Chương 858: Ngươi coi thường tướng quân ((1))
Trí Bạch
11/10/2019
Trương chân nhân tới làm gì, Phương Giải không biết.
Nhưng những lời Trương chân nhân nói, hình như là dành cho hắn. Tuy nhiên, Phương Giải lại không thể xác định được Trương chân nhân tới Ung Châu có phải là vì muốn nói chuyện với hắn không. Ông ta tới Tây Bắc, sau đó từ Tây Bắc xuôi nam, đi qua nơi này…nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên giật mình.
Con đường mà Trương chân nhân đi qua, liệu có phải là con đường mà Trung Thân Vương Dương Kỳ đuổi giết Đại Luân Minh Vương không?
Ý niệm này chỉ lướt qua đầu Phương Giải, hắn cũng không nghĩ sâu vào đó. Trương chân nhân không được tận mắt trông thấy trận ác chiến đó, cũng chưa từng tới Đại Luân Tự, ông ta làm sao có thể biết được lúc trước Trung Thân Vương Dương Kỳ đuổi giết Đại Luân Minh Vương ở con đường nào?
Buổi chiều, Phương Giải cùng Trương chân nhân ra khỏi thành, tới thăm mấy danh lam thắng cách gần Ung Châu. Hắn vốn tưởng rằng một cao nhân đắc đạo như Trương chân nhân sẽ thích xem mấy thứ này. Không ngờ rằng Trương chân nhân tựa hồ không có hứng thú với mấy di tích thời cổ, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
- Chân nhân không thích?
Phương Giải không nhịn được hỏi.
- Chỉ là mấy vật chết, có gì hay mà nhìn? Ta không phải là người có nhiều giác ngộ, cũng không phải là người nhìn thấy di tích lịch sự lại liên tưởng tới sự bao la hùng vĩ của cha ông. Ngươi mang ta đi xem mấy thứ này, còn không bằng mời ta đi uống rượu.
Phương Giải ngẩn ra, cười ngượng nói:
- Ngài là chân nhân.
- Nhưng cũng là người.
Trương chân nhân cười nói:
- Chỉ cần là nam nhân, có người nào là không thích xem tiểu mỹ nhân oanh oanh yến yến? Hơn nữa, Đạo tông chưa bao giờ cấm nữ sắc.
Ông ta dừng lại một lát, sau đó bổ sung:
- Núi Võ Đang.
Ông ta nói rất nghiêm túc.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn, cũng nghiêm túc bổ sung:
- Núi Thanh Nhạc cũng không cấm!
- Điều này…
Phương Giải cười nói:
- Chỉ có điều trong thành Ung Châu thực sự không có chỗ nào vui để chơi. Lúc La Diệu ở Ung Châu, các thanh lâu mặc dù không náo nhiệt cho lắm, nhưng vẫn còn có chút thú vị. Từ sau khi người Hột xâm lấn, rất nhiều phú hộ chạy trốn khỏi thành Ung Châu, theo sau bọn họ là các cô nương thanh lâu…
- Cho nên ta không có ý định vỗi vã trở về.
Trương chân nhân híp mắt nói:
- Hay là ngươi vẫn chưa biết, Hồng Tụ Chiêu sẽ tới Ung Châu? Nếu có may mắn nhìn Lưu Hoa Thủy Tụ của Tức đại gia, chuyến đi này mới thực sự là đáng giá.
- Biết.
Phương Giải gật đầu:
- Tuy nhiên chỉ sợ chân nhân sẽ không được trông thấy Lưu Hoa Thủy Tụ.
- Đúng vậy a, có một tiểu tử khó dây dưa đi cùng.
Trương chân nhân gật đầu.
Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên sáng ngời:
- Chân nhân tới đây chính vì cái tên Phác Hổ thần bí kia?
Trương chân nhân không phủ nhận cũng không thừa nhận:
- Ta ở lại trong thành Trường An một tháng, cũng không rõ ràng người đó và đội quân đó từ đâu mà tới. Tuy rằng ta biết đó là do Vạn Tinh Thần trộm luân hồi, nhưng ta lại không biết ông ta trộm từ chỗ nào. Bởi vì không biết lai lịch của người đó,cho nên nhìn không rõ lắm.
Phương Giải muốn hỏi thăm về Đại tướng quân áo giáp kia, nhưng nghe Trương chân nhân nói vậy, hắn cũng chỉ biết thở dài.- Tuy nhiên, cũng không phải là không biết gì cả. Có một vài phỏng đoán, nhưng nó thật khó mà tưởng tượng nổi, nói ra sợ không ai tin.
Trương chân nhân cười cười:
- Dù sao, ta đã sống cũng không tính là ngắn. Đại Tùy từ lúc lập quốc tới nay chưa tới hai trăm năm.
- Chân nhân nghĩ tới điều gì?
Phương Giải vội vàng hỏi.
- Chưa tới lúc nói ra.
Trương chân nhân nói:
- Tướng quân áo giáp kia quá bá đạo. Lúc ta ở trong quân đội Đại Tùy, ta chưa từng giao thủ với La Diệu, là vì ta biết mình không phải là đối thủ của La Diệu. Mà La Diệu biết có thể giết được ta nhưng sẽ rất vất vả, mà trong thành Trường An còn có tướng quân áo giáp kia, y không nắm chắc chiến thắng. Nhưng dù là ta cũng không ngờ rằng, La Diệu lại thua trong tay người đó.
- Cho nên, ta ở trong thành Trường An một tháng, vốn định điều tra lại lịch của tướng quân áo giáp kia, cuối cùng ngay cả việc tiếp cận cũng không làm được. Tuy nhiên, cái tên thiếu niên Phác Hổ kia đã rời khỏi thành Trường An, có lẽ có cơ hội tìm được đáp án.
Ông ta nói như vậy, coi như trả lời vấn đề lúc trước của Phương Giải. Hóa ra Trương chân nhân xuôi nam, không chỉ vì tới xem Phương Giải, mà còn vì Hắc tiểu tử Phác Hổ, còn có Đại tướng quân không ra khỏi thành Trường An kia.
- Còn vài ngày nữa bọn họ sẽ tới.
Trương chân nhân nói.
- Vâng.
Phương Giải gật đầu:
- Mấy ngày trước thủ hạ Kiêu Kỵ Giáo của vãn bối gửi tới tin tức, đội tàu của Hồng Tụ Chiêu đã đi vào Bắc Huy Đạo. Nếu như thuận lợi, không tới bảy ngày lã có thể rời thuyền đi lên Bình Thương Đạo. Nghe đồn tu vị của người đó rất mạnh, trong vạn quân cũng khó tìm được đối thủ. Vãn bối đều biết các tướng quân dưới trướng của La Diệu kia, bọn họ đều là cao thủ. Nhưng Phác Hổ có thể giết được từng người một, tu vị cao thế nào không cần nghĩ cũng biết.
- Tuy nhiên…không được tận mắt trông thấy, tự nhiên không biết tu vị của y rốt cuộc cao bao nhiêu.
Trương chân nhân dừng bước, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Sự xuất hiện của hai người kia và đội quân kia thật là kỳ quái. Ta có một dự cảm bất thường, thiên hạ thực sự loạn, là do cái người kỳ quái kia. Lúc này loạn, chỉ là tiểu loạn mà thôi.
- Chân nhân tính toán bắt tay Phác Hổ kia?
Phương Giải hỏi.
Trương chân nhân lắc đầu:
- Vừa nãy ta chả nói vơi ngươi là ta sợ chết rồi đấy thôi. Nếu ta bắt tên Phác Hổ kia, tên quái nhân trong thành Trường An truy sát ta thì làm sao bây giờ?
Hạng Thanh Ngưu ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười:
- Có người từng hỏi ta rằng, sự khác nhau lớn nhất giữa Đạo tông và Phật tông là gì? Lúc ấy ta suy nghĩ, cảm thấy câu trả lời chính xác và duy nhất chính là, người của Phật tông sợ chết, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không thừa nhận. Người Đạo tông sợ chết, nhưng bọn họ không cảm thấy sợ chết là chuyện mất mặt gì.
- Sâu sắc.
Trương chân nhân khen một tiếng, nhìn Phương Giải, nói:
- Cho nên, ta tới đây chỉ là đợi tin tức. Phác Hổ tới là để gặp ngươi chứ không phải gặp ta. Y muốn gặp ngươi, ngươi tất nhiên cũng phải gặp y. Nếu y nhìn ngươi thuận mắt, sẽ nảy sinh tâm tư chào mời. Nếu y nhìn ngươi không thuận mắt, sẽ trực tiếp động thủ. Cho nên ta chỉ cần yên lặng trốn ở một chỗ bí mật quan sát, có lẽ sẽ tìm ra được đáp án mà mình cần.
- Chân nhân…cho dù ngài nghĩ như vậy, nhưng có thể không nói thẳng ra được không?
Phương Giải thở dài nói.
Hạng Thanh Ngưu rất chân thành nói:
- Đặc điểm của người trong Đạo tông chính là, ở chuyện tốt có khả năng nói dối, nhưng ở chuyện xấu, bình thường rất ít khi nói dối.
- Ngươi có biến sang một bên được không?
Phương Giải lườm Hạng Thanh Ngưu một cái.
Nhưng những lời Trương chân nhân nói, hình như là dành cho hắn. Tuy nhiên, Phương Giải lại không thể xác định được Trương chân nhân tới Ung Châu có phải là vì muốn nói chuyện với hắn không. Ông ta tới Tây Bắc, sau đó từ Tây Bắc xuôi nam, đi qua nơi này…nghĩ đến đây, Phương Giải bỗng nhiên giật mình.
Con đường mà Trương chân nhân đi qua, liệu có phải là con đường mà Trung Thân Vương Dương Kỳ đuổi giết Đại Luân Minh Vương không?
Ý niệm này chỉ lướt qua đầu Phương Giải, hắn cũng không nghĩ sâu vào đó. Trương chân nhân không được tận mắt trông thấy trận ác chiến đó, cũng chưa từng tới Đại Luân Tự, ông ta làm sao có thể biết được lúc trước Trung Thân Vương Dương Kỳ đuổi giết Đại Luân Minh Vương ở con đường nào?
Buổi chiều, Phương Giải cùng Trương chân nhân ra khỏi thành, tới thăm mấy danh lam thắng cách gần Ung Châu. Hắn vốn tưởng rằng một cao nhân đắc đạo như Trương chân nhân sẽ thích xem mấy thứ này. Không ngờ rằng Trương chân nhân tựa hồ không có hứng thú với mấy di tích thời cổ, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.
- Chân nhân không thích?
Phương Giải không nhịn được hỏi.
- Chỉ là mấy vật chết, có gì hay mà nhìn? Ta không phải là người có nhiều giác ngộ, cũng không phải là người nhìn thấy di tích lịch sự lại liên tưởng tới sự bao la hùng vĩ của cha ông. Ngươi mang ta đi xem mấy thứ này, còn không bằng mời ta đi uống rượu.
Phương Giải ngẩn ra, cười ngượng nói:
- Ngài là chân nhân.
- Nhưng cũng là người.
Trương chân nhân cười nói:
- Chỉ cần là nam nhân, có người nào là không thích xem tiểu mỹ nhân oanh oanh yến yến? Hơn nữa, Đạo tông chưa bao giờ cấm nữ sắc.
Ông ta dừng lại một lát, sau đó bổ sung:
- Núi Võ Đang.
Ông ta nói rất nghiêm túc.
Hạng Thanh Ngưu quay đầu nhìn, cũng nghiêm túc bổ sung:
- Núi Thanh Nhạc cũng không cấm!
- Điều này…
Phương Giải cười nói:
- Chỉ có điều trong thành Ung Châu thực sự không có chỗ nào vui để chơi. Lúc La Diệu ở Ung Châu, các thanh lâu mặc dù không náo nhiệt cho lắm, nhưng vẫn còn có chút thú vị. Từ sau khi người Hột xâm lấn, rất nhiều phú hộ chạy trốn khỏi thành Ung Châu, theo sau bọn họ là các cô nương thanh lâu…
- Cho nên ta không có ý định vỗi vã trở về.
Trương chân nhân híp mắt nói:
- Hay là ngươi vẫn chưa biết, Hồng Tụ Chiêu sẽ tới Ung Châu? Nếu có may mắn nhìn Lưu Hoa Thủy Tụ của Tức đại gia, chuyến đi này mới thực sự là đáng giá.
- Biết.
Phương Giải gật đầu:
- Tuy nhiên chỉ sợ chân nhân sẽ không được trông thấy Lưu Hoa Thủy Tụ.
- Đúng vậy a, có một tiểu tử khó dây dưa đi cùng.
Trương chân nhân gật đầu.
Trong lòng Phương Giải bỗng nhiên sáng ngời:
- Chân nhân tới đây chính vì cái tên Phác Hổ thần bí kia?
Trương chân nhân không phủ nhận cũng không thừa nhận:
- Ta ở lại trong thành Trường An một tháng, cũng không rõ ràng người đó và đội quân đó từ đâu mà tới. Tuy rằng ta biết đó là do Vạn Tinh Thần trộm luân hồi, nhưng ta lại không biết ông ta trộm từ chỗ nào. Bởi vì không biết lai lịch của người đó,cho nên nhìn không rõ lắm.
Phương Giải muốn hỏi thăm về Đại tướng quân áo giáp kia, nhưng nghe Trương chân nhân nói vậy, hắn cũng chỉ biết thở dài.- Tuy nhiên, cũng không phải là không biết gì cả. Có một vài phỏng đoán, nhưng nó thật khó mà tưởng tượng nổi, nói ra sợ không ai tin.
Trương chân nhân cười cười:
- Dù sao, ta đã sống cũng không tính là ngắn. Đại Tùy từ lúc lập quốc tới nay chưa tới hai trăm năm.
- Chân nhân nghĩ tới điều gì?
Phương Giải vội vàng hỏi.
- Chưa tới lúc nói ra.
Trương chân nhân nói:
- Tướng quân áo giáp kia quá bá đạo. Lúc ta ở trong quân đội Đại Tùy, ta chưa từng giao thủ với La Diệu, là vì ta biết mình không phải là đối thủ của La Diệu. Mà La Diệu biết có thể giết được ta nhưng sẽ rất vất vả, mà trong thành Trường An còn có tướng quân áo giáp kia, y không nắm chắc chiến thắng. Nhưng dù là ta cũng không ngờ rằng, La Diệu lại thua trong tay người đó.
- Cho nên, ta ở trong thành Trường An một tháng, vốn định điều tra lại lịch của tướng quân áo giáp kia, cuối cùng ngay cả việc tiếp cận cũng không làm được. Tuy nhiên, cái tên thiếu niên Phác Hổ kia đã rời khỏi thành Trường An, có lẽ có cơ hội tìm được đáp án.
Ông ta nói như vậy, coi như trả lời vấn đề lúc trước của Phương Giải. Hóa ra Trương chân nhân xuôi nam, không chỉ vì tới xem Phương Giải, mà còn vì Hắc tiểu tử Phác Hổ, còn có Đại tướng quân không ra khỏi thành Trường An kia.
- Còn vài ngày nữa bọn họ sẽ tới.
Trương chân nhân nói.
- Vâng.
Phương Giải gật đầu:
- Mấy ngày trước thủ hạ Kiêu Kỵ Giáo của vãn bối gửi tới tin tức, đội tàu của Hồng Tụ Chiêu đã đi vào Bắc Huy Đạo. Nếu như thuận lợi, không tới bảy ngày lã có thể rời thuyền đi lên Bình Thương Đạo. Nghe đồn tu vị của người đó rất mạnh, trong vạn quân cũng khó tìm được đối thủ. Vãn bối đều biết các tướng quân dưới trướng của La Diệu kia, bọn họ đều là cao thủ. Nhưng Phác Hổ có thể giết được từng người một, tu vị cao thế nào không cần nghĩ cũng biết.
- Tuy nhiên…không được tận mắt trông thấy, tự nhiên không biết tu vị của y rốt cuộc cao bao nhiêu.
Trương chân nhân dừng bước, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Sự xuất hiện của hai người kia và đội quân kia thật là kỳ quái. Ta có một dự cảm bất thường, thiên hạ thực sự loạn, là do cái người kỳ quái kia. Lúc này loạn, chỉ là tiểu loạn mà thôi.
- Chân nhân tính toán bắt tay Phác Hổ kia?
Phương Giải hỏi.
Trương chân nhân lắc đầu:
- Vừa nãy ta chả nói vơi ngươi là ta sợ chết rồi đấy thôi. Nếu ta bắt tên Phác Hổ kia, tên quái nhân trong thành Trường An truy sát ta thì làm sao bây giờ?
Hạng Thanh Ngưu ngồi bên cạnh không nhịn được bật cười:
- Có người từng hỏi ta rằng, sự khác nhau lớn nhất giữa Đạo tông và Phật tông là gì? Lúc ấy ta suy nghĩ, cảm thấy câu trả lời chính xác và duy nhất chính là, người của Phật tông sợ chết, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ không thừa nhận. Người Đạo tông sợ chết, nhưng bọn họ không cảm thấy sợ chết là chuyện mất mặt gì.
- Sâu sắc.
Trương chân nhân khen một tiếng, nhìn Phương Giải, nói:
- Cho nên, ta tới đây chỉ là đợi tin tức. Phác Hổ tới là để gặp ngươi chứ không phải gặp ta. Y muốn gặp ngươi, ngươi tất nhiên cũng phải gặp y. Nếu y nhìn ngươi thuận mắt, sẽ nảy sinh tâm tư chào mời. Nếu y nhìn ngươi không thuận mắt, sẽ trực tiếp động thủ. Cho nên ta chỉ cần yên lặng trốn ở một chỗ bí mật quan sát, có lẽ sẽ tìm ra được đáp án mà mình cần.
- Chân nhân…cho dù ngài nghĩ như vậy, nhưng có thể không nói thẳng ra được không?
Phương Giải thở dài nói.
Hạng Thanh Ngưu rất chân thành nói:
- Đặc điểm của người trong Đạo tông chính là, ở chuyện tốt có khả năng nói dối, nhưng ở chuyện xấu, bình thường rất ít khi nói dối.
- Ngươi có biến sang một bên được không?
Phương Giải lườm Hạng Thanh Ngưu một cái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.