Chương 107: Thiện nhân thiện quả (1)
Trí Bạch
22/01/2017
Di Thân Vương Dương Dận tới Hồng Tụ Chiêu, đã nằm ngoài dự liệu của mọi người. Lúc tôi tới hô to bốn chữ Di Thân Vương tới ở đầu phố, mặc dù trầm ồn già đời như Hoài Thu Công cũng hơi hơi biến sắc. Mười năm, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, ít nhất còn chưa lâu tới mức làm cho người ta quên hết lỗi lầm năm xưa.
Phương Giải nghe lão già què nói qua. Mười năm trước, Tức đại gia vì tìm kiếm Trung Thân Vương Dương Kỳ mà rời khỏi thành Trường An, đi khắp nơi để tìm. Nàng mới rời không được lâu, Di Thân Vương Dương Dận dùng một tờ lệnh đuổi Hồng Tụ Chiêu ra ngoài thành. Các cô nương mất đi người cầm lái, đành phải lưu lạc bốn phí.
Chuyện năm đó truyền ồn ào khắp thành Trường An. Cũng chính vì hành độngsốt ruột muốn thay thế Trung Thân Vương này, khiến cho tổn thất của Dương Dận còn nhiều hơn cả Tức Họa Mi. Y vốn tưởng rằng, Trung Thân Vương Dương Kỳ rời Trường An, là do bệ hạ âm thầm ra tay. Tưởng rằng đây là tín hiệu diệt trừ các thế lực trung thành với Trung Thân Vương của bệ hạ. Cho nên y lập tức đưa ra quyết định. Nhưng y không ngờ rằng, quyết định của mình chẳng những không hợp ý Hoàng Đế, ngược lại còn khơi dậy lửa giận của Hoàng Đế.
Từ đó trở đi, y không còn cơ hội nắm quyền triều đình rồi.
Chỉ từ điểm này thôi, y đã kém Trung Thân Vương quá xa. Trung Thân Vương không tham dự triều chính, nhưng văn võ cả triều, không có người nào không tôn kính ông ta. Dương Dận thì muốn tham dự triều chính, nhưng văn võ cả triều, không có người nào xu nịnh y.Thế cho nên, y dần cách xa khỏi trung tâm quyền lực.
Tuy y là Thân Vương, là đệ đệ duy nhất của Hoàng Đế ở trong thành Trường An.
Thân phận tôn quý, không có nghĩa là có quyền lực lớn. May mắn, y đã quen với cuộc sống trong mười năm này, cũng đã yêu cuộc sống bây giờ. Mà ngay cả dân chúng cũng biết rằng, vị phong hoa tuyết nguyết, biết hưởng thụ nhất trong thành Trường An là ai.
Đại Tùy từ khi lập nước tới nay, vì cam đoan ngôi vị của Hoàng Đế được củng cố, trên cơ bản mỗi một vị Đế Vương sau khi lên ngôi, việc thứ nhất là đoạt hết quyền lợi của các huynh đệ. Điều này đã tạo thành tiền lệ, cũng trong lúc mơ hồ, từ tiền lệ biến thành quy củ. Các Hoàng tử mất đi tư cách tranh ngôi vị Hoàng Đế, chỉ có thể thừa nhận vận mệnh an bài.Ngôi vị Hoàng Đế Đại Tùy thay đổi, chưa bao thiếu chuyện huynh đệ tương tàn.
Di Thân Vương Dương Dân cách rất xa liền xuống ngựa, chậm rãi đi tới hướng Hồng Tụ Chiêu. Lấy Húc Quận Vương Dương Khai đi đầu, nhóm quý nhân vội vàng ra ngoài chào đón. Tức Họa Mi vẫn dắt lấy lão đại nhân Hoài Thu Công, thoạt nhìn sắc mặt bình thản như giếng nước.
Phương Giải đứng ở cửa, cẩn thận nhìn vị mặc vương bào kia, nói khẽ với Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh:
- Tiểu Yêu tỷ, nếu có cơ hội, chúng ta đè vị Vương gia này xuống, đánh một trận được không?
- Không tốt cho lắm.Mộc Tiểu Yêu giả trang làm tôi tớ đón khách, hạ giọng nói:
- Ngươi chớ phụ tâm ý của Tức đại gia!
Phương Giải cười cười:
- Ta chỉ nói nói mà thôi. Lạc gia kể rằng, chính là tên cháu trai kia đã làm Hồng Tụ Chiêu phải đóng cửa từ mười năm trước. Tức đại gia có ơn với chúng ta, mà tên cháu trai kia lại là kẻ thù của Tức đại gia, là kẻ đối đầu với Trung Thân Vương, người xây dựng nên Hồng Tụ Chiêu. Nếu có cơ hội, ta thật muốn tát hai cái thật mạnh vào mặt y.
Mộc Tiểu Yêu hiểu tính của Phương Giải, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện kích động.
Nàng thấy sự chú ý của mọi người đều hướng về phía Di Thân Vương DươngDận, liền nói nhỏ vào tai Phương Giải:
- Hiện tại chính là cơ hội rời đi.
Phương Giải gật đầu, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ rời khỏi đám người.
CHỉ có điều, hắn và Mộc Tiểu Yêu không chú ý tới. Cách đó không xa có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo gầm, vẫn một mực theo dõi hắn. Nam tử trẻ tuổi này có ánh mắt âm trầm cay nghiệt, khóe miệng nở một nụ cười dữ dằn. Y quay lại dặn dò tùy tùng vài câu, sau đó nhìn nhìn hai người bạn đứng trước mặt, nhíu nhíu mày, sau đó xoay người rời đi.
Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu tới hậu viện của Hồng Tụ Chiêu. Đại Khuyển chờ ở đó đã có chút sốt ruột. Thấy Phương Giải trở về, y lập tức tiếp đón.- Thế nào rồi?
Y hỏi.
- Hiện tại rời đi.
Phương Giải chỉ nói một câu, sau đó bế Trầm Khuynh Phiến đang nằm trên ghế lên, bước nhanh tới một cỗ xe ngựa gần đó. Rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm trong xe ngựa. Trầm Khuynh Phiến cũng đã thay một bộ hạ nhân màu xanh, giống như những hạ nhân khác của Hồng Tụ Chiêu.
- Tức đại gia cho chúng ta một cơ hội thuận lợi để chạy trốn nên mới khai trương hôm nay. Binh Bộ xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc này khai trương là điều cực kỳ không khôn ngoan. Vậy mà nàng ấy vẫn giúp chúng ta. Ân tình này đủ lớn.Phương Giải hạ giọng nói:
- Trong chốc lát lúc rời khỏi thành, tỷ cố gắng đừng cử động. Nếu lính trông coi cửa thành hỏi, chỉ nói chúng ta đều là tôi tớ của Hồng Tụ Chiêu, ra khỏi thành tới con suối cách đây hai mươi dặm để lấy nước pha trà cho khách quý. Hôm nay Hồng Tụ Chiêu khai trương lớn như vậy, binh linh thủ thành tất nhiên sẽ hiểu. Nhất là Di Thân Vương cũng tới. Bất kể là ai cũng phải cho Hồng Tụ Chiêu vài phần mặt mũi. Chúng ta không mang theo vũ khí, việc rời khỏi thành cũng dễ dàng hơn.
Phương Giải nói đơn giản kế hoạch.
- Chỉ sợ liên lụy tới Tức đại gia.
Đại Khuyển thở dài.- Biết làm sao được, Tức đại gia sẽ có cớ để phủ nhận. Một khi bị tra ra được, nàng ấy chỉ cần nói mấy hạ nhân của Hồng Tụ Chiêu bị người ta đánh ngất xỉu, cướp đi quần áo, ai có thể tra ra được gì?
Phương Giải nhảy lên xe ngựa, vung roi hét một tiếng. Ngựa kéo xe lập tức kêu phì phì, chậm rãi đi ra hậu viện Hồng Tụ Chiêu. Trước khi ra khỏi cửa, Phương Giải nhìn thoáng qua ba con chiến mã Bắc Liêu, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Đó là ba con ngựa tốt, nhất là con có lông đỏ như lửa kia.
La Văn dấu ở một con hẻm nhỏ, nhìn Phương Giải điều khiển xe ngựa vội vàng rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, y quay lại phân phó cho La Nhị Lang:
- Nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Nếu như bọn chúng ra khỏi thành thì không cần vội vã động thủ. Chờ sau khi ra ngoài thành rồi nói sau. Nếu như đi tới chỗ khác,thì cứ theo dõi sát sao, tối hôm nay động thủ.
- Vâng!
La Nhị Lang lên tiếng, dẫn theo vài gia nô rời đi.
Bên ngoài thành Trường An, cách đó mười dặm, một vị công tử áo trắng, mặt như quan ngọc vỗ vỗ cái trán của con bạch hổ bên cạnh. Y nhìn thoáng qua đế đô Đại Tùy, sau đó thấp giọng nói một câu:
- Vào rừng trốn đi, nếu đói thì tự kiếm thức ăn. Nhưng nhớ kỹ, không được tùy ý làm tổn thương tính mạng của mọi người. Nơi này không phải là Đại Tuyết Sơn. Nơi này khắp nơi là yêu ma không tôn kính Phật tổ. Chớ đừng nói chi mày là con vật trông cửa Đại Tuyết Sơn. Nếu như ngông cuồng tự mất tính mạngchỉ có thể trách mày, nhân quả ngay tại đây.Con bạch hổ như nghe hiểu, xoay người nhảy vào trong rừng.
Vị công tử áo trắng này sửa sang lại quần áo, sau đó chậm rãi đi lên quan đạo. Đế đô Đại Tùy đã gần trong gang tấc, mà ythoạt nhìn không có sự khẩn trương gì cả. Đăng bởi: admin
Phương Giải nghe lão già què nói qua. Mười năm trước, Tức đại gia vì tìm kiếm Trung Thân Vương Dương Kỳ mà rời khỏi thành Trường An, đi khắp nơi để tìm. Nàng mới rời không được lâu, Di Thân Vương Dương Dận dùng một tờ lệnh đuổi Hồng Tụ Chiêu ra ngoài thành. Các cô nương mất đi người cầm lái, đành phải lưu lạc bốn phí.
Chuyện năm đó truyền ồn ào khắp thành Trường An. Cũng chính vì hành độngsốt ruột muốn thay thế Trung Thân Vương này, khiến cho tổn thất của Dương Dận còn nhiều hơn cả Tức Họa Mi. Y vốn tưởng rằng, Trung Thân Vương Dương Kỳ rời Trường An, là do bệ hạ âm thầm ra tay. Tưởng rằng đây là tín hiệu diệt trừ các thế lực trung thành với Trung Thân Vương của bệ hạ. Cho nên y lập tức đưa ra quyết định. Nhưng y không ngờ rằng, quyết định của mình chẳng những không hợp ý Hoàng Đế, ngược lại còn khơi dậy lửa giận của Hoàng Đế.
Từ đó trở đi, y không còn cơ hội nắm quyền triều đình rồi.
Chỉ từ điểm này thôi, y đã kém Trung Thân Vương quá xa. Trung Thân Vương không tham dự triều chính, nhưng văn võ cả triều, không có người nào không tôn kính ông ta. Dương Dận thì muốn tham dự triều chính, nhưng văn võ cả triều, không có người nào xu nịnh y.Thế cho nên, y dần cách xa khỏi trung tâm quyền lực.
Tuy y là Thân Vương, là đệ đệ duy nhất của Hoàng Đế ở trong thành Trường An.
Thân phận tôn quý, không có nghĩa là có quyền lực lớn. May mắn, y đã quen với cuộc sống trong mười năm này, cũng đã yêu cuộc sống bây giờ. Mà ngay cả dân chúng cũng biết rằng, vị phong hoa tuyết nguyết, biết hưởng thụ nhất trong thành Trường An là ai.
Đại Tùy từ khi lập nước tới nay, vì cam đoan ngôi vị của Hoàng Đế được củng cố, trên cơ bản mỗi một vị Đế Vương sau khi lên ngôi, việc thứ nhất là đoạt hết quyền lợi của các huynh đệ. Điều này đã tạo thành tiền lệ, cũng trong lúc mơ hồ, từ tiền lệ biến thành quy củ. Các Hoàng tử mất đi tư cách tranh ngôi vị Hoàng Đế, chỉ có thể thừa nhận vận mệnh an bài.Ngôi vị Hoàng Đế Đại Tùy thay đổi, chưa bao thiếu chuyện huynh đệ tương tàn.
Di Thân Vương Dương Dân cách rất xa liền xuống ngựa, chậm rãi đi tới hướng Hồng Tụ Chiêu. Lấy Húc Quận Vương Dương Khai đi đầu, nhóm quý nhân vội vàng ra ngoài chào đón. Tức Họa Mi vẫn dắt lấy lão đại nhân Hoài Thu Công, thoạt nhìn sắc mặt bình thản như giếng nước.
Phương Giải đứng ở cửa, cẩn thận nhìn vị mặc vương bào kia, nói khẽ với Mộc Tiểu Yêu ở bên cạnh:
- Tiểu Yêu tỷ, nếu có cơ hội, chúng ta đè vị Vương gia này xuống, đánh một trận được không?
- Không tốt cho lắm.Mộc Tiểu Yêu giả trang làm tôi tớ đón khách, hạ giọng nói:
- Ngươi chớ phụ tâm ý của Tức đại gia!
Phương Giải cười cười:
- Ta chỉ nói nói mà thôi. Lạc gia kể rằng, chính là tên cháu trai kia đã làm Hồng Tụ Chiêu phải đóng cửa từ mười năm trước. Tức đại gia có ơn với chúng ta, mà tên cháu trai kia lại là kẻ thù của Tức đại gia, là kẻ đối đầu với Trung Thân Vương, người xây dựng nên Hồng Tụ Chiêu. Nếu có cơ hội, ta thật muốn tát hai cái thật mạnh vào mặt y.
Mộc Tiểu Yêu hiểu tính của Phương Giải, chắc chắn sẽ không làm mấy chuyện kích động.
Nàng thấy sự chú ý của mọi người đều hướng về phía Di Thân Vương DươngDận, liền nói nhỏ vào tai Phương Giải:
- Hiện tại chính là cơ hội rời đi.
Phương Giải gật đầu, thừa dịp không ai chú ý lặng lẽ rời khỏi đám người.
CHỉ có điều, hắn và Mộc Tiểu Yêu không chú ý tới. Cách đó không xa có một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo gầm, vẫn một mực theo dõi hắn. Nam tử trẻ tuổi này có ánh mắt âm trầm cay nghiệt, khóe miệng nở một nụ cười dữ dằn. Y quay lại dặn dò tùy tùng vài câu, sau đó nhìn nhìn hai người bạn đứng trước mặt, nhíu nhíu mày, sau đó xoay người rời đi.
Phương Giải và Mộc Tiểu Yêu tới hậu viện của Hồng Tụ Chiêu. Đại Khuyển chờ ở đó đã có chút sốt ruột. Thấy Phương Giải trở về, y lập tức tiếp đón.- Thế nào rồi?
Y hỏi.
- Hiện tại rời đi.
Phương Giải chỉ nói một câu, sau đó bế Trầm Khuynh Phiến đang nằm trên ghế lên, bước nhanh tới một cỗ xe ngựa gần đó. Rồi nhẹ nhàng đặt nàng nằm trong xe ngựa. Trầm Khuynh Phiến cũng đã thay một bộ hạ nhân màu xanh, giống như những hạ nhân khác của Hồng Tụ Chiêu.
- Tức đại gia cho chúng ta một cơ hội thuận lợi để chạy trốn nên mới khai trương hôm nay. Binh Bộ xảy ra chuyện lớn như vậy, lúc này khai trương là điều cực kỳ không khôn ngoan. Vậy mà nàng ấy vẫn giúp chúng ta. Ân tình này đủ lớn.Phương Giải hạ giọng nói:
- Trong chốc lát lúc rời khỏi thành, tỷ cố gắng đừng cử động. Nếu lính trông coi cửa thành hỏi, chỉ nói chúng ta đều là tôi tớ của Hồng Tụ Chiêu, ra khỏi thành tới con suối cách đây hai mươi dặm để lấy nước pha trà cho khách quý. Hôm nay Hồng Tụ Chiêu khai trương lớn như vậy, binh linh thủ thành tất nhiên sẽ hiểu. Nhất là Di Thân Vương cũng tới. Bất kể là ai cũng phải cho Hồng Tụ Chiêu vài phần mặt mũi. Chúng ta không mang theo vũ khí, việc rời khỏi thành cũng dễ dàng hơn.
Phương Giải nói đơn giản kế hoạch.
- Chỉ sợ liên lụy tới Tức đại gia.
Đại Khuyển thở dài.- Biết làm sao được, Tức đại gia sẽ có cớ để phủ nhận. Một khi bị tra ra được, nàng ấy chỉ cần nói mấy hạ nhân của Hồng Tụ Chiêu bị người ta đánh ngất xỉu, cướp đi quần áo, ai có thể tra ra được gì?
Phương Giải nhảy lên xe ngựa, vung roi hét một tiếng. Ngựa kéo xe lập tức kêu phì phì, chậm rãi đi ra hậu viện Hồng Tụ Chiêu. Trước khi ra khỏi cửa, Phương Giải nhìn thoáng qua ba con chiến mã Bắc Liêu, ánh mắt hiện lên vẻ tiếc nuối.
Đó là ba con ngựa tốt, nhất là con có lông đỏ như lửa kia.
La Văn dấu ở một con hẻm nhỏ, nhìn Phương Giải điều khiển xe ngựa vội vàng rời khỏi Hồng Tụ Chiêu, y quay lại phân phó cho La Nhị Lang:
- Nhìn chằm chằm vào bọn chúng. Nếu như bọn chúng ra khỏi thành thì không cần vội vã động thủ. Chờ sau khi ra ngoài thành rồi nói sau. Nếu như đi tới chỗ khác,thì cứ theo dõi sát sao, tối hôm nay động thủ.
- Vâng!
La Nhị Lang lên tiếng, dẫn theo vài gia nô rời đi.
Bên ngoài thành Trường An, cách đó mười dặm, một vị công tử áo trắng, mặt như quan ngọc vỗ vỗ cái trán của con bạch hổ bên cạnh. Y nhìn thoáng qua đế đô Đại Tùy, sau đó thấp giọng nói một câu:
- Vào rừng trốn đi, nếu đói thì tự kiếm thức ăn. Nhưng nhớ kỹ, không được tùy ý làm tổn thương tính mạng của mọi người. Nơi này không phải là Đại Tuyết Sơn. Nơi này khắp nơi là yêu ma không tôn kính Phật tổ. Chớ đừng nói chi mày là con vật trông cửa Đại Tuyết Sơn. Nếu như ngông cuồng tự mất tính mạngchỉ có thể trách mày, nhân quả ngay tại đây.Con bạch hổ như nghe hiểu, xoay người nhảy vào trong rừng.
Vị công tử áo trắng này sửa sang lại quần áo, sau đó chậm rãi đi lên quan đạo. Đế đô Đại Tùy đã gần trong gang tấc, mà ythoạt nhìn không có sự khẩn trương gì cả. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.