Chương 376: Tạm biệt
Trí Bạch
06/04/2018
Phương Giải mở cuốn sách mà ông lão vừa đưa cho,
lần này không phải là hình vẽ về cơ thể khỏa thân của nữ nhân nữa, nhưng trang đầu tiên vẫn là một bức vẽ về cơ thể rất hoàn hảo của một nam
nhân, và đương nhiên cũng là khỏa thân. Tất cả các huyệt vị, khí mạch,
khí hải đan điền trên người nam nhân này đều được đánh dấu, bên cạnh còn có rất nhiều chữ nhỏ chú thích.
Trong bất cứ quyển sách nhập môn tu hành nào cũng có bức vẽ như vậy.
Có thể nói, vị trí của mỗi một huyệt vị, hướng đi của mỗi một khí mạch đều đã được Phương Giải ghi nhớ, thậm chí ngay lúc này đây bắt hắn vẽ lại thì nhất định hắn sẽ không vẽ thiếu, vẽ sai một chỗ nào cả. Hắn rất kỳ vọng bản thân có thể tu hành, rất khó để hình dung được tất cả những nỗ lực mà hắn phải bỏ ra.
Mặc dù là bức họa này đã được hắn ghi nhớ lại nhưng Phương Giải vẫn chuyên tâm nghiên cứu và phát hiện bức họa này và những bức họa trước đó không hề có điểm khác biệt, nhưng hắn vẫn có cảm giác ông lão đã đưa cho hắn quyển sách này thì nhất định có hàm ý sâu xa của nó. Hắn lại nghiên cứu một lần nữa, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới.
Hắn mở trang thứ hai, lại là một bức họa nữa.
Vẫn là bức tranh về nam nhân có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ đó, nhưng thêm rất nhiều chú thích bên cạnh.
Phương Giải xem một lúc thì lại lật lại trang sách thứ nhất, tiếp tục chơi trò tìm điểm khác biệt, rồi so sánh, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm ra được một điểm khác biệt nho nhỏ, nhưng chỉ là hai đường khí mạch rất nhỏ, và hướng đi của chúng có lệnh nhau một chút mà thôi. Hắn tiếp tục xem trang thứ 3, lại là bức họa đó. Phương Giải lại đem nó so sánh với hai bức họa ban đầu, và gần một giờ sau hắn mới tìm ra điểm khác biệt nhỏ xíu của bức họa này.
Trang thứ tư.
Lúc xem đến trang này, mắt của hắn liền sáng lên.
Ở trang thứ tư, cơ thể của nam nhân này đã có sự khác biệt rất lớn, trên bức họa khí hải trên cơ thể người này được giấu đi bởi họa pháp ẩn ảnh, cho nên nhìn không ra. Khí mạch ở bức họa này đã nhiều hơn so với bức họa trước, nhưng chúng rất mảnh và dày đặc.
Phương Giải vội vàng mở trang thứ năm phát hiện nam nhân ở trang này lại có thể nhìn thấy rõ ràng khí mạch, hơn nữa chúng lại còn rất lớn, to hơn so với những bức họa trước rất nhiều. Có một điều là trên có thể của người này chỉ có vài cái khí mạch và chúng thì rất thô.
- Nếu chỉ xem qua thì con người ai ai cũng giống nhau, ngũ quan nội tạng, chân tay tứ chi.
Ông lão vừa cho lạc vào miệng vừa vừa nói:
- Nhưng đối với tu hành, thì mỗi người lại khác. Cái này không giống, không đơn giản chỉ là độ lớn nhỏ của khí hải, khác nhau về số lượng khí huyệt, khác nhau về độ thô mỏng, nếu muốn tìm hiểu rõ những bí mật bên trong cơ thể con người thì chắc chắn không phải là một chuyện đơn giản.
- Những bức họa này, đại diện cho những điểm khác nhau?
- ừ!
Ông lão gật đầu:
- Những bức họa này đều là những bức họa đặc biệt, trang đầu tiên chính là trang sách mà bất cứ người tu hành nào khi mới bắt đầu cũng phải xem qua, nhưng mọi người đều cho rằng bức họa này chẳng có gì đặc biệt, vô cùng đơn giản, kỳ thực bức họa này vẽ đầy đủ nhất cách mở toàn bộ 128 huyệt đạo. Về lý thuyết, thì đây chính là tố chất tu hành tuyệt vời nhất và bất cứ một môn phái nào nếu muốn thu nhận một người đệ tử như vậy thì điều này có nghĩa là môn phái đó sẽ được người này làm cho rạng rỡ, mở mày mở mặt với thiên hạ.
Phương Giải im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Những bức họa này, đều là do tiền bối vẽ?
- Ừ, thì những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm ta vẽ chơi vậy.
Ông lão cười cười, rồi chỉ về căn phòng đầy sách và nói:
- Trong đó ngoài sách ra thì chẳng có gì, nhưng vì ta sống lâu hơn người bình thường nên cũng đọc được nhiều hơn người bình thường. Trong rất nhiều sách cổ, ba bức họa đầu đều có thể nhìn thấy được, đều vẽ tố chất thành tài 128 huyệt khí, nhưng chúng vẫn có những điểm khác biệt nho nhỏ. Những bức họa về sau, thì là độc nhất vô nhị, không một môn phái nào có … bởi vì trên lý thuyết, những người trong những bức họa đó đều không thể tu hành.
- Và không một ai rảnh rỗi như ta, lại đi vẽ cẩn thận chi tiết tất cả những đặc điểm cơ thể của những người không thể tu hành được.
- Ngươi hãy cầm về mà nghiên cứu, càng nghiên cứu sâu càng tốt.
Ông lão cười và nói tiếp:
- Những trang cuối cùng đều là những kiến thức mà ta lĩnh hội được từ việc đọc sách, chưa chắc đã có tác dụng với ngươi, nhưng tuyệt đối không thể gây hại, còn một vài trang ta vẽ những động tác để khai thông kinh mạch, không có việc gì thì hãy lôi ra làm thử, nó có tác dụng tuần hoàn mạch máu, tóm lại là có một vài tác dụng đó.
Phương Giải cẩn thận nhét cuốn sách vào trong ngực,sau đó thì đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo!
- Chỉ là do ta quá rảnh rỗi, nên tự tìm cho mình những thú vui nhỏ mà thôi.
Ông lão khoát tay một cách vô thức và nói:
- Trong khoảng thời gian quét dọn và trông coi Tàng Thư lầu này, trong tất cả những người mà ta từng gặp, tiểu tử nhà ngươi là người mà ta thấy thú vị nhất. Nếu như trước kia những hồi ức của ta đều rất mơ hồ, huyền ảo nhưng thật không ngờ trước lúc chết lại có thể làm được một số chuyện có ý nghĩa như vậy … ta không có thói quen can thiệp vào vận mệnh của bất cứ người nào, chỉ là cảm thấy rất có duyên với tiểu tử nhà ngươi, vậy hãy coi quyển sách đó là quà gặp mặt của ta vậy.
Phương Giải bối rối đáp lại:
- Vãn bối thật không biết nên báo đáp tiền bối như thế nào …
- Thôi bỏ đi …
Ông lão nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Ta có thể sẽ lại ra ngoài một lần nữa, thời gian lần này có lẽ là sẽ lâu hơn so với lần trước, cho nên ta rất hi vọng có một thanh niên ở bên cạnh chăm sóc ta, còn những người trong cái viện này, ta nhìn mãi mà chẳng có ai thuận mắt cả, ngươi lại không tồi … sau chuyến đi lần này, một ông lão già cả như ta nhất định là sẽ rất khó để vận động đi lại. Nếu như ngươi thực lòng muốn cảm ơn ta, vậy thì hãy chăm sóc ta trong chuyến đi lần này là đủ rồi.
- Nhưng …
Phương Giải do dự:
- Mấy ngày nữa, vãn bối sẽ phải đi đến Ung Châu ở tây nam, có lẽ là nửa năm mới quay về.
- Vậy thì ta đây sẽ đợi ngươi quay về!
Ông lão lại cười đáp lại:
- Dù sao thì ta vẫn còn thời gian.
- Tiền bối muốn đi đâu vậy?
Phương Giải không giấu được tò mò.
- Còn phải xem đã, nếu như ta còn sức khỏe và tinh lực thì sau khi làm xong việc ta sẽ trở về đây tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt này, còn nếu như điều khiện sức khỏe không cho phép thì ta sau khi làm xong việc ta sẽ ở luôn tại những nơi mà ta đã từng đi qua, gặp gỡ những người bạn già sau nhiều năm không gặp.
- Vâng!
Phương Giải gật đầu hưởng ứng:- Vãn bối sẽ bẩm báo với Hoàng đế, ngay sau khi từ tây nam trở về vãn bối sẽ cũng tiền bối đi.
- Không cần vội đâu!
Ông lão khẽ lắc đầu:
- Nếu ngồi bất động không làm gì cả, giống như con rùa đen trốn trong Tàng Thư lầu, thì ta vẫn có thể sống thêm khá lâu.
…
…
Lúc mà Phương Giải rời khỏi Diễn Võ Viện, trong lòng đang phỏng đoán rốt cuộc ông lão này có thân phận như thế nào. Hôm nay trước khi bước vào trong Tàng Thư lầu, đến nghĩ hắn cũng không dám nghĩ ông lão này chính là một vị cao nhân đắc đạo, tuy rằng hôm nay ông ta không nói rõ ràng nhưng cũng không có ý phủ nhận thân phận đặc biệt của mình.
Phương Giải vô cùng hiếu kỳ không biết ông lão là một người như thế nào?
Sau đó Phương GIải liên tưởng đến tác phẩm nổi tiếng Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung mà mình đã từng đọc qua, trong đó có một lão hòa thượng biến thái xuất hiện vào thời khắc cuối cùng còn tự xưng là vãn tôn Thiếu Lâm Tự, nếu như ông lão này đúng là lợi hại như vậy thì Phương Giải lại phải bất đắc dĩ cảm ơn cái vận may của mình.
Chỉ là mỗi ngày hắn chỉ tặng ông lão có một bao lạc mà đổi lại được sự chỉ điểm của vị cao nhân này.
Càng nghĩ càng thấy vui cho nên tinh thần của Phương Giải theo đó mà phấn chấn lên rất nhiều. Hắn dự định là một lúc nữa sẽ đi đến Tán Kim Hầu phủ, lúc đó vừa vặn là giờ ăn trưa, nên hắn từ bỏ luôn ý định đi vào thành bằng xe ngưa. Hắn là một người rất thích đi bộ, nhất là ở những con đường lớn quan sát mọi người, và sau đó tự nhủ với bản thân rằng mình trong kiếp này nhất định phải sống giống như những người dân bình thường kia. Mười mấy năm qua, mặc dù những ký ức của kiếp trước vẫn còn nhưng nó cũng bắt đầu mờ nhạt đi.
Trong đầu hắn, con người và sự việc ở thế giới này càng ngày càng nhiều lên, trong kí ức của hắn ngoài những người thân ra thì rất nhiều chuyện đã phai mờ đi rồi, có lúc hắn cũng cẩn thận suy nghĩ nhưng lại không hiểu mọi chuyện có phải là do nhân quả hay không.
Có lúc Phương Giải còn lo lắng vẩn vơ: liệu có hay không một ngày nào đó hắn quên sạch tất cả kí ức của kiếp trước, đến một chút cũng không nhớ nổi, vậy thì chuyện này có phải là một chuyện rất đáng sợ hay không?
Nào là xe đạp, máy bay điều khiển từ xa, Anime, người con gái hắn thầm thương trộm nhớ… tất cả mọi thứ ở kiếp trước, càng ngày càng trở nên xa lạ với hắn, Phương Giải cũng có lúc mơ tưởng rằng vào một ngày nào đó, tự nhiên hắn quay về được thế giới kia, trở lại thành một người bình thường, sống một cuộc sống của một người bình thường trong những tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Sau khi hắn phát hiện ra, nếu như hắn có thể quay lại cuộc sống trước kia thì hắn cũng sẽ rất nhớ cuộc sống ở thể giới này.
Đang đi bộ ở trên đường lớn, nhưng đầu óc của hắn đang rất mơ hồ, toàn suy nghĩ viển vông.
Rồi chính âm thanh của một chiếc chiêng đồng đã lôi hắn trở lại hiện thực, sau đó thì hắn nghe thấy bên cạnh có người hét lớn: Chấp pháp Hình Bộ, mau mau tránh đường! Hướng về tiếng hét đó, hắn chỉ thấy từ phía đằng xa có một đoàn người ngựa đang nhộn nhịp tiến lại. Đi tiên phong là một người sai dịch của Hình Bộ mặc bộ quan phục màu đỏ, tiếp theo đó là từng chiếc xe chở tù nhân, đằng sau mỗi chiếc xe tù nhân là một đoàn tù nhân, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, nối đuôi nhau thành một hàng dài, nam nữ già trẻ có hết.
- Mau nhìn, đó chính là đám nghịch tặc đầu tiên bị xử trảm đó.
Một người bán hàng rong đứng cách Phương Giải không xa hô lớn lên, ánh mắt của người này có chút sáng lên.
- Giết nghịch tặc!
Cũng không biết là ai đã hô lên trước mà ngay lập tức dân chúng ở hai bên đường cũng đồng thanh hô lên như vậy, đồng thời họ mau chóng tìm xung quanh có cái gì không để ném. Nào là trứng gà, rau quả, thịt,.. trái lại với những lúc bính thường, lúc này những người bán hàng lại không hề để ý đến tổn thất của bản thân, chỉ chú tâm vào việc ném vào những kẻ tù tội kia với lòng căm phẫn cực độ.
Chỉ trong nháy mắt, khung cảnh liền trở nên náo loạn.
Nhưng sai dịch và quan binh áp giải của Hình Bộ lại không có những hành động ngăn cản dân chúng. Để yên cho dân chúng tùy ý bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn của mình.
- Nghịch tặc!
Một ông lão tóc tai bạc phơ đã dùng luôn cây gậy chống của mình để ném về phía những tên tù nhân kia, và không may đã ném trúng lông mày của một nữ tù nhân trong đó. Ngay lập tức, một dòng máu đỏ chảy thẳng xuống men theo hai bên má của nàng. Nhìn thoáng qua thì đây là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt rất xanh xao, có lẽ là mới khỏi ốm, vệt máu trên mặt nàng càng khiến cho làn da trắng đó trở nên nổi bật.
Nàng quay đầu nhìn về phía ông lão, nhưng ánh mắt lại vô hồn không có chút cảm xúc nào.
Trông nàng như một cái xác chết không có linh hồn. Bộ quần áo nàng mặc là bộ quần áo màu trắng có in chữ tù trên đó, chân nàng thì lại mang một chiếc xích lớn cho nên việc đi lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, mỗi bước chân giống như nàng đang lê vậy.
Người phụ nữ này, Phương Giải có quen biết.
Nàng chính là Trang Điệp.
Và cả những người đi bên cạnh nàng Phương Giải cũng đều biết họ, đó chính là những cô nương ở Tân Nguyệt lầu, trong đó có cả Tú Bà,… những người phụ nữ này đều là công cụ lôi kéo triều thần của Di Thân Vương.
Hôm nay tất cả những tội phạm bị xử trảm thì đều là những người có liên quan trong vụ án Di Thân Vương mưu phản. Nói một cách công bằng thì trong vụ án này họ không quan trọng lắm, nhưng rất khó thoát khỏi tội chết. Trong số đó còn có cả hạ nhân trong phủ của Di Thân Vương, Xà vệ và những môn khách giang hồ, ngoài ra còn có cả nô bộc, tì nữ, và những người họ hàng của những tên quan viên có liên quan đến vụ án.
Nhìn thoáng qua, đoàn tội nhân này ít cũng phải có 2-3 nghìn người.
Nhưng đây mới chỉ là nhóm bị xử trảm đầu tiên.
Bởi vì vụ án của Di Thân Vương Bệ hạ đã hạ lệnh, sau khi điều tra rõ ràng, những người đáng chết thì ngay lập tức đem ra xử trảm, cho nên chuyện xử trảm ngày hôm nay không tuân theo cái quy định sau mùa thu mới bị hành hình. Những con người sắp phải đi đến hoàng tuyền, còn những tên trọng phạm và người thân của chúng nữa nên phải đợi sau khi kết thúc vụ án thì con phố mới có thể hoạt động bình thường trở lại.
Phương Giải nhìn Trang Điệp và trong đầu hắn chợt nảy ra ý định cứu nàng.
Hắn rất muốn!
Đúng lúc đó, ánh mắt lơ đãng của nàng hướng về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau và những tâm tư khó nói. Phương Giải vô thức nhíu mày một cái rồi bước lên mấy bước, đưa tay ra định chặn lấy đoàn người.
Hiểu được ý hắn, Trang Điệp nhanh chóng lắc đầu.
Được nhìn thấy Phương Giải lần cuối, nàng đã mãn nguyện rồi.
- Đừng qua đây!
Nàng chỉ mấp máy khẩu hình, không hề phát ra âm thanh gì, hoặc là đến lúc này nàng không muốn gây cho Phương Giải bất cứ rắc rối nào nữa. Nàng là một tù nhân, còn Phương Giải lại là công thần.
- Cảm ơn công tử!
Nàng nói.
- Hãy coi ta là một giấc mộng,… công tử là một người tốt!
Nàng cười rộ lên, nhưng những giọt nước mắt lại cứ tuôn dài.
- Tạm biệt!
Vĩnh biệt!
Trong bất cứ quyển sách nhập môn tu hành nào cũng có bức vẽ như vậy.
Có thể nói, vị trí của mỗi một huyệt vị, hướng đi của mỗi một khí mạch đều đã được Phương Giải ghi nhớ, thậm chí ngay lúc này đây bắt hắn vẽ lại thì nhất định hắn sẽ không vẽ thiếu, vẽ sai một chỗ nào cả. Hắn rất kỳ vọng bản thân có thể tu hành, rất khó để hình dung được tất cả những nỗ lực mà hắn phải bỏ ra.
Mặc dù là bức họa này đã được hắn ghi nhớ lại nhưng Phương Giải vẫn chuyên tâm nghiên cứu và phát hiện bức họa này và những bức họa trước đó không hề có điểm khác biệt, nhưng hắn vẫn có cảm giác ông lão đã đưa cho hắn quyển sách này thì nhất định có hàm ý sâu xa của nó. Hắn lại nghiên cứu một lần nữa, nhưng vẫn không có phát hiện gì mới.
Hắn mở trang thứ hai, lại là một bức họa nữa.
Vẫn là bức tranh về nam nhân có tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ đó, nhưng thêm rất nhiều chú thích bên cạnh.
Phương Giải xem một lúc thì lại lật lại trang sách thứ nhất, tiếp tục chơi trò tìm điểm khác biệt, rồi so sánh, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm ra được một điểm khác biệt nho nhỏ, nhưng chỉ là hai đường khí mạch rất nhỏ, và hướng đi của chúng có lệnh nhau một chút mà thôi. Hắn tiếp tục xem trang thứ 3, lại là bức họa đó. Phương Giải lại đem nó so sánh với hai bức họa ban đầu, và gần một giờ sau hắn mới tìm ra điểm khác biệt nhỏ xíu của bức họa này.
Trang thứ tư.
Lúc xem đến trang này, mắt của hắn liền sáng lên.
Ở trang thứ tư, cơ thể của nam nhân này đã có sự khác biệt rất lớn, trên bức họa khí hải trên cơ thể người này được giấu đi bởi họa pháp ẩn ảnh, cho nên nhìn không ra. Khí mạch ở bức họa này đã nhiều hơn so với bức họa trước, nhưng chúng rất mảnh và dày đặc.
Phương Giải vội vàng mở trang thứ năm phát hiện nam nhân ở trang này lại có thể nhìn thấy rõ ràng khí mạch, hơn nữa chúng lại còn rất lớn, to hơn so với những bức họa trước rất nhiều. Có một điều là trên có thể của người này chỉ có vài cái khí mạch và chúng thì rất thô.
- Nếu chỉ xem qua thì con người ai ai cũng giống nhau, ngũ quan nội tạng, chân tay tứ chi.
Ông lão vừa cho lạc vào miệng vừa vừa nói:
- Nhưng đối với tu hành, thì mỗi người lại khác. Cái này không giống, không đơn giản chỉ là độ lớn nhỏ của khí hải, khác nhau về số lượng khí huyệt, khác nhau về độ thô mỏng, nếu muốn tìm hiểu rõ những bí mật bên trong cơ thể con người thì chắc chắn không phải là một chuyện đơn giản.
- Những bức họa này, đại diện cho những điểm khác nhau?
- ừ!
Ông lão gật đầu:
- Những bức họa này đều là những bức họa đặc biệt, trang đầu tiên chính là trang sách mà bất cứ người tu hành nào khi mới bắt đầu cũng phải xem qua, nhưng mọi người đều cho rằng bức họa này chẳng có gì đặc biệt, vô cùng đơn giản, kỳ thực bức họa này vẽ đầy đủ nhất cách mở toàn bộ 128 huyệt đạo. Về lý thuyết, thì đây chính là tố chất tu hành tuyệt vời nhất và bất cứ một môn phái nào nếu muốn thu nhận một người đệ tử như vậy thì điều này có nghĩa là môn phái đó sẽ được người này làm cho rạng rỡ, mở mày mở mặt với thiên hạ.
Phương Giải im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Những bức họa này, đều là do tiền bối vẽ?
- Ừ, thì những lúc nhàn rỗi không có việc gì làm ta vẽ chơi vậy.
Ông lão cười cười, rồi chỉ về căn phòng đầy sách và nói:
- Trong đó ngoài sách ra thì chẳng có gì, nhưng vì ta sống lâu hơn người bình thường nên cũng đọc được nhiều hơn người bình thường. Trong rất nhiều sách cổ, ba bức họa đầu đều có thể nhìn thấy được, đều vẽ tố chất thành tài 128 huyệt khí, nhưng chúng vẫn có những điểm khác biệt nho nhỏ. Những bức họa về sau, thì là độc nhất vô nhị, không một môn phái nào có … bởi vì trên lý thuyết, những người trong những bức họa đó đều không thể tu hành.
- Và không một ai rảnh rỗi như ta, lại đi vẽ cẩn thận chi tiết tất cả những đặc điểm cơ thể của những người không thể tu hành được.
- Ngươi hãy cầm về mà nghiên cứu, càng nghiên cứu sâu càng tốt.
Ông lão cười và nói tiếp:
- Những trang cuối cùng đều là những kiến thức mà ta lĩnh hội được từ việc đọc sách, chưa chắc đã có tác dụng với ngươi, nhưng tuyệt đối không thể gây hại, còn một vài trang ta vẽ những động tác để khai thông kinh mạch, không có việc gì thì hãy lôi ra làm thử, nó có tác dụng tuần hoàn mạch máu, tóm lại là có một vài tác dụng đó.
Phương Giải cẩn thận nhét cuốn sách vào trong ngực,sau đó thì đứng dậy hành lễ:
- Đa tạ tiền bối đã chỉ giáo!
- Chỉ là do ta quá rảnh rỗi, nên tự tìm cho mình những thú vui nhỏ mà thôi.
Ông lão khoát tay một cách vô thức và nói:
- Trong khoảng thời gian quét dọn và trông coi Tàng Thư lầu này, trong tất cả những người mà ta từng gặp, tiểu tử nhà ngươi là người mà ta thấy thú vị nhất. Nếu như trước kia những hồi ức của ta đều rất mơ hồ, huyền ảo nhưng thật không ngờ trước lúc chết lại có thể làm được một số chuyện có ý nghĩa như vậy … ta không có thói quen can thiệp vào vận mệnh của bất cứ người nào, chỉ là cảm thấy rất có duyên với tiểu tử nhà ngươi, vậy hãy coi quyển sách đó là quà gặp mặt của ta vậy.
Phương Giải bối rối đáp lại:
- Vãn bối thật không biết nên báo đáp tiền bối như thế nào …
- Thôi bỏ đi …
Ông lão nghĩ một lúc rồi nói tiếp:
- Ta có thể sẽ lại ra ngoài một lần nữa, thời gian lần này có lẽ là sẽ lâu hơn so với lần trước, cho nên ta rất hi vọng có một thanh niên ở bên cạnh chăm sóc ta, còn những người trong cái viện này, ta nhìn mãi mà chẳng có ai thuận mắt cả, ngươi lại không tồi … sau chuyến đi lần này, một ông lão già cả như ta nhất định là sẽ rất khó để vận động đi lại. Nếu như ngươi thực lòng muốn cảm ơn ta, vậy thì hãy chăm sóc ta trong chuyến đi lần này là đủ rồi.
- Nhưng …
Phương Giải do dự:
- Mấy ngày nữa, vãn bối sẽ phải đi đến Ung Châu ở tây nam, có lẽ là nửa năm mới quay về.
- Vậy thì ta đây sẽ đợi ngươi quay về!
Ông lão lại cười đáp lại:
- Dù sao thì ta vẫn còn thời gian.
- Tiền bối muốn đi đâu vậy?
Phương Giải không giấu được tò mò.
- Còn phải xem đã, nếu như ta còn sức khỏe và tinh lực thì sau khi làm xong việc ta sẽ trở về đây tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt này, còn nếu như điều khiện sức khỏe không cho phép thì ta sau khi làm xong việc ta sẽ ở luôn tại những nơi mà ta đã từng đi qua, gặp gỡ những người bạn già sau nhiều năm không gặp.
- Vâng!
Phương Giải gật đầu hưởng ứng:- Vãn bối sẽ bẩm báo với Hoàng đế, ngay sau khi từ tây nam trở về vãn bối sẽ cũng tiền bối đi.
- Không cần vội đâu!
Ông lão khẽ lắc đầu:
- Nếu ngồi bất động không làm gì cả, giống như con rùa đen trốn trong Tàng Thư lầu, thì ta vẫn có thể sống thêm khá lâu.
…
…
Lúc mà Phương Giải rời khỏi Diễn Võ Viện, trong lòng đang phỏng đoán rốt cuộc ông lão này có thân phận như thế nào. Hôm nay trước khi bước vào trong Tàng Thư lầu, đến nghĩ hắn cũng không dám nghĩ ông lão này chính là một vị cao nhân đắc đạo, tuy rằng hôm nay ông ta không nói rõ ràng nhưng cũng không có ý phủ nhận thân phận đặc biệt của mình.
Phương Giải vô cùng hiếu kỳ không biết ông lão là một người như thế nào?
Sau đó Phương GIải liên tưởng đến tác phẩm nổi tiếng Thiên Long Bát Bộ của Kim Dung mà mình đã từng đọc qua, trong đó có một lão hòa thượng biến thái xuất hiện vào thời khắc cuối cùng còn tự xưng là vãn tôn Thiếu Lâm Tự, nếu như ông lão này đúng là lợi hại như vậy thì Phương Giải lại phải bất đắc dĩ cảm ơn cái vận may của mình.
Chỉ là mỗi ngày hắn chỉ tặng ông lão có một bao lạc mà đổi lại được sự chỉ điểm của vị cao nhân này.
Càng nghĩ càng thấy vui cho nên tinh thần của Phương Giải theo đó mà phấn chấn lên rất nhiều. Hắn dự định là một lúc nữa sẽ đi đến Tán Kim Hầu phủ, lúc đó vừa vặn là giờ ăn trưa, nên hắn từ bỏ luôn ý định đi vào thành bằng xe ngưa. Hắn là một người rất thích đi bộ, nhất là ở những con đường lớn quan sát mọi người, và sau đó tự nhủ với bản thân rằng mình trong kiếp này nhất định phải sống giống như những người dân bình thường kia. Mười mấy năm qua, mặc dù những ký ức của kiếp trước vẫn còn nhưng nó cũng bắt đầu mờ nhạt đi.
Trong đầu hắn, con người và sự việc ở thế giới này càng ngày càng nhiều lên, trong kí ức của hắn ngoài những người thân ra thì rất nhiều chuyện đã phai mờ đi rồi, có lúc hắn cũng cẩn thận suy nghĩ nhưng lại không hiểu mọi chuyện có phải là do nhân quả hay không.
Có lúc Phương Giải còn lo lắng vẩn vơ: liệu có hay không một ngày nào đó hắn quên sạch tất cả kí ức của kiếp trước, đến một chút cũng không nhớ nổi, vậy thì chuyện này có phải là một chuyện rất đáng sợ hay không?
Nào là xe đạp, máy bay điều khiển từ xa, Anime, người con gái hắn thầm thương trộm nhớ… tất cả mọi thứ ở kiếp trước, càng ngày càng trở nên xa lạ với hắn, Phương Giải cũng có lúc mơ tưởng rằng vào một ngày nào đó, tự nhiên hắn quay về được thế giới kia, trở lại thành một người bình thường, sống một cuộc sống của một người bình thường trong những tòa nhà cao tầng trong thành phố.
Sau khi hắn phát hiện ra, nếu như hắn có thể quay lại cuộc sống trước kia thì hắn cũng sẽ rất nhớ cuộc sống ở thể giới này.
Đang đi bộ ở trên đường lớn, nhưng đầu óc của hắn đang rất mơ hồ, toàn suy nghĩ viển vông.
Rồi chính âm thanh của một chiếc chiêng đồng đã lôi hắn trở lại hiện thực, sau đó thì hắn nghe thấy bên cạnh có người hét lớn: Chấp pháp Hình Bộ, mau mau tránh đường! Hướng về tiếng hét đó, hắn chỉ thấy từ phía đằng xa có một đoàn người ngựa đang nhộn nhịp tiến lại. Đi tiên phong là một người sai dịch của Hình Bộ mặc bộ quan phục màu đỏ, tiếp theo đó là từng chiếc xe chở tù nhân, đằng sau mỗi chiếc xe tù nhân là một đoàn tù nhân, hai tay bị trói chặt bằng dây thừng, nối đuôi nhau thành một hàng dài, nam nữ già trẻ có hết.
- Mau nhìn, đó chính là đám nghịch tặc đầu tiên bị xử trảm đó.
Một người bán hàng rong đứng cách Phương Giải không xa hô lớn lên, ánh mắt của người này có chút sáng lên.
- Giết nghịch tặc!
Cũng không biết là ai đã hô lên trước mà ngay lập tức dân chúng ở hai bên đường cũng đồng thanh hô lên như vậy, đồng thời họ mau chóng tìm xung quanh có cái gì không để ném. Nào là trứng gà, rau quả, thịt,.. trái lại với những lúc bính thường, lúc này những người bán hàng lại không hề để ý đến tổn thất của bản thân, chỉ chú tâm vào việc ném vào những kẻ tù tội kia với lòng căm phẫn cực độ.
Chỉ trong nháy mắt, khung cảnh liền trở nên náo loạn.
Nhưng sai dịch và quan binh áp giải của Hình Bộ lại không có những hành động ngăn cản dân chúng. Để yên cho dân chúng tùy ý bày tỏ sự phẫn nộ và bất mãn của mình.
- Nghịch tặc!
Một ông lão tóc tai bạc phơ đã dùng luôn cây gậy chống của mình để ném về phía những tên tù nhân kia, và không may đã ném trúng lông mày của một nữ tù nhân trong đó. Ngay lập tức, một dòng máu đỏ chảy thẳng xuống men theo hai bên má của nàng. Nhìn thoáng qua thì đây là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng sắc mặt rất xanh xao, có lẽ là mới khỏi ốm, vệt máu trên mặt nàng càng khiến cho làn da trắng đó trở nên nổi bật.
Nàng quay đầu nhìn về phía ông lão, nhưng ánh mắt lại vô hồn không có chút cảm xúc nào.
Trông nàng như một cái xác chết không có linh hồn. Bộ quần áo nàng mặc là bộ quần áo màu trắng có in chữ tù trên đó, chân nàng thì lại mang một chiếc xích lớn cho nên việc đi lại trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, mỗi bước chân giống như nàng đang lê vậy.
Người phụ nữ này, Phương Giải có quen biết.
Nàng chính là Trang Điệp.
Và cả những người đi bên cạnh nàng Phương Giải cũng đều biết họ, đó chính là những cô nương ở Tân Nguyệt lầu, trong đó có cả Tú Bà,… những người phụ nữ này đều là công cụ lôi kéo triều thần của Di Thân Vương.
Hôm nay tất cả những tội phạm bị xử trảm thì đều là những người có liên quan trong vụ án Di Thân Vương mưu phản. Nói một cách công bằng thì trong vụ án này họ không quan trọng lắm, nhưng rất khó thoát khỏi tội chết. Trong số đó còn có cả hạ nhân trong phủ của Di Thân Vương, Xà vệ và những môn khách giang hồ, ngoài ra còn có cả nô bộc, tì nữ, và những người họ hàng của những tên quan viên có liên quan đến vụ án.
Nhìn thoáng qua, đoàn tội nhân này ít cũng phải có 2-3 nghìn người.
Nhưng đây mới chỉ là nhóm bị xử trảm đầu tiên.
Bởi vì vụ án của Di Thân Vương Bệ hạ đã hạ lệnh, sau khi điều tra rõ ràng, những người đáng chết thì ngay lập tức đem ra xử trảm, cho nên chuyện xử trảm ngày hôm nay không tuân theo cái quy định sau mùa thu mới bị hành hình. Những con người sắp phải đi đến hoàng tuyền, còn những tên trọng phạm và người thân của chúng nữa nên phải đợi sau khi kết thúc vụ án thì con phố mới có thể hoạt động bình thường trở lại.
Phương Giải nhìn Trang Điệp và trong đầu hắn chợt nảy ra ý định cứu nàng.
Hắn rất muốn!
Đúng lúc đó, ánh mắt lơ đãng của nàng hướng về phía hắn, bốn mắt nhìn nhau và những tâm tư khó nói. Phương Giải vô thức nhíu mày một cái rồi bước lên mấy bước, đưa tay ra định chặn lấy đoàn người.
Hiểu được ý hắn, Trang Điệp nhanh chóng lắc đầu.
Được nhìn thấy Phương Giải lần cuối, nàng đã mãn nguyện rồi.
- Đừng qua đây!
Nàng chỉ mấp máy khẩu hình, không hề phát ra âm thanh gì, hoặc là đến lúc này nàng không muốn gây cho Phương Giải bất cứ rắc rối nào nữa. Nàng là một tù nhân, còn Phương Giải lại là công thần.
- Cảm ơn công tử!
Nàng nói.
- Hãy coi ta là một giấc mộng,… công tử là một người tốt!
Nàng cười rộ lên, nhưng những giọt nước mắt lại cứ tuôn dài.
- Tạm biệt!
Vĩnh biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.