Chương 402: Ở đây thật nhiều cửa
Trí Bạch
23/07/2018
Để khống chế được hoàn toàn Tiêu Nhất Cửu, ban đầu
ngoài dùng xiềng xích lớn quấn quanh thân, dùng móc sắt trên xiềng xích
để kìm chặt xương thì còn phải dùng một trăm hai mươi tám kim châm để
chặn khí huyệt của hắn. Nhưng sau đó Tiêu Nhất Cửu nổi điên, sức áp chế
của kim châm cũng ngày càng yếu đi.
La Úy Nhiên rơi vào đường cùng, dùng cây trâm đâm rách khí mạch của Tiêu Nhất Cửu để nội lực của hắn không thể lưu thông.
Cách làm này chỉ dùng được một tháng, một tháng sau Tiêu Nhất Cửu lại có thể bắt đầu khống chế nội công. Vì vậy, sau khi La Úy Nhiên và nhiều cao thủ trấn áp hắn, trong lúc bất lực chỉ có thể ra tay đánh tan hơn nửa Khí Hải của hắn.
Vốn tưởng rằng cách này đã là cách giải quyết tận gốc nhưng ai có thể ngờ hôm nay lại không có tác dụng gì.
Trước đây, khi Tiêu Nhất Cửu nổi điên, bởi vì móc sắt ôm lấy xương cốt của hắn cho nên hắn không thể thoát được. Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không nhìn thấy những móc sắt này. Hắn phất tay chặt đứt tay mình, móc sắt rơi xuống đất, lúc tay nhấc lên, cẳng tay hắn một lần nữa co lại, bao gồm những vết xước trên cơ thể cũng phục hồi lại như cũ, chỗ được kết nối lại xem ra da thịt được sáng hơn, giống như da trẻ em mới sinh vậy.
Hắn vuốt lông mày, sau đó bắt đầu đi lên phía trước.
Hai chân hắn bị móc sắt làm đứt đoạn nhưng lúc bước chân mới bước ra vẫn chưa chạm đất, xương đùi đã được nối lại, da thịt cũng được phục hồi.
Hai bước
Tất cả móc sắt trên người hắn dần dần tách ra.
Lại hai bước nữa
Những móc sắt lớn quấn quanh trên người hắn liền kéo thẳng lại. Những xiềng xích này được đúc trong vách tường, xiềng xích ở chân thô ráp của hắn, giống như một con mãnh thú bị vây khốn, chỉ sợ chỉ có thể chịu thua.
Tiêu Nhất Cửu bị ngăn cản bước đi, hắn nhíu mày, sau đó thân thể hắn bắt đầu đỏ lên. Cả người hắn thoạt nhìn biến thành một vật thể đỏ ửng, dù là người đứng ở ngoài song sắt đều cảm nhận được sức nóng đập vào mặt.
Nhiệt độ trong thạch thất trong nháy mắt đạt đến một độ cao mà một người thường khó có thể chịu được. Những xiềng xích quấn quanh người Tiêu Nhất Cửu cũng trở nên đỏ ửng. Không bao lâu, những xiềng xích đó biến thành một màu đỏ thẫm. Độ nóng trong thạch thất xuyên thấu qua song sắt rồi bắn ra ngoài. Sắc mặt La Úy Nhiên và Tô Bất Úy đều bị chiếu rọi cũng trở nên đỏ ửng.
Sau khi xiềng xích đỏ ửng, Tiêu Nhất Cửu lại cất bước về phía trước. Những xích sắt bị nung đỏ trở nên yếu hơn, sau một bước, những vòng đó lại bị xé rách, những xích sắt rơi trên mặt đất hình thành nên một đống lửa.
Thoát ra khỏi sự trói buộc những xiềng xích đó, quần áo trên người Tiêu Nhất Cửu cũng sớm không còn tung tích gì.
Da dẻ trên thân thể lõa lồ của hắn dần dần phục hồi được màu sắc. Sau khi cái nóng “tránh xa”, da thịt trên người hắn biến thành màu trắng nõn và tràn đầy sức sống. Hắn đốt đứt xích sắt, cũng giống như thân thể hắn được hồi sinh. Tóc bị đốt trụi, râu cũng bị thiêu đốt nhưng sau khi da thịt được phục hồi thì tóc hắn cũng bắt đầu mọc lại, rất nhanh đã dài đến vai.
Nhưng điều khiến người khác không thể tin nổi, xem ra là gương mặt giống như trẻ lại mấy chục tuổi của hắn.
Từ tướng mạo sáu mươi, bảy mươi tuổi trước đó, giờ đây biến thành người trung niên tầm ba mươi tuổi.
Từ đầu đến chân
Tràn đầy sức sống
Tiêu Nhất Cửu với thân thể trần truồng mở trừng mắt, khiến hai người ở bên ngoài cửa kinh ngạc đến tột đỉnh. Trong ánh mắt Tiêu Nhất Cửu hiện ra tia nghi ngờ, sau đó hắn nhìn một lượt nơi mình ở, nghi ngờ lại càng lớn hơn. Hắn ngẩn người ra, xem ra có chút bất đắc dĩ.
- Ta đang ở đâu thế này?
Hắn lẩm bẩm hỏi.
- Mật lao của Đại Nội Thị Vệ!
La Úy Nhiên tập trung tất cả tu vi lại, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Y ra ký hiệu tay, Phi Ngư Bào lập tức chạy đi bố trí, còn thái giám Tô Bất Úy không kìm nổi lùi về sau một bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
- Mật lao của Đại Nội Thị Vệ? Là nơi nào vậy? Tại sao ta lại ở đây? Ở đây làm gì? Ban nãy…Ban nãy hình như có xích sắt khóa người ta lại, sao các ngươi lại làm như vậy? Là kẻ nào đã làm thế?
- Là ta!
La Úy Nhiên lớn tiếng nói:
- Sư huynh! Huynh hãy tỉnh lại đi! Huynh phối hợp với Di Thân Vương mưu đồ giết bệ hạ, sau khi sự việc thất bại đã bị sư phụ bắt.
- Sư phụ?
Khi nghe thấy hai chữ này, ánh mắt Tiêu Nhất Cửu hiện ra tia sợ hãi.
- Ta tưởng rằng ông ấy đã chết rồi…
Hắn lẩm bẩm nói một câu nhưng lại dọa mình:
- Sao ta lại nghĩ rằng sư phụ đã chết? Sư phụ là ai?
- Sư phụ là Vạn Tinh Thần!
- Một cái tên thật quen thuộc…
Tiêu Nhất Cửu nhíu mày, dường như có chút đau khổ. Hắn nhấc tay xoa nhẹ huyệt thái dương, xem ra giống như đau đầu khiến hắn có chút khó chịu được.
La Úy Nhiên vừa trả lời những câu hỏi của Tiêu Nhất Cửu một cách rõ ràng, vừa đề phòng quan sát hắn. Y phát hiện ra kim châm và những trâm đâm rách Khí Hải trên người Tiêu Nhất Cửu đã không thấy đâu nữa, rõ ràng là bị trận lửa nóng ban nãy thiêu rụi. Lúc này thân thể Tiêu Nhất Cửu thoạt nhìn khỏe mạnh cao lớn, hơn nữa không nhìn thấy vết thương nào.
- Á?
Tiêu Nhất Cửu dường như là phát hiện ra điều gì, sau đó kinh ngạc lẩm bẩm:
- Tại sao khí huyệt và khí mạch của ta lại không được tự nhiên như vậy?
La Úy Nhiên ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời rất thành thật:
- Bởi vì sư huynh điên rồi, không những mưu đồ phản nghịch mà huynh còn muốn giết rất nhiều người, vì vậy ta đành phải dùng một trăm hai mươi tám cây châm kìm chặt khí huyệt của huynh, dùng cây trâm đâm thủng khí mạch của huynh…Nhưng xem ra, hình như không có tác dụng gì.
Tiêu Nhất Cửu mày nhíu lại càng ngày càng sâu, hắn đã trầm mặc một hồi lâu bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời.
- Ta nhớ ra rồi…Có người dùng một trăm hai mươi tám cây châm kìm khí huyệt của ta, vì vậy ta mất mấy ngày để di chuyển khí huyệt, sau đó có người đâm thủng khí mạch của ta, ta lại phải dùng mấy ngày để lấy lại khí mạch của mình.
Nghe được câu này, sắc mặt của La Úy Nhiên và Tô Bất Úy đều biến đổi.
- Điều này…Điều này sao có thể…?
Trong tiếng run rẩy của Tô Bất Úy có mang theo vài phần ngạc nhiên, thán phục.
- Sao lại không thể?
Tiêu Nhất Cửu hỏi lại một câu, sau đó lại một lần nữa bước về phía trước:
- Ta không thích nơi này, ta muốn ra ngoài…Ta lại quên rồi, là ai đã nhốt ta ở đây? Ta muốn đi hỏi kẻ đó, tại sao lại muốn nhốt ta?
Hắn tự tay ấn lên cửa sắt nặng, sau khi nổ rầm một tiếng, những thanh sắt trên cửa bay ra ngoài. Tô Bất Úy và La Úy Nhiên nhanh chóng tránh ra nhưng Phi Ngư Bào ở phía sau lưng hai người họ không kịp tránh, bị những thanh sắt nặng trĩu đó đè nát.
Trong màn khói bụi, Tiêu Nhất Cửu chậm rãi bước ra ngoài. Hắn quan sát xung quanh, sau đó thản nhiên nói:
- Ta đã đi ra rồi!
…
…
La Úy Nhiên và Tô Bất Úy tập trung toàn bộ nội kình, hai người chỉ có thể nói với nhau một câu ngắn ngủi rồi quyết định rời khỏi mật lao. Bởi vì hai người này tin rằng, kể cả hai người bọn họ liên thủ cũng không ngăn được Tiêu Nhất Cửu! Hơn nữa nơi giam giữ Tiêu Nhất Cửu là tầng thứ ba của Đại Nội Thị Vệ, ở dưới lòng đất, chỉ có một mật đạo thông ra bên ngoài, hơn nữa trong mật đạo này bố trí nhiều cơ quan, còn có chín bức tường sắt nặng nề!
Vì vậy La Úy Nhiên nhắc nhở Tô Bất Úy một câu, sau đó hai người lập tức lui ra ngoài.
Lúc này Tiêu Nhất Cửu đã hoàn toàn mê loạn thần trí, đến mình là ai hắn cũng không biết.
La Úy Nhiên vừa vội vàng lui ra vừa ấn mật đạo, hoàn toàn không để ý Phi Ngư Bào phía sau mình đang phát ra những tiếng van xin và kêu thảm thiết. Cửa sắt mật đạo hạ xuống, nhốt mấy chục Phi Ngư Bào tu vi bất tục trong mật đạo đó. Nhưng La Úy Nhiên không có chút do dự, bởi vì nếu như y do dự thì rất có thể sẽ gây tai họa lớn.
Trong mật đạo
Tiêu Nhất Cửu dường như kinh ngạc một chút. Hắn không hiểu vì sao trước đó hai người kia vẫn nói chuyện vui vẻ mà giờ đây đột nhiên bỏ chạy. Hắn không nghĩ ra là tại sao, nghĩ mãi cũng không ra. Những lời mà hai người kia nói với hắn trước đây, hắn đã quên sạch rồi, trong đầu hắn trống rỗng, không có gì cả.
Hắn nhìn thấy những người mặc áo gấm kia rên rỉ chạy ra ngoài nhưng lại bị cửa sắt chặn lại. Những người đó tuyệt vọng gào thét, trong ánh mắt nhìn mình chứa đầy sự sợ hãi.
Tại sao phải như vậy?
Hắn không rõ.
Vì vậy hắn định ra ngoài xem sao
Hắn cất bước đi lên phía trước, lại bị một người gọi lại.
Trong cửa sắt, Dương Dận nhìn Tiêu Nhất Cửu ở bên ngoài cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Hắn đỡ cửa sắt lên, toàn thân run rẩy vô cùng.
Hắn dùng giang hồ khách, nhưng chưa từng coi trọng người trong giang hồ. Trong mắt hắn, giang hồ khách tu vi có mạnh đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ đùa nghịch tùy ý mà thôi, địa vị thật sự vẫn là hoàng quyền tối cao. Nhưng đến hôm nay, sau khi hắn tận mắt nhìn thấy sự biến đổi lớn của Tiêu Nhất Cửu thì trong lòng hắn cũng có những hỗn loạn nhất định.
Lúc này Tiêu Nhất Cửu giống như thần linh không ai có thể cản được.
- Đưa…Đưa ta ra ngoài!
Dương Dận khó khăn nuốt nước miếng một cái, cảm giác trong cổ họng của mình nóng sốt.
- Đưa ngươi ra ngoài?
Tiêu Nhất Cửu dừng bước, quay đầu lại nhìn người trong cửa sắt:
- Ngươi là ai? Sao ngươi cũng ở đây? Tại sao ngươi cũng muốn ra ngoài?
- Ta là…
Dương Dận do dự một chút, sau đó thật cẩn thận thăm dò nói:
- Ta là bạn của ngươi, bởi vì bị ngươi liên lụy nên cũng bị nhốt ở đây.
- Là ta làm liên lụy ngươi?
Tiêu Nhất Cửu nhíu mày, hình như hắn rất cố gắng cố nhớ lại điều gì đó, có thể nhìn ra trong lòng hắn đang rất bối rối. Cảm giác hoàn toàn quên tất cả mọi chuyện khiến hắn trở nên có chút phiền não, hắn càng cố gắng dùng sức nhớ lại thì càng không nhớ được gì.
Thân thể của Dương Dận không ngừng run rẩy, tâm tư suy nghĩ trong ánh mắt rất phức tạp. Y lo sợ quái nhân trước mặt mình sẽ nhớ lại được gì đó, hắn đang đánh cược, đánh cược Tiêu Nhất Cửu thật sự quên tất cả mọi chuyện.
- Ta là ai?
Qua khoảng chừng hai phút, Tiêu Nhất Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Dận:
- Ban nãy ngươi nói gì với ta? Ngươi nói gì?
Dương Dận ngơ ngẩn, vội vàng nói:
- Ta là bạn của ngươi, chúng ta nhất định phải cùng nhau đi ra. Ngươi mở khóa sắt trước mặt ta ra được không, đưa ta đi cùng!
- Được!
Tiêu Nhất Cửu gật đầu, chậm rãi đi đến bên ngoài thiết lao giam giữ Dương Dận. Mới đứng vững, hắn đột nhiên ngẩng đầu rất nghiêm túc hỏi:
- Tại sao ta phải đưa ngươi đi cùng!
Dương Dận ngây ngốc, thật sự ngây ngốc. Hắn thật sự không biết phải đối mặt với tên điên này như nào, một tên điên đến mức khiến người ta kinh hãi. Thần trí của tên này rõ ràng là loạn vô cùng, những lời trước đó nửa phút hắn cũng quên sạch. Hắn căn bản không có bất cứ ấn tượng gì đối với người khác, nói chuyện với hắn khiến Dương Dận vừa mới nung nấu được chút hy vọng trong lòng thì lại bị dập tắt.
Trên mặt Dương Dận thất vọng càng ngày càng lớn, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó từ tự ưỡn ngực, hắn nhìn Tiêu Nhất Cửu ở bên ngoài cửa, nói từng câu từng chữ:
- Giết ta đi! Là ta đã hại ngươi!
Tiêu Nhất Cửu hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Dận hỏi:
- Sao ngươi phải hại ta?
Dương Dận hoàn toàn tuyệt vọng, người trước mặt hắn đã không còn cách nào nói chuyện được.
- Tại sao ta lại ở đây? Ta là ai?
Tiêu Nhất Cửu thì thào vài câu, sau đó xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Hắn không nhìn lại Dương Dận, dường như hoàn toàn quên con người này. Trong mật lao, thân thể Dương Dận mềm nhũn ngã quỵ, không biết tại sao, hắn bắt đầu gào khóc.
Những Phi Ngư Bào trong Đại Nội Thị Vệ co người dán lên vách tường, ai cũng không dám chặn bước chân của Tiêu Nhất Cửu tiến về phía trước.
- Ở đây sao lại có nhiều cửa như vậy?
Nhìn cửa sắt trước mặt, vẻ mặt Tiêu Nhất Cửu nghi hoặc.
La Úy Nhiên rơi vào đường cùng, dùng cây trâm đâm rách khí mạch của Tiêu Nhất Cửu để nội lực của hắn không thể lưu thông.
Cách làm này chỉ dùng được một tháng, một tháng sau Tiêu Nhất Cửu lại có thể bắt đầu khống chế nội công. Vì vậy, sau khi La Úy Nhiên và nhiều cao thủ trấn áp hắn, trong lúc bất lực chỉ có thể ra tay đánh tan hơn nửa Khí Hải của hắn.
Vốn tưởng rằng cách này đã là cách giải quyết tận gốc nhưng ai có thể ngờ hôm nay lại không có tác dụng gì.
Trước đây, khi Tiêu Nhất Cửu nổi điên, bởi vì móc sắt ôm lấy xương cốt của hắn cho nên hắn không thể thoát được. Nhưng hôm nay hắn hoàn toàn không nhìn thấy những móc sắt này. Hắn phất tay chặt đứt tay mình, móc sắt rơi xuống đất, lúc tay nhấc lên, cẳng tay hắn một lần nữa co lại, bao gồm những vết xước trên cơ thể cũng phục hồi lại như cũ, chỗ được kết nối lại xem ra da thịt được sáng hơn, giống như da trẻ em mới sinh vậy.
Hắn vuốt lông mày, sau đó bắt đầu đi lên phía trước.
Hai chân hắn bị móc sắt làm đứt đoạn nhưng lúc bước chân mới bước ra vẫn chưa chạm đất, xương đùi đã được nối lại, da thịt cũng được phục hồi.
Hai bước
Tất cả móc sắt trên người hắn dần dần tách ra.
Lại hai bước nữa
Những móc sắt lớn quấn quanh trên người hắn liền kéo thẳng lại. Những xiềng xích này được đúc trong vách tường, xiềng xích ở chân thô ráp của hắn, giống như một con mãnh thú bị vây khốn, chỉ sợ chỉ có thể chịu thua.
Tiêu Nhất Cửu bị ngăn cản bước đi, hắn nhíu mày, sau đó thân thể hắn bắt đầu đỏ lên. Cả người hắn thoạt nhìn biến thành một vật thể đỏ ửng, dù là người đứng ở ngoài song sắt đều cảm nhận được sức nóng đập vào mặt.
Nhiệt độ trong thạch thất trong nháy mắt đạt đến một độ cao mà một người thường khó có thể chịu được. Những xiềng xích quấn quanh người Tiêu Nhất Cửu cũng trở nên đỏ ửng. Không bao lâu, những xiềng xích đó biến thành một màu đỏ thẫm. Độ nóng trong thạch thất xuyên thấu qua song sắt rồi bắn ra ngoài. Sắc mặt La Úy Nhiên và Tô Bất Úy đều bị chiếu rọi cũng trở nên đỏ ửng.
Sau khi xiềng xích đỏ ửng, Tiêu Nhất Cửu lại cất bước về phía trước. Những xích sắt bị nung đỏ trở nên yếu hơn, sau một bước, những vòng đó lại bị xé rách, những xích sắt rơi trên mặt đất hình thành nên một đống lửa.
Thoát ra khỏi sự trói buộc những xiềng xích đó, quần áo trên người Tiêu Nhất Cửu cũng sớm không còn tung tích gì.
Da dẻ trên thân thể lõa lồ của hắn dần dần phục hồi được màu sắc. Sau khi cái nóng “tránh xa”, da thịt trên người hắn biến thành màu trắng nõn và tràn đầy sức sống. Hắn đốt đứt xích sắt, cũng giống như thân thể hắn được hồi sinh. Tóc bị đốt trụi, râu cũng bị thiêu đốt nhưng sau khi da thịt được phục hồi thì tóc hắn cũng bắt đầu mọc lại, rất nhanh đã dài đến vai.
Nhưng điều khiến người khác không thể tin nổi, xem ra là gương mặt giống như trẻ lại mấy chục tuổi của hắn.
Từ tướng mạo sáu mươi, bảy mươi tuổi trước đó, giờ đây biến thành người trung niên tầm ba mươi tuổi.
Từ đầu đến chân
Tràn đầy sức sống
Tiêu Nhất Cửu với thân thể trần truồng mở trừng mắt, khiến hai người ở bên ngoài cửa kinh ngạc đến tột đỉnh. Trong ánh mắt Tiêu Nhất Cửu hiện ra tia nghi ngờ, sau đó hắn nhìn một lượt nơi mình ở, nghi ngờ lại càng lớn hơn. Hắn ngẩn người ra, xem ra có chút bất đắc dĩ.
- Ta đang ở đâu thế này?
Hắn lẩm bẩm hỏi.
- Mật lao của Đại Nội Thị Vệ!
La Úy Nhiên tập trung tất cả tu vi lại, chuẩn bị tấn công bất cứ lúc nào. Y ra ký hiệu tay, Phi Ngư Bào lập tức chạy đi bố trí, còn thái giám Tô Bất Úy không kìm nổi lùi về sau một bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
- Mật lao của Đại Nội Thị Vệ? Là nơi nào vậy? Tại sao ta lại ở đây? Ở đây làm gì? Ban nãy…Ban nãy hình như có xích sắt khóa người ta lại, sao các ngươi lại làm như vậy? Là kẻ nào đã làm thế?
- Là ta!
La Úy Nhiên lớn tiếng nói:
- Sư huynh! Huynh hãy tỉnh lại đi! Huynh phối hợp với Di Thân Vương mưu đồ giết bệ hạ, sau khi sự việc thất bại đã bị sư phụ bắt.
- Sư phụ?
Khi nghe thấy hai chữ này, ánh mắt Tiêu Nhất Cửu hiện ra tia sợ hãi.
- Ta tưởng rằng ông ấy đã chết rồi…
Hắn lẩm bẩm nói một câu nhưng lại dọa mình:
- Sao ta lại nghĩ rằng sư phụ đã chết? Sư phụ là ai?
- Sư phụ là Vạn Tinh Thần!
- Một cái tên thật quen thuộc…
Tiêu Nhất Cửu nhíu mày, dường như có chút đau khổ. Hắn nhấc tay xoa nhẹ huyệt thái dương, xem ra giống như đau đầu khiến hắn có chút khó chịu được.
La Úy Nhiên vừa trả lời những câu hỏi của Tiêu Nhất Cửu một cách rõ ràng, vừa đề phòng quan sát hắn. Y phát hiện ra kim châm và những trâm đâm rách Khí Hải trên người Tiêu Nhất Cửu đã không thấy đâu nữa, rõ ràng là bị trận lửa nóng ban nãy thiêu rụi. Lúc này thân thể Tiêu Nhất Cửu thoạt nhìn khỏe mạnh cao lớn, hơn nữa không nhìn thấy vết thương nào.
- Á?
Tiêu Nhất Cửu dường như là phát hiện ra điều gì, sau đó kinh ngạc lẩm bẩm:
- Tại sao khí huyệt và khí mạch của ta lại không được tự nhiên như vậy?
La Úy Nhiên ngẩn ra, nhưng vẫn trả lời rất thành thật:
- Bởi vì sư huynh điên rồi, không những mưu đồ phản nghịch mà huynh còn muốn giết rất nhiều người, vì vậy ta đành phải dùng một trăm hai mươi tám cây châm kìm chặt khí huyệt của huynh, dùng cây trâm đâm thủng khí mạch của huynh…Nhưng xem ra, hình như không có tác dụng gì.
Tiêu Nhất Cửu mày nhíu lại càng ngày càng sâu, hắn đã trầm mặc một hồi lâu bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời.
- Ta nhớ ra rồi…Có người dùng một trăm hai mươi tám cây châm kìm khí huyệt của ta, vì vậy ta mất mấy ngày để di chuyển khí huyệt, sau đó có người đâm thủng khí mạch của ta, ta lại phải dùng mấy ngày để lấy lại khí mạch của mình.
Nghe được câu này, sắc mặt của La Úy Nhiên và Tô Bất Úy đều biến đổi.
- Điều này…Điều này sao có thể…?
Trong tiếng run rẩy của Tô Bất Úy có mang theo vài phần ngạc nhiên, thán phục.
- Sao lại không thể?
Tiêu Nhất Cửu hỏi lại một câu, sau đó lại một lần nữa bước về phía trước:
- Ta không thích nơi này, ta muốn ra ngoài…Ta lại quên rồi, là ai đã nhốt ta ở đây? Ta muốn đi hỏi kẻ đó, tại sao lại muốn nhốt ta?
Hắn tự tay ấn lên cửa sắt nặng, sau khi nổ rầm một tiếng, những thanh sắt trên cửa bay ra ngoài. Tô Bất Úy và La Úy Nhiên nhanh chóng tránh ra nhưng Phi Ngư Bào ở phía sau lưng hai người họ không kịp tránh, bị những thanh sắt nặng trĩu đó đè nát.
Trong màn khói bụi, Tiêu Nhất Cửu chậm rãi bước ra ngoài. Hắn quan sát xung quanh, sau đó thản nhiên nói:
- Ta đã đi ra rồi!
…
…
La Úy Nhiên và Tô Bất Úy tập trung toàn bộ nội kình, hai người chỉ có thể nói với nhau một câu ngắn ngủi rồi quyết định rời khỏi mật lao. Bởi vì hai người này tin rằng, kể cả hai người bọn họ liên thủ cũng không ngăn được Tiêu Nhất Cửu! Hơn nữa nơi giam giữ Tiêu Nhất Cửu là tầng thứ ba của Đại Nội Thị Vệ, ở dưới lòng đất, chỉ có một mật đạo thông ra bên ngoài, hơn nữa trong mật đạo này bố trí nhiều cơ quan, còn có chín bức tường sắt nặng nề!
Vì vậy La Úy Nhiên nhắc nhở Tô Bất Úy một câu, sau đó hai người lập tức lui ra ngoài.
Lúc này Tiêu Nhất Cửu đã hoàn toàn mê loạn thần trí, đến mình là ai hắn cũng không biết.
La Úy Nhiên vừa vội vàng lui ra vừa ấn mật đạo, hoàn toàn không để ý Phi Ngư Bào phía sau mình đang phát ra những tiếng van xin và kêu thảm thiết. Cửa sắt mật đạo hạ xuống, nhốt mấy chục Phi Ngư Bào tu vi bất tục trong mật đạo đó. Nhưng La Úy Nhiên không có chút do dự, bởi vì nếu như y do dự thì rất có thể sẽ gây tai họa lớn.
Trong mật đạo
Tiêu Nhất Cửu dường như kinh ngạc một chút. Hắn không hiểu vì sao trước đó hai người kia vẫn nói chuyện vui vẻ mà giờ đây đột nhiên bỏ chạy. Hắn không nghĩ ra là tại sao, nghĩ mãi cũng không ra. Những lời mà hai người kia nói với hắn trước đây, hắn đã quên sạch rồi, trong đầu hắn trống rỗng, không có gì cả.
Hắn nhìn thấy những người mặc áo gấm kia rên rỉ chạy ra ngoài nhưng lại bị cửa sắt chặn lại. Những người đó tuyệt vọng gào thét, trong ánh mắt nhìn mình chứa đầy sự sợ hãi.
Tại sao phải như vậy?
Hắn không rõ.
Vì vậy hắn định ra ngoài xem sao
Hắn cất bước đi lên phía trước, lại bị một người gọi lại.
Trong cửa sắt, Dương Dận nhìn Tiêu Nhất Cửu ở bên ngoài cũng bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Hắn đỡ cửa sắt lên, toàn thân run rẩy vô cùng.
Hắn dùng giang hồ khách, nhưng chưa từng coi trọng người trong giang hồ. Trong mắt hắn, giang hồ khách tu vi có mạnh đến đâu, chẳng qua cũng chỉ là quân cờ đùa nghịch tùy ý mà thôi, địa vị thật sự vẫn là hoàng quyền tối cao. Nhưng đến hôm nay, sau khi hắn tận mắt nhìn thấy sự biến đổi lớn của Tiêu Nhất Cửu thì trong lòng hắn cũng có những hỗn loạn nhất định.
Lúc này Tiêu Nhất Cửu giống như thần linh không ai có thể cản được.
- Đưa…Đưa ta ra ngoài!
Dương Dận khó khăn nuốt nước miếng một cái, cảm giác trong cổ họng của mình nóng sốt.
- Đưa ngươi ra ngoài?
Tiêu Nhất Cửu dừng bước, quay đầu lại nhìn người trong cửa sắt:
- Ngươi là ai? Sao ngươi cũng ở đây? Tại sao ngươi cũng muốn ra ngoài?
- Ta là…
Dương Dận do dự một chút, sau đó thật cẩn thận thăm dò nói:
- Ta là bạn của ngươi, bởi vì bị ngươi liên lụy nên cũng bị nhốt ở đây.
- Là ta làm liên lụy ngươi?
Tiêu Nhất Cửu nhíu mày, hình như hắn rất cố gắng cố nhớ lại điều gì đó, có thể nhìn ra trong lòng hắn đang rất bối rối. Cảm giác hoàn toàn quên tất cả mọi chuyện khiến hắn trở nên có chút phiền não, hắn càng cố gắng dùng sức nhớ lại thì càng không nhớ được gì.
Thân thể của Dương Dận không ngừng run rẩy, tâm tư suy nghĩ trong ánh mắt rất phức tạp. Y lo sợ quái nhân trước mặt mình sẽ nhớ lại được gì đó, hắn đang đánh cược, đánh cược Tiêu Nhất Cửu thật sự quên tất cả mọi chuyện.
- Ta là ai?
Qua khoảng chừng hai phút, Tiêu Nhất Cửu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Dương Dận:
- Ban nãy ngươi nói gì với ta? Ngươi nói gì?
Dương Dận ngơ ngẩn, vội vàng nói:
- Ta là bạn của ngươi, chúng ta nhất định phải cùng nhau đi ra. Ngươi mở khóa sắt trước mặt ta ra được không, đưa ta đi cùng!
- Được!
Tiêu Nhất Cửu gật đầu, chậm rãi đi đến bên ngoài thiết lao giam giữ Dương Dận. Mới đứng vững, hắn đột nhiên ngẩng đầu rất nghiêm túc hỏi:
- Tại sao ta phải đưa ngươi đi cùng!
Dương Dận ngây ngốc, thật sự ngây ngốc. Hắn thật sự không biết phải đối mặt với tên điên này như nào, một tên điên đến mức khiến người ta kinh hãi. Thần trí của tên này rõ ràng là loạn vô cùng, những lời trước đó nửa phút hắn cũng quên sạch. Hắn căn bản không có bất cứ ấn tượng gì đối với người khác, nói chuyện với hắn khiến Dương Dận vừa mới nung nấu được chút hy vọng trong lòng thì lại bị dập tắt.
Trên mặt Dương Dận thất vọng càng ngày càng lớn, cuối cùng hít sâu một hơi, sau đó từ tự ưỡn ngực, hắn nhìn Tiêu Nhất Cửu ở bên ngoài cửa, nói từng câu từng chữ:
- Giết ta đi! Là ta đã hại ngươi!
Tiêu Nhất Cửu hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt nghi hoặc nhìn Dương Dận hỏi:
- Sao ngươi phải hại ta?
Dương Dận hoàn toàn tuyệt vọng, người trước mặt hắn đã không còn cách nào nói chuyện được.
- Tại sao ta lại ở đây? Ta là ai?
Tiêu Nhất Cửu thì thào vài câu, sau đó xoay người tiếp tục đi ra ngoài. Hắn không nhìn lại Dương Dận, dường như hoàn toàn quên con người này. Trong mật lao, thân thể Dương Dận mềm nhũn ngã quỵ, không biết tại sao, hắn bắt đầu gào khóc.
Những Phi Ngư Bào trong Đại Nội Thị Vệ co người dán lên vách tường, ai cũng không dám chặn bước chân của Tiêu Nhất Cửu tiến về phía trước.
- Ở đây sao lại có nhiều cửa như vậy?
Nhìn cửa sắt trước mặt, vẻ mặt Tiêu Nhất Cửu nghi hoặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.