Chương 571: Sao ta không nghĩ tới
Trí Bạch
01/09/2018
Mưu Lương Bật bắt buộc chính mình tỉnh táo lại,
liên tục hít thở sâu vài lần mới miễn cưỡng khiến tim đập chậm lại. Ngay từ lúc đầu đã là một cái bẫy, hơn nữa mình đã rơi vào trong đó. Hiện
tại thân binh của y đều nhìn về phía y với ánh mắt nghi hoặc, không ai
nguyện ý rút đao động thủ với một đám phi ngư bào cầm thánh chỉ trong
tay. Đương nhiên, bọn họ cũng không biết rằng phi ngư bào đã mất đi
quyền thế của ngày xưa, thay vào đó là cẩm y giáo.
Liền ngay cả Mưu Lương Bật cũng không chú ý tới chi tiết này. Y căn bản không chú ý tới tùy tùng đi theo vị khâm sai lần trước ăn mặc khác hoàn toàn với đám phi ngư bào này. Người của Đại Nội Thị Vệ Xử mặc áo gấm màu đỏ, trên ngực thêu cá chuồn. Mà Cẩm Y Giáo mặc áo gấm màu xanh ngọc, trên ngực thêu chim ưng.
Vị Thiên hộ phi ngư bào cầm thánh chỉ trong tay híp mắt nhìn Mưu Lương Bật, nở nụ cười lạnh. Mưu Lương Bật biết rằng phải giữ sự tỉnh táo, nhất định phải mau chóng khiến binh lính tin tưởng đám người này là đồ giả mạo.
Đang lúc y còn đang suy nghĩ, vị Thiên hộ kia cười lạnh:
- Mưu đại nhân, ngươi nói mấy ngày trước có người tới tuyên chỉ, nhưng lại không lấy ra được chứng cứ. Tất cả mọi người ở đây không phải là kẻ ngu ngốc, cho nên đều hiểu cái gì mà khẩu dụ của bệ hạ, căn bản chỉ là một lời nói dối. Hiện tại ngươi lại muốn giết chết khâm sai, đây chính là tội lớn tru di cửu tộc, cho nên ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận!
- Mọi người hãy nghe ta!
Mưu Lương Bật bước lên đài cao, lớn tiếng nói:
- Ngay mấy ngày hôm trước, bệ hạ phái khâm sai truyền khẩu dụ cho ta, ngợi khen đội quân của chúng ta lập được nhiều công lao lớn. Ta vốn định ngày mai triệu tập mọi người lại rồi tuyên bố. Bệ hạ cho chúng ta một cái tên mới, tên là Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Sau khi chiến sự Tây Bắc chấm dứt, thì không cần chịu sự quản lý của Binh Bộ. Còn ta là thống lĩnh của Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi vài vị tướng quân lúc đấy! Mà những kẻ này căn bản là đồ giả mạo, thánh chỉ trong tay bọn chúng cũng là đồ giả! Mọi người nghĩ lại mà xem, bệ hạ căn bản không biết Phương tướng quân ở chỗ chúng ta, nên sao có thể đưa ý chỉ liên quan tới Phương tướng quân đến nơi này?
Câu này vừa ra khỏi miệng, người bên dưới lập tức ồn ào. Mọi người đều nghị luận, phần lớn cảm thấy Mưu Lương Bật nói có lý.
Vị Thiên hộ phi ngư bào kia hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói bệ hạ không biết Phương tướng quân ở nơi này? Vậy thì ngươi sai rồi. Trên người Phương tướng quân có mật chỉ của bệ hạ, hơn nữa bên cạnh là người của phi ngư bào bọn ta, tất cả hành động đều thông qua một phương pháp bí mật có thể báo lên bệ hạ bất kỳ lúc nào. Lúc Phương tướng quân mới vượt qua núi Mang Đãng đã phái người mang tin tức tới đai quân tây chinh! Bệ hạ không những biết Phương tướng quân ở nơi này, thậm chí còn biết hai tháng trước Phương tướng quân đại phá tây đại doanh của phản quân ở núi Hầu Vũ! Mưu đại nhân, ngươi có biết trong ý chỉ, bệ hạ nhắc gì tới ngươi không?
- Không có khả năng!
Mưu Lương Bật vội vàng nói:
- Ngươi đang nói dối! Đại phá tây đại doanh của phản quân ở núi Vũ Hầu mới có hai tháng trước, cho dù Phương tướng quân dâng sổ con lên bể hạ, thì còn phải vượt qua trọng binh phản quân đóng ở địa phương, đưa tới đại quân tây chinh sẽ mất nửa tháng. Trong vòng hai tháng khó có khả năng đưa qua đưa lại!
Thiên hộ phi ngư bào nói:
- Ngươi ngầm chiếm công lao lớn của Phương tướng quân, bất quá là muốn chiếm lấy quyền chỉ huy của đội ngũ này. Tây đại doanh của phản quân bị phá như thế nào, chẳng lẽ cần ta nói rõ ràng ra sao?
- Tuyệt đối không có khả năng!
Mưu Lương Bật nói:
- Ta không thẹn với lương tâm!
Thiên hộ hỏi:
- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao thắng trận lớn như vậy mà ngươi không thượng tấu lên bệ hạ?
- Bởi vì sau khi đại thắng phải lui binh, căn bản là không kịp!
- Ngươi không kịp, vì sao Phương tướng quân kịp?
- Không có khả năng!
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Đã là kẻ tặc còn dám làm loạn quân tâm, đừng trách ta quân pháp vô tình!
- Vậy để ta nói cho ngươi biết!
Thiên hộ phi ngư bào cũng nhảy lên đài cao, lớn tiếng nói:
- Sở dĩ ngươi không thượng tấu thỉnh công cho đại quân, là vì ngươi chột dạ! Trận đại thắng kia căn bản không phải do ngươi bày ra, từ đầu tới cuối đều là do một mình Phương tướng quân nghĩ ra biện pháp và đưa ra hành động! Phương tướng quân đã nghĩ được biện pháp phá tây đại doanh sớm mười ngày, chỉ nói biện pháp cho một mình ngươi. Mà ngươi vì muốn chiếm lấy công trạng của Phương tướng quân, mà giấu diếm tất cả làm của riêng cho mình! Nhưng ngươi thật không ngờ rằng, mười ngày trước trận đại thắng, Phương tướng quân đã ghi lại phương lược trong tấu chương gửi cho bệ hạ!
- Ngươi nói bậy!
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Mười ngày? Mười ngày trước hôm đại thắng Phương Giải còn chưa tới núi Vũ Hầu! Sau khi hắn tới núi Vũ Hầu đầu tiên là giết Lý Hiếu Tông, sau đó mới thảo luận cùng ta làm sao phá địch, ngay vào cái đêm trước khi đại thắng, căn bản không phải là mười ngày trước gì đó! Mọi người đều biết Phương Giải tới lúc nào, cho nên lời này của ngươi có trăm ngàn chỗ hở.
Y tức giận nói với Thiên hộ phi ngư bào, đã thấy người nọ cười cười nhìn mình.
- Nếu trước đêm đại thắng Phương tướng quân tới tìm ngươi thảo luận, vậy vì sao sau khi đại thắng ngươi lại không nói một chữ về kế sách phá địch của Phương tướng quân?
Thiên hộ phi ngư bào đi về phía trước một bước, nhìn thẳng vào Mưu Lương Bật, hỏi.
Mưu Lương Bật lập tức hiểu ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Là…là ngươi dẫn dắt ta nói vậy.
Y chỉ vào Thiên hộ, cả giận nói.
Thiên hộ phi ngư bào cười lạnh:
- Đúng là ta dẫn dắt ngươi, chỉ có điều dẫn dắt ngươi nói ra lời nói thật mà ngươi không dám nói mà thôi! Đừng quên ta làm cái gì, phi ngư bào thẩm vấn, chưa từng thất bại trong việc thẩm vấn. Mưu Lương Bật, ngươi ham quân công, hiện tại lại muốn giết người bịt miệng, hôm nay ngươi mời Phương tướng quân tới sơn trại gặp nhau, kỳ thực là đã chuẩn bị hạ độc vào rượu, đúng không? Bởi vì ngươi biết bệ hạ có ý chỉ để Phương tướng quân chủ trì quân vụ, cho nên ngươi lập tức nổi lên sát tâm!
Mưu Lương Bật còn chưa kịp lên tiếng, Thiên hộ phi ngư bào đã lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn giết Phương tướng quân, lại sợ Thôi Trung Chấn Thôi tướng quân, người có quan hệ tốt nhất với Phương tướng quân sẽ tiết lộ âm mưu xấu xa của ngươi ra ngoài, cho nên mới nhốt Thôi tướng quân lại, rồi nói với bên ngoài rằng Thôi tướng quân bị bệnh nặng không xuống giường được. Ta nói có đúng không?
Câu này vừa ra khỏi miệng, đám người phía dưới đều kinh hô.
Thiên hộ phi ngư bào chỉ tay về hướng xa xa:
- Thôi tướng quân đã được người của bọn ta cứu ra ngoài, ngươi có dám đối chất không? Mưu Lương Bật, lòng của ngươi đã đen kịt rồi, vì đoạt lấy quyền lực và quân công, mà không ngại giết chết đồng đội! Thân là con dân Đại Tùy, ngươi còn thể diện gì đối mặt với những huynh đệ này không?
- Ta..
Mưu Lương Bật há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì. Trong nháy mắt, y cảm giác khí lực biến đi hết, hai cái chân có chút đứng không vững.
Vị Thiên hộ này đi về phía trước, cười lạnh nói:
- Như ta vừa nói, một khi phi ngư bào muốn điều tra ai, thì không có ai giấu diếm được chân tướng!
- Ngươi…rốt cuộc là ai?
Mưu Lương Bật run rẩy hỏi.
Vì Thiên hộ phi ngư bào này cười cười, nói nhỏ:
- Ta là Bách hộ Trần Hiếu Nho của Đại Nội Thị Vệ Xử, Mưu đại nhân từng thấy qua ta, nhưng đáng tiếc đại nhân sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ nhoi như ta. Ta chỉ là gắn thêm chòm râu mà thôi, nếu đại nhân nhận ra ta rồi vạch trần thân phận của ta, thì đâu có cục diện như bây giờ? Lúc Phương tướng quân giao nhiệm vụ này cho ta, ta còn lo lắng bất an, hiện tại xem ra, so với Phương tướng quân mà nói, ngươi kém quá xa…
Đáng tiếc, lời của y chỉ có Mưu Lương Bật nghe thấy.
Ánh mắt của Mưu Lương Bật thay đổi, đang định hô lên. Không đợi y hô ra tiếng, Trần Hiếu Nho giơ cao thánh chỉ:
- Người đâu, bắt loạn thần tặc tử này lại!
Phi ngư bào bên cạnh xông một loạt tới, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã trói Mưu Lương Bật lại, chặn miệng đè xuống đất.
- Phái người đi mời Phương tướng quân tới chủ trì quân vụ.
Trần Hiếu Nho lớn tiếng nói một câu, ánh mắt đầy đắc ý.
Nhiệm vụ…đã hoàn thành!
…
…
Trong cái hang động giam giữ Thôi Trung Chấn kia, kẻ tù tội đã đổi thành Mưu Lương Bật. Quan phục trên người y đã bị lột ra, khí trời lạnh như vậy nhưng chỉ mặc một bộ áo, y cuộn mình ngồi trong góc, không ngừng run rẩy. Bên ngoài hang động, hai mươi phi ngư bào cầm đao đứng ở đó, không cho phép kẻ nào tới gần.
Mưu Lương Bật đã lạnh tới môi phát tím, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài hang động, thì thấy trời vốn quang đãng bỗng nhiên tối sầm xuống, xem ra tuyết sắp rơi rồi.
Y ngơ ngác nhìn bầu trời, vẻ mặt dại ra.
Lúc đi ra từ lều lớn, Phương Giải cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, quay đầu nhìn các tướng lĩnh quân Tùy:
- Mọi người trở về đi, tự an bài quân vụ, ta đi xem Mưu đại nhân.
Những tướng lĩnh quân Tùy này đều hơi sửng sốt, không ngờ Phương Giải vẫn còn xưng hô Mưu Lương Bật như vậy.
- Lúc ta ở Diễn Vũ Viện, Mưu đại nhân từng nói tốt về ta với bệ hạ, đây là ân tình. Tuy y muốn giết ta, nhưng chung quy không thể quên ân tình lúc trước. Chỉ có điều…y quá muốn lập công, một bước đi nhầm liền khó mà quay đầu lại. Kỳ thực ta đâu từng muốn tranh giành quân quyền với y? Một người có lòng nghi ngờ quá nặng, sẽ khiến ảo tưởng của mình thành sự thực, tự rúc vào trong sừng trâu không thể thoát ra được. Nếu chỉ là tham quân công, tranh giành quân quyền, thì ta sẽ không nói chuyện này ra, ta tới Phan Cố chính là để tránh đi y. Đáng tiếc…y mắc thêm lỗi lầm, ngay cả khâm sai đại thần cũng dám giết.
Phương Giải thở dài:
- Người của ta đã đuổi theo để ngăn cản người của y giết khâm sai, đáng tiếc tới chậm, khâm sai đã bị trúng loạn tên mà chết. Nhưng thánh chỉ vẫn còn, Mưu Lương Bật cố ý bảo mang về cho y. Các vị nói với các tướng tá khác, ta đặt thánh chỉ ở trong lều lớn, nếu có người muốn xem có thể tới mà xem, ta tuyệt sẽ không so đo.
- Tướng quân khoan dung độ lượng!
Vài tướng lĩnh quân Tùy chắp tay cúi đầu, đâu còn dám có dị nghĩ gì nữa. Hiện giờ đã lấy lại thánh chỉ, vừa rồi mấy người bọn họ cũng đã xem qua, trên ý chỉ quả thực là phong Phương Giải làm Tứ Phẩm Hùng Uy Lang Tướng, thêm một bậc Huyện Tử, thống lĩnh Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Ngự bút trên đó, lại có ấn ngọc tỷ, chắc chắn không sai được.
- Đi thôi.
Phương Giải nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói:
- Được sự ân điển của bệ hạ, sau này chúng ta phải càng thêm cố gắng. Mặt khác, những điều ban cho trong ý chỉ cũng là sự thật. Ý chỉ của bệ hạ trước sau có hai phần, bằng không ta đã không đoán được Mưu đại nhân sẽ có sát tâm với ta. Khâm sai lúc trước ta căn bản là không biết tình hình. Mà phần ý chỉ thứ hai, chính là người của Đại Nội Thị Vệ Xử suốt đêm mang tới.
- Về sau chúng tỵ chức hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của tướng quân.
Chúng tướng chắp tay nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đều trở về đi, ngày mai khôi phục lại thao luyện.
- Tỵ chức cáo lui!
Các tướng chắp tay lui về phía sau, đâu còn dám nghi ngờ cái gì.
Phương Giải quay đầu liếc mắt nhìn những người đó một cái, lắc đầu chậm rãi rời đi. Lúc y đi tới hang động, hắn dừng chân lại nhìn chốc lát, thấy Mưu Lương Bật đang cuộn mình ở một góc, ngơ ngẩn nhìn bên ngoài, hắn không nhịn được lắc đầu.
- Ngươi tới châm chọc ta?
Thấy Phương Giải tiến vào, Mưu Lương Bật lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.
- Không.
Phương Giải ngồi xuống đối diện với y:
- Ngay cả hứng thú châm chọc ngươi ta cũng không có, chỉ là tới xem khi nào thì ngươi sợ tội tự sát mà thôi. Ta không sai người trói chân trói tay ngươi lại, mà hang động này đều là đá cứng.
Mưu Lương Bật trầm mặc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Thánh chỉ đó là sự thật?
Một lát sau, y bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Phương Giải cười cười:
- Thánh chỉ là thật, nhưng đó là thánh chỉ mà bệ hạ ban cho ta trước khi tới Ung Châu. Lúc ấy ta mang theo tổng cộng ba phần. Một phần là khen ngợi La Diệu, một phần là đưa cho con trai của La Diệu là La Văn. Một phần khác, chính là nhiệm vụ bệ hạ giao cho ta, ta tất nhiên là luôn mang theo bên mình. Thánh chỉ là tượng trương cho thân phận của khâm sai, ngươi là người thông minh, sao không nghĩ tới?
- Đúng vậy a..
Mưu Lương Bật thở dài:
- Sao ta lại không nghĩ tới?
Liền ngay cả Mưu Lương Bật cũng không chú ý tới chi tiết này. Y căn bản không chú ý tới tùy tùng đi theo vị khâm sai lần trước ăn mặc khác hoàn toàn với đám phi ngư bào này. Người của Đại Nội Thị Vệ Xử mặc áo gấm màu đỏ, trên ngực thêu cá chuồn. Mà Cẩm Y Giáo mặc áo gấm màu xanh ngọc, trên ngực thêu chim ưng.
Vị Thiên hộ phi ngư bào cầm thánh chỉ trong tay híp mắt nhìn Mưu Lương Bật, nở nụ cười lạnh. Mưu Lương Bật biết rằng phải giữ sự tỉnh táo, nhất định phải mau chóng khiến binh lính tin tưởng đám người này là đồ giả mạo.
Đang lúc y còn đang suy nghĩ, vị Thiên hộ kia cười lạnh:
- Mưu đại nhân, ngươi nói mấy ngày trước có người tới tuyên chỉ, nhưng lại không lấy ra được chứng cứ. Tất cả mọi người ở đây không phải là kẻ ngu ngốc, cho nên đều hiểu cái gì mà khẩu dụ của bệ hạ, căn bản chỉ là một lời nói dối. Hiện tại ngươi lại muốn giết chết khâm sai, đây chính là tội lớn tru di cửu tộc, cho nên ngươi cần phải suy nghĩ cẩn thận!
- Mọi người hãy nghe ta!
Mưu Lương Bật bước lên đài cao, lớn tiếng nói:
- Ngay mấy ngày hôm trước, bệ hạ phái khâm sai truyền khẩu dụ cho ta, ngợi khen đội quân của chúng ta lập được nhiều công lao lớn. Ta vốn định ngày mai triệu tập mọi người lại rồi tuyên bố. Bệ hạ cho chúng ta một cái tên mới, tên là Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Sau khi chiến sự Tây Bắc chấm dứt, thì không cần chịu sự quản lý của Binh Bộ. Còn ta là thống lĩnh của Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Nếu mọi người không tin, có thể đi hỏi vài vị tướng quân lúc đấy! Mà những kẻ này căn bản là đồ giả mạo, thánh chỉ trong tay bọn chúng cũng là đồ giả! Mọi người nghĩ lại mà xem, bệ hạ căn bản không biết Phương tướng quân ở chỗ chúng ta, nên sao có thể đưa ý chỉ liên quan tới Phương tướng quân đến nơi này?
Câu này vừa ra khỏi miệng, người bên dưới lập tức ồn ào. Mọi người đều nghị luận, phần lớn cảm thấy Mưu Lương Bật nói có lý.
Vị Thiên hộ phi ngư bào kia hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi nói bệ hạ không biết Phương tướng quân ở nơi này? Vậy thì ngươi sai rồi. Trên người Phương tướng quân có mật chỉ của bệ hạ, hơn nữa bên cạnh là người của phi ngư bào bọn ta, tất cả hành động đều thông qua một phương pháp bí mật có thể báo lên bệ hạ bất kỳ lúc nào. Lúc Phương tướng quân mới vượt qua núi Mang Đãng đã phái người mang tin tức tới đai quân tây chinh! Bệ hạ không những biết Phương tướng quân ở nơi này, thậm chí còn biết hai tháng trước Phương tướng quân đại phá tây đại doanh của phản quân ở núi Hầu Vũ! Mưu đại nhân, ngươi có biết trong ý chỉ, bệ hạ nhắc gì tới ngươi không?
- Không có khả năng!
Mưu Lương Bật vội vàng nói:
- Ngươi đang nói dối! Đại phá tây đại doanh của phản quân ở núi Vũ Hầu mới có hai tháng trước, cho dù Phương tướng quân dâng sổ con lên bể hạ, thì còn phải vượt qua trọng binh phản quân đóng ở địa phương, đưa tới đại quân tây chinh sẽ mất nửa tháng. Trong vòng hai tháng khó có khả năng đưa qua đưa lại!
Thiên hộ phi ngư bào nói:
- Ngươi ngầm chiếm công lao lớn của Phương tướng quân, bất quá là muốn chiếm lấy quyền chỉ huy của đội ngũ này. Tây đại doanh của phản quân bị phá như thế nào, chẳng lẽ cần ta nói rõ ràng ra sao?
- Tuyệt đối không có khả năng!
Mưu Lương Bật nói:
- Ta không thẹn với lương tâm!
Thiên hộ hỏi:
- Vậy ta hỏi ngươi, vì sao thắng trận lớn như vậy mà ngươi không thượng tấu lên bệ hạ?
- Bởi vì sau khi đại thắng phải lui binh, căn bản là không kịp!
- Ngươi không kịp, vì sao Phương tướng quân kịp?
- Không có khả năng!
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Đã là kẻ tặc còn dám làm loạn quân tâm, đừng trách ta quân pháp vô tình!
- Vậy để ta nói cho ngươi biết!
Thiên hộ phi ngư bào cũng nhảy lên đài cao, lớn tiếng nói:
- Sở dĩ ngươi không thượng tấu thỉnh công cho đại quân, là vì ngươi chột dạ! Trận đại thắng kia căn bản không phải do ngươi bày ra, từ đầu tới cuối đều là do một mình Phương tướng quân nghĩ ra biện pháp và đưa ra hành động! Phương tướng quân đã nghĩ được biện pháp phá tây đại doanh sớm mười ngày, chỉ nói biện pháp cho một mình ngươi. Mà ngươi vì muốn chiếm lấy công trạng của Phương tướng quân, mà giấu diếm tất cả làm của riêng cho mình! Nhưng ngươi thật không ngờ rằng, mười ngày trước trận đại thắng, Phương tướng quân đã ghi lại phương lược trong tấu chương gửi cho bệ hạ!
- Ngươi nói bậy!
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Mười ngày? Mười ngày trước hôm đại thắng Phương Giải còn chưa tới núi Vũ Hầu! Sau khi hắn tới núi Vũ Hầu đầu tiên là giết Lý Hiếu Tông, sau đó mới thảo luận cùng ta làm sao phá địch, ngay vào cái đêm trước khi đại thắng, căn bản không phải là mười ngày trước gì đó! Mọi người đều biết Phương Giải tới lúc nào, cho nên lời này của ngươi có trăm ngàn chỗ hở.
Y tức giận nói với Thiên hộ phi ngư bào, đã thấy người nọ cười cười nhìn mình.
- Nếu trước đêm đại thắng Phương tướng quân tới tìm ngươi thảo luận, vậy vì sao sau khi đại thắng ngươi lại không nói một chữ về kế sách phá địch của Phương tướng quân?
Thiên hộ phi ngư bào đi về phía trước một bước, nhìn thẳng vào Mưu Lương Bật, hỏi.
Mưu Lương Bật lập tức hiểu ra, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Là…là ngươi dẫn dắt ta nói vậy.
Y chỉ vào Thiên hộ, cả giận nói.
Thiên hộ phi ngư bào cười lạnh:
- Đúng là ta dẫn dắt ngươi, chỉ có điều dẫn dắt ngươi nói ra lời nói thật mà ngươi không dám nói mà thôi! Đừng quên ta làm cái gì, phi ngư bào thẩm vấn, chưa từng thất bại trong việc thẩm vấn. Mưu Lương Bật, ngươi ham quân công, hiện tại lại muốn giết người bịt miệng, hôm nay ngươi mời Phương tướng quân tới sơn trại gặp nhau, kỳ thực là đã chuẩn bị hạ độc vào rượu, đúng không? Bởi vì ngươi biết bệ hạ có ý chỉ để Phương tướng quân chủ trì quân vụ, cho nên ngươi lập tức nổi lên sát tâm!
Mưu Lương Bật còn chưa kịp lên tiếng, Thiên hộ phi ngư bào đã lớn tiếng nói:
- Ngươi muốn giết Phương tướng quân, lại sợ Thôi Trung Chấn Thôi tướng quân, người có quan hệ tốt nhất với Phương tướng quân sẽ tiết lộ âm mưu xấu xa của ngươi ra ngoài, cho nên mới nhốt Thôi tướng quân lại, rồi nói với bên ngoài rằng Thôi tướng quân bị bệnh nặng không xuống giường được. Ta nói có đúng không?
Câu này vừa ra khỏi miệng, đám người phía dưới đều kinh hô.
Thiên hộ phi ngư bào chỉ tay về hướng xa xa:
- Thôi tướng quân đã được người của bọn ta cứu ra ngoài, ngươi có dám đối chất không? Mưu Lương Bật, lòng của ngươi đã đen kịt rồi, vì đoạt lấy quyền lực và quân công, mà không ngại giết chết đồng đội! Thân là con dân Đại Tùy, ngươi còn thể diện gì đối mặt với những huynh đệ này không?
- Ta..
Mưu Lương Bật há miệng thở dốc, lại không biết nói cái gì. Trong nháy mắt, y cảm giác khí lực biến đi hết, hai cái chân có chút đứng không vững.
Vị Thiên hộ này đi về phía trước, cười lạnh nói:
- Như ta vừa nói, một khi phi ngư bào muốn điều tra ai, thì không có ai giấu diếm được chân tướng!
- Ngươi…rốt cuộc là ai?
Mưu Lương Bật run rẩy hỏi.
Vì Thiên hộ phi ngư bào này cười cười, nói nhỏ:
- Ta là Bách hộ Trần Hiếu Nho của Đại Nội Thị Vệ Xử, Mưu đại nhân từng thấy qua ta, nhưng đáng tiếc đại nhân sẽ không chú ý tới một nhân vật nhỏ nhoi như ta. Ta chỉ là gắn thêm chòm râu mà thôi, nếu đại nhân nhận ra ta rồi vạch trần thân phận của ta, thì đâu có cục diện như bây giờ? Lúc Phương tướng quân giao nhiệm vụ này cho ta, ta còn lo lắng bất an, hiện tại xem ra, so với Phương tướng quân mà nói, ngươi kém quá xa…
Đáng tiếc, lời của y chỉ có Mưu Lương Bật nghe thấy.
Ánh mắt của Mưu Lương Bật thay đổi, đang định hô lên. Không đợi y hô ra tiếng, Trần Hiếu Nho giơ cao thánh chỉ:
- Người đâu, bắt loạn thần tặc tử này lại!
Phi ngư bào bên cạnh xông một loạt tới, đang lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã trói Mưu Lương Bật lại, chặn miệng đè xuống đất.
- Phái người đi mời Phương tướng quân tới chủ trì quân vụ.
Trần Hiếu Nho lớn tiếng nói một câu, ánh mắt đầy đắc ý.
Nhiệm vụ…đã hoàn thành!
…
…
Trong cái hang động giam giữ Thôi Trung Chấn kia, kẻ tù tội đã đổi thành Mưu Lương Bật. Quan phục trên người y đã bị lột ra, khí trời lạnh như vậy nhưng chỉ mặc một bộ áo, y cuộn mình ngồi trong góc, không ngừng run rẩy. Bên ngoài hang động, hai mươi phi ngư bào cầm đao đứng ở đó, không cho phép kẻ nào tới gần.
Mưu Lương Bật đã lạnh tới môi phát tím, y ngẩng đầu nhìn ra ngoài hang động, thì thấy trời vốn quang đãng bỗng nhiên tối sầm xuống, xem ra tuyết sắp rơi rồi.
Y ngơ ngác nhìn bầu trời, vẻ mặt dại ra.
Lúc đi ra từ lều lớn, Phương Giải cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, quay đầu nhìn các tướng lĩnh quân Tùy:
- Mọi người trở về đi, tự an bài quân vụ, ta đi xem Mưu đại nhân.
Những tướng lĩnh quân Tùy này đều hơi sửng sốt, không ngờ Phương Giải vẫn còn xưng hô Mưu Lương Bật như vậy.
- Lúc ta ở Diễn Vũ Viện, Mưu đại nhân từng nói tốt về ta với bệ hạ, đây là ân tình. Tuy y muốn giết ta, nhưng chung quy không thể quên ân tình lúc trước. Chỉ có điều…y quá muốn lập công, một bước đi nhầm liền khó mà quay đầu lại. Kỳ thực ta đâu từng muốn tranh giành quân quyền với y? Một người có lòng nghi ngờ quá nặng, sẽ khiến ảo tưởng của mình thành sự thực, tự rúc vào trong sừng trâu không thể thoát ra được. Nếu chỉ là tham quân công, tranh giành quân quyền, thì ta sẽ không nói chuyện này ra, ta tới Phan Cố chính là để tránh đi y. Đáng tiếc…y mắc thêm lỗi lầm, ngay cả khâm sai đại thần cũng dám giết.
Phương Giải thở dài:
- Người của ta đã đuổi theo để ngăn cản người của y giết khâm sai, đáng tiếc tới chậm, khâm sai đã bị trúng loạn tên mà chết. Nhưng thánh chỉ vẫn còn, Mưu Lương Bật cố ý bảo mang về cho y. Các vị nói với các tướng tá khác, ta đặt thánh chỉ ở trong lều lớn, nếu có người muốn xem có thể tới mà xem, ta tuyệt sẽ không so đo.
- Tướng quân khoan dung độ lượng!
Vài tướng lĩnh quân Tùy chắp tay cúi đầu, đâu còn dám có dị nghĩ gì nữa. Hiện giờ đã lấy lại thánh chỉ, vừa rồi mấy người bọn họ cũng đã xem qua, trên ý chỉ quả thực là phong Phương Giải làm Tứ Phẩm Hùng Uy Lang Tướng, thêm một bậc Huyện Tử, thống lĩnh Hắc Kỳ Sát Lang Quân. Ngự bút trên đó, lại có ấn ngọc tỷ, chắc chắn không sai được.
- Đi thôi.
Phương Giải nhìn bầu trời, nhẹ nhàng nói:
- Được sự ân điển của bệ hạ, sau này chúng ta phải càng thêm cố gắng. Mặt khác, những điều ban cho trong ý chỉ cũng là sự thật. Ý chỉ của bệ hạ trước sau có hai phần, bằng không ta đã không đoán được Mưu đại nhân sẽ có sát tâm với ta. Khâm sai lúc trước ta căn bản là không biết tình hình. Mà phần ý chỉ thứ hai, chính là người của Đại Nội Thị Vệ Xử suốt đêm mang tới.
- Về sau chúng tỵ chức hoàn toàn nghe theo sự chỉ huy của tướng quân.
Chúng tướng chắp tay nói.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Đều trở về đi, ngày mai khôi phục lại thao luyện.
- Tỵ chức cáo lui!
Các tướng chắp tay lui về phía sau, đâu còn dám nghi ngờ cái gì.
Phương Giải quay đầu liếc mắt nhìn những người đó một cái, lắc đầu chậm rãi rời đi. Lúc y đi tới hang động, hắn dừng chân lại nhìn chốc lát, thấy Mưu Lương Bật đang cuộn mình ở một góc, ngơ ngẩn nhìn bên ngoài, hắn không nhịn được lắc đầu.
- Ngươi tới châm chọc ta?
Thấy Phương Giải tiến vào, Mưu Lương Bật lạnh lùng nhìn hắn, hỏi.
- Không.
Phương Giải ngồi xuống đối diện với y:
- Ngay cả hứng thú châm chọc ngươi ta cũng không có, chỉ là tới xem khi nào thì ngươi sợ tội tự sát mà thôi. Ta không sai người trói chân trói tay ngươi lại, mà hang động này đều là đá cứng.
Mưu Lương Bật trầm mặc, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
- Thánh chỉ đó là sự thật?
Một lát sau, y bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Phương Giải cười cười:
- Thánh chỉ là thật, nhưng đó là thánh chỉ mà bệ hạ ban cho ta trước khi tới Ung Châu. Lúc ấy ta mang theo tổng cộng ba phần. Một phần là khen ngợi La Diệu, một phần là đưa cho con trai của La Diệu là La Văn. Một phần khác, chính là nhiệm vụ bệ hạ giao cho ta, ta tất nhiên là luôn mang theo bên mình. Thánh chỉ là tượng trương cho thân phận của khâm sai, ngươi là người thông minh, sao không nghĩ tới?
- Đúng vậy a..
Mưu Lương Bật thở dài:
- Sao ta lại không nghĩ tới?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.