Chương 1319: Ta là chủ nhân của hắc ám
Trí Bạch
11/10/2019
-Ngươi có thể nghe thấy ta nói chuyện, cũng có thể trả lời ta.
Cửu tiên sinh càng nói càng kích động:
-Dựa vào cái gì mà ngươi có được thành tựu lớn như ngày hôm nay? Mà ta lại phải ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm mới thấy được ánh sáng?
Rắc một tiếng.
Y vừa tăng lực lượng lên, thanh giới phát ra một tiếng vỡ vụn, giống như là tiếng đá vỡ. Thanh âm này giống như tiên nhạc với Cửu tiên sinh, mà đối với Phương Giải mà nói, có thể là ác mộng. Nhưng Phương Giải có nghe thấy không?
Hắn đã mất đi cảm giác, hắn chỉ có thể nghe thấy Cửu tiên sinh nói chuyện với hắn. Hắn có biết thanh giới của mình đã bị dòng khí của Cửu tiên sinh ăn mòn không?
Nếu hắn biết, vì sao hắn không phản ứng gì?
Tiếng vỡ nứt nghe rất trong trẻo.
Vừa nghe thấy thanh âm này, Cửu tiên sinh liền nở nụ cười. Phá vỡ kết giới của người khác, không hề nghi ngờ rằng mang tới một sự vui sướng tột đỉnh. Đây là một loại thành tựu. Nếu không phải y ngộ ra lực lượng này từ trong bóng đêm, thì chuyện này căn bản không xảy ra.
Lực lượng này, tới từ cảm ngộ của y với hắc ám.
Lúc Cửu tiên sinh mới tu hành, kỳ thực thiên phú của y không rõ ràng cho lắm. Bởi vì tu vị của sư phụ y rất bình thường, những thứ dạy cho y chỉ có tính hạn chế. Vả lại dạy không dựa theo thiên phú của y. Tu hành theo phương thức sư phụ dạy, tuy chỉ vài năm y đã vượt qua được sư phụ mình, nhưng đó không phải là chuyện kinh thiên hãi tục gì.
Thẳng tới khi y tình cờ phát hiện ra địa cung kia.
Y chưa từng kể đoạn thời gian y ở trong địa cung với bất kỳ ai.
Ngày đó, y không thể không xuống phía dưới, vì thế y bắt đầu thăm dò địa cung. Địa cung này tuyền là bóng tối, tối om. Y vốn tưởng rằng miệng giếng kia có thể mang cho y một chút ánh sáng, nhưng do giếng quá sâu, sâu tới mức ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một chút ánh sáng, yếu ớt giống như con đom đóm.
Có thể khiến miệng giếng nhìn như con đom đóm, vậy thì y đã xuống sâu cỡ nào rồi?
Kế tiếp, Cửu tiên sinh làm ra một lựa chọn sai lầm nhất. Đương nhiên, về sau khi tu vị của y thành công, y cảm thấy đó là sự lựa chọn chính xác nhất trong đời mình.
Bởi vì sợ hãi, trong lúc bối rối không ngờ y từ bỏ chút ánh sáng kia, tính toán đi sâu vào trong bóng tối để tìm kiếm. Thậm chí y không biết mình phải tìm cái gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy nên đi thăm dò. Y thật không ngờ rằng, lúc mình đi được chừng mấy chục bước rồi quay đầu lại, ánh sáng kia liền không thấy nữa.
Giờ khắc đó, y gần như sụp đổ.
Bóng tối bao trùm.
Giống như toàn bộ thế giới đã chết.
Kế tiếp y mày mò trong bóng đêm không biết mấy ngày. Chính trong mấy ngày này, y biết được sợ hãi tới cực điểm là cái gì, cảm nhận được tuyệt vong cực điểm là cái gì. Trong bóng đêm vô biên vô hạn kia, đầu óc y không tự chủ được xuất hiện những ảo giác khủng bố. Hoàn cảnh xung quanh trở thành ảo giác, do y không nhìn thấy gì cả, nên ảo giác cứ tiếp nối mà tới.
Trong đó có một ảo giác khiến y không thể quên, chính là hình ảnh y lặng yên chết trong bóng đêm. Y nhìn thấy thi thể của mình co rúc lại, làn da nhăn nheo, cái bụng hóp lại, răng nanh dài ra. Y nhìn thấy thi thể của mình hư thối, bốc mùi.
Thậm chí y còn ngửi thấy được mùi kia.
Y biết đây là ảo giác, nhưng không thể khống chế được. Lúc đó đại não hoàn toàn mất đi lý trí, ảo giác một khi xuất hiện thì không thể dừng lại. Mỗi ngày y đều chạm vào cơ thể vô số lần, để xác định mình không sao cả.
Mỗi ngày y đều tát mình hàng trăm cái, để xác định mình còn cảm giác.
Y ăn phân của mình, uống nước tiểu của mình.
Y không có công cụ, nên không cần suy nghĩ mình ăn kiểu gì.
Đó là một đoạn kinh nghiệm mà ngay cả y cũng không muốn nhớ lại.
Nhưng chính nhờ đoạn kinh nghiệm này, vào một ngày y bỗng nhiên khai ngộ. Y cảm nhận được lực lượng của hắc ám quanh quẩn ở đầu ngón tay mình. Có lẽ đây chính là điều không bình thường ở y. Lúc người khác tới lúc sụp đổ trong bóng đêm, thì y lại tìm được phương thức chinh phục bóng đêm.
Không thể không nói y là một kỳ tài. Y ở trong bóng đêm chín ngày, liền ngộ ra được kết giới của mình.
Ngày thứ mười hai, y đã khiến bóng đêm không còn đáng sợ. Y có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, sau đó y bắt đầu thăm dò nơi này. Ngày thứ mười lăm, rốt cuộc y tìm được miệng giếng.
Không ai hiểu hắc ám nhiều hơn y.
Cho nên, y có được hắc ám.
Hiện tại mỗi khi nghĩ tới ngày đó, Cửu tiên sinh đều có chút sợ hãi. Nhưng khiến cho y có ấn tượng sâu nhất cũng vĩnh viễn không thể quên, là lúc y tìm được miệng giếng kia, rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ một tia sáng yếu ớt, gần như suýt nữa làm y mù mắt.
Y đắm chìm trong bóng tối, thế nên đã không chịu nổi ánh sáng, cho dù chỉ là ánh sáng yếu ớt.
Lúc leo lên là y nhắm mặt lại. Từ địa cung trèo lên mặt đất, y mất một ngày một đêm. Cho dù leo ra miệng giếng đã là ban đêm, nhưng hai mắt của y vẫn đau đớn vì ánh trăng. Y mất thật lâu mới làm quen được ánh sáng. Mà khiến y cao hứng chính là, hắc ám không rời y mà đi.
-Có lẽ ngươi cảm thấy cuộc đời ngươi đã khá ly kỳ, cho nên ngươi cho rằng thành tựu bây giờ là hợp lý. Lời này là vừa nãy ngươi nói. Những kẻ trải qua những việc không tầm thường đều sẽ ảo tưởng vào một ngày nào đó mình sẽ trở thành người không tầm thường. Nhưng ngươi thất bại ở chỗ, kẻ địch của ngươi trải nghiệm còn ly kỳ hơn ngươi.
Cửu tiên sinh nở nụ cười dữ tợ nói.
-Cho nên, ngươi nói ngươi không giống ta, ngươi muốn chính là trở thành diễn viên chính trong cuốn sách của người khác. Đây căn bản là một chuyện cười a.
Ngữ khí của Cửu tiên sinh càng ngày càng trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Có lẽ là vì y thi triển quá nhiều dòng khí màu xám, cho nên khiến ký ức của y trở lại địa cung. Cho dù về sau khi y trở lại đã cắm đầy cây đuốc trong địa cung, nhưng bóng tối ở đó vẫn khiến cho người ta hít thở không thông.
-Ngươi cùng lắm chỉ là một khúc nhạc đệm trong sinh mạng của ta mà thôi!
Cửu tiên sinh giơ hai tay lên rồi đập mạnh xuống:
-Phá cho ta!
Rắc một tiếng, thanh giới nứt vỡ.
Trong nháy mắt, dòng khí ăn mòn lao về phía Phương Giải. Mà Phương Giải vẫn nhắm hai mắt như cũ, hoặc có lẽ là hắn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Hoặc là dù hắn trợn mắt cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng rít gào như tâm thần của Cửu tiên sinh.
-Sách của ngươi đã bị ta xé nát rồi, giấc mộng của ngươi cũng sẽ bị nát theo.
Cửu tiên sinh nhe răng cười độc ác, dòng khí màu xám tràn ngập quanh người. Y nhìn Phương Giải:
-Lần này không phải dọa ngươi, mà là thực sự đã phá hủy được kết giới của ngươi. Ta sẽ khiến khuôn mặt của ngươi mục nát trước, sau đó là thân thể của ngươi. Ta sẽ làm như những gì ta vừa nói, lưu lại cặp mắt của ngươi, rồi cho ngươi một cái gương.
-Nơi này là hắc ám, ta là chủ nhân của hắc ám.
Y vươn hai tay ra, dòng khí màu xám phun ra từ tay của y bắn thẳng về phía mặt của Phương Giải.
Ngay một khắc này!
Phương Giải mở mắt!
Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, Cửu tiên sinh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ôm đầu ngồi xuống.
Cửu tiên sinh càng nói càng kích động:
-Dựa vào cái gì mà ngươi có được thành tựu lớn như ngày hôm nay? Mà ta lại phải ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm mới thấy được ánh sáng?
Rắc một tiếng.
Y vừa tăng lực lượng lên, thanh giới phát ra một tiếng vỡ vụn, giống như là tiếng đá vỡ. Thanh âm này giống như tiên nhạc với Cửu tiên sinh, mà đối với Phương Giải mà nói, có thể là ác mộng. Nhưng Phương Giải có nghe thấy không?
Hắn đã mất đi cảm giác, hắn chỉ có thể nghe thấy Cửu tiên sinh nói chuyện với hắn. Hắn có biết thanh giới của mình đã bị dòng khí của Cửu tiên sinh ăn mòn không?
Nếu hắn biết, vì sao hắn không phản ứng gì?
Tiếng vỡ nứt nghe rất trong trẻo.
Vừa nghe thấy thanh âm này, Cửu tiên sinh liền nở nụ cười. Phá vỡ kết giới của người khác, không hề nghi ngờ rằng mang tới một sự vui sướng tột đỉnh. Đây là một loại thành tựu. Nếu không phải y ngộ ra lực lượng này từ trong bóng đêm, thì chuyện này căn bản không xảy ra.
Lực lượng này, tới từ cảm ngộ của y với hắc ám.
Lúc Cửu tiên sinh mới tu hành, kỳ thực thiên phú của y không rõ ràng cho lắm. Bởi vì tu vị của sư phụ y rất bình thường, những thứ dạy cho y chỉ có tính hạn chế. Vả lại dạy không dựa theo thiên phú của y. Tu hành theo phương thức sư phụ dạy, tuy chỉ vài năm y đã vượt qua được sư phụ mình, nhưng đó không phải là chuyện kinh thiên hãi tục gì.
Thẳng tới khi y tình cờ phát hiện ra địa cung kia.
Y chưa từng kể đoạn thời gian y ở trong địa cung với bất kỳ ai.
Ngày đó, y không thể không xuống phía dưới, vì thế y bắt đầu thăm dò địa cung. Địa cung này tuyền là bóng tối, tối om. Y vốn tưởng rằng miệng giếng kia có thể mang cho y một chút ánh sáng, nhưng do giếng quá sâu, sâu tới mức ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một chút ánh sáng, yếu ớt giống như con đom đóm.
Có thể khiến miệng giếng nhìn như con đom đóm, vậy thì y đã xuống sâu cỡ nào rồi?
Kế tiếp, Cửu tiên sinh làm ra một lựa chọn sai lầm nhất. Đương nhiên, về sau khi tu vị của y thành công, y cảm thấy đó là sự lựa chọn chính xác nhất trong đời mình.
Bởi vì sợ hãi, trong lúc bối rối không ngờ y từ bỏ chút ánh sáng kia, tính toán đi sâu vào trong bóng tối để tìm kiếm. Thậm chí y không biết mình phải tìm cái gì, chẳng qua chỉ là cảm thấy nên đi thăm dò. Y thật không ngờ rằng, lúc mình đi được chừng mấy chục bước rồi quay đầu lại, ánh sáng kia liền không thấy nữa.
Giờ khắc đó, y gần như sụp đổ.
Bóng tối bao trùm.
Giống như toàn bộ thế giới đã chết.
Kế tiếp y mày mò trong bóng đêm không biết mấy ngày. Chính trong mấy ngày này, y biết được sợ hãi tới cực điểm là cái gì, cảm nhận được tuyệt vong cực điểm là cái gì. Trong bóng đêm vô biên vô hạn kia, đầu óc y không tự chủ được xuất hiện những ảo giác khủng bố. Hoàn cảnh xung quanh trở thành ảo giác, do y không nhìn thấy gì cả, nên ảo giác cứ tiếp nối mà tới.
Trong đó có một ảo giác khiến y không thể quên, chính là hình ảnh y lặng yên chết trong bóng đêm. Y nhìn thấy thi thể của mình co rúc lại, làn da nhăn nheo, cái bụng hóp lại, răng nanh dài ra. Y nhìn thấy thi thể của mình hư thối, bốc mùi.
Thậm chí y còn ngửi thấy được mùi kia.
Y biết đây là ảo giác, nhưng không thể khống chế được. Lúc đó đại não hoàn toàn mất đi lý trí, ảo giác một khi xuất hiện thì không thể dừng lại. Mỗi ngày y đều chạm vào cơ thể vô số lần, để xác định mình không sao cả.
Mỗi ngày y đều tát mình hàng trăm cái, để xác định mình còn cảm giác.
Y ăn phân của mình, uống nước tiểu của mình.
Y không có công cụ, nên không cần suy nghĩ mình ăn kiểu gì.
Đó là một đoạn kinh nghiệm mà ngay cả y cũng không muốn nhớ lại.
Nhưng chính nhờ đoạn kinh nghiệm này, vào một ngày y bỗng nhiên khai ngộ. Y cảm nhận được lực lượng của hắc ám quanh quẩn ở đầu ngón tay mình. Có lẽ đây chính là điều không bình thường ở y. Lúc người khác tới lúc sụp đổ trong bóng đêm, thì y lại tìm được phương thức chinh phục bóng đêm.
Không thể không nói y là một kỳ tài. Y ở trong bóng đêm chín ngày, liền ngộ ra được kết giới của mình.
Ngày thứ mười hai, y đã khiến bóng đêm không còn đáng sợ. Y có thể thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, sau đó y bắt đầu thăm dò nơi này. Ngày thứ mười lăm, rốt cuộc y tìm được miệng giếng.
Không ai hiểu hắc ám nhiều hơn y.
Cho nên, y có được hắc ám.
Hiện tại mỗi khi nghĩ tới ngày đó, Cửu tiên sinh đều có chút sợ hãi. Nhưng khiến cho y có ấn tượng sâu nhất cũng vĩnh viễn không thể quên, là lúc y tìm được miệng giếng kia, rồi ngẩng đầu nhìn lên trên. Chỉ một tia sáng yếu ớt, gần như suýt nữa làm y mù mắt.
Y đắm chìm trong bóng tối, thế nên đã không chịu nổi ánh sáng, cho dù chỉ là ánh sáng yếu ớt.
Lúc leo lên là y nhắm mặt lại. Từ địa cung trèo lên mặt đất, y mất một ngày một đêm. Cho dù leo ra miệng giếng đã là ban đêm, nhưng hai mắt của y vẫn đau đớn vì ánh trăng. Y mất thật lâu mới làm quen được ánh sáng. Mà khiến y cao hứng chính là, hắc ám không rời y mà đi.
-Có lẽ ngươi cảm thấy cuộc đời ngươi đã khá ly kỳ, cho nên ngươi cho rằng thành tựu bây giờ là hợp lý. Lời này là vừa nãy ngươi nói. Những kẻ trải qua những việc không tầm thường đều sẽ ảo tưởng vào một ngày nào đó mình sẽ trở thành người không tầm thường. Nhưng ngươi thất bại ở chỗ, kẻ địch của ngươi trải nghiệm còn ly kỳ hơn ngươi.
Cửu tiên sinh nở nụ cười dữ tợ nói.
-Cho nên, ngươi nói ngươi không giống ta, ngươi muốn chính là trở thành diễn viên chính trong cuốn sách của người khác. Đây căn bản là một chuyện cười a.
Ngữ khí của Cửu tiên sinh càng ngày càng trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Có lẽ là vì y thi triển quá nhiều dòng khí màu xám, cho nên khiến ký ức của y trở lại địa cung. Cho dù về sau khi y trở lại đã cắm đầy cây đuốc trong địa cung, nhưng bóng tối ở đó vẫn khiến cho người ta hít thở không thông.
-Ngươi cùng lắm chỉ là một khúc nhạc đệm trong sinh mạng của ta mà thôi!
Cửu tiên sinh giơ hai tay lên rồi đập mạnh xuống:
-Phá cho ta!
Rắc một tiếng, thanh giới nứt vỡ.
Trong nháy mắt, dòng khí ăn mòn lao về phía Phương Giải. Mà Phương Giải vẫn nhắm hai mắt như cũ, hoặc có lẽ là hắn không biết chuyện gì xảy ra bên ngoài. Hoặc là dù hắn trợn mắt cũng không nhìn thấy cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng rít gào như tâm thần của Cửu tiên sinh.
-Sách của ngươi đã bị ta xé nát rồi, giấc mộng của ngươi cũng sẽ bị nát theo.
Cửu tiên sinh nhe răng cười độc ác, dòng khí màu xám tràn ngập quanh người. Y nhìn Phương Giải:
-Lần này không phải dọa ngươi, mà là thực sự đã phá hủy được kết giới của ngươi. Ta sẽ khiến khuôn mặt của ngươi mục nát trước, sau đó là thân thể của ngươi. Ta sẽ làm như những gì ta vừa nói, lưu lại cặp mắt của ngươi, rồi cho ngươi một cái gương.
-Nơi này là hắc ám, ta là chủ nhân của hắc ám.
Y vươn hai tay ra, dòng khí màu xám phun ra từ tay của y bắn thẳng về phía mặt của Phương Giải.
Ngay một khắc này!
Phương Giải mở mắt!
Khoảnh khắc hắn mở mắt ra, Cửu tiên sinh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi ôm đầu ngồi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.