Chương 493: Mưu cùng
Trí Bạch
07/08/2018
Lúc La Úy Nhiên đi ra thành Trường An, cảm thấy
linh hồn của mình như bay mất. Y không dám quay đầu lại nhìn đại thành
nguy nga, không dám nhìn những phi ngư bào tiễn đưa đằng sau, thậm chí
không dám quay lại nhìn dân chúng.
Lúc đầu ở trên núi học nghệ, y cảm thấy mình sẽ như sư phụ, hàng ngày tu luyện, tìm hiểu đạo lý, ngắm mặt trời, mặt trăng, tinh tú, nghe chim hót líu lo. Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, nhẹ nhàng an bình. Sáng sớm tu hành xong thì tới sau núi pha một bình trà, ăn mấy hạt hoa quỳ, nhìn mây nhìn trời, tự do tự tại, thanh tĩnh tự nhiên. Lúc đó y cảm thấy mình gần với thiên đạo nhất.
Nhưng mười mấy năm trước, Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh đưa y tới nơi tàn khốc, lạnh lùng nhất trần thế. Lúc đầu y nơm nớp lo sợ, làm việc gì cũng rất cẩn thận. Càng về sau thì càng quen việc. Mười mấy năm trôi qua một cách vội vàng. Giờ suy nghĩ lại y mới phát hiện, mình vốn không phải là một người chịu được sự tĩnh mịch. Năm đó sống cuộc sống thanh nhã nơi núi rừng, bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Bằng không, vì sao đầu nhập như vậy?
Chính vì đầu nhập, cho nên lúc mất đi mới phát hiện trong lòng đau đớn.
Chính mình phòng thủ Đại Nội Thị Vệ Xử mười mấy năm, chính mìn phòng thủ niềm tin mười mấy năm.
Một khi tiêu tan, liền mất tăm mất tích.
Nếu y có thể khóc được, thì y sẽ không ngại khóc.
Tiểu thái giám Mộc Tam nhìn y, sắc mặt cũng rất khó coi. Đám phi ngư bào đều nhìn Mộc Tam với ánh mắt thù hận tức giận, thật giống như người đuổi La Úy Nhiên đi không phải là vị chí tôn đang ngồi trên ghế rồng kia, mà là tiểu thái giám có thân phận như con kiến này. Mộc Tam cảm thấy miệng rất đắng, như có thứ gì đó ngăn ở cổ, nhả không được, nuốt không trôi.
Y sờ sờ hộp sắt giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình, thắt lưng vô thức cong thêm vài độ.
Cái hộp ở trong ống tay áo, nặng như là ngọn núi.
Trước kia y vẫn cho rằng, cho dù mình đã trở thành một người không trọn vẹn, là hoạn quan thấp hèn trong mắt người khác, nhưng mình cũng có thể có được tiền đồ rực rỡ nếu như mình cố gắng. Giống như là Ngô Bồi Thắng lúc trước hoặc là Tô Bất Úy bây giờ. Y muốn mặc áo gấm đẹp đẽ, được đứng bên cạnh Hoàng Đế. Cho dù chỉ là khom người, nhưng trong lòng nhất định là hãnh diện, kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, trong ống tay áo của y lại giấu một thanh dao găm.
Y không biết Hoàng Đế tạo thanh dao găm này như thế nào, cũng không biết dao găm này nhắm vào ngực ai. Nhưng y biết rằng, một khi không cẩn thận, thanh dao găm này sẽ đâm vào tim mình đầu tiên.
- La đại nhân…
Mộc Tam không nhịn được lên tiếng. Y đi tới vài bước, đuổi theo La Úy Nhiên, hạ giọng nói:
- Đại nhân không cần phải quá suy nghĩ. Bệ hạ bảo đại nhân rời khỏi thành chưa hẳn là chuyện xấu.
- Có ý gì?
Thân thể La Úy Nhiên run lên, bước chân về phía trước nhìn Mộc Tam.
Mộc Tam cúi thấp đầu, hạ giọng nói:
- Chỉ cần đại nhân ghi nhớ, bệ hạ an bài như vậy là có thâm ý khác.
- Ngươi nói rõ ràng xem!
- Nô tài không nói rõ ràng được, nô tài phải đi đây!
Mộc Tam thở dài, thấy không ai chú ý tới mình mới nhảy lên lưng ngựa, dùng roi quật mạnh một cái. Con ngựa bị đau, hí lên một tiếng rồi tung bốn vó chạy đi. La Úy Nhiên thấy y đột ngột rời đi, trong lòng liền căng thẳng, đứng bất động tại chỗ thật lâu.
Thẳng tới khi không còn thấy bóng dáng của Mộc Tam nữa, thì La Úy Nhiên bỗng biến sắc.
- Ta hiểu ra rồi!
Y thì thào một câu, bước nhanh rời đi.
Đám phi ngư bào đằng sau lớn tiếng chúc Chỉ Huy Sứ một đường thuận phong, thanh âm chỉnh tề, vang dội. La Úy Nhiên vẫn không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn, thân hình thẳng lên, sau một lát liền biến mất khỏi quan đạo. Đám phi ngư bào này đứng ở ngoài cửa thành thật lâu không rời đi.
Cách thành Ung Châu mười dặm.
Trên quan đạo có một hàng ba người khiến người ta chú ý. Đi trước là một tiểu đạo đồng gánh đồ đạc trên vai. Đồ đạc này có vẻ rất nặng, làm cong cả đòn gánh. Phía sau là một tiểu đạo đồng, gánh còn nặng hơn bạn của mình, mỗi một bước đều thở gấp chửi thề một câu, mồ hôi rơi như mưa. Bởi vì y phải cõng một tên béo…tên béo này không những không xấu xí, mà có vài phần tuấn tú.
- Ngươi không thể đi nhanh chút được à.
Tên béo bất mãn nói:
- Sao ngươi ngốc thế nhỉ. Ngươi nhìn Tiểu Tuấn mà xem, gánh nặng nhất mà vẫn đi như bay, mà ngươi thì lại không bằng được hắn! Cho dù bản thân ngươi không biết xấu hổ thì ta cũng phải xấu hổ thay ngươi. Làm người sao có thể không có lòng háo thắng? Nam nhân không có lòng háo thắng thì chả khác gì cá ướp muối.
- Chưởng…chưởng giáo a…ngài từ bi độ lượng, nếu không để cho đệ tử gánh phần kia?
- Phì!
Mập mạp nghiêm túc nói:
- Ta để ngươi cõng ta, chính là để rèn luyện ngươi. Có một tiểu tử đầy miệng nói nhảm tên là Phương Giải từng nói với ta một câu miễn cưỡng coi như có đạo lý…hắn nói rất nhiều, nhưng có mỗi câu này là ta cảm thấy có chút đạo lý. Nói thế nào nhỉ, để ta nghĩ lại…Ông trời thử thách một người, sẽ làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt của họ mệt nhọc, làm cho thân xác họ bị đói khát…Ta cảm thấy ngươi là một tài năng có thể bồi dưỡng. Nhưng ngươi thật ngu ngốc, lãng phí một phen khổ tâm của ta.
- Tạ ơn…tạ ơn chưởng giáo, nhưng đệ tử thực sự không kiên trì được nữa rồi.
Đạo đồng tên là Tiểu Mỹ cơ hồ sắp ngã quỵ xuống. Cũng không biết là do mập mạp nổi lòng trắc ẩn, hay là sợ Tiểu Mỹ ngã xuống cũng sẽ quăng mình xuống, y liền nhảy xuống lưng Tiểu Mỹ, sửa sang lại quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa đại thành phía trước, cười hì hì nói:
- Tiện nhân, ta tới đây.
Vừa lúc đó một công tử áo gấm mang theo một đội kỵ binh giáp sĩ đi lướt qua bọn họ. Đám giáp sĩ kia thoạt nhìn đều cực kỳ cao lớn, dũng mãnh, mang theo cỗ khí thế lạnh lùng. Mà công tử cầm đầu có dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, cưỡi một con ngựa cao lớn trông rất tự nhiên, phóng khoáng. Y quay đầu lại nhìn ba đạo sĩ kia, khẽ nhíu mày.
Y nhìn đạo sĩ béo, đạo sĩ béo cũng nhìn y.
Công tử trẻ tuổi có sắc mặt trắng bệch như vừa mới ốm dậy, không có một tí huyết sắc nào. Trong ánh mắt có một sát ý lạnh như bằng, như một con rắn độc có thể chui ra bất kỳ lúc nào.
Vừa mới chạm mắt vào nhau, đạo sĩ béo liền cả kinh.
Huyệt thái dương đập thình thịch, như có thứ gì đó muốn chui ra.
Tim của y cơ hồ như ngừng đập, sắc mặt trong nháy mắt liền biến thành trắng bệch.
- Trước khi rời khỏi thành Trường An, sư phụ nói rằng đã gieo đạo tâm vào ta…ta vẫn không biết đạo tâm là thứ gì, hiện tại ta đã hiểu ra…
Y dừng lại, nhìn tòa đại thành phía trước, đột nhiên xoay người:
- Chúng ta đi thôi, không vào thành nữa.
- Vì sao?
Tiểu Mỹ thở hổn hển hỏi.
- Trong thành có yêu ma, ta đánh không lại.
Đạo sĩ béo thở dài:
- Đợi ta có thể đánh thắng thì ta sẽ quay trở lại.
- Chưởng giáo, vừa rồi ngài chẳng nói nam nhân phải có lòng háo thắng đó sao? Nam nhân không có lòng háo thắng khác gì cá ướp muối đấy thôi? Cho dù đánh không lại, cũng phải thử một chút a…
- Ngươi lại đây!
- Lại làm gì ạ…
- Để ta truyền cho ngươi vả miệng thần công!
Lúc đầu ở trên núi học nghệ, y cảm thấy mình sẽ như sư phụ, hàng ngày tu luyện, tìm hiểu đạo lý, ngắm mặt trời, mặt trăng, tinh tú, nghe chim hót líu lo. Cứ như vậy ngày qua ngày, năm qua năm, nhẹ nhàng an bình. Sáng sớm tu hành xong thì tới sau núi pha một bình trà, ăn mấy hạt hoa quỳ, nhìn mây nhìn trời, tự do tự tại, thanh tĩnh tự nhiên. Lúc đó y cảm thấy mình gần với thiên đạo nhất.
Nhưng mười mấy năm trước, Nhị sư huynh Hạng Thanh Tranh đưa y tới nơi tàn khốc, lạnh lùng nhất trần thế. Lúc đầu y nơm nớp lo sợ, làm việc gì cũng rất cẩn thận. Càng về sau thì càng quen việc. Mười mấy năm trôi qua một cách vội vàng. Giờ suy nghĩ lại y mới phát hiện, mình vốn không phải là một người chịu được sự tĩnh mịch. Năm đó sống cuộc sống thanh nhã nơi núi rừng, bất quá chỉ là lừa mình dối người mà thôi.
Bằng không, vì sao đầu nhập như vậy?
Chính vì đầu nhập, cho nên lúc mất đi mới phát hiện trong lòng đau đớn.
Chính mình phòng thủ Đại Nội Thị Vệ Xử mười mấy năm, chính mìn phòng thủ niềm tin mười mấy năm.
Một khi tiêu tan, liền mất tăm mất tích.
Nếu y có thể khóc được, thì y sẽ không ngại khóc.
Tiểu thái giám Mộc Tam nhìn y, sắc mặt cũng rất khó coi. Đám phi ngư bào đều nhìn Mộc Tam với ánh mắt thù hận tức giận, thật giống như người đuổi La Úy Nhiên đi không phải là vị chí tôn đang ngồi trên ghế rồng kia, mà là tiểu thái giám có thân phận như con kiến này. Mộc Tam cảm thấy miệng rất đắng, như có thứ gì đó ngăn ở cổ, nhả không được, nuốt không trôi.
Y sờ sờ hộp sắt giấu ở trong ống tay áo rộng thùng thình, thắt lưng vô thức cong thêm vài độ.
Cái hộp ở trong ống tay áo, nặng như là ngọn núi.
Trước kia y vẫn cho rằng, cho dù mình đã trở thành một người không trọn vẹn, là hoạn quan thấp hèn trong mắt người khác, nhưng mình cũng có thể có được tiền đồ rực rỡ nếu như mình cố gắng. Giống như là Ngô Bồi Thắng lúc trước hoặc là Tô Bất Úy bây giờ. Y muốn mặc áo gấm đẹp đẽ, được đứng bên cạnh Hoàng Đế. Cho dù chỉ là khom người, nhưng trong lòng nhất định là hãnh diện, kiêu ngạo.
Nhưng hiện tại, trong ống tay áo của y lại giấu một thanh dao găm.
Y không biết Hoàng Đế tạo thanh dao găm này như thế nào, cũng không biết dao găm này nhắm vào ngực ai. Nhưng y biết rằng, một khi không cẩn thận, thanh dao găm này sẽ đâm vào tim mình đầu tiên.
- La đại nhân…
Mộc Tam không nhịn được lên tiếng. Y đi tới vài bước, đuổi theo La Úy Nhiên, hạ giọng nói:
- Đại nhân không cần phải quá suy nghĩ. Bệ hạ bảo đại nhân rời khỏi thành chưa hẳn là chuyện xấu.
- Có ý gì?
Thân thể La Úy Nhiên run lên, bước chân về phía trước nhìn Mộc Tam.
Mộc Tam cúi thấp đầu, hạ giọng nói:
- Chỉ cần đại nhân ghi nhớ, bệ hạ an bài như vậy là có thâm ý khác.
- Ngươi nói rõ ràng xem!
- Nô tài không nói rõ ràng được, nô tài phải đi đây!
Mộc Tam thở dài, thấy không ai chú ý tới mình mới nhảy lên lưng ngựa, dùng roi quật mạnh một cái. Con ngựa bị đau, hí lên một tiếng rồi tung bốn vó chạy đi. La Úy Nhiên thấy y đột ngột rời đi, trong lòng liền căng thẳng, đứng bất động tại chỗ thật lâu.
Thẳng tới khi không còn thấy bóng dáng của Mộc Tam nữa, thì La Úy Nhiên bỗng biến sắc.
- Ta hiểu ra rồi!
Y thì thào một câu, bước nhanh rời đi.
Đám phi ngư bào đằng sau lớn tiếng chúc Chỉ Huy Sứ một đường thuận phong, thanh âm chỉnh tề, vang dội. La Úy Nhiên vẫn không quay đầu lại, bước chân nhanh hơn, thân hình thẳng lên, sau một lát liền biến mất khỏi quan đạo. Đám phi ngư bào này đứng ở ngoài cửa thành thật lâu không rời đi.
Cách thành Ung Châu mười dặm.
Trên quan đạo có một hàng ba người khiến người ta chú ý. Đi trước là một tiểu đạo đồng gánh đồ đạc trên vai. Đồ đạc này có vẻ rất nặng, làm cong cả đòn gánh. Phía sau là một tiểu đạo đồng, gánh còn nặng hơn bạn của mình, mỗi một bước đều thở gấp chửi thề một câu, mồ hôi rơi như mưa. Bởi vì y phải cõng một tên béo…tên béo này không những không xấu xí, mà có vài phần tuấn tú.
- Ngươi không thể đi nhanh chút được à.
Tên béo bất mãn nói:
- Sao ngươi ngốc thế nhỉ. Ngươi nhìn Tiểu Tuấn mà xem, gánh nặng nhất mà vẫn đi như bay, mà ngươi thì lại không bằng được hắn! Cho dù bản thân ngươi không biết xấu hổ thì ta cũng phải xấu hổ thay ngươi. Làm người sao có thể không có lòng háo thắng? Nam nhân không có lòng háo thắng thì chả khác gì cá ướp muối.
- Chưởng…chưởng giáo a…ngài từ bi độ lượng, nếu không để cho đệ tử gánh phần kia?
- Phì!
Mập mạp nghiêm túc nói:
- Ta để ngươi cõng ta, chính là để rèn luyện ngươi. Có một tiểu tử đầy miệng nói nhảm tên là Phương Giải từng nói với ta một câu miễn cưỡng coi như có đạo lý…hắn nói rất nhiều, nhưng có mỗi câu này là ta cảm thấy có chút đạo lý. Nói thế nào nhỉ, để ta nghĩ lại…Ông trời thử thách một người, sẽ làm cho ý chí của họ được tôi rèn, làm cho gân cốt của họ mệt nhọc, làm cho thân xác họ bị đói khát…Ta cảm thấy ngươi là một tài năng có thể bồi dưỡng. Nhưng ngươi thật ngu ngốc, lãng phí một phen khổ tâm của ta.
- Tạ ơn…tạ ơn chưởng giáo, nhưng đệ tử thực sự không kiên trì được nữa rồi.
Đạo đồng tên là Tiểu Mỹ cơ hồ sắp ngã quỵ xuống. Cũng không biết là do mập mạp nổi lòng trắc ẩn, hay là sợ Tiểu Mỹ ngã xuống cũng sẽ quăng mình xuống, y liền nhảy xuống lưng Tiểu Mỹ, sửa sang lại quần áo của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn tòa đại thành phía trước, cười hì hì nói:
- Tiện nhân, ta tới đây.
Vừa lúc đó một công tử áo gấm mang theo một đội kỵ binh giáp sĩ đi lướt qua bọn họ. Đám giáp sĩ kia thoạt nhìn đều cực kỳ cao lớn, dũng mãnh, mang theo cỗ khí thế lạnh lùng. Mà công tử cầm đầu có dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ, cưỡi một con ngựa cao lớn trông rất tự nhiên, phóng khoáng. Y quay đầu lại nhìn ba đạo sĩ kia, khẽ nhíu mày.
Y nhìn đạo sĩ béo, đạo sĩ béo cũng nhìn y.
Công tử trẻ tuổi có sắc mặt trắng bệch như vừa mới ốm dậy, không có một tí huyết sắc nào. Trong ánh mắt có một sát ý lạnh như bằng, như một con rắn độc có thể chui ra bất kỳ lúc nào.
Vừa mới chạm mắt vào nhau, đạo sĩ béo liền cả kinh.
Huyệt thái dương đập thình thịch, như có thứ gì đó muốn chui ra.
Tim của y cơ hồ như ngừng đập, sắc mặt trong nháy mắt liền biến thành trắng bệch.
- Trước khi rời khỏi thành Trường An, sư phụ nói rằng đã gieo đạo tâm vào ta…ta vẫn không biết đạo tâm là thứ gì, hiện tại ta đã hiểu ra…
Y dừng lại, nhìn tòa đại thành phía trước, đột nhiên xoay người:
- Chúng ta đi thôi, không vào thành nữa.
- Vì sao?
Tiểu Mỹ thở hổn hển hỏi.
- Trong thành có yêu ma, ta đánh không lại.
Đạo sĩ béo thở dài:
- Đợi ta có thể đánh thắng thì ta sẽ quay trở lại.
- Chưởng giáo, vừa rồi ngài chẳng nói nam nhân phải có lòng háo thắng đó sao? Nam nhân không có lòng háo thắng khác gì cá ướp muối đấy thôi? Cho dù đánh không lại, cũng phải thử một chút a…
- Ngươi lại đây!
- Lại làm gì ạ…
- Để ta truyền cho ngươi vả miệng thần công!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.