Chương 1244: Phòng và công
Trí Bạch
11/10/2019
Tần Hà
Thi thể của lần chém giết trước còn chưa dọn dẹp thì thế công tiếp theo đã như thủy triều. Cao quân mất đi trận địa ở bờ sông liền nổi cơn độc ác, dưới sự chỉ huy của Trịnh Tử Vực lần nữa tấn công mạnh vào trận tuyến của Hắc Kỳ Quân, không hề để ý tới thương vong.
Sắc mặt của Hạ Hầu Bách Xuyên có chút mệt mỏi. Từ đêm hôm qua đội ngũ của Trịnh Tử Vực bắt đầu tấn công mạnh tới hiện tại đã hơn sáu canh giờ. Binh sĩ ở tiền tuyến còn chưa kịp ăn một miếng nào vào bụng, bởi vì kẻ địch tấn công quá quyết liệt. Đội dự bị liên tục thay thế, bằng không để lộ khoảng trống thì quân đội của Trịnh Tử Vực sẽ ùa lên.
Đánh tới lúc này đã không dựa theo chiến thuật gì cả.
Chỉ có liều mạng.
Vào cái ngày Hắc Kỳ Quân qua sông, Hạng Thanh Ngưu dẫn theo một đám khách giang hồ có tu vị cao cường xông vào doanh trại, phá hủy toàn bộ xe ném đá và xe nỏ của Cao quân. Vội vàng tập hợp chống trả, lại bị Hạ Hầu Bách Xuyên đánh cho không kịp trở tay. Vậy nên mới mất đi phòng tuyến ở bờ sông.
Tuy nhiên, lúc qua sông Hắc Kỳ Quân vẫn tổn thất hai nghìn người.
-Từ Định!
Hạ Hầu Bách Xuyên giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát, phát hiện phòng tuyến cánh trái có dấu hiệu lơi lỏng, vội vàng ra lệnh:
-Mang theo hai chiết xung doanh tới trợ giúp cánh trải. Trịnh Tử Vực tập trung toàn bộ trọng giáp bộ binh vào cánh trái rồi, huynh đệ bên kia sắp không chịu được. Nhớ kỹ, chúng ta có cách đối phó với trọng giáp bộ binh, cho nên chớ hoảng loạn.
Biệt tương tên là Từ Định lớn tiếng lĩnh mệnh, mang theo hai chiết xung doanh tới bổ sung.
Phòng tuyến cánh trái của Hắc Kỳ Quân
Lúc đầu Cao quân dùng số lượng khinh kỵ binh không nhiều để xông trận, bị khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân dễ dàng tiêu diệt. Nói tới khinh kỵ binh, Hắc Kỳ Quân gần như không có đối thủ ở Trung Nguyên. Nhưng Trịnh Tử Vực chính là muốn thu hút sự chú ý của kỵ binh Hắc Kỳ Quân, sau đó tập trung tất cả trọng giáp bộ binh tấn công cánh trái.
Pháo của Hắc Kỳ Quân tuy tạo sát thương lớn cho kẻ địch, nhưng Trịnh Tử Vực đang trong trạng thái điên cuồng căn bản không để ý tới mạng sống của binh lính, đầu tiên dùng bộ binh nhẹ tấn công mạnh, hấp dẫn hỏa lực của pháo doanh. Sau đó trọng giáp bộ binh đi theo sau bộ binh nhẹ, dùng thân thể của bộ binh nhẹ làm lá chắn giết vào tiền trận Hắc Kỳ Quân.
Uy lực của súng chỉ có hạn với trọng giáp bộ binh. Mà mũi tên căn bản không xuyên qua được xích giáp thật dày. Bộ binh phòng ngự mũi tên, xích giáp là cách hữu hiêu nhất. Vòng sắt dày đặc được gắn vào một chỗ, hữu hiệu ngăn cản mũi tên bắn vào bên trong.
-Sao nỏ xe lại ngừng?
Tướng lĩnh Triệu Nhất Tư của Hắc Kỳ Quân quay đầu gầm lên, kẻ địch càng ngày càng tới gần, nỏ xe bên kia đã không theo kịp tốc độ. Đối phó với những trọng giáp bộ binh này, xe nỏ mới là vũ khí hiệu quả nhất. Pháo không bắn được gần, mũi tên không xuyên thủng được, còn liên nỏ thì chẳng khác nào gãi ngứa.
-Nỏ lớn dùng hết rồi, phụ binh đang vận chuyển tới.
Đội trưởng thân binh của y vội vàng báo cáo.
-Trường thương binh đâu!
Triệu Nhất Tư vung cờ ra lệnh:
-Tất cả trường thương binh đi lên phía trước bày trận. Liệu có ngăn được trọng giáp bộ binh hay không thì phải xem các ngươi rồi.
Một chiết xung doanh toàn trường thương binh đi lên kết trận, thay thế cho cung tiễn thủ. Mấy nghìn trường thương binh tạo thành một trận hình hình chữ nhật dày đặc. Nhưng do kẻ địch tấn công không ngừng, cho nên bày trận không được thông thuận cho lắm.
-Kỵ binh vẫn chưa về sao?
Triệu Nhất Tư lớn tiếng hỏi.
-Hạ Hầu tướng quân đã điều kỵ binh đi hết rồi.
-Vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân.
Triệu Nhất Tư vẫy tay, lệnh cho thân binh đưa trường sóc của mình tới:
-Trận chiến hôm nay huynh đệ các doanh đều đang liều mạng, chúng ta bên này áp lực lớn nhất, toàn bộ trọng giáp bộ binh của kẻ địch đều tấn công chúng ta, nhưng đây không phải là lý do chúng ta khuất phục. Lão tử luôn nói với các ngươi rằng, tham gia quân ngũ thì phải trở thành binh lính giỏi nhất. Cho dù kẻ địch mạnh nhất ở bên này, chúng ta cũng không thể khiến cho huynh đệ các doanh khác nói rằng chúng ta sợ hãi. Lão tử đứng ở hàng thứ nhất, ai nhìn thấy ta lui lại đằng sau liền chém chết ta. Trận chiến hôm nay nếu lão tử còn sống, cho dù vi phạm quân quy cũng phải uống say với các ngươi một trận. Nếu lão tử chết, người nào còn sống thì nhớ đốt ít tiền giấy cho lão tử vào ngày này năm sau, để ở dưới suối vàng lão tử mời các huynh đệ đã chết uống rượu.
-Bày trận!
-Giết!
Binh lính gầm lên chờ đợi.
Trọng giáp bộ binh cầm theo mạch đao chỉnh tề đi tới, giống như một ngọn núi lớn di chuyển. Mũi tên bắn tới chỉ tóe ra lửa chứ không khiến ai ngã xuống. Nỏ xe của Hắc Kỳ Quân còn chưa bổ sung tên, pháo cũng không thể phát huy được uy lực.
Sau khi tổn thất mấy nghìn người, cuối cùng quân định đã đưa được trọng giáp bộ binh tới trước Hắc Kỳ Quân.
-Chớ sợ hãi!
Triệu Nhất Tư hét lớn một tiếng, đứng trước hàng ngũ, nắm chặt trường sóc trong tay:
-Cho dù chết, về sau khi các huynh đệ nhắc tới chúng ta, cũng đều giơ ngón tay cái lên khen, nói một tiếng chúng ta đều là đàn ông tốt.
-Thà chết! Không lùi!
-Thà chết! Không lùi!
Thanh âm chỉnh tề, người nào người nấy lộ vẻ quyết tuyệt. Có lẽ đây là câu cuối cùng của bọn họ, nhưng ở thời khắc này, không ai trong bọn họ hối hận. Mặc kệ mục đích của trận chiến này là gì, làm một quân nhân, bọn họ đều không quên chức trách của mình.
Chiến trường
Là thế giới thuộc về quân nhân.
…
…
-Tướng quân, để thuộc hạ bảo vệ ngài lui về phía sau.
Thân binh đi lên giúp đỡ Triệu Nhất Tư lung lay sắp đổ, muốn ôm y trở về. Triệu Nhất Tư quơ tay đẩy thân binh ra, lau đi vết máu ở hai mắt. Đã có quá nhiều đồng đội chết ở bên cạnh y, thi thể đã phủ kín khu vực này.
-Binh lính của ta đều đang liều chết, ta quyết sẽ không lui.
Triệu Nhất Tư dùng hết khí lực đâm trường sóc ra ngoài. Do đang trong tình trạng kiệt sức, y không thể đâm chuẩn xác vào mặt kẻ địch. Võ nghệ của y khá cao, lúc trước đã giết ít nhất mười mấy trọng giáp bộ binh. Đối mặt với đám trọng giáp bộ binh này, chỉ có phần mặt và cổ là chỗ yếu nhất. Mặt giáp rất mỏng, mà phần giáp ở cổ là mỏng nhất.
Keng một tiếng.
Trọng giáp bộ binh đối diện dùng mạch đao đánh văng trường sóc của Triệu Nhất Tư. Lực chấn động lớn khiến Triệu Nhất Tư không thể nắm chặt được trường sóc. Y lảo đảo rốt cuộc không thể đứng vững, một thanh mạch đao hung hăng chém xuống. Đội trưởng thân binh ở bên cạnh rống lên một tiếng, nhào tới ngăn cản trước người Triệu Nhất Tư. Mạch đao nặng nề và sắc bén không chút lưu tình chém đội trưởng thân binh làm hai mảnh, mũi đao theo quán tính chém vào người Triệu Nhất Tư.
Mạch đao bị kẹt ở áo giáp của y, máu loãng không ngừng phun ra từ lỗ hổng.
Đau đớn từ một đao này khiến Triệu Nhất Tư tỉnh lại. Y giãy dụa đứng dậy kẹp mạch đao của kẻ địch vào nách, sau đó nhào tới dùng mũ sắt của mình đánh vào mặt kẻ địch. Lần này Triệu Nhất Tư dùng hết khí lực cuối cùng, đem mũ sắt đập nát mặt kẻ địch.
Có lẽ bị đánh mù hai mắt, trọng giáp bộ binh kia kêu thảm lui về sau, che lại mặt mình, hai tay không ngừng kéo miếng sắt cắm vào hai mắt.
-Đồng đội chết…ta cũng không ham sống.
Triệu Nhất Tư bò tới, hai tay kéo chân của trọng giáp bộ binh khiến y ngã xuống rồi nhào lên người, rút dao găm ở thắt lưng cắm mạnh xuống. Dao găm cắm xuống phần mắt, tiến thật sâu vào hốc mắt.
Phốc!
Lại một thanh mạch đao vung xuống, cắt đứt bả vai của Triệu Nhất Tư.
-Viện binh đã tới!
Đúng lúc này, phòng tuyến của Hắc Kỳ Quân vang lên tiếng hoan hô.
Từ Định dẫn theo hai chết xung doanh chạy tới trợ giúp, mỗi người đều cầm một thanh trường thường có cán làm bằng sáp ong. Cán này vô cùng dẻo, dù bẻ cong cũng không gãy. Cán sáp ong dài chừng hai mét, dài hơn trường thương bình thường.
-Các huynh đệ đi xuống nghỉ đi, để cho bọn ta!
Từ Định rống lên một tiếng, dẫn đầu xông tới:
-Đại tướng quân nói, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm nửa canh giờ, kẻ địch tất bại.
Y cầm trường thương đâm mạnh về phía trước, đâm vào ngực một trọng giáp bộ binh. Cho dù có đầu thương cũng không phá được tầng giáp nặng nề kia, huống chi là không có đầu thương. Nhưng Từ Định vốn không định đâm chết kẻ địch, mà là đẩy kẻ địch ngã xuống. Tính dẻo của cái cán phát huy tác dụng, cơ hồ bẻ chín mươi độ cũng không gãy. Y thuận thế đẩy về phía trước, lực đàn hồi đẩy trọng giáp bộ binh kia ra đằng sau. Binh lính này vấp vải thi thể rồi ngã xuống đất.
Mặc áo giáp nặng nề như vậy, một khi ngã xuống rồi muốn đứng dậy không phải chuyện dễ dàng gì.
Thấy binh lính kia ngã xuống, Từ Định vung trường thương lên đập mạnh xuống vào thân thể của binh lính trọng giáp. Áo giáp có thể ngăn cản mũi tên, nhưng không thể giảm được lực đánh vào.
Một côn vung xuống, binh sĩ trọng giáp này lập tức kêu lên đau đớn, không đứng dậy nổi.
Với đội hình tấn công dày đặc như vậy, một khi trọng giáp bộ binh ngã xuống chẳng khác nào là chết. Đồng đội phía sau không ngừng tiến về phía trước, từng bước giẫm nát người y.
Hai chiết xung doanh với đầy đủ sức lực đi lên, dùng binh khí đặc thù trong tay tạm thời ngăn cản trọng giáp bộ binh. Gậy gộc đâm về phía trước giống như rừng, đâm ngã một loạt trọng giáp bộ binh. Những trọng giáp bộ binh này không thể không thay đổi sách lược, dùng mạch đao chém đứt gậy gộc. Nhưng cứ như vậy, thế lực của bọn họ đều tiêu hao rất nhanh. Phải biết rằng người bình thường không giơ nổi thanh mạch đao này.
Bọn họ đều là thanh niên trai tráng có dán người khôi ngô, nhưng mặc giáp trụ nặng nề, cầm mạch đao trong tay, mỗi một bước đều tiêu hao thể lực của bọn họ. Cho nên trọng giáp bộ binh yêu cầu phải một kích tất sát. Nhưng hiện tại, bọn họ không thể không vung đao chém đứt trường thương thật dài này.
Phòng ngự không hề có kết cấu này hoàn toàn làm rối loạn trận hình của trọng giáp bộ binh. Hàng binh lính thứ nhất ngã quỵ, hàng tiếp theo liên tục trượt chân. Trọng giáp bộ binh ở phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Tiếng kèn vang lên, trọng giáp của kẻ địch bắt đầu chậm rãi lui lại để chỉnh đội hình.
Đúng lúc này, trung quân bên kia vang lên tiếng trống trận phản kích.
-Khinh kỵ binh của chúng ta đã bao vây phía sau kẻ địch rồi! Quân địch đại loạn!
-Các huynh đệ, tiến về phía trước!
-Giết!
Tướng lĩnh các doanh thấy được cơ hội, dẫn theo binh lính phát động phản kích. Thế công bị ngăn cản, Cao quân đang chuẩn bị điều chỉnh để tiếp tục tấn công thì không kịp trở tay. Lần phản kích này nắm rất chuẩn xác.
Hạ Hầu Bách Xuyên nhảy lên chiến mã, cầm trường sóc chỉ về phía trước:
-Hắc Kỳ Quân! Đạp phá địch doanh!
-Giết!
Hắc Kỳ Quân đã phòng ngự suốt bảy canh giờ cuối cùng đã tới lúc phát tiết. Bọn họ phản kích giống như vỡ đê, trong chớp mắt bao phủ đội ngũ của kẻ địch. Xa xa, hai dòng nước lũ màu đen đánh mạnh vào phía sau đại quân của Trịnh Tử Vực. Đó là tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân vòng qua đánh bất ngờ.
Chiến tranh
Có lẽ sẽ giằng co rất lâu, nhưng thắng bại lại phân ra trong chớp mắt.
Thi thể của lần chém giết trước còn chưa dọn dẹp thì thế công tiếp theo đã như thủy triều. Cao quân mất đi trận địa ở bờ sông liền nổi cơn độc ác, dưới sự chỉ huy của Trịnh Tử Vực lần nữa tấn công mạnh vào trận tuyến của Hắc Kỳ Quân, không hề để ý tới thương vong.
Sắc mặt của Hạ Hầu Bách Xuyên có chút mệt mỏi. Từ đêm hôm qua đội ngũ của Trịnh Tử Vực bắt đầu tấn công mạnh tới hiện tại đã hơn sáu canh giờ. Binh sĩ ở tiền tuyến còn chưa kịp ăn một miếng nào vào bụng, bởi vì kẻ địch tấn công quá quyết liệt. Đội dự bị liên tục thay thế, bằng không để lộ khoảng trống thì quân đội của Trịnh Tử Vực sẽ ùa lên.
Đánh tới lúc này đã không dựa theo chiến thuật gì cả.
Chỉ có liều mạng.
Vào cái ngày Hắc Kỳ Quân qua sông, Hạng Thanh Ngưu dẫn theo một đám khách giang hồ có tu vị cao cường xông vào doanh trại, phá hủy toàn bộ xe ném đá và xe nỏ của Cao quân. Vội vàng tập hợp chống trả, lại bị Hạ Hầu Bách Xuyên đánh cho không kịp trở tay. Vậy nên mới mất đi phòng tuyến ở bờ sông.
Tuy nhiên, lúc qua sông Hắc Kỳ Quân vẫn tổn thất hai nghìn người.
-Từ Định!
Hạ Hầu Bách Xuyên giơ Thiên Lý Nhãn lên quan sát, phát hiện phòng tuyến cánh trái có dấu hiệu lơi lỏng, vội vàng ra lệnh:
-Mang theo hai chiết xung doanh tới trợ giúp cánh trải. Trịnh Tử Vực tập trung toàn bộ trọng giáp bộ binh vào cánh trái rồi, huynh đệ bên kia sắp không chịu được. Nhớ kỹ, chúng ta có cách đối phó với trọng giáp bộ binh, cho nên chớ hoảng loạn.
Biệt tương tên là Từ Định lớn tiếng lĩnh mệnh, mang theo hai chiết xung doanh tới bổ sung.
Phòng tuyến cánh trái của Hắc Kỳ Quân
Lúc đầu Cao quân dùng số lượng khinh kỵ binh không nhiều để xông trận, bị khinh kỵ binh của Hắc Kỳ Quân dễ dàng tiêu diệt. Nói tới khinh kỵ binh, Hắc Kỳ Quân gần như không có đối thủ ở Trung Nguyên. Nhưng Trịnh Tử Vực chính là muốn thu hút sự chú ý của kỵ binh Hắc Kỳ Quân, sau đó tập trung tất cả trọng giáp bộ binh tấn công cánh trái.
Pháo của Hắc Kỳ Quân tuy tạo sát thương lớn cho kẻ địch, nhưng Trịnh Tử Vực đang trong trạng thái điên cuồng căn bản không để ý tới mạng sống của binh lính, đầu tiên dùng bộ binh nhẹ tấn công mạnh, hấp dẫn hỏa lực của pháo doanh. Sau đó trọng giáp bộ binh đi theo sau bộ binh nhẹ, dùng thân thể của bộ binh nhẹ làm lá chắn giết vào tiền trận Hắc Kỳ Quân.
Uy lực của súng chỉ có hạn với trọng giáp bộ binh. Mà mũi tên căn bản không xuyên qua được xích giáp thật dày. Bộ binh phòng ngự mũi tên, xích giáp là cách hữu hiêu nhất. Vòng sắt dày đặc được gắn vào một chỗ, hữu hiệu ngăn cản mũi tên bắn vào bên trong.
-Sao nỏ xe lại ngừng?
Tướng lĩnh Triệu Nhất Tư của Hắc Kỳ Quân quay đầu gầm lên, kẻ địch càng ngày càng tới gần, nỏ xe bên kia đã không theo kịp tốc độ. Đối phó với những trọng giáp bộ binh này, xe nỏ mới là vũ khí hiệu quả nhất. Pháo không bắn được gần, mũi tên không xuyên thủng được, còn liên nỏ thì chẳng khác nào gãi ngứa.
-Nỏ lớn dùng hết rồi, phụ binh đang vận chuyển tới.
Đội trưởng thân binh của y vội vàng báo cáo.
-Trường thương binh đâu!
Triệu Nhất Tư vung cờ ra lệnh:
-Tất cả trường thương binh đi lên phía trước bày trận. Liệu có ngăn được trọng giáp bộ binh hay không thì phải xem các ngươi rồi.
Một chiết xung doanh toàn trường thương binh đi lên kết trận, thay thế cho cung tiễn thủ. Mấy nghìn trường thương binh tạo thành một trận hình hình chữ nhật dày đặc. Nhưng do kẻ địch tấn công không ngừng, cho nên bày trận không được thông thuận cho lắm.
-Kỵ binh vẫn chưa về sao?
Triệu Nhất Tư lớn tiếng hỏi.
-Hạ Hầu tướng quân đã điều kỵ binh đi hết rồi.
-Vậy thì chỉ có thể dựa vào bản thân.
Triệu Nhất Tư vẫy tay, lệnh cho thân binh đưa trường sóc của mình tới:
-Trận chiến hôm nay huynh đệ các doanh đều đang liều mạng, chúng ta bên này áp lực lớn nhất, toàn bộ trọng giáp bộ binh của kẻ địch đều tấn công chúng ta, nhưng đây không phải là lý do chúng ta khuất phục. Lão tử luôn nói với các ngươi rằng, tham gia quân ngũ thì phải trở thành binh lính giỏi nhất. Cho dù kẻ địch mạnh nhất ở bên này, chúng ta cũng không thể khiến cho huynh đệ các doanh khác nói rằng chúng ta sợ hãi. Lão tử đứng ở hàng thứ nhất, ai nhìn thấy ta lui lại đằng sau liền chém chết ta. Trận chiến hôm nay nếu lão tử còn sống, cho dù vi phạm quân quy cũng phải uống say với các ngươi một trận. Nếu lão tử chết, người nào còn sống thì nhớ đốt ít tiền giấy cho lão tử vào ngày này năm sau, để ở dưới suối vàng lão tử mời các huynh đệ đã chết uống rượu.
-Bày trận!
-Giết!
Binh lính gầm lên chờ đợi.
Trọng giáp bộ binh cầm theo mạch đao chỉnh tề đi tới, giống như một ngọn núi lớn di chuyển. Mũi tên bắn tới chỉ tóe ra lửa chứ không khiến ai ngã xuống. Nỏ xe của Hắc Kỳ Quân còn chưa bổ sung tên, pháo cũng không thể phát huy được uy lực.
Sau khi tổn thất mấy nghìn người, cuối cùng quân định đã đưa được trọng giáp bộ binh tới trước Hắc Kỳ Quân.
-Chớ sợ hãi!
Triệu Nhất Tư hét lớn một tiếng, đứng trước hàng ngũ, nắm chặt trường sóc trong tay:
-Cho dù chết, về sau khi các huynh đệ nhắc tới chúng ta, cũng đều giơ ngón tay cái lên khen, nói một tiếng chúng ta đều là đàn ông tốt.
-Thà chết! Không lùi!
-Thà chết! Không lùi!
Thanh âm chỉnh tề, người nào người nấy lộ vẻ quyết tuyệt. Có lẽ đây là câu cuối cùng của bọn họ, nhưng ở thời khắc này, không ai trong bọn họ hối hận. Mặc kệ mục đích của trận chiến này là gì, làm một quân nhân, bọn họ đều không quên chức trách của mình.
Chiến trường
Là thế giới thuộc về quân nhân.
…
…
-Tướng quân, để thuộc hạ bảo vệ ngài lui về phía sau.
Thân binh đi lên giúp đỡ Triệu Nhất Tư lung lay sắp đổ, muốn ôm y trở về. Triệu Nhất Tư quơ tay đẩy thân binh ra, lau đi vết máu ở hai mắt. Đã có quá nhiều đồng đội chết ở bên cạnh y, thi thể đã phủ kín khu vực này.
-Binh lính của ta đều đang liều chết, ta quyết sẽ không lui.
Triệu Nhất Tư dùng hết khí lực đâm trường sóc ra ngoài. Do đang trong tình trạng kiệt sức, y không thể đâm chuẩn xác vào mặt kẻ địch. Võ nghệ của y khá cao, lúc trước đã giết ít nhất mười mấy trọng giáp bộ binh. Đối mặt với đám trọng giáp bộ binh này, chỉ có phần mặt và cổ là chỗ yếu nhất. Mặt giáp rất mỏng, mà phần giáp ở cổ là mỏng nhất.
Keng một tiếng.
Trọng giáp bộ binh đối diện dùng mạch đao đánh văng trường sóc của Triệu Nhất Tư. Lực chấn động lớn khiến Triệu Nhất Tư không thể nắm chặt được trường sóc. Y lảo đảo rốt cuộc không thể đứng vững, một thanh mạch đao hung hăng chém xuống. Đội trưởng thân binh ở bên cạnh rống lên một tiếng, nhào tới ngăn cản trước người Triệu Nhất Tư. Mạch đao nặng nề và sắc bén không chút lưu tình chém đội trưởng thân binh làm hai mảnh, mũi đao theo quán tính chém vào người Triệu Nhất Tư.
Mạch đao bị kẹt ở áo giáp của y, máu loãng không ngừng phun ra từ lỗ hổng.
Đau đớn từ một đao này khiến Triệu Nhất Tư tỉnh lại. Y giãy dụa đứng dậy kẹp mạch đao của kẻ địch vào nách, sau đó nhào tới dùng mũ sắt của mình đánh vào mặt kẻ địch. Lần này Triệu Nhất Tư dùng hết khí lực cuối cùng, đem mũ sắt đập nát mặt kẻ địch.
Có lẽ bị đánh mù hai mắt, trọng giáp bộ binh kia kêu thảm lui về sau, che lại mặt mình, hai tay không ngừng kéo miếng sắt cắm vào hai mắt.
-Đồng đội chết…ta cũng không ham sống.
Triệu Nhất Tư bò tới, hai tay kéo chân của trọng giáp bộ binh khiến y ngã xuống rồi nhào lên người, rút dao găm ở thắt lưng cắm mạnh xuống. Dao găm cắm xuống phần mắt, tiến thật sâu vào hốc mắt.
Phốc!
Lại một thanh mạch đao vung xuống, cắt đứt bả vai của Triệu Nhất Tư.
-Viện binh đã tới!
Đúng lúc này, phòng tuyến của Hắc Kỳ Quân vang lên tiếng hoan hô.
Từ Định dẫn theo hai chết xung doanh chạy tới trợ giúp, mỗi người đều cầm một thanh trường thường có cán làm bằng sáp ong. Cán này vô cùng dẻo, dù bẻ cong cũng không gãy. Cán sáp ong dài chừng hai mét, dài hơn trường thương bình thường.
-Các huynh đệ đi xuống nghỉ đi, để cho bọn ta!
Từ Định rống lên một tiếng, dẫn đầu xông tới:
-Đại tướng quân nói, chỉ cần chúng ta kiên trì thêm nửa canh giờ, kẻ địch tất bại.
Y cầm trường thương đâm mạnh về phía trước, đâm vào ngực một trọng giáp bộ binh. Cho dù có đầu thương cũng không phá được tầng giáp nặng nề kia, huống chi là không có đầu thương. Nhưng Từ Định vốn không định đâm chết kẻ địch, mà là đẩy kẻ địch ngã xuống. Tính dẻo của cái cán phát huy tác dụng, cơ hồ bẻ chín mươi độ cũng không gãy. Y thuận thế đẩy về phía trước, lực đàn hồi đẩy trọng giáp bộ binh kia ra đằng sau. Binh lính này vấp vải thi thể rồi ngã xuống đất.
Mặc áo giáp nặng nề như vậy, một khi ngã xuống rồi muốn đứng dậy không phải chuyện dễ dàng gì.
Thấy binh lính kia ngã xuống, Từ Định vung trường thương lên đập mạnh xuống vào thân thể của binh lính trọng giáp. Áo giáp có thể ngăn cản mũi tên, nhưng không thể giảm được lực đánh vào.
Một côn vung xuống, binh sĩ trọng giáp này lập tức kêu lên đau đớn, không đứng dậy nổi.
Với đội hình tấn công dày đặc như vậy, một khi trọng giáp bộ binh ngã xuống chẳng khác nào là chết. Đồng đội phía sau không ngừng tiến về phía trước, từng bước giẫm nát người y.
Hai chiết xung doanh với đầy đủ sức lực đi lên, dùng binh khí đặc thù trong tay tạm thời ngăn cản trọng giáp bộ binh. Gậy gộc đâm về phía trước giống như rừng, đâm ngã một loạt trọng giáp bộ binh. Những trọng giáp bộ binh này không thể không thay đổi sách lược, dùng mạch đao chém đứt gậy gộc. Nhưng cứ như vậy, thế lực của bọn họ đều tiêu hao rất nhanh. Phải biết rằng người bình thường không giơ nổi thanh mạch đao này.
Bọn họ đều là thanh niên trai tráng có dán người khôi ngô, nhưng mặc giáp trụ nặng nề, cầm mạch đao trong tay, mỗi một bước đều tiêu hao thể lực của bọn họ. Cho nên trọng giáp bộ binh yêu cầu phải một kích tất sát. Nhưng hiện tại, bọn họ không thể không vung đao chém đứt trường thương thật dài này.
Phòng ngự không hề có kết cấu này hoàn toàn làm rối loạn trận hình của trọng giáp bộ binh. Hàng binh lính thứ nhất ngã quỵ, hàng tiếp theo liên tục trượt chân. Trọng giáp bộ binh ở phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.
Tiếng kèn vang lên, trọng giáp của kẻ địch bắt đầu chậm rãi lui lại để chỉnh đội hình.
Đúng lúc này, trung quân bên kia vang lên tiếng trống trận phản kích.
-Khinh kỵ binh của chúng ta đã bao vây phía sau kẻ địch rồi! Quân địch đại loạn!
-Các huynh đệ, tiến về phía trước!
-Giết!
Tướng lĩnh các doanh thấy được cơ hội, dẫn theo binh lính phát động phản kích. Thế công bị ngăn cản, Cao quân đang chuẩn bị điều chỉnh để tiếp tục tấn công thì không kịp trở tay. Lần phản kích này nắm rất chuẩn xác.
Hạ Hầu Bách Xuyên nhảy lên chiến mã, cầm trường sóc chỉ về phía trước:
-Hắc Kỳ Quân! Đạp phá địch doanh!
-Giết!
Hắc Kỳ Quân đã phòng ngự suốt bảy canh giờ cuối cùng đã tới lúc phát tiết. Bọn họ phản kích giống như vỡ đê, trong chớp mắt bao phủ đội ngũ của kẻ địch. Xa xa, hai dòng nước lũ màu đen đánh mạnh vào phía sau đại quân của Trịnh Tử Vực. Đó là tinh kỵ của Hắc Kỳ Quân vòng qua đánh bất ngờ.
Chiến tranh
Có lẽ sẽ giằng co rất lâu, nhưng thắng bại lại phân ra trong chớp mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.