Chương 1317: Phá cho ta
Trí Bạch
11/10/2019
Cửu tiên sinh đang chờ
Chỉ cần Phương Giải động đậy, sơ hở sẽ xuất hiện. Chỉ cần Phương Giải động đây, y liền thắng hơn nửa.
Đáng tiếc rõ ràng Phương Giải tạo cho người ta cảm giác một giây sau hắn sẽ vung đao lên, nhưng hắn lại không động đậy. Cửu tiên sinh tưởng rằng mình còn cách thành công chỉ một bước ngắn nữa thôi, nhưng một bước này vẫn cứng rắn dừng lại. Phương Giải vẫn đứng đó, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
Ngọn lửa vẫn thế, kết giới vẫn vậy.
Những lời Cửu tiên sinh nói không hề xảy ra.
Nếu tâm trí của Phương Giải thoáng buông lỏng, khiến kết giới biến mất, khiến ngọn lửa biến mất, thì Cửu tiên sinh có thể dễ dàng tấn công vào.
Nhưng Phương Giải vẫn đứng ở đó, giống như một bức tượng.
Thời gian dần dần trôi qua, khóe miệng Phương Giải dần nở nụ cười. Hắn tính toán thời gian, biết những lời lúc trước của Cửu tiên sinh chỉ là lung lạc hắn mà thôi. Nếu Cửu tiên sinh nói là thật, vậy thì lúc này hắn đã chết rồi.
-Rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì?
Cửu tiên sinh tò mò hỏi
-Thế giới này không nhiều người chịu đựng được sợ hãi cho lắm. Ta không tin trong lòng ngươi không có sợ hãi, chỉ có thể nói tâm trí của ngươi mạnh hơn xa người thường. Nếu không thể giải quyết ngươi một cách thoải mái, ta đành phải tốn ít khí lực rồi. Có lẽ giờ ngươi đang hoài nghi những lời ta vừa nói là giả, vậy ta phải nói với ngươi rằng, tất cả đều là thật.
Nói xong, Cửu tiên sinh tiến về phía trước một bước.
Trước mặt y là một bức tường lửa màu vàng, Phương Giải bị vây trong bóng tối, nhưng y thì không. Thế giới của y vẫn sáng bừng, y có thể cảm giác được uy hiếp của ngọn lửa, một cảm giác không gì không đốt được khiến người ta không biết phải bắt tay vào đâu.
Cửu tiên sinh do dự một lát, sau đó chậm rãi giơ tay lên. Y vươn ngón trỏ, cách chừng ba mét chỉ tay về hướng ngọn lửa. Có một dòng khí màu xám xuất hiện ở ngón tay của y, rồi bắn thẳng tắp tới chỗ ngọn lửa.
Tốc độ của dòng khí rất chậm, chỉ là thử phản ứng của lửa. Lúc dòng khí tiếp xúc với ngọn lửa, ngọn lửa liền cắn trả. Dòng khí bị bức lui một đoạn, Cửu tiên sinh khẽ nhíu mày, tăng sức vào ngón tay khiến dòng khí ngưng thực hơn.
Thời gian dần qua, dòng khí và ngọn lửa dây dưa với nhau.
Giống như hai con mãnh thú đang chiến đấu, đều muốn nuốt sạch đối phương. Ngọn lửa muốn đốt sạch dòng khí, mà dòng khí thì muốn ăn mòn ngọn lửa. Hai cỗ lực lượng va chạm càng mạnh, không khí xung quanh càng trở nên vặn vẹo.
Ầm một tiếng.
Nơi tiếp xúc giữa ngọn lửa và dòng khí nổ tung, tro bụi bắn ra xung quanh. Cửu tiên sinh lắc mình tránh đi mấy tro lửa, sắc mặt không chút biến hóa nào. Tro lửa rơi xuống một tảng đá, tảng đá lập tức phát ra tiếng nứt, rất nhanh bị tro lửa tạo thành lỗ thủng. Còn bụi khí rơi xuống tảng đá, tảng đá liền như bùn lầy, cũng bị dung hòa thành một lỗ thủng.
Không hề nghi ngờ rằng, đây là hai loại lực lượng đáng sợ của thế gian.
Phương Giải không nhìn thấy gì cả, cũng không cảm thấy gì cả.
Lúc này Cửu tiên sinh mới cảm nhận được lực lượng hùng mạnh của Phương Giải.
-Ta nghe nói ngươi tu hành cũng không quá lâu, nhưng thành tựu lại khiến người ta tán thưởng. Ta tu hành lâu hơn ngươi, tuy lúc đầu đi theo một sư phụ kém cỏi làm thời gian của ta bị trì hoãn, nhưng tốt xấu có người dạy vỡ lòng cho ta. Ngươi lại khác, nếu ta là ngươi, hiện tại chưa chắc mạnh hơn ngươi. Cho nên tuyệt đối không thể lưu ngươi lại.
Cửu tiên sinh đổi ngón tay thành lòng bàn tay, dòng khí màu xám lập tức trở nên mạnh hơn. Nếu lúc trước dòng khí chỉ như một tia nước nhỏ, thì hiện tại giống như một dòng thác. Khí xám lao mạnh tới, va chạm mãnh liệt với ngọn lửa của Phương Giải. Bởi vì Phương Giải không cảm giác được sự tồn tại của kim hỏa, cũng không biết kim hỏa đang chịu áp lực lớn, cho nên không thể bổ sung đúng lúc. Trong khoảng thời gian ngắn, dòng khí áp chế được ngọn lửa.
Nhưng rất khó để dòng khí lập tức xói mòn ngọn lửa. Cửu tiên sinh gắn kết dòng khí lại không ngừng tấn công, giống như một con thủy long tấn công mãnh liệt vào một chỗ. Không bao lâu, dòng khí đã mở một lỗ nhỏ trên ngọn lửa. Cửu tiên sinh bước về phía trước một bước, vươn một bàn tay vào trong lỗ nhỏ kia. Trong nháy mắt, cả bàn tay y biến thành màu xám.
Dòng khí đại thịnh, không ngừng mở rộng tường lửa.
Chừng mười phút sau, dòng khí mới mở rộng ngọn lửa đủ cho một người đi qua. Cửu tiên sinh bước vào, sau đó y nhìn thấy một đám sương mù màu xanh nhạt.
Tầng lửa bên ngoài đã bị dòng khí ăn mòn, Cửu tiên sinh bước qua tầng phòng ngự thứ nhất của Phương Giải. Kế tiếp y phải đối mặt chính là kết giới của Phương Giải. Thế giới này luôn có rất nhiều chuyện kỳ quái. Có người tu vị đạt tới cảnh giới cực cao nhưng lại không mở ra được kết giới. Chẳng hạn như Tiêu Nhất Cửu, chẳng hạn như Trương Dịch Dương. Tiêu Nhất Cửu có Đại Chu Thiên vô hạn, Trương Dịch Dương có Tam Thanh trận pháp, một khi dùng tới tận cùng, có thể gần với năng lực của kết giới. Nhưng cuối cùng nó vẫn không phải là kết giới.
Tu vị của Phương Giải kém xa hai người kia, nhưng hắn lại mở được kết giới của chính mình.
Tay Thất tiên sinh chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi kia, cũng mở được kết giới của chính mình.
Hạng Thanh Ngưu khai ngộ đạo tâm, có hắc bạch ngư làm bạn. Từ ý nghĩ nào đó, hắc bạch ngư chính là kết giới của y. Nhưng tác dụng của hắc bạch ngư không chỉ là phòng ngự và khống chế, có thể tiến vào lòng người, khiến tâm trí của người đó khai sáng. Chẳng hạn như năm đó huynh đệ Trần Hanh Trần Cáp được đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu khai mở tâm hồn vậy.
Kết giới của Phương Giải, tới lúc này mới chỉ có tác dụng phòng ngự. Có người từng nói, kết giới chính là một tiểu thế giới trong đại thế giới, một thế giới chỉ thuộc riêng người thi triển. Trong tiểu thế giới này, người thi triển là chúa tể, có thể làm mọi thứ theo ý mình.
Nhưng Phương Giải còn chưa tới trình độ đó.
Không chỉ là hắn, cho dù là Kim Cương Giới của La Diệu trước kia cũng không đạt tới trình độ tùy tâm sở dục. Giai đoạn đầu của mọi kết giới đều như vậy. Lúc đầu chỉ có tác dụng phòng ngự. Đợi khi nâng cao, kết giới mới có các năng lực khác.
Giống như phân chia cảnh giới tu hành, đã từng có người đại tu hành phân chia kết giới làm mấy cấp độ. Tầng thứ nhất tên là Sang Giới. Ở tầng này, kết giới có thể tạo cho người thi triển một cảm giác an toàn. Đối mặt với nguy hiểm, kết giới có thể tự động ngăn cản cho người thi triển.
Tầng thứ hai tên là Minh Giới. Tới tầng này, tác dụng của kết giới dần được mở ra. Ngoại trừ tác dụng cơ bản là phòng ngự, rất nhiều năng lực của kết giới cũng được ngộ ra ở tầng này. Chẳng hạn như Kim Cương Giới của La Diệu có thể ép lại, từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ thành lớn. Lúc kết giới ép tới một mức độ nào đó, có thể ép kẻ địch thành mảnh vụn.
Tới tầng thứ hai, người thi triển sẽ càng tự do hơn. Hiện tại Phương Giải đang ở tầng Sang Giới. Hắn phải ở trong kết giới mới có thể khống chế được kết giới của mình. Mà La Diệu đang ở tầng Minh Giới, cho nên dù La Diệu ở bên ngoài kết giới, cũng có thể khống chế được Kim Cương Giới.
Tầng thứ ba, tên là Thăng Giới. Tầng thứ bốn, tên là Chưởng Giới.
Sở dĩ tầng thứ ba và tầng thứ tư của kết giới không có giải thích, là vì người đại tu hành kia cũng chỉ đạt tới tầng Minh Giới. Về phần tầng thứ ba và thứ tư, đều là do ông ta phỏng đoán. Tuy nhiên, ông ta cho rằng một khi kết giới đạt tới tầng thứ ba, thì người đó liền trở nên hùng mạnh. Ở cảnh giới này, người thi triển chẳng những có thể tùy tiện ra vào kết giới, còn có thể tạo ra sát chiêu mạnh mẽ bên trong kết giới mình sáng tạo ra. Ở tầng này, kết giới đã khá đầy đủ. Nói cách khác, người thi triển có thể đặt kết giới ra khỏi bản thân. Một khi dùng tới, người thi triển có thể bứt ra ngoài, hoàn toàn không cần can thiệp, kết giới tự động nhốt kẻ địch rồi tự vận hành.
Nói cách khác, tới tầng Thăng Giới, tương đương với việc trở thành hai người đại tu hành.
Cộng thêm phòng ngự của bản thân, lúc giao chiến hoàn toàn chiếm thế chủ động. Ví dụ như, nếu Tiêu Nhất Cửu giao chiến với Trương Dịch Dương, luận về cảnh giới Tiêu Nhất Cửu thấp hơn Trương Dịch Dương một chút, lúc giao chiến rơi vào thế hạ phong. Nhưng nếu Tiêu Nhất Cửu khai sáng ra kết giới rồi tới Thăng Giới, tương đương với kết giới đối phó với Trương Dịch Dương, mà Tiêu Nhất Cửu thì khoanh tay đứng nhìn. Một khi Tiêu Nhất Cửu cũng ra tay, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Tầng thứ tư, Chưởng Giới.
Người đại tu hành kia cũng chỉ có thể hình dung tầng đó là, tùy tâm sở dục.
Chỉ cần Phương Giải động đậy, sơ hở sẽ xuất hiện. Chỉ cần Phương Giải động đây, y liền thắng hơn nửa.
Đáng tiếc rõ ràng Phương Giải tạo cho người ta cảm giác một giây sau hắn sẽ vung đao lên, nhưng hắn lại không động đậy. Cửu tiên sinh tưởng rằng mình còn cách thành công chỉ một bước ngắn nữa thôi, nhưng một bước này vẫn cứng rắn dừng lại. Phương Giải vẫn đứng đó, hai mắt nhắm chặt, không hề nhúc nhích.
Ngọn lửa vẫn thế, kết giới vẫn vậy.
Những lời Cửu tiên sinh nói không hề xảy ra.
Nếu tâm trí của Phương Giải thoáng buông lỏng, khiến kết giới biến mất, khiến ngọn lửa biến mất, thì Cửu tiên sinh có thể dễ dàng tấn công vào.
Nhưng Phương Giải vẫn đứng ở đó, giống như một bức tượng.
Thời gian dần dần trôi qua, khóe miệng Phương Giải dần nở nụ cười. Hắn tính toán thời gian, biết những lời lúc trước của Cửu tiên sinh chỉ là lung lạc hắn mà thôi. Nếu Cửu tiên sinh nói là thật, vậy thì lúc này hắn đã chết rồi.
-Rốt cuộc ngươi đã trải qua những gì?
Cửu tiên sinh tò mò hỏi
-Thế giới này không nhiều người chịu đựng được sợ hãi cho lắm. Ta không tin trong lòng ngươi không có sợ hãi, chỉ có thể nói tâm trí của ngươi mạnh hơn xa người thường. Nếu không thể giải quyết ngươi một cách thoải mái, ta đành phải tốn ít khí lực rồi. Có lẽ giờ ngươi đang hoài nghi những lời ta vừa nói là giả, vậy ta phải nói với ngươi rằng, tất cả đều là thật.
Nói xong, Cửu tiên sinh tiến về phía trước một bước.
Trước mặt y là một bức tường lửa màu vàng, Phương Giải bị vây trong bóng tối, nhưng y thì không. Thế giới của y vẫn sáng bừng, y có thể cảm giác được uy hiếp của ngọn lửa, một cảm giác không gì không đốt được khiến người ta không biết phải bắt tay vào đâu.
Cửu tiên sinh do dự một lát, sau đó chậm rãi giơ tay lên. Y vươn ngón trỏ, cách chừng ba mét chỉ tay về hướng ngọn lửa. Có một dòng khí màu xám xuất hiện ở ngón tay của y, rồi bắn thẳng tắp tới chỗ ngọn lửa.
Tốc độ của dòng khí rất chậm, chỉ là thử phản ứng của lửa. Lúc dòng khí tiếp xúc với ngọn lửa, ngọn lửa liền cắn trả. Dòng khí bị bức lui một đoạn, Cửu tiên sinh khẽ nhíu mày, tăng sức vào ngón tay khiến dòng khí ngưng thực hơn.
Thời gian dần qua, dòng khí và ngọn lửa dây dưa với nhau.
Giống như hai con mãnh thú đang chiến đấu, đều muốn nuốt sạch đối phương. Ngọn lửa muốn đốt sạch dòng khí, mà dòng khí thì muốn ăn mòn ngọn lửa. Hai cỗ lực lượng va chạm càng mạnh, không khí xung quanh càng trở nên vặn vẹo.
Ầm một tiếng.
Nơi tiếp xúc giữa ngọn lửa và dòng khí nổ tung, tro bụi bắn ra xung quanh. Cửu tiên sinh lắc mình tránh đi mấy tro lửa, sắc mặt không chút biến hóa nào. Tro lửa rơi xuống một tảng đá, tảng đá lập tức phát ra tiếng nứt, rất nhanh bị tro lửa tạo thành lỗ thủng. Còn bụi khí rơi xuống tảng đá, tảng đá liền như bùn lầy, cũng bị dung hòa thành một lỗ thủng.
Không hề nghi ngờ rằng, đây là hai loại lực lượng đáng sợ của thế gian.
Phương Giải không nhìn thấy gì cả, cũng không cảm thấy gì cả.
Lúc này Cửu tiên sinh mới cảm nhận được lực lượng hùng mạnh của Phương Giải.
-Ta nghe nói ngươi tu hành cũng không quá lâu, nhưng thành tựu lại khiến người ta tán thưởng. Ta tu hành lâu hơn ngươi, tuy lúc đầu đi theo một sư phụ kém cỏi làm thời gian của ta bị trì hoãn, nhưng tốt xấu có người dạy vỡ lòng cho ta. Ngươi lại khác, nếu ta là ngươi, hiện tại chưa chắc mạnh hơn ngươi. Cho nên tuyệt đối không thể lưu ngươi lại.
Cửu tiên sinh đổi ngón tay thành lòng bàn tay, dòng khí màu xám lập tức trở nên mạnh hơn. Nếu lúc trước dòng khí chỉ như một tia nước nhỏ, thì hiện tại giống như một dòng thác. Khí xám lao mạnh tới, va chạm mãnh liệt với ngọn lửa của Phương Giải. Bởi vì Phương Giải không cảm giác được sự tồn tại của kim hỏa, cũng không biết kim hỏa đang chịu áp lực lớn, cho nên không thể bổ sung đúng lúc. Trong khoảng thời gian ngắn, dòng khí áp chế được ngọn lửa.
Nhưng rất khó để dòng khí lập tức xói mòn ngọn lửa. Cửu tiên sinh gắn kết dòng khí lại không ngừng tấn công, giống như một con thủy long tấn công mãnh liệt vào một chỗ. Không bao lâu, dòng khí đã mở một lỗ nhỏ trên ngọn lửa. Cửu tiên sinh bước về phía trước một bước, vươn một bàn tay vào trong lỗ nhỏ kia. Trong nháy mắt, cả bàn tay y biến thành màu xám.
Dòng khí đại thịnh, không ngừng mở rộng tường lửa.
Chừng mười phút sau, dòng khí mới mở rộng ngọn lửa đủ cho một người đi qua. Cửu tiên sinh bước vào, sau đó y nhìn thấy một đám sương mù màu xanh nhạt.
Tầng lửa bên ngoài đã bị dòng khí ăn mòn, Cửu tiên sinh bước qua tầng phòng ngự thứ nhất của Phương Giải. Kế tiếp y phải đối mặt chính là kết giới của Phương Giải. Thế giới này luôn có rất nhiều chuyện kỳ quái. Có người tu vị đạt tới cảnh giới cực cao nhưng lại không mở ra được kết giới. Chẳng hạn như Tiêu Nhất Cửu, chẳng hạn như Trương Dịch Dương. Tiêu Nhất Cửu có Đại Chu Thiên vô hạn, Trương Dịch Dương có Tam Thanh trận pháp, một khi dùng tới tận cùng, có thể gần với năng lực của kết giới. Nhưng cuối cùng nó vẫn không phải là kết giới.
Tu vị của Phương Giải kém xa hai người kia, nhưng hắn lại mở được kết giới của chính mình.
Tay Thất tiên sinh chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi kia, cũng mở được kết giới của chính mình.
Hạng Thanh Ngưu khai ngộ đạo tâm, có hắc bạch ngư làm bạn. Từ ý nghĩ nào đó, hắc bạch ngư chính là kết giới của y. Nhưng tác dụng của hắc bạch ngư không chỉ là phòng ngự và khống chế, có thể tiến vào lòng người, khiến tâm trí của người đó khai sáng. Chẳng hạn như năm đó huynh đệ Trần Hanh Trần Cáp được đạo tâm của Hạng Thanh Ngưu khai mở tâm hồn vậy.
Kết giới của Phương Giải, tới lúc này mới chỉ có tác dụng phòng ngự. Có người từng nói, kết giới chính là một tiểu thế giới trong đại thế giới, một thế giới chỉ thuộc riêng người thi triển. Trong tiểu thế giới này, người thi triển là chúa tể, có thể làm mọi thứ theo ý mình.
Nhưng Phương Giải còn chưa tới trình độ đó.
Không chỉ là hắn, cho dù là Kim Cương Giới của La Diệu trước kia cũng không đạt tới trình độ tùy tâm sở dục. Giai đoạn đầu của mọi kết giới đều như vậy. Lúc đầu chỉ có tác dụng phòng ngự. Đợi khi nâng cao, kết giới mới có các năng lực khác.
Giống như phân chia cảnh giới tu hành, đã từng có người đại tu hành phân chia kết giới làm mấy cấp độ. Tầng thứ nhất tên là Sang Giới. Ở tầng này, kết giới có thể tạo cho người thi triển một cảm giác an toàn. Đối mặt với nguy hiểm, kết giới có thể tự động ngăn cản cho người thi triển.
Tầng thứ hai tên là Minh Giới. Tới tầng này, tác dụng của kết giới dần được mở ra. Ngoại trừ tác dụng cơ bản là phòng ngự, rất nhiều năng lực của kết giới cũng được ngộ ra ở tầng này. Chẳng hạn như Kim Cương Giới của La Diệu có thể ép lại, từ lớn thành nhỏ, từ nhỏ thành lớn. Lúc kết giới ép tới một mức độ nào đó, có thể ép kẻ địch thành mảnh vụn.
Tới tầng thứ hai, người thi triển sẽ càng tự do hơn. Hiện tại Phương Giải đang ở tầng Sang Giới. Hắn phải ở trong kết giới mới có thể khống chế được kết giới của mình. Mà La Diệu đang ở tầng Minh Giới, cho nên dù La Diệu ở bên ngoài kết giới, cũng có thể khống chế được Kim Cương Giới.
Tầng thứ ba, tên là Thăng Giới. Tầng thứ bốn, tên là Chưởng Giới.
Sở dĩ tầng thứ ba và tầng thứ tư của kết giới không có giải thích, là vì người đại tu hành kia cũng chỉ đạt tới tầng Minh Giới. Về phần tầng thứ ba và thứ tư, đều là do ông ta phỏng đoán. Tuy nhiên, ông ta cho rằng một khi kết giới đạt tới tầng thứ ba, thì người đó liền trở nên hùng mạnh. Ở cảnh giới này, người thi triển chẳng những có thể tùy tiện ra vào kết giới, còn có thể tạo ra sát chiêu mạnh mẽ bên trong kết giới mình sáng tạo ra. Ở tầng này, kết giới đã khá đầy đủ. Nói cách khác, người thi triển có thể đặt kết giới ra khỏi bản thân. Một khi dùng tới, người thi triển có thể bứt ra ngoài, hoàn toàn không cần can thiệp, kết giới tự động nhốt kẻ địch rồi tự vận hành.
Nói cách khác, tới tầng Thăng Giới, tương đương với việc trở thành hai người đại tu hành.
Cộng thêm phòng ngự của bản thân, lúc giao chiến hoàn toàn chiếm thế chủ động. Ví dụ như, nếu Tiêu Nhất Cửu giao chiến với Trương Dịch Dương, luận về cảnh giới Tiêu Nhất Cửu thấp hơn Trương Dịch Dương một chút, lúc giao chiến rơi vào thế hạ phong. Nhưng nếu Tiêu Nhất Cửu khai sáng ra kết giới rồi tới Thăng Giới, tương đương với kết giới đối phó với Trương Dịch Dương, mà Tiêu Nhất Cửu thì khoanh tay đứng nhìn. Một khi Tiêu Nhất Cửu cũng ra tay, kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Tầng thứ tư, Chưởng Giới.
Người đại tu hành kia cũng chỉ có thể hình dung tầng đó là, tùy tâm sở dục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.