Chương 122: Ngươi phải nhớ kỹ ba người (1)
Trí Bạch
22/01/2017
- Ta biết Lạc gia của Hồng Tụ Chiêu dạy ngươi chút bản lĩnh, lần trước sau khi ngươi vào Sướng Xuân Viên bệ hạ có ấn tượng không tệ với ngươi, nhưng điều này cũng không đại biểu đảm bảo ngươi có thể vào Diễn Vũ Viện, ngươi cũng xuất thân quan quân Đại Tùy, như vậy ngươi hẳn biết, Chu viện trưởng của Diễn Vũ Viện là một người đặc biệt quái đản, người bệ hạ thích, chưa chắc y đã thích. Mà chuyện Diễn Vũ Viện bệ hạ tuyệt đối không can thiệp quá nhiều vào đâu.
Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay ra hiệu nha hoàn đến đổi trà, một bình Đại Hồng Bào mới bỏ thêm ba lượt nước đã đổ, không thể không nói cuộc sống của nhà giàu nhất đặc biệt xa xỉ. Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn được xưng là thêm chín lượt nước mà không hề giảm mùi hoa quế, lá trà đắt như thế chỉ ngâm ba lượt đã bỏ đi, cho nên khóe miệng của Phương Giải không kìm nổi khẽ hếch lên.Nhưng Ngô Nhất Đạo lại không hề để ý động tác nhỏ này của hắn, cười cười nói:
- Ta cũng rất tiếc, bởi vì ta dùng bạc thật để mua về. Nhưng con người sau khi tới trình độ cao nhất định thì rất nhiều chuyện không tự chủ được, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ rất tự nhiên. Tỷ như uống trà, nếu bị người ta biết ta thật sự pha nước một bình trà tới chín lần, lan truyền ra ngoài sẽ bị cười nhạo không ít đấy.
Ông ta đứng lên đi đến bên hồ hít thật sâu không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, vốn định cảm thán một câu, chợt nhớ vừa rồi Phương Giải tiểu cách đó không xa, ông ta lập tức quay người trở lại:
- Ta chưa bao giờ sợ bị cười nhạo, nhưng cửa hàng của ta thì sợ. Ngươi nên hiểu, tới tình trạng này của ta rồi, bất luận một tin tức không hay nào cũng đều ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta. Tỷ như, nếu một bình trà này ta thật sự pha tới chín lần mới vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có người suy đoán, trong tay ta không còn nhiều tiền bạc nữa, bằng không sẽ không keo kiệt như thế.- Sau đó thì như nào?
Ông ta hỏi Phương Giải.
Phương Giải không cần nghĩ đáp luôn:
- Những người trước đây cấp hàng cho ông mà chưa bắt phải trả tiền ngay sẽ lập tức chạy tới thăm dò. Thăm dò cũng không sao, nhưng luôn có một số ít kẻ ngu dốt sẽ tin lời đồn. Khi những kẻ ngu dốt này tới càng ngày càng nhiều, dù là Hóa Thông Thiên Hạ Hành thực lực có hùng hầu đến đâu cũng không ngăn được con kiến đào huyệt đào từng chút ra bên ngoài, sợ nhất ...là kiến đào quá nhiều, một cơn sóng đánh tới đê đập cũng phải lung lay sắp đổ.
- Thông minh.Ngô Nhất Đạo cười cười, chỉ chỉ vào viện tử của mình nói:
- Trên người ta bây giờ có một tước vị, cho nên làm việc phải khiêm tốn, nhưng khiếm tốn thì phải tùy từng chỗ, việc nhỏ không đáng kể có thể tỏ thái độ cao một chút, hữu ích vô hại.
Phương Giải gật đầu nói:
- Thật ra tôi vẫn cảm thấy người làm ăn đều rất đáng sợ.
- Vì sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Thoạt nhìn địa vị của người buôn bán tại Đại Tùy không cao, gặp nhau nơi ngõ hẹp, dù gặp phải một nông phu nghèo rớt mùng tơi, người làm ăn cũng muốn nhườngđường. Nhưng đây là chuyện bên ngoài, còn bên trong, người làm ăn có khi có những thủ đoạn khiến nông phu chết không có chỗ chôn.
- Lời này quá u ám đấy.
Ngô Nhất Đạo khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co ở đề tài này nữa:
- Nghe nói ngươi không biết dùng biện pháp gì mà ngay cả Đại học sĩ đức cao trọng vọng trong triều cũng lừa gạt được. Mấy ngày trước cùng các Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ thưởng thức trà, hai vị đại nhân này khen ngươi không dứt miệng.
- Văn nhân thuần túy, so với quan viên thuần túy thì yêu thích hơn.
Phương Giải cười cười nói.- Ánh mắt ngươi nhìn người sao lại luôn u ám như vậy... Ngô Nhất Đạo lườm hắn:
- Tuy nhiên ngươi nói không sai, mấy vị Đại học sĩ kia tuy rằng cũng đều xuất thân danh môn, hơn nữa trong xương cốt cao ngạo luôn khiến người ta không thoải mái, nhưng họ ở trong quan trường cũng không quá trọng môn đệ so với người khác. Đều nói văn nhân tương khinh cũng không hẳn là như thế, mấy vị Đại học sĩ kia đến trình độ cao như bọn họ cũng không cần phải tranh giành đấu thắng với người ta, ngoại trừ so học thức ra có thể so sánh thì chỉ còn khí độ. Cho nên bọn họ có thể dung nạp người ta, không thể dung nạp cũng phải dung nạp, cũng thích lôi kéo những thanh niên tài tuấn làm môn hạ của mình, nói một cách hoa mỹ là chỉ điểm đề bạt những học trò tuổi trẻ tài cao, thật ra cũng chính là tạo mặt mũi cho mình.
Hắn cười nói:- Ông chưa được thấy đâu, mấy vị Đại học sĩ kia khi ngồi cùng một chỗ đều ồn ào so môn đệ của ai nhiều hơn. Tình cảnh vô cùng nhàm chán. Người có đệ tử nhiều thì không sao, người có đệ tử ít một chút, thì lại so xem đệ tử của ai làm quan lớn hơn, không so bằng thì lại so tiền đồ đệ tử, so tài học đệ tử, đến cuối cùng thì tranh cãi nhau mặt đỏ tía tai chỉ hận không thể động tay động chân với nhau thôi.
- Nhưng có một dạng...
Ngô Nhất Đạo tổng kết:
- Bọn họ có thể dung nạp người, cũng vui vẻ biểu lộ khí độ của mình ra trợ giúp nhân tài mới xuất hiện. Nhưng bọn họ không chấp nhận được trước khi mình chết, người trẻ tuổi leo lên đầu mình. Đương nhiên, nếu có biện pháp bọn họ thậm chí không muốn sau khi mình chết có người leo lên đầu họ. Cho nên...mặc kệ sau nàyngươi đắc thế như nào, đối với họ phải biểu hiện đầy đủ khiêm tốn và tôn trọng. Nhóm Đại học sĩ nhìn như không có quyền nhưng trong tay họ có rất nhiều đệ tử, đó chính là tiền vốn đó. Môn hạ của ai mà không có người từng làm Thượng thư Thị lang chứ? Không làm Tướng quân Đại tướng quân chứ?
- Đa tạ!
Phương Giải chân thành cúi đầu.
Ngô Nhất Đạo khoát tay áo nói:
- Chỉ có điều hôm nay hưng trí, cho nên rảnh rỗi nói chuyện phiếm với ngươi vài câu. Nếu như ngươi thật sự nói lời cảm tạ, ngược lại không thú vị rồi. Ta không thu bạc mua tin tức mua học vấn của ngươi, ngươi cũng không cần phải nói cảm ơn, đương nhiên, nếu như ngươi thấy băn khoăn, cấp bạc cho ta dù là một lượng ta cũngkhông chê ít.
Phương Giải cười cười, trong lòng rất ấm áp. Tuy rằng hắn biết Ngô Nhất Đạo có thể trở thành thương nhân giàu có bậc nhất Đại Tùy tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian và phí võ mồm với một tiểu bối vô danh, nhưng trước đó trong lời nói của ông ta vô ý cố ý đều nhắc nhở hắn, đây là ân tình rồi.
- Nói tới, ta là một thương nhân.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Ta chỉ trọng lợi ích, nói nhiều với ngươi như vậy vì ta cảm thấy ngươi có tiền đồ, lấy lòng trước dầu gì cũng hữu ích hơn là sau này ngươi nổi danh rồi mới lôi kéo. Giờ tâm sự với ngươi tuy rằng không được coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng dầu gì so với qua vài năm dệt hoa trên gấm dễ khiến ngươi nhớ ta hơn.Thẳng thắn thành khẩn, sự thẳng thắn thành khẩn khó gặp trên người thương nhân.
- Không thể ngờ được ngài lại nói như vậy, thật sự là cảm kích.
Phương Giải thực sự cầu thị trả lời.
- Dối trá.
Ngô Nhất Đạo lườm hắn một cái, cười cười hỏi:
- Ngươi có biết bí quyết thành công nhất của ta là gì không? Đăng bởi: admin
Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay ra hiệu nha hoàn đến đổi trà, một bình Đại Hồng Bào mới bỏ thêm ba lượt nước đã đổ, không thể không nói cuộc sống của nhà giàu nhất đặc biệt xa xỉ. Đại Hồng Bào Vũ Di Sơn được xưng là thêm chín lượt nước mà không hề giảm mùi hoa quế, lá trà đắt như thế chỉ ngâm ba lượt đã bỏ đi, cho nên khóe miệng của Phương Giải không kìm nổi khẽ hếch lên.Nhưng Ngô Nhất Đạo lại không hề để ý động tác nhỏ này của hắn, cười cười nói:
- Ta cũng rất tiếc, bởi vì ta dùng bạc thật để mua về. Nhưng con người sau khi tới trình độ cao nhất định thì rất nhiều chuyện không tự chủ được, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ rất tự nhiên. Tỷ như uống trà, nếu bị người ta biết ta thật sự pha nước một bình trà tới chín lần, lan truyền ra ngoài sẽ bị cười nhạo không ít đấy.
Ông ta đứng lên đi đến bên hồ hít thật sâu không khí mang theo mùi vị ẩm ướt, vốn định cảm thán một câu, chợt nhớ vừa rồi Phương Giải tiểu cách đó không xa, ông ta lập tức quay người trở lại:
- Ta chưa bao giờ sợ bị cười nhạo, nhưng cửa hàng của ta thì sợ. Ngươi nên hiểu, tới tình trạng này của ta rồi, bất luận một tin tức không hay nào cũng đều ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta. Tỷ như, nếu một bình trà này ta thật sự pha tới chín lần mới vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có người suy đoán, trong tay ta không còn nhiều tiền bạc nữa, bằng không sẽ không keo kiệt như thế.- Sau đó thì như nào?
Ông ta hỏi Phương Giải.
Phương Giải không cần nghĩ đáp luôn:
- Những người trước đây cấp hàng cho ông mà chưa bắt phải trả tiền ngay sẽ lập tức chạy tới thăm dò. Thăm dò cũng không sao, nhưng luôn có một số ít kẻ ngu dốt sẽ tin lời đồn. Khi những kẻ ngu dốt này tới càng ngày càng nhiều, dù là Hóa Thông Thiên Hạ Hành thực lực có hùng hầu đến đâu cũng không ngăn được con kiến đào huyệt đào từng chút ra bên ngoài, sợ nhất ...là kiến đào quá nhiều, một cơn sóng đánh tới đê đập cũng phải lung lay sắp đổ.
- Thông minh.Ngô Nhất Đạo cười cười, chỉ chỉ vào viện tử của mình nói:
- Trên người ta bây giờ có một tước vị, cho nên làm việc phải khiêm tốn, nhưng khiếm tốn thì phải tùy từng chỗ, việc nhỏ không đáng kể có thể tỏ thái độ cao một chút, hữu ích vô hại.
Phương Giải gật đầu nói:
- Thật ra tôi vẫn cảm thấy người làm ăn đều rất đáng sợ.
- Vì sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Thoạt nhìn địa vị của người buôn bán tại Đại Tùy không cao, gặp nhau nơi ngõ hẹp, dù gặp phải một nông phu nghèo rớt mùng tơi, người làm ăn cũng muốn nhườngđường. Nhưng đây là chuyện bên ngoài, còn bên trong, người làm ăn có khi có những thủ đoạn khiến nông phu chết không có chỗ chôn.
- Lời này quá u ám đấy.
Ngô Nhất Đạo khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục giằng co ở đề tài này nữa:
- Nghe nói ngươi không biết dùng biện pháp gì mà ngay cả Đại học sĩ đức cao trọng vọng trong triều cũng lừa gạt được. Mấy ngày trước cùng các Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ thưởng thức trà, hai vị đại nhân này khen ngươi không dứt miệng.
- Văn nhân thuần túy, so với quan viên thuần túy thì yêu thích hơn.
Phương Giải cười cười nói.- Ánh mắt ngươi nhìn người sao lại luôn u ám như vậy... Ngô Nhất Đạo lườm hắn:
- Tuy nhiên ngươi nói không sai, mấy vị Đại học sĩ kia tuy rằng cũng đều xuất thân danh môn, hơn nữa trong xương cốt cao ngạo luôn khiến người ta không thoải mái, nhưng họ ở trong quan trường cũng không quá trọng môn đệ so với người khác. Đều nói văn nhân tương khinh cũng không hẳn là như thế, mấy vị Đại học sĩ kia đến trình độ cao như bọn họ cũng không cần phải tranh giành đấu thắng với người ta, ngoại trừ so học thức ra có thể so sánh thì chỉ còn khí độ. Cho nên bọn họ có thể dung nạp người ta, không thể dung nạp cũng phải dung nạp, cũng thích lôi kéo những thanh niên tài tuấn làm môn hạ của mình, nói một cách hoa mỹ là chỉ điểm đề bạt những học trò tuổi trẻ tài cao, thật ra cũng chính là tạo mặt mũi cho mình.
Hắn cười nói:- Ông chưa được thấy đâu, mấy vị Đại học sĩ kia khi ngồi cùng một chỗ đều ồn ào so môn đệ của ai nhiều hơn. Tình cảnh vô cùng nhàm chán. Người có đệ tử nhiều thì không sao, người có đệ tử ít một chút, thì lại so xem đệ tử của ai làm quan lớn hơn, không so bằng thì lại so tiền đồ đệ tử, so tài học đệ tử, đến cuối cùng thì tranh cãi nhau mặt đỏ tía tai chỉ hận không thể động tay động chân với nhau thôi.
- Nhưng có một dạng...
Ngô Nhất Đạo tổng kết:
- Bọn họ có thể dung nạp người, cũng vui vẻ biểu lộ khí độ của mình ra trợ giúp nhân tài mới xuất hiện. Nhưng bọn họ không chấp nhận được trước khi mình chết, người trẻ tuổi leo lên đầu mình. Đương nhiên, nếu có biện pháp bọn họ thậm chí không muốn sau khi mình chết có người leo lên đầu họ. Cho nên...mặc kệ sau nàyngươi đắc thế như nào, đối với họ phải biểu hiện đầy đủ khiêm tốn và tôn trọng. Nhóm Đại học sĩ nhìn như không có quyền nhưng trong tay họ có rất nhiều đệ tử, đó chính là tiền vốn đó. Môn hạ của ai mà không có người từng làm Thượng thư Thị lang chứ? Không làm Tướng quân Đại tướng quân chứ?
- Đa tạ!
Phương Giải chân thành cúi đầu.
Ngô Nhất Đạo khoát tay áo nói:
- Chỉ có điều hôm nay hưng trí, cho nên rảnh rỗi nói chuyện phiếm với ngươi vài câu. Nếu như ngươi thật sự nói lời cảm tạ, ngược lại không thú vị rồi. Ta không thu bạc mua tin tức mua học vấn của ngươi, ngươi cũng không cần phải nói cảm ơn, đương nhiên, nếu như ngươi thấy băn khoăn, cấp bạc cho ta dù là một lượng ta cũngkhông chê ít.
Phương Giải cười cười, trong lòng rất ấm áp. Tuy rằng hắn biết Ngô Nhất Đạo có thể trở thành thương nhân giàu có bậc nhất Đại Tùy tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian và phí võ mồm với một tiểu bối vô danh, nhưng trước đó trong lời nói của ông ta vô ý cố ý đều nhắc nhở hắn, đây là ân tình rồi.
- Nói tới, ta là một thương nhân.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Ta chỉ trọng lợi ích, nói nhiều với ngươi như vậy vì ta cảm thấy ngươi có tiền đồ, lấy lòng trước dầu gì cũng hữu ích hơn là sau này ngươi nổi danh rồi mới lôi kéo. Giờ tâm sự với ngươi tuy rằng không được coi là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng dầu gì so với qua vài năm dệt hoa trên gấm dễ khiến ngươi nhớ ta hơn.Thẳng thắn thành khẩn, sự thẳng thắn thành khẩn khó gặp trên người thương nhân.
- Không thể ngờ được ngài lại nói như vậy, thật sự là cảm kích.
Phương Giải thực sự cầu thị trả lời.
- Dối trá.
Ngô Nhất Đạo lườm hắn một cái, cười cười hỏi:
- Ngươi có biết bí quyết thành công nhất của ta là gì không? Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.