Chương 472: Nhìn thấu nhưng không nói ra
Trí Bạch
07/08/2018
Rừng trúc đong đưa theo gió, giống như một hải
dương màu xanh lá. Tuy rừng trúc đang động, nhưng cảnh sắc xanh tươi u
nhã như vậy vẫn khiến cho lòng người yên bình. Mỗi ngày có không ít
người tới đây nghỉ hè hóng gió, mang theo rượu ngon, đồ ăn ngon, nữ nhân xinh đẹp tới ngắm cảnh, ở cả ngày cũng không thấy chán.
Một phú hộ thừa dịp thê tử về nhà mẹ đẻ, mang theo nha hoàn mà mình thích nhất tới rừng trúc này ngắm cảnh. Đi vào rừng trúc một đoạn, liền vội vàng đuổi phu xe đi, bảo y tìm nơi nào đó mà đợi, sau đó phú hộ này bắt đầu động tay động chân với nha hoàn. Nha hoàn biết sớm muộn gì mình cũng là người của lão gia, cho nên vừa cự vừa nghênh khiến phú hộ ngứa ngáy trong lòng.
Thất vất vả cầu xin mới lột được quần áo nha hoàn, lúc đẩy cái đùi đẹp ra chuẩn bị tiến vào, thì mành xe ngựa bị xốc lên.
Phú hộ lập tức trở nên héo xuống.
Y quay đầu định chửi ầm lên. Nhưng lúc thấy người ở bên ngoài xe ngựa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hoàn toàn quên cơ thể xinh đẹp mềm mại của nha hoàn lộ ra hết ra ngoài.
- Quân…quân gia..
Phú hộ này khó khăn nuốt nước bọt, nuối lời thô tục định nói ra vào bụng.
- Cút!
Người vén rèm nhìn nhìn vào trong xe, ánh mắt lạnh lùng, mắng một câu sau đó xoay người rời đi. Phú hộ thật cẩn thận nhìn bên ngoài, lập tức dọa tới đổ mồ hôi. Không biết từ khi nào, ngoài xe ngựa khắp nơi đều là binh linh Tả Tiền Vệ mặc áo giáp, đao ra khỏi vỏ, dây cung lên tên, như lâm đại địch.
Y lập tức rụt đầu vào, lau mồ hôi trên trán, thầm mắng xui xẻo.
Nha hoàn xinh đẹp kia u oán nhìn y một cái, yên lặng mặc quần áo vào. Bộ ngực lớn trước ngực nhô lên, dường như đang cười nhạo phú hộ nhát gan.
Rất nhiều giáp sĩ đang tìm kiếm thứ gì đó ở trong rừng trúc. Phú hộ vội vàng điều khiển xe ngựa rời đi, cũng không dám quay đầu nhìn. Binh lính Tả Tiền Vệ hung dữ như hổ báo sài lang. Cho dù một tiểu binh bình thường cũng không để phú hộ thương nhân vào mắt. Cái lạnh lùng của mũi đao, khiến người ta sợ hãi hơn bất kỳ thứ gì.
Một binh lính cưỡi ngựa đi tới trước người một nam tử cao lớn mặc quần áo bình thường, chắp tay nói:
- Tướng quân, đã lục soát một canh giờ, vẫn không tìm thấy người.
Người ngồi trên lưng ngựa mặt chữ điền, lông mày rậm quắc thước, chính là Chiêm Diệu, người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, đang trấn thủ Ung Châu.
- Tiếp tục tìm, không bỏ sót một ngõ ngách nào.
Chiêm Diệu khoát tay lạnh lùng phân phó, hai đầu lông mày nhíu lại.
- Trọng Bá, Thiếu tướng quân mất tích đã bao lâu rồi.
Chiêm Diệu hỏi.
Trọng Bá đứng bên còn lo lắng hơn:
- Đã tám ngày rồi. Thiếu tướng quân rời khỏi nhà cùng ngày với Đại tướng quân suất quân khỏi Ung Châu. Ngài ấy nói là tâm tình không tốt muốn ra ngoài đi dạo. Bọn ta đều hiểu tính cách của Thiếu tướng quân, lúc đi thanh lâu sẽ không mang theo bọn ta. Ngày đầu tiên ta cũng không để ý cho lắm. Thiếu tướng quân ngủ qua đêm là chuyện bình thường. Nhưng ngày hôm sau không thấy Thiếu tướng quân trở về, trong lòng bắt đầu lo lắng. Tìm nửa ngày trong thành nhưng không tìm được. Về sau hỏi binh lính thủ thành mới biết ngài ấy đã ra khỏi thành.
- Lúc thiếu gia không vui thường lên núi Thương Mang đi dạo, thiếu gia thích phong cảnh nơi đó. Ta tưởng chỉ có một mình ngài ấy lên đó, cho nên dẫn theo người đi lên, nhưng không phát hiện ngựa của thiếu gia. Tìm tòi trên núi suốt môt ngày cũng không tìm được. Ta lưu vài người ở lại, còn mình thì chạy về.
Chiêm Diệu ừ một tiếng:
- Ngoài thành chỉ còn rừng trúc này là chưa tìm. Tu vị của thiếu tướng quân khá cao, hơn nữa ở thành Ung Châu có ai là không biết thiếu gia? Trừ khi có kẻ nào ăn gan báo, nếu không sẽ không dám gây chuyện gì bất lợi cho thiếu gia.
- Chỉ mong…
Trọng Bá thở dài, ánh mắt đầy vẻ hối hận.
Nếu ngày đó ông ta đi theo La Văn, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.
Phu nhân ở trong phủ gần như sắp phát điện. Nếu không phải ông ta ngăn đón, thì phu nhân đã tự đi tìm rồi.
Kỳ thực Trọng Bá có thể đoán được vì sao La Văn mất hứng. Đại tướng quân xuất chinh không mang theo y, trấn thủ Ung Châu là Chiêm Diệu chứ không phải là y. Vô tình như vậy khiến La Văn rất khó tiếp nhận. Chuyện của phủ Đại tướng quân thà giao cho người ngoài cũng không giao cho con của mình. Đại tướng quân làm vậy quả thực có chút quá mức.
- Người đâu.
Chiêm Diệu trầm mặc một lúc rồi phân phó:
- Trở lại doanh điều thêm ba chiết xung doanh tới. Cho dù chặt hết cây trong rừng trúc này cũng phải tìm được người.
- Vâng!
Binh lính truyền lệnh lên tiếng, xoay người rời đi.
Vừa lúc đó, xa xa truyền tới tiếng gọi:
- Tìm thấy rồi! Tìm thấy Thiếu tướng quân rồi!
Chiêm Diệu và Trọng Bá giục ngựa chạy về hướng phát ra âm thanh. Từ xa đã nhìn thấy hai giáp sĩ dìu lấy La Văn đi về bên này. Thoạt nhìn La Văn cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng dậy cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải có người đỡ, thì y đã sớm xụi lơ rồi.
Sắc mặt của La Văn trắng bệch, thật giống như vừa mới từ âm phủ trở về.
Mà phía sau La Văn, bốn giáp sĩ nâng một cỗ thi thể đi đằng sau. Thi thể kia mặc áo bào trắng, sắc mặt già nua. Thời tiết nóng bức, bụng thi thể đã trướng lên, phát ra mùi hôi thối. Trường bào màu trắng đã rất bẩn, nhăn nhúm dính vào người.
Lúc nhìn thấy rõ mặt thi thể kia, tim Trọng Bá đập thình thịch.
Ông ta mở to mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin!
- Thiếu tướng quân!
Chiêm Diệu và ông ta đồng thời nhảy xuống chiến mã, đi tới nâng La Văn lên:
- Người làm sao vậy?
La Văn ngẩng đầu, mệt mỏi tới mức ngay cả nói chuyện cũng khó:
- Mấy hôm trước…mấy hôm trước ta đang ở rừng trúc này giải sầu, con lừa ngốc kia muốn giết ta…chỉ là không biết vì sao, bệnh của y bỗng phát tác, ta mượn cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên, dù y bị bệnh vẫn mạnh hơn ta nhiều lắm. Ta trốn trốn tránh tránh hai ngày, vẫn bị y…đuổi theo kịp. Ta dùng hết sức cũng không đánh lại y, ta tưởng mình sắp chết…
Thanh âm của La Văn khàn khàn, sự sợ hãi lộ ra trong mắt:
- May mắn, cũng không biết y bị bệnh gì hay là bị tổn thương, lúc sắp giết được ta thì y chợt ngã xuống không đứng lên nổi. Mà ta thì cũng đã kiệt sức không động đậy được. Cứ thể nằm ở ngay tại chỗ. Nếu không phải được bọn họ tìm thấy, ta không biết mình phải nằm bao lâu nữa.
- Ngài biết người này?
Chiêm Diệu hỏi.
La Văn lắc đầu:
- Không biết!
Ánh mắt của Chiêm Diệu có chút nghi hoặc, trầm mặc một lúc rồi phân phó:
- Tìm một cỗ xe ngựa đưa thiếu tướng quân về phủ tĩnh dưỡng!
Lúc y xoay người đi, phát hiện Trọng Bá vẫn đang nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể kia. Mà y thấy được trong ánh mắt của Trọng Bá, đầy vẻ lo sợ bất an, cũng có sự nghi hoặc.
…
…
Phủ Đại tướng quân.
La Văn nằm trên giường, suy yếu như là ngay cả nhấc tay cũng không được. Y một mực đổ mồ hôi. Hơn nữa mồ hôi dính dính giống như là cháo. Cho nên Trọng Bá sai người không ngừng đút nước cho y uống. Đợi tinh thần của y đỡ hơn chút, thì lại sai người đút cháo gạo cho La Văn ăn.
Phu nhân Sở thị ngồi ở một bên nhìn La Văn, sắc mặt của bà ta đã bình tĩnh lại.
Bà ta khoát tay, bảo tôi tớ đi ra ngoài. Bốn tỳ nữa Mai Lan Cúc Trúc canh giữ ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
- Văn nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng kéo chăn giúp La Văn.
- Nương..
Sắc mặt của La Văn vẫn rất khó coi, y thở dài một tiếng mới đáp:
- Ngày ấy trong lòng con không thoải mái, liền định…định đi lên núi Thương Mang. Mất hai ngày tới được chỗ đấy, nhưng lúc tới hang Lộc Hầu phát hiện…phát hiện…
- Phát hiện cái gì?
- Bác Xích…đã chết!
Nghe thấy câu này, cơ thể của Sở thị cứng đờ lại. Bà ta nắm lấy chăn mềm của La Văn, gân xanh trên bàn tay lộ ra ngoài:
- Con…nói lại lần nữa!
- Bác Xích chết rồi.
La Văn đau khổ nói:
- Lúc tới hang Lộc Hầu, con phát hiện cửa hang đã bị người nào đó dùng đá lớn chặn lại. Cửa lớn còn có dấu vết bị đốt và một thi thể đã bị thiêu cháy. Nhưng con vẫn có thể nhận ra đó là Bác Xích. Dường như y bị người nào đó đánh hỏng hai con mắt. Con hoảng sợ, không dám ở lâu liền quay về. Kết quả bị Thích Nguyên đuổi theo sau, y muốn giết con.
La Văn thở dốc một hơi, rồi nói tiếp:
- Bác Xích nhất định là bị Thích Nguyên giết. Dường như y cũng bị thương, cho nên mới đuổi con tới tận rừng trúc. Y muốn giết con, nên nói rất nhiều lời mê sảng. Nói cái gì thân thể Bác Xích bị hủy, y cần cơ thể của con, y nói năng như một tên điên vậy. May mà y bị thương nặng, khí tức ồ ồ, con đã dốc hết sức đánh với y…Y đánh con trọng thượng, nhưng cũng ngã xuống đất ngất đi. Con liều mạng dùng hết khí lực còn lại tung một chưởng vào người y, nhưng lại không có tác dụng gì.
- Về sau con ngất đi, mọi chuyện về sau không biết gì nữa.
Sắc mặt của Sở thị cực kỳ khó coi, làn môi run rẩy. Bà ta quay đầu nhìn về phía Trọng Bá, thanh âm phát run:
- Lão cũng đã tới núi Thương Mang rồi, Bác Xích…
Trọng Bá thở dài:
- Phu nhân, thiếu gia nói không sai, Bác Xích đã chết. Lúc ta tới, thấy giống hệt những lời thiếu gia miêu tả.
Ông ta nhìn La Văn một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Thiếu gia, chúng tôi cũng chay lên núi Thương Mang, nhưng vì sao không gặp được thiếu gia?
La Văn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta bị Thích Nguyên truy đuổi quá sát sao nên hoảng hốt chạy bừa. Có khả năng…là chúng ta không đi cùng một đường.
Trọng Bá lắc đầu, há miệng nhưng không hỏi gì nữa.
- Phu nhân, người không sao chứ?
Ông ta cẩn thận hỏi Sở thị.
Sở thị im lặng, bà ta chậm rãi đứng dậy, bờ vai vẫn đang run.
- Chiếu cố thiếu gia cho tốt, ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại tới.
Bà ta khoát tay, ra hiệu cho Trọng Bá không cần tiễn. Xuân Lan và Hạ Trúc vội vàng tiến lên dìu lấy bà ta. Trọng Bá nhìn bà ta, bỗng nhiên có ảo giác rằng trong nháy mắt phu nhân đã già đi rất nhiều.
Đợi Sở thị đi rồi, Trọng Bá ngồi xuống bên cạnh La Văn, hỏi:
- Thiếu gia, vì sao Thích Nguyên phải giết Bác Xích? Y có nói ra không?
- Hình như…y có nhắc tới. Y coi trọng thể chất của Bác Xích, nhưng Bác Xích lại hủy đi thể chất của mình.
Trọng Bá biến sắc, bỗng nhiên nắm lấy tay của La Văn, nhìn nhìn:
- Thiếu gia, sao trên cánh tay của ngài không có vết sẹo nào?
La Văn biến sắc, ánh mắt lóe lên một cái:
- Ta…ta cũng không biết.
Trọng Bá ồ một tiếng, đứng dậy nói:
- Thiếu gia nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài tìm lang trung trị thương giúp ngài.
- Trọng Bá, rót hộ ta chén nước.
La Văn nói.
Trọng Bá hơi sửng sốt, sau đó đi tới rót một chén nước đưa cho La Văn. Đúng lúc này, ngón tay của La Văn bỗng nhiên bắn ra, một kình khí chui vào trong bụng Trọng Bá. Trong nháy mắt, cơ thể Trọng Bá liền co quắp lại. cái chén rơi xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó ông ta ôm bụng nằm xuống đất.
- Ngươi…quả nhiên không phải là thiếu gia…ngươi rốt cuộc…rốt cuộc là ai?
La Văn ngồi dậy, nhìn Trọng Bá, hỏi:
- Làm sao ngươi phát hiện ra được?
- Trên cánh tay…của thiếu gia, không có vết thương nào?
- Vì sao ngươi không thể giả ngu chút? Nhìn thấu không nói ra, ngươi còn có thể sống. Nhìn thấu còn nói toạc, làm sao ta tha cho ngươi được?
La Văn than nhẹ một tiếng, sau đó đánh một chưởng vào trán Trọng Bá. Trọng Bá run rẩy kịch liệt, máu tràn ra miệng. Con ngươi dần dần tan rã, mất đi sức sống. La Văn lấy một bình sứ từ trong ngực, thật cẩn thận đổ ra một viên thuốc. Y bóp vỡ vỏ thuốc, một con sâu xấu xí lập tức bò ra khỏi vỏ. Y cậy miệng Trọng Bá, con sâu ngửi thấy mùi máu tươi lập tức hưng phấn, rất nhanh bò vào miệng Trọng Bá.
Vài phút sau, thân hình Trọng Bá run rẩy kịch liệt, tứ chi vung vẩy, con ngươi biến thành màu trắng.
Lại qua một lát, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, đứng thẳng tắp, ánh mắt trống rỗng.
- Đi thôi, tìm cơ hội giết chết Phương Giải, không thể để cho La Diệu biết. Sau đó tìm một nơi mà chết.
La Văn thản nhiên phân phó một câu.
Trọng Bá gật đầu máy móc, sau đó xoay người rời khỏi phủ. Mãi tới khi đi ra phủ Đại tướng quân, ai chào hỏi ông ta, ông ta cũng không để ý tới.
La Văn lần nữa nằm xuống giường, rồi thở phào một tiếng.
Một phú hộ thừa dịp thê tử về nhà mẹ đẻ, mang theo nha hoàn mà mình thích nhất tới rừng trúc này ngắm cảnh. Đi vào rừng trúc một đoạn, liền vội vàng đuổi phu xe đi, bảo y tìm nơi nào đó mà đợi, sau đó phú hộ này bắt đầu động tay động chân với nha hoàn. Nha hoàn biết sớm muộn gì mình cũng là người của lão gia, cho nên vừa cự vừa nghênh khiến phú hộ ngứa ngáy trong lòng.
Thất vất vả cầu xin mới lột được quần áo nha hoàn, lúc đẩy cái đùi đẹp ra chuẩn bị tiến vào, thì mành xe ngựa bị xốc lên.
Phú hộ lập tức trở nên héo xuống.
Y quay đầu định chửi ầm lên. Nhưng lúc thấy người ở bên ngoài xe ngựa lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Hoàn toàn quên cơ thể xinh đẹp mềm mại của nha hoàn lộ ra hết ra ngoài.
- Quân…quân gia..
Phú hộ này khó khăn nuốt nước bọt, nuối lời thô tục định nói ra vào bụng.
- Cút!
Người vén rèm nhìn nhìn vào trong xe, ánh mắt lạnh lùng, mắng một câu sau đó xoay người rời đi. Phú hộ thật cẩn thận nhìn bên ngoài, lập tức dọa tới đổ mồ hôi. Không biết từ khi nào, ngoài xe ngựa khắp nơi đều là binh linh Tả Tiền Vệ mặc áo giáp, đao ra khỏi vỏ, dây cung lên tên, như lâm đại địch.
Y lập tức rụt đầu vào, lau mồ hôi trên trán, thầm mắng xui xẻo.
Nha hoàn xinh đẹp kia u oán nhìn y một cái, yên lặng mặc quần áo vào. Bộ ngực lớn trước ngực nhô lên, dường như đang cười nhạo phú hộ nhát gan.
Rất nhiều giáp sĩ đang tìm kiếm thứ gì đó ở trong rừng trúc. Phú hộ vội vàng điều khiển xe ngựa rời đi, cũng không dám quay đầu nhìn. Binh lính Tả Tiền Vệ hung dữ như hổ báo sài lang. Cho dù một tiểu binh bình thường cũng không để phú hộ thương nhân vào mắt. Cái lạnh lùng của mũi đao, khiến người ta sợ hãi hơn bất kỳ thứ gì.
Một binh lính cưỡi ngựa đi tới trước người một nam tử cao lớn mặc quần áo bình thường, chắp tay nói:
- Tướng quân, đã lục soát một canh giờ, vẫn không tìm thấy người.
Người ngồi trên lưng ngựa mặt chữ điền, lông mày rậm quắc thước, chính là Chiêm Diệu, người đứng đầu trong La Môn Thập Kiệt, đang trấn thủ Ung Châu.
- Tiếp tục tìm, không bỏ sót một ngõ ngách nào.
Chiêm Diệu khoát tay lạnh lùng phân phó, hai đầu lông mày nhíu lại.
- Trọng Bá, Thiếu tướng quân mất tích đã bao lâu rồi.
Chiêm Diệu hỏi.
Trọng Bá đứng bên còn lo lắng hơn:
- Đã tám ngày rồi. Thiếu tướng quân rời khỏi nhà cùng ngày với Đại tướng quân suất quân khỏi Ung Châu. Ngài ấy nói là tâm tình không tốt muốn ra ngoài đi dạo. Bọn ta đều hiểu tính cách của Thiếu tướng quân, lúc đi thanh lâu sẽ không mang theo bọn ta. Ngày đầu tiên ta cũng không để ý cho lắm. Thiếu tướng quân ngủ qua đêm là chuyện bình thường. Nhưng ngày hôm sau không thấy Thiếu tướng quân trở về, trong lòng bắt đầu lo lắng. Tìm nửa ngày trong thành nhưng không tìm được. Về sau hỏi binh lính thủ thành mới biết ngài ấy đã ra khỏi thành.
- Lúc thiếu gia không vui thường lên núi Thương Mang đi dạo, thiếu gia thích phong cảnh nơi đó. Ta tưởng chỉ có một mình ngài ấy lên đó, cho nên dẫn theo người đi lên, nhưng không phát hiện ngựa của thiếu gia. Tìm tòi trên núi suốt môt ngày cũng không tìm được. Ta lưu vài người ở lại, còn mình thì chạy về.
Chiêm Diệu ừ một tiếng:
- Ngoài thành chỉ còn rừng trúc này là chưa tìm. Tu vị của thiếu tướng quân khá cao, hơn nữa ở thành Ung Châu có ai là không biết thiếu gia? Trừ khi có kẻ nào ăn gan báo, nếu không sẽ không dám gây chuyện gì bất lợi cho thiếu gia.
- Chỉ mong…
Trọng Bá thở dài, ánh mắt đầy vẻ hối hận.
Nếu ngày đó ông ta đi theo La Văn, thì đã không xảy ra chuyện này rồi.
Phu nhân ở trong phủ gần như sắp phát điện. Nếu không phải ông ta ngăn đón, thì phu nhân đã tự đi tìm rồi.
Kỳ thực Trọng Bá có thể đoán được vì sao La Văn mất hứng. Đại tướng quân xuất chinh không mang theo y, trấn thủ Ung Châu là Chiêm Diệu chứ không phải là y. Vô tình như vậy khiến La Văn rất khó tiếp nhận. Chuyện của phủ Đại tướng quân thà giao cho người ngoài cũng không giao cho con của mình. Đại tướng quân làm vậy quả thực có chút quá mức.
- Người đâu.
Chiêm Diệu trầm mặc một lúc rồi phân phó:
- Trở lại doanh điều thêm ba chiết xung doanh tới. Cho dù chặt hết cây trong rừng trúc này cũng phải tìm được người.
- Vâng!
Binh lính truyền lệnh lên tiếng, xoay người rời đi.
Vừa lúc đó, xa xa truyền tới tiếng gọi:
- Tìm thấy rồi! Tìm thấy Thiếu tướng quân rồi!
Chiêm Diệu và Trọng Bá giục ngựa chạy về hướng phát ra âm thanh. Từ xa đã nhìn thấy hai giáp sĩ dìu lấy La Văn đi về bên này. Thoạt nhìn La Văn cực kỳ suy yếu, ngay cả đứng dậy cũng không đứng được, hai chân mềm nhũn. Nếu không phải có người đỡ, thì y đã sớm xụi lơ rồi.
Sắc mặt của La Văn trắng bệch, thật giống như vừa mới từ âm phủ trở về.
Mà phía sau La Văn, bốn giáp sĩ nâng một cỗ thi thể đi đằng sau. Thi thể kia mặc áo bào trắng, sắc mặt già nua. Thời tiết nóng bức, bụng thi thể đã trướng lên, phát ra mùi hôi thối. Trường bào màu trắng đã rất bẩn, nhăn nhúm dính vào người.
Lúc nhìn thấy rõ mặt thi thể kia, tim Trọng Bá đập thình thịch.
Ông ta mở to mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin!
- Thiếu tướng quân!
Chiêm Diệu và ông ta đồng thời nhảy xuống chiến mã, đi tới nâng La Văn lên:
- Người làm sao vậy?
La Văn ngẩng đầu, mệt mỏi tới mức ngay cả nói chuyện cũng khó:
- Mấy hôm trước…mấy hôm trước ta đang ở rừng trúc này giải sầu, con lừa ngốc kia muốn giết ta…chỉ là không biết vì sao, bệnh của y bỗng phát tác, ta mượn cơ hội chạy trốn. Tuy nhiên, dù y bị bệnh vẫn mạnh hơn ta nhiều lắm. Ta trốn trốn tránh tránh hai ngày, vẫn bị y…đuổi theo kịp. Ta dùng hết sức cũng không đánh lại y, ta tưởng mình sắp chết…
Thanh âm của La Văn khàn khàn, sự sợ hãi lộ ra trong mắt:
- May mắn, cũng không biết y bị bệnh gì hay là bị tổn thương, lúc sắp giết được ta thì y chợt ngã xuống không đứng lên nổi. Mà ta thì cũng đã kiệt sức không động đậy được. Cứ thể nằm ở ngay tại chỗ. Nếu không phải được bọn họ tìm thấy, ta không biết mình phải nằm bao lâu nữa.
- Ngài biết người này?
Chiêm Diệu hỏi.
La Văn lắc đầu:
- Không biết!
Ánh mắt của Chiêm Diệu có chút nghi hoặc, trầm mặc một lúc rồi phân phó:
- Tìm một cỗ xe ngựa đưa thiếu tướng quân về phủ tĩnh dưỡng!
Lúc y xoay người đi, phát hiện Trọng Bá vẫn đang nhìn chằm chằm vào cỗ thi thể kia. Mà y thấy được trong ánh mắt của Trọng Bá, đầy vẻ lo sợ bất an, cũng có sự nghi hoặc.
…
…
Phủ Đại tướng quân.
La Văn nằm trên giường, suy yếu như là ngay cả nhấc tay cũng không được. Y một mực đổ mồ hôi. Hơn nữa mồ hôi dính dính giống như là cháo. Cho nên Trọng Bá sai người không ngừng đút nước cho y uống. Đợi tinh thần của y đỡ hơn chút, thì lại sai người đút cháo gạo cho La Văn ăn.
Phu nhân Sở thị ngồi ở một bên nhìn La Văn, sắc mặt của bà ta đã bình tĩnh lại.
Bà ta khoát tay, bảo tôi tớ đi ra ngoài. Bốn tỳ nữa Mai Lan Cúc Trúc canh giữ ngoài cửa, không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào.
- Văn nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Nàng kéo chăn giúp La Văn.
- Nương..
Sắc mặt của La Văn vẫn rất khó coi, y thở dài một tiếng mới đáp:
- Ngày ấy trong lòng con không thoải mái, liền định…định đi lên núi Thương Mang. Mất hai ngày tới được chỗ đấy, nhưng lúc tới hang Lộc Hầu phát hiện…phát hiện…
- Phát hiện cái gì?
- Bác Xích…đã chết!
Nghe thấy câu này, cơ thể của Sở thị cứng đờ lại. Bà ta nắm lấy chăn mềm của La Văn, gân xanh trên bàn tay lộ ra ngoài:
- Con…nói lại lần nữa!
- Bác Xích chết rồi.
La Văn đau khổ nói:
- Lúc tới hang Lộc Hầu, con phát hiện cửa hang đã bị người nào đó dùng đá lớn chặn lại. Cửa lớn còn có dấu vết bị đốt và một thi thể đã bị thiêu cháy. Nhưng con vẫn có thể nhận ra đó là Bác Xích. Dường như y bị người nào đó đánh hỏng hai con mắt. Con hoảng sợ, không dám ở lâu liền quay về. Kết quả bị Thích Nguyên đuổi theo sau, y muốn giết con.
La Văn thở dốc một hơi, rồi nói tiếp:
- Bác Xích nhất định là bị Thích Nguyên giết. Dường như y cũng bị thương, cho nên mới đuổi con tới tận rừng trúc. Y muốn giết con, nên nói rất nhiều lời mê sảng. Nói cái gì thân thể Bác Xích bị hủy, y cần cơ thể của con, y nói năng như một tên điên vậy. May mà y bị thương nặng, khí tức ồ ồ, con đã dốc hết sức đánh với y…Y đánh con trọng thượng, nhưng cũng ngã xuống đất ngất đi. Con liều mạng dùng hết khí lực còn lại tung một chưởng vào người y, nhưng lại không có tác dụng gì.
- Về sau con ngất đi, mọi chuyện về sau không biết gì nữa.
Sắc mặt của Sở thị cực kỳ khó coi, làn môi run rẩy. Bà ta quay đầu nhìn về phía Trọng Bá, thanh âm phát run:
- Lão cũng đã tới núi Thương Mang rồi, Bác Xích…
Trọng Bá thở dài:
- Phu nhân, thiếu gia nói không sai, Bác Xích đã chết. Lúc ta tới, thấy giống hệt những lời thiếu gia miêu tả.
Ông ta nhìn La Văn một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc.
- Thiếu gia, chúng tôi cũng chay lên núi Thương Mang, nhưng vì sao không gặp được thiếu gia?
La Văn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta bị Thích Nguyên truy đuổi quá sát sao nên hoảng hốt chạy bừa. Có khả năng…là chúng ta không đi cùng một đường.
Trọng Bá lắc đầu, há miệng nhưng không hỏi gì nữa.
- Phu nhân, người không sao chứ?
Ông ta cẩn thận hỏi Sở thị.
Sở thị im lặng, bà ta chậm rãi đứng dậy, bờ vai vẫn đang run.
- Chiếu cố thiếu gia cho tốt, ta mệt rồi, về phòng nghỉ ngơi một lát rồi lại tới.
Bà ta khoát tay, ra hiệu cho Trọng Bá không cần tiễn. Xuân Lan và Hạ Trúc vội vàng tiến lên dìu lấy bà ta. Trọng Bá nhìn bà ta, bỗng nhiên có ảo giác rằng trong nháy mắt phu nhân đã già đi rất nhiều.
Đợi Sở thị đi rồi, Trọng Bá ngồi xuống bên cạnh La Văn, hỏi:
- Thiếu gia, vì sao Thích Nguyên phải giết Bác Xích? Y có nói ra không?
- Hình như…y có nhắc tới. Y coi trọng thể chất của Bác Xích, nhưng Bác Xích lại hủy đi thể chất của mình.
Trọng Bá biến sắc, bỗng nhiên nắm lấy tay của La Văn, nhìn nhìn:
- Thiếu gia, sao trên cánh tay của ngài không có vết sẹo nào?
La Văn biến sắc, ánh mắt lóe lên một cái:
- Ta…ta cũng không biết.
Trọng Bá ồ một tiếng, đứng dậy nói:
- Thiếu gia nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài tìm lang trung trị thương giúp ngài.
- Trọng Bá, rót hộ ta chén nước.
La Văn nói.
Trọng Bá hơi sửng sốt, sau đó đi tới rót một chén nước đưa cho La Văn. Đúng lúc này, ngón tay của La Văn bỗng nhiên bắn ra, một kình khí chui vào trong bụng Trọng Bá. Trong nháy mắt, cơ thể Trọng Bá liền co quắp lại. cái chén rơi xuống đất vỡ tan tành.
Sau đó ông ta ôm bụng nằm xuống đất.
- Ngươi…quả nhiên không phải là thiếu gia…ngươi rốt cuộc…rốt cuộc là ai?
La Văn ngồi dậy, nhìn Trọng Bá, hỏi:
- Làm sao ngươi phát hiện ra được?
- Trên cánh tay…của thiếu gia, không có vết thương nào?
- Vì sao ngươi không thể giả ngu chút? Nhìn thấu không nói ra, ngươi còn có thể sống. Nhìn thấu còn nói toạc, làm sao ta tha cho ngươi được?
La Văn than nhẹ một tiếng, sau đó đánh một chưởng vào trán Trọng Bá. Trọng Bá run rẩy kịch liệt, máu tràn ra miệng. Con ngươi dần dần tan rã, mất đi sức sống. La Văn lấy một bình sứ từ trong ngực, thật cẩn thận đổ ra một viên thuốc. Y bóp vỡ vỏ thuốc, một con sâu xấu xí lập tức bò ra khỏi vỏ. Y cậy miệng Trọng Bá, con sâu ngửi thấy mùi máu tươi lập tức hưng phấn, rất nhanh bò vào miệng Trọng Bá.
Vài phút sau, thân hình Trọng Bá run rẩy kịch liệt, tứ chi vung vẩy, con ngươi biến thành màu trắng.
Lại qua một lát, ông ta bỗng nhiên đứng dậy, đứng thẳng tắp, ánh mắt trống rỗng.
- Đi thôi, tìm cơ hội giết chết Phương Giải, không thể để cho La Diệu biết. Sau đó tìm một nơi mà chết.
La Văn thản nhiên phân phó một câu.
Trọng Bá gật đầu máy móc, sau đó xoay người rời khỏi phủ. Mãi tới khi đi ra phủ Đại tướng quân, ai chào hỏi ông ta, ông ta cũng không để ý tới.
La Văn lần nữa nằm xuống giường, rồi thở phào một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.