Chương 587: Ngươi trả lời quá nhiều ((2))
Trí Bạch
01/01/2019
Lý Hiếu Liêm nói:
- Bởi vì ta nhìn thấy trong mắt ngươi đã không còn sự hứng thú với ta nữa rồi.
Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Giờ ngươi còn có gì khiến ta hứng thú sao?
Lý Hiếu Liêm trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Lúc ta còn đang đọc sách trong thư phòng nhà cũ của Lý gia, Lý Viễn Sơn liền giơ lên lá cờ tạo phản. Lúc ta biết được tin tức này ta liền hiểu được một việc…Bởi vì ta họ Lý, nên cho dù ta không biết rõ tình hình nhưng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Cho nên ta mới rời khỏi nhà cũ của Lý gia. Không còn đường lui thì chỉ có thể tiến về phía trước.
Phương Giải lại ngồi xuống, gật đầu nói:
- Ta không phủ nhận điểm này. Lý Viễn Sơn tạo phản, người của Lý gia các ngươi cũng mất đi đường lui. Một khi Lý Viễn Sơn binh bại, Lý gia các ngươi cũng sụp đổ theo. Cho nên ngươi tận tâm tận lức làm việc cho Lý Viễn Sơn, hy vọng thông qua cố gắng của mình để không cho bất hạnh xảy ra. Lựa chọn như vậy rất thông minh, cũng rất tự tin.
Lý Hiếu Liêm gật đầu:
- Nhưng ta làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là sống sót.
Phương Giải nhếch miệng:
- Ai mà chẳng muốn sống, nhưng người chết cũng không ít.
Hắn chỉ vào Trác Bố Y:
- Có lẽ ngươi không biết người này, nhưng có lẽ nghe qua tên tuổi của y. Y tên là Trác Bố Y, người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Trách…Trách không được…
Lý Hiếu Liêm thở dài:
- Trách không được ngươi không vội vàng moi thông tin từ ta, hóa ra có Trác tiên sinh có thể nhìn thấu lòng người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Hóa ra ngươi cũng biết.
Phương Giải nói.
- Hầu Văn Cực đang ở Tương thành.
Lý Hiếu Liêm nói:
- Cho nên ta biết tên tuổi của Trác tiên sinh cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên. Lúc ở Tương thành ta quản lý pháp luật, Hầu Văn Cực là trợ thủ của ta.
- Hóa ra y sống cũng không được tốt lắm.
Phương Giải không nhịn được cười:
- Lúc ở Đại Nội Thị Vệ Xử y là trợ thủ, tới bên cạnh Lý Viễn Sơn vẫn là trợ thủ.
- Cho ta một cơ hội, người như ta nhất định sẽ giúp được ngươi.
Lý Hiếu Liêm nghiêm túc nói.
Phương Giải trầm mặc một lúc:- Trước tiên nói những bố trí của Lý Viễn Sơn. Ngươi nói, đỡ phải làm phiền Trác tiên sinh, tiên sinh là một người lười.
- Lý Viễn Sơn bố trí gần bốn mươi vạn quân tinh nhuệ ở phía tây Tương thành. Từ phía đông của Hưng thành tới phía tây của Ninh huyện. Dùng bốn mươi vạn tinh binh bố trí thành một cái túi, mà miệng túi chính là Tương thành. Đầu tiên y đưa cho Thất Hổ trên trăm vạn binh lính để làm mồi dụ, dụ đại quân triều đình tới gần Tương thành. Nhưng mồi này còn chưa đủ. Con mồi lớn nhất chính là Tương thành và bản thân y.
- Y liên tiếp triệu tập binh mã ở hậu phương tới tiền tuyến vẫn là mồi nhử. Những đội ngũ này tới là chịu chết, chết bao nhiêu Lý Viễn Sơn cũng không đau lòng. Thứ nhất có thể dụ đại quân triều đình không ngừng xâm nhập, hai còn có thể tiêu hao binh lực của triều đình. Sau đó y sẽ tìm thời cơ thích hợp buông tha Tương thanh, làm bộ nhưng binh bại chật vật chạy trốn. Tới lúc đó, đại quân triều đình sẽ không nhịn được hấp dẫn. Gần triệu phản quân bị tiêu diệt, thậm chí Tương thành đều bị công phá. Lúc này cho dù Hoàng Đế có cơ trí hơn nữa cũng sẽ đuổi theo Lý Viễn Sơn mà không từ bỏ.
- Mà phía tây Tương thành chính là phần mộ mà Lý Viễn Sơn đào sẵn cho đại quân triều đình. Đại quân triều đình đánh bại Thất Hổ tướng dưới trướng của Lý Viễn Sơn, lại công phá Tương thành, binh mã còn lại bao nhiêu? Mà sau khi đại thắng, triều đình nhất định sẽ khinh địch thả lỏng, sẽ không ngờ rằng kỳ thực tinh nhuệ của Lý Viễn Sơn đã sớm chờ ở chỗ này. Chỉ cần Hoàng Đế dẫn theo quân đội đuổi theo, ngay lập tức sẽ bị bao vây. Mà nhiệm vụ của bảy Tuần Sát Sứ bọn ta chính là bảo đảm cho binh mã tinh nhuệ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Y liếc mắt nhìn Phương Giải một cái:
- Đương nhiên, không chỉ có vậy, còn có lang kỵ Mông Nguyên mà Lý Viễn Sơn vẫn chưa dùng tới. Người Mông Nguyên sở dĩ còn chưa bỏ đi là vì chờ đợi ngày này. Bất kể là Lý Viễn Sơn hay là Khoát Khắc Đài Mông Ca, đều sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết Hoàng Đế Đại Tùy. Huống chi, muốn giết Hoàng Đế Đại Tùy không chỉ có hai người. Cho nên cục diện tới lúc này, đã khó giải rồi…Cho dù ta có nói hết cho ngươi biết, ngươi lập tức phía người tới đại quân triều đình báo cáo thì thời gian cũng không kịp.
Nói xong, y nhìn về phía Phương Giải:
- Ngươi đã biết rất nhiều chuyện của ta, nên hiểu rằng lưu lại ta có rất nhiều chỗ tốt với ngươi. Bất kể là Lý Viễn Sơn thắng, triều đình thắng hay là La Diệu là người đứng dậy cuối cùng, thì hiện tại điều ngươi cần nhất vẫn là mở rộng thực lực của mình. Nếu muốn ổn định ở Tây Bắc, ngươi cần nhiều người giúp đõ hơn.
Phương Giải cười ôn hòa nói:
- Xem ra ngươi đã biết ta là ai.
Lý Hiếu Liêm nói:
- Không có một cái đầu thông minh, thì ta không có lợi thế để đổi mạng của mình.
- Lúc ngươi nói với ta rằng y là Trác tiên sinh của Đại Nội Thị Vệ Xử, thì ta đã đoán ra thân phận của ngươi. Ngươi ở núi Vũ Hầu đại phá tây đại doanh của Mạnh Vạn Tuế, sau đó bỏ chạy. Những chuyện này Lý Viễn Sơn đã biết. Giờ ngươi ở chỗ này, hơn nửa là vì ngươi đã phỏng đoán được mục đích của Lý Viễn Sơn…Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cái cục diện này, cố gắng đừng quấy vào, có đôi khi ngồi một bên nhìn hai hoặc ba con mãnh hổ cắn xé nhau, sau đó nhặt da hổ chết bán đi mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Phương Giải thở dài:
- Chỉ bằng những lời này, khiến ta không thể không nhìn ngươi với con mắt khác. Nếu có người thông minh như ngươi giúp ta, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng, ta quả thực động tâm.
Lý Hiếu Liêm cười cười:
- Vật đẹp giá rẻ, có lý nào bỏ qua.
- Đúng vậy, có lý nào bỏ qua.
Phương Giải ôn hòa:
- Nhưng từ trước tới nay ta đều không phải là một người giảng đạo lý.
Hắn khoát tay, Trần Hiếu Nho lập tức đi lên nắm lấy tóc của Lý Hiếu Liêm, dùng dao găm đâm liên tiếp vào ngực Lý Hiếu Liêm mấy cái. Máu lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả quần áo của Lý Hiếu Liêm.
- Vì…vì sao?
Trước khi ngã xuống, y dùng sức lực còn lại hỏi.
Phương Giải đi tới gần y, ngồi xổm xuống, nói nhỏ vào tai y:
- Bởi vì ngươi quá thông minh. Tuy rằng ta rất thưởng thức ngươi, nhưng vừa nghĩ tới một khi ngươi đi theo ta, hàng ngày ta đều phải lo lắng phòng ngừa bị ngươi tính kế. Ta cảm thấy như vậy sống rất vất vả. Ngươi không nguyện ý khuất phục dưới người khác, ngươi cũng muốn thử một lần sống yên trong loạn thế. Nếu như ngươi không gặp được ta, người như ngươi có khả năng có thành tự lớn. Ngươi là một kẻ nguy hiểm…Hơn nữa ta thích chuyện diệt trừ một đối thủ có tiềm năng.
Phương Giải đứng dậy, bình tĩnh nhìn thân thể Lý Hiếu Liêm gục xuống:
- Kỳ thực lúc ta hỏi ngươi có đói bụng không ngươi nên biết kết cục của mình. Mà ngươi không nên nói nhiều với ta như vậy, chỉ cần ngươi nói có đói bụng…thì ít nhất ta sẽ cho ngươi ăn no mới chết.
- Bởi vì ta nhìn thấy trong mắt ngươi đã không còn sự hứng thú với ta nữa rồi.
Phương Giải nhìn y, hỏi:
- Giờ ngươi còn có gì khiến ta hứng thú sao?
Lý Hiếu Liêm trầm mặc một lúc rồi rất nghiêm túc nói:
- Lúc ta còn đang đọc sách trong thư phòng nhà cũ của Lý gia, Lý Viễn Sơn liền giơ lên lá cờ tạo phản. Lúc ta biết được tin tức này ta liền hiểu được một việc…Bởi vì ta họ Lý, nên cho dù ta không biết rõ tình hình nhưng ta đã không còn đường lui nữa rồi. Cho nên ta mới rời khỏi nhà cũ của Lý gia. Không còn đường lui thì chỉ có thể tiến về phía trước.
Phương Giải lại ngồi xuống, gật đầu nói:
- Ta không phủ nhận điểm này. Lý Viễn Sơn tạo phản, người của Lý gia các ngươi cũng mất đi đường lui. Một khi Lý Viễn Sơn binh bại, Lý gia các ngươi cũng sụp đổ theo. Cho nên ngươi tận tâm tận lức làm việc cho Lý Viễn Sơn, hy vọng thông qua cố gắng của mình để không cho bất hạnh xảy ra. Lựa chọn như vậy rất thông minh, cũng rất tự tin.
Lý Hiếu Liêm gật đầu:
- Nhưng ta làm như vậy chỉ có một mục đích, chính là sống sót.
Phương Giải nhếch miệng:
- Ai mà chẳng muốn sống, nhưng người chết cũng không ít.
Hắn chỉ vào Trác Bố Y:
- Có lẽ ngươi không biết người này, nhưng có lẽ nghe qua tên tuổi của y. Y tên là Trác Bố Y, người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Trách…Trách không được…
Lý Hiếu Liêm thở dài:
- Trách không được ngươi không vội vàng moi thông tin từ ta, hóa ra có Trác tiên sinh có thể nhìn thấu lòng người của Đại Nội Thị Vệ Xử.
- Hóa ra ngươi cũng biết.
Phương Giải nói.
- Hầu Văn Cực đang ở Tương thành.
Lý Hiếu Liêm nói:
- Cho nên ta biết tên tuổi của Trác tiên sinh cũng không phải là một chuyện đáng ngạc nhiên. Lúc ở Tương thành ta quản lý pháp luật, Hầu Văn Cực là trợ thủ của ta.
- Hóa ra y sống cũng không được tốt lắm.
Phương Giải không nhịn được cười:
- Lúc ở Đại Nội Thị Vệ Xử y là trợ thủ, tới bên cạnh Lý Viễn Sơn vẫn là trợ thủ.
- Cho ta một cơ hội, người như ta nhất định sẽ giúp được ngươi.
Lý Hiếu Liêm nghiêm túc nói.
Phương Giải trầm mặc một lúc:- Trước tiên nói những bố trí của Lý Viễn Sơn. Ngươi nói, đỡ phải làm phiền Trác tiên sinh, tiên sinh là một người lười.
- Lý Viễn Sơn bố trí gần bốn mươi vạn quân tinh nhuệ ở phía tây Tương thành. Từ phía đông của Hưng thành tới phía tây của Ninh huyện. Dùng bốn mươi vạn tinh binh bố trí thành một cái túi, mà miệng túi chính là Tương thành. Đầu tiên y đưa cho Thất Hổ trên trăm vạn binh lính để làm mồi dụ, dụ đại quân triều đình tới gần Tương thành. Nhưng mồi này còn chưa đủ. Con mồi lớn nhất chính là Tương thành và bản thân y.
- Y liên tiếp triệu tập binh mã ở hậu phương tới tiền tuyến vẫn là mồi nhử. Những đội ngũ này tới là chịu chết, chết bao nhiêu Lý Viễn Sơn cũng không đau lòng. Thứ nhất có thể dụ đại quân triều đình không ngừng xâm nhập, hai còn có thể tiêu hao binh lực của triều đình. Sau đó y sẽ tìm thời cơ thích hợp buông tha Tương thanh, làm bộ nhưng binh bại chật vật chạy trốn. Tới lúc đó, đại quân triều đình sẽ không nhịn được hấp dẫn. Gần triệu phản quân bị tiêu diệt, thậm chí Tương thành đều bị công phá. Lúc này cho dù Hoàng Đế có cơ trí hơn nữa cũng sẽ đuổi theo Lý Viễn Sơn mà không từ bỏ.
- Mà phía tây Tương thành chính là phần mộ mà Lý Viễn Sơn đào sẵn cho đại quân triều đình. Đại quân triều đình đánh bại Thất Hổ tướng dưới trướng của Lý Viễn Sơn, lại công phá Tương thành, binh mã còn lại bao nhiêu? Mà sau khi đại thắng, triều đình nhất định sẽ khinh địch thả lỏng, sẽ không ngờ rằng kỳ thực tinh nhuệ của Lý Viễn Sơn đã sớm chờ ở chỗ này. Chỉ cần Hoàng Đế dẫn theo quân đội đuổi theo, ngay lập tức sẽ bị bao vây. Mà nhiệm vụ của bảy Tuần Sát Sứ bọn ta chính là bảo đảm cho binh mã tinh nhuệ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Y liếc mắt nhìn Phương Giải một cái:
- Đương nhiên, không chỉ có vậy, còn có lang kỵ Mông Nguyên mà Lý Viễn Sơn vẫn chưa dùng tới. Người Mông Nguyên sở dĩ còn chưa bỏ đi là vì chờ đợi ngày này. Bất kể là Lý Viễn Sơn hay là Khoát Khắc Đài Mông Ca, đều sẽ không từ bỏ cơ hội giết chết Hoàng Đế Đại Tùy. Huống chi, muốn giết Hoàng Đế Đại Tùy không chỉ có hai người. Cho nên cục diện tới lúc này, đã khó giải rồi…Cho dù ta có nói hết cho ngươi biết, ngươi lập tức phía người tới đại quân triều đình báo cáo thì thời gian cũng không kịp.
Nói xong, y nhìn về phía Phương Giải:
- Ngươi đã biết rất nhiều chuyện của ta, nên hiểu rằng lưu lại ta có rất nhiều chỗ tốt với ngươi. Bất kể là Lý Viễn Sơn thắng, triều đình thắng hay là La Diệu là người đứng dậy cuối cùng, thì hiện tại điều ngươi cần nhất vẫn là mở rộng thực lực của mình. Nếu muốn ổn định ở Tây Bắc, ngươi cần nhiều người giúp đõ hơn.
Phương Giải cười ôn hòa nói:
- Xem ra ngươi đã biết ta là ai.
Lý Hiếu Liêm nói:
- Không có một cái đầu thông minh, thì ta không có lợi thế để đổi mạng của mình.
- Lúc ngươi nói với ta rằng y là Trác tiên sinh của Đại Nội Thị Vệ Xử, thì ta đã đoán ra thân phận của ngươi. Ngươi ở núi Vũ Hầu đại phá tây đại doanh của Mạnh Vạn Tuế, sau đó bỏ chạy. Những chuyện này Lý Viễn Sơn đã biết. Giờ ngươi ở chỗ này, hơn nửa là vì ngươi đã phỏng đoán được mục đích của Lý Viễn Sơn…Nhưng ta khuyên ngươi một câu, cái cục diện này, cố gắng đừng quấy vào, có đôi khi ngồi một bên nhìn hai hoặc ba con mãnh hổ cắn xé nhau, sau đó nhặt da hổ chết bán đi mới là sự lựa chọn chính xác nhất.
Phương Giải thở dài:
- Chỉ bằng những lời này, khiến ta không thể không nhìn ngươi với con mắt khác. Nếu có người thông minh như ngươi giúp ta, rất nhiều chuyện sẽ trở nên dễ dàng, ta quả thực động tâm.
Lý Hiếu Liêm cười cười:
- Vật đẹp giá rẻ, có lý nào bỏ qua.
- Đúng vậy, có lý nào bỏ qua.
Phương Giải ôn hòa:
- Nhưng từ trước tới nay ta đều không phải là một người giảng đạo lý.
Hắn khoát tay, Trần Hiếu Nho lập tức đi lên nắm lấy tóc của Lý Hiếu Liêm, dùng dao găm đâm liên tiếp vào ngực Lý Hiếu Liêm mấy cái. Máu lập tức phun ra, nhuộm đỏ cả quần áo của Lý Hiếu Liêm.
- Vì…vì sao?
Trước khi ngã xuống, y dùng sức lực còn lại hỏi.
Phương Giải đi tới gần y, ngồi xổm xuống, nói nhỏ vào tai y:
- Bởi vì ngươi quá thông minh. Tuy rằng ta rất thưởng thức ngươi, nhưng vừa nghĩ tới một khi ngươi đi theo ta, hàng ngày ta đều phải lo lắng phòng ngừa bị ngươi tính kế. Ta cảm thấy như vậy sống rất vất vả. Ngươi không nguyện ý khuất phục dưới người khác, ngươi cũng muốn thử một lần sống yên trong loạn thế. Nếu như ngươi không gặp được ta, người như ngươi có khả năng có thành tự lớn. Ngươi là một kẻ nguy hiểm…Hơn nữa ta thích chuyện diệt trừ một đối thủ có tiềm năng.
Phương Giải đứng dậy, bình tĩnh nhìn thân thể Lý Hiếu Liêm gục xuống:
- Kỳ thực lúc ta hỏi ngươi có đói bụng không ngươi nên biết kết cục của mình. Mà ngươi không nên nói nhiều với ta như vậy, chỉ cần ngươi nói có đói bụng…thì ít nhất ta sẽ cho ngươi ăn no mới chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.