Chương 113: Thật và ảo (2)
Trí Bạch
22/01/2017
Đi ra lầu Phù Vân, thân thể Kỳ Lân hơi lảo đảo đứng trên đường cái hỏi Hoành Côn:
- Chúng ta tới chỗ nào tìm Phương Giải?
Hoành Côn nghĩ một lát mới nói:
- Ngươi đi lấy binh khí của hai chúng ta trước đã. Trong tay không có binh khí, thực lực liền giảm đi hai phần. Quy của của trong thành Trường An quá nhiều, không cho phép tùy tiện mang theo binh khí đi lại. Ngươi trở về lấy xong, cẩn thận đừng để quan quân tuần tra phát hiện. Nếu Phương Giải và ca vũ hành Hồng Tụ Chiêu kia có quan hệ mật thiết, thì ta sẽ tới đó hỏi han xem. Bất kể các nàng có biết tin của Phương Giải hay không, thì một canh giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa Hồng Tụ Chiêu, tìm một nơi nghỉ ngơi, rồi trời sáng ra khỏi thành.- Cứ làm vậy đi!
Kỳ Lân vỗ vỗ mặt cho tỉnh lại, nhìn Hoành Côn, nói:
- Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.
- Ngươi lo ta bị đám tiểu nương tử kia nuốt vào bụng sao?
Hoành Côn cười cười, xoay người rời đi.
- Hoành Côn!
Kỳ Lân gọi y lại, Hoành Côn quay đầu hỏi:
- Sao?- Hình như ngươi hơn ta vài tuổi, nếu không chúng ta kết bái làm huynh đệ. Từ hôm nay trở đi ta gọi ngươi là đại ca?
Kỳ Lân sờ sờ cái đầu trọc của mình. Khuôn mặ của vị nam tử to lớn, khôi ngô này có chút nhăn nhó.
- Cũng tốt!
Hoành Côn gật đầu nói:
- Đợi ra khỏi thành tìm được Phương Giải, chúng ta liền thu hắn làm tiểu Tam.
Kỳ Lân cười ha hả, gật đầu sau đó xoay người sải bước rời đi. Hoành Côn nhìn bóng lưng cao lớn của Kỳ Lân dần dần biến mất, không nhịn được lắc đầu cười, lẩm bẩm:- Cái tên ngốc nàylàm huynh đệ, không tồi.
Y nhìn dòng người thưa thớt trên đường cái, xác định hướng của Hồng Tụ Chiêu, rồi đi nhanh tới. Lầu Phù Vân cách Hồng Tụ Chiêu khá xa. Dù đi nhanh cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ. Tới Trường An được nhiều ngày rồi, bốn người bọn họ cũng không ít lần đi dạo. Thú vui lớn nhất là tới từng quán rượu để nếm rượu, nếm đồ ăn.
Mười lăm năm màn trời chiếu đất, cuối cùng an ổn.
Nhưng an ổn này, có vẻ quá ngắn.
Hoành Côn rẽ vào một hẻm nhỏ, nhìn không thấy ai, lập tức sử dụng nội kình, chạy thật nhanh. Y chọn những hẻm nhỏ, ngõ nhỏ không có người để đi. Như vậymới có thể thi triển được khinh công. Trên đường lớn thường có quan quân tuần tra đi qua, nếu bị nhìn thấy, thì khó tránh khỏi phiền toái.
Ngay lúc y chuyển tới một ngõ nhỏ và sâu, y chợt dừng bước, xoay người nhìn.
Không biết từ khi nào, phía sau y xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Trong ban đêm yên tĩnh, thâm thúy, thân ảnh màu trắng đột ngột xuất hiện như ma quỷ, làm cho người ta lạnh lẽo. Thân pháp của người này hiển nhiên rất cao. Cũng không biết theo dõi Hoành Côn đã bao lâu rồi. Y giống như một bộ quần áo bị gió thổi đi, lâng lâng về phía trước, không thấy dùng lực gì cả.
- Ai?Hoành Côn thấp giọng hỏi một câu.
Người nọ dường như có chút kinh ngạc vì bị Hoành Côn phát hiện. Thân hình hơi dừng, sau đó chậm rãi đi tới. Dưới ánh trắng trong trẻo, lạnh lùng, thân ảnh màu trắng phiêu phiêu đãng đãng, nhìn như quỷ hồn không có chân. Lúc tới gần, Hoành Côn mới nhìn rõ. Đó là một vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất bất phàm.
- Vì sao đi theo ta?
Hoành Côn lạnh lùng hỏi.
- Ngươi làNgươi nọ do dự một lát, rồi hỏi:
- Có phải là người giỏi dùng côn sắt không?
Nghe thấy câu này, Hoành Côn liền biến sắc. Tên công tử trẻ tuổi kia biết mình, nhưng mình không có chút ấn tượng gì về y.
- Chẳng lẽ ngươi là
Y vốn định hỏi ngươi có phải là những kẻ vẫn đuổi giết bọn ta hay không. Nhưng còn chưa kịp hỏi, công tử áo trắng kia đã mở miệng:
- Ta vốn định đi theo ngươi tới chỗ Phương Giải. Không ngờ lại đánh giá thấp sự đề phòng của ngươi. Cũng khó trách, mười lăm năm đủ để đề cao tính cảnh giác của một người.- Tu vị của ngươi không tồi, đáng tiếcngươi không mang theo binh khí.
Y nói.
Hoành Côn hừ lạnh một tiếng, âm thầm tụ tất cả kình khí vào cánh tay phải. Nhìn công tử áo trắng nói:
- Có côn hay không không quan trọng. Chỉ cần côn ý là đủ rồi.
Nói xong câu đó, y bỗng lùi về phía sau, ở giữa không trung giơ tay phải lên, bốn ngón khép lại, ngón trỏ hướng lên trời.
- Côn ở trong này!
Hét to một tiếng, ngón trỏ đập mạnh xuống.Trong trời đêm, nhiệt độ chợt thay đổi. Mấy chục thước xung quanh đều trở nên nóng rực. Trong nháy mắt, ngón trỏ giống như hóa thành một cây côn sắt vô hình thật lớn, như dời non lấp biển đập xuống dưới. Lúc cây côn vô hình này đập xuống, không khí phát ra tiếng đùng đùng.
Oành!
Một tiếng vang lớn thật lớn, bụi bay đầy trời như bị một cơn lốc thổi qua ngõ hẻm.
Chỉ là một côn vô hình, không ngờ đã tạo thành một cái rãnh sâu rộng chừng một thước ở trên mặt đường. Gạch xanh cứng rắn bị côn ý đánh cho vỡ vụn, biến thành bột mịn. Khói bụi bắn ra bốn phía, thổi gãy cả cây nhỏ ven đường. Trên tường mấy tòa nhà, lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện!Không thể nghi ngờ, đây là một côn mạnh nhất mà Hoành Côn sử dụng từ khi mới chào đời.
- Không tầm thường. Không ngờ một tán tu như ngươi cũng có thành tựu như vậy. Tốt lắm. Một chiêu Hàng Ma Xử Diệt cũng chỉ đến thế. Nhưng so với côn pháp của ngươi, nó vẫn hơn chút. Bởi vì nếu là diệt ma, tự nhiên không thể có lòng thương hại trong lòng. Ma hành nhân gian, gây hại thương sinh, Phật cũng phải trừng mắt kim cương.
Đang lúc Hoành Côn nhìn chằm chằm vào đám khói bụi để đề phòng, thì một thanh âm lạnh lùng, trong trẻo nhẹ nhàng vâng lên. Một cơn gió thổi tới, khói bụi liền tán. Lại nhìn, sắc mặt Hoành Côn chợt thay đổi.
Côn ý, không ngờ tới ba thước trước người tên công tử áo trắng kia, không thểtiến thêm được nữa! Một cái rãnh sâu một thước, đột nhiên dừng lại cách người kia ba thước.
Một côn khí phách mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại không thể tới gần được công tử áo trắng kia!
- Phật nói thân thể con người chỉ là biểu tượng, có thật có ảo. Ngươi dùng chỉ hóa côn, coi như có vài phần ngộ tính, đã khám phá được một chút thật ảo của Phật ý. Nhưng nếu là ảo, thì đâu cần phải câu nệ ở hình hài cây côn.
Y duỗi ngón tay, điểm một cái. Phốc, trước ngực phải của Hoành Côn chợt xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu phun như suối.
- Có thể hóa kiếm.Công tử áo trắng hạ giọng nói:
- Cũng có thể hóa chùy.
Y lại điểm một cái. Ầm ầm, Hoành Côn cảm thấy như bị một chùy đập vào người. Thân hình bay về phía sau hơn mười thước, đụng mạnh vào vách tường. Cũng không biết gãy mấy cái xương sườn.
- Còn có thể hóa búa.
Y lại vung ngón tay, giống như búa sắc từ trên trời rơi xuống, cắt đứt một vai của Hoành Côn.
Công tử áo trắng chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:
- Đây là ảo, có hàng nghìn hàng vạn biến hóa. Nhưng ngón tay chính là ngón tay,biến ảo ngàn vạn, nhưng ngón tay không thay đổi. Đó là thật.
- Ta thích dùng ngón tay làm thật. Càng đơn giản, mới càng hợp với Phật ý. Mới là điều mà đệ tử Phật tông truy cầu.
Y ấn ngón tay một cái, khiến Hoành Côn đang giãy dụa đứng lên không nhịn được kêu lên một tiếng trầm đục. Thân hình co quắp vài cái liền không có động tĩnh. Trên trán xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Máu màu đỏ và óc màu trắng lẫn vào nhau, chảy ra từ cái lỗ nhỏ.
- Minh Vương từ bi, phù hộ cho ngươi.
Trần Nhai thấp giọng tụng kinh, áo trắng bồng bềnh như hoa sen đón gió, vẻ mặt trang nghiêm. Đăng bởi: admin
- Chúng ta tới chỗ nào tìm Phương Giải?
Hoành Côn nghĩ một lát mới nói:
- Ngươi đi lấy binh khí của hai chúng ta trước đã. Trong tay không có binh khí, thực lực liền giảm đi hai phần. Quy của của trong thành Trường An quá nhiều, không cho phép tùy tiện mang theo binh khí đi lại. Ngươi trở về lấy xong, cẩn thận đừng để quan quân tuần tra phát hiện. Nếu Phương Giải và ca vũ hành Hồng Tụ Chiêu kia có quan hệ mật thiết, thì ta sẽ tới đó hỏi han xem. Bất kể các nàng có biết tin của Phương Giải hay không, thì một canh giờ sau chúng ta gặp nhau ở trước cửa Hồng Tụ Chiêu, tìm một nơi nghỉ ngơi, rồi trời sáng ra khỏi thành.- Cứ làm vậy đi!
Kỳ Lân vỗ vỗ mặt cho tỉnh lại, nhìn Hoành Côn, nói:
- Ngươi cũng phải cẩn thận đấy.
- Ngươi lo ta bị đám tiểu nương tử kia nuốt vào bụng sao?
Hoành Côn cười cười, xoay người rời đi.
- Hoành Côn!
Kỳ Lân gọi y lại, Hoành Côn quay đầu hỏi:
- Sao?- Hình như ngươi hơn ta vài tuổi, nếu không chúng ta kết bái làm huynh đệ. Từ hôm nay trở đi ta gọi ngươi là đại ca?
Kỳ Lân sờ sờ cái đầu trọc của mình. Khuôn mặ của vị nam tử to lớn, khôi ngô này có chút nhăn nhó.
- Cũng tốt!
Hoành Côn gật đầu nói:
- Đợi ra khỏi thành tìm được Phương Giải, chúng ta liền thu hắn làm tiểu Tam.
Kỳ Lân cười ha hả, gật đầu sau đó xoay người sải bước rời đi. Hoành Côn nhìn bóng lưng cao lớn của Kỳ Lân dần dần biến mất, không nhịn được lắc đầu cười, lẩm bẩm:- Cái tên ngốc nàylàm huynh đệ, không tồi.
Y nhìn dòng người thưa thớt trên đường cái, xác định hướng của Hồng Tụ Chiêu, rồi đi nhanh tới. Lầu Phù Vân cách Hồng Tụ Chiêu khá xa. Dù đi nhanh cũng phải mất ít nhất nửa canh giờ. Tới Trường An được nhiều ngày rồi, bốn người bọn họ cũng không ít lần đi dạo. Thú vui lớn nhất là tới từng quán rượu để nếm rượu, nếm đồ ăn.
Mười lăm năm màn trời chiếu đất, cuối cùng an ổn.
Nhưng an ổn này, có vẻ quá ngắn.
Hoành Côn rẽ vào một hẻm nhỏ, nhìn không thấy ai, lập tức sử dụng nội kình, chạy thật nhanh. Y chọn những hẻm nhỏ, ngõ nhỏ không có người để đi. Như vậymới có thể thi triển được khinh công. Trên đường lớn thường có quan quân tuần tra đi qua, nếu bị nhìn thấy, thì khó tránh khỏi phiền toái.
Ngay lúc y chuyển tới một ngõ nhỏ và sâu, y chợt dừng bước, xoay người nhìn.
Không biết từ khi nào, phía sau y xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Trong ban đêm yên tĩnh, thâm thúy, thân ảnh màu trắng đột ngột xuất hiện như ma quỷ, làm cho người ta lạnh lẽo. Thân pháp của người này hiển nhiên rất cao. Cũng không biết theo dõi Hoành Côn đã bao lâu rồi. Y giống như một bộ quần áo bị gió thổi đi, lâng lâng về phía trước, không thấy dùng lực gì cả.
- Ai?Hoành Côn thấp giọng hỏi một câu.
Người nọ dường như có chút kinh ngạc vì bị Hoành Côn phát hiện. Thân hình hơi dừng, sau đó chậm rãi đi tới. Dưới ánh trắng trong trẻo, lạnh lùng, thân ảnh màu trắng phiêu phiêu đãng đãng, nhìn như quỷ hồn không có chân. Lúc tới gần, Hoành Côn mới nhìn rõ. Đó là một vị công tử trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn mỹ, khí chất bất phàm.
- Vì sao đi theo ta?
Hoành Côn lạnh lùng hỏi.
- Ngươi làNgươi nọ do dự một lát, rồi hỏi:
- Có phải là người giỏi dùng côn sắt không?
Nghe thấy câu này, Hoành Côn liền biến sắc. Tên công tử trẻ tuổi kia biết mình, nhưng mình không có chút ấn tượng gì về y.
- Chẳng lẽ ngươi là
Y vốn định hỏi ngươi có phải là những kẻ vẫn đuổi giết bọn ta hay không. Nhưng còn chưa kịp hỏi, công tử áo trắng kia đã mở miệng:
- Ta vốn định đi theo ngươi tới chỗ Phương Giải. Không ngờ lại đánh giá thấp sự đề phòng của ngươi. Cũng khó trách, mười lăm năm đủ để đề cao tính cảnh giác của một người.- Tu vị của ngươi không tồi, đáng tiếcngươi không mang theo binh khí.
Y nói.
Hoành Côn hừ lạnh một tiếng, âm thầm tụ tất cả kình khí vào cánh tay phải. Nhìn công tử áo trắng nói:
- Có côn hay không không quan trọng. Chỉ cần côn ý là đủ rồi.
Nói xong câu đó, y bỗng lùi về phía sau, ở giữa không trung giơ tay phải lên, bốn ngón khép lại, ngón trỏ hướng lên trời.
- Côn ở trong này!
Hét to một tiếng, ngón trỏ đập mạnh xuống.Trong trời đêm, nhiệt độ chợt thay đổi. Mấy chục thước xung quanh đều trở nên nóng rực. Trong nháy mắt, ngón trỏ giống như hóa thành một cây côn sắt vô hình thật lớn, như dời non lấp biển đập xuống dưới. Lúc cây côn vô hình này đập xuống, không khí phát ra tiếng đùng đùng.
Oành!
Một tiếng vang lớn thật lớn, bụi bay đầy trời như bị một cơn lốc thổi qua ngõ hẻm.
Chỉ là một côn vô hình, không ngờ đã tạo thành một cái rãnh sâu rộng chừng một thước ở trên mặt đường. Gạch xanh cứng rắn bị côn ý đánh cho vỡ vụn, biến thành bột mịn. Khói bụi bắn ra bốn phía, thổi gãy cả cây nhỏ ven đường. Trên tường mấy tòa nhà, lập tức xuất hiện vết rạn như mạng nhện!Không thể nghi ngờ, đây là một côn mạnh nhất mà Hoành Côn sử dụng từ khi mới chào đời.
- Không tầm thường. Không ngờ một tán tu như ngươi cũng có thành tựu như vậy. Tốt lắm. Một chiêu Hàng Ma Xử Diệt cũng chỉ đến thế. Nhưng so với côn pháp của ngươi, nó vẫn hơn chút. Bởi vì nếu là diệt ma, tự nhiên không thể có lòng thương hại trong lòng. Ma hành nhân gian, gây hại thương sinh, Phật cũng phải trừng mắt kim cương.
Đang lúc Hoành Côn nhìn chằm chằm vào đám khói bụi để đề phòng, thì một thanh âm lạnh lùng, trong trẻo nhẹ nhàng vâng lên. Một cơn gió thổi tới, khói bụi liền tán. Lại nhìn, sắc mặt Hoành Côn chợt thay đổi.
Côn ý, không ngờ tới ba thước trước người tên công tử áo trắng kia, không thểtiến thêm được nữa! Một cái rãnh sâu một thước, đột nhiên dừng lại cách người kia ba thước.
Một côn khí phách mạnh mẽ như vậy, không ngờ lại không thể tới gần được công tử áo trắng kia!
- Phật nói thân thể con người chỉ là biểu tượng, có thật có ảo. Ngươi dùng chỉ hóa côn, coi như có vài phần ngộ tính, đã khám phá được một chút thật ảo của Phật ý. Nhưng nếu là ảo, thì đâu cần phải câu nệ ở hình hài cây côn.
Y duỗi ngón tay, điểm một cái. Phốc, trước ngực phải của Hoành Côn chợt xuất hiện một cái lỗ nhỏ, máu phun như suối.
- Có thể hóa kiếm.Công tử áo trắng hạ giọng nói:
- Cũng có thể hóa chùy.
Y lại điểm một cái. Ầm ầm, Hoành Côn cảm thấy như bị một chùy đập vào người. Thân hình bay về phía sau hơn mười thước, đụng mạnh vào vách tường. Cũng không biết gãy mấy cái xương sườn.
- Còn có thể hóa búa.
Y lại vung ngón tay, giống như búa sắc từ trên trời rơi xuống, cắt đứt một vai của Hoành Côn.
Công tử áo trắng chậm rãi đi tới, vừa đi vừa nói:
- Đây là ảo, có hàng nghìn hàng vạn biến hóa. Nhưng ngón tay chính là ngón tay,biến ảo ngàn vạn, nhưng ngón tay không thay đổi. Đó là thật.
- Ta thích dùng ngón tay làm thật. Càng đơn giản, mới càng hợp với Phật ý. Mới là điều mà đệ tử Phật tông truy cầu.
Y ấn ngón tay một cái, khiến Hoành Côn đang giãy dụa đứng lên không nhịn được kêu lên một tiếng trầm đục. Thân hình co quắp vài cái liền không có động tĩnh. Trên trán xuất hiện một cái lỗ nhỏ. Máu màu đỏ và óc màu trắng lẫn vào nhau, chảy ra từ cái lỗ nhỏ.
- Minh Vương từ bi, phù hộ cho ngươi.
Trần Nhai thấp giọng tụng kinh, áo trắng bồng bềnh như hoa sen đón gió, vẻ mặt trang nghiêm. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.