Chương 1449: Ngươi vội, ta không vội
Trí Bạch
11/10/2019
Đã rất lâu rồi Plens chưa có cảm giác tim đập thình thịch như bây giờ. Cho dù là lúc biết được Lai Mạn Đại Đế sẽ ra tay với gia tộc của ông ta, ông ta cũng không khẩn trương như vậy. Lần khẩn trương như vậy là lúc ông ta còn trẻ rồi lần đầu tiên giết người.
Ở trước mặt thủ lĩnh người Hán trẻ tuổi này, cũng không biết vì sao lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.
Plens ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Giải.
Ông ta không muốn hỏi làm sao đối phương thấy được, hoặc là đoán ra được.
Nếu hỏi như vậy sẽ rơi vào thế hạ phong.
-Có một kẻ địch mưu trí đúng là một chuyện đáng sợ.
Plens bước lên, hai lão già nhìn nhau. Vốn cho rằng đây sẽ là một lần dò xét thành công, kết quả lại trở thành khó khăn. Lai Mạn từng làm như vậy, đối phương không phát hiện ra thân phận của Lai Mạn. Plens cũng muốn làm một lần như vậy, để có thể hiểu rõ kẻ địch một cách trực tiếp nhất.
Nhưng hiện tại, nếu Phương Giải muốn, ông ta và Kha Khắc Bác đều sẽ chết ở chỗ này. Như vậy trận chiến này cũng kết thúc theo.
Ông ta đi tới bên cạnh Kha Khắc Bác, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Kha Khắc Bác và sự tức giận vì chủ ý này, cho nên Plens cũng có chút tức giận. Ông ta tức giận không phải vì ánh mắt của Kha Khắc Bác, mà là vì sự kiêu căng của mình.
-Tạm thời chưa nói tới chuyện khác, ta chỉ muốn biết bọn ta liệu có còn sống đi ra doanh trại này không.
Plens trực tiếp hỏi.
Ông ta cố gắng cười cười, giả vờ như bình tĩnh:
-Nếu không được, vậy thì cuộc trò chuyện này không cần tiếp tục nữa.
Phương Giải hơi tò mò, chống cằm hỏi:
-Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại đưa ra một quyết định ngu như vậy? Tuy ta biết một tướng lĩnh cần hiểu rõ trực tiếp kẻ địch của mình, nhưng liều lĩnh tiến vào doanh trại của ta như vậy, thật không phù hợp với một người già dặn và thành công như ngươi.
Plens trầm mặc một lúc rồi đáp:
-Có lẽ là do ngươi quá may mắn.
Ông ta nhìn xung quanh, không thấy chỗ ngồi nào.
Đối với một lão già sống an nhàn sung sướng nhiều năm như ông ta, đứng lâu như vậy thật không phải việc dễ dàng gì. Nhưng ngay từ buổi đầu nói chuyện là có thể đoán được kẻ địch có trái tim khá nguội lạnh, tuyệt sẽ không vì mình là người già mà tỏ vẻ tôn trọng.
-Ta đã đánh giá thấp khả năng quan sát của ngươi.
Ông ta nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
-Có phải ngươi có lời gì muốn nói với ta không?
-Đúng thế!
Plens không phủ định lời của Phương Giải:
-Ta vốn chuẩn bị một buổi đàm phán công bằng, lựa chọn một chỗ mà song phương đều không uy hiếp được lẫn nhau. Tuy nhiên hiện tại xem ra ta nên lo lắng tí nữa mình sẽ chết như thế nào.
-Trước tiên nói những điều mà ngươi muốn nói đi.
Phương Giải bảo.
Plens hít vào một hơi, sửa sang lại từ trong đầu:
-Ta biết, làm một kẻ xâm lược, người của đế quốc Agoda bọn ta không thể trở thành bạn bè của các ngươi. Nhưng tình hình hiện tại thay đổi quá lớn, đã vượt quá mong muốn và phán đoán của ta và ngươi. Ta biết người Hán các ngươi là một dân tộc bất khuất, mặc kệ đối mặt với kẻ địch cường đại cỡ nào cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu. Nhưng, ta dùng một câu của các ngươi, hơp tác cùng có lợi.
Ông ta nhìn Phương Giải, muốn dùng ánh mắt chân thành của mình để đối phương cảm nhận được thành ý. Nhưng ông ta đã thất bại, bởi vì Phương Giải lười nhìn ông ta.
Plens biết rằng, vào lúc này mình đã lâm vào tuyệt cảnh, điều cần nhất là đả động kẻ địch.
Cho nên ông ta không hề giấu diếm bất kỳ cái gì, nói ra khốn cảnh của mình:
-Hiện tại có thể nói ta và ngươi có chúng kẻ địch là Hoàng Đế Agoda. Hoàng Đế không có lỗi với ta, bởi vì lúc trước bọn ta hợp tác cùng có lợi. Chỉ là ta có một đứa con hư hỏng, nó đã khiến ta phải thay đổi quyết định. Nếu chúng ta có chung kẻ địch, dù chúng ta không thể trở thành bạn bè, thì có thể trở thành hai người không thương tổn lẫn nhau.
Plens nói:
-Tuy lúc này ta đang ở trong đại doanh của ngươi, bị ngươi nhìn ra được kế hoạch. Nhưng với một người già, bọn họ thường nghĩ tới mọi đường lui. Trước khi tới đây ta đã nói với các thuộc hạ, nếu ta bất hạnh chết ở trong đại doanh của ngươi, vậy thì binh sĩ của Hắc Khiên Ngưu Hoa sẽ tử chiến tới cùng. Ta biết dưới trướng của ngươi có ít nhất 60 vạn quân đội, nắm giữa quyền chủ động tuyệt đối. Nhưng ngươi cũng biết rằng, một khi 25 vạn tinh nhuệ của ta tử chiến, thì 60 vạn quân của ngươi còn lại bao nhiêu?
Ông ta tiếp tục nói:
-Cho nên, ta mới dùng tới câu ‘hợp tác cùng có lợi’. Hiện tại ta sẽ nói điều kiện của ta. Ta sẽ dẫn quân rời khỏi Đông Cương, ta nguyện ý bồi thường cho trận chiến này. Chỉ mong tướng quân hạ lệnh mở ra một con đường. Ta sẽ dẫn quân đội trở về công quốc. Mong tướng quân đừng nghi ngờ lời của ta. Công quốc của ta cách đế quốc Agoda rất xa, Lai Mạn không có khả năng bắt được ta trong một sớm một chiều. Một khi trở về nước, ta có đủ thời gian để chuẩn bị chiến đấu.
-Đây cũng là lợi thế để về sau ta đàm phán với Lai Mạn.
Phương Giải nghe xong, liền gật đầu:
-Những điều này đều có lợi cho ngươi, còn ta thì sao? Vừa rồi ta đã nói, ngươi không mang theo lễ vật tới.
Plens nao nao:
-Không phải ta vừa nói, bên ta không tử chiến, thì song phương đều có lợi.
Phương Giải bật cười:
-Ngươi không hiểu ý của ta rồi. Vậy thì ta đổi cách nói khác. Không đánh song phương đều có lợi, nhưng ngươi lấy gì để đổi?
Trầm mặc
Trầm mặc một lúc lâu.
Phương Giải không sốt ruột. Hiện tại Hắc Kỳ Quân chiếm chủ động tuyệt đối, cho đối phương một thời gian suy nghĩ chỉ là bố thí mà thôi.
Kỳ thực trên bàn đàm phán, trầm mặc thường là một thủa đoạn.
Plens đang đợi Phương Giải thiếu kiên nhẫn.
Ở dưới trướng Lai Mạn Hoàng Đế có rất nhiều người trẻ tuổi, mà bọn họ đều có tài năng. Nhưng sở dĩ những người như Plens và Kha Khắc Bác vẫn được trọng dụng, chính là vì người trẻ tuổi đều có một khuyết điểm mà người già thường không có.
Thiếu kiên nhẫn.
Trên bàn đàm phán, lúc đối phương đưa ra điều kiện, đôi bên rơi vào im lặng một lúc lâu, kỳ thực chính là tạo áp lực cho đối phương, bức đối phương không thể không chấp nhận điều kiện của mình. Nhưng lúc này Plens không để ý tới một vấn đề lớn nhất, đó là ông ta không có tư cách tạo áp lực lên đối thủ.
Hơn nữa, Phương Giải cũng không thiếu kiên nhẫn.
Rốt cuộc, Plens chịu thua trước.
Áp lực trong lòng và sự mệt mỏi về cơ thể khiến ông ta không thể chịu đựng. Đã hơn một canh giờ rồi, đứng ở thời gian lâu như vậy không phải là điều dễ dàng gì với ông ta và Kha Khắc Bác. Cho nên ông ta không thể không nhìn Kha Khắc Bác cầu xin sự giúp đỡ. Ông ta đi tới gần Kha Khắc Bác, dùng ngôn ngữ kỳ quái nói chuyện nhỏ giọng với Kha Khắc Bác.
An Đức Lỗ thấp giọng nói với Phương Giải:
-Đây là ngôn ngữ hiếm thấy, thuộc hạ nghe không hiểu.
Phương Giải khoát tay ra hiệu không sao. Hắn rót một chén trà, rút một cuốn sách từ đằng sau, mở ra đọc.
-Ngươi không trả giá thì đàm phán sẽ không thành công đâu.
Kha Khắc Bác hơi giận nói:
-Giờ ngươi còn tính toán dựa vào uy danh của đế quốc Agoda để khiến đối thủ sợ hãi? Ngươi đừng quên, điều kiện đầu tiên mà ngươi nói chính là ruồng bỏ quốc gia. Đã không còn đế quốc chống lưng cho ngươi, ngươi căn bản không có thực lực đàm phán công bằng với đối phương.
-Trả giá? Trả giá bằng cái gì?
Plens cũng hơi giận, nói:
-Kẻ kia hiển nhiên là một kẻ máu lạnh, muốn đả động hắn thì phải trả cái giá cao, ta sợ ta không chịu được.
-CÒn quan trọng hơn mạng sống sao?
Kha Khắc Bác hỏi.
Plens á khẩu.
Lại nói tiếp, đã lâu rồi ông ta không dùng thân phận người yếu hơn để đàm phán. Cho tới nay, với thực lực hùng mạnh của đế quốc Agoda, đi tới đâu cũng giữ thế áp đảo. Giờ ông ta đột nhiên từ bỏ quốc gia của mình, ngay cả ông ta cũng không kịp thích nghi.
-Việc này cần ngươi tính toán.
Kha Khắc Bác cười lạnh:
-Đừng quên ta chỉ là một con tin của ngươi.
Plens trừng mắt nhìn Kha Khắc Bác:
-Ngươi trở thành con tin là lỗi của ta sao? Là lỗi của Lai Mạn.
-Giờ không phải là lúc cãi vã.
Kha Khắc Bác gầm nhỏ.
-Được rồi.
Plens hít sâu vào một hơi:
-Ta sẽ cố gắng nhượng bộ một ít. Tuy nhiên ngươi cũng nhìn ra được, người này có lẽ cũng không muốn chiến tranh tiếp. Dù sao nếu muốn thắng 25 vạn tinh nhuệ của ta, không phải là chuyện dễ dàng gì. Ngươi mới tới Đông Cương, rất nhiều chuyện ngươi còn chưa biết. Thứ nhất, mặc dù hắn có số binh lực hơn ta vài lần, nhưng hắn phải đối mặt không chỉ một mình ta, kế tiếp hắn còn phải đối mặt với Lai Mạn. Thứ hai, kẻ địch của hắn không chỉ là người Agoda chúng ta, còn có Mộc phủ. Người này tới Đông Cương vốn không chỉ muốn chiến tranh với chúng ta, hắn còn muốn sau khi chiến tranh chấm dứt liền thu Đông Cương vào bản đồ của hắn. Cho nên, hắn giống như ta, cần bảo tồn thực lực. Mà Mộc Quảng Lăng cũng không phải kẻ dễ xơi gì.
-Tùy ngươi.
Kha Khắc Bác không để ý tới ông ta nữa, nghiêng đầu sang một bên.
Plens thở dài , ông ta biết Kha Khắc Bác còn oán hận mình.
-Vương gia tôn kính.
Plens đi tới trước người Phương Giải, hơi cúi người nói:
-Sau khi thảo luận với bằng hữu của ta, bọn ta quyết định nhường một bước. Hiện tại ngài có thể đưa ra điều kiện của ngài, bọn ta xem có chấp nhận được không.
-Vậy à!
Phương Giải vẫn nhìn vào cuốn sách, không ngẩng đầu lên:
-Nhượng bộ như thế nào vẫn là ngươi nói đi, để ta xem có đạt tới yêu cầu của ta không.
Lời này đầy khinh thị và vô lễ, khiến cho một người già dặn như Plens cũng tức muốn nổ phổi.
-Ta có thể cung cấp cho ngươi tình báo về Lai Mạn.
Vừa rồi Plens đã tìm được điều kiện này có thể khiến Phương Giải động tâm. Như vậy ông ta sẽ không phải trả giá gì, hơn nữa rất quan trọng với Phương Giải.
-Vương gia tôn kính, ngài nên biết Hoàng Đế Lai Mạn có năng lực đặc thù. Lúc trước người tu hành của nước Sở từng vô số lần muốn ám sát hắn, nhưng đều không thành công. Hơn nữa cho dù kẻ ám sát mạnh mẽ cờ nào, cuối cùng đều bị giết chết. Để làm được điều này, dựa vào không chỉ là xạ thủ Đồ Thần Hỏa được trang bị đặc biệt.
Plens cười cười:
-Hiện tại ta muốn rời khỏi đại doanh của ngài.
Ông ta nói:
-Ta muốn một nơi an toàn để nói ra hết.
Phương Giải vẫn không ngẩng đầu, khiến cho vẻ mặt vốn kiêu ngạo của Plens trở thành xấu hổ.
-Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?
Plens hỏi.
Phương Giải lật một trang sách, nhẹ nhàng nói:
-Cho dù ngươi không nói cho ta chuyện đó thì ta cũng đoán được. Trên người Lai Mạn nhất định có thiên thạch phải không? Loại thiên thạch này có thể giúp y không bị năng lượng tự nhiên làm cho tổn thương, mà người tu hành dùng chính là năng lượng tự nhiên.
Sắc mặt Plens liền thay đổi.
-Ngươi dùng chuyện mà ta biết để trao đổi, ngươi thấy thích hợp không?
Phương Giải rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Plens, ánh mắt bình thản. Không có coi trọng, không có khinh thường, không có gì cả. Nhưng sự bình thản đó mới là đả kích người nhất.
-Làm sao ngươi biết được?
Plens vội vàng hỏi.
-Tiếp tục suy nghĩ đi.
Phương Giải cúi đầu đọc sách:
-Ta không vội. Lương thảo của các ngươi chắc sắp hết. Vật tư tiếp tế cũng không còn, mà thứ đó bọn ta không thiếu. Để tránh tổn thất cho cuộc chiến này, không phải cứ cần ngươi đánh mới được. Ta còn một lựa chọn tốt hơn, đó là vây chứ không đánh. Tuy chủng tộc khác nhau, nhưng đói khát chẳng phân biệt chủng tộc, người Agoda các ngươi cũng biết chết đói. Vừa rồi ngươi rất ngu ngốc vì đã nói ra mâu thuẫn giữa ngươi và Lai Mạn, cho nên ta xác định được một việc. Đó là dù vây ngươi một tháng, chắc Lai Mạn cũng sẽ không gửi tiếp viện tới. Vậy thì ta cần gì sốt ruột?
Ở trước mặt thủ lĩnh người Hán trẻ tuổi này, cũng không biết vì sao lại tạo cho người ta cảm giác sợ hãi.
Plens ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Giải.
Ông ta không muốn hỏi làm sao đối phương thấy được, hoặc là đoán ra được.
Nếu hỏi như vậy sẽ rơi vào thế hạ phong.
-Có một kẻ địch mưu trí đúng là một chuyện đáng sợ.
Plens bước lên, hai lão già nhìn nhau. Vốn cho rằng đây sẽ là một lần dò xét thành công, kết quả lại trở thành khó khăn. Lai Mạn từng làm như vậy, đối phương không phát hiện ra thân phận của Lai Mạn. Plens cũng muốn làm một lần như vậy, để có thể hiểu rõ kẻ địch một cách trực tiếp nhất.
Nhưng hiện tại, nếu Phương Giải muốn, ông ta và Kha Khắc Bác đều sẽ chết ở chỗ này. Như vậy trận chiến này cũng kết thúc theo.
Ông ta đi tới bên cạnh Kha Khắc Bác, hai người nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Nhưng ông ta chỉ nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt Kha Khắc Bác và sự tức giận vì chủ ý này, cho nên Plens cũng có chút tức giận. Ông ta tức giận không phải vì ánh mắt của Kha Khắc Bác, mà là vì sự kiêu căng của mình.
-Tạm thời chưa nói tới chuyện khác, ta chỉ muốn biết bọn ta liệu có còn sống đi ra doanh trại này không.
Plens trực tiếp hỏi.
Ông ta cố gắng cười cười, giả vờ như bình tĩnh:
-Nếu không được, vậy thì cuộc trò chuyện này không cần tiếp tục nữa.
Phương Giải hơi tò mò, chống cằm hỏi:
-Ta chỉ muốn biết, vì sao ngươi lại đưa ra một quyết định ngu như vậy? Tuy ta biết một tướng lĩnh cần hiểu rõ trực tiếp kẻ địch của mình, nhưng liều lĩnh tiến vào doanh trại của ta như vậy, thật không phù hợp với một người già dặn và thành công như ngươi.
Plens trầm mặc một lúc rồi đáp:
-Có lẽ là do ngươi quá may mắn.
Ông ta nhìn xung quanh, không thấy chỗ ngồi nào.
Đối với một lão già sống an nhàn sung sướng nhiều năm như ông ta, đứng lâu như vậy thật không phải việc dễ dàng gì. Nhưng ngay từ buổi đầu nói chuyện là có thể đoán được kẻ địch có trái tim khá nguội lạnh, tuyệt sẽ không vì mình là người già mà tỏ vẻ tôn trọng.
-Ta đã đánh giá thấp khả năng quan sát của ngươi.
Ông ta nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
-Có phải ngươi có lời gì muốn nói với ta không?
-Đúng thế!
Plens không phủ định lời của Phương Giải:
-Ta vốn chuẩn bị một buổi đàm phán công bằng, lựa chọn một chỗ mà song phương đều không uy hiếp được lẫn nhau. Tuy nhiên hiện tại xem ra ta nên lo lắng tí nữa mình sẽ chết như thế nào.
-Trước tiên nói những điều mà ngươi muốn nói đi.
Phương Giải bảo.
Plens hít vào một hơi, sửa sang lại từ trong đầu:
-Ta biết, làm một kẻ xâm lược, người của đế quốc Agoda bọn ta không thể trở thành bạn bè của các ngươi. Nhưng tình hình hiện tại thay đổi quá lớn, đã vượt quá mong muốn và phán đoán của ta và ngươi. Ta biết người Hán các ngươi là một dân tộc bất khuất, mặc kệ đối mặt với kẻ địch cường đại cỡ nào cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu. Nhưng, ta dùng một câu của các ngươi, hơp tác cùng có lợi.
Ông ta nhìn Phương Giải, muốn dùng ánh mắt chân thành của mình để đối phương cảm nhận được thành ý. Nhưng ông ta đã thất bại, bởi vì Phương Giải lười nhìn ông ta.
Plens biết rằng, vào lúc này mình đã lâm vào tuyệt cảnh, điều cần nhất là đả động kẻ địch.
Cho nên ông ta không hề giấu diếm bất kỳ cái gì, nói ra khốn cảnh của mình:
-Hiện tại có thể nói ta và ngươi có chúng kẻ địch là Hoàng Đế Agoda. Hoàng Đế không có lỗi với ta, bởi vì lúc trước bọn ta hợp tác cùng có lợi. Chỉ là ta có một đứa con hư hỏng, nó đã khiến ta phải thay đổi quyết định. Nếu chúng ta có chung kẻ địch, dù chúng ta không thể trở thành bạn bè, thì có thể trở thành hai người không thương tổn lẫn nhau.
Plens nói:
-Tuy lúc này ta đang ở trong đại doanh của ngươi, bị ngươi nhìn ra được kế hoạch. Nhưng với một người già, bọn họ thường nghĩ tới mọi đường lui. Trước khi tới đây ta đã nói với các thuộc hạ, nếu ta bất hạnh chết ở trong đại doanh của ngươi, vậy thì binh sĩ của Hắc Khiên Ngưu Hoa sẽ tử chiến tới cùng. Ta biết dưới trướng của ngươi có ít nhất 60 vạn quân đội, nắm giữa quyền chủ động tuyệt đối. Nhưng ngươi cũng biết rằng, một khi 25 vạn tinh nhuệ của ta tử chiến, thì 60 vạn quân của ngươi còn lại bao nhiêu?
Ông ta tiếp tục nói:
-Cho nên, ta mới dùng tới câu ‘hợp tác cùng có lợi’. Hiện tại ta sẽ nói điều kiện của ta. Ta sẽ dẫn quân rời khỏi Đông Cương, ta nguyện ý bồi thường cho trận chiến này. Chỉ mong tướng quân hạ lệnh mở ra một con đường. Ta sẽ dẫn quân đội trở về công quốc. Mong tướng quân đừng nghi ngờ lời của ta. Công quốc của ta cách đế quốc Agoda rất xa, Lai Mạn không có khả năng bắt được ta trong một sớm một chiều. Một khi trở về nước, ta có đủ thời gian để chuẩn bị chiến đấu.
-Đây cũng là lợi thế để về sau ta đàm phán với Lai Mạn.
Phương Giải nghe xong, liền gật đầu:
-Những điều này đều có lợi cho ngươi, còn ta thì sao? Vừa rồi ta đã nói, ngươi không mang theo lễ vật tới.
Plens nao nao:
-Không phải ta vừa nói, bên ta không tử chiến, thì song phương đều có lợi.
Phương Giải bật cười:
-Ngươi không hiểu ý của ta rồi. Vậy thì ta đổi cách nói khác. Không đánh song phương đều có lợi, nhưng ngươi lấy gì để đổi?
Trầm mặc
Trầm mặc một lúc lâu.
Phương Giải không sốt ruột. Hiện tại Hắc Kỳ Quân chiếm chủ động tuyệt đối, cho đối phương một thời gian suy nghĩ chỉ là bố thí mà thôi.
Kỳ thực trên bàn đàm phán, trầm mặc thường là một thủa đoạn.
Plens đang đợi Phương Giải thiếu kiên nhẫn.
Ở dưới trướng Lai Mạn Hoàng Đế có rất nhiều người trẻ tuổi, mà bọn họ đều có tài năng. Nhưng sở dĩ những người như Plens và Kha Khắc Bác vẫn được trọng dụng, chính là vì người trẻ tuổi đều có một khuyết điểm mà người già thường không có.
Thiếu kiên nhẫn.
Trên bàn đàm phán, lúc đối phương đưa ra điều kiện, đôi bên rơi vào im lặng một lúc lâu, kỳ thực chính là tạo áp lực cho đối phương, bức đối phương không thể không chấp nhận điều kiện của mình. Nhưng lúc này Plens không để ý tới một vấn đề lớn nhất, đó là ông ta không có tư cách tạo áp lực lên đối thủ.
Hơn nữa, Phương Giải cũng không thiếu kiên nhẫn.
Rốt cuộc, Plens chịu thua trước.
Áp lực trong lòng và sự mệt mỏi về cơ thể khiến ông ta không thể chịu đựng. Đã hơn một canh giờ rồi, đứng ở thời gian lâu như vậy không phải là điều dễ dàng gì với ông ta và Kha Khắc Bác. Cho nên ông ta không thể không nhìn Kha Khắc Bác cầu xin sự giúp đỡ. Ông ta đi tới gần Kha Khắc Bác, dùng ngôn ngữ kỳ quái nói chuyện nhỏ giọng với Kha Khắc Bác.
An Đức Lỗ thấp giọng nói với Phương Giải:
-Đây là ngôn ngữ hiếm thấy, thuộc hạ nghe không hiểu.
Phương Giải khoát tay ra hiệu không sao. Hắn rót một chén trà, rút một cuốn sách từ đằng sau, mở ra đọc.
-Ngươi không trả giá thì đàm phán sẽ không thành công đâu.
Kha Khắc Bác hơi giận nói:
-Giờ ngươi còn tính toán dựa vào uy danh của đế quốc Agoda để khiến đối thủ sợ hãi? Ngươi đừng quên, điều kiện đầu tiên mà ngươi nói chính là ruồng bỏ quốc gia. Đã không còn đế quốc chống lưng cho ngươi, ngươi căn bản không có thực lực đàm phán công bằng với đối phương.
-Trả giá? Trả giá bằng cái gì?
Plens cũng hơi giận, nói:
-Kẻ kia hiển nhiên là một kẻ máu lạnh, muốn đả động hắn thì phải trả cái giá cao, ta sợ ta không chịu được.
-CÒn quan trọng hơn mạng sống sao?
Kha Khắc Bác hỏi.
Plens á khẩu.
Lại nói tiếp, đã lâu rồi ông ta không dùng thân phận người yếu hơn để đàm phán. Cho tới nay, với thực lực hùng mạnh của đế quốc Agoda, đi tới đâu cũng giữ thế áp đảo. Giờ ông ta đột nhiên từ bỏ quốc gia của mình, ngay cả ông ta cũng không kịp thích nghi.
-Việc này cần ngươi tính toán.
Kha Khắc Bác cười lạnh:
-Đừng quên ta chỉ là một con tin của ngươi.
Plens trừng mắt nhìn Kha Khắc Bác:
-Ngươi trở thành con tin là lỗi của ta sao? Là lỗi của Lai Mạn.
-Giờ không phải là lúc cãi vã.
Kha Khắc Bác gầm nhỏ.
-Được rồi.
Plens hít sâu vào một hơi:
-Ta sẽ cố gắng nhượng bộ một ít. Tuy nhiên ngươi cũng nhìn ra được, người này có lẽ cũng không muốn chiến tranh tiếp. Dù sao nếu muốn thắng 25 vạn tinh nhuệ của ta, không phải là chuyện dễ dàng gì. Ngươi mới tới Đông Cương, rất nhiều chuyện ngươi còn chưa biết. Thứ nhất, mặc dù hắn có số binh lực hơn ta vài lần, nhưng hắn phải đối mặt không chỉ một mình ta, kế tiếp hắn còn phải đối mặt với Lai Mạn. Thứ hai, kẻ địch của hắn không chỉ là người Agoda chúng ta, còn có Mộc phủ. Người này tới Đông Cương vốn không chỉ muốn chiến tranh với chúng ta, hắn còn muốn sau khi chiến tranh chấm dứt liền thu Đông Cương vào bản đồ của hắn. Cho nên, hắn giống như ta, cần bảo tồn thực lực. Mà Mộc Quảng Lăng cũng không phải kẻ dễ xơi gì.
-Tùy ngươi.
Kha Khắc Bác không để ý tới ông ta nữa, nghiêng đầu sang một bên.
Plens thở dài , ông ta biết Kha Khắc Bác còn oán hận mình.
-Vương gia tôn kính.
Plens đi tới trước người Phương Giải, hơi cúi người nói:
-Sau khi thảo luận với bằng hữu của ta, bọn ta quyết định nhường một bước. Hiện tại ngài có thể đưa ra điều kiện của ngài, bọn ta xem có chấp nhận được không.
-Vậy à!
Phương Giải vẫn nhìn vào cuốn sách, không ngẩng đầu lên:
-Nhượng bộ như thế nào vẫn là ngươi nói đi, để ta xem có đạt tới yêu cầu của ta không.
Lời này đầy khinh thị và vô lễ, khiến cho một người già dặn như Plens cũng tức muốn nổ phổi.
-Ta có thể cung cấp cho ngươi tình báo về Lai Mạn.
Vừa rồi Plens đã tìm được điều kiện này có thể khiến Phương Giải động tâm. Như vậy ông ta sẽ không phải trả giá gì, hơn nữa rất quan trọng với Phương Giải.
-Vương gia tôn kính, ngài nên biết Hoàng Đế Lai Mạn có năng lực đặc thù. Lúc trước người tu hành của nước Sở từng vô số lần muốn ám sát hắn, nhưng đều không thành công. Hơn nữa cho dù kẻ ám sát mạnh mẽ cờ nào, cuối cùng đều bị giết chết. Để làm được điều này, dựa vào không chỉ là xạ thủ Đồ Thần Hỏa được trang bị đặc biệt.
Plens cười cười:
-Hiện tại ta muốn rời khỏi đại doanh của ngài.
Ông ta nói:
-Ta muốn một nơi an toàn để nói ra hết.
Phương Giải vẫn không ngẩng đầu, khiến cho vẻ mặt vốn kiêu ngạo của Plens trở thành xấu hổ.
-Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ?
Plens hỏi.
Phương Giải lật một trang sách, nhẹ nhàng nói:
-Cho dù ngươi không nói cho ta chuyện đó thì ta cũng đoán được. Trên người Lai Mạn nhất định có thiên thạch phải không? Loại thiên thạch này có thể giúp y không bị năng lượng tự nhiên làm cho tổn thương, mà người tu hành dùng chính là năng lượng tự nhiên.
Sắc mặt Plens liền thay đổi.
-Ngươi dùng chuyện mà ta biết để trao đổi, ngươi thấy thích hợp không?
Phương Giải rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Plens, ánh mắt bình thản. Không có coi trọng, không có khinh thường, không có gì cả. Nhưng sự bình thản đó mới là đả kích người nhất.
-Làm sao ngươi biết được?
Plens vội vàng hỏi.
-Tiếp tục suy nghĩ đi.
Phương Giải cúi đầu đọc sách:
-Ta không vội. Lương thảo của các ngươi chắc sắp hết. Vật tư tiếp tế cũng không còn, mà thứ đó bọn ta không thiếu. Để tránh tổn thất cho cuộc chiến này, không phải cứ cần ngươi đánh mới được. Ta còn một lựa chọn tốt hơn, đó là vây chứ không đánh. Tuy chủng tộc khác nhau, nhưng đói khát chẳng phân biệt chủng tộc, người Agoda các ngươi cũng biết chết đói. Vừa rồi ngươi rất ngu ngốc vì đã nói ra mâu thuẫn giữa ngươi và Lai Mạn, cho nên ta xác định được một việc. Đó là dù vây ngươi một tháng, chắc Lai Mạn cũng sẽ không gửi tiếp viện tới. Vậy thì ta cần gì sốt ruột?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.