Chương 772: Nhiệt tình của Nam Huy Đạo ((1))
Trí Bạch
11/10/2019
Thành Đại Cô
Lưu phủ
Lưu Địch ngồi ở ghế, chỉnh người sao cho thoải mái nhất. Tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng y vẫn trầm mê trong sắc dục. Vừa rồi thiếu nữ giống như xà tinh dùng cái lưỡi kích thích giữa háng của y là một ca cơ mới thu vào trong phủ, sắc nghệ song tuyệt. Cái miệng nhỏ nhắn kia quả thực có thể hút cả linh hồn nhỏ bé đi. Tới tuổi của y muốn hoạt động mạnh thì có chút lực bất tòng tâm, cho nên rất thích kiểu chơi miệng.
Y vừa mới định mò tay vào vạt áo của thiếu nữ kia thì có tiếng của quản sự ở bên ngoài, nói rằng gia chủ của danh môn Vũ gia Vũ Văn Ba tới nhà thăm hỏi. Lưu Địch tức giận thu tay lại, có chút lưu luyến đứng dậy, bảo thiếu nữ kia chỉnh lại quần áo cho mình.
- Mời hắn tới phòng khách, ta lập tức tới.
Quản sự lên tiếng rời đi, Lưu Địch nâng cằm thiếu nữ nói rằng tí nữa thu thập tiểu yêu tinh ngươi, thiếu nữ cười thẹn thùng, Lưu Địch cười ha hả mà đi. Đợi y đi rồi, thiếu nữ kia bĩu môi lộ vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói một câu, bánh mỳ nhúng nước, vậy mà còn tinh tướng!
Nếu Lưu Địch biết mình bị khinh thường như vậy, khẳng định thẹn quá hóa giận.
Mới từ chỗ Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu trở về phủ, Vũ Văn Ba liền tìm tới cửa, nhất định là có chuyện lớn gì đó, bằng không lúc ở phủ Đỗ Kiến Chu, y đã nói rồi. Vừa nghĩ tới tiểu tử Phương Giải kia sắp mang binh đi qua thành Đại Cô, trong lòng y liền khó chịu.
Ở Nam Huy Đạo, thế lực của Vũ Văn gia còn lớn hơn Lưu gia y, cho nên không dám chậm trễ, bước nhanh tới phòng khách, vừa vào cửa liền chắp tay nói:
- Sao Trung Đạt huynh không phái người thông báo một tiếng, để ta còn đón tiếp.
Vũ Văn Ba cười nói:
- Với giao tình của ta và ngươi cần gì mấy lễ tiết rườm rà đó? Tuy nhiên nếu không phải là chuyện phiền lòng thì ta đã không quấy rầy ngươi rồi. Càng nghĩ càng phiền lòng, cho nên mới tìm ngươi thảo luận.
- Việc gì?
Lưu Địch ngồi xuống ghế hỏi.
- Còn có thể là việc gì.
Vũ Văn Ba dừng một chút, nói:
- Biện pháp mà Lạc Thu và Trì Hạo Niên nghĩ ra rốt cuộc có được hay không? Vì sao trong lòng ta luôn lo lắng? Nếu chẳng may tên họ Phương ở lỳ Nam Huy Đạo của chúng ta không đi, thì chẳng phải chúng ta chịu thiệt thòi sao?
- Chắc không có chuyện đó đâu…
Vừa nãy thoải mái một phen cho nên đầu óc của Lưu Địch còn lâng lâng, y lấy lại bình tĩnh, nói:
- Trì Hạo Niên sẽ không nhìn lầm. Mấy năm nay y làm Tổng Đốc Ung Bắc Đạo đã thu không ít tiền bạc của chúng ta, chẳng lẽ còn làm hại chúng ta sao? Hơn nữa, không phải họ Phương kia đã dẫn theo đội ngũ đi qua Bắc Huy Đạo đó sao? Hơn nữa qua tin tức tới từ huyện Thu Cường, ta thấy họ Phương kia không phải là người có tâm cơ thâm trầm gì, bằng không sao lại làm một chuyện ngạo mạn vô lễ như vậy? Chưa tính ở Bắc Huy Đạo đắc tội với Trần gia, còn dám đắc tội chúng ta ở Nam Huy Đạo?
- Nói thì nói như thế.
Vũ Văn Ba khẽ cau mày nói:
- Hắn giết một người tu hành Cửu Phẩm ngay trước mặt Trần Vĩnh Di, việc này đã đủ quyết tuyệt, hắn muốn chúng ta nhìn thấy thực lực của hắn. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Chung Tân mới giao một vạn quận binh cho hắn. Nhưng chúng ta không có ý định giao một vạn quận binh, tới lúc đó nếu không có biện pháp nào kiềm chế, mà họ Phương kia thực sự là một tên lăng đầu thanh, thì chẳng phải chiêu cũ lại lặp lại đó sao?
- Sợ gì hắn?
Lưu Địch trầm mặc một lúc rồi nói:
- Trừ khi hắn thực sự là một tên ngu ngốc, bằng không sẽ không lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần. Lần đầu là vì lập uy, lần thứ hai lại giết người, hậu quả như thế nào, trong lòng hắn tự biết rõ. Khu vực Tây Nam này còn chưa phải do hắn định đoạt, hắn làm sao dám đắc tội hết mọi người. Ta thấy hắn tuy ngạo mạn nhưng là người có tham vọng lớn. Hắn muốn cả Tây Nam chứ không phải chỉ một góc Hoàng Dương Đạo. Cho nên chắc là hắn hiểu được nên kính trọng ai.
- Đề phòng vẫn tốt hơn, người kia quá trẻ tuổi.
Vũ Văn Ba nói:
- Ta và ngươi đều trải qua tuổi trẻ, biết rằng người trẻ tuổi một khi đắc ý thì rất khó kiềm chế. Phương Giải còn trẻ đắc ý, trong tay có mấy vạn binh mã, khó tránh khỏi làm những chuyện không lường trước được.
- Đề phòng?
Lưu Địch ngẫm nghĩ rồi nói:
- Phòng thủ cửa thành là Lưu Phong, cháu của ta. Lúc trước nó nói có mấy đám người khả nghi đi vào thành, lại liên tưởng tới Hắc Kỳ Quân sắp tiến vào Nam Huy Đạo, nó cảm thấy có lẽ Hắc Kỳ Quân đã phái thám tử đi vào trước để tìm hiểu tin tức. Ta bảo Lưu Phong theo dõi chặt chẽ những người đó, nếu không bắt vài tên hỏi thử xem?
- Cũng được!
Vũ Văn Ba gật đầu:
- Phương Giải còn chưa tới đã phái thám tử tới trước, việc này hắn tất nhiên không dám nói linh tinh, cho nên mặc dù người của hắn bị bắt, hắn cũng chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hơn nữa bắt những người đó có thể làm lợi thế. Nếu chẳng may việc đàm phán một vạn quận binh không thành công, còn có thể khiến Phương Giải biết rằng chúng ta không phải là quả hồng mềm, tùy tiện cho hắn bóp.
- Tốt.
Lưu Địch nói:
- Sáng sớm ngày mai ta đi tìm Lưu Phong để an bài, bắt những người khả nghi vào thành lại. Nếu như là người của Phương Giải thì tốt, còn không phải thì thả ra. Nếu quả thực bọn chúng là thám tử mà Phương Giải phái tới, vậy thì chúng ta còn có thể tra hỏi được một số việc hữu dụng.
- Việc này không nên chậm trễ!
Vũ Văn Ba nói:
- Bảo Lưu Phong đêm nay liền mang theo thuộc hạ bắt những người đó. Khoảng ba ngày nữa là đội ngũ của Phương Giải tới rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian để thẩm vấn! Nói sau, nếu đã là thám tử thì đều là hạng người xương cứng, bắt sớm vẫn tốt hơn.
Lưu Địch đứng dậy:
- Vậy thì ta lập tức phái người nói với Lưu Phong.
- Còn có…
Vũ Văn Ba ngẫm nghĩ một lát rồi nsoi:
- Việc này chớ nói cho Đỗ Kiến Chu, y là một kẻ nhát gan, nói cho y biết ngược lại phiền toái. Kiểu gì y cũng lải nhải, nói rằng chớ trêu chọc linh tinh.
- Ta biết rồi!
Lưu Địch cười cười:
- Cho dù Phương Giải thấy người của hắn biến mất thì dám làm gì? Đây là thành Đại Cô chứ không phải là núi Chu Tước, đây là Nam Huy Đạo chứ không phải là Hoàng Dương Đạo. Nếu hắn muốn được cung cấp lương thảo vật tư, vậy thì nên thành thật mới đúng.
…
…
Lúc Phương Giải mang theo quân đội tới thành Đại Cô, Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu và mấy vị đại nhân vật trong thành đều tự mình tới nghênh tiếp. Phương Giải đã có thể ứng phó thành thạo với những trường hợp như vậy, hàn huyên vài câu liền như mặt trăng được các vì sao vây quanh, nghênh đón vào trong thành.
Kỳ thực đối phương nhiệt tình như vậy, chưa hẳn là điều tốt.
Với cái tuổi của Phương Giải mà đã có thành tựu như vậy, nếu tính cách không ổn định, gặp phải cảnh tượng người hô hậu ủng như vậy, sự kiêu căng sẽ dần bành trướng, cuối cùng bị hủy hoại ở đây. Những chuyện như vậy từ ngàn xưa tới nay đâu đâu cũng có.
Lưu phủ
Lưu Địch ngồi ở ghế, chỉnh người sao cho thoải mái nhất. Tuy đã hơn năm mươi tuổi, nhưng y vẫn trầm mê trong sắc dục. Vừa rồi thiếu nữ giống như xà tinh dùng cái lưỡi kích thích giữa háng của y là một ca cơ mới thu vào trong phủ, sắc nghệ song tuyệt. Cái miệng nhỏ nhắn kia quả thực có thể hút cả linh hồn nhỏ bé đi. Tới tuổi của y muốn hoạt động mạnh thì có chút lực bất tòng tâm, cho nên rất thích kiểu chơi miệng.
Y vừa mới định mò tay vào vạt áo của thiếu nữ kia thì có tiếng của quản sự ở bên ngoài, nói rằng gia chủ của danh môn Vũ gia Vũ Văn Ba tới nhà thăm hỏi. Lưu Địch tức giận thu tay lại, có chút lưu luyến đứng dậy, bảo thiếu nữ kia chỉnh lại quần áo cho mình.
- Mời hắn tới phòng khách, ta lập tức tới.
Quản sự lên tiếng rời đi, Lưu Địch nâng cằm thiếu nữ nói rằng tí nữa thu thập tiểu yêu tinh ngươi, thiếu nữ cười thẹn thùng, Lưu Địch cười ha hả mà đi. Đợi y đi rồi, thiếu nữ kia bĩu môi lộ vẻ khinh thường, nhỏ giọng nói một câu, bánh mỳ nhúng nước, vậy mà còn tinh tướng!
Nếu Lưu Địch biết mình bị khinh thường như vậy, khẳng định thẹn quá hóa giận.
Mới từ chỗ Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu trở về phủ, Vũ Văn Ba liền tìm tới cửa, nhất định là có chuyện lớn gì đó, bằng không lúc ở phủ Đỗ Kiến Chu, y đã nói rồi. Vừa nghĩ tới tiểu tử Phương Giải kia sắp mang binh đi qua thành Đại Cô, trong lòng y liền khó chịu.
Ở Nam Huy Đạo, thế lực của Vũ Văn gia còn lớn hơn Lưu gia y, cho nên không dám chậm trễ, bước nhanh tới phòng khách, vừa vào cửa liền chắp tay nói:
- Sao Trung Đạt huynh không phái người thông báo một tiếng, để ta còn đón tiếp.
Vũ Văn Ba cười nói:
- Với giao tình của ta và ngươi cần gì mấy lễ tiết rườm rà đó? Tuy nhiên nếu không phải là chuyện phiền lòng thì ta đã không quấy rầy ngươi rồi. Càng nghĩ càng phiền lòng, cho nên mới tìm ngươi thảo luận.
- Việc gì?
Lưu Địch ngồi xuống ghế hỏi.
- Còn có thể là việc gì.
Vũ Văn Ba dừng một chút, nói:
- Biện pháp mà Lạc Thu và Trì Hạo Niên nghĩ ra rốt cuộc có được hay không? Vì sao trong lòng ta luôn lo lắng? Nếu chẳng may tên họ Phương ở lỳ Nam Huy Đạo của chúng ta không đi, thì chẳng phải chúng ta chịu thiệt thòi sao?
- Chắc không có chuyện đó đâu…
Vừa nãy thoải mái một phen cho nên đầu óc của Lưu Địch còn lâng lâng, y lấy lại bình tĩnh, nói:
- Trì Hạo Niên sẽ không nhìn lầm. Mấy năm nay y làm Tổng Đốc Ung Bắc Đạo đã thu không ít tiền bạc của chúng ta, chẳng lẽ còn làm hại chúng ta sao? Hơn nữa, không phải họ Phương kia đã dẫn theo đội ngũ đi qua Bắc Huy Đạo đó sao? Hơn nữa qua tin tức tới từ huyện Thu Cường, ta thấy họ Phương kia không phải là người có tâm cơ thâm trầm gì, bằng không sao lại làm một chuyện ngạo mạn vô lễ như vậy? Chưa tính ở Bắc Huy Đạo đắc tội với Trần gia, còn dám đắc tội chúng ta ở Nam Huy Đạo?
- Nói thì nói như thế.
Vũ Văn Ba khẽ cau mày nói:
- Hắn giết một người tu hành Cửu Phẩm ngay trước mặt Trần Vĩnh Di, việc này đã đủ quyết tuyệt, hắn muốn chúng ta nhìn thấy thực lực của hắn. Có lẽ cũng chính vì vậy mà Chung Tân mới giao một vạn quận binh cho hắn. Nhưng chúng ta không có ý định giao một vạn quận binh, tới lúc đó nếu không có biện pháp nào kiềm chế, mà họ Phương kia thực sự là một tên lăng đầu thanh, thì chẳng phải chiêu cũ lại lặp lại đó sao?
- Sợ gì hắn?
Lưu Địch trầm mặc một lúc rồi nói:
- Trừ khi hắn thực sự là một tên ngu ngốc, bằng không sẽ không lặp đi lặp lại khiêu khích nhiều lần. Lần đầu là vì lập uy, lần thứ hai lại giết người, hậu quả như thế nào, trong lòng hắn tự biết rõ. Khu vực Tây Nam này còn chưa phải do hắn định đoạt, hắn làm sao dám đắc tội hết mọi người. Ta thấy hắn tuy ngạo mạn nhưng là người có tham vọng lớn. Hắn muốn cả Tây Nam chứ không phải chỉ một góc Hoàng Dương Đạo. Cho nên chắc là hắn hiểu được nên kính trọng ai.
- Đề phòng vẫn tốt hơn, người kia quá trẻ tuổi.
Vũ Văn Ba nói:
- Ta và ngươi đều trải qua tuổi trẻ, biết rằng người trẻ tuổi một khi đắc ý thì rất khó kiềm chế. Phương Giải còn trẻ đắc ý, trong tay có mấy vạn binh mã, khó tránh khỏi làm những chuyện không lường trước được.
- Đề phòng?
Lưu Địch ngẫm nghĩ rồi nói:
- Phòng thủ cửa thành là Lưu Phong, cháu của ta. Lúc trước nó nói có mấy đám người khả nghi đi vào thành, lại liên tưởng tới Hắc Kỳ Quân sắp tiến vào Nam Huy Đạo, nó cảm thấy có lẽ Hắc Kỳ Quân đã phái thám tử đi vào trước để tìm hiểu tin tức. Ta bảo Lưu Phong theo dõi chặt chẽ những người đó, nếu không bắt vài tên hỏi thử xem?
- Cũng được!
Vũ Văn Ba gật đầu:
- Phương Giải còn chưa tới đã phái thám tử tới trước, việc này hắn tất nhiên không dám nói linh tinh, cho nên mặc dù người của hắn bị bắt, hắn cũng chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Hơn nữa bắt những người đó có thể làm lợi thế. Nếu chẳng may việc đàm phán một vạn quận binh không thành công, còn có thể khiến Phương Giải biết rằng chúng ta không phải là quả hồng mềm, tùy tiện cho hắn bóp.
- Tốt.
Lưu Địch nói:
- Sáng sớm ngày mai ta đi tìm Lưu Phong để an bài, bắt những người khả nghi vào thành lại. Nếu như là người của Phương Giải thì tốt, còn không phải thì thả ra. Nếu quả thực bọn chúng là thám tử mà Phương Giải phái tới, vậy thì chúng ta còn có thể tra hỏi được một số việc hữu dụng.
- Việc này không nên chậm trễ!
Vũ Văn Ba nói:
- Bảo Lưu Phong đêm nay liền mang theo thuộc hạ bắt những người đó. Khoảng ba ngày nữa là đội ngũ của Phương Giải tới rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian để thẩm vấn! Nói sau, nếu đã là thám tử thì đều là hạng người xương cứng, bắt sớm vẫn tốt hơn.
Lưu Địch đứng dậy:
- Vậy thì ta lập tức phái người nói với Lưu Phong.
- Còn có…
Vũ Văn Ba ngẫm nghĩ một lát rồi nsoi:
- Việc này chớ nói cho Đỗ Kiến Chu, y là một kẻ nhát gan, nói cho y biết ngược lại phiền toái. Kiểu gì y cũng lải nhải, nói rằng chớ trêu chọc linh tinh.
- Ta biết rồi!
Lưu Địch cười cười:
- Cho dù Phương Giải thấy người của hắn biến mất thì dám làm gì? Đây là thành Đại Cô chứ không phải là núi Chu Tước, đây là Nam Huy Đạo chứ không phải là Hoàng Dương Đạo. Nếu hắn muốn được cung cấp lương thảo vật tư, vậy thì nên thành thật mới đúng.
…
…
Lúc Phương Giải mang theo quân đội tới thành Đại Cô, Tổng Đốc Nam Huy Đạo Đỗ Kiến Chu và mấy vị đại nhân vật trong thành đều tự mình tới nghênh tiếp. Phương Giải đã có thể ứng phó thành thạo với những trường hợp như vậy, hàn huyên vài câu liền như mặt trăng được các vì sao vây quanh, nghênh đón vào trong thành.
Kỳ thực đối phương nhiệt tình như vậy, chưa hẳn là điều tốt.
Với cái tuổi của Phương Giải mà đã có thành tựu như vậy, nếu tính cách không ổn định, gặp phải cảnh tượng người hô hậu ủng như vậy, sự kiêu căng sẽ dần bành trướng, cuối cùng bị hủy hoại ở đây. Những chuyện như vậy từ ngàn xưa tới nay đâu đâu cũng có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.