Chương 860: Lưu một người ((1))
Trí Bạch
11/10/2019
Phác Hổ có con bò già, Đàm Thanh Ca chỉ có đôi
chân. Bởi vì đội ngũ có xe ngựa nên tốc độ không chậm. Những áo giáp
binh ngẩng đầu đi đường, mặc kệ đi bao lâu không ai biểu hiện mệt mỏi.
Chỉ có Đàm Thanh Ca, ngày đầu tiên còn miễn cưỡng chịu được, nhưng tới
ngày thứ hai thì bắt đầu thỉnh thoảng dừng lại để nghỉ ngơi.
- Vì sao ngươi không ngồi xe ngựa?
Phác Hổ hỏi.
Đàm Thanh Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cỗ xe ngựa mở rèm xe cách đó không xa, bên trong là tiểu đương gia và mấy thiếu nữ đang cười nói cái gì đó. Nhìn từ chỗ này, tiểu đương gia lại có một nét đẹp riêng. Đàm Thanh Ca hơi do dự một lát rồi nói:
- Trên xe đều là con gái, ta là con trai đi lên chẳng phải là vô lễ sao?
- Vẫn còn xe ngựa trống mà!
Phác Hổ liếc nhìn y một cái, nói.
Đàm Thanh Ca há hốc miệng, do dự một lát cuối cùng gật đầu:
- Cũng được.
Vừa nói xong câu đó, chợt nghe một tràng cười như tiếng chuông truyền ra từ cỗ xe ngựa của Tiểu Đinh Điểm.
- Lúc Tiểu Phương Phương ở Phan Cố, ngay cả con thỏ cũng không dám giết. Mỗi lần biên quân đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đều trốn tránh. Các ngươi tiến vào Hồng Tụ Chiêu tương đối muộn, phần lớn là sau khi tới Trường An mới tiến vào, chỉ biết hắn là Tiểu Phương đại nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, nào đâu biết rằng hắn từng là kẻ nhát gan nổi tiếng của thành Phan Cố!
Tiểu đương gia nói say sưa, mặt mày hớn hở.
Một cô gái có khuôn mặt khá đáng yêu kéo tay nàng, hỏi:
- Lúc muội ở thành Trường An, chỉ biết hắn là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Đại Tùy, là người đạt chín điểm xuất sắc khi thi vào Diễn Vũ Viện. Đại Tùy của chúng ta chỉ có Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông mới có thành tích đó. Nhưng lúc tiến vào Diễn Vũ Viện, Tiểu Phương đại nhân còn trẻ tuổi hơn cả Lý Khiếu.
- Ải Du, có phải muội ái mộ hắn phải không?
Tiểu đương gia nhíu mày hỏi.
Cô bé kia lập tức đỏ mặt:
- Nào có… từ lúc muội tiến vào Hồng Tụ Chiêu, mới chỉ được trông thấy hắn có ba lần.
Tiểu đương gia cười nói:
- Chỉ gặp có ba lần mà đã câu đi linh hồn nhỏ bé của muội. Nhìn khuôn mặt đầy xuân tình của muội, lúc tới Ung Châu thấy hắn, hai chân khéo lại nhũn ra. Nếu hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khéo muội còn chủ động nhào tới ôm hắn ấy chứ.
- Tiểu tỷ tỷ, đừng có chọc muội nữa…
Cô bé kia cười xấu xa nói:
- Tiểu tỷ tỷ cũng đâu kém cạnh, lúc nào nói chuyện phiếm mà tỷ chẳng nhắc tới Tiểu Phương đại nhân? Hôm nào gặp chuyện buồn phiền, cứ nhắc tới hắn là tỷ lại lấy lại tinh thần! Muội nghe nói, lúc trước có người mai mối, công tử của Hộ Bộ Viên Ngoại Lang nhìn trúng tỷ, hô hào không lấy được tỷ thì không lấy người nào khác. Nhưng bà mối vừa mới tới cửa, đã bị tỷ tung một cước đá bay ra ngoài. Chớ không phải tiểu tỷ tỷ đã có người trong lòng rồi đấy chứ?
- Phì phì!
Tiểu đương gia đỏ mặt mắng:
- Nếu còn nói hươu nói vượn, ta liền buộc miệng muội lại.
Một cô bé khác mỉm cười duyên dáng:
- Một Viên Ngoại Lang Hộ Bộ nho nhỏ, cho dù là chức quan béo bở, nhưng sao có thể so sánh được với anh hùng cái thế ở trong suy nghĩ của tiểu đương gia chúng ta được? Vốn là một biên quân bình thường, bỗng nhiên nổi tiếng trong thành Trường An, thi đỗ Diễn Vũ Viện, thân cận với vua, cho dù là Đại Học Sĩ hay là các Đại tướng quân đều khen không dứt miệng. Xuống Ung Châu, tới Tây Bắc, chiến trường giết địch, bách chiến bách thắng. Hiện giờ trấn thủ một phương, binh hùng tướng mạnh. Tuy rằng công tử của Hộ Bộ Viên Ngoại Lang kia cũng tính là tuấn tú, nhưng sao có thể so được với người nọ?
- Mấy con bé này lâu rồi không được ăn đòn nên ngứa da rồi phải không. Tới nơi ta liền gả hết ra ngoài! Từ chỗ này tới Ung Châu, qua một thôn liền gả một người, không cần thu lễ hỏi!
- Ai nha, tiểu tỷ tỷ sợ bọn muội đoạt mất Tiểu Phương đại nhân phải không?
- Đúng rồi, đúng rồi, chưa tới Ung Châu đã đưa bọn muội ra ngoài. Tiểu tỷ tỷ làm vậy là muốn độc bá Tiểu Phương đại nhân phải không?
Những lời này xuyên qua mành xe bay rõ ràng vào tai Đàm Thanh Ca, khóe miệng của y không nhịn được hơi run rẩy, lắc đầu mạnh:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu chỉ đi vài bước đã không kiên trì được thì còn làm được chuyện gì? Cái xe ngựa rởm kia…ta không ngồi!
Phác Hổ hơi sửng sốt, lập tức cười ha hả.
Đàm Thanh Ca bị cười tới đỏ mặt, quay đầu sang một bên.
Phác Hổ nhìn y, ngừng cười, bỗng nhiên có chút buồn bã nói:
- Có nhiều thứ ở trước mặt, quý trọng được thì nên quý trọng. Đợi tới lúc mất đi mới quý trọng thì trong lòng sẽ khổ sở và day dứt. Chẳng hạn như ta, từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ Đại tướng quân trân trọng ta ra, ta không có nhiều thứ để trân trọng cho lắm. Cho nên khi có một số việc khiến ta vui vẻ, ta sẽ quý trọng nó, cho dù chỉ là một việc vui trong chớp mắt.
- Nhưng…
Đàm Thanh Ca trầm mặc một lúc lâu mới nhăn nhó nói:
- Nàng chưa chắc thích ta…Tuy lần đầu tiên gặp nàng ta liền thích nàng, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta, ta cảm thấy nàng căn bản không có ta trong lòng.
Phác Hổ thở dài:
- Cái ta nói không phải là điều đó.
Đàm Thanh Ca hỏi:
- Vậy ngươi đang nói tới cái gì?
Phác Hổ như có thâm ý nhìn Đàm Thanh Ca một cái, không nói gì nữa.
…
…
Bởi vì có Kiêu Kỵ Giáo của Hắc Kỳ Quân mở đường, cho nên lúc đi qua các quận huyện không gặp phải phiền toái gì. Giờ ở các đạo Tây Nam, lệnh bài và cờ hiệu của Hắc Kỳ Quân còn có tác dụng hơn các giấy thông hành của nha môn. Tây Nam đều biết rằng Phương Giải là một con hổ không thể chọc được. Ai trêu chọc hắn thì liền xui xẻo. Cho nên nhìn thấy cờ hiệu của Hắc Kỳ Quân, không có bất kỳ người nào dám làm khó.
Phác Hổ vẫn lưu tâm quan sát đám Kiêu Kỵ Giáo này, tuy rằng trong mắt y, những người này không đáng nhắc tới.
Trong tay y vẫn cầm một cây gậy trúc, phía trước gậy trúc buộc một miếng thịt tươi. Con bò già vẫn cố gắng đi về phía trước lè lưỡi cắn miếng thịt.
Cây đại chùy treo bên cạnh con bò già.
Một bên khác vốn là cây đại chùy còn lại, nhưng lúc này nó đang ở thành Trường An.
Điện Thái Cực, thành Trường An.
Từ lúc tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn dọn tới Sướng Xuân Viên, ghế rồng trong điện Thái Cực vẫn để không. Long ỷ rất lớn, đi lên trên phải vượt qua chín bậc thang. Mà mỗi bậc lại rất rộng, mất năm bước mới đi tới bậc kế tiếp.
Ý của nó là cửu ngũ chí tôn.
Hiện giờ ghế rồng không có ai ngồi, nhưng ở bậc thang thứ tám đặt một cái ghế dựa làm từ gỗ lê màu vàng, rất lớn, rất chắc chắn. Bởi vì Hoàng Đế không ở đây, cho nên lúc vào triều các đại thần tự nhiên cũng không cần phải quỳ ba cái hô vạn tuế với long ỷ. Tuy nhiên bọn họ vẫn phải quỳ.
Quỳ Đại tướng quân.
Nam tử mặc áo giáp một mực ngồi đó như chưa từng rời đi. Đã lâu như vậy mà chưa từng có người nào thấy ông ta cởi áo giáp. Sau khi ông ta trở lại từ Hoàng lăng không lâu, tiểu Hoàng Đế liền hạ chỉ dọn tới Sướng Xuân Viên sửa sang lại di vật của tiên đế. Trong ý chỉ nói rằng bởi vì quá tưởng niệm mà đầu óc mệt mỏi, không thể chấp chính, cho nên giao tất cả mọi chuyện cho Đại tướng quân quyết định.
- Vì sao ngươi không ngồi xe ngựa?
Phác Hổ hỏi.
Đàm Thanh Ca ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cỗ xe ngựa mở rèm xe cách đó không xa, bên trong là tiểu đương gia và mấy thiếu nữ đang cười nói cái gì đó. Nhìn từ chỗ này, tiểu đương gia lại có một nét đẹp riêng. Đàm Thanh Ca hơi do dự một lát rồi nói:
- Trên xe đều là con gái, ta là con trai đi lên chẳng phải là vô lễ sao?
- Vẫn còn xe ngựa trống mà!
Phác Hổ liếc nhìn y một cái, nói.
Đàm Thanh Ca há hốc miệng, do dự một lát cuối cùng gật đầu:
- Cũng được.
Vừa nói xong câu đó, chợt nghe một tràng cười như tiếng chuông truyền ra từ cỗ xe ngựa của Tiểu Đinh Điểm.
- Lúc Tiểu Phương Phương ở Phan Cố, ngay cả con thỏ cũng không dám giết. Mỗi lần biên quân đi ra ngoài làm nhiệm vụ, hắn đều trốn tránh. Các ngươi tiến vào Hồng Tụ Chiêu tương đối muộn, phần lớn là sau khi tới Trường An mới tiến vào, chỉ biết hắn là Tiểu Phương đại nhân nổi tiếng khắp thiên hạ, nào đâu biết rằng hắn từng là kẻ nhát gan nổi tiếng của thành Phan Cố!
Tiểu đương gia nói say sưa, mặt mày hớn hở.
Một cô gái có khuôn mặt khá đáng yêu kéo tay nàng, hỏi:
- Lúc muội ở thành Trường An, chỉ biết hắn là thiên tài mấy trăm năm khó gặp của Đại Tùy, là người đạt chín điểm xuất sắc khi thi vào Diễn Vũ Viện. Đại Tùy của chúng ta chỉ có Đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông mới có thành tích đó. Nhưng lúc tiến vào Diễn Vũ Viện, Tiểu Phương đại nhân còn trẻ tuổi hơn cả Lý Khiếu.
- Ải Du, có phải muội ái mộ hắn phải không?
Tiểu đương gia nhíu mày hỏi.
Cô bé kia lập tức đỏ mặt:
- Nào có… từ lúc muội tiến vào Hồng Tụ Chiêu, mới chỉ được trông thấy hắn có ba lần.
Tiểu đương gia cười nói:
- Chỉ gặp có ba lần mà đã câu đi linh hồn nhỏ bé của muội. Nhìn khuôn mặt đầy xuân tình của muội, lúc tới Ung Châu thấy hắn, hai chân khéo lại nhũn ra. Nếu hắn ngoắc ngoắc ngón tay, khéo muội còn chủ động nhào tới ôm hắn ấy chứ.
- Tiểu tỷ tỷ, đừng có chọc muội nữa…
Cô bé kia cười xấu xa nói:
- Tiểu tỷ tỷ cũng đâu kém cạnh, lúc nào nói chuyện phiếm mà tỷ chẳng nhắc tới Tiểu Phương đại nhân? Hôm nào gặp chuyện buồn phiền, cứ nhắc tới hắn là tỷ lại lấy lại tinh thần! Muội nghe nói, lúc trước có người mai mối, công tử của Hộ Bộ Viên Ngoại Lang nhìn trúng tỷ, hô hào không lấy được tỷ thì không lấy người nào khác. Nhưng bà mối vừa mới tới cửa, đã bị tỷ tung một cước đá bay ra ngoài. Chớ không phải tiểu tỷ tỷ đã có người trong lòng rồi đấy chứ?
- Phì phì!
Tiểu đương gia đỏ mặt mắng:
- Nếu còn nói hươu nói vượn, ta liền buộc miệng muội lại.
Một cô bé khác mỉm cười duyên dáng:
- Một Viên Ngoại Lang Hộ Bộ nho nhỏ, cho dù là chức quan béo bở, nhưng sao có thể so sánh được với anh hùng cái thế ở trong suy nghĩ của tiểu đương gia chúng ta được? Vốn là một biên quân bình thường, bỗng nhiên nổi tiếng trong thành Trường An, thi đỗ Diễn Vũ Viện, thân cận với vua, cho dù là Đại Học Sĩ hay là các Đại tướng quân đều khen không dứt miệng. Xuống Ung Châu, tới Tây Bắc, chiến trường giết địch, bách chiến bách thắng. Hiện giờ trấn thủ một phương, binh hùng tướng mạnh. Tuy rằng công tử của Hộ Bộ Viên Ngoại Lang kia cũng tính là tuấn tú, nhưng sao có thể so được với người nọ?
- Mấy con bé này lâu rồi không được ăn đòn nên ngứa da rồi phải không. Tới nơi ta liền gả hết ra ngoài! Từ chỗ này tới Ung Châu, qua một thôn liền gả một người, không cần thu lễ hỏi!
- Ai nha, tiểu tỷ tỷ sợ bọn muội đoạt mất Tiểu Phương đại nhân phải không?
- Đúng rồi, đúng rồi, chưa tới Ung Châu đã đưa bọn muội ra ngoài. Tiểu tỷ tỷ làm vậy là muốn độc bá Tiểu Phương đại nhân phải không?
Những lời này xuyên qua mành xe bay rõ ràng vào tai Đàm Thanh Ca, khóe miệng của y không nhịn được hơi run rẩy, lắc đầu mạnh:
- Nam tử hán đại trượng phu, nếu chỉ đi vài bước đã không kiên trì được thì còn làm được chuyện gì? Cái xe ngựa rởm kia…ta không ngồi!
Phác Hổ hơi sửng sốt, lập tức cười ha hả.
Đàm Thanh Ca bị cười tới đỏ mặt, quay đầu sang một bên.
Phác Hổ nhìn y, ngừng cười, bỗng nhiên có chút buồn bã nói:
- Có nhiều thứ ở trước mặt, quý trọng được thì nên quý trọng. Đợi tới lúc mất đi mới quý trọng thì trong lòng sẽ khổ sở và day dứt. Chẳng hạn như ta, từ nhỏ tới lớn, ngoại trừ Đại tướng quân trân trọng ta ra, ta không có nhiều thứ để trân trọng cho lắm. Cho nên khi có một số việc khiến ta vui vẻ, ta sẽ quý trọng nó, cho dù chỉ là một việc vui trong chớp mắt.
- Nhưng…
Đàm Thanh Ca trầm mặc một lúc lâu mới nhăn nhó nói:
- Nàng chưa chắc thích ta…Tuy lần đầu tiên gặp nàng ta liền thích nàng, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy ta, ta cảm thấy nàng căn bản không có ta trong lòng.
Phác Hổ thở dài:
- Cái ta nói không phải là điều đó.
Đàm Thanh Ca hỏi:
- Vậy ngươi đang nói tới cái gì?
Phác Hổ như có thâm ý nhìn Đàm Thanh Ca một cái, không nói gì nữa.
…
…
Bởi vì có Kiêu Kỵ Giáo của Hắc Kỳ Quân mở đường, cho nên lúc đi qua các quận huyện không gặp phải phiền toái gì. Giờ ở các đạo Tây Nam, lệnh bài và cờ hiệu của Hắc Kỳ Quân còn có tác dụng hơn các giấy thông hành của nha môn. Tây Nam đều biết rằng Phương Giải là một con hổ không thể chọc được. Ai trêu chọc hắn thì liền xui xẻo. Cho nên nhìn thấy cờ hiệu của Hắc Kỳ Quân, không có bất kỳ người nào dám làm khó.
Phác Hổ vẫn lưu tâm quan sát đám Kiêu Kỵ Giáo này, tuy rằng trong mắt y, những người này không đáng nhắc tới.
Trong tay y vẫn cầm một cây gậy trúc, phía trước gậy trúc buộc một miếng thịt tươi. Con bò già vẫn cố gắng đi về phía trước lè lưỡi cắn miếng thịt.
Cây đại chùy treo bên cạnh con bò già.
Một bên khác vốn là cây đại chùy còn lại, nhưng lúc này nó đang ở thành Trường An.
Điện Thái Cực, thành Trường An.
Từ lúc tiểu Hoàng Đế Dương Thừa Càn dọn tới Sướng Xuân Viên, ghế rồng trong điện Thái Cực vẫn để không. Long ỷ rất lớn, đi lên trên phải vượt qua chín bậc thang. Mà mỗi bậc lại rất rộng, mất năm bước mới đi tới bậc kế tiếp.
Ý của nó là cửu ngũ chí tôn.
Hiện giờ ghế rồng không có ai ngồi, nhưng ở bậc thang thứ tám đặt một cái ghế dựa làm từ gỗ lê màu vàng, rất lớn, rất chắc chắn. Bởi vì Hoàng Đế không ở đây, cho nên lúc vào triều các đại thần tự nhiên cũng không cần phải quỳ ba cái hô vạn tuế với long ỷ. Tuy nhiên bọn họ vẫn phải quỳ.
Quỳ Đại tướng quân.
Nam tử mặc áo giáp một mực ngồi đó như chưa từng rời đi. Đã lâu như vậy mà chưa từng có người nào thấy ông ta cởi áo giáp. Sau khi ông ta trở lại từ Hoàng lăng không lâu, tiểu Hoàng Đế liền hạ chỉ dọn tới Sướng Xuân Viên sửa sang lại di vật của tiên đế. Trong ý chỉ nói rằng bởi vì quá tưởng niệm mà đầu óc mệt mỏi, không thể chấp chính, cho nên giao tất cả mọi chuyện cho Đại tướng quân quyết định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.