Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 214: Muốn ăn cá thì đừng tiếc mồi (Trung)

Trí Bạch

27/02/2017

Phương Hận Thủy không mạnh mẽ chống lại, mà lựa chọn phục tùng. Nếu y biết những người cưỡi ngựa cao to phía dưới là học sinh của Diễn Vũ Viện, có khả năng y sẽ thay đổi chủ ý. Đáng tiếc, y chỉ là một Bộ Đầu từ thôn đánh cá xa xôi hẻo lánh, chưa từng thấy qua thành Trường An, chưa từng thấy qua Diễn Vũ Viện.

Y biết hai tăng nhân này đều là người tu hành. Nhưng nếu y biết phía dưới là người của Diễn Vũ Viện, suy nghĩ đầu tiên nhất định là người của Diễn Vũ Viện mạnh hơn. Cho dù y cũng biết hai tăng nhân này rất đáng sợ. Thân là người Tùy, tư duy theo quán tính vẫn cảm thấy nơi mạnh nhất thế gian là Diễn Vũ Viện.

Mà y không biết rằng, may mà y không lựa chọn điều kia. May mà y không biết viện phục của Diễn Vũ Viện. May mà y là người nhu nhược.

Cho nên y không chết.

Từ sườn núi đi xuống, Phương Hận Thủy mặc quần áo tả tơi, lập tức dẫn tới sự chú ý của đám người Viên Thành Sư.

Cơ hồ cùng lúc, vài học sinh đứng trước lập tức rút đao. Mặc dù các học sinh ở đây mới học tập trong Diễn Vũ Viện mấy ngày, nhưng trong thời gian ngắn vẫn kết thành trận hình phòng ngự. Mọi người tụ lại một chỗ, hướng đầu ngựa ra ngoài. Kết trận như vậy, có thể phòng ngừa được sự công kích từ bất kỳ hướng nào.

Lúc bọn họ phát hiện người lăn xuống sườn núi là một người dính đầy máu, bẩn thỉu cơ hồ không nhìn thấy khuôn mặt. Những học sinh này liền buông lỏng cảnh giác. Có người không nhịn được phát ra tiếng kinh ngạc nho nhỏ.

- Cứu ta…

Phương Hận Thủy gian nan quỳ xuống, dập đầu cầu khẩn:

- Ta bị trọng thượng, còn có đồng bạn bị ác nhân bắt lên núi. Ta thật vất vả mới chạy thoát được. Chư vị cứu ta.

- Ngươi là người Giang Nam?

Lưu Sảng khẽ nhím mày, giục ngựa đi về phía trước một bước.

- Vâng…tại hạ là Bộ Đầu của huyện Sở Châu, Giang Nam.

Phương Hận Thủy thở hổn hển nói:

- Tại hạ phụng lệnh của Huyện lệnh đại nhân tới Trường An có việc. kết quả là lúc sắp tới Trường An thì bị vài tên ác ôn có thân thủ cao cường bắt cóc ta và đồng bạn. Bọn chúng vốn định thả ta ra để về lấy tiền chuộc. Nhưng khi biết bọn ta từ Giang Nam tới, không có thân thích nào ở Trường An, bọn chúng liền muốn giết người bịt miệng. Hôm nay thật vất vả tìm được cơ hội chạy trối, cầu chư vị cứu ta.

Y vừa nói vừa dập đầu, bộ dạng thê thảm khiến cho người ta xót xa.

- Ngươi nói ngươi là người huyện Sở Châu Giang Nam?

Lưu Sảng ngẩn ra, không nhịn được hỏi:

- Có bằng chứng gì không?

Lưu Sảng cũng là người Sở Châu, phụ thân là Quận Thủ Sở Châu.

Phương Hận Thủy lấy yêu bài của Bộ Khoái xuống, hai tay dâng lên cho Lưu Sảng xem:

- Mời công tử xem, đây là yêu bài của ta.

Lưu Sảng cúi người nhận lấy, nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu nói với Viên Thành Sư:

- Quả nhiên là Bộ Đầu Đại Tùy. Khẩu âm của y cũng thuộc vùng Sở Châu, có lẽ không sai. Chỉ có điều không ngờ ở thành Trường An, dưới chân thiên tử như vậy, vẫn có kẻ dám bắt cóc quan sai của Đại Tùy. Mậu Trình huynh, việc này chúng ta mặc kệ hay là giúp một tay?

Viên Thành Sư, tên tự là Mậu Trình. Y trầm tư một lúc, lắc đầu nói:

- Hôm nay chúng ta phải so đấu với tiên sinh, sao có thời gian quan tâm tới việc này? Cho y một ít đồ ăn với mấy lượng bạc để y tới Trường An báo quan. Chúng ta còn chính sự phải làm!

- Đừng!

Phương Hận Thủy bò hai chân tới, ngăn cản Viên Thành Sư, khóc nói:

- Tại hạ còn đồng bạn trên núi. Nếu những kẻ gian kia phát hiện ta chạy trốn, nhất định sẽ giết hắn. Cầu chư vị công tử cứu đồng bạn ta. Đều là con dân Đại Tùy, không thể thấy chết mà không cứu.

Y vừa cầu xin, vừa kéo cái quần rách nát, lộ ra phần thịt bị cắt, lập tức khiến cho mọi người kinh hô.

Viên Thành Sư cau mày, chán ghét nói:

- Bọn ta còn có chuyện quan trọng hơn. Cho ngươi bạc và đồ ăn để trở về Trường An, đã là chậm trễ hành trình rồi. Nếu lại ngăn cản, đừng trách ta không khách khí!

- Uổng cho phụ thân ngươi là quan viên Đại Tùy!

Đúng lúc này, Mã Lệ Liên từ đằng sau đội ngũ, giận dữ giục ngựa đi lên phía trước:

- Đừng quỳ y! Ngươi là Bộ Khoái của Đại Tùy, là người trong quan phủ, sao có thể tùy tiện quỳ gối như vậy? Y không cứu bạn của ngươi, ta liền đi cùng ngươi. Ta cũng không tin, có kẻ nào dám làm xằng làm bậy ở gần Trường An.

- Ta đi cùng cô. Việc này không thể không quản. Cho dù tiên sinh ở đây, cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Một học sinh nhảy xuống chiến mã, nắm lấy hoành đao, nói với Mã Lệ Liên:



- Một đám sơn tặc mà thôi, không cần tất cả mọi người phải đi. Ta và cô là đủ để đập nát sào huyệt của bọn chúng rồi!

- Ta cũng đi!

- Ta cũng đi!

Mọi người đều mở miệng, hiển nhiên bất mãn với thái độ của Viên Thành Sư. Bọn họ đều là con dân Đại Tùy, nhất là xuất thân từ con cháu quý tộc, nên tính cách quyết định sự kiêu ngạo của bọn họ. Ở ngoài thành Trường An, sao có thể cho phép cường đạo đi tới đi lui?

- Không thích hợp!

Ngưu Hoa Hoa cau mày nói:

- Chớ nói ngoài thành Trường An, cho dù cả Kinh Kỳ Đạo cũng không có người nào dám làm chuyện trái pháp luật. Ngọn núi này ít người lui tới, bọn cường đạo dựa vào cái gì mà sống? Ta cảm thấy lai lịch của người này có chút kỳ quái. Chúng ta chớ vội mắc lừa y.

- Ta không cho là vậy!

Một học sinh ngẩng đầu nói:

- Nơi này là đế đô Trường An, y lại là người của quan phủ, sao có thể lừa chúng ta được?

Viên Thành Sư trầm mặc một lúc, rồi hỏi Phương Hận Thủy:

- Cường đạo có mấy người?

- Bảy, tám người, đều rất hung hãn.

Phương Hận Thủy cúi đầu nói.

- Mất hết mặt mũi của nha môn Sở Châu.

Lưu Sảng mắng:

- Tốt xấu gì ngươi cũng là Bộ Đầu của một huyện, lại bị vài tên cường đạo vớ vẩn bắt cóc. Thân là người trong quan phủ, ngươi đã quên đạo lý thà chết không chịu nhục sao?

- Không dám quên!

Phương Hận Thủy dập đầu nói:

- Chỉ là tại hạ có mang theo công báo quan trọng từ nha môn, còn chưa tới Trường An, chưa thấy quan viên của Hình Bộ để giải thích rõ ràng, thì ta không thể chết được. Đợi hoàn thành nhiệm vụ do Huyện Lệnh đại nhân giao cho, tất nhiên sẽ lấy cái chết tạ tội!

Những lời này, khơi dậy càng nhiều người thông cảm.

- Chúng ta không thể không quan tâm!

- Đúng vậy, đã gặp được rồi, sao có thể không quản.

Viên Thành Sư do dự trong chốc lát, nói:

- Vậy thì hạ trại nghỉ ngơi môt lát. Lưu Sảng, ngươi dẫn theo chín người lên núi cứu người. Những người khác ở tại chỗ nghỉ ngơi đề phòng. Chớ bị Phương Giải và Trương Cuồng đánh lén. Hai người bọn họ đều xuất thân từ thám báo, mà giờ đang ở trong núi, chúng ta không thể không cẩn thận.

- Ai muốn đi, thì theo ta!

Lưu Sảng hùng dũng kêu một tiếng, chỉ vào Phương Hận Thủy, nói:

- Còn có thể đi được không? Nếu đi được thì dẫn đường!

Trên tảng đá sườn núi, Trần Nhai khẽ cười nói:

- Sư tôn, xem ra kẻ kia đã khuất phục hoàn toàn rồi. Sư tôn thấy y có xứng với mồi câu cá không?





Phương Giải và Trương Cuồng dấu mình trên một cây đại thụ. Hai người ngụy trang rất tốt. Cho dù ở dưới cây cẩn thận nhìn, cũng khó mà phát hiện ra bọn họ. Hai vị thám báo biên quân này, sở trường nhất chính là ẩn nấp. Một người ở Phan Cố từng lập hai mươi mốt quân cộng. Một người sống ở trong bộ lạc man nhân phía bắc hơn hai năm. Những người như bọn họ, nếu muốn trốn người khác, thì rất khó lộ ra sơ hở.

- Sao chậm thế nhỉ, giờ vẫn chưa tới?

Trương Cuồng khẽ nói với Phương Giải:

- Dựa theo bản đồ của tiên sinh, bọn họ từ nơi này tới hồ Nguyệt Nha Đàm. Nơi này là nơi duy nhất có cưỡi ngựa đi. Không có lý gì chúng ta đã ăn no bụng rồi, bọn họ còn chưa tới.

Phương Giải còn đang dư vị món cá sáu mang kia. Thịt cá quả thực rất ngon mềm. Không cần phải nấu chín. Chỉ cần ít tương, tỏi, ăn sống là quá đủ. Đây là lần đầu tiên Phương Giải ăn thịt sống. Không ngờ hương vị lại mê người tới vậy. Trước đây hắn vẫn cho rằng đồ ăn là phải nấu chín. Cho dù là lúc lưu vong, hắn cũng cố chấp kiên trì ăn đồ chín.



- Không phải lạc đường, thì là gặp phải phiền toái.

Phương Giải nói:

- Khả năng đầu thấp hơn. Đám con cháu quý tộc kia dù ương ngạnh, cao ngạo, nhưng chưa tới nỗi lạc đường. Có thể tiến vào Diễn Vũ Viện, sao có thể là phế vật? Về phần khả năng thứ hai…ta nghĩ không ra có phiền toái gì. Nơi này không phải là biên cương, không có khả năng gặp phải kẻ thù.

- Nói cũng đúng.

Trương Cuồng do dự một lát:

- Nếu không chúng ta tách ra, đi xem tình hình thế nào?

- Cũng được.

Phương Giải gật đầu, đưa một pháo hoa truyền tin cho Trương Cuồng:

- Nếu xảy ra chuyện gì, thì phát tín hiệu. Chắc tiên sinh cách chúng ta không xa. Dù sao tiên sinh cũng không muốn nhìn thấy học sinh của mình gặp phải phiền toái.

- Ừ!

Trương Cuồng nhận lấy pháo hoa bỏ vào ngực, nhẹ nhàng leo xuống cây đại thụ. Y cúi người xuống chạy trong rừng rậm giống như một con mèo. Rất nhanh biến mất không thấy. Phương Giải vừa nhìn Trương Cuồng chạy, vừa dùng con dao khắc dấu vết lên cây đại thụ. Đây là điều thám báo hay làm. Khiến cho hắn nhớ tới lúc ở biên thành.

Sau khi Trương Cuồng biến mất, Phương Giải cũng leo xuống cây đại thụ. Chọn một hướng khác, chệch với hướng của Trương Cuồng chừng năm độ, vừa đi vừa lưu lại ký hiệu. Ngay lúc hắn mới biến mất, Mặc Vạn Vật đã xuất hiện trên cây đại thụ mà hắn vừa đứng.

Sắc mặt của Mặc Vạn Vật có chút ngưng trọng nhìn hướng Phương Giải biến mất, ánh mắt đầy lo lắng.

Sau khi Phương Giải chạy được chừng ba, bốn phút, Mặc Vạn Vật mới hành động. Y một mực duy trì khoảng cách nhất định với Phương Giải, không để Phương Giải phát hiện. Cũng không biết vì sao, y đi theo Phương Giải mà không phải là Trương Cuồng.

Phương Giải cúi thấp người chạy trong rừng. Tốc độ rất nhanh, linh hoạt như một con báo săn quen thuộc với khu rừng này, nhạy bén mà cảnh giác. Tinh thần của hắn một mực duy trì ở mức cao nhất. Không vì đây chỉ là một cuộc so tài, mà buông lỏng cơ thể.

Đây là tính cách của Phương Giải, rất khó thay đổi.

Một hơi chạy được chừng hai dặm, Phương Giải rất nhanh nấp ở một cây đại thụ. Tuy lệch hướng của Trương Cuồng chỉ một góc rất nhỏ, nhưng khoảng cách giữa hai người không hề gần. Phương Giải trốn đằng sau lá cây, nhìn thật lâu, nghe thật lâu, vẫn không phát hiện ra đám người Viên Thành Sư.

- Chẳng lẽ bọn họ đã gặp phải nguy hiểm.

Phương Giải hơi nhíu mày, theo bản năng sờ sờ thắt lưng. Lúc chạm vào thanh tàn đao, trong lòng mới ổn định chút.

Nghĩ tới mấy lần nhìn thấy sự khác thường trong mắt của Mặc Vạn Vật, Phương Giải bắt đầu bất an.

Kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào?

Đây không phải chỉ là một cuộc so tài của Diễn Vũ Viện thôi sao?





Mã Lệ Liên vẫn đi cuối như cũ. Tuy nàng không muốn, nhưng dù sao nàng cũng là con gái. Các học sinh đi theo Phương Hận Thủy tất nhiên sẽ không để cho nàng đi trước mở đường. Lưu Sảng là người thông minh, nên không đi đằng sau Phương Hận Thủy. Y và Phương Hận Thủy vẫn duy trì một khoảng cách. Từ lúc lên núi, tay phải chưa rời khỏi chuôi đao.

- Còn xa lắm không?

Đi lên núi chốc lát, Lưu Sảng có chút không vui hỏi.

Phương Hận Thủy đi trước dẫn đường, thở hồng hộc nói:

- Sắp tới rồi. Công tử có thấy tảng đá nhô ra kia không? Sào huyệt của bọn chúng ở hang núi, ở sau tảng đá đó. Bọn chúng đã đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi. Chúng ta nhân cơ hội này cứu người.

Nói xong câu đó, Phương Hận Thủy tiếp tục đi về phía trước. Nhưng lúc bò được bốn năm bước, y cảm thấy có chút khác thường. Y dừng lại quay đầu nhìn đằng sau. Lập tức phát hiện mười người kia nhìn y với ánh mắt lạnh như băng. Sự thông cảm lúc trước đã biến mất không thấy gì. Chỉ có địch ý và lạnh lùng.

Nhất là người cầm đầu kia, Phương Hận Thủy nhìn thấy sát ý trong mắt của y. Phương Hận Thủy không biết phạm phải sai lầm gì. Vì sao những người đó đột nhiên thay đổi thái độ.

- Nói!

Lưu Sảng chậm rãi rút hoành đao ra, chỉ vào Phương Hận Thủy:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Ta…

Phương Hận Thủy há miệng thở dốc, vừa muốn trả lời, liền nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi đi ra từ một cây đại thụ. Y chắp tay thành hình chữ thập, hơi cúi người, bình thản ôn nhu nói với mọi người ở đây:

- Hoan nghênh chư vị tới thế giới cực lạc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook