Chương 706: Như thế nào là Đại tướng quân? ((2))
Trí Bạch
11/10/2019
- Nếu đã như vậy.
Phương Giải đứng dậy, nhìn bản đồ trước mặt, chỉ huyện Bác Dương, nói:
- Trần Định Nam, mang theo Phi Hổ Quân bình định Đậu Thiên Đức ở Bác Dương. So với hai nhóm cường đạo kia, Đậu Thiên Đức nguy hại nhiều hơn. Chuyện này giải quyết xong, dân chúng huyện Bác Dương sẽ ghi nhớ công ơn của Hắc Kỳ Quân. Nhớ kỹ, đã đánh thì phải quả quyết, đối phó với đám trôm cướp vốn không nên vận dụng hơn vạn kỵ binh, tuy nhiên hiện giờ chúng ta đang cần một trận chiến hoành tráng, nên cứ phô trương thanh thế vào.
- Vâng!
Tướng quân Phi Hổ Quân Trần Định Nam và phó tướng Tôn Man Tử lập tức đứng dậy chắp tay:
- Thuộc hạ nhất định không làm phụ lòng Đại tướng quân!
Sau khi phân phó xong, Phương Giải hỏi:
- Đại tặc Cao Bắc Đẩu ở huyện Lục Xuyên, ai trong các ngươi nguyện ý đi đánh?
- Thuộc hạ nguyện đi!
- Thuộc hạ nguyện đi!
Tất cả tướng quân còn lại đều đứng dậy chắp tay đợi lệnh.
Phương Giải nhìn mọi người, nói:
- Dưới trướng của Cao Bắc Đẩu có hơn vạn tặc binh, vả lại chiếm cứ một huyện thành Lục Xuyên, trận chiến này không dễ dàng. Bộ tốt của chúng ta còn đang huấn luyện, không thể xuất chinh. Nếu muốn chiến thắng trận này, cần dụ địch ra khỏi thành. Hạ Hầu Bách Xuyên, ngươi mang binh mã của mình đi thôi, mặt khác…
Phương Giải nhìn về phía Thôi Trung Chấn:
- Bộ tốt luyện binh, phải nhìn nhiều thực chiến mới có lợi. Thôi tướng quân có thể mang theo một đội bộ binh đi theo, phối hợp chiến đấu với Hạ Hầu.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hạ Hầu Bách Xuyên và Thôi Trung Chấn đứng lên lĩnh mệnh.
- Ừ.
Phương Giải khoát tay nói:
- Về phần Điền Tín ở Tín Dương, thành Tín Dương thành cao, chắc chắn, tạm thời để đó. Khe núi Hổ Khẩu thì chưa nắm rõ tin tức cho lắm, cần điều tra nhiều hơn. Trần Hiếu Nho, việc này giao cho ngươi theo dõi gắt gao, chớ buông thả. Quét sạch cường đạo trong Hoàng Dương Đạo, trăm họ mới tâm phục khẩu phục, không thể để ung nhọt kéo dài lâu.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Sau khi phân phó xong, Phương Giải nói:
- Các quân không có chiến sự thì trở về huấn luyện nghiêm khắc hơn. Đợi cường đạo trong Hoàng Dương Đạo bị quét sạch, thì vẫn phải tấn công Tín Dương. Tới lúc đó chư quân đều xuất chinh, chớ để khi kéo đội ngũ ra ngoài, lại không thể vung đao xuất trận được!
- Vâng!
Tất cả tướng lĩnh đứng dậy chắp tay, Phương Giải gật đầu nói:
- Giải tán đi chuẩn bị đi!
Đợi các tướng rời khỏi, Phương Giải trở về chỗ ngồi, hỏi Ngô Nhất Đạo:
- Hầu gia có chuyện muốn nói với ta à?
- Cũng không có gì.
Ngô Nhất Đạo duỗi lưng một cái, cười nó:
- Chỗ ngồi này của ta không vững lắm, nếu chẳng may té ngã thì không tốt.
Y chỉ phía dưới nói:
- Không bằng ngồi dưới sàn nhà, lúc nào cần thì đi lên?
Phương Giải nao nao, lập tức nghiêm mặt nói:
- Hầu gia, sơn trại của Hắc Kỳ Quân có thể được xây dựng trên núi Chu Tước, có chín phần công lao là của Hầu gia. Hầu gia ngồi ở chỗ này, không ai dám phản đối, Hầu gia quá lo lắng rồi.
- Không phải quá hay không quá.
Ngô Nhất Đạo thu hồi nụ cười, chân thành nói:
- Ta hiểu ý của ngươi. Về sau ngươi chính là người đứng đầu của Hắc Kỳ Quân này, ngươi còn chưa quen với việc một người quyết định, mọi chuyện đều triệu tập người phía dưới để thảo luận. Đây tất nhiên là một việc có thể khiến cho người dưới thoải mái, nhưng nếu cứ như vậy, làm sao thành lập được uy tín với người dưới? Về sau học hỏi trực tiếp hạ lệnh, nếu không phải là chuyện lớn thì không nên hỏi người phía dưới phải làm thế nào. Bọn họ đều đang nhìn ngươi, ngươi càng quả quyết trực tiếp, thì bọn họ mới càng kính trọng ngươi.
- Oai phong nằm ở chỗ tạo ra, chứ không phải nằm ở những cái cho đi.
Y dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Vừa rồi lúc nghị sự ta không nói chuyện vị trí ngồi, là vì ta không muốn ngươi mất mặt trước mặt mọi người. Ta muốn ngươi nói bất kỳ câu nào đều phải là quân lệnh, không thể vi phạm. Nhưng ngươi lại để cho ta ngồi bên cạnh ngươi, cứ như vậy người phía dưới sẽ cảm thấy ngươi dễ gần, lại thiếu đi uy nghi. Bọn họ sẽ phục ngươi, nhưng không sợ ngươi.
- Ta biết ngươi thành tâm kính trọng ta, là vì ta đã làm một số việc cho đại doanh, cho nên ngươi mới cho ta ngồi ở bên cạnh, cũng khiến cho người phía dưới nhìn thấy, người có công thì được sự tôn kính, đây là điều tốt. Nhưng tốt ở suy nghĩ, chứ thực hiện ra lại là điều không tốt.
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, nói:
- Giờ ngươi phải ghi nhớ một điều, ngươi chính là Thống soái của Hắc Kỳ Quân, bất kể là ai, đều là thuộc hạ của ngươi. Lúc trước ta và ngươi có giao tình sâu sắc, hơn nữa lúc đầu quả thực ta cũng đã giúp ngươi, còn có tầng quan hệ với Ngô Ẩn Ngọc kia…nhưng những điều này không phải là lý do ngươi để cho ta ngồi bên cạnh. Trong Hắc Kỳ Quân, ngươi là Đại tướng quân có địa vị không ai bằng được, cho dù là ta, thấy ngươi cũng phải thi lễ.
- Nếu đã dựng lá cờ lên, thì đã tính toán bước lên hành trình lớn rồi, không thể thua vì mấy chuyện nhỏ nhặt được. Đại tướng quân phải có phong độ của Đại tướng quân, cũng phải có uy tín của Đại tướng quân.
Chờ y nói xong, Phương Giải đứng dậy, trịnh trọng thi lễ:
- Đa tạ Hầu gia chỉ điểm.
Ngô Nhất Đạo dời cái ghế tới sang một bên, đặt trước chỗ ngồi của Tôn Khai Đạo, cười nói:
- Nhưng ta cũng không tự coi nhẹ bản thân. Luận về kinh nghiệm lý lịch cùng công lao, ta ngồi đây chắc vẫn được chứ?
Phương Giải cười ha hả:
- Tất nhiên là được.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, chắp tay cáo từ. Lúc đi tới cửa, y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu cười nói với Phương Giải:
- Mầy ngày này ngươi bận rộn nhiều việc, mới chỉ gặp mặt Ngô Ẩn Ngọc hai lần. Chuyện của hai người ta vốn không muốn lắm miệng, nhưng con bé đã vì ngươi vất vả nhiều ngày, cố gắng học làm sủi cảo, cả ngày dính đầy bột mỳ ở mặt…Làm cha như ta còn chưa từng được hưởng phúc phận đó…ài!
Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng hỏi:
- Tối nay có sủi cảo ăn không?
Ngô Nhất Đạo nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Có!
…
…
Trong đại sảnh, đèn dầu được thắp sáng ngời, chiếu sáng khuôn mặt của Phương Giải. Những người ngồi trong đại sảnh đều thấy lạnh trong lòng, vô thức cúi đầu không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Mà ngay cả vài tướng quân đắc thắng trở về cũng đều như vậy, không khí trong đại sảnh có chút lạnh lẽo.
Kiêu Kỵ Giáo tướng quân Trần Hiếu Nho quỳ một gối xuống trước mặt Phương Giải, đầu cúi rất thấp.
- Thuộc hạ làm việc bất lợi, mời tướng quân trách phạt!
Y ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Phương Giải nhìn y, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Kiêu Kỵ Giáo mà ta giao cho ngươi, một phần xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, một phần là tinh nhuệ do tự tay ta huấn luyện. Những người này đều vai trò quan trọng, ta tin tưởng ngươi nên mới giao bọn họ cho ngươi. Nhưng lần này ngươi làm ta thất vọng rồi.
Trần Hiếu Nho cúi thấp đầu nói:
- Là thuộc hạ coi thường, thuộc hạ không ngờ tới…
- Không ngờ tới?
Phương Giải ngắt lời Trần Hiếu Nho, lạnh lùng nói:
- Thân làm chỉ huy, đổ lỗi cho sai lầm là biểu hiện của sự vô năng. Về sau ta không muốn nghe ngươi nhắc lại ba chữ đó nữa, nếu ta mà nghe được, ta liền lột bỏ bộ quần áo trên người ngươi, đưa tới hậu cần làm sai vặt.
Trần Hiếu Nho cúi thấp đầu hơn, không dám cãi lại.
Phương Giải đứng dậy, nhìn bản đồ trước mặt, chỉ huyện Bác Dương, nói:
- Trần Định Nam, mang theo Phi Hổ Quân bình định Đậu Thiên Đức ở Bác Dương. So với hai nhóm cường đạo kia, Đậu Thiên Đức nguy hại nhiều hơn. Chuyện này giải quyết xong, dân chúng huyện Bác Dương sẽ ghi nhớ công ơn của Hắc Kỳ Quân. Nhớ kỹ, đã đánh thì phải quả quyết, đối phó với đám trôm cướp vốn không nên vận dụng hơn vạn kỵ binh, tuy nhiên hiện giờ chúng ta đang cần một trận chiến hoành tráng, nên cứ phô trương thanh thế vào.
- Vâng!
Tướng quân Phi Hổ Quân Trần Định Nam và phó tướng Tôn Man Tử lập tức đứng dậy chắp tay:
- Thuộc hạ nhất định không làm phụ lòng Đại tướng quân!
Sau khi phân phó xong, Phương Giải hỏi:
- Đại tặc Cao Bắc Đẩu ở huyện Lục Xuyên, ai trong các ngươi nguyện ý đi đánh?
- Thuộc hạ nguyện đi!
- Thuộc hạ nguyện đi!
Tất cả tướng quân còn lại đều đứng dậy chắp tay đợi lệnh.
Phương Giải nhìn mọi người, nói:
- Dưới trướng của Cao Bắc Đẩu có hơn vạn tặc binh, vả lại chiếm cứ một huyện thành Lục Xuyên, trận chiến này không dễ dàng. Bộ tốt của chúng ta còn đang huấn luyện, không thể xuất chinh. Nếu muốn chiến thắng trận này, cần dụ địch ra khỏi thành. Hạ Hầu Bách Xuyên, ngươi mang binh mã của mình đi thôi, mặt khác…
Phương Giải nhìn về phía Thôi Trung Chấn:
- Bộ tốt luyện binh, phải nhìn nhiều thực chiến mới có lợi. Thôi tướng quân có thể mang theo một đội bộ binh đi theo, phối hợp chiến đấu với Hạ Hầu.
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Hạ Hầu Bách Xuyên và Thôi Trung Chấn đứng lên lĩnh mệnh.
- Ừ.
Phương Giải khoát tay nói:
- Về phần Điền Tín ở Tín Dương, thành Tín Dương thành cao, chắc chắn, tạm thời để đó. Khe núi Hổ Khẩu thì chưa nắm rõ tin tức cho lắm, cần điều tra nhiều hơn. Trần Hiếu Nho, việc này giao cho ngươi theo dõi gắt gao, chớ buông thả. Quét sạch cường đạo trong Hoàng Dương Đạo, trăm họ mới tâm phục khẩu phục, không thể để ung nhọt kéo dài lâu.
- Thuộc hạ lĩnh mệnh.
Sau khi phân phó xong, Phương Giải nói:
- Các quân không có chiến sự thì trở về huấn luyện nghiêm khắc hơn. Đợi cường đạo trong Hoàng Dương Đạo bị quét sạch, thì vẫn phải tấn công Tín Dương. Tới lúc đó chư quân đều xuất chinh, chớ để khi kéo đội ngũ ra ngoài, lại không thể vung đao xuất trận được!
- Vâng!
Tất cả tướng lĩnh đứng dậy chắp tay, Phương Giải gật đầu nói:
- Giải tán đi chuẩn bị đi!
Đợi các tướng rời khỏi, Phương Giải trở về chỗ ngồi, hỏi Ngô Nhất Đạo:
- Hầu gia có chuyện muốn nói với ta à?
- Cũng không có gì.
Ngô Nhất Đạo duỗi lưng một cái, cười nó:
- Chỗ ngồi này của ta không vững lắm, nếu chẳng may té ngã thì không tốt.
Y chỉ phía dưới nói:
- Không bằng ngồi dưới sàn nhà, lúc nào cần thì đi lên?
Phương Giải nao nao, lập tức nghiêm mặt nói:
- Hầu gia, sơn trại của Hắc Kỳ Quân có thể được xây dựng trên núi Chu Tước, có chín phần công lao là của Hầu gia. Hầu gia ngồi ở chỗ này, không ai dám phản đối, Hầu gia quá lo lắng rồi.
- Không phải quá hay không quá.
Ngô Nhất Đạo thu hồi nụ cười, chân thành nói:
- Ta hiểu ý của ngươi. Về sau ngươi chính là người đứng đầu của Hắc Kỳ Quân này, ngươi còn chưa quen với việc một người quyết định, mọi chuyện đều triệu tập người phía dưới để thảo luận. Đây tất nhiên là một việc có thể khiến cho người dưới thoải mái, nhưng nếu cứ như vậy, làm sao thành lập được uy tín với người dưới? Về sau học hỏi trực tiếp hạ lệnh, nếu không phải là chuyện lớn thì không nên hỏi người phía dưới phải làm thế nào. Bọn họ đều đang nhìn ngươi, ngươi càng quả quyết trực tiếp, thì bọn họ mới càng kính trọng ngươi.
- Oai phong nằm ở chỗ tạo ra, chứ không phải nằm ở những cái cho đi.
Y dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Vừa rồi lúc nghị sự ta không nói chuyện vị trí ngồi, là vì ta không muốn ngươi mất mặt trước mặt mọi người. Ta muốn ngươi nói bất kỳ câu nào đều phải là quân lệnh, không thể vi phạm. Nhưng ngươi lại để cho ta ngồi bên cạnh ngươi, cứ như vậy người phía dưới sẽ cảm thấy ngươi dễ gần, lại thiếu đi uy nghi. Bọn họ sẽ phục ngươi, nhưng không sợ ngươi.
- Ta biết ngươi thành tâm kính trọng ta, là vì ta đã làm một số việc cho đại doanh, cho nên ngươi mới cho ta ngồi ở bên cạnh, cũng khiến cho người phía dưới nhìn thấy, người có công thì được sự tôn kính, đây là điều tốt. Nhưng tốt ở suy nghĩ, chứ thực hiện ra lại là điều không tốt.
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, nói:
- Giờ ngươi phải ghi nhớ một điều, ngươi chính là Thống soái của Hắc Kỳ Quân, bất kể là ai, đều là thuộc hạ của ngươi. Lúc trước ta và ngươi có giao tình sâu sắc, hơn nữa lúc đầu quả thực ta cũng đã giúp ngươi, còn có tầng quan hệ với Ngô Ẩn Ngọc kia…nhưng những điều này không phải là lý do ngươi để cho ta ngồi bên cạnh. Trong Hắc Kỳ Quân, ngươi là Đại tướng quân có địa vị không ai bằng được, cho dù là ta, thấy ngươi cũng phải thi lễ.
- Nếu đã dựng lá cờ lên, thì đã tính toán bước lên hành trình lớn rồi, không thể thua vì mấy chuyện nhỏ nhặt được. Đại tướng quân phải có phong độ của Đại tướng quân, cũng phải có uy tín của Đại tướng quân.
Chờ y nói xong, Phương Giải đứng dậy, trịnh trọng thi lễ:
- Đa tạ Hầu gia chỉ điểm.
Ngô Nhất Đạo dời cái ghế tới sang một bên, đặt trước chỗ ngồi của Tôn Khai Đạo, cười nói:
- Nhưng ta cũng không tự coi nhẹ bản thân. Luận về kinh nghiệm lý lịch cùng công lao, ta ngồi đây chắc vẫn được chứ?
Phương Giải cười ha hả:
- Tất nhiên là được.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, chắp tay cáo từ. Lúc đi tới cửa, y bỗng nhiên dừng lại, quay đầu cười nói với Phương Giải:
- Mầy ngày này ngươi bận rộn nhiều việc, mới chỉ gặp mặt Ngô Ẩn Ngọc hai lần. Chuyện của hai người ta vốn không muốn lắm miệng, nhưng con bé đã vì ngươi vất vả nhiều ngày, cố gắng học làm sủi cảo, cả ngày dính đầy bột mỳ ở mặt…Làm cha như ta còn chưa từng được hưởng phúc phận đó…ài!
Phương Giải hơi sửng sốt, sau đó ngượng ngùng hỏi:
- Tối nay có sủi cảo ăn không?
Ngô Nhất Đạo nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
- Có!
…
…
Trong đại sảnh, đèn dầu được thắp sáng ngời, chiếu sáng khuôn mặt của Phương Giải. Những người ngồi trong đại sảnh đều thấy lạnh trong lòng, vô thức cúi đầu không dám nhìn vào mắt Phương Giải. Mà ngay cả vài tướng quân đắc thắng trở về cũng đều như vậy, không khí trong đại sảnh có chút lạnh lẽo.
Kiêu Kỵ Giáo tướng quân Trần Hiếu Nho quỳ một gối xuống trước mặt Phương Giải, đầu cúi rất thấp.
- Thuộc hạ làm việc bất lợi, mời tướng quân trách phạt!
Y ngẩng đầu nhìn Phương Giải một cái, lại nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Phương Giải nhìn y, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Kiêu Kỵ Giáo mà ta giao cho ngươi, một phần xuất thân từ Đại Nội Thị Vệ Xử, một phần là tinh nhuệ do tự tay ta huấn luyện. Những người này đều vai trò quan trọng, ta tin tưởng ngươi nên mới giao bọn họ cho ngươi. Nhưng lần này ngươi làm ta thất vọng rồi.
Trần Hiếu Nho cúi thấp đầu nói:
- Là thuộc hạ coi thường, thuộc hạ không ngờ tới…
- Không ngờ tới?
Phương Giải ngắt lời Trần Hiếu Nho, lạnh lùng nói:
- Thân làm chỉ huy, đổ lỗi cho sai lầm là biểu hiện của sự vô năng. Về sau ta không muốn nghe ngươi nhắc lại ba chữ đó nữa, nếu ta mà nghe được, ta liền lột bỏ bộ quần áo trên người ngươi, đưa tới hậu cần làm sai vặt.
Trần Hiếu Nho cúi thấp đầu hơn, không dám cãi lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.