Chương 350: Ta muốn làm Đại thần quan ((2))
Trí Bạch
06/04/2018
Thanh Phong Quan
Hai đạo sĩ qua lại trong hành lang để tuần tra. Bọn họ cầm trường kiếm trong tay, có vẻ như bọn họ rất khẩn trương, vẻ mặt nghiêm túc, bước chân đi rất nhanh. Hai người cũng không nói chuyện với nhau. Chỉ cảnh giác nhìn bốn phía. Ở trước cửa tiểu viện này, còn có hai đạo sĩ cầm kiếm bảo vệ. Cũng không biết trong viện này có thứ gì quan trọng, mà bọn họ phải bảo vệ cẩn thận như vậy.
Hai đạo sĩ canh giữ ngoài cửa đều là đệ tử của Thanh Phong Quan. Hai đạo sĩ tuần tra cũng thế. Sáng sớm, nhóm đạo sĩ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc đều đã rời đi. Quan chủ của Phong Tuyết Quân chậm rãi đi, nhìn bốn phía hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
Đạo sĩ trông cửa vội vàng hành lễ:
- Không xảy ra chuyện gì. Khí huyệt của người kia đều đã bị kim châm chặn lại. Y không nhúc nhích được.
Quan chủ ừ một tiếng, phân phó:
- Vẫn phải cẩn thận hơn. Dù sao thân phận của người này rất cao, chắc chẳn tu vị cũng không thấp. Chưởng giáo đã dặn không thể qua loa sơ suất. Ta chờ ở phía trước. Chưởng giáo còn chưa trở lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần nơi này. Nếu mạnh mẽ xông tới, thì giết luôn.
- Tuân lệnh!
Hai đạo sĩ lên tiếng.
Quan chủ nhìn thoáng qua căn phòng, cũng không biết vì sao lắc đầu thở dài. Ông ta không dừng lại ở chỗ này lâu, nhanh chóng rời đi. Một lát sau, một đạo sĩ trông coi chợt thấy có một bóng người lóe lên ở cách đó không xa. Một đạo sĩ liếc mắt ra dấu, một đạo sĩ khác gật đầu, cầm trường kiếm đi tới đó kiểm tra.
Đạo sĩ lưu lại nhìn đồng bạn, cũng nắm chặt trường kiếm. Đúng lúc này, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở phía sau y. Giơ tay ấn vào hậu tâm của đạo sĩ này một cái. Đạo sĩ này lập tức cứng đờ người, rồi ngã xuống đất. Đạo sĩ đi ra ngoài xem xét dường như nhận thấy cái gì, quay mạnh người lại. Đã thấy giữa không trung chợt xuất hiện vô số đao phong đang xoay tròn hướng về phía mình.
Y không kịp kêu lên, đã bị đao phong chém đứt cổ họng.
Sau khi liên tục giết hai người, người ra tay chậm rãi đi vòng ra đằng sau cửa.
Nàng mặc một bộ áo đạo bào màu xám, nhưng vẫn khó có thể che dấu được dáng người thướt tha. Tóc nàng được búi lên đỉnh đầu, phần đuôi tóc tùy ý buông xuống. Đây là một nữ tử đẹp tới mức khiến cho người ta không thể dời ánh mắt khỏi được. Cũng không tìm được bất kỳ tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Nàng giết hai đao sĩ của Thanh Phong Quan, nhưng có vẻ như nàng chẳng thèm để ý.
Tiến vào sân, sự xuất hiện của nàng lập tức gây sự chú ý cho hai đạo sĩ tuần tra.
- Mạt sư tỷ?
Một đạo sĩ sửng sốt, sau đó khó khăn nói:
- Sao sư tỷ lại tới đây? Quan chủ đã phân phó, không cho bất kỳ người nào đi vào. Sư tỷ…sư tỷ nên rời đi thì tốt hơn.
Người tới, chính là Mạt Ngưng Chi.
Nàng cười cười, nụ cười đẹp như hoa đào, khiến người ta phải say mê.
- Sư tôn phái ta tới xem nơi này trông coi có nghiêm mật hay không. Người ở trong phòng vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra sai lầm gì.
Một đạo sĩ vội vàng nói:
- Xin Mạt sư tỷ yên tâm, không xảy ra việc gì đâu.
Mạt Ngưng Chi ừ một tiếng, khẽ cười nói:
- Nhưng sư tôn phái ta tới đây xem xét, cũng không thể cứ như vậy xoay người rời đi chứ. Hai vị sư huynh, nếu không ta chỉ nhìn qua cửa sổ để kiểm tra được không? Ta không tới gần, chỉ đừng ngoài cửa sổ nhìn, coi như không phụ mệnh lệnh của sư tôn. Hai vị sư huynh, chớ làm khó ta.
Thanh âm của nàng mang theo một chút cầu xin, hai mắt như muốn câu hồn đoạt phách.
Hai đạo sĩ này chỉ do dự trong chốc lát, liền buông tha chống cự, đồng ý cho nàng tới gần kiểm tra. Mạt Ngưng Chi cười nói thản nhiên, hai đạo sĩ này đã sớm mê mẩn. Dường như có một mê lực nào đó phóng ra từ mắt của Mạt Ngưng Chi, làm cho bọn họ không thể kháng cự nổi. Mạt Ngưng Chi đi qua, mỉm cười gật đầu cảm ơn hai đạo sĩ này.
Lúc nàng hơi cúi người, không biết bao nhiêu đao phong chợt xuất hiện trước người hai đạo sĩ. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cắt đứt cổ họng.
Mạt Ngưng Chi cười lạnh, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có một đạo sĩ béo đang ngồi khoanh chân ở đó. Trên người của y có cắm một trăm hai mươi tám kim châm, khiến toàn bộ khí huyệt của y đều bị phong tỏa. Lúc này, y chẳng khác gì một phế nhân. Ngay cả đứng lên cũng không có sức. Mạt Ngưng Chi chậm rãi đi tới gần y, nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó bắt đầu rút kim châm.
Đạo sĩ béo chậm rãi mở mắt ra, biến sắc:- Sao lại là cô?
Mạt Ngưng Chi bình thản nói:
- Chỉ là tự nhiên động niệm, cảm thấy ngươi không nên chết ở nơi này mà thôi. Ngươi bất quá chỉ là một tên ngu ngốc rất tin tưởng người bên cạnh. Người như ngươi nên sống thêm vài năm. Bằng không xin lỗi phần đơn thuần đó.
- Ta đơn thuần?
Đạo sĩ béo hơi giận nói:
- Ý của cô là ta khờ?
Mạt Ngưng Chi cười lạnh:
- Ngươi mà không khờ? Nếu ngươi thông minh, làm sao bị người ta khống chế ở trong đạo quan này?
- Ta…
Đạo sĩ há miệng, lại không biết trả lời như thế nào.
- Ta phải đi.
Mạt Ngưng Chi rút ra cây châm cuối cùng rồi nói:
- Đạo tông nhất định sẽ bị suy bại, nơi này không còn là nơi dung thân cho ta.
- Đạo tông sẽ không suy bại!
Đạo sĩ béo khôi phục lại được huyết mạch, nhưng tứ chi đau nhức khiến cho y không nhịn được nhếch miệng:
- Sư huynh làm sai chuyện, nhưng Đạo tông vẫn là Đạo tông. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để cho Đạo tông sụp đổ! Sư tôn đã từng nói, đạo tông phát dương quang đại, là nhờ vào ta.
- Ủa?
Mạt Ngưng Chi mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được?
Đạo sĩ béo lớn tiếng nói:
- Không tin cô cứ chờ xem!
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thay đổi ý niệm trong đầu:
- Tốt lắm, vậy thì ta liền lưu lại. Tuy nhiên ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc.
- Cô nói đi!
Đạo sĩ béo xoa vai nói:
- Cô là ân nhân cứu mạng của ta, nếu làm được ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Nếu như Đạo tông không suy sụp, ngươi trở về núi Thanh Nhạc chủ trì Nhất Khí Quan…ta muốn làm Đại thần quan!
Nàng nhếch cằm lên, ánh mắt đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoàng Đế sẽ không tuyên bố Đạo tông mưu nghịch trước bàn dân thiên hạ. Bởi vì hiện tại Đại Tùy vẫn cần Đạo tông. Nếu sư huynh ngươi chết rồi, có lẽ Hoàng Đế còn có thể phong thưởng rất nhiều cho sư huynh của ngươi.
Nàng nhìn đạo sĩ béo, nhấn mạnh nói:
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi nên biết, có lẽ sau này Hoàng Đế không còn tin tưởng núi Thanh Nhạc nữa. Vậy thì ngươi muốn chấn hưng Nhất Khí Quan như thế nào? Ta có thể giúp ngươi…nhưng ta muốn làm người đứng đầu, chỉ sau chưởng giáo.
Hai đạo sĩ qua lại trong hành lang để tuần tra. Bọn họ cầm trường kiếm trong tay, có vẻ như bọn họ rất khẩn trương, vẻ mặt nghiêm túc, bước chân đi rất nhanh. Hai người cũng không nói chuyện với nhau. Chỉ cảnh giác nhìn bốn phía. Ở trước cửa tiểu viện này, còn có hai đạo sĩ cầm kiếm bảo vệ. Cũng không biết trong viện này có thứ gì quan trọng, mà bọn họ phải bảo vệ cẩn thận như vậy.
Hai đạo sĩ canh giữ ngoài cửa đều là đệ tử của Thanh Phong Quan. Hai đạo sĩ tuần tra cũng thế. Sáng sớm, nhóm đạo sĩ của Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc đều đã rời đi. Quan chủ của Phong Tuyết Quân chậm rãi đi, nhìn bốn phía hỏi:
- Không xảy ra chuyện gì chứ?
Đạo sĩ trông cửa vội vàng hành lễ:
- Không xảy ra chuyện gì. Khí huyệt của người kia đều đã bị kim châm chặn lại. Y không nhúc nhích được.
Quan chủ ừ một tiếng, phân phó:
- Vẫn phải cẩn thận hơn. Dù sao thân phận của người này rất cao, chắc chẳn tu vị cũng không thấp. Chưởng giáo đã dặn không thể qua loa sơ suất. Ta chờ ở phía trước. Chưởng giáo còn chưa trở lại, bất kỳ kẻ nào cũng không được tới gần nơi này. Nếu mạnh mẽ xông tới, thì giết luôn.
- Tuân lệnh!
Hai đạo sĩ lên tiếng.
Quan chủ nhìn thoáng qua căn phòng, cũng không biết vì sao lắc đầu thở dài. Ông ta không dừng lại ở chỗ này lâu, nhanh chóng rời đi. Một lát sau, một đạo sĩ trông coi chợt thấy có một bóng người lóe lên ở cách đó không xa. Một đạo sĩ liếc mắt ra dấu, một đạo sĩ khác gật đầu, cầm trường kiếm đi tới đó kiểm tra.
Đạo sĩ lưu lại nhìn đồng bạn, cũng nắm chặt trường kiếm. Đúng lúc này, một bóng người như quỷ mị xuất hiện ở phía sau y. Giơ tay ấn vào hậu tâm của đạo sĩ này một cái. Đạo sĩ này lập tức cứng đờ người, rồi ngã xuống đất. Đạo sĩ đi ra ngoài xem xét dường như nhận thấy cái gì, quay mạnh người lại. Đã thấy giữa không trung chợt xuất hiện vô số đao phong đang xoay tròn hướng về phía mình.
Y không kịp kêu lên, đã bị đao phong chém đứt cổ họng.
Sau khi liên tục giết hai người, người ra tay chậm rãi đi vòng ra đằng sau cửa.
Nàng mặc một bộ áo đạo bào màu xám, nhưng vẫn khó có thể che dấu được dáng người thướt tha. Tóc nàng được búi lên đỉnh đầu, phần đuôi tóc tùy ý buông xuống. Đây là một nữ tử đẹp tới mức khiến cho người ta không thể dời ánh mắt khỏi được. Cũng không tìm được bất kỳ tỳ vết nào trên khuôn mặt của nàng. Nàng giết hai đao sĩ của Thanh Phong Quan, nhưng có vẻ như nàng chẳng thèm để ý.
Tiến vào sân, sự xuất hiện của nàng lập tức gây sự chú ý cho hai đạo sĩ tuần tra.
- Mạt sư tỷ?
Một đạo sĩ sửng sốt, sau đó khó khăn nói:
- Sao sư tỷ lại tới đây? Quan chủ đã phân phó, không cho bất kỳ người nào đi vào. Sư tỷ…sư tỷ nên rời đi thì tốt hơn.
Người tới, chính là Mạt Ngưng Chi.
Nàng cười cười, nụ cười đẹp như hoa đào, khiến người ta phải say mê.
- Sư tôn phái ta tới xem nơi này trông coi có nghiêm mật hay không. Người ở trong phòng vô cùng quan trọng, không thể để xảy ra sai lầm gì.
Một đạo sĩ vội vàng nói:
- Xin Mạt sư tỷ yên tâm, không xảy ra việc gì đâu.
Mạt Ngưng Chi ừ một tiếng, khẽ cười nói:
- Nhưng sư tôn phái ta tới đây xem xét, cũng không thể cứ như vậy xoay người rời đi chứ. Hai vị sư huynh, nếu không ta chỉ nhìn qua cửa sổ để kiểm tra được không? Ta không tới gần, chỉ đừng ngoài cửa sổ nhìn, coi như không phụ mệnh lệnh của sư tôn. Hai vị sư huynh, chớ làm khó ta.
Thanh âm của nàng mang theo một chút cầu xin, hai mắt như muốn câu hồn đoạt phách.
Hai đạo sĩ này chỉ do dự trong chốc lát, liền buông tha chống cự, đồng ý cho nàng tới gần kiểm tra. Mạt Ngưng Chi cười nói thản nhiên, hai đạo sĩ này đã sớm mê mẩn. Dường như có một mê lực nào đó phóng ra từ mắt của Mạt Ngưng Chi, làm cho bọn họ không thể kháng cự nổi. Mạt Ngưng Chi đi qua, mỉm cười gật đầu cảm ơn hai đạo sĩ này.
Lúc nàng hơi cúi người, không biết bao nhiêu đao phong chợt xuất hiện trước người hai đạo sĩ. Hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì đã bị cắt đứt cổ họng.
Mạt Ngưng Chi cười lạnh, đẩy cửa đi vào.
Trong phòng có một đạo sĩ béo đang ngồi khoanh chân ở đó. Trên người của y có cắm một trăm hai mươi tám kim châm, khiến toàn bộ khí huyệt của y đều bị phong tỏa. Lúc này, y chẳng khác gì một phế nhân. Ngay cả đứng lên cũng không có sức. Mạt Ngưng Chi chậm rãi đi tới gần y, nhíu mày trầm tư một lúc, sau đó bắt đầu rút kim châm.
Đạo sĩ béo chậm rãi mở mắt ra, biến sắc:- Sao lại là cô?
Mạt Ngưng Chi bình thản nói:
- Chỉ là tự nhiên động niệm, cảm thấy ngươi không nên chết ở nơi này mà thôi. Ngươi bất quá chỉ là một tên ngu ngốc rất tin tưởng người bên cạnh. Người như ngươi nên sống thêm vài năm. Bằng không xin lỗi phần đơn thuần đó.
- Ta đơn thuần?
Đạo sĩ béo hơi giận nói:
- Ý của cô là ta khờ?
Mạt Ngưng Chi cười lạnh:
- Ngươi mà không khờ? Nếu ngươi thông minh, làm sao bị người ta khống chế ở trong đạo quan này?
- Ta…
Đạo sĩ há miệng, lại không biết trả lời như thế nào.
- Ta phải đi.
Mạt Ngưng Chi rút ra cây châm cuối cùng rồi nói:
- Đạo tông nhất định sẽ bị suy bại, nơi này không còn là nơi dung thân cho ta.
- Đạo tông sẽ không suy bại!
Đạo sĩ béo khôi phục lại được huyết mạch, nhưng tứ chi đau nhức khiến cho y không nhịn được nhếch miệng:
- Sư huynh làm sai chuyện, nhưng Đạo tông vẫn là Đạo tông. Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ không để cho Đạo tông sụp đổ! Sư tôn đã từng nói, đạo tông phát dương quang đại, là nhờ vào ta.
- Ủa?
Mạt Ngưng Chi mỉm cười nói:
- Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được?
Đạo sĩ béo lớn tiếng nói:
- Không tin cô cứ chờ xem!
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, bỗng nhiên thay đổi ý niệm trong đầu:
- Tốt lắm, vậy thì ta liền lưu lại. Tuy nhiên ngươi nhất định phải đáp ứng ta một việc.
- Cô nói đi!
Đạo sĩ béo xoa vai nói:
- Cô là ân nhân cứu mạng của ta, nếu làm được ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.
- Nếu như Đạo tông không suy sụp, ngươi trở về núi Thanh Nhạc chủ trì Nhất Khí Quan…ta muốn làm Đại thần quan!
Nàng nhếch cằm lên, ánh mắt đầy tự tin và kiêu ngạo.
- Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Hoàng Đế sẽ không tuyên bố Đạo tông mưu nghịch trước bàn dân thiên hạ. Bởi vì hiện tại Đại Tùy vẫn cần Đạo tông. Nếu sư huynh ngươi chết rồi, có lẽ Hoàng Đế còn có thể phong thưởng rất nhiều cho sư huynh của ngươi.
Nàng nhìn đạo sĩ béo, nhấn mạnh nói:
- Hạng Thanh Ngưu, ngươi nên biết, có lẽ sau này Hoàng Đế không còn tin tưởng núi Thanh Nhạc nữa. Vậy thì ngươi muốn chấn hưng Nhất Khí Quan như thế nào? Ta có thể giúp ngươi…nhưng ta muốn làm người đứng đầu, chỉ sau chưởng giáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.