Chương 1168: Ngươi muốn, ta liền cho ngươi
Trí Bạch
11/10/2019
Dương Kiên sững sờ.
Ông ta biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại bất lực.
Thời khắc đóa sen màu vàng bao Đại Tự Tại lại, y nhất định đã dùng bí pháp nào đó để bỏ chạy. Đại Tự Tại muốn tránh một kích Thần Uy của ông ta, mà ngay lúc ông ta gần như thực hiện được, thì Phương Giải lại dùng kết giới bao Đại Tự Tại lại, khiến cho Đại Tự Tại không chạy thoát được.
Mà Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải sẽ rất khó khăn nếu dùng kết giới nhốt Đại Tự Tại, cho nên y dùng đạo tâm của mình gia cố cho kết giới của Phương Giải.
Đại Tự Tại tưởng rằng mình đã trốn rất xa, nhưng y lại không ngờ rằng bị kết giới của Phương Giải vây tại chỗ. Nếu Đại Tự Tại có đề phòng, thì y đã không bị Hạng Thanh Ngưu đánh lén. Chính vì Đại Tự Tại quá tự tin, hơn nữa bí thuật chạy trốn bằng hoa sen này chưa từng có người nào phá giải được, cho nên y mới bị một quyền của Hạng Thanh Ngưu đánh bay.
Hạng Thanh Ngưu từng giao thủ với Đại Tự Tại ở Đại Luân Tự. Lúc đó đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu mới sơ khai, chưa phải là đối thủ của Đại Tự Tại. Nếu không phải Dương Kỳ quay lại cứu y, thì Hạng Thanh Ngưu đã chết trong tay Đại Tự Tại rồi.
Hôm nay, Hạng Thanh Ngưu phát tiết hết sự tức giận trong lòng.
Y không ngừng tung quyền, mỗi quyền đều đánh vào mặt Đại Tự Tại. Lại nói tiếp, Hạng Thanh Ngưu cực kỳ căm hận khuôn mặt của Đại Tự Tại. Rõ ràng là một kẻ âm tàn giả dối, lại sinh ra một khuôn mặt đẹp đẽ hiền lành. Hạng Thanh Ngưu điều dối trá nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như vậy, cho nên y không giận mới là lạ.
Chẳng qua, với tu vị của Đại Tự Tại, cho dù bị áp chế thì cũng có thể phản kháng trong nháy mắt. Cho dù bản thân Đại Tự Tại chưa kịp phản ứng, thì nội kình của y cũng vô thức làm ra phản ứng. Mỗi một lần nắm đấm của Hạng Thanh Ngưu vung xuống, nội kình của Đại Tự Tại đều tự động bố trí phòng ngự.
Tuy bị động phòng ngự không thể bằng được chủ động, nhưng Hạng Thanh Ngưu không dễ gì xử lý được Đại Tự Tại. Mỗi một lần nắm đấm của y vung xuống, chỗ bị đánh của Đại Tự Tại đều xuất hiện một đóa hoa sen trong suốt, ngăn cản phần lớn lực lượng của Đại Tự Tại.
Nếu không phải vì vậy, thì chỉ sợ Đại Tự Tại đã bị Hạng Thanh Ngưu đánh thành đống bùn nát rồi.
-Thực con mẹ nó kỳ quái!
Hạng Thanh Ngưu cưỡi lên người Đại Tự Tại, hai tay không ngừng đập xuống, mỗi lần lại mạnh hơn, mỗi kích lại khiến mặt đất chấn động. Cảnh tượng này giống như vẩy một tầng cát lên cái trống, đánh vào cái trống, cát sẽ bật lên. Hiện tại đại địa xung quanh Hạng Thanh Ngưu chính là mặt trống, mỗi một lần y vung quyền xuống, đá vụn và bụi bặm lại bật lên.
-Xem ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
-Xem ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
-Xem con mẹ ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
Hạng Thanh Ngưu vừa đánh vừa hô, phát tiết hận thù và tức giận trong lòng.
Hạng Thanh Ngưu vẫn cho rằng mình không phải là người có đại giác ngộ. Y cũng không lý giải được vì sao lúc trước Dương Kỳ cứ cố chấp đi về phía tây diệt Phật như vậy. Nhưng y rõ ràng cũng như tin tưởng vào một chuyện, đó là Nhị sư huynh của y luôn làm đúng. Cho dù người khác nói sai, người khác không hiểu, cho dù chính y cũng không thể hiểu, thì y vẫn cho rằng Nhị sư huynh đúng.
Mặc kệ Dương Kỳ làm gì, Hạng Thanh Ngưu đều không cho rằng sai.
Cái hận này không phải là Hạng Thanh Ngưu hận Phật tông. Y vốn không liên quan gì tới Phật tông, tất cả là từ Dương Kỳ. Dương Kỳ đồng quy vu tận với Đại Luân Minh Vương, giờ bảo y thỏa hiệp với Phật tông, chắc chắn không có khả năng.
Thế gian này cũng có thứ tình cảm đơn giản mà cố chấp như vậy.
-Đánh ra một đóa hoa, đạo gia ta tiếp tục đánh cho ngươi nở hoa.
Cưỡi lên người Đại Tự Tại, Hạng Thanh Ngưu đã đánh cho đầu của Đại Tự Tại vùi sâu xuống đất. Lúc này thân hình của Đại Tự Tại nằm trên mặt đất, còn cái đầu thì hoàn toàn không nhìn thấy.
-Đao!
Hạng Thanh Ngưu quay đầu hô một câu.
Phương Giải rút Trực Lộ đao từ sau lưng ra, vận nội kình một cái, thân đao liền xuất hiện một tầng lửa màu vàng. Hắn ném Trực Lộ đao tới, Hạng Thanh Ngưu tiếp được, hai tay giơ Trực Lộ đao lên rồi đâm mạnh xuống.
-Y sẽ lột da!
Dương Kiên nhắc nhở:
-Trực tiếp giết chết, chớ để y có cơ hội thở dốc.
-Ta đã tính toán qua.
Phương Giải nhớ tới lúc trước đuổi theo Đại Tự Tại, Ngô Nhất Đạo trở về có kể lại tỉ mỉ cho hắn, còn có những tin tức mà về sau Kiêu Kỵ Giáo sửa sang lại.
-Mỗi một lần Đại Tự Tại lột da, cần một khoảng thời gian ngắn để tĩnh dưỡng. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn, y rất khó lại thi triển lại bí pháp quỷ dị kia. Nói cách khác, y không có khả năng sử dụng hai lần liên tiếp. Thế giới này vẫn còn có chút quy tắc, không cho phép điều quá mức tưởng tượng tồn tại.
Phương Giải trả lời.
Dương Kiên hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Phương Giải:
-Dường như ngươi biết rất nhiều việc.
Phương Giải gật đầu:
-Nhiều hơn so với dự đoán của ngươi. Ta đã quen với chuẩn bị từ trước rồi mới làm việc.
-Đây…là một thói quen tốt.
Dương Kiên không biết vì sao mình lại nói ra lời này, hoặc là có lẽ lúc này ông ta không biết phải nói gì. Hiện tại, trong lòng ông ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô lực khi từng đối mặt với Vạn Tinh Thần. Chỉ có điều, vô lực là vì lúc đó Vạn Tinh Thần có tu vị hùng mạnh. Mà đối diện với Phương Giải, là vì phán đoán đầy bình tĩnh của Phương Giải.
Chỉ là một thiếu niên, sao lại thần kỳ như vậy?
Ngay lúc Dương Kiên ngây người, dị biến xảy ra.
…
…
Ầm ầm!
Một tiếng nổ thật lớn phát ra từ chỗ Hạng Thanh Ngưu, theo sau đó Hạng Thanh Ngưu bị một sự chấn động hất bay lên trời. Tên béo này tuy khá mập mạp, nhưng phản ứng rất nhanh. Ở giữa không trung, y lộn người một cái, rồi rơi vững vàng xuống đất.
Chỉ có điều, sắc mặt của y đã thay đổi.
-Các ngươi…thực sự rất biết tính kế!
Tiếng lách cách vang lên từ chỗ Đại Tự Tại bên kia, đó tiếng do xương cốt phát ra. Tuy rất nhẹ, nhưng không thoát được tai của ba người. Dù sao tu vị của ba người này đủ để ngạo mạn quần hùng.
Đại Tự Tại nằm trên mặt đất, tay chống xuống đất, khớp xương vặn vẹo theo một góc độ khó tin rồi nhấc cái đầu của mình từ hố sâu lên. Lúc y xuất hiện ở trước mặt đám người Phương Giải, ngay cả đám người Phương Giải đều giật mình kinh hãi.
Tu vị của Hạng Thanh Ngưu không hề kém, nắm đấm mạnh cỡ nào?
Cho dù có nội kình tự động bảo vệ, nhưng lúc này Đại Tự Tại quả thực quá thê thảm. Ngũ quan của y đã bị tàn phá không còn đầy đủ, giống như y đang đeo mặt nạ da người nhăn nhúm, hơn nữa còn là tấm da người bị rớt một nửa.
Một con mắt của y đã bị Hạng Thanh Ngưu đánh nát, máu me nhày nhụa tràn ra từ hốc mắt trông mà sởn tóc gáy. Một bên mặt cũng không khá hơn, xương gò má lồi ra ngoài. Khuôn mặt vốn tuấn tú hoàn mỹ, lúc này mục nát giông như bị gậy gỗ chọc thủng mười bảy, mười tám lỗ.
Tuy nhiên, điều khiến người ta ghê tởm không phải là mặt của y, mà là cổ của y.
Nắm đấm của Hạng Thanh Ngưu đã làm bể mặt của y, cũng đã đánh gãy xương cổ của y. Mất đi xương cổ, cổ của y trở nên mềm giống như bùn, không chống nổi đầu. Cho nên đầu của y nghiêng sang một bên, hai tay nhiều lần chỉnh lại mà không được. Một khi tay buông lỏng, đầu liền nghiêng sang một bên.
Điều này làm cho Đại Tự Tại cực kỳ căm tức.
Bộ dáng cụp đầu xuống của y, nếu bị người thường nhìn thấy nhất định sẽ hoảng sợ hô lên, tưởng rằng đó là cương thi vừa mới bò ra từ hầm mộ.
-Phương Giải…nếu ta đoán không sai, thì tất cả đều là kế hoạch của ngươi?
Đại Tự Tại không thể giữ ngay ngắn được đầu, liền buông tha cho ý định này. Một bên mắt đã nát, chỉ còn một con mắt để nhìn, hiển nhiên y không thích ứng.
Cũng không biết dây thanh cũng bị phá hủy hay là thế nào, mà thanh âm của y rất khó nghe.
-Thật sự rất tốt…ngươi tính kế rất nhiều. Lúc ngươi biết Dương Kiên giữ ta ở bên cạnh, có phải đã nghĩ tới Dương Kiên sớm muộn gì cũng diệt trừ ta phải không? Mà khi ngươi nghĩ tới điểm này, ngươi liền bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay…
Đại Tự Tại dùng con mắt còn lại nhìn Phương Giải đầy vẻ âm tàn:
-Ngươi biết Phật tông có bí pháp hoa sen, có thể chạy trốn, cho nên ngươi cố ý không ra tay, mà một mực chờ đợi, cũng là bức bách Dương Kiên sử dụng một kích mạnh nhất. Sau đó ngươi dùng kết giới để vây khốn ta…không thể không nói, kế hoạch này thật quá tốt, kín mít không một kẽ hở.
-Sớm biết hôm nay lại phiền toái như vậy, thì ngày đó ta đã giết hai người các ngươi rồi…Nhưng cũng là do ngày đó ta đánh giá thấp hai ngươi.
Ngữ khí của Đại Tự Tại đầy căm tức và hối hận. Hiện tại y thực sự hối hận vì ngày đó không giết Phương Giải. Ngày đó y áp chế tu vị quyết chiến với Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, mục đích duy nhất chính là nâng cao tu vị bản thân. Bởi vì y biết tiếp theo mình phải đối mặt với Dương Kiên, người có một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần, cũng từng đánh bại La Diệu. Một người như vậy, Đại Tự Tại sao có thể không chuẩn bị nhiều hơn được?
Y quả thực đánh giá thấp Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, áp chế tu vị hơi nhiều, cho nên ngày đó đúng là lưỡng bại câu thương, không còn lực để giết chết Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu.
Hôm nay hai người này lại khiến cho y nhức đầu.
Y không cần gương, cũng biết bộ dáng hiện tại của mình thê thảm tới mức nào. Một kẻ coi trọng tướng mạo như y, sao có thể nhẫn nhịn được?
Lúc ở Trường An, Phương Giải gặp một tăng nhân Phật tông luôn tìm kiếm bụi trong lòng, tên là Trần Nhai. Trần Nhai biết trong lòng mình có một gông cùm xiềng xích cản trở việc tu hành, cho nên y một lòng muốn tìm kiếm cái bụi kia rồi quét đi. Nhưng dù tới lúc cuối cùng, Trần Nhai vẫn không thể xác định bụi trong lòng là gì.
Phương Giải đột nhiên nghĩ tới Trần Nhai, vì thế hắn không nhịn được thở dài.
Bụi trong lòng Đại Tự Tại, chính là tướng mạo của y.
-Khâm phục!
Đại Tự Tại cắn răng nói hai chữ, sự oán độc và phẫn nộ khiến cho người ta nghe mà run rẩy.
-Đáng tiếc rằng…ngươi ngàn tính vạn tính, lại tính sai một chuyện.
Đại Tự Tại cười dữ tợn, y rõ ràng vẫn còn cười.
-Chỗ dựa lớn nhất của ta vốn không phải là hoa sen, bất kể là bạch liên hay kim liên…mà là địa thế. Người tu hành cần nhất là thứ gì? Nguyên khí thiên địa….Kỳ thực điều căn bản của người tu hành không phải là nguyên khí thiên địa, mà là thiên nguyên khí…Các ngươi đang vận dụng là nguyên khí xung quanh, mà ta tu luyện là nguyên khí trong đất…Hạng Thanh Ngưu, ngươi không nên đánh ta tàn độc như vậy, hơn nữa nện ta vào trong đất.
Tuy khuôn mặt của Đại Tự Tại tàn phá, nhưng đám người Phương Giải vẫn có thể cảm giác được sự kiêu ngạo trên khuôn mặt của y:
-CHỉ cần cơ thể ta còn trên mặt đất, vậy thì ta sẽ không thua…vĩnh viễn không thua.
Lúc nói ra lời này, Đại Tự Tại gần như là gào thét, sau đó y lao mạnh về phía. Kiểu chạy của y cực kỳ quỷ dị, đầu cụp xuống, lúc chạy đầu không ngừng lắc lư.
-Cho dù chết!
Đại Tự Tại gào lên:
-Ta cũng phải kéo theo các ngươi!
Y vừa chạy, ở phần bụng của y vừa sáng lên. Đây không phải là lần đầu tiên Phương Giải trông thấy cảnh tượng này, hắn từng đối mặt với uy lực của một người tu hành tự phát nổ.
Mà người như Đại Tự Tại, một khi phát nổ, sẽ đáng sợ nhường nào?
-Đúng vậy a.
Phương Giải bỗng nhiên cười cười:
-Ngươi tu luyện không phải là thiên nguyên khí, mà là địa nguyên khí…ngay từ đầu ta đã biết, cho nên…ta sao có thể quên được?
Nghe thấy câu này, Đại Tự Tại liền cứng đờ người.
Không đợi y kịp phản ứng, phần bụng của y bỗng nhiên nổ thành cái hố. Một ngọn lửa màu vàng đốt ra từ bụng y, nhanh chóng lan ra toàn thân của y. Sau một lát, Đại Tự Tại bị ngọn lửa màu vàng cắn nuốt.
-Kỳ thực…ngươi tính sai một việc.
Phương Giải lắc đầu:
-Ngươi biết ta có thất mạch lực, biết vô hình lực trong thất mạch…nhưng vì sao ngươi không đề phòng? Đại địa ở dưới chân ngươi, cũng ở dưới chân ta, nhưng ngươi vẫn đang ở trong kết giới của ta…ngươi muốn mượn địa thế, chính là mượn địa thế từ kết giới của ta. Nếu ngươi muốn…ta cho ngươi một ít!
Hắn vừa nói xong, ngọn lửa trên người Đại Tự Tại càng bốc lên mãnh liệt.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, có tiếng kêu thê lương ở bên trong.
Ông ta biết xảy ra chuyện gì, nhưng lại bất lực.
Thời khắc đóa sen màu vàng bao Đại Tự Tại lại, y nhất định đã dùng bí pháp nào đó để bỏ chạy. Đại Tự Tại muốn tránh một kích Thần Uy của ông ta, mà ngay lúc ông ta gần như thực hiện được, thì Phương Giải lại dùng kết giới bao Đại Tự Tại lại, khiến cho Đại Tự Tại không chạy thoát được.
Mà Hạng Thanh Ngưu biết Phương Giải sẽ rất khó khăn nếu dùng kết giới nhốt Đại Tự Tại, cho nên y dùng đạo tâm của mình gia cố cho kết giới của Phương Giải.
Đại Tự Tại tưởng rằng mình đã trốn rất xa, nhưng y lại không ngờ rằng bị kết giới của Phương Giải vây tại chỗ. Nếu Đại Tự Tại có đề phòng, thì y đã không bị Hạng Thanh Ngưu đánh lén. Chính vì Đại Tự Tại quá tự tin, hơn nữa bí thuật chạy trốn bằng hoa sen này chưa từng có người nào phá giải được, cho nên y mới bị một quyền của Hạng Thanh Ngưu đánh bay.
Hạng Thanh Ngưu từng giao thủ với Đại Tự Tại ở Đại Luân Tự. Lúc đó đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu mới sơ khai, chưa phải là đối thủ của Đại Tự Tại. Nếu không phải Dương Kỳ quay lại cứu y, thì Hạng Thanh Ngưu đã chết trong tay Đại Tự Tại rồi.
Hôm nay, Hạng Thanh Ngưu phát tiết hết sự tức giận trong lòng.
Y không ngừng tung quyền, mỗi quyền đều đánh vào mặt Đại Tự Tại. Lại nói tiếp, Hạng Thanh Ngưu cực kỳ căm hận khuôn mặt của Đại Tự Tại. Rõ ràng là một kẻ âm tàn giả dối, lại sinh ra một khuôn mặt đẹp đẽ hiền lành. Hạng Thanh Ngưu điều dối trá nhất thiên hạ cùng lắm cũng chỉ như vậy, cho nên y không giận mới là lạ.
Chẳng qua, với tu vị của Đại Tự Tại, cho dù bị áp chế thì cũng có thể phản kháng trong nháy mắt. Cho dù bản thân Đại Tự Tại chưa kịp phản ứng, thì nội kình của y cũng vô thức làm ra phản ứng. Mỗi một lần nắm đấm của Hạng Thanh Ngưu vung xuống, nội kình của Đại Tự Tại đều tự động bố trí phòng ngự.
Tuy bị động phòng ngự không thể bằng được chủ động, nhưng Hạng Thanh Ngưu không dễ gì xử lý được Đại Tự Tại. Mỗi một lần nắm đấm của y vung xuống, chỗ bị đánh của Đại Tự Tại đều xuất hiện một đóa hoa sen trong suốt, ngăn cản phần lớn lực lượng của Đại Tự Tại.
Nếu không phải vì vậy, thì chỉ sợ Đại Tự Tại đã bị Hạng Thanh Ngưu đánh thành đống bùn nát rồi.
-Thực con mẹ nó kỳ quái!
Hạng Thanh Ngưu cưỡi lên người Đại Tự Tại, hai tay không ngừng đập xuống, mỗi lần lại mạnh hơn, mỗi kích lại khiến mặt đất chấn động. Cảnh tượng này giống như vẩy một tầng cát lên cái trống, đánh vào cái trống, cát sẽ bật lên. Hiện tại đại địa xung quanh Hạng Thanh Ngưu chính là mặt trống, mỗi một lần y vung quyền xuống, đá vụn và bụi bặm lại bật lên.
-Xem ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
-Xem ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
-Xem con mẹ ngươi còn bao nhiêu đóa hoa!
Hạng Thanh Ngưu vừa đánh vừa hô, phát tiết hận thù và tức giận trong lòng.
Hạng Thanh Ngưu vẫn cho rằng mình không phải là người có đại giác ngộ. Y cũng không lý giải được vì sao lúc trước Dương Kỳ cứ cố chấp đi về phía tây diệt Phật như vậy. Nhưng y rõ ràng cũng như tin tưởng vào một chuyện, đó là Nhị sư huynh của y luôn làm đúng. Cho dù người khác nói sai, người khác không hiểu, cho dù chính y cũng không thể hiểu, thì y vẫn cho rằng Nhị sư huynh đúng.
Mặc kệ Dương Kỳ làm gì, Hạng Thanh Ngưu đều không cho rằng sai.
Cái hận này không phải là Hạng Thanh Ngưu hận Phật tông. Y vốn không liên quan gì tới Phật tông, tất cả là từ Dương Kỳ. Dương Kỳ đồng quy vu tận với Đại Luân Minh Vương, giờ bảo y thỏa hiệp với Phật tông, chắc chắn không có khả năng.
Thế gian này cũng có thứ tình cảm đơn giản mà cố chấp như vậy.
-Đánh ra một đóa hoa, đạo gia ta tiếp tục đánh cho ngươi nở hoa.
Cưỡi lên người Đại Tự Tại, Hạng Thanh Ngưu đã đánh cho đầu của Đại Tự Tại vùi sâu xuống đất. Lúc này thân hình của Đại Tự Tại nằm trên mặt đất, còn cái đầu thì hoàn toàn không nhìn thấy.
-Đao!
Hạng Thanh Ngưu quay đầu hô một câu.
Phương Giải rút Trực Lộ đao từ sau lưng ra, vận nội kình một cái, thân đao liền xuất hiện một tầng lửa màu vàng. Hắn ném Trực Lộ đao tới, Hạng Thanh Ngưu tiếp được, hai tay giơ Trực Lộ đao lên rồi đâm mạnh xuống.
-Y sẽ lột da!
Dương Kiên nhắc nhở:
-Trực tiếp giết chết, chớ để y có cơ hội thở dốc.
-Ta đã tính toán qua.
Phương Giải nhớ tới lúc trước đuổi theo Đại Tự Tại, Ngô Nhất Đạo trở về có kể lại tỉ mỉ cho hắn, còn có những tin tức mà về sau Kiêu Kỵ Giáo sửa sang lại.
-Mỗi một lần Đại Tự Tại lột da, cần một khoảng thời gian ngắn để tĩnh dưỡng. Hiện tại trong khoảng thời gian ngắn, y rất khó lại thi triển lại bí pháp quỷ dị kia. Nói cách khác, y không có khả năng sử dụng hai lần liên tiếp. Thế giới này vẫn còn có chút quy tắc, không cho phép điều quá mức tưởng tượng tồn tại.
Phương Giải trả lời.
Dương Kiên hơi sửng sốt, sau đó nhìn về phía Phương Giải:
-Dường như ngươi biết rất nhiều việc.
Phương Giải gật đầu:
-Nhiều hơn so với dự đoán của ngươi. Ta đã quen với chuẩn bị từ trước rồi mới làm việc.
-Đây…là một thói quen tốt.
Dương Kiên không biết vì sao mình lại nói ra lời này, hoặc là có lẽ lúc này ông ta không biết phải nói gì. Hiện tại, trong lòng ông ta bỗng nhiên sinh ra cảm giác vô lực khi từng đối mặt với Vạn Tinh Thần. Chỉ có điều, vô lực là vì lúc đó Vạn Tinh Thần có tu vị hùng mạnh. Mà đối diện với Phương Giải, là vì phán đoán đầy bình tĩnh của Phương Giải.
Chỉ là một thiếu niên, sao lại thần kỳ như vậy?
Ngay lúc Dương Kiên ngây người, dị biến xảy ra.
…
…
Ầm ầm!
Một tiếng nổ thật lớn phát ra từ chỗ Hạng Thanh Ngưu, theo sau đó Hạng Thanh Ngưu bị một sự chấn động hất bay lên trời. Tên béo này tuy khá mập mạp, nhưng phản ứng rất nhanh. Ở giữa không trung, y lộn người một cái, rồi rơi vững vàng xuống đất.
Chỉ có điều, sắc mặt của y đã thay đổi.
-Các ngươi…thực sự rất biết tính kế!
Tiếng lách cách vang lên từ chỗ Đại Tự Tại bên kia, đó tiếng do xương cốt phát ra. Tuy rất nhẹ, nhưng không thoát được tai của ba người. Dù sao tu vị của ba người này đủ để ngạo mạn quần hùng.
Đại Tự Tại nằm trên mặt đất, tay chống xuống đất, khớp xương vặn vẹo theo một góc độ khó tin rồi nhấc cái đầu của mình từ hố sâu lên. Lúc y xuất hiện ở trước mặt đám người Phương Giải, ngay cả đám người Phương Giải đều giật mình kinh hãi.
Tu vị của Hạng Thanh Ngưu không hề kém, nắm đấm mạnh cỡ nào?
Cho dù có nội kình tự động bảo vệ, nhưng lúc này Đại Tự Tại quả thực quá thê thảm. Ngũ quan của y đã bị tàn phá không còn đầy đủ, giống như y đang đeo mặt nạ da người nhăn nhúm, hơn nữa còn là tấm da người bị rớt một nửa.
Một con mắt của y đã bị Hạng Thanh Ngưu đánh nát, máu me nhày nhụa tràn ra từ hốc mắt trông mà sởn tóc gáy. Một bên mặt cũng không khá hơn, xương gò má lồi ra ngoài. Khuôn mặt vốn tuấn tú hoàn mỹ, lúc này mục nát giông như bị gậy gỗ chọc thủng mười bảy, mười tám lỗ.
Tuy nhiên, điều khiến người ta ghê tởm không phải là mặt của y, mà là cổ của y.
Nắm đấm của Hạng Thanh Ngưu đã làm bể mặt của y, cũng đã đánh gãy xương cổ của y. Mất đi xương cổ, cổ của y trở nên mềm giống như bùn, không chống nổi đầu. Cho nên đầu của y nghiêng sang một bên, hai tay nhiều lần chỉnh lại mà không được. Một khi tay buông lỏng, đầu liền nghiêng sang một bên.
Điều này làm cho Đại Tự Tại cực kỳ căm tức.
Bộ dáng cụp đầu xuống của y, nếu bị người thường nhìn thấy nhất định sẽ hoảng sợ hô lên, tưởng rằng đó là cương thi vừa mới bò ra từ hầm mộ.
-Phương Giải…nếu ta đoán không sai, thì tất cả đều là kế hoạch của ngươi?
Đại Tự Tại không thể giữ ngay ngắn được đầu, liền buông tha cho ý định này. Một bên mắt đã nát, chỉ còn một con mắt để nhìn, hiển nhiên y không thích ứng.
Cũng không biết dây thanh cũng bị phá hủy hay là thế nào, mà thanh âm của y rất khó nghe.
-Thật sự rất tốt…ngươi tính kế rất nhiều. Lúc ngươi biết Dương Kiên giữ ta ở bên cạnh, có phải đã nghĩ tới Dương Kiên sớm muộn gì cũng diệt trừ ta phải không? Mà khi ngươi nghĩ tới điểm này, ngươi liền bắt đầu chuẩn bị cho ngày hôm nay…
Đại Tự Tại dùng con mắt còn lại nhìn Phương Giải đầy vẻ âm tàn:
-Ngươi biết Phật tông có bí pháp hoa sen, có thể chạy trốn, cho nên ngươi cố ý không ra tay, mà một mực chờ đợi, cũng là bức bách Dương Kiên sử dụng một kích mạnh nhất. Sau đó ngươi dùng kết giới để vây khốn ta…không thể không nói, kế hoạch này thật quá tốt, kín mít không một kẽ hở.
-Sớm biết hôm nay lại phiền toái như vậy, thì ngày đó ta đã giết hai người các ngươi rồi…Nhưng cũng là do ngày đó ta đánh giá thấp hai ngươi.
Ngữ khí của Đại Tự Tại đầy căm tức và hối hận. Hiện tại y thực sự hối hận vì ngày đó không giết Phương Giải. Ngày đó y áp chế tu vị quyết chiến với Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, mục đích duy nhất chính là nâng cao tu vị bản thân. Bởi vì y biết tiếp theo mình phải đối mặt với Dương Kiên, người có một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần, cũng từng đánh bại La Diệu. Một người như vậy, Đại Tự Tại sao có thể không chuẩn bị nhiều hơn được?
Y quả thực đánh giá thấp Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, áp chế tu vị hơi nhiều, cho nên ngày đó đúng là lưỡng bại câu thương, không còn lực để giết chết Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu.
Hôm nay hai người này lại khiến cho y nhức đầu.
Y không cần gương, cũng biết bộ dáng hiện tại của mình thê thảm tới mức nào. Một kẻ coi trọng tướng mạo như y, sao có thể nhẫn nhịn được?
Lúc ở Trường An, Phương Giải gặp một tăng nhân Phật tông luôn tìm kiếm bụi trong lòng, tên là Trần Nhai. Trần Nhai biết trong lòng mình có một gông cùm xiềng xích cản trở việc tu hành, cho nên y một lòng muốn tìm kiếm cái bụi kia rồi quét đi. Nhưng dù tới lúc cuối cùng, Trần Nhai vẫn không thể xác định bụi trong lòng là gì.
Phương Giải đột nhiên nghĩ tới Trần Nhai, vì thế hắn không nhịn được thở dài.
Bụi trong lòng Đại Tự Tại, chính là tướng mạo của y.
-Khâm phục!
Đại Tự Tại cắn răng nói hai chữ, sự oán độc và phẫn nộ khiến cho người ta nghe mà run rẩy.
-Đáng tiếc rằng…ngươi ngàn tính vạn tính, lại tính sai một chuyện.
Đại Tự Tại cười dữ tợn, y rõ ràng vẫn còn cười.
-Chỗ dựa lớn nhất của ta vốn không phải là hoa sen, bất kể là bạch liên hay kim liên…mà là địa thế. Người tu hành cần nhất là thứ gì? Nguyên khí thiên địa….Kỳ thực điều căn bản của người tu hành không phải là nguyên khí thiên địa, mà là thiên nguyên khí…Các ngươi đang vận dụng là nguyên khí xung quanh, mà ta tu luyện là nguyên khí trong đất…Hạng Thanh Ngưu, ngươi không nên đánh ta tàn độc như vậy, hơn nữa nện ta vào trong đất.
Tuy khuôn mặt của Đại Tự Tại tàn phá, nhưng đám người Phương Giải vẫn có thể cảm giác được sự kiêu ngạo trên khuôn mặt của y:
-CHỉ cần cơ thể ta còn trên mặt đất, vậy thì ta sẽ không thua…vĩnh viễn không thua.
Lúc nói ra lời này, Đại Tự Tại gần như là gào thét, sau đó y lao mạnh về phía. Kiểu chạy của y cực kỳ quỷ dị, đầu cụp xuống, lúc chạy đầu không ngừng lắc lư.
-Cho dù chết!
Đại Tự Tại gào lên:
-Ta cũng phải kéo theo các ngươi!
Y vừa chạy, ở phần bụng của y vừa sáng lên. Đây không phải là lần đầu tiên Phương Giải trông thấy cảnh tượng này, hắn từng đối mặt với uy lực của một người tu hành tự phát nổ.
Mà người như Đại Tự Tại, một khi phát nổ, sẽ đáng sợ nhường nào?
-Đúng vậy a.
Phương Giải bỗng nhiên cười cười:
-Ngươi tu luyện không phải là thiên nguyên khí, mà là địa nguyên khí…ngay từ đầu ta đã biết, cho nên…ta sao có thể quên được?
Nghe thấy câu này, Đại Tự Tại liền cứng đờ người.
Không đợi y kịp phản ứng, phần bụng của y bỗng nhiên nổ thành cái hố. Một ngọn lửa màu vàng đốt ra từ bụng y, nhanh chóng lan ra toàn thân của y. Sau một lát, Đại Tự Tại bị ngọn lửa màu vàng cắn nuốt.
-Kỳ thực…ngươi tính sai một việc.
Phương Giải lắc đầu:
-Ngươi biết ta có thất mạch lực, biết vô hình lực trong thất mạch…nhưng vì sao ngươi không đề phòng? Đại địa ở dưới chân ngươi, cũng ở dưới chân ta, nhưng ngươi vẫn đang ở trong kết giới của ta…ngươi muốn mượn địa thế, chính là mượn địa thế từ kết giới của ta. Nếu ngươi muốn…ta cho ngươi một ít!
Hắn vừa nói xong, ngọn lửa trên người Đại Tự Tại càng bốc lên mãnh liệt.
Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, có tiếng kêu thê lương ở bên trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.