Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 1166: Thời cơ không thể bỏ qua (2)

Trí Bạch

11/10/2019

Hạng Thanh Ngưu không nhịn được cười lạnh:

-Ngươi nói không sai. Ta là đệ tử quan môn của Vạn Tinh Thần, ngươi và ta vốn có chút quan hệ, bởi vì trong ngươi có một nửa tu vị của sư tôn. Nhưng ngươi lại dùng roi quất vào thi thể của sư tôn ta, ngươi cảm thấy ta sẽ làm bộ như không biết sao?

-Đánh xong trận chiến này rồi nói sau.

Dương Kiên thở dài:

-Trẫm chợt phát hiện, người đại tu hành thật không nên tồn tại trên thế giới này…Nếu chúng ta đều không có tu vị, vậy thì sẽ không quyết chiến chính diện như vậy, mà là chỉ huy thiên quân vạn mã chiến đấu trên chiến trường. Lúc đó, thắng bại khiến người ta thoải mái hơn xa như bây giờ. Chính vì có người đại tu hành tồn tại, cho nên chiến tranh liền không còn thuần túy nữa rồi…Quyết đấu cá nhân, có thể ảnh hưởng tới thắng bại của mấy chục vạn, thậm chí trên trăm vạn quân đội.

-Hiện tại ngươi mới cảm thán, không thấy đã chậm sao?

Đại Tự Tại không nhịn được cười châm chọc:

-Nếu không có người đại tu hành, liệu ngươi có sống được hơn hai trăm năm không? Không có người đại tu hành, ngươi có lập nên đế quốc này không? Không có người đại tu hành, ngươi có đấu được với thư viện Thông Cổ không? Đều không thể, cho nên chớ nói mấy lời già mồm cãi láo này. Rõ ràng luôn đắc ý vì sự cường đại của mình, nhưng giờ lại già mồm cãi láo giống như quả phụ lẳng lơ đang lo lắng tới danh tiết vậy…Chủ yếu nhất là ngươi chủ động câu dẫn người ta, điều này khiến cho người khác nhìn vào thật không thoải mái.

-Đủ rồi!

Dương Kiên bước về phía trước một bước, nhìn về phía Phương Giải:

-Trước gạt những điều đó sang một bên, liên thủ giết người này. Phật tông là kẻ thù chung của ta và ngươi, chuyện sau này để giết y xong rồi nói sau.

Phương Giải vươn tay nói:

-Mời!

Hắn lui về phía sau một bước, không hề ngượng ngùng gì:

-Lúc nào ngươi không chịu được, thì đến lân bọn ta. Đương nhiên, bọn ta sẽ không để cho y chạy trốn.

Khóe miệng của Dương Kiên không nhịn được run rẩy, nhìn về phía Phương Giải đầy hận ý.







Ầm ầm!

Nội kình của Đại Tự Tại và Dương Kiên đụng mạnh vào nhau, Dương Kiên bị thương hiển nhiên rơi vào thế hạ phong. Thương thế của ông ta khiến cho máu chảy ra không ít, cho nên thân thể càng không linh hoạt tự nhiên. Dựa theo đạo lý, cơ thể của ông ta đã tồn tại hơn hai trăm năm, ở hai trăm năm trước, mọi cơ năng của thân thể đều tới biên giới sụp đổ. Hiện tại thoạt nhìn hùng mạnh, chẳng qua là có một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần chống đỡ mà thôi.

Cho dù ông ta không cần trái tim, nhưng không thể không cần máu để sống. Dùng nội kình thay thế trái tim khiến cho máu tiếp tục lưu động, thì mới cam đoan mọi cơ năng của thân thể đều hoạt động. Mà một khi máu không lưu động được nữa, thì cho dù có một nửa tu vị của Vạn Tinh Thần thì cũng vô nghĩa.

Một người chết, dù tu vị có cường đại hơn nữa thì cũng chỉ là một cương thi đáng sợ mà thôi.

Dương Kiên cúi đầu nhìn máu chảy ra ngoài quần áo, vẻ mặt đầy lo lắng. Sau đó ông ta nhìn về hướng Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, một người khoanh tay đứng nhìn, một người ngồi nghỉ ngơi, xem ra không có ý xuất thủ.

Nhưng chính vì có hai người đó ở đây, cho nên Đại Tự Tại không thể chạy trốn được. Chiến đấu giữa người đại tu hành với nhau, sự thay đổi trong nháy mắt có thể ảnh hưởng tới thắng bại. Hiện tại tuy Đại Tự Tại thoạt nhìn hùng mạnh, nhưng cũng chỉ mạnh hơn Dương Kiên một chút xíu. Nếu là vượt trội, thì Dương Kiên đã bị chết từ lâu rồi.

Tu hành, chênh lệch một cảnh giới cũng đủ quyết định sinh tử.

Lúc này, cảnh giới của Dương Kiên bị giảm xuống ngang bằng với Đại Tự Tại. Dù Đại Tự Tại chiếm ưu thế, nhưng cao hơn không tới nửa cảnh giới.

Cách một khoảng nhỏ như vậy, thắng bại phải xem biến hóa. Một khi Đại Tự Tại xoay người bỏ chạy rồi bị Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu ngăn cản, thì thời cơ chớp mắt này cũng đủ cho Dương Kiên tung một kích tất sát.

Đại Tự Tại hiểu rõ điều này cho nên mới tập trung tinh thần quyết chiến với Dương Kiên mà không có ý định chạy trốn. Y biết tu vị của Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, hai người này đều là quái thai không bị bó buộc vào cảnh giới. Thể chất của Hạng Thanh Ngưu tuy không bằng Phương Giải, nhưng tu vị lại kỳ quái. Mà Phương Giải, nhờ vào thể chất tuyệt đối khiến hắn nhiều lần vượt qua biên giới chiến đấu với cao thủ. Phương Giải đang ở Thông Minh Cảnh, nhưng có khả năng giết được người đại tu hành Cận Thiên Cảnh.

-Thần uy!

Dương Kiên biết mình đã không còn đường lui, ông ta gắn kết toàn bộ nội kình lại, phát ra một kích mạnh nhất mà có thể dùng vào lúc này. Lần này trong tay ông ta không có trọng giáo, trên người cũng không còn kình giáp. Có chỉ là một sự quyết tuyệt trong tuyệt cảnh do lãnh binh nhiều năm mà lĩnh ngộ được.

Thần Uy!

Một kích mạnh nhất trong vũ khí chi đạo của Dương Kiên.



Một pho tượng Chiến Thần bằng vàng xuất hiện, tay trái cầm khiên, tay phải cầm trường đao. Chiến Thần thật lớn xuất hiện ở trước người Đại Tự Tại, dùng lá chắn lớn đập xuống. Đại Tự Tại nâng hai tay lên tạo thành đóa hoa bạch liên ngăn cản tấm lá chắn. Không khí trong phạm vi mấy trăm mét rung động theo.

Không đợi Đại Tự Tại phản ứng, Chiến Thần dùng trường đao quét ngang lưng Đại Tự Tại.

Ngay một khắc này, Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đều động thân.

Hai người không hẹn mà cùng lên, đều biết rằng đây là thời cơ tốt nhất.

Thời cơ không thể bỏ qua.





Dương Kiên và Đại Tự Tại quyết chiến, bên cạnh có hai quần chúng.

Bất kể Dương Kiên và Đại Tự Tại, làm sao không biết hai người đó mới là ngư ông? Tới lúc này, Dương Kiên, người mời Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu tới, đã không còn lực để thay đổi cái gì rồi. Ông ta đã nghĩ tới mọi khả năng, nhưng lại không ngờ rằng ngay từ lúc đầu Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đã đứng khoanh tay nhìn.

Lúc đầu Dương Kiên nghĩ, cho dù Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu sẽ động thủ với mình, thì cũng là sau khi giết Đại Tự Tại xong. Cho nên lúc đầu ông ta mới chưa dốc toàn lực đấu với Đại Tự Tại. Ông ta phải lưu thực lực để đánh tiếp với Phương Giải một trận. Đại Tự Tại từng nhắc qua tu vị của Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu, cho nên Dương Kiên tin tưởng dù chỉ còn một nửa tu vị thì cũng có thể đỡ được hai người này.

Chỉ cần cho ông ta thời gian khôi phục, là ông ta có thể nghiền nát hai hậu sinh không biết trời cao đất rộng kia.

Nhưng ông ta phát hiện, mình vẫn còn đánh giá thấp Phương Giải. Ông ta từng tìm hiểu tính cách của Phương Giải, qua tin tức tổng hợp được, ông ta biết Phương Giải là một người trực tiếp, không hề có âm mưu quỷ kế. Các chiến tướng hoặc là bằng hữu bên cạnh hắn, đều lưu lại do sự chân thành của hắn. Mà nếu không phải là một người rộng lượng nghiêm túc, thì đã không có khả năng nghĩ ra được sách lượng lấy lòng dân chúng như vậy.

Cho nên, Dương Kiên cho rằng mình đã hiểu được tính cách của Phương Giải.

Ai ngờ…ngay từ lúc đầu Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đã không có ý định lập tức gia nhập vào trận chiến. Ông ta mời Phương Giải tới để tiêu diệt thủ hạ của Đại Tự Tại. Ông ta cho rằng Phương Giải sẽ mau chóng giết những người đó rồi tới trợ giúp mình. Dù sao Phương Giải và và Hạng Thanh Ngưu đều rất hận Phật tông.

Bước đầu tiên không nằm ngoài dự đoán của Dương Kiên.

Đó là Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu thực sự đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tranh Bá Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook