Chương 381: Lúc này lúc nọ
Trí Bạch
06/04/2018
Phương Giải có chút không yên lòng nói chuyện uống
rượu với các đại nhân vật. Bởi vì diễn viên chính hôm nay là hắn, cho
nên hắn uống nhiều hơn mọi người. Cũng may mà tửu lượng của hắn tăng
cùng với thực lực. Cho nên đối diện với nhiều lần mởi rượu như vậy, hắn
không mất mặt tới mức nôn ra đầy đất.
Phương Giải ứng phó với kiểu xã giao này cũng không vất vả cho lắm. Kiếp trước hắn đã quen với việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ trong quan trường rồi. Mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đều cười ha hả, sẽ không lộ vẻ chán ghét gì cả. Một câu có lý nói tới nói lui cả chục lần cũng không thấy phiền.
Vừa ứng phó với tiệc ruwouj, Phương Giải vừa suy nghĩ những tin tức mà Trác Bố Y nói với hắn. Tuy hắn tới thế giới này đã mười sáu năm rồi, tới đế đô cũng được gần hai năm, nhưng hắn vẫn chưa hiểu hết về quan trường Đại Tùy.
Chẳng hạn như Thái Tử Thị Độc, trong ấn tượng của hắn, Thái Tử Thị Độc đều là con cái của vương công quý tộc, có tuổi xấp xỉ với Thái Tử, ở cùng với Thái Tử trong Đông Cung, chơi đùa học tập cùng. Lúc uống rượu hắn mới chợt nhớ tới, trong lịch sử Đại Đường kiếp trước cũng có kiểu Thị Độc này. Chọn những người tài tử trẻ tuổi có nhân phẩm, học vấn tốt làm Thị Độc. Nhưng Thị Độc của Đại Đường kiếp trước, có thân phận kém xa so với Thái Tử Thị Độc của thế giới này.
Nếu quả thực đúng như lời Trác Bố Y nói, vậy thì Thái Tử Thị Độc chính là một trong những trọng thần thân tín mà Thái Tử sẽ sử dụng sau khi lên ngôi. Sau khi Thái Tử làm lễ trưởng thành, thân phận Thái Tử Thị Độc cũng theo đó mà trở nên tôn quý. Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó, Thái Tử Thiếu Bảo đều là quan to Nhị Phẩm. Có vị trí vô cùng quan trọng ở trong triều đình.
Những người này, đợi khi Thái Tử trở thành tân Hoàng Đế, bọn họ sẽ thành lực lượng trung kiên của triều đình. Hơn nữa bọn họ theo Thái Tử ngay từ lúc đầu, cho nên lòng trung thành không cần phải bàn tới. Tuy nhiên, không trách Phương Giải không biết những quy củ đó. Bởi vì cho dù là Đại Tùy, cũng khó gặp những tình huống như vậy.
Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chỉ có hai vị Hoàng Đế chỉ có một đứa con. Thứ nhất chính là Thực Tông Hoàng Đế, chỉ có một mình đứa con nối dõi là tiên đế. Lúc trẻ, Hoài Thu Công chính là Thái Tử Thị Độc.
Dựa theo quy củ tuyển người thừa kế của Hoàng Đế Đại Tùy, sẽ không lựa chọn Thái Tử sớm. Trước khi Lão Hoàng Đế lâm chung, mới tuyển ra một đứa con có quyền lực lớn nhất, và coi đó là người kế thừa. Trừ khi Hoàng Đế chỉ có một đứa con, không thể không sớm lập Thái Tử.
Đương kim Hoàng Đế, trước mắt chỉ có một đứa con trai là Dương Thừa Càn.
Hơn nữa, Hoàng Đế tựa hồ không lưu luyến với nữ sắc. Cảm tình giữa y và Hoàng hậu cực kỳ tốt, khiến người ta phải hâm mộ. Trong hậu cung có rất nhiều phi tần, nhưng chỉ có số ít được Hoàng Đế sủng hạnh. Nhất là tỏng hai năm qua, Hoàng Đế gần như là không động tới nữ sắc. Ngoại trừ vài vị Tần phi dựa vào cầm kỳ thư họa, hoặc là biết mấy tài lặt vặt còn có thể thỉnh thoảng được gặp Hoàng Đế ra, các phi tử khác quanh năm suốt tháng chỉ có thể trông phòng một mình.
Mà hai năm trước, bởi vì bệ hạ chỉ có một đứa con nối dõi, đám triều thần đều dâng tấu mong Hoàng Đế tuyển thêm tú nữ vào cung. Nhưng phần lớn còn chưa biết mặt mũi Hoàng Đế như thế nào.
Không động nữ sắc, không du sơn ngoạn thủy.
Đương kim Hoàng Đế của Đại Tùy xử lý quốc gia đại sự giống như một cái máy móc. Cuộc sống khá là đơn điệu và nhàm chán.
Nói cách khác, có lẽ bệ hạ chỉ có mỗi đứa con trai này, cho nên mới lập Thái Tử sớm. Tuy rằng có không ít triều thần phản đối, nhưng Hoàng Đế cực kỳ kiên định. Kể từ đó, quan viên ở Đông Cung sẽ được bổ sung đầy đủ. Đã qua vài chục năm rồi Đại Tùy chưa từng có Thái Tử Thị Độc. Không có ai nhắc tới, Phương Giải không biết cũng là chuyện bình thường.
Phương Giải cảm thấy, Hoàng Đế lập Thái Tử sớm như vậy, tuyển thành viên tổ chức cho Thái Tử sớm như vậy, thực có chút kỳ quái. Dựa theo đạo lý, Hoàng Đế tại vị thêm hai, ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì. Không cần vội vã suy nghĩ cho Thái Tử như vậy.
Có lẽ vì uống hơi nhiều rượu, nên trong đầu Phương Giải rất loạn.
Càng về sau, dưới tác dụng của rượu mạnh, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
- Lão phu đã dâng tấu, bệ hạ cũng đã đáp ứng rồi.
Tuy uống không nhiều lắm, nhưng Hoài Thu Công vẫn đỏ bừng mặt. Ông ta mỉm cười nói:
- Tuy bệ hạ luôn mãi giữ lại, nhưng lão phu đã quá già rồi, đi đường cũng phải cần người khác dìu, tiếp tục chiếm một vị trí trong triều đình thật không tốt lắm. Có câu già mà không chết thì thành kẻ trộm. Lão phu không muốn làm kẻ trộm…Thừa dịp còn có thể đi lại được, lão phu tính toán trở lại quê nhà Giang Nam, sửa chữa lại mồ mả tổ tiên, sau đó trông coi gia hương.
Ông ta nhìn Phương Giải, cười cười nói:
- Lão phu định âm thầm rời đi. Nhưng hôm nay mọi người cũng ở đây rồi, lão phu liền mượn ánh sáng của Tiểu Phương đại nhân, cùng đoàn khâm sai xuôi nam luôn.
- À?
Phương Giải ngẩn ra, không nhịn được kinh hô một tiếng.
- Sao vậy, Tiểu Phương đại nhân không muốn vậy à?
Ánh mắt say lờ đờ, Hoài Thu Công hỏi.
- Sao có thể, học sinh… học sinh thụ sủng nhược kinh mà thôi.
Phương Giải vội vàng nói:
- Chỉ là có chút kinh ngạc, Hoài lão chính là trụ cột của triều đình, cứ như vậy cáo lão hồi hương thật có chút đáng tiếc.
- Làm người ai chả phải già.
Hoài Thu Công cười cười:
- Lão phu đã rời Giang Nam vài chục năm rồi. Không biết cảnh vật quê hương còn giống như trước không. Thừa dịp còn có thể đi lại, nên trở về thôi. Cũng không thể đợi tới khi biến thành tro bụi, phải nhờ người khác mang về.
- Đoạn đường này, còn cần Tiểu Phương đại nhân chiếu cố.
Hoài Thu Công uống cạn chén rượu trong tay, hơi có chút áy náy nói:
- Con người của lão phu quá hư vinh, quy ẩn điền viên có lẽ là chuyện tốt. Nhưng lão phu vẫn còn cảm giác của một người thiếu niên, muốn vinh quang diệu tổ trở về quê nhà. Cho nên mới phải dựa vào Tiểu Phương đại nhân…Lão phu đa tạ trước.
Phương Giải nói:
- Hoài lão quá khách khí rồi, đây là điều mà học sinh nên làm.
Hắn vừa trả lời, vừa không ngừng suy nghĩ.
Hoài Thu Công làm vậy là có ý gì? Vì sao tới hiện tại mới nói ra? Chẳng lẽ đây chỉ là ý nguyện của ông ta, hay là do Hoàng Đế an bài? Nếu như Hoàng Đế an bài, vì sao không nói rõ trong ý chỉ? Nếu như Hoàng Đế an bài, lúc lên đường, Hoài Thu Công sẽ có gì nói với mình?
…
…
Lúc tiệc rượu tan, sắc trời đã tối mịt. Giờ đang là thời điểm mẫn cảm, cho nên mọi người chỉ uống rượu ăn cơm trong Thủy Tinh Lâu, chứ không dám làm càn. Nói chuyện đàm tiếu, nhưng không có ai đề cập tới chuyện Di Thân Vương tạo phản. Hôm nay những người này tới đây, đơn giản chỉ là thể hiện thiện ý. Nhằm lôi kéo Phương Giải, một người có khả năng trở thành trọng thần bên cạnh Thái Tử trong tương lai.
Hoàng Đế đã để lộ ý đề bạt Phương Giải. Trẻ như vậy đã trở thành người bên cạnh Thái Tử, vậy thì tiền đồ về sau khó mà lường được.
Nếu như trở thành nhân vật quan trọng như Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó, Thái Tử Thiếu Bảo, không cần nói cũng biết, tương lai địa vị của Phương Giải trong triều đình sẽ như thế nào. Hoàng Đế an bài như vậy, rất rõ ràng là suy xét cho tương lai của Thái Tử. Đầu tiên đề bạt một đám quan viên trẻ tuổi tài cao, rồi sau này trở thành lực lượng trung kiên phụ tá tân hoàng.
Phương Giải đứng trước Thủy Tinh Lâu, chào từ biệt từng đại nhân vật. Cười nhiều khiến cho miệng hắn có chút cứng đờ.- Tiểu Phương đại nhân…
Húc Quận Vương Thế Tử Dương Ngạn Hội trước khi đi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng nhét vào tay Phương Giải một thứ gì đó, sau đó chắp tay nói:
- Về sau có lẽ còn cần Tiểu Phương đại nhân quan tâm. Hôm nay có thể được gặp nhau, ta rất vui sướng. Chúc Tiểu Phương đại nhân xuôi nam thuận lợi, sớm ngày trở về đế đô.
Phương Giải không biết y nhét gì vào trong tay mình, đành phải chắp tay nói vài câu khách khí. Từ ánh mắt của Dương Ngạn Hội, hắn có thể nhìn ra được, người thanh niên này nhất định có chuyện gì muốn nói với mình. Nhưng ngại nhiều người, nên không tìm được cơ hội. Lúc Phương Giải tiễn y lên xe ngựa, y lại chắp tay nói:
- Ta và ngươi mới quen đã thân, về sau có cơ hội nên tiếp xúc nhiều hơn. Mới gặp nhưng ta đã biết ngươi là một người bạn có thể tâm sự được. Cũng không biết sau lần từ biệt này, giao tình có lạnh đi không.
Phương Giải nói:
- Làm sao có chuyên đó. Về sau ta còn cần Thế Tử chiếu cố nhiều hơn.
Dương Ngạn Hội nhìn nhìn những người khác, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi đi vào xe ngựa.
Phương Giải quay lại, tự mình dìu Hoài Thu Công lên xe. Sau khi hẹn ngày mai xuất hành, Hoài Thu Công lập tức rời đi. Lúc này chỉ còn lại La Úy Nhiên và Trác Bố Y.
- Ngươi đưa Phương Giải về đi, ta còn phải vào cung một lúc.
La Úy Nhiên nói với Trác Bố Y, sau đó tới gần Phương Giải, vỗ vai hắn nói:
- Ta rất vui khi thấy tiền đồ của ngươi ngày càng tươi sáng. Chỉ cần hành trình xuôi lần nam này thuận lợi, sau khi trở về triều đình, ngươi sẽ có vùng trời riêng của mình. Rất tốt, rất tốt!
Y nói liên tiếp hai câu rất tốt, hiển nhiên tâm tình không tồi.
Lại dặn dò vài câu, La Úy Nhiên liền cáo từ rời đi. Trác Bố Y cùng Phương Giải trở về. Bởi vì chỗ Phương Giải ở cách Thủy Tinh Lâu không xa, nên hai người đi bộ về.
- Là bệ hạ an bài Hoài lão đi cùng ngươi.
Trác Bố Y vừa đi vừa nói.
Phương Giải gật đầu:
- Việc này có thể đoán được…chỉ có điều nhất thời không rõ, bệ hạ làm vậy là có thâm ý gì?
- Đơn giản là muốn chỉ điểm cho ngươi một vài kinh nghiệm làm quan trong triều đình mà thôi. Đương nhiên, hiện tại ngươi đã biết năm đó Hoài lão cũng là Thái Tử Thị Độc. Về sau trở thành một trong vài trọng thần của tiên đế. Tiên đế cũng rất nể trọng Hoài lão. Văn có Hoài Thu Công, võ có Chu Bán Xuyên, đó là hai người quan trọng nhất ở thời của tiên đế. Nếu bệ hạ có ý chi ngươi là Thái Tử Thị Độc, lại an bài Hoài lão đồng hành cũng ngươi, tự nhiên là muốn dạy cho ngươi biết những điều cần thiết.
- Vì sao Hoài lão đột nhiên cáo lão?
Phương Giải có chút nghi ngờ hỏi.
- Di Thân Vương mưu nghịch….rất nhiều quan viên trong Lễ Bộ liên lụy vào đó. Tuy Hoài lão không liên quan gì, nhưng dù sao ông ấy vẫn là Lễ Bộ Thượng Thư. Lễ Bộ xuất hiện nhiều loạn thần mưu nghịch như vậy, ông ta tự nhiên không còn thể diện gì đứng ở trong triều. Bệ hạ cũng không trách cứ cái gì. Nhưng bản ông ta tự hiểu lấy mình. Lễ Bộ tới lúc nên giao cho người khác rồi. Ông ta cáo lão hồi hương, còn có thể lưu lại vài phần mặt mũi.
Phương Giải giật mình.
Triều đình quá sâu, bất kỳ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó.
- Phương Giải, ngươi đang là tài năng trẻ mới nổi, cho nên càng phải cẩn thận.
Trác Bố Y vừa đi vừa nói:
- Tuy vây cánh của Di Thân Vương đã bị diệt trù, nhưng triều đình cũng bị thương tổn lớn. Đối với ngươi mà nói, đây là một cơ hội. Tuy vậy phải đi từng bước từng bước một thôi. Có đôi khi cơ hội gắn liền với cạm bẫy. Lúc đó phụ thuộc vào ngươi có bản lĩnh vượt qua cạm bẫy đó không.
- Đạ tạ!
Phương Giải trịnh trọng chắp tay thi lễ.
- Đừng cảm ơn ta. Ta giúp ngươi cũng là giúp Đại Nội Thị Vệ Xử. Hiện tại Đại Nội Thị Vệ Xử đã không còn như ngày xưa. Bệ hạ để Tô Bất Úy tiếp nhận Tình Nha, không khác gì một cú giáng mạnh với Đại Nội Thị Vệ Xử. Về sau ngươi trở thành Thái Tử Thị Độc, tương lai có vai trò quan trọng trong triều đình. Hiện tại giúp ngươi, tương lai có thời điểm ngươi lại giúp Đại Nội Thị Vệ Xử.
Phương Giải cười cười nói:
- Tiên sinh thật thẳng thắn.
Trác Bố Y nhún vai:
- Cho nên ta mới không muốn chức vị gì cả…
Phương Giải bỗng nhien nghĩ tới Thế Tử của Húc Quận Vương. Hắn do dự một lát rồi nói:
- Ta cảm thấy Thế Tử của Húc Quận Vương dương như có chuyện gì muốn nói với ta. Nhưng cuối cùng lại không nói.
- Còn không phải vì chuyện của phụ thân y sao?
Trác Bố Y thở dài:
- Cho dù Húc Quận Vương không làm gì sai, nhưng Tây Bắc chiến bại. Dù y còn sống quay về, cũng không thể phong quang như trước. Dù tước vị không bị đoạt đi, nhưng người trong phủ Húc Quận Vương còn có thể ngẩng đầu lên được không? Lúc này Thế Tử tìm ngươi, đơn giản là muốn kết giao thêm bằng hữu về sau!
Phương Giải nghe thấy câu này, cũng thở dài một tiếng:
- Nếu không phải Lý Viễn Sơn mưu nghịch, thì Húc Quận Vương chính là công thần lớn nhất trong vòng hai mươi năm trở lại đây của Đại Tùy! Mở rộng biên cương thêm hơn hai nghìn dặm, hơn nữa đánh đuổi là Mông Nguyên…Đáng tiếc! Gặp phản đám người Lý Viễn Sơn có ý đồ phản nghịch, Húc Quận Vương còn có thể đánh bại toàn bộ Mãn Đô Kỳ, khả năng dụng binh của Húc Quận Vương đáng để người ta khâm phục.
- Lúc này lúc nọ.
Trác Bố Y lắc đầu:
- Về sau chỉ sợ người trong phủ Húc Quận Vương không ngẩng đầu lên được. Coi như y xui xẻo, biết làm sao được.
Phương Giải ứng phó với kiểu xã giao này cũng không vất vả cho lắm. Kiếp trước hắn đã quen với việc gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ trong quan trường rồi. Mặc kệ đối phương nói cái gì, hắn đều cười ha hả, sẽ không lộ vẻ chán ghét gì cả. Một câu có lý nói tới nói lui cả chục lần cũng không thấy phiền.
Vừa ứng phó với tiệc ruwouj, Phương Giải vừa suy nghĩ những tin tức mà Trác Bố Y nói với hắn. Tuy hắn tới thế giới này đã mười sáu năm rồi, tới đế đô cũng được gần hai năm, nhưng hắn vẫn chưa hiểu hết về quan trường Đại Tùy.
Chẳng hạn như Thái Tử Thị Độc, trong ấn tượng của hắn, Thái Tử Thị Độc đều là con cái của vương công quý tộc, có tuổi xấp xỉ với Thái Tử, ở cùng với Thái Tử trong Đông Cung, chơi đùa học tập cùng. Lúc uống rượu hắn mới chợt nhớ tới, trong lịch sử Đại Đường kiếp trước cũng có kiểu Thị Độc này. Chọn những người tài tử trẻ tuổi có nhân phẩm, học vấn tốt làm Thị Độc. Nhưng Thị Độc của Đại Đường kiếp trước, có thân phận kém xa so với Thái Tử Thị Độc của thế giới này.
Nếu quả thực đúng như lời Trác Bố Y nói, vậy thì Thái Tử Thị Độc chính là một trong những trọng thần thân tín mà Thái Tử sẽ sử dụng sau khi lên ngôi. Sau khi Thái Tử làm lễ trưởng thành, thân phận Thái Tử Thị Độc cũng theo đó mà trở nên tôn quý. Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó, Thái Tử Thiếu Bảo đều là quan to Nhị Phẩm. Có vị trí vô cùng quan trọng ở trong triều đình.
Những người này, đợi khi Thái Tử trở thành tân Hoàng Đế, bọn họ sẽ thành lực lượng trung kiên của triều đình. Hơn nữa bọn họ theo Thái Tử ngay từ lúc đầu, cho nên lòng trung thành không cần phải bàn tới. Tuy nhiên, không trách Phương Giải không biết những quy củ đó. Bởi vì cho dù là Đại Tùy, cũng khó gặp những tình huống như vậy.
Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chỉ có hai vị Hoàng Đế chỉ có một đứa con. Thứ nhất chính là Thực Tông Hoàng Đế, chỉ có một mình đứa con nối dõi là tiên đế. Lúc trẻ, Hoài Thu Công chính là Thái Tử Thị Độc.
Dựa theo quy củ tuyển người thừa kế của Hoàng Đế Đại Tùy, sẽ không lựa chọn Thái Tử sớm. Trước khi Lão Hoàng Đế lâm chung, mới tuyển ra một đứa con có quyền lực lớn nhất, và coi đó là người kế thừa. Trừ khi Hoàng Đế chỉ có một đứa con, không thể không sớm lập Thái Tử.
Đương kim Hoàng Đế, trước mắt chỉ có một đứa con trai là Dương Thừa Càn.
Hơn nữa, Hoàng Đế tựa hồ không lưu luyến với nữ sắc. Cảm tình giữa y và Hoàng hậu cực kỳ tốt, khiến người ta phải hâm mộ. Trong hậu cung có rất nhiều phi tần, nhưng chỉ có số ít được Hoàng Đế sủng hạnh. Nhất là tỏng hai năm qua, Hoàng Đế gần như là không động tới nữ sắc. Ngoại trừ vài vị Tần phi dựa vào cầm kỳ thư họa, hoặc là biết mấy tài lặt vặt còn có thể thỉnh thoảng được gặp Hoàng Đế ra, các phi tử khác quanh năm suốt tháng chỉ có thể trông phòng một mình.
Mà hai năm trước, bởi vì bệ hạ chỉ có một đứa con nối dõi, đám triều thần đều dâng tấu mong Hoàng Đế tuyển thêm tú nữ vào cung. Nhưng phần lớn còn chưa biết mặt mũi Hoàng Đế như thế nào.
Không động nữ sắc, không du sơn ngoạn thủy.
Đương kim Hoàng Đế của Đại Tùy xử lý quốc gia đại sự giống như một cái máy móc. Cuộc sống khá là đơn điệu và nhàm chán.
Nói cách khác, có lẽ bệ hạ chỉ có mỗi đứa con trai này, cho nên mới lập Thái Tử sớm. Tuy rằng có không ít triều thần phản đối, nhưng Hoàng Đế cực kỳ kiên định. Kể từ đó, quan viên ở Đông Cung sẽ được bổ sung đầy đủ. Đã qua vài chục năm rồi Đại Tùy chưa từng có Thái Tử Thị Độc. Không có ai nhắc tới, Phương Giải không biết cũng là chuyện bình thường.
Phương Giải cảm thấy, Hoàng Đế lập Thái Tử sớm như vậy, tuyển thành viên tổ chức cho Thái Tử sớm như vậy, thực có chút kỳ quái. Dựa theo đạo lý, Hoàng Đế tại vị thêm hai, ba mươi năm nữa cũng không có vấn đề gì. Không cần vội vã suy nghĩ cho Thái Tử như vậy.
Có lẽ vì uống hơi nhiều rượu, nên trong đầu Phương Giải rất loạn.
Càng về sau, dưới tác dụng của rượu mạnh, hắn chỉ có thể miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
- Lão phu đã dâng tấu, bệ hạ cũng đã đáp ứng rồi.
Tuy uống không nhiều lắm, nhưng Hoài Thu Công vẫn đỏ bừng mặt. Ông ta mỉm cười nói:
- Tuy bệ hạ luôn mãi giữ lại, nhưng lão phu đã quá già rồi, đi đường cũng phải cần người khác dìu, tiếp tục chiếm một vị trí trong triều đình thật không tốt lắm. Có câu già mà không chết thì thành kẻ trộm. Lão phu không muốn làm kẻ trộm…Thừa dịp còn có thể đi lại được, lão phu tính toán trở lại quê nhà Giang Nam, sửa chữa lại mồ mả tổ tiên, sau đó trông coi gia hương.
Ông ta nhìn Phương Giải, cười cười nói:
- Lão phu định âm thầm rời đi. Nhưng hôm nay mọi người cũng ở đây rồi, lão phu liền mượn ánh sáng của Tiểu Phương đại nhân, cùng đoàn khâm sai xuôi nam luôn.
- À?
Phương Giải ngẩn ra, không nhịn được kinh hô một tiếng.
- Sao vậy, Tiểu Phương đại nhân không muốn vậy à?
Ánh mắt say lờ đờ, Hoài Thu Công hỏi.
- Sao có thể, học sinh… học sinh thụ sủng nhược kinh mà thôi.
Phương Giải vội vàng nói:
- Chỉ là có chút kinh ngạc, Hoài lão chính là trụ cột của triều đình, cứ như vậy cáo lão hồi hương thật có chút đáng tiếc.
- Làm người ai chả phải già.
Hoài Thu Công cười cười:
- Lão phu đã rời Giang Nam vài chục năm rồi. Không biết cảnh vật quê hương còn giống như trước không. Thừa dịp còn có thể đi lại, nên trở về thôi. Cũng không thể đợi tới khi biến thành tro bụi, phải nhờ người khác mang về.
- Đoạn đường này, còn cần Tiểu Phương đại nhân chiếu cố.
Hoài Thu Công uống cạn chén rượu trong tay, hơi có chút áy náy nói:
- Con người của lão phu quá hư vinh, quy ẩn điền viên có lẽ là chuyện tốt. Nhưng lão phu vẫn còn cảm giác của một người thiếu niên, muốn vinh quang diệu tổ trở về quê nhà. Cho nên mới phải dựa vào Tiểu Phương đại nhân…Lão phu đa tạ trước.
Phương Giải nói:
- Hoài lão quá khách khí rồi, đây là điều mà học sinh nên làm.
Hắn vừa trả lời, vừa không ngừng suy nghĩ.
Hoài Thu Công làm vậy là có ý gì? Vì sao tới hiện tại mới nói ra? Chẳng lẽ đây chỉ là ý nguyện của ông ta, hay là do Hoàng Đế an bài? Nếu như Hoàng Đế an bài, vì sao không nói rõ trong ý chỉ? Nếu như Hoàng Đế an bài, lúc lên đường, Hoài Thu Công sẽ có gì nói với mình?
…
…
Lúc tiệc rượu tan, sắc trời đã tối mịt. Giờ đang là thời điểm mẫn cảm, cho nên mọi người chỉ uống rượu ăn cơm trong Thủy Tinh Lâu, chứ không dám làm càn. Nói chuyện đàm tiếu, nhưng không có ai đề cập tới chuyện Di Thân Vương tạo phản. Hôm nay những người này tới đây, đơn giản chỉ là thể hiện thiện ý. Nhằm lôi kéo Phương Giải, một người có khả năng trở thành trọng thần bên cạnh Thái Tử trong tương lai.
Hoàng Đế đã để lộ ý đề bạt Phương Giải. Trẻ như vậy đã trở thành người bên cạnh Thái Tử, vậy thì tiền đồ về sau khó mà lường được.
Nếu như trở thành nhân vật quan trọng như Thái Tử Thiếu Sư, Thái Tử Thiếu Phó, Thái Tử Thiếu Bảo, không cần nói cũng biết, tương lai địa vị của Phương Giải trong triều đình sẽ như thế nào. Hoàng Đế an bài như vậy, rất rõ ràng là suy xét cho tương lai của Thái Tử. Đầu tiên đề bạt một đám quan viên trẻ tuổi tài cao, rồi sau này trở thành lực lượng trung kiên phụ tá tân hoàng.
Phương Giải đứng trước Thủy Tinh Lâu, chào từ biệt từng đại nhân vật. Cười nhiều khiến cho miệng hắn có chút cứng đờ.- Tiểu Phương đại nhân…
Húc Quận Vương Thế Tử Dương Ngạn Hội trước khi đi muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Y thừa dịp không ai chú ý, nhanh chóng nhét vào tay Phương Giải một thứ gì đó, sau đó chắp tay nói:
- Về sau có lẽ còn cần Tiểu Phương đại nhân quan tâm. Hôm nay có thể được gặp nhau, ta rất vui sướng. Chúc Tiểu Phương đại nhân xuôi nam thuận lợi, sớm ngày trở về đế đô.
Phương Giải không biết y nhét gì vào trong tay mình, đành phải chắp tay nói vài câu khách khí. Từ ánh mắt của Dương Ngạn Hội, hắn có thể nhìn ra được, người thanh niên này nhất định có chuyện gì muốn nói với mình. Nhưng ngại nhiều người, nên không tìm được cơ hội. Lúc Phương Giải tiễn y lên xe ngựa, y lại chắp tay nói:
- Ta và ngươi mới quen đã thân, về sau có cơ hội nên tiếp xúc nhiều hơn. Mới gặp nhưng ta đã biết ngươi là một người bạn có thể tâm sự được. Cũng không biết sau lần từ biệt này, giao tình có lạnh đi không.
Phương Giải nói:
- Làm sao có chuyên đó. Về sau ta còn cần Thế Tử chiếu cố nhiều hơn.
Dương Ngạn Hội nhìn nhìn những người khác, cuối cùng chỉ lắc đầu rồi đi vào xe ngựa.
Phương Giải quay lại, tự mình dìu Hoài Thu Công lên xe. Sau khi hẹn ngày mai xuất hành, Hoài Thu Công lập tức rời đi. Lúc này chỉ còn lại La Úy Nhiên và Trác Bố Y.
- Ngươi đưa Phương Giải về đi, ta còn phải vào cung một lúc.
La Úy Nhiên nói với Trác Bố Y, sau đó tới gần Phương Giải, vỗ vai hắn nói:
- Ta rất vui khi thấy tiền đồ của ngươi ngày càng tươi sáng. Chỉ cần hành trình xuôi lần nam này thuận lợi, sau khi trở về triều đình, ngươi sẽ có vùng trời riêng của mình. Rất tốt, rất tốt!
Y nói liên tiếp hai câu rất tốt, hiển nhiên tâm tình không tồi.
Lại dặn dò vài câu, La Úy Nhiên liền cáo từ rời đi. Trác Bố Y cùng Phương Giải trở về. Bởi vì chỗ Phương Giải ở cách Thủy Tinh Lâu không xa, nên hai người đi bộ về.
- Là bệ hạ an bài Hoài lão đi cùng ngươi.
Trác Bố Y vừa đi vừa nói.
Phương Giải gật đầu:
- Việc này có thể đoán được…chỉ có điều nhất thời không rõ, bệ hạ làm vậy là có thâm ý gì?
- Đơn giản là muốn chỉ điểm cho ngươi một vài kinh nghiệm làm quan trong triều đình mà thôi. Đương nhiên, hiện tại ngươi đã biết năm đó Hoài lão cũng là Thái Tử Thị Độc. Về sau trở thành một trong vài trọng thần của tiên đế. Tiên đế cũng rất nể trọng Hoài lão. Văn có Hoài Thu Công, võ có Chu Bán Xuyên, đó là hai người quan trọng nhất ở thời của tiên đế. Nếu bệ hạ có ý chi ngươi là Thái Tử Thị Độc, lại an bài Hoài lão đồng hành cũng ngươi, tự nhiên là muốn dạy cho ngươi biết những điều cần thiết.
- Vì sao Hoài lão đột nhiên cáo lão?
Phương Giải có chút nghi ngờ hỏi.
- Di Thân Vương mưu nghịch….rất nhiều quan viên trong Lễ Bộ liên lụy vào đó. Tuy Hoài lão không liên quan gì, nhưng dù sao ông ấy vẫn là Lễ Bộ Thượng Thư. Lễ Bộ xuất hiện nhiều loạn thần mưu nghịch như vậy, ông ta tự nhiên không còn thể diện gì đứng ở trong triều. Bệ hạ cũng không trách cứ cái gì. Nhưng bản ông ta tự hiểu lấy mình. Lễ Bộ tới lúc nên giao cho người khác rồi. Ông ta cáo lão hồi hương, còn có thể lưu lại vài phần mặt mũi.
Phương Giải giật mình.
Triều đình quá sâu, bất kỳ chuyện gì xảy ra đều có nguyên nhân của nó.
- Phương Giải, ngươi đang là tài năng trẻ mới nổi, cho nên càng phải cẩn thận.
Trác Bố Y vừa đi vừa nói:
- Tuy vây cánh của Di Thân Vương đã bị diệt trù, nhưng triều đình cũng bị thương tổn lớn. Đối với ngươi mà nói, đây là một cơ hội. Tuy vậy phải đi từng bước từng bước một thôi. Có đôi khi cơ hội gắn liền với cạm bẫy. Lúc đó phụ thuộc vào ngươi có bản lĩnh vượt qua cạm bẫy đó không.
- Đạ tạ!
Phương Giải trịnh trọng chắp tay thi lễ.
- Đừng cảm ơn ta. Ta giúp ngươi cũng là giúp Đại Nội Thị Vệ Xử. Hiện tại Đại Nội Thị Vệ Xử đã không còn như ngày xưa. Bệ hạ để Tô Bất Úy tiếp nhận Tình Nha, không khác gì một cú giáng mạnh với Đại Nội Thị Vệ Xử. Về sau ngươi trở thành Thái Tử Thị Độc, tương lai có vai trò quan trọng trong triều đình. Hiện tại giúp ngươi, tương lai có thời điểm ngươi lại giúp Đại Nội Thị Vệ Xử.
Phương Giải cười cười nói:
- Tiên sinh thật thẳng thắn.
Trác Bố Y nhún vai:
- Cho nên ta mới không muốn chức vị gì cả…
Phương Giải bỗng nhien nghĩ tới Thế Tử của Húc Quận Vương. Hắn do dự một lát rồi nói:
- Ta cảm thấy Thế Tử của Húc Quận Vương dương như có chuyện gì muốn nói với ta. Nhưng cuối cùng lại không nói.
- Còn không phải vì chuyện của phụ thân y sao?
Trác Bố Y thở dài:
- Cho dù Húc Quận Vương không làm gì sai, nhưng Tây Bắc chiến bại. Dù y còn sống quay về, cũng không thể phong quang như trước. Dù tước vị không bị đoạt đi, nhưng người trong phủ Húc Quận Vương còn có thể ngẩng đầu lên được không? Lúc này Thế Tử tìm ngươi, đơn giản là muốn kết giao thêm bằng hữu về sau!
Phương Giải nghe thấy câu này, cũng thở dài một tiếng:
- Nếu không phải Lý Viễn Sơn mưu nghịch, thì Húc Quận Vương chính là công thần lớn nhất trong vòng hai mươi năm trở lại đây của Đại Tùy! Mở rộng biên cương thêm hơn hai nghìn dặm, hơn nữa đánh đuổi là Mông Nguyên…Đáng tiếc! Gặp phản đám người Lý Viễn Sơn có ý đồ phản nghịch, Húc Quận Vương còn có thể đánh bại toàn bộ Mãn Đô Kỳ, khả năng dụng binh của Húc Quận Vương đáng để người ta khâm phục.
- Lúc này lúc nọ.
Trác Bố Y lắc đầu:
- Về sau chỉ sợ người trong phủ Húc Quận Vương không ngẩng đầu lên được. Coi như y xui xẻo, biết làm sao được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.