Chương 64: Một tảng đá chết nhiều chim
Trí Bạch
22/01/2017
Phương Giải nhất định không ngờ rằng mình bất tri bất giác bị quấn vào một hồi gió tanh mưa máu của triều đình Đại Tùy. Dù hắn chí là một tiểu nhân vật ở biên giới xa xôi mà thôi. Đương nhiên, vị Hoàng Đế Đại Tùy khống chế cả trận gió tanh mưa máu này, căn bản không để ý tới một tiểu tốt biên quân như Phương Giải.
Vị Hoàng Đế Đại Tùy này vì muốn khai cương khác thổ, mà định tăng uy tín của mình lên mức cao nhất. Khiến cho đám triều thần đều phải có sự kính sợ phải có với Hoàng Đế. Để cho đám triều thần khi biết được quyết định của Hoàng Đế, sẽ không có ai dám ngăn cản. Đã không thể ngăn cản, thì đám thần tử như bọn họ, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để hỗ trợ Hoàng Đế làm tốt mọi việc.
Cho nên, Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ chỉ là sự khởi đầu, là sự khởi đầu cho Hoàng Đế lập uy.Nếu Hoàng Đế không động thủ, một khi hắn tuyên bố dụng binh Tây Bắc, tất nhiên sẽ có rất nhiều người ủng hộ. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, trong triều đình cũng không thiếu người dám đứng ra phản đối. Đến lúc đó, nghe đám quan lại trong triều đình cãi cọ là một quá trình rất dài dòng mà buồn chán. Hoàng Đế không có tâm trạng, cũng không có hứng thú để xem bọn họ lý luận, cãi vã cả ngày với nhau.
Giết vài người, nhất là những người có địa vị quan trọng, như vậy đám triều thần sẽ phải ngậm miệng.
Đã vài năm không giết quan lại nào, có lẽ Hoàng Đế cảm thấy uy nghiêm của mình dần dần giảm xuống. Mà một khi khai chiến, hắn cần là một Đại Tùy đồng tâm hiệp lực, cần một Đại Tùy coi hắn làm trung tâm, không ngừng cố gắng vì trận chiến tranh kia.Sau khi Hoài Thu Công xuống xe ngựa của Ngu Đông Lai, Ngu Đông Lai như thấy ánh rạng động, biết được kế tiếp nên làm gì. Đến hiện tại hắn đã hiểu ra được vì sao bệ hạ lại bảo hắn đóng cửa một ngày để tự hỏi. Nếu không có Hoài Thu Công nhắc nhở, hắn căn bản không hiểu Hoàng Đế bảo hắn tự hỏi cái gì. Có lẽ hắn chỉ cho rằng, bệ hạ thực sự muốn hắn đóng cửa để tỉnh lại.
Tự hỏi, chính là danh sách những cái đầu phải rơi xuống.
Phần danh sách này không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ. Cho nên hắn phải tốt rất nhiều tâm tư để châm chước một phen. Mà lúc đi xuống xe ngựa, hắn cũng hiểu ra rằng, mặc dù việc này có tổn thất. Nhưng ích lợi đạt được lại vượt xa tổn thất. Cho nên sau khi tiễn biệt Hoài Thu Công, khóe miệng Ngu Đông Lai luôn nở nụ cười.Bệ hạ muốn khai đao với Binh Bộ, danh sách là do hắn viết.
Phải chết, là những người phản đối Hoàng Đế tây chinh. Một Binh Bộ Thượng Thư như Ngu Đông Laikhông, bây giờ Binh Bộ Thị Lang, hắn tự nhiên kiên định đứng về phía Hoàng Đế. Cho nên, đến lúc bổ sung người tiến vào Binh Bộ, tất nhiên đều là những người ủng hộ Hoàng Đế tây chinh. Những vị trí để trống, hắn có thể bố trí người của mình.
Từ trước tới nay, hắn và Hậu Quân Tứ đều bằng mặt không bằng lòng. Trước kia bệ hạ không hy vọng quan viên của bất kỳ bộ nào đoàn kết. Cho nên bệ hạ vui lòng nhìn thấy hắn và Hậu Quân Tứ lục đục với nhau. Một Thượng Thư, một Thị Lang, càng đấu lợi hại, bệ hạ càng vui vẻ. Nhưng hiện tại bất đồng, bệ hạ muốn là một Binh Bộ đoàn kết, thậm chí là một triều đình đoàn kết. Mà nhân cơ hội này, hắn có thể nắm toàn bộ Binh Bộ trong tay. Cho nên mới nói so sánh với tổn thất, lợi ích càng đạtđược nhiều.
Quay về nhà, Ngu Đông Lai ra lệnh cho người nhà đóng hết cửa lại. Không tiếp bất kỳ người nào. Ngu Đông Lai ở trong thư phòng cả đêm. Mãi tới buổi tối ngày hôm sau, thư phòng mới mở ra. Hai mắt Ngu Đông Lai đã đỏ ngầu, mệt mỏi giống như vừa chạy một quãng đường dài vậy. Chỉ là khuôn mặt lộ ra vẻ thoái mái khiến người ta không hiểu.
Đi ra thư phòng, Ngu Đông Lai không ăn cơm rửa mặt, mà trực tiếp tới phòng riêng để ngủ, ngủ thẳng tới bình mình ngày hôm sau mới rời giường. Sau khi rời giường, Ngu Đông Lai không mặc bộ quan phục của Binh Bộ Thượng Thư, mà là mặc thường phục đi tới Hoàng cung. Hắn bưng một cái hộp không lớn trên tay, bên trong là một phần tấu chương.Đại nội thị vệ.
Đại nội thị vệ Thống Lĩnh La Úy Nhiên chậm rãi bưng chén trà lên, thổi thổi hơi nước, hít một hơi. Trà này là trà Đại Hồng Bào mà lúc trước Đại Tùy thủ phủ Ngô Nhất Đạo tặng cho hắn. Nghe nói một cần trà này có thể đổi được một tòa nhà trung bình ở đế đô.
Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực đẩy cửa đi vào, nhịn không được hít một hơi, khen, thật thơm.
La Úy Nhiên cười cười, tự tay rót đầy ly trà cho Hầu Văn Cực, sau đó mỉm cười nói:
- Hai ngày trước thấy lông mày của ngươi một mực nhíu lại. Hôm nay lại thấyngươi mỉm cười vui vẻNhư thế nào, hôm qua gặp bệ hạ, đã làm xong chuyện rồi à?
Hầu Văn Cực ngồi xuống, nâng chén trà lên đặt ở mũi ngửi ngửi. Hắn không vội trả lời La Úy Nhiên, mà cảm khái nói:
- Một cân trà này, chỉ sợ bổng lộc một năm của ta cũng không mua nổi.
La Úy Nhiên cười nói:
- Ngươi quá coi thường trà này rồi, dù bổng lộc hai năm của ta cũng không mua nổi.
- Đây là Đại Hồng Bào chính tông nhất. Hàng năm ngoại trừ kính hiến cho bệ hạ, lưu thông ở ngoài không cao hơn năm cân. Đại Tùy quá nhiều cự phú. Có thể mua nổi Đại Hồng Bào cực phẩm này cũng không nhiều. Mà không phải ai cũng có thể mua nổi. Còn phải xem có trình độ đó hay không.Hầu Văn Cực gật đầu nói:
- Đắt như vậy, có vị làm quan nào dám mua đâu. Chỉ cần ai muaĐám Ngự Sử của Giám Sát Viện chắc chắn sẽ không bỏ qua.
La Úy Nhiên cười ha ha.
Hầu Văn Cực uống một ngụm trà, thở phào một tiếng, khoát tay ý bảo thị vệ đóng cửa lại. Hắn đặt chén trà xuống, nhìn La Úy Nhiên, nói:
- Vẫn là ngươi nhìn thấu triệt. Nếu không phải nhờ ngươi đưa ra chủ ý, ta thực không biết làm sao qua được cửa ải lần này.
La Úy Nhiên lắc đầu nói:
- Cho dù ta không giúp ngươi, bệ hạ vẫn sẽ bỏ qua cho ngươi mà thôi. Sao tới hiện tại ngươi còn chưa hiểu ra nhỉ? Bệ hạ vốn không muốn thấy Tình Nha liêuxiêuMặc kệ lời nói dối này nói như thế nào, bệ hạ đều đem lửa giận đặt lên đám người Binh Bộ kia.
Hắn nhìn Hầu Văn Cực, cười nói:
- Ngươi cho rằng, tới giờ bệ hạ vẫn bị lừa dối? Ngươi quản lý Tình Nha trấn phủ quá lâu rồilâu đến mức chính ngươi đều cho rằng, Tình Nha là của ngươi. Nhưng ngươi lại quên, Tình Nha vẫn luôn là của bệ hạNếu bệ hạ muốn biết cái gì, lẽ nào Đại Tùy có người có thể lừa gạt được ngài ấy?
Hầu Văn Cực khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi, sau đó không thể không gật đầu:
- Lần này là do ta quá làm càn.
La Úy Nhiên mỉm cười nói:
- Không sao, điều bệ hạ muốn, ngươi đã đưa cho bệ hạ rồiLại nói tiếp, một chiêunày của bệ hạ thực sự tuyệt. Tuyệt đến mức tất cả mọi người đều không kịp đề phòng. Không chỉ riêng Binh Bộ và mấy người chúng ta.
- Còn có ai?
Hầu Văn Cực hỏi.
La Úy Nhiên lườm hắn một cái nói:
- Cần gì phải giả ngu? Người như ngươi ấy ả, dù giả ngu cũng không giả được.
- Ta chỉ là không biết ngươi ám chỉ vào ai.
- Còn có thể là ai, chiến sự ở Tây BắcNgười đầu tiên bị liên luy chính là ai?- Lý Viễn Sơn?
- ĐúngĐã muốn dụng binh ở Tây Bắc, bệ hạ tất nhiên cần coi trọng Lý Viễn Sơn. Hữu Kiêu Vệ trú binh ở biên giới Tây Bắc đã nhiều năm. Không có lý nào lại mặc kệ một đội quân có chiến lực kinh người lại quen thuộc địa hình như vậy. Một khi khai chiến, Hữu Kiêu Vệ tất nhiên trở thành tiên phong để dọn đường cho đại quân.
Nghe xong mấy lời này của La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực trầm mặc một lúc. Hắn nhíu mày suy nghĩ, chợt tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào đầu nói:
- Giờ ta mới biết được một chiêu này của bệ hạ thật tuyệt. Tuyệt đến mức khiến cho người ta không dám không tán thưởng! Một mũi tên trúng ba con chim!Hầu Văn Cực trầm ngâm thêm một lúc, nói:
- Thứ nhất, lợi dụng việc ở Phan Cố, khiến cho chư tướng trong quân và đám quan văn trở nên yên tĩnh. Giết vài người, áp vài người, trăm quan trong triều cho dù có người tự cho là đúng, nhưng bọn họ dám làm trái ý bệ hạ vào lúc này sao? Trừ khi là bọn họ không muốn sống hoặc là muốn từ quan về quê làm ruộng.
- Thứ hai, xử lý những quan lại trông coi quân vụ phản đối gây chiến trong Binh Bộ. Như vậy người của Binh Bộ khi làm việc sẽ phải nơm nớp lo sợ, cố sức làm việc, e sợ làm sai cái gì thì đi theo gót của Hậu Quân Tứ. Một khi chiến sự bắt đầu, tiếp tế hậu cần là quan trọng nhất, Binh Bộ điều hành cũng là mấu chốt. Hiện tại bệ hạ chỉnh lý Binh Bộ, đối với việc khai chiến, trăm lợi mà không có một hại
- Thứ ba, bệ hạ muốn dụng binh ở Tây Bắc, tất nhiên cần dùng Hữu Kiêu Vệ của Lý Viễn SơnVới bản lĩnh của Lý Viễn Sơn và năm vạn tinh binh của Hữu Kiêu Vệ,chỉ sợ sau khi chiến sự nổ ra, Lý Viễn Sơn sẽ không ngừng thu thập được quân công. Mà bệ hạ vì muốn thể hiện thiên uy của Đại Tùy và ủng hộ sĩ khí, tất nhiên sẽ không keo kiệt trong việc phong thưởng với tướng sĩ có côngNhưng Lý Viễn Sơn đã là Quốc Công, lại là Đại tướng quân Tam Phẩmcòn có thể thưởng cho hắn cái gì? Chẳng lẽ là phong Vương? Tấn thăng làm Trấn Quân Đại tướng quân Nhị Phẩm?
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Theo di huấn của Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Tùy tuyệt không thể có một vị Vương gia họ khác. Cho dù dòng họ của Hoàng thất, trừ khi là huynh đệ của Hoàng Đế hoặc con nối dõi ra, cũng không được phong Vương. Cho dù Lý Viễn Sơn dựa vào năm vạn Hữu Kiêu Vệ kia bình định Mông Nguyên, bắt sống Đại Hãn Mông Ca, cũng đừng hy vọng có thể phong vương.
Hầu Văn Cực cười nói:- Cho nên, trước khi động binh, đầu tiên bệ hạ hạ thấp quan tước của Lý Viễn Sơn xuống. Như vậy một khi khai chiến, Lý Viễn Sơn lập nhiều công lớn, bệ hạ chỉ cần phục lại nguyên chức cho hắn, lại ban thêm một ít vàng bạc, đất đai là đủ rồi... Chiêu này của bệ hạ chính là tuyệt ở đây. Càng nghĩ, càng thấy tuyệt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thở dài:
- Một hòn đá trúng ba con chimHay lắm!
La Úy Nhiên lại lắc đầu, nói:
- Đâu chỉ là ba con chimMột tảng đá này bay đi, cũng không biết đập chết bao nhiêu con chim.
Hắn đếm trên đầu ngón tay, nói:- Ngoài ba điều ngươi vừa nói, còn có rất nhiều người bị một chiêu này của bệ hạ tính cả vào. Chẳng hạn như, bệ hạ muốn lập uy, trước khi đại chiến nổ ra, khiến cho mọi người không dám có chút bất kính nào với hoàng quyền. Bởi như vậy, bệ hạ chỉ huy tây chinh mới không có cản trở. Chẳng hạn như, tăng gấp đôi tiền công cho biên quân, việc này bất kể là có xảy ra hay không, nhưng tin tức vừa truyền ra ngoài, tướng sĩ biên quân tất nhiên sẽ mang ơn với bệ hạ. Một khi khai chiến, biên quân có ai còn không anh dũng giết địch?
- Lại chẳng hạn như
La Úy Nhiên nhìn Hầu Văn Cực, từng chữ từng chữ nói:
- Gõ Tình Nha Trấn Phủ Sứ ngươi một cái, có lẽ bệ hạ còn muốn nói cho ngươi biếtTình Nha, từ đầu tới cuối đều là Tình Nha của bệ hạ, giao cho ngươi, là để ngươi quản lýChứ không phải là ban thưởng Tình Nha cho ngươi, biến thành của ngươi.Hầu Văn Cực gật đầu, bưng lên chén trà đã nguội, uống một ngụm, thở nhẹ nói:
- Ta có nên chia một ít quyền lực ra ngoài không? Bảy năm trước, ta mời Trác tiên sinh từ trong đại lao tới Tình Nha làm việc. Bảy năm này có hắn, bệ hạ không còn nghi ngờ ta nữaNhưng hiện tại vào lúc mấu chốt này, có lẽ ta nên chia thêm một ít.
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Chia? Nếu hiện tại ngươi thực sự dám nói ra lời này, bệ hạ sẽ mắng ngươi là ngu ngốc! Bệ hạ gõ ngươi, không phải là vì hoài nghi ngươi, hoàn toàn là vì bệ hạ tin được ngươiBằng không ngươi cho rằng bệ hạ chỉ phạt ngươi ba năm bổng lộc là xong việc? Cho dù quan to Nhất Phẩm trong triều cũng không dám làm gì Trấn Phủ Sứ ngươi. Nhưng bệ hạ muốn giết ngươi, chỉ cần một câu mà thôi.
Hầu Văn Cực chẳng những không thấp thỏm lo âu, ngược lại cười cười nói:- Ta biết.
La Úy Nhiên nói:
- Biết còn giả vờ?
Hầu Văn Cực cười nói:
- Nếu không phải nghe ngươi nói ta mới xác định, thì ta không nỡ rồi. Ta nghĩ như vậy, ngươi cũng nghĩ như vậyvậy thì mười phần bệ hạ cũng nghĩ như vậy.
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn hắn:
- Lão hồ ly.
Hầu Văn Cực đứng lên, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị cáo từ:
- Ta không phải là lão hồ lyCho dù có phải, thì cũng là một con hồ ly đầy sứcsống, phong nhã hào hoa.
La Úy Nhiên cười mắng:
- Biến, nghe mà buồn nôn.
Trong lúc hai đại nhân vật đang nói chuyện phiếm, thì tiểu nhân vật Phương Giải sau khi trải qua hành trình ba tháng, rốt cuộc đã tới gần kinh đô. Dù còn phải đi thêm vào ngày, nhưng đã gần tới trái tim của Đại Tùy. Phương Giải cưỡi xích mã, nheo mắt nhìn về phía trước, nghiêng tai lắng nghe, thần sắc chăm chú. Đại Khuyển không hiểu hắn đang nghe cái gì.
Phương Giải cười cười, nói:
- Thử xem có nghe được tiếng tim đập của Đại Tùy hay không. Đăng bởi: admin
Vị Hoàng Đế Đại Tùy này vì muốn khai cương khác thổ, mà định tăng uy tín của mình lên mức cao nhất. Khiến cho đám triều thần đều phải có sự kính sợ phải có với Hoàng Đế. Để cho đám triều thần khi biết được quyết định của Hoàng Đế, sẽ không có ai dám ngăn cản. Đã không thể ngăn cản, thì đám thần tử như bọn họ, chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để hỗ trợ Hoàng Đế làm tốt mọi việc.
Cho nên, Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ chỉ là sự khởi đầu, là sự khởi đầu cho Hoàng Đế lập uy.Nếu Hoàng Đế không động thủ, một khi hắn tuyên bố dụng binh Tây Bắc, tất nhiên sẽ có rất nhiều người ủng hộ. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, trong triều đình cũng không thiếu người dám đứng ra phản đối. Đến lúc đó, nghe đám quan lại trong triều đình cãi cọ là một quá trình rất dài dòng mà buồn chán. Hoàng Đế không có tâm trạng, cũng không có hứng thú để xem bọn họ lý luận, cãi vã cả ngày với nhau.
Giết vài người, nhất là những người có địa vị quan trọng, như vậy đám triều thần sẽ phải ngậm miệng.
Đã vài năm không giết quan lại nào, có lẽ Hoàng Đế cảm thấy uy nghiêm của mình dần dần giảm xuống. Mà một khi khai chiến, hắn cần là một Đại Tùy đồng tâm hiệp lực, cần một Đại Tùy coi hắn làm trung tâm, không ngừng cố gắng vì trận chiến tranh kia.Sau khi Hoài Thu Công xuống xe ngựa của Ngu Đông Lai, Ngu Đông Lai như thấy ánh rạng động, biết được kế tiếp nên làm gì. Đến hiện tại hắn đã hiểu ra được vì sao bệ hạ lại bảo hắn đóng cửa một ngày để tự hỏi. Nếu không có Hoài Thu Công nhắc nhở, hắn căn bản không hiểu Hoàng Đế bảo hắn tự hỏi cái gì. Có lẽ hắn chỉ cho rằng, bệ hạ thực sự muốn hắn đóng cửa để tỉnh lại.
Tự hỏi, chính là danh sách những cái đầu phải rơi xuống.
Phần danh sách này không thể quá nặng, cũng không thể quá nhẹ. Cho nên hắn phải tốt rất nhiều tâm tư để châm chước một phen. Mà lúc đi xuống xe ngựa, hắn cũng hiểu ra rằng, mặc dù việc này có tổn thất. Nhưng ích lợi đạt được lại vượt xa tổn thất. Cho nên sau khi tiễn biệt Hoài Thu Công, khóe miệng Ngu Đông Lai luôn nở nụ cười.Bệ hạ muốn khai đao với Binh Bộ, danh sách là do hắn viết.
Phải chết, là những người phản đối Hoàng Đế tây chinh. Một Binh Bộ Thượng Thư như Ngu Đông Laikhông, bây giờ Binh Bộ Thị Lang, hắn tự nhiên kiên định đứng về phía Hoàng Đế. Cho nên, đến lúc bổ sung người tiến vào Binh Bộ, tất nhiên đều là những người ủng hộ Hoàng Đế tây chinh. Những vị trí để trống, hắn có thể bố trí người của mình.
Từ trước tới nay, hắn và Hậu Quân Tứ đều bằng mặt không bằng lòng. Trước kia bệ hạ không hy vọng quan viên của bất kỳ bộ nào đoàn kết. Cho nên bệ hạ vui lòng nhìn thấy hắn và Hậu Quân Tứ lục đục với nhau. Một Thượng Thư, một Thị Lang, càng đấu lợi hại, bệ hạ càng vui vẻ. Nhưng hiện tại bất đồng, bệ hạ muốn là một Binh Bộ đoàn kết, thậm chí là một triều đình đoàn kết. Mà nhân cơ hội này, hắn có thể nắm toàn bộ Binh Bộ trong tay. Cho nên mới nói so sánh với tổn thất, lợi ích càng đạtđược nhiều.
Quay về nhà, Ngu Đông Lai ra lệnh cho người nhà đóng hết cửa lại. Không tiếp bất kỳ người nào. Ngu Đông Lai ở trong thư phòng cả đêm. Mãi tới buổi tối ngày hôm sau, thư phòng mới mở ra. Hai mắt Ngu Đông Lai đã đỏ ngầu, mệt mỏi giống như vừa chạy một quãng đường dài vậy. Chỉ là khuôn mặt lộ ra vẻ thoái mái khiến người ta không hiểu.
Đi ra thư phòng, Ngu Đông Lai không ăn cơm rửa mặt, mà trực tiếp tới phòng riêng để ngủ, ngủ thẳng tới bình mình ngày hôm sau mới rời giường. Sau khi rời giường, Ngu Đông Lai không mặc bộ quan phục của Binh Bộ Thượng Thư, mà là mặc thường phục đi tới Hoàng cung. Hắn bưng một cái hộp không lớn trên tay, bên trong là một phần tấu chương.Đại nội thị vệ.
Đại nội thị vệ Thống Lĩnh La Úy Nhiên chậm rãi bưng chén trà lên, thổi thổi hơi nước, hít một hơi. Trà này là trà Đại Hồng Bào mà lúc trước Đại Tùy thủ phủ Ngô Nhất Đạo tặng cho hắn. Nghe nói một cần trà này có thể đổi được một tòa nhà trung bình ở đế đô.
Tình Nha Trấn Phủ Sứ Hầu Văn Cực đẩy cửa đi vào, nhịn không được hít một hơi, khen, thật thơm.
La Úy Nhiên cười cười, tự tay rót đầy ly trà cho Hầu Văn Cực, sau đó mỉm cười nói:
- Hai ngày trước thấy lông mày của ngươi một mực nhíu lại. Hôm nay lại thấyngươi mỉm cười vui vẻNhư thế nào, hôm qua gặp bệ hạ, đã làm xong chuyện rồi à?
Hầu Văn Cực ngồi xuống, nâng chén trà lên đặt ở mũi ngửi ngửi. Hắn không vội trả lời La Úy Nhiên, mà cảm khái nói:
- Một cân trà này, chỉ sợ bổng lộc một năm của ta cũng không mua nổi.
La Úy Nhiên cười nói:
- Ngươi quá coi thường trà này rồi, dù bổng lộc hai năm của ta cũng không mua nổi.
- Đây là Đại Hồng Bào chính tông nhất. Hàng năm ngoại trừ kính hiến cho bệ hạ, lưu thông ở ngoài không cao hơn năm cân. Đại Tùy quá nhiều cự phú. Có thể mua nổi Đại Hồng Bào cực phẩm này cũng không nhiều. Mà không phải ai cũng có thể mua nổi. Còn phải xem có trình độ đó hay không.Hầu Văn Cực gật đầu nói:
- Đắt như vậy, có vị làm quan nào dám mua đâu. Chỉ cần ai muaĐám Ngự Sử của Giám Sát Viện chắc chắn sẽ không bỏ qua.
La Úy Nhiên cười ha ha.
Hầu Văn Cực uống một ngụm trà, thở phào một tiếng, khoát tay ý bảo thị vệ đóng cửa lại. Hắn đặt chén trà xuống, nhìn La Úy Nhiên, nói:
- Vẫn là ngươi nhìn thấu triệt. Nếu không phải nhờ ngươi đưa ra chủ ý, ta thực không biết làm sao qua được cửa ải lần này.
La Úy Nhiên lắc đầu nói:
- Cho dù ta không giúp ngươi, bệ hạ vẫn sẽ bỏ qua cho ngươi mà thôi. Sao tới hiện tại ngươi còn chưa hiểu ra nhỉ? Bệ hạ vốn không muốn thấy Tình Nha liêuxiêuMặc kệ lời nói dối này nói như thế nào, bệ hạ đều đem lửa giận đặt lên đám người Binh Bộ kia.
Hắn nhìn Hầu Văn Cực, cười nói:
- Ngươi cho rằng, tới giờ bệ hạ vẫn bị lừa dối? Ngươi quản lý Tình Nha trấn phủ quá lâu rồilâu đến mức chính ngươi đều cho rằng, Tình Nha là của ngươi. Nhưng ngươi lại quên, Tình Nha vẫn luôn là của bệ hạNếu bệ hạ muốn biết cái gì, lẽ nào Đại Tùy có người có thể lừa gạt được ngài ấy?
Hầu Văn Cực khẽ giật mình, sắc mặt biến đổi, sau đó không thể không gật đầu:
- Lần này là do ta quá làm càn.
La Úy Nhiên mỉm cười nói:
- Không sao, điều bệ hạ muốn, ngươi đã đưa cho bệ hạ rồiLại nói tiếp, một chiêunày của bệ hạ thực sự tuyệt. Tuyệt đến mức tất cả mọi người đều không kịp đề phòng. Không chỉ riêng Binh Bộ và mấy người chúng ta.
- Còn có ai?
Hầu Văn Cực hỏi.
La Úy Nhiên lườm hắn một cái nói:
- Cần gì phải giả ngu? Người như ngươi ấy ả, dù giả ngu cũng không giả được.
- Ta chỉ là không biết ngươi ám chỉ vào ai.
- Còn có thể là ai, chiến sự ở Tây BắcNgười đầu tiên bị liên luy chính là ai?- Lý Viễn Sơn?
- ĐúngĐã muốn dụng binh ở Tây Bắc, bệ hạ tất nhiên cần coi trọng Lý Viễn Sơn. Hữu Kiêu Vệ trú binh ở biên giới Tây Bắc đã nhiều năm. Không có lý nào lại mặc kệ một đội quân có chiến lực kinh người lại quen thuộc địa hình như vậy. Một khi khai chiến, Hữu Kiêu Vệ tất nhiên trở thành tiên phong để dọn đường cho đại quân.
Nghe xong mấy lời này của La Úy Nhiên, Hầu Văn Cực trầm mặc một lúc. Hắn nhíu mày suy nghĩ, chợt tỉnh ngộ, vỗ mạnh vào đầu nói:
- Giờ ta mới biết được một chiêu này của bệ hạ thật tuyệt. Tuyệt đến mức khiến cho người ta không dám không tán thưởng! Một mũi tên trúng ba con chim!Hầu Văn Cực trầm ngâm thêm một lúc, nói:
- Thứ nhất, lợi dụng việc ở Phan Cố, khiến cho chư tướng trong quân và đám quan văn trở nên yên tĩnh. Giết vài người, áp vài người, trăm quan trong triều cho dù có người tự cho là đúng, nhưng bọn họ dám làm trái ý bệ hạ vào lúc này sao? Trừ khi là bọn họ không muốn sống hoặc là muốn từ quan về quê làm ruộng.
- Thứ hai, xử lý những quan lại trông coi quân vụ phản đối gây chiến trong Binh Bộ. Như vậy người của Binh Bộ khi làm việc sẽ phải nơm nớp lo sợ, cố sức làm việc, e sợ làm sai cái gì thì đi theo gót của Hậu Quân Tứ. Một khi chiến sự bắt đầu, tiếp tế hậu cần là quan trọng nhất, Binh Bộ điều hành cũng là mấu chốt. Hiện tại bệ hạ chỉnh lý Binh Bộ, đối với việc khai chiến, trăm lợi mà không có một hại
- Thứ ba, bệ hạ muốn dụng binh ở Tây Bắc, tất nhiên cần dùng Hữu Kiêu Vệ của Lý Viễn SơnVới bản lĩnh của Lý Viễn Sơn và năm vạn tinh binh của Hữu Kiêu Vệ,chỉ sợ sau khi chiến sự nổ ra, Lý Viễn Sơn sẽ không ngừng thu thập được quân công. Mà bệ hạ vì muốn thể hiện thiên uy của Đại Tùy và ủng hộ sĩ khí, tất nhiên sẽ không keo kiệt trong việc phong thưởng với tướng sĩ có côngNhưng Lý Viễn Sơn đã là Quốc Công, lại là Đại tướng quân Tam Phẩmcòn có thể thưởng cho hắn cái gì? Chẳng lẽ là phong Vương? Tấn thăng làm Trấn Quân Đại tướng quân Nhị Phẩm?
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Theo di huấn của Thái Tổ Hoàng Đế, Đại Tùy tuyệt không thể có một vị Vương gia họ khác. Cho dù dòng họ của Hoàng thất, trừ khi là huynh đệ của Hoàng Đế hoặc con nối dõi ra, cũng không được phong Vương. Cho dù Lý Viễn Sơn dựa vào năm vạn Hữu Kiêu Vệ kia bình định Mông Nguyên, bắt sống Đại Hãn Mông Ca, cũng đừng hy vọng có thể phong vương.
Hầu Văn Cực cười nói:- Cho nên, trước khi động binh, đầu tiên bệ hạ hạ thấp quan tước của Lý Viễn Sơn xuống. Như vậy một khi khai chiến, Lý Viễn Sơn lập nhiều công lớn, bệ hạ chỉ cần phục lại nguyên chức cho hắn, lại ban thêm một ít vàng bạc, đất đai là đủ rồi... Chiêu này của bệ hạ chính là tuyệt ở đây. Càng nghĩ, càng thấy tuyệt không thể tưởng tượng nổi.
Hắn thở dài:
- Một hòn đá trúng ba con chimHay lắm!
La Úy Nhiên lại lắc đầu, nói:
- Đâu chỉ là ba con chimMột tảng đá này bay đi, cũng không biết đập chết bao nhiêu con chim.
Hắn đếm trên đầu ngón tay, nói:- Ngoài ba điều ngươi vừa nói, còn có rất nhiều người bị một chiêu này của bệ hạ tính cả vào. Chẳng hạn như, bệ hạ muốn lập uy, trước khi đại chiến nổ ra, khiến cho mọi người không dám có chút bất kính nào với hoàng quyền. Bởi như vậy, bệ hạ chỉ huy tây chinh mới không có cản trở. Chẳng hạn như, tăng gấp đôi tiền công cho biên quân, việc này bất kể là có xảy ra hay không, nhưng tin tức vừa truyền ra ngoài, tướng sĩ biên quân tất nhiên sẽ mang ơn với bệ hạ. Một khi khai chiến, biên quân có ai còn không anh dũng giết địch?
- Lại chẳng hạn như
La Úy Nhiên nhìn Hầu Văn Cực, từng chữ từng chữ nói:
- Gõ Tình Nha Trấn Phủ Sứ ngươi một cái, có lẽ bệ hạ còn muốn nói cho ngươi biếtTình Nha, từ đầu tới cuối đều là Tình Nha của bệ hạ, giao cho ngươi, là để ngươi quản lýChứ không phải là ban thưởng Tình Nha cho ngươi, biến thành của ngươi.Hầu Văn Cực gật đầu, bưng lên chén trà đã nguội, uống một ngụm, thở nhẹ nói:
- Ta có nên chia một ít quyền lực ra ngoài không? Bảy năm trước, ta mời Trác tiên sinh từ trong đại lao tới Tình Nha làm việc. Bảy năm này có hắn, bệ hạ không còn nghi ngờ ta nữaNhưng hiện tại vào lúc mấu chốt này, có lẽ ta nên chia thêm một ít.
La Úy Nhiên lắc đầu:
- Chia? Nếu hiện tại ngươi thực sự dám nói ra lời này, bệ hạ sẽ mắng ngươi là ngu ngốc! Bệ hạ gõ ngươi, không phải là vì hoài nghi ngươi, hoàn toàn là vì bệ hạ tin được ngươiBằng không ngươi cho rằng bệ hạ chỉ phạt ngươi ba năm bổng lộc là xong việc? Cho dù quan to Nhất Phẩm trong triều cũng không dám làm gì Trấn Phủ Sứ ngươi. Nhưng bệ hạ muốn giết ngươi, chỉ cần một câu mà thôi.
Hầu Văn Cực chẳng những không thấp thỏm lo âu, ngược lại cười cười nói:- Ta biết.
La Úy Nhiên nói:
- Biết còn giả vờ?
Hầu Văn Cực cười nói:
- Nếu không phải nghe ngươi nói ta mới xác định, thì ta không nỡ rồi. Ta nghĩ như vậy, ngươi cũng nghĩ như vậyvậy thì mười phần bệ hạ cũng nghĩ như vậy.
La Úy Nhiên trừng mắt nhìn hắn:
- Lão hồ ly.
Hầu Văn Cực đứng lên, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị cáo từ:
- Ta không phải là lão hồ lyCho dù có phải, thì cũng là một con hồ ly đầy sứcsống, phong nhã hào hoa.
La Úy Nhiên cười mắng:
- Biến, nghe mà buồn nôn.
Trong lúc hai đại nhân vật đang nói chuyện phiếm, thì tiểu nhân vật Phương Giải sau khi trải qua hành trình ba tháng, rốt cuộc đã tới gần kinh đô. Dù còn phải đi thêm vào ngày, nhưng đã gần tới trái tim của Đại Tùy. Phương Giải cưỡi xích mã, nheo mắt nhìn về phía trước, nghiêng tai lắng nghe, thần sắc chăm chú. Đại Khuyển không hiểu hắn đang nghe cái gì.
Phương Giải cười cười, nói:
- Thử xem có nghe được tiếng tim đập của Đại Tùy hay không. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.