Chương 1302: Lòng người dễ đổi
Trí Bạch
11/10/2019
Điểm mấu chốt
Ai cũng không biết điểm mấu chốt của đối phương ở nơi nào cho nên đều đang thăm dò. Nhưng không thể nghi ngờ, Phương Giải đang nắm quyền chủ động tuyệt đối. Những quan viên trong thành Trường An này không có binh trong tay, sự thăm dò của bọn họ cũng chỉ là để biết được hành động của Phương Giải sẽ đi bao xa, nếu nó xa đến mức có thể nguy hại đến bọn họ, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể hợp nhau lại cùng liều mạng cá chết lưới rách.
Bốn chữ cá chết lưới rách cho tới bây giờ cũng chẳng chung ý nghĩa với bốn chữ lưỡng bại câu thương. Cá chết thì chết, nhưng lưới rách thì còn có thể khâu lại.
Mà bản thân Phương Giải lại muốn xem những triều thần này có thể vì những kẻ bị bắt đi mà đoàn kết lại đứng lên chống cự chính mình hay không. Kỳ thật dù cho Phương Giải có muốn giết sạch những kẻ tâm tư hai mặt trong thành Trường An này cũng không có khả năng. Nếu hắn đem người đều giết, như vậy về bước từng bước sẽ khó khăn.
Dựa vào dân chúng để lập nghiệp là không sai, nhưng bây giờ không phải là lúc khởi bước.
Đây là một cái độ, một cái độ rất khó đắn đo.
Từ đoàn kết những dân chúng tầng dưới chót lại cho đến đoàn kết tất cả những lực lượng có thể đoàn kết là một quá trình cần tiến hành từng bước. Nhất là như bây giờ, loạn trong giặc ngoài, phía tây có sói Mông Nguyên, phía đông có hổ lông vàng, nếu bây giờ hắn làm cho mâu thuẫn bên trong trở nên vô cùng gay gắt thì nó sẽ rất ảnh hưởng đến sự phát triển của Hắc Kỳ quân.
Quan thẩm quan, chỉ là một thủ đoạn của Phương Giải dùng để hù dọa những triều thần kia mà thôi.
Rời khỏi Thái cực điện, trên đường trở về Sướng Xuân viên, Phương Giải cùng đám người Độc Cô Văn Tú, Ngô Nhất Đạo lại tiếp tục thương nghị. Có đôi khi việc thống trị còn khó khăn hơn cả muốn đánh thắng một trận. Nhất là một nơi trung tâm của gió lốc như thành Trường An.
-Chủ Công...
Độc Cô Văn Tú nhìn Phương Giải một cái. Sau khi hơi do dự y liền mở miệng thử thăm dò:
-Hiện giờ Kiêu Kỵ giáo thực nổi danh, toàn bộ thành Trường An không còn ai không biết danh tiếng dũng mãnh của bọn họ. Điều này thật có ích cho việc thống trị thành Trường An sau này… Nhưng, thuộc hạ cảm thấy, quyền thế của Kiêu Kỵ giáo có phải hơi nặng chút hay không? Thuộc hạ không phải hoài nghi cái gì, thuộc hạ chỉ lo lắng nếu cứ thế mãi thì sẽ xuất hiện tình trạng tâm tính không yên bên trong Kiêu Kỵ giáo, giống như trong đại nội thị vệ năm xưa vậy…
Y không nói gì thêm, bởi vì y biết, Phương Giải rất coi trọng Kiêu kỵ giáo, nếu y nói quá nặng lời thì sẽ làm cho Phương Giải phản cảm.
-Mới vào thành Trường An nên Kiêu kỵ giáo quả thật cần lập uy. Dù sao không lâu nữa ta liền phải rời khỏi Trường An, nếu muốn cai trị ở đây lâu, nhất định phải có một nha môn có đủ lực chấn nhiếp tọa trấn. Lòng người trước nay dễ đổi, khi ta ở thành Trường An, bọn huân quý liền thật dễ bảo, nhưng khi ta vắng mặt, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta cố ý để tiếng tăm tàn nhẫn của Kiêu Kỵ giáo truyền ra cũng là vì suy nghĩ đến việc sau này ta không có mặt ở đây nữa… Nhưng nếu ngươi cảm thấy quyền thế bọn họ nắm giữ đã quá lớn vậy ta sẽ bảo bọn họ về sau tiết chế một chút là được.
Phương Giải trả lời.
Độc Cô Văn tú gật đầu, không nói tiếp về chuyện này nữa.
Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Độc Cô Văn Tú một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Trong mắt hắn có một chút gì đó lướt qua nhưng không một ai nhìn thấy.
Sau khi tới Sướng Xuân viên, Độc Cô Văn Tú cáo từ trở về sửa sang lại những việc trên triều, Ngô Nhất Đạo thì đi theo Phương Giải tới mộc lâu bên cạnh bờ hồ. Mộc lâu này có tên giống như không quá cát tường, tên là Phong Vũ lâu. Mà thành Trường An bây giờ cũng là lúc mưa gió nổi lên vậy.
-Hầu gia đang lo lắng điều gì?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.
Ngô Nhất Đạo dường như có chút thất thần, nghe Phương Giải hỏi mới hồi phục tinh thần lại:
-Quả nhiên là giấu không được ánh mắt của chủ công. Thuộc hạ chỉ là ngẫu nhiên nghĩ… Khi nãy Độc Cô nói kiêu Kỵ giáo quyền thế quá nặng, lời này kỳ thật không phải không có lý. Nhưng thuộc hạ cũng không phải lo lắng cái đó, mà là lo lắng phía sau những lời ấy có phải còn có tâm tư gì hay không.
-Tâm tư?
Phương Giải hỏi:
-Tâm tư gì?
Ngô Nhất Đạo vừa đi vừa nói:
-Lời này thật không nên nói. Dù cho là Độc Cô vẫn là Trần Hiếu Nho, hai người họ đều rất trung thành và tận tâm với chủ công, nếu lời thuộc hạ nói bị truyền ra khó tránh khỏi sẽ bị mang tiếng là đang châm ngòi ly gián. Nhưng mà… Trong lòng thuộc hạ còn có chút không nỡ.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, y mới nói tiếp:
-Hắc Kỳ quân phát triển rất thuận lơi, mọi chuyện đều như ý. Từ lúc tiến binh tại Giang Nam đến nay, bọn họ chỉ gặp hai trận khó khăn. Một là hạ Lê Âm, hai là vượt sông Tần Hà… Cũng vì thế cho nên nhân tâm khó tránh khỏi lỗ mãng. Nhất là sau khi tiến vào thành Trường An, mỗi người đều có một loại tâm tư tên là Tòng long lập công là điều không thể phủ nhận…
Nói những lời ấy xong, y nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, thấy sắc mặt đối phương vẫn bình thường, y mới nói tiếp:
-Sau khi vào thành Trường An, có không ít người trong Hắc Kỳ Quân đều cảm thấy đại sự đã thành, chỉ còn chờ Chủ Công ngài phong thưởng mà thôi. Mà khi ấy sẽ khó có thể không có sự so bì… Công ta cao hơn công ai, ai cao hơn công ta, ta nên được thưởng những gì, hắn nên được thưởng cái gì, nếu ta không bằng người khác thì làm sao bây giờ?
Phương Giải khẽ nhíu mày, hắn quả thật không suy xét đến điều đó.
-Tiếp tục…
Ngô Nhất Đạo do dự một chút rồi nói ra:
-Chủ công bảo Yến Tăng dẫn binh tấn công Linh Môn quan, Độc Cô góp ý với Chủ công rằng Yến Tăng là hàng tướng, không thể trọng dụng. Hôm nay, hắn nói Kiêu kỵ giáo quyền hành quá lớn, nên giảm đi…
Phương Giải gật gật đầu:
-Ta quả thật không để ý điều đó. Từ sau khi Độc Cô theo ta, ta đều vẫn rất trọng dụng hắn, mà hắn quả thật cũng rất có tài năng. Giống như lời nhận xét của ngươi khi trước, hắn có tài Tể Tướng. Nhưng người sau khi đạt đến một độ cao nhất định tâm tư thường sẽ hơi hoạt động, bắt đầu ngẫm nghĩ có gì có thể uy hiếp đến mình. Quyền thế của Kiêu kỵ giáo Trần Hiếu Nho quả thật quá lớn, ngoại tra nội tra, hơn nữa còn có quyền báo cáo trực tiếp với ta, không bị người khác khống chế.
-Quyền thế đó có thể làm người bên ngoài Hắc kỳ quân e ngại, nhưng người bên trong Hắc kỳ quân sao có thể không vì thế lo lắng?
Phương Giải khẽ thở dài:
-Tính tình Độc Cô vẫn còn tốt, hắn chưa làm ra chuyện quá mức nào cho nên về sau vẫn có thể dùng. Nếu tiếp theo hắn lại có hành động như vậy, ta nhắc nhở hắn một chút là được. Về phần Kiêu kỵ giáo...
Phương Giải nói:
-Bây giờ đang cần một nha môn làm cho người ta sợ hãi như Kiêu Kỵ giáo cho nên quyền thế không thể giảm.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Thuộc hạ cũng chỉ là suy đoán lung tung mà thôi.
...
...
Nha môn Kiêu Kỵ giáo.
Trần Hiếu Nho nhìn một chồng giấy thật dày trên bàn, nhịn không được cười nói:
-Biện pháp Chủ công nghĩ ra này quả thật rất tốt. Nếu thẩm vấn lần lượt từng tên dễ gì để những kẻ cứng đầu kia đi vào khuôn khổ cơ chứ. Bây giờ bị các quan viên khác tố giác, những chuyện chúng làm và làm vào khi nào đều đã thật rõ ràng, dù chúng có cứng miệng đến cỡ nào cũng không đáng lo ngại.
Dịch Xung nói:
-Chủ yếu nhất là bây giờ Chủ công đã dễ dàng đem mâu thuẫn dời đi. Chủ công dùng danh nghĩa báo thù cho Hoàng tộc Dương gia, diệt trừ những quan viên ấy. Mà tố giác bọn chúng lại là những quan viên khác. Những gia tộc đứng sau những kẻ bị bắt đó cho dù có phẫn hẫn cỡ nào, hận nhất chỉ sợ cũng không phải Chủ Công, mà là những triều thần không bị bắt.
Trần Hiếu Nho cười ha ha:
-Kế này của Chủ công gọi là một hòn đá ném hai con chim. Vừa bắt được một đám tai hoạ ngầm, lại để cho những người còn lại không có biện pháp đoàn kết với nhau, do đó trừ luôn được một tai họa ngầm lớn hơn nữa. Hay lắm, hay lắm!
Thiên hộ Bạch Hi ngồi bên cạnh cũng nói:
-Thanh danh của Kiêu Kỵ giáo chúng ta bây giờ còn vang dội hơn cả Đại Nội Thị Vệ Xử. Các đại nhân vật cứ nhắc tới ba chữ Kiêu Kỵ giáo đều run sợ trong lòng.
Thiên hộ Lam Thiên Thủ ngồi ở vị trí xa nhất, đang dùng dao nhỏ sửa móng tay. Biệt hiệu của gã bây giờ là Thiên Diện Thiên Thủ Ma, bình thường thứ gã coi trọng nhất cũng chỉ có tấm da mặt cùng đôi tay này của gã mà thôi. Hắn để ý khuôn mặt của mình còn hơn cả nữ nhân. Những đồ dưỡng da trong những của hàng nổi tiếng gã đều sưu tầm đầy đủ hơn bất kì ai. Mà đôi tay này gã lại còn chú ý hơn nữa, bảo hộ chúng cứ như truyệt thế trân bảo vậy. Móng tay luôn sửa sang chỉnh tề sạch sẽ, trong móng cũng tuyệt đối không có chút cáu bẩn nào.
-Đây đều là chuyện tốt, tuy nhiên cũng có chuyện xấu.
Gã nhìn về phía Trần Hiếu Nho nói:
-Khi bé ta theo sư phụ lớn lên trong Diễn Võ viện, chuyện lục đục giữa người với người ta đã xem thấy quá nhiều. Cứ lấy những học sinh trong Diễn Võ viện làm ví dụ đi, họ vì tranh ba hạng đầu mà tranh đến mức đầu rơi máu chảy. Hôm nay ta ngáng chân ngươi, ngày mai ngươi hãm hại ta. Nhất là ba học sinh đứng đầu, những người có chút thực lực tranh với bọn họ đều muốn xông lên thay thế. Thanh danh của Kiêu Kỵ giáo chúng ta thật vang dội không sai nhưng điều đó cũng làm cho không ít kẻ kiêng kị… Giống như ba học sinh đứng đầu kia, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị ngáng chân cùng hãm hại không ít.
Trần Hiếu Nho trầm mặc, sau đó lắc lắc đầu:
-Chỉ cần Chủ Công tin chúng ta, ngáng chân hay hãm hại đều không có gì phải sợ. Huống chi, nếu bàn về việc ngáng chân, hãm hại, ai còn có thể thành thạo hơn chúng ta đây?
-Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không.
Lam Thiên Thủ nói:
-Huống chi, Kiêu Kỵ giáo chúng ta chính là làm chuyện hại người… Do đó, tâm phòng người càng không thể không có.
Hắn mới dứt lời, một Kiệu kỵ giáo liền từ bên ngoài vội vã đi tới trước cửa, nói:
-Đô Thống đại nhân, Chủ Công gọi ngài đi qua Sướng Xuân viên.
Trần Hiếu Nho vội vàng đứng dậy, nói với những người khác:
-Chuyện vụ án các ngươi cứ lo liệu rồi mau chóng kết án đi. Ta đi qua Sướng Xuân viên đã, trở về lại bàn tiếp.
Y bước ra nha môn Kiêu Kỵ giáo, thẳng đến Sướng Xuân viên.
Trần Hiếu Nho tới Phong Vũ lâu thì trời đã hơi tối, khi hắn bước vào phòng thì phát hiện trên bàn đã bày xong thức ăn. Không xa xỉ cũng không tinh mỹ, hai chén cháo gạo tẻ, hai đôi đũa, trên bàn còn có mấy món ăn sáng, chỉ có duy nhất một món thịt.
-Ngồi xuống ăn chung đi.
Phương Giải chỉ chỉ ghế, sau đó khoát tay áo ra hiệu cho những hạ nhân trong phòng đều đi ra ngoài.
Trần Hiếu Nho khom người ngồi xuống, hai tay y để trên đầu gối, chờ Phương Giải nói chuyện.
-Đừng có giả vờ câu nệ như vậy.
Phương Giải nhìn y một cái mới nói:
-Đợi sau khi ngươi ăn no xong ta còn có chuyện giao cho ngươi làm.
Trần Hiếu Nho vội vàng lên tiếng, cùng Phương Giải ăn cơm.
-Hôm nay sau khi lâm triều xong, trong lúc rãnh rỗi ta liền lật sử sách tiền triều ra xem…
Phương Giải vừa ăn vừa nói:
-Ta mới đọc đến đoạn Đại Trịnh kiến quốc, tân hoàng đăng cơ, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Nếu là người bên ngoài, nhất định sẽ nghĩ Phương Giải đang muốn làm hoàng đế. Nhưng tâm tư Trần Hiếu Nho không tầm thường, y lập tức liền nghĩ đến địa phương khác. Y có thể được Phương Giải trọng dụng cho quản lí Kiêu Kỵ giáo cũng bởi vì tâm tư của y đủ tinh tế cũng đủ linh động. Y nghĩ đến lúc Đại Trịnh mới lập quốc khi ấy, quần thần tranh công tựa như chó cắn chó vậy, chật vật cực kì.
Nghĩ đến đó, y làm sao còn có thể ăn cơm được. Trần Hiếu Nho vội vàng đứng lên cúi đầu nói:
-Chủ Công, có phải có ai trong Kiêu Kỵ giáo phạm sai lầm hay không?
-Không.
Phương Giải lắc lắc đầu:
-Nhưng... Bây giờ không, không có nghĩa là về sau cũng không. Ta luôn lo lắng về một chuyện, mỗi khi nghĩ đến nó ta lại hơi bất an. Ta để ngươi quản lí Kiêu Kỵ giáo, giám sát đủ loại quan lại dân tình, ta đã cho Kiêu kỵ giáo quyền hành lớn nhất có thể bởi vì ta biết phẩm tính làm người của ngươi. Nhưng, Kiêu kỵ giáo giám sát người khác, nếu bên trong Kiêu kỵ giáo cũng có kẻ phạm sai lầm thì làm sao đây?
Trần Hiếu Nho càng trở nên sợ hãi. Nhớ tới những lời Lam Thiên Thủ mới vừa nói khi nãy, lòng y lại càng thấp thỏm bất an, ngay cả hô hấp cũng có chút không ổn.
-Không cần sợ hãi, ta chưa hề hoài nghi ngươi cái gì. Nhưng có một số việc, phải luôn lo lắng trước khi nó xảy ra. Lần này gọi ngươi tới, là muốn cho ngươi làm một chuyện.
Phương Giải nhìn Trần Hiếu Nho liếc mắt một cái:
-Bắt đầu từ ngày mai, ngươi chọn ra một số nhân thủ tinh nhuệ nhất, thành lập một nha môn khác. Nha môn này không trưng ra bên ngoài. Tự ngươi chọn, do ngươi quản, những người này vẫn là người của Kiêu Kỵ giaó nhưng bọn hắn lại có thêm một chức trách… Giám sát bên trong Kiêu Kỵ giáo!.
Trong lòng Trần Hiếu Nho nhẹ nhàng buông xuống, nét mặt cũng hồng hào không ít.
-Chủ Công yên tâm, thuộc hạ lập tức làm ngay.
-Quyền thế của Kiêu Kỵ giáo quá lớn, khó tránh khỏi sẽ có người nịnh bợ.
Phương Giải nói:
-Vào thành Trường An, lòng người dễ động. Có rất nhiều người muốn thu mua người của Kiêu Kỵ giáo, bản thân ngươi chính là mục tiêu lớn nhất của bọn chúng. Ta tin tưởng ngươi, cho nên ta để ngươi đi làm chuyện này.
-Vâng.
Trần Hiếu Nho gật đầu thật mạnh:
-Thuộc hạ hiểu được!
Ai cũng không biết điểm mấu chốt của đối phương ở nơi nào cho nên đều đang thăm dò. Nhưng không thể nghi ngờ, Phương Giải đang nắm quyền chủ động tuyệt đối. Những quan viên trong thành Trường An này không có binh trong tay, sự thăm dò của bọn họ cũng chỉ là để biết được hành động của Phương Giải sẽ đi bao xa, nếu nó xa đến mức có thể nguy hại đến bọn họ, như vậy bọn họ cũng chỉ có thể hợp nhau lại cùng liều mạng cá chết lưới rách.
Bốn chữ cá chết lưới rách cho tới bây giờ cũng chẳng chung ý nghĩa với bốn chữ lưỡng bại câu thương. Cá chết thì chết, nhưng lưới rách thì còn có thể khâu lại.
Mà bản thân Phương Giải lại muốn xem những triều thần này có thể vì những kẻ bị bắt đi mà đoàn kết lại đứng lên chống cự chính mình hay không. Kỳ thật dù cho Phương Giải có muốn giết sạch những kẻ tâm tư hai mặt trong thành Trường An này cũng không có khả năng. Nếu hắn đem người đều giết, như vậy về bước từng bước sẽ khó khăn.
Dựa vào dân chúng để lập nghiệp là không sai, nhưng bây giờ không phải là lúc khởi bước.
Đây là một cái độ, một cái độ rất khó đắn đo.
Từ đoàn kết những dân chúng tầng dưới chót lại cho đến đoàn kết tất cả những lực lượng có thể đoàn kết là một quá trình cần tiến hành từng bước. Nhất là như bây giờ, loạn trong giặc ngoài, phía tây có sói Mông Nguyên, phía đông có hổ lông vàng, nếu bây giờ hắn làm cho mâu thuẫn bên trong trở nên vô cùng gay gắt thì nó sẽ rất ảnh hưởng đến sự phát triển của Hắc Kỳ quân.
Quan thẩm quan, chỉ là một thủ đoạn của Phương Giải dùng để hù dọa những triều thần kia mà thôi.
Rời khỏi Thái cực điện, trên đường trở về Sướng Xuân viên, Phương Giải cùng đám người Độc Cô Văn Tú, Ngô Nhất Đạo lại tiếp tục thương nghị. Có đôi khi việc thống trị còn khó khăn hơn cả muốn đánh thắng một trận. Nhất là một nơi trung tâm của gió lốc như thành Trường An.
-Chủ Công...
Độc Cô Văn Tú nhìn Phương Giải một cái. Sau khi hơi do dự y liền mở miệng thử thăm dò:
-Hiện giờ Kiêu Kỵ giáo thực nổi danh, toàn bộ thành Trường An không còn ai không biết danh tiếng dũng mãnh của bọn họ. Điều này thật có ích cho việc thống trị thành Trường An sau này… Nhưng, thuộc hạ cảm thấy, quyền thế của Kiêu Kỵ giáo có phải hơi nặng chút hay không? Thuộc hạ không phải hoài nghi cái gì, thuộc hạ chỉ lo lắng nếu cứ thế mãi thì sẽ xuất hiện tình trạng tâm tính không yên bên trong Kiêu Kỵ giáo, giống như trong đại nội thị vệ năm xưa vậy…
Y không nói gì thêm, bởi vì y biết, Phương Giải rất coi trọng Kiêu kỵ giáo, nếu y nói quá nặng lời thì sẽ làm cho Phương Giải phản cảm.
-Mới vào thành Trường An nên Kiêu kỵ giáo quả thật cần lập uy. Dù sao không lâu nữa ta liền phải rời khỏi Trường An, nếu muốn cai trị ở đây lâu, nhất định phải có một nha môn có đủ lực chấn nhiếp tọa trấn. Lòng người trước nay dễ đổi, khi ta ở thành Trường An, bọn huân quý liền thật dễ bảo, nhưng khi ta vắng mặt, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì. Ta cố ý để tiếng tăm tàn nhẫn của Kiêu Kỵ giáo truyền ra cũng là vì suy nghĩ đến việc sau này ta không có mặt ở đây nữa… Nhưng nếu ngươi cảm thấy quyền thế bọn họ nắm giữ đã quá lớn vậy ta sẽ bảo bọn họ về sau tiết chế một chút là được.
Phương Giải trả lời.
Độc Cô Văn tú gật đầu, không nói tiếp về chuyện này nữa.
Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Độc Cô Văn Tú một cái, trong ánh mắt hiện lên một tia lo lắng. Trong mắt hắn có một chút gì đó lướt qua nhưng không một ai nhìn thấy.
Sau khi tới Sướng Xuân viên, Độc Cô Văn Tú cáo từ trở về sửa sang lại những việc trên triều, Ngô Nhất Đạo thì đi theo Phương Giải tới mộc lâu bên cạnh bờ hồ. Mộc lâu này có tên giống như không quá cát tường, tên là Phong Vũ lâu. Mà thành Trường An bây giờ cũng là lúc mưa gió nổi lên vậy.
-Hầu gia đang lo lắng điều gì?
Phương Giải bỗng nhiên hỏi một câu.
Ngô Nhất Đạo dường như có chút thất thần, nghe Phương Giải hỏi mới hồi phục tinh thần lại:
-Quả nhiên là giấu không được ánh mắt của chủ công. Thuộc hạ chỉ là ngẫu nhiên nghĩ… Khi nãy Độc Cô nói kiêu Kỵ giáo quyền thế quá nặng, lời này kỳ thật không phải không có lý. Nhưng thuộc hạ cũng không phải lo lắng cái đó, mà là lo lắng phía sau những lời ấy có phải còn có tâm tư gì hay không.
-Tâm tư?
Phương Giải hỏi:
-Tâm tư gì?
Ngô Nhất Đạo vừa đi vừa nói:
-Lời này thật không nên nói. Dù cho là Độc Cô vẫn là Trần Hiếu Nho, hai người họ đều rất trung thành và tận tâm với chủ công, nếu lời thuộc hạ nói bị truyền ra khó tránh khỏi sẽ bị mang tiếng là đang châm ngòi ly gián. Nhưng mà… Trong lòng thuộc hạ còn có chút không nỡ.
Sau khi trầm ngâm trong chốc lát, y mới nói tiếp:
-Hắc Kỳ quân phát triển rất thuận lơi, mọi chuyện đều như ý. Từ lúc tiến binh tại Giang Nam đến nay, bọn họ chỉ gặp hai trận khó khăn. Một là hạ Lê Âm, hai là vượt sông Tần Hà… Cũng vì thế cho nên nhân tâm khó tránh khỏi lỗ mãng. Nhất là sau khi tiến vào thành Trường An, mỗi người đều có một loại tâm tư tên là Tòng long lập công là điều không thể phủ nhận…
Nói những lời ấy xong, y nhìn thoáng qua sắc mặt của Phương Giải, thấy sắc mặt đối phương vẫn bình thường, y mới nói tiếp:
-Sau khi vào thành Trường An, có không ít người trong Hắc Kỳ Quân đều cảm thấy đại sự đã thành, chỉ còn chờ Chủ Công ngài phong thưởng mà thôi. Mà khi ấy sẽ khó có thể không có sự so bì… Công ta cao hơn công ai, ai cao hơn công ta, ta nên được thưởng những gì, hắn nên được thưởng cái gì, nếu ta không bằng người khác thì làm sao bây giờ?
Phương Giải khẽ nhíu mày, hắn quả thật không suy xét đến điều đó.
-Tiếp tục…
Ngô Nhất Đạo do dự một chút rồi nói ra:
-Chủ công bảo Yến Tăng dẫn binh tấn công Linh Môn quan, Độc Cô góp ý với Chủ công rằng Yến Tăng là hàng tướng, không thể trọng dụng. Hôm nay, hắn nói Kiêu kỵ giáo quyền hành quá lớn, nên giảm đi…
Phương Giải gật gật đầu:
-Ta quả thật không để ý điều đó. Từ sau khi Độc Cô theo ta, ta đều vẫn rất trọng dụng hắn, mà hắn quả thật cũng rất có tài năng. Giống như lời nhận xét của ngươi khi trước, hắn có tài Tể Tướng. Nhưng người sau khi đạt đến một độ cao nhất định tâm tư thường sẽ hơi hoạt động, bắt đầu ngẫm nghĩ có gì có thể uy hiếp đến mình. Quyền thế của Kiêu kỵ giáo Trần Hiếu Nho quả thật quá lớn, ngoại tra nội tra, hơn nữa còn có quyền báo cáo trực tiếp với ta, không bị người khác khống chế.
-Quyền thế đó có thể làm người bên ngoài Hắc kỳ quân e ngại, nhưng người bên trong Hắc kỳ quân sao có thể không vì thế lo lắng?
Phương Giải khẽ thở dài:
-Tính tình Độc Cô vẫn còn tốt, hắn chưa làm ra chuyện quá mức nào cho nên về sau vẫn có thể dùng. Nếu tiếp theo hắn lại có hành động như vậy, ta nhắc nhở hắn một chút là được. Về phần Kiêu kỵ giáo...
Phương Giải nói:
-Bây giờ đang cần một nha môn làm cho người ta sợ hãi như Kiêu Kỵ giáo cho nên quyền thế không thể giảm.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
-Thuộc hạ cũng chỉ là suy đoán lung tung mà thôi.
...
...
Nha môn Kiêu Kỵ giáo.
Trần Hiếu Nho nhìn một chồng giấy thật dày trên bàn, nhịn không được cười nói:
-Biện pháp Chủ công nghĩ ra này quả thật rất tốt. Nếu thẩm vấn lần lượt từng tên dễ gì để những kẻ cứng đầu kia đi vào khuôn khổ cơ chứ. Bây giờ bị các quan viên khác tố giác, những chuyện chúng làm và làm vào khi nào đều đã thật rõ ràng, dù chúng có cứng miệng đến cỡ nào cũng không đáng lo ngại.
Dịch Xung nói:
-Chủ yếu nhất là bây giờ Chủ công đã dễ dàng đem mâu thuẫn dời đi. Chủ công dùng danh nghĩa báo thù cho Hoàng tộc Dương gia, diệt trừ những quan viên ấy. Mà tố giác bọn chúng lại là những quan viên khác. Những gia tộc đứng sau những kẻ bị bắt đó cho dù có phẫn hẫn cỡ nào, hận nhất chỉ sợ cũng không phải Chủ Công, mà là những triều thần không bị bắt.
Trần Hiếu Nho cười ha ha:
-Kế này của Chủ công gọi là một hòn đá ném hai con chim. Vừa bắt được một đám tai hoạ ngầm, lại để cho những người còn lại không có biện pháp đoàn kết với nhau, do đó trừ luôn được một tai họa ngầm lớn hơn nữa. Hay lắm, hay lắm!
Thiên hộ Bạch Hi ngồi bên cạnh cũng nói:
-Thanh danh của Kiêu Kỵ giáo chúng ta bây giờ còn vang dội hơn cả Đại Nội Thị Vệ Xử. Các đại nhân vật cứ nhắc tới ba chữ Kiêu Kỵ giáo đều run sợ trong lòng.
Thiên hộ Lam Thiên Thủ ngồi ở vị trí xa nhất, đang dùng dao nhỏ sửa móng tay. Biệt hiệu của gã bây giờ là Thiên Diện Thiên Thủ Ma, bình thường thứ gã coi trọng nhất cũng chỉ có tấm da mặt cùng đôi tay này của gã mà thôi. Hắn để ý khuôn mặt của mình còn hơn cả nữ nhân. Những đồ dưỡng da trong những của hàng nổi tiếng gã đều sưu tầm đầy đủ hơn bất kì ai. Mà đôi tay này gã lại còn chú ý hơn nữa, bảo hộ chúng cứ như truyệt thế trân bảo vậy. Móng tay luôn sửa sang chỉnh tề sạch sẽ, trong móng cũng tuyệt đối không có chút cáu bẩn nào.
-Đây đều là chuyện tốt, tuy nhiên cũng có chuyện xấu.
Gã nhìn về phía Trần Hiếu Nho nói:
-Khi bé ta theo sư phụ lớn lên trong Diễn Võ viện, chuyện lục đục giữa người với người ta đã xem thấy quá nhiều. Cứ lấy những học sinh trong Diễn Võ viện làm ví dụ đi, họ vì tranh ba hạng đầu mà tranh đến mức đầu rơi máu chảy. Hôm nay ta ngáng chân ngươi, ngày mai ngươi hãm hại ta. Nhất là ba học sinh đứng đầu, những người có chút thực lực tranh với bọn họ đều muốn xông lên thay thế. Thanh danh của Kiêu Kỵ giáo chúng ta thật vang dội không sai nhưng điều đó cũng làm cho không ít kẻ kiêng kị… Giống như ba học sinh đứng đầu kia, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ bị ngáng chân cùng hãm hại không ít.
Trần Hiếu Nho trầm mặc, sau đó lắc lắc đầu:
-Chỉ cần Chủ Công tin chúng ta, ngáng chân hay hãm hại đều không có gì phải sợ. Huống chi, nếu bàn về việc ngáng chân, hãm hại, ai còn có thể thành thạo hơn chúng ta đây?
-Tâm hại người không thể có, tâm phòng người không thể không.
Lam Thiên Thủ nói:
-Huống chi, Kiêu Kỵ giáo chúng ta chính là làm chuyện hại người… Do đó, tâm phòng người càng không thể không có.
Hắn mới dứt lời, một Kiệu kỵ giáo liền từ bên ngoài vội vã đi tới trước cửa, nói:
-Đô Thống đại nhân, Chủ Công gọi ngài đi qua Sướng Xuân viên.
Trần Hiếu Nho vội vàng đứng dậy, nói với những người khác:
-Chuyện vụ án các ngươi cứ lo liệu rồi mau chóng kết án đi. Ta đi qua Sướng Xuân viên đã, trở về lại bàn tiếp.
Y bước ra nha môn Kiêu Kỵ giáo, thẳng đến Sướng Xuân viên.
Trần Hiếu Nho tới Phong Vũ lâu thì trời đã hơi tối, khi hắn bước vào phòng thì phát hiện trên bàn đã bày xong thức ăn. Không xa xỉ cũng không tinh mỹ, hai chén cháo gạo tẻ, hai đôi đũa, trên bàn còn có mấy món ăn sáng, chỉ có duy nhất một món thịt.
-Ngồi xuống ăn chung đi.
Phương Giải chỉ chỉ ghế, sau đó khoát tay áo ra hiệu cho những hạ nhân trong phòng đều đi ra ngoài.
Trần Hiếu Nho khom người ngồi xuống, hai tay y để trên đầu gối, chờ Phương Giải nói chuyện.
-Đừng có giả vờ câu nệ như vậy.
Phương Giải nhìn y một cái mới nói:
-Đợi sau khi ngươi ăn no xong ta còn có chuyện giao cho ngươi làm.
Trần Hiếu Nho vội vàng lên tiếng, cùng Phương Giải ăn cơm.
-Hôm nay sau khi lâm triều xong, trong lúc rãnh rỗi ta liền lật sử sách tiền triều ra xem…
Phương Giải vừa ăn vừa nói:
-Ta mới đọc đến đoạn Đại Trịnh kiến quốc, tân hoàng đăng cơ, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Nếu là người bên ngoài, nhất định sẽ nghĩ Phương Giải đang muốn làm hoàng đế. Nhưng tâm tư Trần Hiếu Nho không tầm thường, y lập tức liền nghĩ đến địa phương khác. Y có thể được Phương Giải trọng dụng cho quản lí Kiêu Kỵ giáo cũng bởi vì tâm tư của y đủ tinh tế cũng đủ linh động. Y nghĩ đến lúc Đại Trịnh mới lập quốc khi ấy, quần thần tranh công tựa như chó cắn chó vậy, chật vật cực kì.
Nghĩ đến đó, y làm sao còn có thể ăn cơm được. Trần Hiếu Nho vội vàng đứng lên cúi đầu nói:
-Chủ Công, có phải có ai trong Kiêu Kỵ giáo phạm sai lầm hay không?
-Không.
Phương Giải lắc lắc đầu:
-Nhưng... Bây giờ không, không có nghĩa là về sau cũng không. Ta luôn lo lắng về một chuyện, mỗi khi nghĩ đến nó ta lại hơi bất an. Ta để ngươi quản lí Kiêu Kỵ giáo, giám sát đủ loại quan lại dân tình, ta đã cho Kiêu kỵ giáo quyền hành lớn nhất có thể bởi vì ta biết phẩm tính làm người của ngươi. Nhưng, Kiêu kỵ giáo giám sát người khác, nếu bên trong Kiêu kỵ giáo cũng có kẻ phạm sai lầm thì làm sao đây?
Trần Hiếu Nho càng trở nên sợ hãi. Nhớ tới những lời Lam Thiên Thủ mới vừa nói khi nãy, lòng y lại càng thấp thỏm bất an, ngay cả hô hấp cũng có chút không ổn.
-Không cần sợ hãi, ta chưa hề hoài nghi ngươi cái gì. Nhưng có một số việc, phải luôn lo lắng trước khi nó xảy ra. Lần này gọi ngươi tới, là muốn cho ngươi làm một chuyện.
Phương Giải nhìn Trần Hiếu Nho liếc mắt một cái:
-Bắt đầu từ ngày mai, ngươi chọn ra một số nhân thủ tinh nhuệ nhất, thành lập một nha môn khác. Nha môn này không trưng ra bên ngoài. Tự ngươi chọn, do ngươi quản, những người này vẫn là người của Kiêu Kỵ giaó nhưng bọn hắn lại có thêm một chức trách… Giám sát bên trong Kiêu Kỵ giáo!.
Trong lòng Trần Hiếu Nho nhẹ nhàng buông xuống, nét mặt cũng hồng hào không ít.
-Chủ Công yên tâm, thuộc hạ lập tức làm ngay.
-Quyền thế của Kiêu Kỵ giáo quá lớn, khó tránh khỏi sẽ có người nịnh bợ.
Phương Giải nói:
-Vào thành Trường An, lòng người dễ động. Có rất nhiều người muốn thu mua người của Kiêu Kỵ giáo, bản thân ngươi chính là mục tiêu lớn nhất của bọn chúng. Ta tin tưởng ngươi, cho nên ta để ngươi đi làm chuyện này.
-Vâng.
Trần Hiếu Nho gật đầu thật mạnh:
-Thuộc hạ hiểu được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.