngừng run rẩy. Nàng theo bản năng nhìn Phương Giải một cái, thấy ánh mắt nhờ giúp đỡ của Phương Giải, trong lòng nàng chợt toát ra dũng khí. Nàng chậm rãi đặt Phương Giải ngồi xuống, sau đó đi tới gần Trần Nhai. Nhìn tên tăng nhân liên tục giết mấy người bạn của mình, nhìn sự sợ hãi và cầu xin trong mắt của y, Mã Lệ Liên hét lớn một tiếng, sau đó đâm tàn đao vào ngực của Trần Nhai.

- Đâm tiếp.

Phương Giải ở phía sau nói.

Mã Lệ Liên vừa hét thê lương, vừa điên cuồng đâm tàn đao vào người Trần Nhai. Bởi vì kích động và sơi hãi, nàng dùng đao không chuẩn. Không phải nhát nào cũng đâm trúng trái tim của Trần Nhai, nhưng nàng đâm rất nhiều nhát. Lúc nàng ngừng lại, nửa người trên của Trần Nhai cơ hồ đã tan nát. Đầu của y nghiêng sang một bên, mắt mở trừng.

Chết không nhắm mắt.

Mã Lệ Liên cả người đều là máu nhìn về phía Phương Giải, phát hiện hắn đã sắp không chống đỡ nổi. Nhưng dù vậy, vị thiếu niên này vẫn gian nan giơ ngón tay cái lên hướng về phía Mã Lệ Liên. Sau đó mỉm cười, thanh âm đứt quãng nói:

- Bộ dạng…hiện tại của cô xinh hơn nhiều.





Núi Bán Nguyệt.

Trốn trong một hang núi rất bí ẩn, lão tăng Trí Tuệ lặng lẽ nuốt máu chảy ra. Y ngồi dựa vào vách hang, nhìn Phương Hận Thủy run rẩy, không nhịn được cười châm chọc.

- Tưởng rằng xuất động bốn cao thủ Cửu Phẩm là có thể bắt được ta? Người Tùy các ngươi quá tự kiêu rồi. Nếu tên Chu Bán Xuyên giả vờ ngu ngốc trong thành Trường An kia đồng ý ra tay, nếu tên Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc gì đó đồng ý ra tay, nói không chừng hôm nay ta sẽ chết ở nơi này. Đáng tiếc…đó là hai tên chuột nhắt chỉ biết mua danh chuộc tiếng. Bọn chúng không dám tới, là vì sợ thua trong tay ta.

Trí Tuệ thở dốc trong chốt lát, tiếp tục phát tiết:

- Bọn chúng sợ thua, bởi vì toàn bộ thần thoại của Đại Tùy đeo trên lưng bọn chúng. Nếu bọn chúng thất bại, thì thần thoại cũng theo đó mà hủy. Lá gan của bọn chúng còn nhỏ hơn cả ngươi, thật buồn cười…thật đáng xấu hổ!

Y vừa nói vừa ho khan, khóe miệng hiện ra máu.

- Thôn cô kia…ta nhớ ra rồi. Mười một năm trước, ả cũng là một trong những yêu ma đi về phía tây. Còn có tên sử dụng kiếm. Năm đó y cũng đi, chỉ có điều y nhát gan, cuối cùng bỏ về. Đó là người duy nhất bỏ về trong nhóm người Tùy đi về phía tây. Đây cũng là sự sỉ nhục của người Tùy các ngươi!

- Mười một năm đã qua, y muốn rửa nhục? Ta nhổ vào!

Trí Tuệ nhổ một bãi nước miếng mang theo máu. Lúc này y đâu giống một cao tăng đắc đạo, mà giống như một người đàn bà chanh chua, hoàn toàn không có phong độ gì cả.

- Ngươi nói đi!

Trí Tuệ giơ tay chỉ vào Phương Hận Thủy, bức bách:

- Ngươi nói, người Tùy không bằng heo chó!

Phương Giải ngẩng đầu nhìn Trí Tuệ, ánh mắt dại ra. Y giống như là bị dọa tới bể mật, ba hồn bảy vía đã thoát khỏi cơ thể. Y vốn là người khá đẹp trai và phong độ. Nhưng hiện tại thật giống như một cái xác không hồn.

Nghe thấy mệnh lệnh của Trí Tuệ, y lẩm bẩm theo bản năng:

- Người Tùy không bằng heo chó.

Trí Tuệ cười to, vừa cười liền tác động tới vết thương, khiến y ho kịch liệt.

- Thuật pháp của tên áo vải thư sinh kia coi như không tệ. Đáng tiếc y không có thủ đoạn công kích mạnh mẽ nào. Cái tên dùng kiếm kia căn bản không đáng nhắc tới. Kiếm của y còn không phá được Kim Cương Bất Hoại của ta. Đáng hận nhất là tên đạo sĩ và ả nông thôn kia. Hai bọn chúng dốc sức tấn công, quả thực có chút khó chơi. Còn có một tên tiểu bối không muốn sống. Một kẻ tu hành Bát Phẩm Thượng, mà cũng dám khiêu khích bản Thiên Tôn sao?

- Năm người thì thế nào? Bản Thiên Tôn giết một người, làm bốn người bị thương, có phải rất lợi hại hay không?

Y hỏi Phương Hận Thủy.



- Vâng, Thiên Tổn rất lợi hại.

Phương Hận Thủy máy móc đáp.

- Ừ, trong số người Tùy, ngươi là kẻ thông minh nhất.

Trí Tuệ mắng đủ rồi, dựa vào vách hang thở dốc, ngực y lên xuống phập phồng, hiển nhiên bị thương nặng hơn so với vẻ bề ngoài. Lúc y dùng một chưởng đánh bay Mặc Vạn Vật, lại một chưởng đẩy lui Ly Nan, bị Hạc Lệ đạo nhân và Trác Bố Y liên kết trói y lại. Chính trong nháy mắt đó, khiến lão bản nương bắt được cơ hội, tung một quyền vào ngực của y.

Tuy Trí Tuệ có Kim Cương Bất Hoại, nhưng vẫn bị một quyền kia làm cho tâm mạch bị tổn thương. Thời điểm mấu chốt, y cắn răng dùng nội kình toàn thân bức ra ngoài cơ thể, san bằng rừng rậm trong phạm vi mười thước. Để cứu lão bản nương, Ly Nan dùng cả người che chở, cuối cùng bị chấn động mà chết. Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân cũng bị thương.

Một kích toàn lực của một vị Thiên Tôn Phật tông, khủng bố giống như thiên tai.

Mười một năm trước, Ly Nan bỏ về.

Cho nên lão bản nương mới khinh thường ông ta, cũng không tha thứ cho ông ta. Mười một năm sau, Ly Nan vẫn chết trong tay của Phật tông, nhưng coi như đã rửa sạch vết nhục trong lòng. Lúc ông ta sắp chết, vẫn cười cười với lão bản nương, ánh mắt đầy sự xin lỗi.

Lão bản nương ngồi xổm bên cạnh ông ta, nhẹ giọng nói một câu.

Bọn họ đang đợi ngươi.

Ly Nan gật đầu thỏa mãn, sau đó hai mắt nhắm lại.

Tứ đại cao thủ Cửu Phẩm vây công một mình Thiên Tôn Phật tông, mất một cái giá thật lớn vẫn không thể bắt được y. Kết quả như vậy khiến cho mọi người khó có thể chấp nhất. Hơn nữa vị Đại Thần Quan Hạc Lệ đạo nhân rốt cuộc thấy được sự chênh lệch giữa mình và Trí Tuệ. Bọn họ cũng rốt cuộc thấy được, thế gian này còn có một loại người đứng trên cả cường giả Cửu Phẩm.

Nếu Đạo tông muốn vượt qua Phật tông, cần mất bao lâu.

Hạc Lệ đạo nhân không biết đáp án, có lẽ cả đời này ông ta cũng không đợi được tới lúc có đáp án.





Nghỉ ngơi trong chốc lát, hơi khôi phục chút thể lực, Trí Tuệ Thiên Tôn chậm rãi mở mắt ra, chỉ ra bên ngoài, nói với Phương Hận Thủy:

- Đi ra ngoài tìm ít nước, cẩn thận chút, đừng để mấy tên người Tùy phát hiện ra. Tuy bọn chúng đều bị thương, trong thời gian ngắn không thể phục hồi. Nhưng dù sao nơi này cũng là ngoài thành đế đô của Đại Tùy.

Phương Hận Thủy cũng khôi phục lại chút tinh thần. Y gật đầu, sau đó thật cẩn thận leo ra khỏi hang động nhìn ra ngoài. Xác định bên ngoài không có ai, y mới chui ra. Sau khi Phương Hận Thủy rời khỏi, Trí Tuệ chậm rãi thở phào, sắc mặt bỗng thay đổi, nhưng vẫn không nhịn được phun ra một bãi máu lớn.

Y theo bản năng nghiêng đầu nhìn, phát hiện Phương Hận Thủy chưa trở về, mới nhẹ nhàng thở ra.

Đẩy toàn bộ tu vị trong nháy mắt, công kích mạnh mẽ như vậy quả thực rất khủng bố. Nhưng sau khi dùng xong, y phải dưỡng sức trong một thời gian khá dài. Thậm chí trong khoảng thời gian này, y sẽ yếu ớt như một đứa trẻ con.

- Trần Nhai, đừng trách vi sư.

Y thì thào một câu, trong mắt đầy hận ý.

- Ta cũng chỉ mới nghĩ thông suốt điều đó. Ngươi, thậm chí là ta, đều là người bị hại. Là Đại Tự Tại cố ý để chúng ta tới Đại Tùy chịu chết. Đáng tiếc, ngươi chết không có giá trị gì. Ta vốn tưởng rằng bỏ ngươi lại, những người Tùy kia vì cứu Phương Giải, sẽ khống chế ngươi trước rồi mới bắt ta. Lại không ngờ rằng bọn chúng bỏ mặc Phương Giải! Tâm tư của người Tùy, thật khó đoán…

Y thở dài, hận ý trong mắt càng ngày càng đậm:

- Đại Tự Tại, chiêu một mũi tên trúng hai con chim này của ngươi thật là lợi hại. Nếu không phải ta gặp qua Phương Giải, thì đến giờ vẫn chưa hiểu ra được sự âm tàn của ngươi. Sư tôn…nếu đã như vậy, vì sao mười lăm năm trước người không ngăn cản con? Người trơ mắt nhìn con phái thủ hạ truy sát Phương Giải mười lăm năm, chẳng quan tâm. Sau mười lăm năm, hắn đã trưởng thành, cho nên người mới sai Đại Tự Tại thiết kế giết con. Sư tôn…người nhịn con mười lăm năm, cũng thật khổ cực.

- Mông ca!

Y không cam lòng, rít gào:

- Ngươi cũng là một tên ngu ngốc! Người ngươi muốn giết, không ngờ lại có thân phận như vậy, ha ha…Nếu ngươi biết được, liệu ngươi có không cam lòng như ta không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook