Chương 1072: Mối thù này lưu lại (2)
Trí Bạch
11/10/2019
Y nhìn Phương Giải:
-Chuyện này ta không giúp ngươi tìm lý do, bởi vì bất kỳ lý do nào đều vô dụng. Cho dù con của ta có sai, thì trong mắt người cha không phải là sai, sai vĩnh viễn đều là người làm tổn thương con ta. Con ta không còn một tay, nếu ta không thể giết kẻ đã phế một tay của con ta, thì đó là lỗi của người cha.
-Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
-Ta có thể lý giải.
-Cho nên, ta không có lý do gì không giết ngươi.
Mộc Quảng Lăng bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Phương Giải.
-Ta mất cả buổi sáng để hầm con cá này. Ăn xong rồi nói tiếp.
Phương Giải gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, sau đó thoải mái uống một ngụm rượu.
…
…
-Những cái đó không liên quan gì tới việc ngươi phế một tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải uống nốt chén rượu, nhìn số cá còn thừa, tiếc nuối nói:
-Tưởng rằng ngươi sẽ ăn một ít, không ngờ lãng phí ý tốt của ta.
Một câu hai ý nghĩa.
-Chuyện mà ngươi nói cho ta biết, không bù đắp được một cánh tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước:
-Nếu Đông Cương thực sự đối mặt với tai họa, ta thà buông tha tiến binh vào Trung Nguyên cũng sẽ bảo vệ tốt đất đai của mình. Ta cảm ơn ngươi vì đã nói cho ta biết những điều này, mười vạn biên quân cũng cảm ơn ngươi. Từ trên xuống dưới của Mộc phủ đều biết cái gì là quan trọng. Ta có thể vì đứa con mà tranh giành thiên hạ, nhưng không thể vì tranh giành thiên hạ mà mất đi Đông Cương. Nhưng những điều đó không liên quan gì tới ân oán giữa ta và ngươi.
-Ta cũng không có ý định tránh cuộc chiến này vì nói cho ngươi biết. Nếu muốn trốn tránh, thì ta không cần dừng thuyền lại, cũng không cần trả lại con cho ngươi. Có lẽ chính vì ta trả con cho ngươi, ngươi cảm thấy ta đang tỏ thiện ý với ngươi…nếu ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi sai rồi.
Phương Giải đứng dậy, giãn người một cái, rồi nói:
-Ta trả lại hắn cho ngươi, là vì với tu vị của hắn, cho dù chỉ còn lại một tay cũng có thể giết vô số kẻ thù trên chiến trường, là vì hắn còn có thể làm việc cho Đông Cương. Nếu giao hắn cho ngươi, mà hắn vẫn tới tìm ta, thì lần sau ta sẽ giết hắn.
-Vì sao ngươi lại nói tin tức của người nước ngoài cho ta?
Mộc Quảng Lăng đột nhiên hỏi:
-Nếu ta mang binh tiến vào Trung Nguyên, người nước ngoài xâm lấn, ta gấp gáp mang binh trở về phòng thủ, tất nhiên sẽ tổn thất nghiêm trọng, đây chẳng phải là điều có lợi cho ngươi đó sao? Hiện tại ngươi nói cho ta biết mấy điều này, dường như có vẻ ngu ngốc. Một người có tầm nhìn xa, không nên lựa chọn như vậy.
-Ngươi lại sai rồi.
Phương Giải nói:
-Người có tầm nhìn xa, phải hiểu những cái nhìn gần đã.
-Bảo người của ngươi trở về đi, đỡ tổn thương tới người vô tội. Hỏa thương đội của ngươi không hề có ý nghĩa gì với ta, ta dùng thứ đồ chơi kia còn sớm hơn cả ngươi. Đêm qua ta mới biết được dưới trướng của ngươi có một đội hỏa thương đặc biệt, có thể đối phó được với người đại tu hành. Mà lúc trước ta vừa lúc giết chết một độc thể trời sinh, nếu dùng máu của y tẩm lên viên đạn, có thể ăn mòn tu vị của người đại tu hành đúng không?
Phương Giải nhếch miệng cười, có chút đắc ý.
-Ta đoán được những điều này là vì ngươi dẫn theo bọn họ tới giết ta, mà ta lại vừa lúc không e ngại những thứ đó, nên ngươi lưu lại mà đối phó với người nước ngoài. Mực dù bên trong người tây dương không có người tu hành, nhưng có một vài pháp sư sử dụng thiên thạch để thay đổi nguyên khí thiên địa.
-Vì sao ngươi biết nhiều như vậy?
Mộc Quảng Lăng tò mò hỏi.
-Ai mà biết!
Phương Giải nhún vai:
-Có lẽ vì ta quan tâm tương đối nhiều. Đến đây đi, đánh xong ta còn phải trở về. Chuyện này không chỉ muốn nói cho ngươi, còn muốn nói cho toàn bộ các thế lực Trung Nguyên, còn muốn nói cho triều đình. Người một nhà dù đánh nhau có náo nhiệt hơn nữa thì cũng phải nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa có một chuyện có lẽ ngươi sai rồi. Giống như ngươi buông tha việc tiến vào Trung Nguyên bởi vì người nước ngoài có khả năng xâm lấn, ở Trung Nguyên cũng có rất nhiều người nguyện ý vì chuyện này mà tạm thời đặt việc tranh giành sang một bên. Nếu không tin ngươi cứ nhìn xem, lúc quân đội người nước ngoài tiến vào Đông Cương một bước, có bao nhiêu người nguyện ý giúp ngươi một tay.
Phương Giải chậm rãi nói:
-Ta luôn tin rằng, có một số việc có thể thay đổi lập trường của cả kẻ địch.
Mộc Quảng Lăng trầm mặc một lúc lâu, sau đó lắc đầu:
-Không cần đánh nữa, ta không giết được ngươi.
Y quay đầu nhìn về phía xa xa:
-Mối thù này, lưu lại tới lúc ta giết hết người nước ngoài rồi tính với ngươi.
Y xoay người bước đi:
-Phương Giải, ta cho ngươi biết, sở dĩ Mộc Quảng Lăng ta có thể sống yên ở Đông Cương, sở dĩ Hoàng Đế Đại Tùy cũng không muốn đổi ta, chính là vì ta biết chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ! Mộc phủ vì trấn thủ Đông Cương đã chảy rất nhiều máu. Hôm nay, nếu như có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, máu của người Mộc phủ tuyệt sẽ không lưu sau những người khác! Chỉ cần ta không chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ lại tới tìm ngươi! Khoản nợ một cánh tay của con ta, vĩnh viễn không thể xóa nhòa được.
Phương Giải nhìn thân ảnh kia đi xa, chắp tay lại.
Phương Giải không ngờ Mộc Quảng Lăng lại quay đầu bước đi. Nếu như nói lúc trước Mộc Quảng Lăng quyết đoán buông tha ý niệm tiến quân tới Trung Nguyên đã khiến cho Phương Giải khá bất ngờ. Như vậy lúc này Mộc Quảng Lăng quay người rời đi đã khiến cho Phương Giải thay đổi ấn tượng về y. Dùng lời của Mộc Quảng Lăng, y là người biết cái gì nặng cái gì nhẹ. Có lẽ có người sẽ cảm thấy Mộc Quảng Lăng rất mâu thuẫn, kỳ thực, trong lòng y luôn có tình cảm với Đông Cương.
Bỗng nhiên, Phương Giải cảm thấy sáu chữ Chân Quân Tử Mộc Quảng Lăng, không phải bắt nguồn từ điều này sao? Phương Giải cho rằng mình đã nhìn thấu bản chất một người, cho nên cảm thấy dân chúng tặng cho Mộc Quảng Lăng ba chữ Chân Quân Tử chỉ là trò cười mà thôi. Nhưng hiện tại, hắn xấu hổ phát hiện, hóa ra ánh mắt của dân chúng, luôn luôn sáng ngời.
Phương Giải xoay người từ thuyền lớn nhảy xuống mặt nước. Một thuyền nhỏ lao tới nhanh như điện. Trên thuyền, mập mạp vung tay áo, thuyền lao nhanh tới. Mà Phương Giải vừa lúc rơi xuống thuyền. Lúc hắn rơi xuống, thuyền nhỏ hơi lắc lư, khiến cho sắc mặt của mập mạp liền trắng bệch.
-Bảo ngươi luyện khinh công ngươi không luyện, ngươi không để ý tới tâm tình của người khác à?
Bảo mập mạp này điều khiển một con thuyền nhỏ thực là làm khó y. Phương Giải lại không biết khinh công, tốc độ của hắn tới hoàn toàn từ sức bật cơ thể. Cho nên lúc rơi xuống khó tránh khỏi khiến thuyền lắc lư.
-Ta đâu có thời gian luyện mấy thứ đó.
Phương Giải đứng vững ở đầu thuyền, thật giống như đóng đinh ở đó, rồi dùng hai tay chạm vào hai bên thuyền, thuyền nhỏ lập tức lao đi như tên lửa. Hạng Thanh Ngưu còn chưa chuẩn bị tốt liền ngồi bệt xuống, u oán nhìn Phương Giải:
-Nếu dọa ta đái ra quần, con mẹ ngươi có giặt quần lót cho ta không?
Phương Giải cười nói:
-Ta đang vội.
-Chuyện này ta không giúp ngươi tìm lý do, bởi vì bất kỳ lý do nào đều vô dụng. Cho dù con của ta có sai, thì trong mắt người cha không phải là sai, sai vĩnh viễn đều là người làm tổn thương con ta. Con ta không còn một tay, nếu ta không thể giết kẻ đã phế một tay của con ta, thì đó là lỗi của người cha.
-Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
-Ta có thể lý giải.
-Cho nên, ta không có lý do gì không giết ngươi.
Mộc Quảng Lăng bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm vào Phương Giải.
-Ta mất cả buổi sáng để hầm con cá này. Ăn xong rồi nói tiếp.
Phương Giải gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, sau đó thoải mái uống một ngụm rượu.
…
…
-Những cái đó không liên quan gì tới việc ngươi phế một tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng nhìn Phương Giải, nói.
Phương Giải uống nốt chén rượu, nhìn số cá còn thừa, tiếc nuối nói:
-Tưởng rằng ngươi sẽ ăn một ít, không ngờ lãng phí ý tốt của ta.
Một câu hai ý nghĩa.
-Chuyện mà ngươi nói cho ta biết, không bù đắp được một cánh tay của con ta.
Mộc Quảng Lăng đứng dậy, lui về phía sau mấy bước:
-Nếu Đông Cương thực sự đối mặt với tai họa, ta thà buông tha tiến binh vào Trung Nguyên cũng sẽ bảo vệ tốt đất đai của mình. Ta cảm ơn ngươi vì đã nói cho ta biết những điều này, mười vạn biên quân cũng cảm ơn ngươi. Từ trên xuống dưới của Mộc phủ đều biết cái gì là quan trọng. Ta có thể vì đứa con mà tranh giành thiên hạ, nhưng không thể vì tranh giành thiên hạ mà mất đi Đông Cương. Nhưng những điều đó không liên quan gì tới ân oán giữa ta và ngươi.
-Ta cũng không có ý định tránh cuộc chiến này vì nói cho ngươi biết. Nếu muốn trốn tránh, thì ta không cần dừng thuyền lại, cũng không cần trả lại con cho ngươi. Có lẽ chính vì ta trả con cho ngươi, ngươi cảm thấy ta đang tỏ thiện ý với ngươi…nếu ngươi nghĩ như vậy, thì ngươi sai rồi.
Phương Giải đứng dậy, giãn người một cái, rồi nói:
-Ta trả lại hắn cho ngươi, là vì với tu vị của hắn, cho dù chỉ còn lại một tay cũng có thể giết vô số kẻ thù trên chiến trường, là vì hắn còn có thể làm việc cho Đông Cương. Nếu giao hắn cho ngươi, mà hắn vẫn tới tìm ta, thì lần sau ta sẽ giết hắn.
-Vì sao ngươi lại nói tin tức của người nước ngoài cho ta?
Mộc Quảng Lăng đột nhiên hỏi:
-Nếu ta mang binh tiến vào Trung Nguyên, người nước ngoài xâm lấn, ta gấp gáp mang binh trở về phòng thủ, tất nhiên sẽ tổn thất nghiêm trọng, đây chẳng phải là điều có lợi cho ngươi đó sao? Hiện tại ngươi nói cho ta biết mấy điều này, dường như có vẻ ngu ngốc. Một người có tầm nhìn xa, không nên lựa chọn như vậy.
-Ngươi lại sai rồi.
Phương Giải nói:
-Người có tầm nhìn xa, phải hiểu những cái nhìn gần đã.
-Bảo người của ngươi trở về đi, đỡ tổn thương tới người vô tội. Hỏa thương đội của ngươi không hề có ý nghĩa gì với ta, ta dùng thứ đồ chơi kia còn sớm hơn cả ngươi. Đêm qua ta mới biết được dưới trướng của ngươi có một đội hỏa thương đặc biệt, có thể đối phó được với người đại tu hành. Mà lúc trước ta vừa lúc giết chết một độc thể trời sinh, nếu dùng máu của y tẩm lên viên đạn, có thể ăn mòn tu vị của người đại tu hành đúng không?
Phương Giải nhếch miệng cười, có chút đắc ý.
-Ta đoán được những điều này là vì ngươi dẫn theo bọn họ tới giết ta, mà ta lại vừa lúc không e ngại những thứ đó, nên ngươi lưu lại mà đối phó với người nước ngoài. Mực dù bên trong người tây dương không có người tu hành, nhưng có một vài pháp sư sử dụng thiên thạch để thay đổi nguyên khí thiên địa.
-Vì sao ngươi biết nhiều như vậy?
Mộc Quảng Lăng tò mò hỏi.
-Ai mà biết!
Phương Giải nhún vai:
-Có lẽ vì ta quan tâm tương đối nhiều. Đến đây đi, đánh xong ta còn phải trở về. Chuyện này không chỉ muốn nói cho ngươi, còn muốn nói cho toàn bộ các thế lực Trung Nguyên, còn muốn nói cho triều đình. Người một nhà dù đánh nhau có náo nhiệt hơn nữa thì cũng phải nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa có một chuyện có lẽ ngươi sai rồi. Giống như ngươi buông tha việc tiến vào Trung Nguyên bởi vì người nước ngoài có khả năng xâm lấn, ở Trung Nguyên cũng có rất nhiều người nguyện ý vì chuyện này mà tạm thời đặt việc tranh giành sang một bên. Nếu không tin ngươi cứ nhìn xem, lúc quân đội người nước ngoài tiến vào Đông Cương một bước, có bao nhiêu người nguyện ý giúp ngươi một tay.
Phương Giải chậm rãi nói:
-Ta luôn tin rằng, có một số việc có thể thay đổi lập trường của cả kẻ địch.
Mộc Quảng Lăng trầm mặc một lúc lâu, sau đó lắc đầu:
-Không cần đánh nữa, ta không giết được ngươi.
Y quay đầu nhìn về phía xa xa:
-Mối thù này, lưu lại tới lúc ta giết hết người nước ngoài rồi tính với ngươi.
Y xoay người bước đi:
-Phương Giải, ta cho ngươi biết, sở dĩ Mộc Quảng Lăng ta có thể sống yên ở Đông Cương, sở dĩ Hoàng Đế Đại Tùy cũng không muốn đổi ta, chính là vì ta biết chuyện gì nặng, chuyện gì nhẹ! Mộc phủ vì trấn thủ Đông Cương đã chảy rất nhiều máu. Hôm nay, nếu như có kẻ thù bên ngoài xâm lấn, máu của người Mộc phủ tuyệt sẽ không lưu sau những người khác! Chỉ cần ta không chết, sớm muộn gì ta cũng sẽ lại tới tìm ngươi! Khoản nợ một cánh tay của con ta, vĩnh viễn không thể xóa nhòa được.
Phương Giải nhìn thân ảnh kia đi xa, chắp tay lại.
Phương Giải không ngờ Mộc Quảng Lăng lại quay đầu bước đi. Nếu như nói lúc trước Mộc Quảng Lăng quyết đoán buông tha ý niệm tiến quân tới Trung Nguyên đã khiến cho Phương Giải khá bất ngờ. Như vậy lúc này Mộc Quảng Lăng quay người rời đi đã khiến cho Phương Giải thay đổi ấn tượng về y. Dùng lời của Mộc Quảng Lăng, y là người biết cái gì nặng cái gì nhẹ. Có lẽ có người sẽ cảm thấy Mộc Quảng Lăng rất mâu thuẫn, kỳ thực, trong lòng y luôn có tình cảm với Đông Cương.
Bỗng nhiên, Phương Giải cảm thấy sáu chữ Chân Quân Tử Mộc Quảng Lăng, không phải bắt nguồn từ điều này sao? Phương Giải cho rằng mình đã nhìn thấu bản chất một người, cho nên cảm thấy dân chúng tặng cho Mộc Quảng Lăng ba chữ Chân Quân Tử chỉ là trò cười mà thôi. Nhưng hiện tại, hắn xấu hổ phát hiện, hóa ra ánh mắt của dân chúng, luôn luôn sáng ngời.
Phương Giải xoay người từ thuyền lớn nhảy xuống mặt nước. Một thuyền nhỏ lao tới nhanh như điện. Trên thuyền, mập mạp vung tay áo, thuyền lao nhanh tới. Mà Phương Giải vừa lúc rơi xuống thuyền. Lúc hắn rơi xuống, thuyền nhỏ hơi lắc lư, khiến cho sắc mặt của mập mạp liền trắng bệch.
-Bảo ngươi luyện khinh công ngươi không luyện, ngươi không để ý tới tâm tình của người khác à?
Bảo mập mạp này điều khiển một con thuyền nhỏ thực là làm khó y. Phương Giải lại không biết khinh công, tốc độ của hắn tới hoàn toàn từ sức bật cơ thể. Cho nên lúc rơi xuống khó tránh khỏi khiến thuyền lắc lư.
-Ta đâu có thời gian luyện mấy thứ đó.
Phương Giải đứng vững ở đầu thuyền, thật giống như đóng đinh ở đó, rồi dùng hai tay chạm vào hai bên thuyền, thuyền nhỏ lập tức lao đi như tên lửa. Hạng Thanh Ngưu còn chưa chuẩn bị tốt liền ngồi bệt xuống, u oán nhìn Phương Giải:
-Nếu dọa ta đái ra quần, con mẹ ngươi có giặt quần lót cho ta không?
Phương Giải cười nói:
-Ta đang vội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.